Bạch Vô Thương tránh tay kẻ đó ra, nhanh chóng chạy tới bân người Bạch Mặc Y, ôm lấy chân nàng, trên mặt nổi lên ý cười lấy lòng nói, “Mẹ ơi, con không có trêu họ đâu, là bọn họ bắt nạt con đó!” Bé nho nhỏ, không sợ trời không sợ đất chỉ sợ chọc giận mẫu thân bé, không để ý tới bé nữa!
“Mày là thằng con hoang, mày lại dám nói chúng ta bắt nạt mày nữa cơ à?” Một giọng sắc bén vang lên, lửa giận ngút trời.
“Páp!” một tiếng, thân hình Bạch Mặc Y nháy mắt đã lay động đên bên mụ đàn bà đang gào to kia, bàn tay trắng nõn giơ lên, tát mạnh cho bà ta một cái, nhìn hằm hằm vào bà ta nói, ‘Nếu để cho ta nghe được cái miệng không sạch của bà lần nữa, ta sẽ cắt đầu lưỡi của bà luôn!” Dám mắng con nàng à, cho bà ta một bạt tai là nhẹ lắm rồi đó.
Đứng trước Bạch Mặc Y không phải là người khác mà là hai cơ thiếp trong phủ của Sở Quân mạc Tần Mộng Dao, và một cơ thiếp khác là Lâm Thuỷ Nhi coi nàng như cái gai, cái đinh nhức mắt trong phủ. Mà vừa rồi vẫn tóm chặt lấy Bạch Vô Thương đúng là gã Sở Quân Mạc âm trầm kia.
Nhìn thấy hai người phụ nữ hiện giờ xinh đẹp như hoa đang trông vô cùng chật vật, tóc búi tán loạn, quần áo xộc xệch, trên mặt còn lộ ra vết tay cào đỏ, giờ vẻ mặt phẫn hận, mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Bạch Vô Thương đang đứng sau lưng nàng. Lúc nhìn thấy người đến là Bạch Mặc Y, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, rồi sau đó tràn đầy ghen tị, từ trong mắt Tần Mộng Dao toát ra tia lửa giận, ôm má bị Bạch Mặc Y đánh bỏng rát, nói với Sở Quân Mạc đứng cạnh không lên tiếng, “Vương gia, ngài xem này, nữ nhân vô liêm sỉ, mất nết dấm đánh thiếp trước mặt ngài, vương gia ngài cần phải làm chủ cho thiếp chứ”
Bình thường Sở Quân Mạc ít khi cùng những bà ấy ra ngoài, nhưng không hiểu hôm nay vì sao mà các mụ ấy nói ra một câu không ngờ hắn lại đồng ý, Tần Mộng Dao và Lâm Thuỷ Nhi vô cùng vui mừng, nghĩ địa vị mình trong lòng Vương gia thật khác. Lúc này các mụ bị người phụ nữ vô sỉ này đánh, cũng tương đương như đánh vào mặt vương gia vậy, chắc chắn vương gia sẽ làm chủ thay các mụ!
“Sao lại thế này hả?” Mắt Bạch Mặc y dừng trên ba người Hồng Lăng đang bị gia đinh của Vương phủ tóm chặt.
Gia đinh này bị ánh mắt lạnh lùng của Bạch Mặc Y lườm, cả người giật thột một cái, bị ánh mắt ấy như thể xuyên thủng cánh tay họ đang giữ chặt ba nha đầu của nàng vậy, tay run lên, Xuân Nhi liền giãy ra, đẩy đẩy lôi kéo nhóm mình chạy đến bên cạnh Bạch Mặc Y, chỉ vào Hồng Lăng và Hồng Tiêu đang đứng bất động nói, “Tiểu thư, hình như các nàng ấy bị vương gia điểm huyệt rồi ạ!” Vừa rồi nàng thấy vương gia thò tay lên người các nàng ấy chút, hai người Hồng Lăng đã bất động rồi, chắc chắn là đã bị điểm huyệt như lời đồn.
Bạch Mặc Y cũng không biết giải huyệt, nghe được lời Xuân Nhi nói, sắc mặt càng trầm hơn, quay đầu cũng âm trầm sắc mặt như Sở Quân Mạc nói, “Thả các nàng ra!”
