Mục lục
Con À, Cha Con Là Ai Vậy?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngựa đực à?” Cung Tuyệt Thương chỉ vào Lạc Vũ Trần, cười đến run rẩy cả người, từ này thật sinh động quá, rất hợp tên nào đó, ha ha, hắn cười chết mất thôi.

Tử Dạ khẽ liếc mắt nhìn sắc mặt âm trầm của Lạc Vũ Trần, khoé miệng nhếch lên, ra vẻ tâm tình bưng bát lên ăn, ăn ngon quá, đồng thời chẳng biết là khen đồ ăn ngon hay là còn có ý khác khẽ gật đầu, “Được lắm!”

Lạc Vũ Trần ngồi ở đó, lần đầu tiên mặt sắc lạnh thay đổi, trên người toả ra khí lạnh mãnh liệt, cảnh cáo nhìn Cung Tuyệt Thương cười ầm ĩ, lại nhìn Tử Dạ lạnh lẽo, bỏ đũa trong tay xuống, phong nhã đứng lên đi ra ngoài, tay nắm chặt lại, nữ nhân kia thế mà dám nói hắn là ngựa đực ư?

Còn Cung Tuyệt Thương và Tử Dạ cũng vì chuyện hôm nay sau lại bị người nào đó chỉnh cho thảm thật sự.

Vân Tri luôn đứng đằng xa nhìn, nghe thấy tất cả, cười cũng không nổi, không cười lại thấy khó chịu, chủ tử là lần đầu tiên bị người khác hình dung như vậy, nhưng ngẫm lại trong nhà nhiều oanh oanh yến yến thế, đoán chừng ngoài tổng quản ra chẳng ai biết rốt cuộc có bao nhiêu nữa, ngựa đực à, nếu chủ tử thật sự thu nhận những người đó thì từ này tuy hơi khó nghe chút nhưng nói cũng không sai mà!

“Hừ!” Tử Lạc trừng mắt liếc hắn một cái, đi sát qua bên cạnh hắn, còn hung hăng dẫm mạnh lên chân hắn một cái, chủ nhân thế nào thì sẽ có thuộc hạ thế đó mà!

“Aizz, Tử Lạc à, nàng cũng đừng ác thế chứ, ta cam đoan tuyệt đối là một người cô đơn mà!” Vân Tri lập tức cất tiếng giải thích.

Nhưng lời này vừa lúc Lạc Vũ Trần nghe thấy, thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, Vân Tri bất giác rùng mình, lòng bàn chân lập tức nhấc lên.

“Vô Tâm cô nương ở Thuý Yên lâu vẫn tình cũ khó quên với ngươi đó, chủ tử ân chuẩn cho ngươi, thay nàng chuộc thân, đón về làm vợ!” Lạc Vũ Trần rất chăm sóc nói, ra dáng một chủ nhân tốt bụng, giọng không lớn không nhỏ lọt thẳng vào tai Tử Lạc.

Nói thì đơn giản mà ý thì nhiều, Thuý Yên lâu vừa nghe thì đã biết là nơi nào, có phụ nữ thì khỏi nói, vẫn câu tình cũ khó quên, nói rõ khúc mắc đã lâu, chuộc thân về nhà, ý lại càng sáng tỏ hơn, Vân Tri lần này hoàn toàn bị chủ tử mình đốn ngã.

“Hả? Chủ tử, thuộc hạ biết sai rồi ạ!” Sau này nhất định không cười chủ tử nữa, vẻ mặt Vân Tri đau khổ, có trời mới biết hắn sợ nhất chính là Vô Tâm kia, có trốn cũng không thoát, nào dám có ý khác ha?

”Ngươi đi chết đi!” Tử Lạc tay vẫn cầm khay ném mạnh vào trên người Vân Tri, mang theo lửa giận rời đi!

“Chủ tử, Vân Tri bị ngài hại chết rồi!” Vân Tri nói xong, vội vã đuổi theo, trải qua ngày đó quan sát, biết Tử Lạc không vấn đề gì, Vân Tri đã sớm buông lỏng, lại động t1nh với tiểu nha đầu kia, quả nhiên đắc tội ai thì cũng đừng đắc tội chủ tử nhà mình!

Lạc Vũ Trần không hề dừng lại có chút thâm ý quét nhìn hai người trong phòng rồi đi theo bóng tím kia.

Cung Tuyệt Thương nhìn cảnh này, đột nhiên giật mình run rẩy, có dự cảm không lành, nhắc nhở mình, sau này nhất định phải cẩn thận với Lạc Vũ Trần, thế mà cả thuộc hạ mình cũng dám thiết kế, vậy không phải hắn cũng tàn đời sao? Đảo mắt liếc nhìn mặt Tử Dạ không đổi sắc, may quá, ở đây còn một chiến hữu đồng minh, cũng không tin họ có ba đầu sáu tay dám làm gì hắn?

“Hừ, luận về điểm số thông minh này của ngươi mà dám đấu với hắn sao? Có chết lúc nào cũng chẳng biết!” Tử Dạ ăn uống no đủ, rút kiếm ra, hắn còn việc phải làm nữa, chẳng thèm quan tâm đến thằng ngốc này làm gì!

“Thằng ngốc chết tiệt, coi thường người, ngươi chờ đấy coi!” Cung Tuyệt Thương oán hận trừng mắt với hắn, đánh thì chẳng đánh lại, mắng cũng đã mắng rồi, bực quá đi! Thấy hắn định ra ngoài, cơm cũng không ăn lập tức đứng lên đi theo hỏi, “Ngươi định đi đâu thế?”

Tử Dạ lạnh lùng liếc nhìn hắn, “Cây bồ kết!” Rõ ngốc, ngồi nhà thì có manh mối sao? Nếu không ngoài dự đoán nữ nhân kia tuyệt đối cũng đi, đêm đen gió lớn, tiểu quỷ tác loạn!

“Ta cũng đi!” Chẳng hề nghĩ ngợi, Cung Tuyệt Thương cũng lập tức đi lên.

Trận mưa đằng trước đã sớm ngừng, trong không khí toả mùi mát lạnh trong lành, được mưa rửa sạch, hoa mai trong viện dường như nở đẹp hơn, mà trên cánh hoa cũng trải lớp phấn hồng tnhạt, mùi hương toả ra tự nhiên.

Đèn lồng lay động nhấp nháy, toả ra bóng sáng, trong trẻo nhưng lạnh lùng tịch liêu.

Mưa đêm thu, tấm màn đen lộ ra mê li tự nhiên, cũng tựa hồ đặc biệt lạnh, sáng.

