Tuy chuyện hôn nhân này ngoài mong muốn của mọi người nhưng Ly quốc chủ vẫn dùng đồ tốt nhất để gả, mọi thứ hồi môn đi theo đều là những đồ được lựa chọn kỹ, ngàn vạn người đưa hôn, cờ sặc sỡ, đồ sộ.
Lạc Linh Cẩm cưỡi ngựa trước xe hoa, cười sung sướng, trên người khoác áo vàng tượng trưng cho thân phận tôn quý của hắn, dưới ánh nắng sáng chói toả ra lấp lánh, đoá hoa hồng đỏ trước ngực đã bị hắn gỡ xuống khi vừa ra khỏi thành, nhìn kỹ thật ra hắn cũng bình thản chẳng khác gì Bạch Mặc Y, Lạc Linh Cẩm cũng không có bộ mặt vui vẻ như mới cưới vợ.
Bạch Mặc Y vén màn xe lên nhìn lại, tường thành đô cao cao phía xa, mấy bóng người trên thành mãi không mờ, tuy chỉ mới ngắn ngủn một thời gian, nơi này đã làm cho nàng có cảm giác thân thiết, hiện giờ rời đi, có cảm xúc lưu luyến trong lòng, khoé mắt cay cay, trên thành lâu, một chút vàng, chút đỏ sẫm, theo bóng xe hoa đi xa mờ dần, mờ dần, nhỏ dần rồi chậm rãi mất hút.
Nhìn đám mây phía chân trời, mờ mịt mông lung, chuyến này đi, rồi về chẳng biết là lúc nào nữa?
Phụ hoàng, ca ca, các người bảo trọng!
Buông rèm che xuống, Bạch Mặc Y chậm rãi ngồi thẳng lại, cảm giác được dị động trong gió, khoé miệng khẽ nhếch lên, hơi vui vẻ, lại có chút mong chờ trong mắt, nói với Hồng Tiêu vẫn bồi bên cạnh nàng, “Ngươi đi ra trước đi, ta muốn yên tĩnh chút!”
Hồng Tiêu liếc nhìn tiểu thư nhà mình chút, từ sau khi lên xe. cảm xúc tiểu thư vẫn trầm trầm, hiện giờ sao nàng ta cảm thấy tiểu thư có chút khó xử chứ? Chẳng dám hỏi gì nhiều, cúi đầu đi ra ngoài, ngồi một chỗ cùng Tử Lạc, đương nhiên nàng ta không rõ vì sao nàng ta không thích Tử Y gì cả, có thể là do tính cách chăng?
Bạch Mặc Y li3m môi, hai tay bất giác đan vào nhau, hắn đến đây ư? Nhất định là hắn rồi, nàng cảm giác được hơi thở của hắn, hắn vẫn còn giận ư? Lúc này, trong lòng rất bất ổn, nếu hắn hỏi nàng sẽ nói!
Đợi mãi, Bạch Mặc Y bỗng thấy lo lắng, võ công Lạc Linh Cẩm rất cao, hắn ta có thể biết hắn tới đây không nhỉ? Tuy rất muốn gặp hắn, nhưng lại không muốn hắn bị ngập trong nguy hiểm, hiện giờ nàng lại không hy vọng hắn xuất hiện.
Chẳng biết có phải trùng hợp không mà Lạc Linh Cẩm đi trước xe hoa đột nhiên thúc giục đội ngũ đi nhanh hơn, ngăn cách qua chiếc xe hoa, chắc muốn chạy tới thành gần nhất để nghỉ nên tốc dộ đội ngũ cũng nhanh hơn.
Trong gió khẽ nhúc nhích, bức rèm che trong suốt khẽ bay lên, chỉ tỏng nháy mắt, một mùi hương sen thơm ngát lặng lẽ tràn vào, trong xe đã có thêm một người áo trắng, mắt thâm trầm nhìn bóng mảnh khảnh trong xe, ánh mắt giao nhau, có chút tưởng niệm nhớ nhung ấm áp quẩn quanh trong không gian khi gặp lại.