Không cần nghĩ thì nàng cũng đoán ra được, trên người hai cơ thiếp kia chính là kiệt tác từ tay Bạch Vô Thương, mà lúc Bạch Vô Thương đang bị Sở Quân Mạc tóm lấy thì Hồng Lăng Hồng Tiêu vì cứu bé mà bị Sở Quân Mạc điểm huyệt đạo. Nhưng dấu tay in đỏ trên má hai nha đầu kia lại làm cho nàng nhìn mà ngứa mắt, tức giận vô cùng! Người của nàng, cũng không cho phép bất cứ ai bắt nạt như thế!
Sở Quân Mạc bị ánh mắt lạnh lùng của nàng lườm, trong lòng nổi lên chua sót, không nói gì, chỉ phất phất tay, hộ vệ bên cạnh tiến lên giải huyệt đạo cho hai người Hồng Lăng.
“Ai đánh các ngươi thế?” Bạch Mặc Y nhìn hai người Hồng Lăng hỏi.
“Bẩm tiểu thư, là….là hai vị phu nhân ạ! Các ngài ấy nói tiểu thiếu gia dùng độc với các ngài ấy, nô tì tức quá, nói lý lẽ với các ngài ấy, sau đó đụng phải tam vương gia ạ” Hồng Lăng nhỏ giọng nói, nếu không phải Sở Quân Mạc điểm huyệt đạo của các nàng, thì công phu của nàng ta và Hồng Tiêu làm sao có thể bị hai người phụ nữ kia đánh chứ?
“Đánh trả lại! Gấp đôi!” Bạch Mặc Y lạnh lùng ra lệnh, giọng điệu làm cho người ta không thể kháng cự, không được xía vào.
“Tiểu thư….” Hồng Lăng Hồng Tiêu ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Bạch Mặc Y một cái, rồi lại nhìn nhau, bóng áo đỏ loé lên như chớp, hai người mỗi người tóm lấy một người phụ nữ chật vật kia, tay giơ lên, tát “pốp pốp” thật mạnh trên mặt hai khuôn mặt đẹp như hoa kia liên tục, quả thật là đánh trả lại gấp đôi.
“A, cái con tiểu tiện nhân này, dám đánh ta sao? Người đâu, bắt chúng nó lại…Giết!” Tần Mộng Dao ôm mặt thét lên, mặt xưng vù như mặt heo vậy, thân ảnh loạng choạng rối loạn sao còn thấy nửa phần xinh đẹp nữa.
Gia đinh, thị vệ Vương phủ vừa định tiến lên, nhưng không nghe thấy tiếng Vương gia thì lại đứng yên bất động, cúi thấp đầu, lâm vào tình trạng mù quáng. Lấy thân thủ vương gia, lại còn có đại nhân Huyền Nhất bên người hắn nữa, hoàn toàn có thể ngăn cản được hai nha đầu kia ra tay, đến cả vương gia cũng chưa ra tay, bọn họ sao dám tự mình chuốc lấy khổ chứ!
“Đủ rồi!” Sở Quân Mạc nặng nề mở miệng, nhìn mắt Bạch Mặc Y có vẻ thâm trầm thì đau xót.
“Vương gia a, chúng thiếp là người của ngài, hiện giờ lại bị kẻ phụ nữ vô sỉ này đánh, sau này chúng tiếp sao còn mặt mũi mà sống trên đời này nữa chứ!” Tần Mộng Dao níu lấy ống tay áo Sở Quân Mạc, mắt đong đầy nước.
Lâm Thuỷ Nhi còn lý trí hơn nàng ta, thấy Sở Quân Mạc bàng quang thì cảm thấy thất vọng vô cùng, âm thầm rơi lệ cúi đầu đứng một bên, bất động không nháo. Chuyện hôm nay các nàng ta không sai, vương gia cũng rõ ràng, các nàng đây dang dâng hương yên lành thì lại bị người ta động tay động chân, dĩ nhiên thống khổ vô cùng, cũng không ngờ hiện giờ lại bị hai tỳ nữ của Bạch Mặc Y đánh. Nghĩ đến nàng ta đường đường là con gái của Thượng Thư, do ái mộ hắn mới cam tâm tình nguyện vào phủ làm thiếp, cũng không ngờ được vương gia tóm lại lại là kẻ vô tình vô nghĩa, hôm nay đến cả nói một câu đỡ các nàng ta cũng không chịu!