Bạch Mặc Y lẳng lặng đứng, với nàng mà nói, tin một người là tin từ đầu, nàng nói tin hắn, cũng sẽ không hoài nghi! Chuyện hắn trước đây nàng cũng chẳng có cách nào bình luận, chỉ là về tình cảm, nàng cũng không thể hào phóng nổi, lòng vẫn mãi để ý, không thể tránh né, phỏng đoán…

Cả người lạnh lẽo được người ôm nhẹ lấy, ngước mắt nhìn chìm vào đáy mắt sâu không đáy tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn hắn, bị ánh mắt đầy nhu tình của hắn làm xua đi chút buồn bực trong lòng, ánh mắt con người là cửa sổ tâm hồn, ở trong đó nàng chỉ thấy lòng một người đàn ông, vĩnh viễn một lòng son, vĩnh viễn trong lòng chỉ có mình nàng!

Nở nụ cười thản nhiên, như mai nở rộ, giọng mềm nhẹ rung rinh, mang theo sự kiên trì bảo, “Ta rất bá đạo, nam nhân ta cần phải tuyệt đối chung thuỷ!” Trước đây mặc kệ hắn có bao nhiêu phụ nữ, nếu hắn đã chọn nàng sau này hắn chỉ có một mình nàng!

“Lòng ta cũng giống lòng nàng!” Giọng Lạc Vũ Trần trầm thấp xen lẫn vui sướng, hắn thích sự bá đạo của nàng, thích nàng để ý hắn.

Bạch Mặc Y cau mày, vẻ mặt rối rắm, mãi chịu không nổi mở miệng, “Vậy anh cũng không nói được trước đây anh có bao nhiêu nữ nhân được sao?” Nói không có nàng nhất định không tin, tuy nàng rất ít đọc sách nhưng cũng hiểu chút ít, các đại gia đình ở cổ đại nam nhân sớm đã có nha đầu tiểu thiếp thông phòng gì đó rồi, nàng cũng không nghĩ có một ngày hàng đống nữ nhân linh tinh tới tận cửa đập phá.

Lạc Vũ Trần nở nụ cười, thanh nhã như sen, trắng nõn không tỳ vết, điểm nhẹ lên mũi Bạch Mặc Y, giọng hơi chế nhạo bảo, ‘Y Y đang ghen đó sao?” Sự để ý của nàng, càng nói rõ nàng để ý đến hắn, giờ phút này lòng hắn bay lên cao, lại cẩn thận dè dặt, không dám biểu hiện vui sướng, da mặt nữ nhân mỏng lắm.

“Ta dùng cả mạng này xin thề, trước đây không có sau này cũng chỉ có nàng duy nhất!”

Giọng lạnh nhạt lộ ra lời thề cả đời kiên định, đây là lần đầu tiên hắn thề, cũng là lần duy nhất, cũng là dùng hết cả đời để hoàn thành.

“Huynh không cần thề, chỉ cần huynh nói muội sẽ tin, trừ phi muội bắt được kẻ thông dâm trên giường!” Bạch Mặc Y đưa tay ra ngăn miệng hắn lại, nàng không chịu nổi lời thề nặng như vậy, nói những lời này, cũng đại diện cho nàng hoàn toàn bỏ đoạn phản bội kiếp trước xuống rồi, cảnh trước khi chết ấy, bắt kẻ thông dâm trên giường, đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng nàng, lúc này đã thoải mái hơn nhiều, nàng biết người đàn ông trước mắt này không phải là Tần Phong, Lạc Vũ Trần cũng đem tới sự tin tưởng lớn nhất cho nàng, giống như tin chính bản thân mình vậy.

“Y Y, hãy tin ta, tin chính lòng mình, có đôi khi mắt nhìn nhưng cũng không phải là sự thật!”

Lạc Vũ Trần sẽ không biết lúc nói chuyện này thì sẽ giống như chuyện xảy ra sau này vậy.

“Muội đương nhiên biết mà!” Bạch Mặc Y cười lặng lẽ, những lời này nàng ngày nào cũng nói qua!

“Đi thôi!” Lạc Vũ Trần kéo nàng đi, dẫn theo nàng chìm dần vào trong bóng đêm nặng nề.

“Huynh có biết muội định đi đâu không?” Bạch Mặc Y được hắn ôm eo mình, cảm nhận được ấm áp từ tay hắn truyền tới, trên mặt bỗng đỏ bừng lên, nam nhân này quả nhiên biết rõ nàng, nàng chưa nói, nhưng lại biết nàng nghĩ gì, hắn biết cả! Tựa như…Tựa như người đó vậy.

Nghĩ đến Ngọc Vô Ngân, hơi thở Bạch Mặc Y trầm xuống, chỉ đón gió đêm thổi tới lạnh thấu xuyên qua mặt chui thẳng vào lỗ chân lông, cả người lạnh buốt, dường như cả tim cũng đông cứng lại, có loại đau đớn nguội lạnh lan tràn ra khắp người.

Cảm thấy người trong lòng lạnh lẽo, ánh mắt Lạc Vũ Trần bỗng sầm xuống, khẽ động, ôm chặt nàng vào lòng, mùa đông còn chưa tới mà nàng đã chìm trong giá rét mùa đông rồi.

Bàn tay ấm áp như mùa xuân truyền đến, dung nhập vào dòng suối lạnh trong cơ thể, toả ra khắp cơ thể nàng, cởi bỏ nỗi đau lạnh, chỉ để lại từng đợt ấm áp không ngừng tuôn trào, Bạch Mặc Y vòng tay quanh người hắn, đem cả thân mình giao hết cho hắn, tuỳ hắn mang nàng đi trong bóng tối tận cùng, lòng lại loé lên ánh sáng hiền hoà, dường như đêm cũng không còn lạnh nữa…

Y Y à, ta biết, cuối cùng ta biết muộn hơn hắn một bước, trong lòng nàng, vẫn mãi có bóng hắn, đây là sinh mạng ta không thể bù lại được tiếc nuối.

Ta không dám nói ta yêu nhiều hơn hắn, nhưng ta sẽ dùng sinh mạng cả đời này để yêu nàng, bảo hộ nàng!

Ta còn may hơn hắn là, nàng tạo cơ hội này cho ta mà không phải hắn!

Đôi mắt Lạc Vũ Trần còn đen sâu hơn cả màn đêm nhìn người trong lòng, bất kể người đó có yêu nàng thế nào, bất đắc dĩ ra sao, người trong lòng hắn quyết sẽ không buông tay, cũng hết cách buông ra!

Hai người dừng trên nóc nhà Bạch Vũ Thần, tuy cả người áo trắng, được bóng đêm dấu, hơn nữa dáng người họ nhẹ, hành động lặng lẽ, người trong viện vẫn chưa phát hiện ra.

“Ta rất ghét màu trắng, rất ghét rất ghét!” Cung Tuyệt Thương đang đứng nấp trong một góc tối khác, mắt hận nhìn hai người chằm chằm, đừng có kiêu ngạo như thế được không ha, cũng không sợ bị người ta phát hiện ra sao? Lại có cái tay Lạc Vũ Trần kia đang để đâu thế hả? Đáng giận quá, hắn muốn chém nát hắn ta ra!

Một bên oán hận nhìn, một bên liều mạng vò quần áo, trong tay nắm gì đó mà tưởng tượng ra người nào đó, ra sức tóm chặt, hung hăng cào xé..

