Thái tử ca ca thay đổi rồi, trước đây huynh ấy ôn hoà nho nhã, một thân áo trắng giống như thần tiên vậy, hiện giờ huynh ấy mặc toàn thân màu đen, trên người không còn hơi ấm ôn nhu như trước nữa, mà toả ra khí lạnh lẽo, nhưng mặc kệ huynh ấy có thay đổi thế nào thì huynh ấy vĩnh viễn là thái tử ca ca trong lòng nàng. Chỉ cần liếc mắt một cái thì nàng đã nhận ra huynh ấy, thái tử ca ca nhìn ánh mắt của nàng vẫn ôn nhu như trước, chỉ cần liếc mắt một cái, nàng liền biết thái tử ca ca chưa bao giờ quên nàng!
Nàng thật vui vẻ lắm, nếu đây chỉ là giấc mộng vậy thì nàng cũng không muốn tỉnh lại.
Mọi đau xót, thống khổ trong giờ khắc này làm lòng nàng thấy yên bình.
Ngọc Vô Ngân sửng sốt, cảm giác được trước ngực ẩm ướt, đôi mắt phượng bỗng ấm áp hơn, xoa đầu nàng, chậm rãi ôm nàng, thở dài, “Nha đầu ngốc!”
“Ô ô….” Bị hắn ôm, nghe giọng hắn trìu mến gọi nàng, mọi ấm ức của Bạch Mặc Y nổi lên trong lòng, nói nghẹn ngào, “Vì sao? thái tử ca ca huynh không chết, vì sao mãi không đến tìm Y nhi chứ? Vì sao lại để Y nhi thương tâm chứ? Huynh có biết Y nhi nghĩ là huynh đã chết rất thương tâm khổ sở hay không?”
“Là thái tử ca ca không tốt, hắn là nên sớm nhận biết với nàng chút, dẫn nàng rời đi!” Ngọc Vô Ngân nói chậm rãi, trong giọng có hối hận, nếu vài năm trước hắn mang nàng đi thì cũng không xảy ra mọi chuyện như ngày hôm nay đúng không?
“Y Y à, nàng không trách thái tử ca ca chứ?” Lau nước mắt trên mặt nàng, lại nhìn thấy nước mắt cọ rửa đôi mắt nàng sáng ngời, miệng đỏ bừng hơi bĩu ra như trước, cảnh này thật quen thuộc lại có chút xa lạ, trong lòng đột nhiên có chút buồn bực, có loại cảm giác kỳ lạ khó nói nên lời.
“Chỉ c4n sau này thái tử ca ca không rời Y nhi, Y nhi cũng sẽ không trách huynh đâu!” Kéo tay Ngọc Vô Ngân, Bạch Mặc Y rất bất an nói.
“Được! Sau này ca ca đều ở cùng với nàng!” Ngọc Vô Ngân hứa hẹn, nhìn nàng vì những lời hắn nói mà nín khóc rồi cười, khoé miệng cũng nhếch lên tia cười nhợt nhạt.
Hắn cô đơn đã lâu vậy, nếu trên đời này còn có một người không để ý đến mắt người khác, không xa không rời hắn, mãi mãi tin hắn, thì cũng chỉ mỗi Bạch Mặc Y, từ lúc nàng sinh ra tới nay, hắn đã nâng niu yêu thương cô gái này trong lòng bàn tay, cũng thuỷ chung không làm cho hắn thất vọng!
MỌi căn cứ đều chĩa chính xác về phía hắn và mẫu hậu làm phản, mà nàng thì nói một câu ngây thơ non nớt bên tai hắn, “Muội tin thái tử ca ca!” Nhưng lời đã theo hắn rất nhiều năm, sống chết gần kề đã đưa hắn trở lại.
“Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa, chúng ta cần phải trở về!” Ngọc Vô Ngân lau chút cái mũi hồng hồng của nàng, trong mắt có sủng nịch, vì sao hắn tìm Y Y về, lại có cảm giác như bị mất mát thứ gì đó quý giá vậy?
Kéo Bạch Mặc Y đi lên trước, chân bước nặng nhọc, có lúc hắn không bước nổi, bất giác quay đầu nhìn lại thấy mêng mông mờ mịt, hắn không rõ mình muốn tìm cái gì, lại có cảm giác như đánh mất gì đó!
Để ý thấy hắn quay đầu, Bạch Mặc Y cũng quay đầu nhìn lại, nói lẩm bẩm, “thật ra nàng ấy cũng thật đáng thương, bị nhốt bên trong, lại còn đem cơ hội nhưng cho mình nữa!”
Giọng rất nhỏ, có áy náy và cảm kích, nếu không phải nữ nhân ấy giúp nàng sau khi nàng chết, chăm sóc Bảo Nhi, có lẽ hiện giờ nàng cũng chẳng có cơ hội trở về nữa.
“Muội nói cái gì? Nàng cái gì hả?” Ngọc Vô Ngân tim đột nhiên nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm Bạch Mặc Y hỏi. Đột nhiên hắn nghĩ tới, trận thất tinh khoá hồn, không phải là nàng bị nhốt ở trong đó sao? Sao lại đi ra được thế? Chẳng lẽ Y Y trước mắt là giả ư?