Kẻ vô sỉ, ba từ này làm lòng Sở Quân Mạc thấy đau, không lúc nào là không nhắc nhở hắn nhớ tới chuyện gì! Đáy mắt loé lên tia buồn bực, nhìn Tần Mộng Dao trước ngực hắn khóc như mưa mà chẳng thấy thương tiếc chút nào, lạnh lùng đẩy nàng ta ra, mùi trên người nàng ta làm hắn thấy khó chịu lắm.
“Vương gia?” Tần Mộng Dao nhìn Sở Quân Mạc mà ngạc nhiên, bình thường Vươn gia cũng đối với nàng ta được lắm, sao hôm nay nàng ta lại tinh tường nhận ra được cảm giác chán ghét trên người hắn chứ? Theo mắt Sở Quân Mạc nhìn lại, Bạch Mặc Y một thân trong trẻo lạnh lùng đứng ở đó, đáy mắt lại lạnh, lòng chấn động, chắc không phải vương gia thấy hối hận đó chứ? Tay nắm chặt đến đau, nhìn chằm chằm Bạch Mặc Y đầy ghen tỵ và hận ý.
“Chuyện trước đây ta bất kể thế nào, nhưng cũng xin Mạc Vương gia quản nữ nhân của ngài cho tốt, đừng đến gây chuyện với ta, nếu không thì sẽ không phải chỉ có mấy cái tát hôm nay đâu!” Bạch Mặc Y gằn giọng, kéo Bạch Vô Thương ra cửa.
Bỗng nàng nhớ lại ngày hôm nay là mười lăm, mà ngày này hàng tháng, hai nữ nhân này của Sở Quân mạc đều tới đây dâng hương. Mà hôm nay Vô Thương lại kéo nàng tới đây, mục đích sợ rằng là vì các nàng ấy đi! Nàng cũng không muốn so đo chuyện trước đây với các nàng ấy nữa, là vì các nàng ta thiết kế, trước đây Bạch Mặc Y mới bị bỏ và đuổi ra bên ngoài, cũng đổi lại nàng sống tạm bợ cả đời này. Hiện giờ nàng bất kể cái gì, không có nghĩa là sau này lại để các nàng ta bắt nạt nữa, nếu các nàng ta dám đến, nàng chắc chắn sẽ làm cho các nàng ta chết khó coi cho xem, nàng mặc kệ các nàng ấy là phụ nữ của ai nữa!
Nếu như lúc trước, Bạch Mặc Y mà nói kiểu này thì Sở Quân Mạc sẽ nghĩ tới là nàng ghen, nhưng hiện giờ không phải vậy, lời nàng rất lãnh đạm, cũng không kiên nhẫn, rất phiền chán! nàng thật sự chán ghét hắn!
“Ây da, tỷ tỷ à, sao tỷ lại để cho tỳ nữ tới đánh hai vị phu nhân của vương gia chứ?” Bạch Mặc Y định rời đi thì có kẻ lại cố tình ra góp vui.
Giọng lạc đi, chỉ thấy Bạch Sương Hoa đang đỡ Bạch phu nhân và thêm cả Mai di nương lẫn Bạch Tinh Duyệt, Bạch Hân Di đang đứng đợi ở cổng lớn nữa, chặn đường Bạch Mặc Y lại, mà kẻ nói chuyện chính là Bạch Sương Hoa, đang liếc mắt nhìn Sở Quân Mạc, trong mắt hiện lên tia ái mộ!
Nữ nhân giúp này chưa nhận được dạy dỗ hay sao? Bạch Mặc Y dừng chân ngưng mắt nhìn, thấy một loạt nữ nhân trang điểm xinh đẹp trước mắt.
“Vương gia, hai vị phu nhân là người bị hại đó, loại độ này tuyệt đối là từ tay người nào đó thôi!” Bạch Sương Hoa đi nhanh tiến lên, đỡ Tần Mồng Dao, ra vẻ tốt bụng sửa sang lại quần áo hỗn độn của nàng ta, trong mắt loé lên chán ghét rồi biến mất rất nhanh. Đợi khi nào nàng ta được gả vào phủ rồi, thì tuyệt đối sẽ đuổi nữ nhân này ra khỏi phủ ngay, Sở Quân Mạc chỉ có thể một mình nàng ta mà thôi!