Tử Dạ cúi đầu nhìn quần áo mình đang bị hành động ngây thơ của vị thái tử làm hỏng, khoé miệng méo lại nói, “Một ngàn lượng!”

“Một ngàn lượng gì cơ?” Cung Tuyệt Thương sợ run khó hiểu nhìn Tử Dạ.

“Quần áo!” Giọng rất lạnh chẳng chút ấm áp nào, mắt nhìn hắn ý bảo cứ túm xé thật mạnh gì đó trong tay đi.

“Hừ, quần áo này của ngươi bị rách mà cũng đáng một ngàn lượng sao? Kinh quá ha!” Cung Tuyệt Thương bỏ vội ra, vốn tưởng là quần áo mình cơ chứ, chẳng trách cảm xúc cứ lạnh băng như thế, sớm biết đã xé nát nó ra rồi!

“Hai ngàn hai!” Tử Dạ chẳng liếc hắn tý nào, cất bước đi.

“Muốn cũng đừng mơ nhá!” Cung Tuyệt Thương nghiến răng nói, hành động không chút chậm trễ, theo sát phía sau.

“Ba ngàn lượng!” Dù sao hắn cũng có cách để hắn ta bồi thường, hơn nữa quần áo của hắn cũng giá trị ngần này thật, chẳng phải ai cũng có cơ hội ra tay trên người hắn đâu nhá!

“Đừng mơ!”

“Bốn ngàn lượng!”

“Coi như ngươi lợi hại rồi!” Không thể không thỏa hiệp, chẳng phải bốn ngàn lượng sao, bản thái tử cho là được rồi!

“Vàng!” Tử Dạ quăng lại một từ, đứng dậy đuổi theo bóng đen.

“Hả, nhà ngươi mở ngân hàng tư nhân sao?” Cung Tuyệt Thương cũng chưa thấy kẻ tối dạ đến như vậy, ói mạnh ra ngụm nước bọt, lại chẳng còn cách nào, hắn tuyệt đối tin Tử Dạ nói được thì làm được, nếu hắn không trả nhiều bạc cho hắn ta, à không, là vàng, thì sau này hắn tuyệt đối chìm trong nước sôi lửa bỏng mất!

“Aizzz, huynh nói xem, hai người họ không sao đó chứ?” Bạch Mặc Y hỏi khẽ bên tai Lạc Vũ Trần, trong mắt loé cười, nàng thấy Cung Tuyệt Thương cố tình hay vô tình chọc Tử Dạ, đã bao lâu rồi tình cảm hai người này tốt đến thế chứ?

“Ta không rõ họ, ta chỉ biết sau này chúng ta sẽ rất hạnh phúc!” Lạc Vũ Trần nhìn sâu nàng, chuyện người khác chẳng liên quan gì hắn, hắn từ đầu tới cuối chỉ cần có một thôi!

Khuôn mặt trắng nõn bỗng đỏ bừng, thẹn thùng mê người, giọng lảnh lót mang theo tia ngọt ngào, “Đi thôi, người đó hắn có đột phá rồi!” Có mặt Tử Dạ, người đó tuyệt đối trốn không thoát, Bạch Mặc Y vừa nói xong Tử Dạ đã mang một người áo đen về.

Không kinh động bất kể kẻ nào, vài người lẳng lặng đến rồi lại lẳng lặng đi.

Bạch Vũ Trần sau khi cố định bàn học xong, dường như đang nhìn sổ sách linh tinh gì đó, mắt bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, u ám không rõ.

“Công tử, người đó cũng mất tích rồi!” Một người hầu từ ngoài cửa tiến vào hạ giọng nói.

“Thật không?” Bạch Vũ Thần nhíu mày, lúc trời còn sáng, mấy người Bạch Mặc Y tới đây, hình như cũng không xem xét cái gì cả, hắn vẫn còn hoài nghi, hơn nữa mỗi người một việc, cũng làm cho hắn càng thấy cẩn thận hơn.

“Người đó hẳn chính là sát thủ đứng đầu ban ngày đã tới đây, nếu thuộc hạ không nhìn nhầm người là hắn mang đi rồi!”

“Ngươi lui ra đi!” Quả nhiên là có chuyện, hẳn họ đã phát hiện ra gì rồi? Bạch Vũ Thần trầm tư, mắt chuyển về một phòng ở nơi xa, cũng là sau khi đám người Bạch Mặc Y rời đi rồi, hắn mới phát hiện ra nơi đó có gian phòng tối, hơn nữa chắc chắn là trước đó, ở đó còn nhốt người nào đó, bởi vì không có vết máu nào!

Nếu vậy hắn nghĩ họ hẳn còn đến nữa.

Ra khỏi sân Bạch Vũ Thần, ở một chỗ không người, Tử Dạ bỏ người trong tay xuống nhấc chân đá một cái trên người hắn, kẻ hôn mê dần tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt lãnh khốc của Tử Dạ, mắt âm lệ nhìn Ly thái tử và đứng ở xa chút là Bạch Mặc Y và Lạc Vũ Trần.

Miếng vải đen che mặt kéo xuống, người nọ lạnh lùng cười một tiếng, nhắm mắt lại, chẳng nói câu nào trông như chờ chết.

“Ngươi là ai? Có liên quan gì với Bạch Vũ Thần? Có phải Hồng Tiêu là do các ngươi bắt không?” Cung Tuyệt Thương đi lên đạp hắn một đạp, bất giác nghe được tiếng xương gãy ròn vang lên.

Trán kẻ đó toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cắn răng không nói.

Một trận gió lạnh thổi qua, chiếc khăn đen trên mặt rớt xuống lộ ra khuôn mặt bình thường, chỉ có xen chút tàn nhẫn và chịu đựng.

“Không nói hả, ông đây đập gãy chân ngươi hết, xem ngươi còn mạnh mồm không, hay là xương cốt ngươi cứng hơn?” Cung Tuyệt Thương chẳng chút lưu tình đạp tiếp lên chân khác của kẻ đó, tiếng ròn gẫy tương tự vang lên, trong đêm yên tĩnh này, lại làm người ta hơi run sợ.

“Làm thế cũng vô dụng thôi!” Tử Dạ lạnh lùng nhìn thoáng qua Cung Tuyệt Thương, tuy người này ác nhưng cũng chưa đến nỗi ác quá.

“Vậy ngươi làm đi!” Căm giận rút chân lại, Cung Tuyệt Thương không phục nhìn Tử Dạ.

Tử Dạ chậm rãi ngổi xuống. Lạc Vũ Trần ôm chặt lấy Bạch Mặc Y, nói khẽ, “Ta nghĩ ở đây không cần chúng ta đâu!” Thủ đoạn Tử Dạ không cần nghĩ cũng biết rất khủng b0, hắn biết cách làm cho kẻ quyết một lòng chết tan mất, mà hắn sợ làm nữ nhân này sợ!