Bạch Mặc Y lúc nào cũng không mặc màu đỏ, bất kể đời trước thế nào hay là hiện giờ, nhưng bởi hôm nay nàng xuất giá, vì mặt mũi hai nước dù nàng không mặc áo cưới, vẫn thay bộ màu đỏ, ánh lên dung nhan thanh lệ của nàng, môi đỏ, lông mi cong dài, da thịt nõn nà, trắng nõn, đôi mắt lóng lánh chuyển động, vẻ đẹp tuyệt diễm mang theo lạnh lùng, toả ra ngàn ánh hào quan, chói loá mắt.
Lạc Vũ Trần nhìn nàng, đôi mắt ngọc lưu ly lặng lẽ sâu sắc, chút nhu ý dâng lên, đột nhiên có cảm xúc muốn thu tất cả những tốt đẹp của nàng lại, vẻ đẹp cảu nàng, mọi thứ của nàng, hắn ích kỷ muốn có cả trân trọng, định muốn ôm cả thiên hạ vào lòng.
Áo trắng như tuyết của nam nhân bay lên, giống như đoá tuyết liên ngàn năm nở rộ, cao quý tao nhã, lạnh nhạt như thần tiên, phiêu dật như hoạ, siêu phàm thoát tục, một nam tử như vậy lại như ngọn gió thường, đẹp không giống người phàm, còn hắn hiện giờ lại nguyện vì nàng mà dừng lại. Trong lòng Bạch Mặc Y chậm rãi dâng lên lo lắng, đôi mắt trong veo như nước, chớp chớp lấp lanh sáng. Giọng thánh thót dễ nghe xen lẫn hơi ấm hiền hoà, như làn gió nhẹ lướt qua bên tai Lạc Vũ Trần, thổi sạch lòng hắn mát rượi, “Huynh đã tới rồi!”
Chỉ có mấy từ đã bao hàm tất cả nhớ nhung, bên trong có cả khát vọng lẫn đợi chờ.
Giơ tay lên, vỗ nhẹ lên má non mềm mịn màng của nàng, cảm xúc mát lạnh như ngọc từ đầu ngón tay truyền tới mang theo vẻ quyến luyến vô hạn. Lạc Vũ Trần cúi đầu bảo, “Ta nói rồi, ta vẫn sẽ cùng nàng, mặc kệ nàng muốn làm gì, ta đều ở bên cạnh nàng!” Mọi tức giận, mọi phiền muộn, lúc tiếp xúc tới nàng mang theo nhớ nhung khi nhìn thấy hắn xuất hiện mắt lấp lánh vui vẻ, trời đã quang, mây đã tạnh, nàng như vậy, hắn mãu cũng không tức giận nổi!
Khoảng cách hai người rất gần, gần tới mức có thể cảm giác được hơi thở đối phương thở ra ấm áp, nhẹ nhàng, làm nhiễu loạn tâm hồn, Bạch Mặc Y cảm giác được mặt dần nóng lên, nghe được lời hắn nói, mắt mê man, chần chờ hỏi, “Huynh….Không trách muội sao/” Không trách nàng tự tiện làm ư? Không trách nàng tự đẩy hắn ra ngoài, không nói chút nào sao?
Ánh mắt Lạc Vũ Trần trầm xuống, sáng lên như sao trong đêm, bị tầng mây đen che khuất, đột nhiên ảm đạm không ánh sáng, nhìn Bạch Mặc Y thấy mà đau lòng, tay bất giác cũng kéo ống tay áo hắn, dưới lớp tơ lụa trắng mềm mại như ngọc cũng giống lòng nàng khẩn trương theo.
“Có!” Giọng Lạc Vũ Trần mát lạnh như tuyết, giống như hàn băng ngàn năm đập vào lòng nàng, loại hàn băng đau đớn lạnh lẽo truyền tới, toả ra khắp mọi phía.
“Nhưng, mọi đau lòng ở đây đều đã qua!” Lạc Vũ Trần cầm lấy tay nàng, áp nhẹ vào ngực, mắt nhìn thâm sâu, giọng trầm thấp lạnh lẽo xen lẫn chậm rãi ngân nga.