Con ngươi thâm trầm chợt loé lên hung ác doạ người, trong mắt không còn vẻ ôn như với nàng nữa chỉ là lạnh lẽo, Bạch Mặc Y hoảng sợ nhìn hắn, người trước mắt cùng trong trí nhớ không thể trung hợp đến thế, trong chốc lát, nàng có chút không nhận ra nữa, đau đớn truyền từ cổ tay đến, nước mắt đột nhiên chảy nói, “Thái tử ca ca, huynh làm muội đau!”
Không thể nào, chắc chắn huynh ấy không phải là thái tử ca ca, thái tử ca ca chưa từng bao giờ làm nàng bị tổn thương, chưa từng bao giờ chọc cho nàng khóc, hơn nữa, ánh mắt huynh ấy thật đáng sợ, lạnh như hồ băng vậy làm nàng bị đông cứng, thậm chí nàng có cảm giác ý giết người trong đầu, không phải chứ, thái tử ca ca sẽ không làm vậy với nàng đâu!
Bạch Mặc Y hoảng nhưng trong lòng vẫn giữ vững thứ gì đó còn tồn tại mà lại kém xa hiện thực, đột nhiên nàng có cảm giác mờ mịt vô thố.
Nhìn mặt Bạch Mặc Y tái nhợt sợ hãi, mãi cho tới khi giọt lệ nàng rơi xuống tay hắn, Ngọc Vô Ngân lúc này mới phát hiện ra chính mình vô tình làm tổn thương nàng, nhìn bộ dạng mịt mờ bất lực kia của nàng làm tim hắn bỗng mềm nhũn, hoài nghi trong lòng cũng giảm đi, buông nhẹ tay nàng ra, nói, “Thật xin lỗi, thái tử ca ca kích động quá, nàng có thể nói cho ta biết, người nàng vừa nói trong miệng là ai vậy?”
Tuy mắt hắn hiền hoà rồi, lòng Bạch Mặc Y vẫn còn sợ hãi với hắn, một cảnh vừa rồi tự dưng khắc sâu trong lòng nàng, nàng thấy khó qua quá, thái tử ca ca chưa từng làm vậy với nàng! Xoa cổ tay bị hắn túm đau, nói nhỏ, “Muội quên hỏi tân nàng ấy rồi, ở ngay chỗ trước không xa lắm, nàng ấy bị nhốt vào trong thứ gì đó rất kỳ lạ!”
“Đi, chúng ta cùng đi nhìn xem!” Ngọc Vô Ngân không đợi nàng đáp, đã kéo tay nàng bước nhanh về phía nàng chỉ đi đến, lúc này đây hắn lại không để ý tới chân bước nhanh của mình, cứ kéo nàng đi nghiêng ngả.
Lúc Ngọc Vô Ngân và Bạch Mặc Y đi vào vùng sương đen đang vây chặt Bạch Ngữ Thanh kia, Bạch Ngữ Thanh vì liên quan đến trận thất tinh mà đã sớm hôn mê bên trong rồi.
Không hiểu vì sao, rõ ràng là khuôn mặt xa lạ, rõ ràng là một thân thể xa lạ, Ngọc Vô Ngân vừa nhìn thấy nàng đầu tiên, trong lòng đột nhiên thấy đau chút, buông tay kéo Bạch Mặc Y ra, không hề nghĩ ngợi vọt vào trong trận, nhìn thoáng qua quần áo kỳ lạ trên người nàng, ôm lấy nàng, đi ra ngoài trận.
“Sao thế được chứ?” Bạch Mặc Y ở bên ngoài khiếp sợ nhìn hắn, chỗ đó sao hắn đi vào được chứ? Vì sao vẻ mặt thái tử ca ca lại trông đau đớn vậy chứ?
Chẳng lẽ thái tử ca ca yêu nàng ấy sao? Đã yêu linh hồn từng ngụ trong thân thể nàng này hay sao?
Bạch Mặc Y nghiêm mặt nhìn họ, không nói một câu gì.
Ngọc Vô Ngân ôm Bạch Ngữ Thanh, lòng thấy may mắn vô cùng, may là hắn đến đây, nếu tới trễ thì kết quả là nữ nhân này hồn phi phách tán.
Ánh mắt quyến luyến dừng trên mặt Bạch Ngữ Thanh, đây là gương mặt thật của nàng sao? Đến cả hôn mê rồi mà vẫn cố chấp thế, đây chính là động tác quen thuộc của nàng ấy, mà động tác như vầy, lại không có trên người Bạch mặc Y ôn nhu, tuy rằng mặt thì khác, nhưng cùng một thân thể, linh hồn kia toát ra sự trong trẻo lạnh lùng duy nhất mình nàng, đây cũng là loại cảm giác này, làm hắn xác nhận không sai, đúng là nàng! Chính là nàng!
“Thái tử ca ca….Huynh….Huynh yêu nàng ấy hả?” Bạch Mặc Y run rẩy hỏi, trong mắt kinh ngạc, có thống khổ, lại còn có thương tâm sâu sắc.