Bạch Mặc Y nhìn thoáng qua Tử Dạ, gật đầu với Lạc Vũ Trần, không muốn cho nàng xem, nàng sẽ không xem, nàng thích cảm giác được hắn bảo vệ, tuy rằng thủ đoạn tàn khốc hơn nàng cũng đã gặp qua.

Cung Tuyệt Thương cũng muốn đi theo họ rời đi, ngẫm nghĩ lại ở lại, nhưng ở lại này làm cho hắn hối hận chết đi được, ít nhất ba ngày liên tiếp hắn ói cả ba ngày ba đêm, lại mất một thời gian dài không ăn thịt nổi, hơn nữa nhìn tới là thấy ghê tởm!

Cuối cùng hắn tổng kết một câu, Tử Dạ ác đến mức chẳng phải người nữa!

Còn nữa là sau này hắn tình nguyện bồi thường nhiều bạc cũng không nguyện đắc tội với hắn ta!

Bạch Mặc Y cũng đi không xa, vừa mưa xong đường còn lầy không chịu nổi, nàng có ý xấu không dùng khinh công, mà cố đi từng bước một, lại cố đem chân đá sang Lạc Vũ Trần bên cạnh, thấy hắn mặt càng ngày càng đen, lòng lại cao hứng vô cùng, bệnh sạch sẽ vậy không phải không tốt, nhưng sạch giống Lạc Vũ Trần vậy thì cũng quá lắm đi, nàng muốn thay đổi hắn!

Nào có ai chỉ thoáng chạm vào vật ngoài mà lại rửa tay những mười mấy lần đâu chứ? Lại nữa quần áo trên người chưa bao giờ mặc lại lần hai, biết hắn có tiền, nhưng có tiền cũng không phải đến mức đốt đi chứ?

Lại còn rất nhiều nữa, dù sao Bạch Mặc Y thấy cũng nhiều rồi, không có việc gì lại thích trêu đùa hắn, nhìn hắn nhăn nhó, bộ dạng chán ghét bất đắc dĩ, nàng rất vui!

Bởi mới trước mắt thôi, người có thể gần hắn cũng chỉ có mình nàng, điểm ấy thật ra làm cho nàng thấy rất vui, Vân Tri cũng rất ít khi tới gần hắn được!

Bạch Mặc Y cũng tin trước đây hắn quả thật không có phụ nữ nào, bởi một kẻ có bệnh sạch sẽ này chỉ sợ mùi son phấn chưa tới gần hắn được, hắn không phải tránh người ta, mà đã đem ném những kẻ đó ra xa rồi.

Quay đầu lại nghịch ngợm nhìn hắn, bảo, “Nè, huynh thích sạch sẽ tới vậy, nếu chẳng gặp được cô gái nào cam tâm tình nguyện, làm huynh rung động, vậy chẳng phải muốn sống thanh sạch suốt cả đời à?” Sao hắn chẳng giống kẻ kia chút nào nhỉ?

Lạc Vũ Trần nhìn chằm chằm vào vết bẩn trên quần áo, hắn không thể đào ngay một lỗ trước mặt chui xuống, cô gái này lần nào cũng khiêu khích hắn tới cực hạn rồi! Nghe thấy lời nàng nói lặng lẽ thở dài, “Không thể có người nào cả!”

“Vì sao không thể có chứ?” Bạch Mặc Y hơi mất hứng, có phải không gặp được nàng thì hắn cũng sẽ tìm dược một cô gái để cùng kết hôn sinh con không?

“Bởi có nàng!” Loại vấn đề nhàm chán này hắn thật chẳng muốn trả lời, trong lòng hắn cũng hầu như không nghĩ tới khả năng đó.

Bạch Mặc Y cũng không trêu hắn nữa, chỉ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của hắn, vẫn cảm thấy buồn cười, kéo góc áo hắn bảo, ‘Tật xấu này cần phải sửa thật đó!”

Lạc Vũ Trần cảm thấy chính mình toát mồ hôi, thản nhiên nhìn trước ngực mình còn để lại dấu tay đen xì, không nói gì, nếu không nhớ nhầm đó là nàng cố tình sờ trên tường rồi xoa vào, bởi hắn quyết định thương yêu người ta cả đời, hắn không thể đẩy nàng ra ngoài, phạt không được mà mắng cũng không! Cuối cùng bản thân cũng đành cắn răng chịu đựng cô gái nhỏ đáng giận này!

“Muội muội, ta chịu hết nổi rồi, hừ!” Cung Tuyệt thương chạy thẳng tới, vừa chạy vừa nôn liên tục, nét tà mị trên mặt tái nhợt, ôm lấy vai Bạch Mặc Y tìm sự an ủi.

“Sao vậy? Người đó nói gì thế?” Bạch Mặc Y đỡ hắn, khó hiểu nhìn nét mặt trắng bạch của hắn, chuyện gì xảy ra vậy?

“Không được, Tử Dạ, Tử Dạ quả thật không phải người mà! Ác quá…” Sớm biết có một kẻ máu tanh như vậy, có đánh chết hắn cũng không dám giữ lại.

Lạc Vũ Trần liếc mắt nhìn nàng một cái như biết rồi, đảo mắt nhìn Tử Dạ sắc mặt càng lạnh hơn trước đang chậm rãi đi tới, hỏi, “Thế nào?”

“Không liên quan gì tới Bạch Vũ Thần, kẻ đó cũng bị người ta sai khiến, đến giám thị hắn ta thôi!” Trên tay Tử Dạ vẫn còn dính chút máu, nhận khăn tay Lạc Vũ Trần đưa, chậm rãi lau, mắt dừng trên người Cung Tuyệt Thương, loé lên tia phức tạp, lạnh lùng lướt qua không hề nhìn hắn!

“Đưa tên đó về, xem có ai nhận ra gã không?” Bạch Mặc Y nói khẽ, vỗ nhẹ liên tục Cung Tuyệt Thương đang nôn, hơi cau mày, Tử Dạ tên này đùa có vẻ hơi quá, chưa từng thấy Cung Tuyệt Thương có bộ dạng như thế bao giờ!

“Ta đã đưa tên đó tới đây, nói vậy chắc lát nữa chúng sẽ phát hiện ra!” Tử Dạ nói xong liền phi thân đi luôn, khí lạnh rất nặng, dường như không giống cũ.

Bạch Mặc Y hơi chút tò mò xem Tử Dạ dùng thủ đoạn gì, mà Cung Tuyệt Thương cứ túm mãi một bên người nàng nôn, cuối cùng nàng cũng hiểu ra, hoá ra Tử Dạ dùng cách rất đơn giản mà cực kỳ tàn khốc, cắt từng miếng thịt trên người kẻ đó, cũng bắt kẻ đó nuốt sạch, chẳng trách hắn thấy buồn nôn như thế, nghĩ tới cảnh máu chảy đầm đìa như vậy, Bạch Mặc Y bỗng thấy cảm tạ Lạc Vũ Trần, ít ra còn tự mình coi nàng ở đây, nếu không chắc nàng cũng nôn!