Bạch mặc Y và bàn tay nhẹ nhàng đặt trên ngực bỗng chốc như có lực đập mạnh, có loại tơ tình kéo dài từ lòng hắn, qua tay truyền tới tim nàng, truyền vào cơ thể nàng, ôm trọn lấy nàng, ngập chìm trong vũng ngọt ngào, cam tâm tình nguyện bị hắn dùng dây tình trói buộc cả đời.
“Sau này, tuyệt đối không giấu chàng nữa!” giọng nói nhỏ nhẹ lung linh như nước, xen lẫn ngượng ngùng hứa hẹn. Chuyện của nàng, cho dù nàng muốn giấu chỉ e chẳng giấu được người trước mặt nàng đây, hắn có một trái tim trong trẻo sâu sắc, ở đó chỉ có mỗi nàng.
“Nhưng nó vẫn bị thương, nàng phải bồi thường chút cho ta chứ?” Lạc Vũ Trần cụp mắt xuống nhìn sâu nàng, có hàm ý khác.
Hắn vẫn không tiến thêm nữa, hắn chỉ muốn được hưởng chút phúc lợi về mình, muốn hồi phục lại trong đau xót.
Bạch Mặc Y hơi nhíu mi, khó hiểu nhìn hắn, ngón tay vô tình lướt nhẹ qua ngực hắn, chậm rãi thu lại bảo, “Bồi thường thế nào?” Hắn cái gì cũng có, nàng dùng cái gì để bồi thường hắn chứ, nói gì đi nữ nàng cũng có nguyên nhân không phải cố ý giấu hắn!
Ánh mắt Lạc Vũ Trần chậm rãi u ám, ngực nhân tay nàng chạm nhẹ qua tim đập nhanh, nhanh chóng nắm lấy tay nàng, đặt khẽ trên môi hôn nhẹ, nở nụ cười tươi như sen nở, toả sáng cả khoảng không gian. Mặc Bạch Mặc Y càng đỏ hơn, như hoa hải đường, hai má đỏ lựng lên, tay nóng rực theo nụ hôn thâm tình của hắn, nàng hiểu được ý của hắn là gì.
Giữa hai người có chút mờ ám, thân thể khẽ dịch chuyển, hông căng thẳng, tay thon dài ôm lấy nàng, áp sát vào cơ thể toả mùi hương sen thơm ngát, cúi đầu khẽ bên tai, mang theo tia mờ ám và tình ý sâu lắng, chạm nhẹ bên tai nàng, lửa nóng lại dâng lên, tim không kiềm chế được đập rộn lên.
Hơi thở nóng hổi phun trên mặt, cằm Bạch Mặc Y được hắn nâng nhẹ lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt mỗi lúc một phóng to thêm, mang theo chút ngượng ngùng khẽ nhắm mắt lại, hai tay túm chặt lấy quần áo trước ngực hắn, đến cả thở cũng không dám, đây không phải lần đầu nàng hôn, cũng không phải lần đầu hắn hôn nàng nhưng nàng vẫn khẩn trương như vậy, có chút mong chờ ngọt ngào dâng trào.
Lạc Vũ Trần nhìn nàng, hia má nóng đỏ, lông mi cong dài như vành trăng khuyết cong cong, rợp chớp chớp như cánh bướm, giấu đôi mắt sáng bên dưới, môi đỏ mọng hơi mím lại, lộ ra chủ nhân của nó tâm thần run rẩy, ngực phập phồng như sóng triều dâng trào tình ý.
Bạch Mặc Y rất hồi hộp, đầu óc trống rỗng, nhắm chặt dôi mắt chìm bóng dáng như thần tiên bên trong, mãi cho tới khi môi nàng chạm vào ấm nóng, vu0t ve, chạm nhẹ bên ngoài, không nghĩ được gì, lầm vào bên trong ôn nhu của hắn. Mát mát lành lạnh làm cho nàng có cảm giác một luồng kỳ dị không rõ dâng lên trong lòng, có chút xa vời.