Ngọc Vô Ngân nhìn nàng một cái, nắm tay Bạch Ngữ Thanh thật chặt, trong lòng đầy phức tạp.
“Y Y, nàng vĩnh viễn là tiểu nha đầu trong lòng thái tử ca ca!” Ngọc Vô Ngân chậm rãi mở miệng.
“Thật không..?” Bạch Mặc Y chậm rãi cúi đầu, mất mát lặp lại lời hắn nói, thân thể mảnh mai lung lay trong gió, lộ ra tia đau thương réo rắt thảm thiết.
“đi nào!” Thời gian không còn nhiều nữa, Ngọc Vô Ngân dẫn đầu đi về phía trước.
Tim Bạch Mặc Y đập mạnh và loạn nhịp nhìn theo bóng hắn, dáng thon cao ngất, lộ ra luống khí lạnh lẽo, lặng lẽ nói, “Huynh không phải là thái tử ca ca của ta….” Thái tử ca ca của nàng rất ôn nhu, lúc nào cũng cười trìu mến với nàng, chưa từng bỏ nàng lại đi một mình.
Nhìn bóng hắn đi càng ngày càng xa, ánh mắt Bạch Mặc Y mê ly nhìn theo hắn, tóc dài của cô gái kia rơi xuống cánh tay hắn, nhìn gợn sóng mềm mại xinh đẹp, mắt nàng lại đột nhiên đau, không, đây không phải là thái tử ca ca của nàng!
Chậm chạp đuổi kịp hắn, không nói câu nào đi tới, trong đâu nhớ lại rõ từng tý một, nở nụ cười xinh đẹp trên môi, nàng tình nguyện thái tử ca ca của nàng không xuất hiện trước mặt nàng, hiện giờ hắn rất xa lạ, xa lạ tới nỗi khi nàng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hắn thì thấy sợ hãi.
Phía trước càng ngày càng sáng rõ, Ngọc Vô Ngân dừng chân lại, thả Bạch Ngữ Thanh trong tay xuống, xoay người nhìn Bạch Mặc Y, đôi mắt thâm thuý như biển sâu nhìn không chút cảm xúc xao động.
Với Bạch Mặc Y là hắn áy náy, như vậy hắn tình nguyện chọn cách này để bồi thường cho nàng, để nàng được sống lại!
Sương mù bốn phía chậm rãi tan đi, tình hình xung quanh cũng hiện ra rõ ràng trước mặt họ hơn, ở đây là gian thạch thất của chùa Pháp La, thân thể Bạch Mặc Y nằm trên giường, nằm hai bên người nàng là hai nam nhân một đen một trắng, còn tay họ thì nắm chặt lấy tay nàng, trên mặt có bi thương và không tha, trên giường còn có một người đàn ông nằm nhìn xinh đẹp hơn cả nữ nhân nữa, vẻ mặt tiều tuỵ mệt mỏi.
Bạch Mặc Y đánh giá bốn phía, chỉ vào hai nam nhân trên giường, giật mình hỏi, “Họ là ai thế? Sao họ lại làm thế? Có thể gần gũi nàng như vậy chứ?”
Nàng chịu không nổi, laà sao mà hai người đàn ông lại có thể làm ra động tác thân mật như vậy với một nữ nhân chứ? Vì sao họ lại nắm tay nàng ấy? Hơn nữa trên giường vẫn là thân xác nàng mà!
Bởi mấy năm qua bị người ta nhục mạ, nói nàng không tuân thủ nữ tắc, lả lơi ong bướm, Bạch Mặc Y nhìn thấy cảnh này trước mặt mà thầm mắng trong lòng, vừa xấu hổ vừa giận dữ, trốn cũng muốn trốn đi, không dám liếc mắt nhìn cái nào.
“Y Y à, muội hãy nghe ta nói nhé, thật ra một người tà ta! Người còn lại, hắn…Hắn cũng là người rất quan tâm đến muội!” Ngọc Vô Ngân không ngờ phản ứng của Bạch Mặc Y lại lớn vậy, bỗng chốc không biết an ủi nàng thế nào, lại nhìn thấy Lạc Vũ Trần thân mật áp sát Bạch Mặc Y, lòng hắn cũng không rõ tư vị gì nữa.
Thời gian không còn nhiều, Ngọc Vô Ngân ôm vai Bạch Mặc Y, đem nàng kéo lại gần giường, sâu trong lòng ngập tràn mâu thuẫn và đau lòng, khó khăn mở miệng trịnh trọng nói với nàng, “Y Y à, nằm trên đó, hợp nhất cùng thân thể của muội, nhớ kỹ, sống cho tốt nhé!”
Bạch Mặc Y phục hồi tinh thần lại, mắt nhìn về Bạch Ngữ Thanh cách đó không xa, chỉ vào nàng nói, “Còn nàng ấy thì sao? Thái tử ca ca nếu yêu nàng ấy, nàng ấy làm sao đây?”
Ngọc Vô Ngân đau đớn kịch liệt nhắm mắt lại nói thống khổ, “Y Y à, các muội chỉ có thể một người sống thôi!”
Mà hắn lựa chọn nàng sống lại!