Cung Tuyệt Thương được Bạch Mặc Y đỡ về phủ, sau ngày đó, hình như có vẻ trốn Tử Dạ, có đánh chết cũng không dám ăn thịt, ngày nào cũng ăn rau xanh mà lòng thầm mắng kẻ nào đó!

Bạch Mặc Y cùng Lạc Vũ Trần lại đi tìm Bạch Vũ Thần, châm chước một chút, đem mọi chuyện nói cho hắn nghe.

Bạch Vũ Thần giật mình, bởi hắn lúc nào cũng ở bên ngoài, thật không biết Bạch Vô Thương mất tích, nhưng lại dấu Hồng Tiêu ngay bên cạnh hắn, gã đàn ông đó hắn cũng thấy lạ, hơn nữa kẻ đó cũng không biết người sau lưng là ai, một mặt được lệnh trên, chúng cứ thế theo đó mà làm, còn thủ lĩnh đều rất thần bí.

Ngẫm lại, tổng quản tìm người tới đây, lại biết được tin kẻ đó đã chết, tóm lại mọi chuyện nhìn có vẻ tiến triển, rồi tất cả lại mờ mịt.

Mà ngày lúc nhóm Bạch Mặc Y đang rầu rĩ, lão nhân Thiên Ky truyền tin tới bảo, nàng nên đứng yên ở đây, còn chuyện Vô Thương, lão sẽ nhất định đi thăm dò, nhất định sẽ mang về một đứa con không sứt mẻ gì cho nàng!

Không thể không nói lời lão nhân Thiên Ky tương đương như cho Bạch Mặc Y ăn một viên thuốc an tâm, ngày hôm sau, nàng sốt ruột cũng vô dụng, ngày nào cũng làm một chuyện là lôi người bên cạnh ra cùng nàng luyện công, có ba người họ chỉ điểm, võ công Bạch Mặc Y tiến bộ rất nhanh, hơn nữa cùng kết hợp với thân thủ kiếp trước của nàng, lúc này, đến cả Cung Tuyệt Thương và Tử Dạ cũng chỉ có thể đánh ngang tay với nàng, điều này, làm Bạch Mặc Y thấy rất vui vẻ.

Vết thương Hồng Tiêu cũng lành rất nhanh, hơn một tháng đã khôi phục lại bình thường cũng thuận tiện quản luôn chuyện nấu nướng, ngày nào Cung Tuyệt thương cũng đều gọi hết thứ này thứ nọ, muốn giữ Hồng Tiêu ở lại Ly quốc, ra tay nấu nướng cho hắn, hắn không rời được nàng ta.

Tử Dạ mặt rất lạnh, mỗi lần Cung Tuyệt Thương nói vậy, hắn tuyệt đối sẽ mắng mấy câu linh tinh như heo vậy.

Lòng Bạch Mặc Y rất khổ sở, Hồng Tiêu là người Ngọc Vô Ngân để lại bên nàng, bất kể trong lòng Hồng Tiêu nghĩ thế nào, ít nhất nàng không làm cung chủ của nàng ta được, ở trước mặt nàng ta không thể không nói chuyện.

Chỉ ngẫu nhiên ra ngoài, nghe người trong phố bàn luận mấy câu, nghe nói mười mấy năm trước án tiền hoàng hậu là án oan, là có người vu oan giá hoạ.

Cũng nghe nói mấy ngày trước, Sở Quân Hạo bị bệnh không lên triều, mọi việc trong cung đều rơi vào tay Sở Thiên Dịch và các vương tướng trong tay,

Cũng nghe nói, tiền thái tử không chết, lúc ấy được người khác cứu đi, lưu lạc bên ngoài, vài ngày nữa trở về.

Lại còn nghe nói, Lạc Vũ Trần vận chuyển quân nhu ra biên cảnh, sau khi giao xong, lại bị người ta cướp mất, quốc khố nước Sở trống rỗng, lương thực trầm trọng, lại được Thiên Hạ đệ nhất lâu tương trợ, lúc này mới vượt qua được cơn nguy cấp.

Lại nghe nói, sơn trang Lạc Vân sản nghiệp trên danh nghĩa tại thời điểm Sở Quân Hạo bệnh nặng tuyên bố, mọi chuyện lại khôi phục bình thường, kinh tế nước Sở cũng lại ổn định trở lại.

Bạch Triển Bằng ôm bệnh nằm ở nhà, đã hơn nửa tháng không ra khỏi cửa, ngày nào tu thân dưỡng tính, không hề tiếp khách!

Còn có nữa là thái hậu bệnh nặng, đã từ trần một tháng trước!

Bạch Mặc Y không rõ Lạc Vũ TRần và Ngọc Vô Ngân có phải đã cùng lập thành hiệp ước gì không, nhưng nàng lại biết, Lạc Vũ Trần vì chính mình mà đem sơn trang Lạc Vân cự tuyệt, một nước thứ ba không thể không diệt trừ,không quân vương nước nào chịu nổi mình bị quản thúc.

Ngọc Vô Ngân có thân phận gì, Bạch Mặc Y cũng không muốn suy đoán, vì trong lòng nàng hình như loáng thoáng hiểu ra, chỉ là loại chua xót này càng ngày càng nặng trong lòng.

Thái hậu đã chết, nàng tuyệt đối không khổ sở, bởi nếu đổi lại là nàng, nàng cũng chẳng có cách nào dễ dàng đi tha thứ cho cái kẻ đã giết mẫu thân gọi tên suốt ngày, lại còn mỗi ngày phải thỉnh an vấn an, nàng không phải đời trước, cũng chẳng có chút tình ý gì với thái hậu cả.

Còn phần Sở Quân Hạo, nàng lại càng không quan tâm, dã tâm kẻ đó quá nặng, quá mức máu lạnh vô tình, thua là chuyện sớm hay muộn mà thôi! Cho dù không thua ở trong tay người nhà, thì hắn cũng sẽ thua dưới chân kẻ khác, hiện giờ nhìn lại, hắn ta như vậy cũng tốt, ít nhất người dân nước Sở cũng không phải chịu tai ương, mọi thương tổn và tổn thất đều được người đó giảm thiểu đến mức thấp nhất!

Không thể không nói hắn thật sự rất lợi hại!

Vào tháng cuối thu, Lạc quốc đưa quốc thư tới làm cả ba nước khiếp sợ, đại hoàng tử Lạc quốc lấy ngôi vị hoàng tử phi cầu thân với công chúa Vân Y nước Ly, cũng vào một tháng sau tới cầu thân!

hHư một quả bom nổ dưới nước vậy, đột nhiên đập vỡ cả bề mặt nước đang bình yên, tin này lan rất nhanh, chỉ trong một đêm mà truyền khắp mọi ngóc ngách ba nước.

Như mưa bão lúc đến lúc đi tràn ngập lo lắng, loại áp khí mê man không những tràn ngập cả hoàng cung Ly quốc, mà cả nước Sở cũng tràn ngập u ám, gió lạnh quất từng đợt.