Một tay Lạc Vũ Trần ôm eo nàng, một tay đỡ sau gáy nàng, ngón tay thon dài chạm sâu vào những sợi tóc mềm mại, luồng ngọt ngào chậm rãi dâng lên, hắn dùng đôi môi lưu luyến căng mọng tràn trọc hút lấy, mãi cho tới khi thiên hạ trong lòng suýt thở không nổi mới nhịn không được há mồm để thở, mang theo mùi hương sen thơm ngát đọng trên đầu lưỡi của nàng, chiếc lưỡi thơm mát luồn vào trong miệng nàng, hút đi mật dịch ngọt ngào, tìm được sự mềm mại của nàng thâm tình triền miên…
Nhiệt độ không khí trong xe dâng cao, làm cho cả rèm xe xung quanh như được lây cản giác thâm tình này, khẽ lay dộng, đoá hoa bên ngoài bay vào, rơi trên hai người, như mộng như ảo, chạm tới tình tuyệt mỹ.
Cảm giác được sự đau lòng, bất đắc dĩ cùng với quyết tâm kiên định không buông tay của hắn, Bạch Mặc Y túm quần áo hắn khẽ vòng lên cổ, ôm chặt, lẳng lẹ nói cho hắn biết, chỉ cần hắn không rời nàng cũng sẽ không xa!
Thân thể hai người dính sát vào nhau phù hợp đến vậy, thêm vào trong hư không cả sự tịch mịch, tựa như hai người họ sớm nên thế rồi.
Mãi lâu sau, Lạc Vũ Trần mới buông nàng ra, trên mặt có nụ cười thoả mãn, màu sáng hạnh phúc thâm tình lấp lánh mãi nhìn vào người trong lòng mềm nhũn, giờ khắc này tim hắn ngập tràn, có đầy đủ sinh mạng, khẽ vén sợi tóc trên mặt hắn, ôm nhau chặt hơn.
Chỉ là nhìn tận đáy mắt có chút tia bi thương.
Thật ra lúc lần đầu tiên Lạc Vũ Trần nhìn thấy nàng, vẫn chưa nhìn thấy nàng mặc quần áo cưới, trong lòng rất cao hứng, loại cảm động này không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt hết được, nàng ở trong lòng hắn, mặc quần áo cưới rất tinh khiết, mặc vì người trong lòng, hắn hiểu lòng nàng, cũng như nàng hiểu rõ lòng hắn vậy! Tay ngọc nhẹ nhàng vu0t ve vai nàng, trong giọng nói vẫn mang chút khàn khàn tràn ngập từ tính, “Y Y à, sau này ta sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng, làm cho tất cả mọi người biết nàng là cô dâu của ta!”
Thân thể Bạch mặc Y hơi cứng đờ lại, mãi sau thanh âm từ trong lòng hắn truyền ra, “Được!” Nam nhân này sẽ không phụ nàng, mà nàng cũng đợi tới ngày đó, cố gắng nỗ lực cùng hắn!
Lạc Vũ Trần cười hềin hoà, hắn nói hắn sẽ làm được, “Vậy hiện giờ nàng không phải nên nói dự tính của nàng cho ta chứ? Lúc này nàng không thể đẩy ta ra bên ngoài được!”
“Lạc Linh Cẩm đưa thứ gì đó của Vô Thương tới, nói rõ Vô thương trong tay hắn, huynh có biết không, Vô thương rất quan trọng với thiếp, vì thế thiếp cũng chỉ đành đáp ứng yêu cầu của hắn thôi!” Khẽ rời khỏi sự ấm áp quyến luyến, trên mặt Bạch Mặc Y lạnh lùng, sát ý loé lên trong mắt.
“Cũng giống như ta nghĩ, ngoài Vô Thương ra, ta không nghĩ tới nguyên nhân nào mà nàng thoả hiệp với người ta cả!” Trong lòng Lạc Vũ Trần có chút khổ sở, hơi chua xót, còn có chút ghen tuông không kiềm chế được, ở trong lòng người phụ nữ này, Vô Thương vĩnh viễn là người quan trọng nhất, tuy biết đó là con nàng, như hắn vẫn nhịn không được thấy ghen tị, đã lâu rồi mà lòng hắn vẫn nhỏ như vậy, ích kỷ thầm nghĩ thế giới này chỉ có duy nhất mình hắn!