Bạch Sương Hoa vẫn chưa chỉ người nào mà mắt lại găm chặt trên người Bạch Mặc Y. Ngày đó các nàng cũng ở Thuỷ Mặc cư giữa ban ngày ban mặt bị trúng loại độc này, vì thế mới lộ ra làm trò hề trước mặt người đời, cũng làm cho các nàng ta không dám ra khỏi cửa rất lâu. Hôm nay các nàng ta bỏ ra số tiền khá lớn thuê sát thủ, thầm nghĩ đợi thời cơ thích hợp thì xuống tay rồi tới đây xem náo nhiệt, không ngờ được đã hơn nửa ngày rồi mà Bạch Mặc Y này vẫn chẳng sứt mẻ tý gì đứng ở chỗ này, bất giác thấy càng hận hơn!
“Vương gia, thiếp thật khó chịu quá ha! Ngài có thể giúp chúng thiếp lấy thuốc giải được không?” Lâm Thuỷ Nhi tiến lên chưa cất lời trông vô cùng đáng thương mở miệng, mặt mũi sưng đỏ trông cực kỳ thê thảm, nhìn Sở Quân Mạc mắt đầy vô tội và mềm mại, dáng yếu liễu đào tơ ấy làm cho con người ta nẩy lên lòng thương tiếc, không nỡ cự tuyệt!
“Đem thuốc giải để lại!” Cuối cùng không đành lòng, Sở Quân mạc nhìn Bạch Mặc Y nói.
Nói thế nào đi nữa thì các nàng ấy cũng vẫn là nữ nhân của hắn, nay nàng đánh cũng đánh rồi, cũng nên nguôi giận đi thôi.
“Đừng có nói là không có thuốc giải nhé, cho dù có thì Mạc vương gia cũng sẽ tha cho người của ngài đã từng hãm hại ta hay chưa?” Bạch Mặc Y châm biếm nhìn hắn, uổng hắn thông minh cả đời, lại bị hai phụ nữ làm loạn lên hồ đồ, không, có thể nói là, là hắn cam tâm tình nguyện bị người ta làm loạn. Một nam nhân như vậy may là không còn quan hệ gì với nàng nữa, nếu không nàng ngẫm lại mà thấy ghê tởm!
Mày Sở Quân Mạc bất giác cau lại, trong lòng đau đớn hẳn, chuyện hậu viện hắn chưa bao giờ để ý, trong viện đó đã chết bao nhiêu nữ nhân hắn cũng mặc kệ, ngay cả nàng thân là vương phi, bị người khác bẫy, hắn cũng không có chút lưu luyến viết giấy bỏ vợ đưa cho nàng, điều này vẫn là còn nể mặt mũi Bạch thừa tướng, nếu không lúc trước để hắn chọn khả năng chính là thưởng một ly rượu độc cho nàng là xong việc.
Tay Lâm Thuỷ Nhi lau lệ cũng dừng lại chút, nước mắt càng rơi nhiều hơn, nói, Tỷ tỷ, là muội muội sai rồi, lúc trước hẳn là giúp tỷ giấu mọi chuyện đi là xong, nói vậy, vương gia cũng sẽ không đuổi tỷ ra phủ đâu!” Nói nhẹ một câu mà đã đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên người Bạch Mặc Y, cũng nhắc mọi người đang vây xem, lúc trước Bạch Mặc Y vì sao bị bỏ đuổi ra khỏi phủ! Nay nàng hạ độc với các nàng ấy, hoàn toàn là vì nàng không cam lòng, muốn trả thù các nàng ấy!
“Tỷ tỷ, là muội muội sai rồi, cầu xin tỷ, đem thuốc giải cho muội được không?” Lâm Thuỷ Nhi vẫn điềm đạm đáng yêu, đi đến bên người Bạch Mặc Y, nhéo góc áo của nàng quỳ xuống, ngẩng bộ mặt bị đánh bầm dập lên rồi lại dập đầu xuống nói.
Người ở đây nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Thuỷ Nhi, đều rất đồng tình, nhìn Bạch Mặc Y có vẻ trách cứ và khinh thường. Ngươi một nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, lại còn cuồng vọng như thế, hiện giờ người ta đã quỳ xuống cho ngươi rồi, ngươi chẳng lẽ còn nhẫn tâm không để ý hay sao? Nữ nhân như vậy chẳng trách mà tam vương gia bỏ, nếu là họ cũng không dễ tha thứ cho nữ tử có tâm địa rắn rết trong nhà như thế!