Một cô gái mặc áo tím đột nhiên đẩy thư phòng ra, nhìn thấy hai người đàn ông đang thương lượng chuyện bên trong quát lên, “Dịch, cái vị đại hoàng tử gì gì đó sẽ lấy Y Y, chả lẽ chàng cứ vậy mà nhìn nàng ấy bị gả đi như thế sao?” Tử Linh Nhi vừa tức vừa giận nhìn hai người, nghẹn mấy ngày cuối cùng cũng phun ra.

“Ta đang nghĩ đến nàng có thể chịu được lâu hơn nữa chứ!” Sở Thiên Dịch đứng dậy, cười kéo Tử Linh Nhi xuống ngồi bên cạnh, ôm mặt nàng, sủng ái nói, mắt nhìn tên còn lại trong phòng bảo, “Người khác cũng chưa nóng ruột, nàng sốt ruột làm gì hả? Mặc kệ Y Y có gả cho ai, nàng ấy cũng vốn là bạn thân của nàng mà, là nha đầu thân nhất của ta, chẳng qua cũng chỉ là thay đổi chút thân phận mà thôi!”

“Hừ, thiếp còn không phải sợ người thân yêu nhất của đại ca hối hận hay sao? Y Y gả cho ai cũng không ảnh hưởng gì tới tình cảm của thiếp với muội ấy được!” Tử Linh Nhi nghe được lời tướng công nhà mình nói, cũng lập tức không giận nữa, nếu lúc trước hắn thả nàng đi cũng sẽ buông tay như vậy, còn muốn nắm lấy cũng rất khó rồi.

Bóng áo đen, lãnh liệt hàn sương, im lặng ảm đạm, trên người toả ra một loại khí lạnh như mùa đông giá rét, còn mang theo tia đau lòng và cô tuyệt.

Sở Thiên Dịch nhìn chính đại ca mình, lòng âm thầm đau đớn, khi hắn biết đại ca mình cực kính yêu còn sống, loại vui sướng này không thể nói nên lời, khi đó hắn cũng muốn rốt cuộc Y Y và đại ca có thể được ở bên nhau rồi, nhưng khi hắn biết đại ca thế mà lại dùng Y Y thảo luận với Ly thái tử làm điều kiện đổi lấy hoà bình hai nước, hắn biết, Y Y hoàn toàn đã bị đại ca làm tổn thương, nếu không nàng ấy cũng sẽ không tuyệt vọng dễ mà rời Sở quốc đi cùng Ly thái tử.

Hắn khi biết hết mọi chuyện cũng chẳng còn cách nào đi ngăn lại, mỗi lần truyền tới tin về Y Y, đại ca vui vẻ nhất, nhưng khi nghe tới quan hệ của Y Y và Lạc Vũ TRần ngày càng tốt, đại ca cũng thấy khổ sở nhất, hắn cũng chưa nói gì, chỉ có loại hơi thở cô độc và tịch liêu càng ngày càng đậm, như dã thú bị thương vậy, trốn vào trong một góc tối không ai nhìn thấy tự liếm vết thương của mình, loại vết thương ấy nhìn không thấy, mà cả máu chảy cũng vô hình, vết thương trong lòng huynh ấy, là nỗi đau yếu ớt nhất ở huynh ấy.

Ngọc Vô Ngân thả sách trên tay xuống mãi thật lâu thật lâu lâu đến mức Tử Linh Nhi còn nghĩ hắn cứ vậy yên lặng mãi, đứng mãi cho tới khi có cảm giác chết mới thôi, mang theo hơi thở lạnh lẽo chết chóc, hắn mới mở miệng, “Cho hắn ta thời gian dài, giờ tất cả cũng nên kết thúc rồi!”

Sở Thiên Dịch biết “Hắn ta” đó là chỉ ai, cũng biết đại ca khi hạ quyết tâm nếu không phải trong tay Sở Quân Hạo còn hai ngàn ám vệ, thì mọi chuyện cũng đã xong sớm rồi.

“Hừ, ta còn nghĩ đến hắn thật sự buông tha Y Y rồi chứ!” Tử Linh Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nếu Y Y có thể trở thành người một nhà với nàng, nàng đương nhiên sẽ rất vui, hơn nữa đại ca khổ nhiều. trải qua nhiều đau xót rồi, họ hy vọng thấy huynh ấy được hạnh phúc! Mà không phải bởi vì mất đi thứ gì đó làm huynh ấy mất hứng.

Tuy có thể huynh ấy đã làm sai, nhưng không tranh thủ thì sao biết kết quả đây?

Ngày hôm sau, Cung Tuyệt Thương ngày nào cũng dậm chân mắng đại hoàng tử Lạc quốc kia, hắn vừa tìm được một vị muội muội, đã bị người khác chiếm mất, hắn sao không giận được chứ? Ly quốc chủ cũng bị hắn làm phiền phủi mông rời cung đi ra ngoài, dù sao tới ngày Lạc quốc đến còn hơn một tháng nữa, hắn chỉ cần được yên tĩnh một lúc là được!

Ly quốc chủ cũng hiểu mà giận, con gái này ông không vừa lòng không được, còn tốt hơn thằng nhóc thối kia gấp nhiều lần, ông rất tiếc phải đem gả đi, tuyệt đối là tiếc phải đem gả đi!

Nhưng nếu cự tuyệt, ông thật đúng không tiện mở miệng, loại sự tình này, ông không dám mạnh mồm, đành giao cho người trẻ tuổi ép mang đi thôi, nhưng vị hoàng tử Lạc quốc kia muốn kết hôn với con gái ông cũng không dễ như vậy đâu.

Người khác thì nôn nóng bất an mà đương sự lại bình chân như vại, gần như chẳng liên quan gì đến mình vậy, ngày nào cũng muốn làm gì thì làm!

Thái độ Lạc Vũ Trần cũng rất thản nhiên, nàng luyện công, hắn cũng cùng luyện. Nàng đánh đàn, thì hắn thổi sáo, một người vẽ tranh, một người nghiền ngẫm, cầm sáo hoà nhau, mắt nhìn nhau, sóng sánh lay động tâm tý tương thông, chỉ duy tiếc nuối nhất vẫn là vướng bận Vô Thương bên nàng.

Cái cảnh không tranh đấu, vui sướng không lo nghĩ gì, họ nghĩ cứ tiếp tục như thế mãi cho đến khi nào tóc đã hoa râm, tới ngày vĩnh biệt cõi đời!

Lạc Vũ Trần tại một ngày nào đó nói với Bạch Mặc Y, Sở Quân Ly và Sở Quân Mạc đã đi Lạc quốc, được Bạn Nguyệt mang đi.