“Nàng yên tâm, sau khi tới Lạc quốc, ta nhất định sẽ giúp nàng tìm được Vô Thương!” Thật ra hắn đã có tin của Vô thương, nhưng có chuyện gì đó rất phiền phức, tràn ngập nguy hiểm, mấy ngày rồi lão nhân Thiên Ky cũng chưa có cách nào, hắn không nói ra là sợ nữ nhân này lại mạo hiểm, hắn chịu không nổi!
Nếu chẳng may có một phải chết hắn hy vọng người đó là hắn mà không phải nàng!
Nếu có thể vĩnh viễn sinh mạng hắn sống vì nàng!
NHưng hắn biết, ít nhất hiện giờ không ai hy vọng nàng chết, đến cả Lạc Linh Cẩm cũng không, nữ nhân này là hắn ta kiềm chế hắn, Ngọc Vô Ngân còn cả Cung Tuyệt Thương nặng nhất một kiếp, bởi ba người họ không một ai hy vọng nàng có chuyện! Cứ việc biết lạc quốc rõ, với ba người họ mà nói rất khó khăn, nhưng vì nàng muốn đi, vì con nàng, vì thế họ buông tay, tình nguyện bị người ta quản chế trong tay, cũng chỉ mong hia mẹ con nàng bình an!
Quả nhiên Lạc Linh Cẩm còn ác hơn họ, So sánh tâm cơ với Sở Quân Hạo, tâm cơ lầm rất nhiều, đây cũng là hiện giờ họ chẳng còn cách nào thay đổi cục diện, nấy ngay từ đầu họ lặng lẽ đề phòng Lạc quốc, Vô Thương cũng sẽ không bị hắn ta bắt đi!
Uổng công hắn và Ngọc Vô Ngân tự phụ quá, cũng không ngờ lại đem dâng người lên tay người khác.
“Thiếp tin huynh!” Bạch Mặc Y cười nhợt nhạt, Vô thương là sự nặng lòng nhất tỏng nàng, không thể không lo lắng, biết rõ kẻ đầu sỏ là người đó gây ra, cũng không đành lòng nuố cục tức lại, quỳ gối trước người khác.
“đúng rồi, có tin tức gì về các bác gái không/” Từ lúc biết người Tố thuỷ cung đến nay, Bạch Mặc Y liền gọi bốn Nhược Tiên là bác, đã lâu không có tin tức gì rồi, nàng cũng hơi nóng ruột, tuy nàng cũng không có tình ý gì với Tố Thuỷ cung, nhưng nàng lại xem bốn Nhược tì đó là thật lòng thích nàng, nhận nàng, hơn nữa đó từng là người của mẹ đợi trước quản lý.
Lạc Vũ Trần lắc lắc đầu, Tố Thuỷ cung quá mức thần bí, người giang hồ biết rất ít, trừ phi mình là người trong cung, người ngoài gần như không thể nào tìm ra, hiện giờ người duy nhất cảm kích bên cạnh chỉ có Tử Y và Tử Lạc, hắn cũng không động vào các nàng ấy. hai nha đầu ở bên cạnh nàng, bình thường chẳng phải không coi ai ra gì sao, vì thế, đến cả hỏi hắn một câu cũng không!
“Hay là thiếp thử hỏi Tử Lạc được không? Nha đầu đó không có vấn đề gì!” Bạch Mặc Y nói khẽ, hắn hỏi, nàng chắc sẽ không nói, nếu nàng hỏi tử Lạc nhất định sẽ nói!
“Không thể hỏi được!” Lạc Vũ Trần lắc đầu cự tuyệt. Bạch Mặc Y khó hiểu nhìn hắn.
đưa tay ra ôm nàng vào lòng, Lạc Vũ Trần hít sâu một hơi nói, “Ít nhất hiện giờ không thể hỏi, đợi tới Lạc quốc, thấy Bạn Nguyệt rồi hẵng nói sau!” Trong lòng hắn hoài nghi nhưng khó giải thích được!
“Bạn Nguyệt ư? Trên người Tử Lạc có độc à?” Bạch Mặc Y liên tưởng rất nhanh đến gì đó, mắt sựng lại, cũng chỉ có giải thích như vậy, mới nói rõ vì sao hắn nhất định kiên trì phải nhìn thấy Bạn Nguyệt mới được! Nhưng y thuật của nàng cũng không kém mà, vì sao nàng không phát hiện ra!
“Không phải độc, nếu đoán không nhầm thì chắc là cổ!” Hạ cổ chỉ có người hạ mới giải được, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn để Tử Lạc yên.
Cổ ư? Bạch Mặc Y nhớ tới kiếp trước khi đi nước Thái chấp hành nhiệm vụ, tỏng lúc vô tình xâm nhập vào một thôn, người ở đó rất giỏi về chế cổ, nhìn thấy con sâu ghê tởm thế, lông tóc trên người nàng dựng dứng lên, cổ lợi hại thế nào nàng đương nhiên rõ.
“Vậy Tử Y thì sao? Trên người nàng ấy có không?” Bạch Mặc Y lại hỏi, lần này mày cau chặt lại, cổ này so với độc còn khó khăn hơn, khủng b0 hơn nhiều.
“Nha đầu ngốc, Tử lạc có, trên người tử Y sao mà không có chứ!” Lạc Vũ Trần nhìn nàng, điểm nhẹ lên chóp mũi nàng, vuốt mày cau lại của nàng, hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng sầu não của nàng, tất cả mọi áp lực hắn nguyện giúp nàng gánh vác.
Bạch mặc Y vừa hết đỏ mặt vì động tác thân mật của hắn lại lần nữa đỏ bừng lên, trừng mắt oán trách nhìn hắn, lườm khẽ, làm Nhược Vũ TRần lại cười ầm lên.
Xe đi hơi rung chút, lúc này hia người mới nhớ tới họ còn đang ở trên xe hoa, bên ngoài có hàng vạn đội ngũ, một ở đằng trước, bất giác nhìn nhau cười, hoá ra thơờ gian trôi đi nhanh quá, hắn cần phải đi rồi!
Khẽ chớp lên, trong xe không tiếng động.
“Tối ta lại tới!” Gịong Lạc Vũ Trần thì thầm bên tai nàng, bất giác xen lẫn tia mờ ám.
Lời nói này làm cho người ta liên tưởng linh tinh, giống như hai kẻ yêu đương vụng trộm vậy, mặt Bạch mặc Y càng đỏ hơn, nhéo mạnh hắn một cái, cả giận nói, “Ai quản huynh!” Nói xong trong lòng lại cười ngọt ngào, xấu hổ.
Lạc Vũ Trần chớp mắt, cũng hiểu ra ý câu nói kia, nhưng hắn cũng không thèm để ý, nếu thật có thểỷtộm được nữ nhân này đi, hắn vui vẻ lắm! Nhịn không được ấn nhẹ môi lên môi nàng hôn, lần này không triền miên, chỉ mang theo quyến luyến không rời, nghe được có tiếng người bên ngoài đến gần, hơi ảo não nói, “Ta đi nhé, nhớ rõ lát nữa phải ăn gì đó!”
Chậm chạp Lạc Vũ Trần nói xong phi thân rời đi, một bóng trắng loáng lên như tia chớp biến mất, dội ngũ bên ngoài xe vẫn chẳng phát hiện chút dị thường nào, Bạch mặc Y ngồi sau màn xe, thấy Lạc Vũ Trần quả thật đã rời đi, lúc này mới thả lỏng người mỉm cười, võ công nam nhân này rốt cuộc cao tới cỡ nào đây?
Trong nhưng người này, chỉ e ngoài Lạc Linh Cẩm, không có ai phát hiện ra hắn đã tới, mà Lạc Linh Cẩm vẫn giống như trước đi đầu đoàn, đoán chừng, người đó chắc chắn đã lừa hắn đi qua