Bạch Mặc Y nghe xong chỉ thản nhiên cười cho qua, họ có lựa chọn của họ, ân oán vứt sạch, gặp lại cũng chỉ như gió thoảng mây trôi, chỉ là Sở Quân Ly ấy, lại thành một nơi m4n cảm trong lòng nàng không thể chạm vào, bởi nàng cảm thấy mình mãi vẫn có lỗi với hắn, không thể báo đáp thâm tình của một người tuyệt sắc tao nhã ấy, hắn tốt bụng hiểu lòng người làm nàng thấy đau lòng quý trọng, làm nàng cười mà rơi lệ.

Ngày ở dưới vực sâu, nàng hiểu rõ một chuyện, quả thật Sở Quân Mạc không phải cha của Vô Thương, sau này hắn sẽ có một người yêu thương hắn như cha!

Bạch Mặc Y không lo lắng chuyện Lạc quốc cầu thân, bởi nàng tin nam nhân trước mắt, nàng biết hắn sẽ có cách ngăn cản chuyện phát sinh này, càng biết nam nhân nhìn ôn nhu này nhưng rất bá đạo, lặng lẽ nhưng cũng đã tính xong hết kế, Lạc quốc này đến, sợ rằng mục đích chưa đạt thành đã bị người này làm cho mệt nhọc, vì thế mặc kệ không hỏi!

Giống như hắn và Ngọc Vô Ngân đối lập nhau, nhìn như người thắng là người đó bởi vì tính cầu toàn khác nhau, Ngọc Vô Ngân muốn chính mình chiếm được tất cả, còn hắn lại cũng muốn mình được một thứ! Hắn không màng danh lợi, hắn chỉ vì nàng!

Bạch Mặc Y rất hạnh phúc, bởi lại cuộc sống bình thản này là mong muốn của nàng, tuy chỉ tạm thời, nàng dường như thấy được cuộc sống tương lai trước mắt, vì thế, nàng rất mong chờ….

Thái tử trước của nước Sở như gió về nước, Sở Quân Hạo bị bệnh nặng mãi không khỏi đã tuyên bố thoái vị, vị trí thái tử đang tạm cho các đại thần quản, để đó dành cho vị kế tiếp, vị thái tử nước Sở này tuyên bố một chuyện tương tự làm người ta khiếp sợ, chính là sau khi hắn về nước sẽ bắt tay vào làm chuyện thứ nhất đó là lấy vị trí thái tử phi nước Sở kết hôn với công chúa Vân Y nước Ly!

Cứ người này truyền tin người kia, oanh tạc lỗ tai mọi người, một người bị chồng bỏ, nhanh chóng biến thành công chúa Ly quốc, tiếp đó hai nước Sở Lạc lấy hôn nhân gắn kết, đại lễ giá trên trời, đây không thể nói là không truyền kỳ, một truyền kỳ không tưởng tượng nổi, hiện giờ người người truyền tụng rằng, muốn được nhìn thấy khuôn mặt thật của vị công chúa Vân Y này.

Cũng đồng thời là lúc đội ngũ cầu thân của Lạc quốc và Sở quốc ra đi, trận này khoá liên minh, đến tột cùng hoa rớt vào nhà nào cũng làm cho người ta bàn luận nghi vấn nhất!

Tử Linh Nhi rất vui, Sở Thiên Dịch cũng rất vui, trong lòng hắn cảm thấy Y Y chắc sẽ chọn đại ca, bởi họ có tình, lại là thanh mai trúc mã, ai cũng không thể sánh được!

Bởi vì nắm quyền, đại thần trong triều nước Sở có dám khước từ cũng đành chịu, Vương thừa tướng chỉ đành lắc đầu, than con gái mình bạc phận, nếu không hôm nay đã cùng kết duyên với đại hoàng tử thành thái tử phi rồi, ý trời khó liệu, ngoài thở dài nặng nề ra ông ta cũng chỉ đành chúc phúc, nếu con gái còn trên đời này, cũng hy vọng đại hoàng tử được hạnh phúc!

Sở Tử Dật từ lúc được bỏ lệnh cấm ngày đầu tiên đã chạy ra khỏi hoàng cung, không biết tung tích, chuyện này lúc được báo lại cho Ngọc Vô Ngân, hắn chỉ thản nhiên bảo, ‘Cứ để đệ ấy đi thôi!” Đây là một biến cố đả kích hắn quá lớn, mà hắn từ nhỏ đã được bảo vệ rất kỹ, không biết khó khăn gian khổ trên đời, không biết lòng người hiểm ác, tất yếu với hắn mà nói là để rèn luyện, hắn không thể cứ mãi sống trong nhà yên ấm, hắn là đàn ông, hắn cũng phải trưởng thành!

Sở Thiên Dịch nghĩ tới Sở Tử Dật sẽ đi tìm Bạch Mặc Y, bởi hắn yêu nàng nhất, vì thế cũng không lo lắng lắm, với người đệ đệ út này, hắn và Ngọc Vô Ngân đều yêu thương, bởi hắn và Sở Quân Ly giống nhau, không làm tổn hại tới họ, giữ lại một tấm chân tình tha thiết chân thành trọn vẹn.

Sau đó, họ mới phát hiện Sở Tử Dật thật sự ra đi, hắn không đi tìm Bạch Mặc Y, sau một thời gian rất lâu, tất cả mọi người đều không biết hắn đi đâu, làm gì?

Lúc tin tức nước Sở truyền đến, Lạc Vũ Trần đang ở trong rừng mai bồi Bạch Mặc Y luyện kiếm, bởi gần đây Bạch Mặc Y có vẻ mê loại binh khí này, Lạc Vũ Trần tìm một bộ kiếm pháp tới, chỉ điểm tỷ mỷ cho nàng, Cung Tuyệt Thương lục tìm cả hoàng cung mới tìm được một thanh kiếm thích hợp cho Bạch Mặc Y.

Nghe nói thái tử Sở Quốc đã trở về, Sở Quân Hạo thoái vị, Lạc Vũ TRần rất lạnh nhạt bởi tất cả đều trong dự kiến, nhưng khi hắn nghe nói Sở thái tử đến thì lại nổi giận, đôi mắt ngọc lưu ly đột nhiên loé lên sóng ngầm lạnh lẽo, suýt nữa bị Bạch Mặc Y đâm một kiếm bị thương, nhắm chặt mắt lại, áp chế cảm xúc trong lòng, quả nhiên vấn đề hắn lo lắng rốt cuộc cũng tới!

Hắn chỉ biết mình sẽ không buông tay, nhưng mà hắn vẫn mãi chậm hơn!

Bạch Mặc Y cúi xuống nhìn kiếm trong tay, trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng không chút dao động, đi đến cạnh Lạc Vũ Trần kéo tay hắn, ở đó, bởi vì hắn phân tâm mà bị nàng dùng kiếm đâm phải thành một vết thương nhạt, không sâu, lại chảy rất nhiều máu, nhiễm đỏ cả rừng mai, cũng làm chói cả mắt nàng.

Lấy khăn lụa trong tay ra, lau nhẹ trên miệng vết thương, máu thấm khăn rất nhanh, nhiễm đỏ cả chiếc khăn lụa trắng, nở ra đoá hoa đỏ diễm lệ, máu tanh ngập trần cả rừng mai thanh nhã, có loại đau lòng khó nói nên lời xen lẫn.

“Huynh không tin muội, hay là không tin bản thân mình vậy?” Bạch Mặc Y vẫn nhìn chiếc khăn nhiễm máu đỏ kia, cúi đầu hỏi.

“Không, ta sợ nàng đau lòng!” Hắn sợ nàng sẽ đau lòng bởi người đó, nàng đau, hắn lại càng đau hơn!

“Có một số chuyện không thể tránh được, đau lòng chỉ là khúc nhạc dạo vui vẻ, muội có lẽ cũng sẽ đau lòng, càng có lẽ sẽ khóc,. chỉ là huynh đừng quên, bất kể thế nào, huynh đã kéo tay muội rồi, vẫn vẫn…..” Bạch Mặc Y ngẩng đầu, nhìn người đàn ông này, thanh nhã như thần tiên, trong sáng như hoa sen.

“Ta nói rồi, ta sẽ không buông tay! Cũng sẽ không vứt nàng đi!” Lạc Vũ Trần xoa đầu nàng, cảm thụ sự mềm mại trong tay, cảm thấy lòng mình đã bị hàng ngàn sợi tóc đen mềm quấn chặt chẽ, vui vẻ vì nàng, đau lòng vì nàng, và cũng vui vẻ chịu đựng như vậy!

Bạch Mặc Y bật cười, mặt ngọc sáng ngời, nàng hiểu sự lo lắng của hắn, khúc mắc giữa nàng và Ngọc Vô Ngân quá sâu, sâu đến mức khó giải.

Hai người lặng lẽ ôm nhau, tham lam hưởng thụ trận mưa rền gió giật ập đến phía trước, hít thở hấp thụ sự ấm áp, mùi thơm của nhau xen lẫn sự mê ly yên tĩnh bên trong.

Cung Tuyệt Thương đứng xa trong đêm nhìn, không hiểu sao thấy cảnh trước mắt này ánh mắt hắn ê ẩm, muội muội lựa chọn con đường này cũng chẳng tốt tý nào, Ngọc Vô Ngân sẽ không buông tay, ai cũng không biết hắn sẽ gây ra chuyện gì tiếp theo? Lạc gia cũng không đồng ý với cách lựa chọn của Lạc Vũ Trần, cũng không biết sự tồn tại của Bạch Mặc Y, có lẽ lần này ba nước hội tụ, Lạc gia chủ lâu không hiện thân chỉ e sẽ ra tay, Y Y lại càng nguy hiểm hơn. Còn họ, sao lại vẫn cứ ôm nhau lâu vậy chứ?

Cung Tuyệt Thương hối hận, nếu biết sớm như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không cho Lạc Vũ Trần đi theo, cũng tuyệt đối sẽ ngăn Bạch Mặc Y động tâm chia cách hai người ra, làm vậy có lẽ muội muội sẽ không bị thương, sẽ không khó xử!

“Làm sao bây giờ? Ta thấy khó quá!” Cung Tuyệt Thương xoay người ghé vào bên cạnh Tử Dạ, hắn cảm thấy mình không đành lòng nhìn tiếp, một vị hoàng tử Lạc quốc đã thấy khó rồi, vì muội muội hắn mới không có cảm tình, ai cũng không xứng để hắn gả muội muội, cho dù là hai nước trở mặt?

Nhưng Ngọc Vô Ngân cũng đến, đã tăng lên thành vấn đề ba nước đối chọi, hiện giờ Ly quốc như ở giữa một băng một hoả, chỉ không cẩn thận một cái thì rơi vào vạn kiếp bất phục, mà trung gian lại còn có vị Lạc Vũ Trần nữa, rối loạn quá, rối loạn hết, thiên hạ đại loạn rồi!

“Cút đi!” Tử Dạ lạnh lùng vung tay lên, đẩy mạnh Cung Tuyệt Thương ra, liếc xéo mắt nhìn hắn một cái khinh thường, “Như biến thành đàn bà vậy, thật doạ người!”

“Thằng ngốc chết tiệt này, ngươi mới là đàn bà đó!” Cung Tuyệt Thương vừa nghe cũng chẳng khổ sở, lập tức mắng hắn luôn.

Tử Dạ nhìn mắt hắn hồng hồng, mím môi, chỉ coi người khác như người chết bên mình vậy, gần như chẳng có nhiều vấn đề phức tạp, chuyện Bạch Mặc Y quả thật rất phiền phức, nhưng mà lại chẳng liên quan gì tới hắn, hắn chỉ biết mình nên làm gì, hơn nữa tính toán hiệp ước cũng đã nhanh tới rồi, hắn cũng sớm rời đi rồi!

Cung Tuyệt thương lần này không có đuổi theo Tử Dạ, chỉ đứng đó nhìn Bạch Mặc Y, thầm nghĩ, mặc kệ nàng chọn thế nào, ta cũng đều ủng hộ nàng!

Một trận gió thổi qua cả đám hoa rơi bên cửa sổ đều bay về phía hai người, Bạch Mặc Y ngẩng đầu nheo mắt nhìn mây trắng trên bầu trời xanh, trên trời trong veo như nước, đạm mạc thanh tịnh, mấy đám mây trắng tạo thành những hình thù nhìn rất đẹp mắt, giống như góc áo của tiên nữ mờ mịt thánh khiết.

Nàng nhìn trời, hắn nhìn nàng, ngẩn ngơ trầm mặc mãi, muốn nói rất nhiều mà không cần phải nói, hắn hiểu nàng cũng biết. Trong không khí tràn ngập mùi hương nắng, đoá hoa trắng nõn nhảy múa giữa ánh nắng vòng quanh quay tròn, như đoá lông vũ, từng đám rớt xuống lạnh nhạt thanh dật.

Đây là thế giới hai người, một loại vĩnh hằng gắn bó thân thích.

Lạc Vũ Trần nhìn nàng, mặt trời chiếu tà tà vào trên mặt nàng, làm tăng thêm tầng mật ong mềm mại trên lông mi có viền càng mỏng manh, u tĩnh không nói nên lời, thanh nhã trong trẻo lạnh lùng tao nhã, áo tím bay bay theo gió, giống như một nét chấm phá của bút thần tạo ra bóng dáng thanh nhã vậy.

Bỗng có loại cảm giác khó tả ngập tràn trong tim, Lạc Vũ Trần buông tay ra lại ôm nàng vào ngực lần nữa, cảm nhận độ ấm tràn ngập trong lòng, lúc này mới thả lỏng chút đen tối vừa nãy nảy sinh.

Cho tới tận bây giờ hắn chưa bao giờ thấy sợ như vừa rồi, sợ rằng tất cả chỉ là ảo ảnh, rơi vào một lần mộng trầm luân ngắn ngủi, chỉ có ôm lấy nàng, mới cảm nhận được sự chân thật của nàng, hắn mới cảm thấy lòng mình đủ đầy, linh hồn mình còn tồn tại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK