Hồng Lăng Hồng Tiêu toàn thân màu đỏ, đẹp mà không chói, thanh nhã tú lệ, quần áo đỏ như lửa, hai mắt như làn nước quét quanh một lượt đám đông, trong mắt có châm chọc và cười nhạo, lại xen lẫn chút vui vẻ và đắc ý, hai người một trái một phải đứng lặng hai bên cửa không nói gì.
Một thân áo trắng mềm mại, trên mặt không có tí trang sức nào, đến cả một tý thêu dư thừa cũng không có, thần tiên phiêu diêu, bước nhẹ như mây, giống như ánh trăng nhẹ nhàng phiêu diêu thướt tha như trên gió, tóc đen dài mượt mà không búi, mà thả bay nhẹ trên vai, phất phơ theo làn gió, cũng cảm giác thấy vô cùng xuất trần tuyệt mỹ. Vai tròn nhỏ, thắt đáy lưng ong, gáy trắng nõn duyên dáng, lộ ra khí chất toa nhã. Dung mạo như hoa như ngọc, mày như vẽ, lông mi cong dài chớp chớp lộ ra đôi mắt to tròn trong veo như nước, lạnh như nước trong đầm, nhìn xuyên thấu lòng người, thần thái tung bay, nhìn thấu sinh tử hồng trần, thâm thuý. Mũi cao nhỏ, môi đỏ mọng mím lại, thái độ quật cường cao ngạo toả ra từ bên trong. Mười dặm như hoa thanh yểu điệu, không cần nhiều lời, chỉ là lẳng lặng đứng đó, đã thu hút nhiều ánh mắt, không phải là loại nhìn bừa bãi xem kỹ và cẩn thận đánh giá, mà chỉ như một loại nhìn ra không ra đang đùa bỡn hay cợt nhả được.
Một cô gái như thế, trong lòng mọi người dâng lên con sóng dao động, lại như ánh trăng sáng ngời ngày đó, thánh khiết mà cao quý. Ánh mắt mọi người chỉ dừng lại ở những điều tốt đẹp đằng trước mà bỏ qua bóng tối hắc ám sau lưng nàng, ánh trăng thánh khiết xinh đẹp kia lúc nào cũng toả ra mêng mêng vô bờ bến!
Sở Quân Mạc nhìn nàng, tay nắm chặt lại run run, cố gắng áp chế sự xúc động khi nàng xuất hiện gây ra trong lòng hắn, nhìn ánh mắt sâu thẳm của nàng, không trang điểm son phấn, lại còn xinh đẹp hơn tất cả con gái trên thế gian này. Một cô gái nhưng mây ngày đó, trong sáng như trăng rằm ấy, hắn túm lấu cũng không cách nào tới gần được! Có lẽ nàng đã từng dừng bên cạnh người hắn, nhưng nhìn đi nhìn lại, làm cho hắn không hiểu vì sao thấy khủng hoảng, khung hoảng trôi qua năm năm cũng chỉ như nước chảy mây trôi, như một cơn mộng ảo. Hơn nữa để hắn thấy thống khổ là trong giấc mộng ấy, hắn còn chẳng bằng một người lạ, sau khi tỉnh mộng cũng để lại vết đau hằn sau không cách nào xoá nổi.
Vân Tri nhìn nàng, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, tán thưởng, cuối cùng đó là thần phục hoàn toàn, ánh sáng chói loá như vậy hắn không dám nhìn thẳng, trong lòng than thầm, càng ngày càng có kiêu ngạo, cũng chỉ có một cô gái tuyệt thế vô song như thế mới xứng với chủ nhân nàh hắn lạnh nhạt như thần tiên kia, mà cũng chỉ có cô gái như vậy mới xứng làm chủ mẫu của sơn trang Lạc Vân nhà họ, chỉ mỗi đứng ở chỗ đó mà phong cách cao quý uy nghi không kẻ nào xâm phạm nổi.
Lưu Tinh nhìn nàng, trong lòng đột nhiên hiểu được vì sao chủ tử lại đối nàng khác hẳn rồi, một cô gái như thế, chỉ cần là đàn ông thôi không thể không thương! Nàng và chủ nhân là cùng một loại người, cùng cao cao tại thượng như nhau, tự cao tự đại, có lẽ phong trần trên thế gian này lọt vào mắt nàng không nhiều, hơn nữa trên người nàng hắn cảm giác được nàng có loại khí chất lạnh lùng hắc ám giống y như chủ nhân, có chút giống thần tiên trên trời nhìn xuống nhân gian vậy!
Lâm Thuỷ Nhi chấn kinh mất rồi, nàng ta vẫn biết Bạch Mặc Y rất đẹp, lại không ngờ cái đẹp ấy của nàng ta lại động lòng người đến mức như thế, đẹp đến siêu trần thoát tục, trong trẻo lạnh lùng mà tao nhã, đứng bên nàng, nàng ta cảm thấy mình nhỏ bé như hạt bụi, không cần lảng tránh, không cần đi so đo, nàng ta đã thua rồi. Cứ việc nàng ta tâm không cam lòng không nguyện, hận vô bờ, nhưng vẫn không thể không nhận rõ, cái đẹp của nàng ấy là cả đời nàng ta cũng không với tới được, là loại đẹp từ trong ra trong sáng, thanh khiết như khí chất của nước vậy, đến cả bản thân nàng ta cũng không bằng một phần mười nàng ấy!
Sự xuất hiện của nàng ấy, đã thu hút toàn bộ ánh mắt đám đông, bất kể là nam hay nữ, mắt họ nhìn nàng chỉ có kinh diễm, rồi lại vội vàng cụp đi, rồi lại không hẹn mà cùng cúi đầu, đều có cảm giác giống như muốn liếc mắt nhìn nhiều hơn, sợ chạm phải nọc độc cao quý thanh nhã toả ra.
Lướt mắt nhìn một vòng đám đông xong, lại dừng lại trên mặt Lưu Vũ và Vân TRi chút rồi dừng trên người Sở Quân Mạc bảo, “Mạc vương gia, ngài đã bỏ vợ, ta và ngài đã sớm ân đứt nghĩa tuyệt rồi! Lúc thích khách tập kích, ngài cố lấy mạng của Bạch Mặc Y, đẩy ta vào hướng mũi kiếm, là ngài lạnh lùng vô tình, thiếu một mạng của ta! Nhưng từ xưa đến nay dân không đấu cùng quan, ngài thân là vương gia tôn quý của nước Sở, cao cao tại thượng, còn ta Bạch Mặc Y chỉ là loại dân bình thường, chỉ cầu mong một chút an nhàn, vì thế việc này Bạch Mặc Y chỉ than một câu là mệnh khổ thôi! Vào lúc sát thủ bắt cóc Vô Thương kia, ngài vô tình vô nghĩa hạ lệnh bắn tên, bắn chết một đứa bé mới có bốn tuổi, đây là tam vương gia ngài vì nước tận trung, có thể không màng đến tánh mạng của con cái, hổ độc cũng không ăn thịt con, tam vương gia ngài so với hổ còn cao hơn đó!”
Bạch Mặc Y lạnh lùng nhìn Sở Quân Mạc, nói những câu lạnh nhạt, mắt nhìn châm chọc, rồi ngẩng cao đầu, nhìn hung hăng đả kích, dùng giọng nói bình thản lạnh lùng chậm rãi nói ra, trong giọng nói mang theo một luồng khí tang thương chấp nhận lại làm cho mọi người thay đổi hẳn. LÒng người đều là thịt cả, trong lòng dân chúng càng coi trọng nhất là cốt nhục thân tình, nhưng nếu cả chính hắn cũng không bảo vệ được cả vợ con mình, vậy thì còn bàn gì đến chuyện baả vệ gia đình, lại càng sao mà dám “yêu dân như con” mà bảo vệ họ chứ? Bởi vì Sở Quân Mạc tổn thương bất công mà làm mọi người bắt đầu nghĩ ngợi sâu xa hơn!
Bạch Mặc Y còn nói chưa xong thì mọi người lại nín thở vểnh tai nghe ngóng, trong lòng lại thấy đồng tình với cô gái này, một phụ nữ đẹp như vậy, nếu đổi lại là họ là người đàn ông đó, ai mà chẳng nâng niu trong tay cẩn thận che chở chứ, vậy mà tam vương gia kia thì thế sao!
“Tam vương gia, Bạch Mặc Y đã chết tâm với ngài rồi, nói vậy ai cũng biết cả, mà ngài thì lại lấy tội danh bất trung bất trinh khoác lên rồi bỏ, thử hỏi, Bạch Mặc Y ở trong lòng ngài có thật sự là một kẻ không chịu nổi hay không?”
Đúng vậy nha, lúc trước Bạch Mặc Y yêu tam vương gia, cái hành động si mê đó cho dù náo loạn có gây chút trò cười nhưng nếu ngẫm kỹ lại nếu không phải một cô gái yêu một người đàn ông sâu đậm, sao có thể ngày nào cũng chạy đuổi theo hắn chứ? Lại làm sao mà vừa nghe đến hành tung tam vương gia thì đã mặc kệ trời mưa gió phải chạy đuổi theo chứ? Cứ việc Tam vương gia cho tới bây giờ có bộ dạng chán ghét nàng thế nào, lại cũng ngăn không cho nàng tới gần, nhưng nàng vĩnh viễn cuồng dại không thay đổi, đều đuổi theo sau hỏi han ân cần! Một cô gái bất khuất như vậy, đến cả họ bàng quan nhìn thôi trong lòng cũng chịu không nổi mà khóc thầm. Một cô gái yêu một người đàn ông đến như vậy thì làm sao mà lại ngoại tình, rồi làm ra việc xấu tai tiếng kia chứ?
Hơn nữa hôm nay họ chứng kiến Bạch Mặc Y, tuy khác hoàn toàn với trước kia, nhưng khí chất như băng sương đó, thanh nhã như nước, phong tư như mây khói ấy làm sao lại dính dáng tới chuyện dơ bẩn này được chứ? Có câu không phải sự thật là xem bằng mắt, mà phải dụng tâm xem, đến cả họ là người ngoài cuộc đều có thể hiểu được, tam vương gia đó quả thật là người có ý chí sắt đá quá!
Sở Quân Mạc nghe nàng nói một câu, tim cũng đau theo, chậm rãi vo tròn, màu hoa văn cẩm y bỗng ảm đạm hẳn, hơi thở trên người càng trầm trọng, lộ ra nặng nề, nhọc nhằn.
“Tam vương gia, bởi ngài vô tình bỏ, vì thế Bạch Mặc Y nhận hết sự lăng nhục, bị người nhà đuổi ra khỏi cửa, đành phải tới đây xây dựng nhà mới cư trú, Hôm nay quý phủ có hai vị phu nhận chẳng có liên quan gì tới ta cả, hai vị phu nhân luôn miệng nói là ta hạ độc, như vậy xin hỏi, hai vị phu nhân là ở đâu, Bạch Mặc Y đang ở đâu? Người khác không biết chẳng lẽ vương gia ngài còn không biết nữa sao? Hai vị phu nhân đang dâng hương ở đại điện, mà lại đi cùng tam vương gia và gia đinh trong phủ, có từng nhìn thấy Bạch Mặc Y xuất hiện không ạ?”
“Đúng vậy, hôm nay ở chàu Pháp La, là sau khi hai vị phu nhân độc phát, chúng ta mới nhìn thấy vương…..à, Bạch cô nương” Có người tỏng vương phủ nói xen vào, họ là kẻ yếu, cũng nói là nói cho đúng đạo lý.
“Đợt chút, độc đó là do con ngươi hạ!” Tần Mộng Dao trong xe đột nhiên vén lên, trừng mắt oán hận nhìn Bạch Mặc Y nói.
“CÁc vị có tin một đứa bé bốn tuổi biết hạ độc không ạ?” Ánh mắt Bạch Mặc Y thản nhiên lướt nhìn đám đông, trong mắt nhấp nháy, sự bi thương, khổ sở cùng mong chờ trong đôi mắt sáng như nước ấy đã làm cho cả đám đông thấy đồng tình.
“Sao có thể chứ? Một đứa bé mới có bốn tuổi sợ rằng đến cả lúc mạch non và rau hẹ cũng phân biệt không được nữa là, làm sao mà lại có thể dùng độc lợi hại như thế chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy nha, nghe nói độc này đến cả đại phu nổi tiếng cũng giải không được nữa, ngươi xem đi, cả thái y trong cung cũng hết cách rồi đó thôi? Sao mà có thể là một đứa bé bốn tuổi ra tay chứ?”
“Ta nghe nói Bạch cô nương và vị Bạch tiếu gia kia đã bị người ta bắt nạt khá nhiều, không chừng chuyện này là ai ra tya ấy chứ, rồi hắt nước bẩn lên người họ, vu oan giá hoạ ấy chứ!”
“theo ta thấy thì sao, do ông trời quá bất công đi, phải trừng phạt kẻ ác chứ!”
…
Mọi người bàn luận rất to, tất cả đều vì sự tổn thương của Bạch Mặc Y mà thấy bất công, nghe vậy mặt Lâm Thuỷ Nhi và Tần Mộng Dao càng ngày càng đen lại, càng ngày càng méo mó. Mà các nàng ta đều không biết giờ nhìn thấy vẻ mặt méo mó hiện giờ của các nàng, trong lòng mọi người ai cũng tin hai mẹ con Bạch Mặc Y.
“Tam vương gia à, ngài năm lần bảy lượt bức bách ta, có biết ngài làm mỗi một chuyện đều bức hai mẹ con chúng ta vào đường chết hay không đây? Hai mẹ con chúng ta đã bị người ta đuổi ra ngoài rồi, giờ đã không có nhà để về nữa, chả nhẽ đến cả chút đường sống cũng không cho chúng ta nữa hay sao? Chả lẽ ngài muốn nhìn hai mẹ con chúng ta chết trước mặt ngài, ngài mới cam tâm sao?” Bạch Mặc Y rưng rưng huyết lệ, bước từng bước tới gần, chất vấn Sở Quân Mạc, tận sâu trong đáy mắt loé lên chút châm biếm, nếu cần diễn trò, thì Bạch Mặc Y nàng đây vốn là sát thủ vĩ đại của thế kỷ hai mươi mốt bồi dưỡng ra, điểm nhỏ ấy dĩ nhiên không phải nói chơi nhá!
Lúc Bạch Mặc Y thong dong tới gần, Sở Quân Mạc chậm rãi lùi lại một chút, giương mắt nhìn đôi mắt đầy lệ của cô gái trước mặt, trên mặt tất cả đều là sự thống khổ tra tấn, mà nhiều hơn là sự tuyệt vọng, sự tuyệt vọng ấy toàn bộ đều là từ hắn mà ra cả! Móng tay bấm sâu vào thịt, máu chảy như sợi chỉ, thấm các kẽ ra, cổ tay áo ướt đẫm. Lời của nàng giống như sợi dây thừng vô hình thít chặt hắn lại, chậm rãi cuốn từng vòng từng vòng trên người hắn, nhanh tới mức cả thở cũng đều khó khăn vô cùng, mặt tái nhợt, đôi mắt thâm sâu bắn ra vô số lưỡi dao vô hình, không phải làm người khác bị thương mà lại là chính tim mình, cái loại này đau đớn như bị lăng trì vậy!
Sở Quan Mặc chỉ nhìn nàng trầm mặc!
Lạc Vũ Trần nấp chỗ tối trong góc sân vắng lặng tim cũng đi theo mỗi lời nói của Bạch Mặc Y, bề ngoài nàng nhìn rất bình tĩnh, mà trong người vết thương sâu hoắm, chỉ vì một Sở Quân Mạc, không đáng! Cũng chỉ bởi một vị Sở Quân Mạc, hiện giờ nàng mới đem chôn sâu lòng mình vào trong đất đóng băng lại, hắn muốn tới gần nàng, muốn làm cho nàng ấm áp trở lại! Nếu là hắn, may mắn được yêu một cô gái như vậy thật không hối hận, bất luận thế nào hắn cũng sẽ luyến tiếc làm tổn thương tới nàng! Giờ hắn thầm nghĩ muốn ôm nàng vào lòng chở che! Người làm tổn thương đến nàng hắn tuyệt đối muốn gã phải trả giá hết thảy, bất kể người đó là ai!
Ngọc vô Ngân lẳng lặng nhìn cô gái kia đứng trong đám đông, cũng nhìn ra chút châm chọc trong mắt nàng, chỉ là bởi một chút thôi, hắn cảm thấy nàng nói tới nỗi đau này còn không bằng nỗi đau trong lòng nàng, cái loại bi thương mêng mông rộng lớn của nhân gian ấy cảm giác xuất hiện trên người nàng, đó chỉ có những cao tăng đắc đạo mới là người hiểu thấu nhân sinh nhìn thấy sinh tử mới có cảm giác ấy mà thôi! còn loại cảm giác này hắn thật sự không thích, nàng không phải như vậy mới đúng!
Mắt Lưu Tinh hồng hồng, măng thầm, “Sở Quân mạc này thật không phải là người mà!” Nếu hắn có một người vợ như Bạch cô nương vậy, thì chắc chắn là hắn đã được tu luyện phúc mười đời rồi, không không phải là một trăm đời cơ, một cô gái như vậy, coi chúng sinh như mây bay nước chảy, cũng chỉ duy nhất một người như vậy mà thôi!
Lưu tinh khụt khịt mũi ngước nhìn chủ tử, chỉ cảm thấy khí lạnh trên người chủ tử càng lạnh thêm, hơn nữa sát khí đặc biệt càng tăng cao, dường như có thể làm mọi thứ xung quanh đông cứng lại vậy, kể cả hắn. Loại cảm giác này hắn đã lâu không thấy, giống như Sở Quân Hạo đăng cơ tám năm trước vậy, chủ tử cũng từng thất thố như vầy, nhưng so với việc lần đó tám năm sau chủ tử đã an bình lại. Giơ lại thấy ánh mắt thâm trầm kia của chủ tử, Lưu tinh cảm thấy chủ tử nhất định nhớ tới chuyện gì, lúc này càng thêm xác định, Bạch cô nương trong lòng chủ tử quả thật là khác hẳn!
Mây bay trên trời lướt qua, vầng dương chiếu sáng vào đất, không ai cảm thấy thấy ấm áp cả, chỉ cảm thấy một loại bi thương đau thấu truyền đến, mang theo cơn gió lạnh lùng.
“Tam vương gia, ngày xưa hai vị phu nhân của ngài vẫn làm nhục ta, còn chưa tính cả giờ này ngày này nữa, Bạch Mặc Y đã không còn quan hệ gì với ngài, vì sao ngài vẫn tiếp tục cưỡng bức đau khổ nữa đây? Hôm nay ở chùa Pháp La ngài suýt nữa đánh chết hai mẹ con chúng ta, rốt cuộc là ngài có dụng tâm gì vậy? Chả lẽ sợ thái hậu nhà ngài cho ngài và ta cùng hợp lại, nên mới có ý bức chúng ta vào chỗ chết sao/” Bạch Mặc Y nhìn Sở Quân Mạc, nhìn thấu mọi biểu hiện của hắn, âm thầm cười, nàng không biết hôm nay hắn có ý gì! Nhưng cơ hội đưa tới cửa, nàng sẽ không bỏ qua, nàng bình tĩnh bình tâm để cho hai nữ nhân Sở Quân Mạc náo loạn trước cửa, cũng chính là vì thái hậu, bà vẫn chưa từ bỏ ý định kéo nàng và hắn xích lại gần nhau. Hôm nay nàng sẽ làm rõ mọi nhẽ để cho mọi người thấy Sở Quân Mạc vô tình vô nghĩa đến cỡ nào với nàng, lợi dụng lực lượng quần chúng chặn miệng thái hậu lại, nàng muốn cho bà ta rốt cuộc không thể mở miệng nổi đề cập tới chuyện này, muốn hoàng gia nhà hắn vĩnh viễn lưu lại một phần áy náy với nàng, không thể bức bách nàng được nữa!
Sở Quân Mạc hắn cũng không để ý đến thanh danh, Bạch Mặc Y nàng đây lại càng không để ý, dù sao thì nàng cũng muốn cứu vãn lại thanh danh, có hàng ngàn cách nhưng tuyệt đối cũng không để cho nam nhân này được thoải mái!
Mà Bạch Mặc Y nàng cho tới tận bây giờ cũng không phải là người lương thiện! Nếu nàng nhường nhịn mà không bình tĩnh nổi, vậy thì nàng sẽ kéo bọn họ xuống địa ngục cùng mình! Còn nàng tại địa ngục sẽ dẫm nát người bọn họ!
Mãi một lúc sau Sở Quân Mạc mới mở miệng khó khăn, “ Huyền nhất, đưa hai vị phu nhân hồi phủ!” Ánh mắt vẫn nhìn Bạch Mặc Y, đã khôi phục bình tĩnh trở lại, chỉ có tay áo kia thì vẫn ẩm ướt như cũ đang tiếp tục lan rộng.
Lâm Thuỷ Nhi và Tần Mộng Dao cứ việc nếu không chịu, cũng biết rất rõ nếu tiếp tục làm tới thì chỉ bất lợi cho các nàng ta, Bạch Mặc Y chỉ cần nói hai ba câu thì đã cắt đứt mọi cố gắng của các nàng. còn vương gia một người cao quý uy nghi lạnh lùng tới thấu xương như vầy, hôm nay thế là mại tiếp nhận hoàn toàn sự chỉ trích của Bạch Mặc Y, đây không phải là hiện tượng tốt đẹp gì, các nàng ta cần phải trở về suy nghĩ cho kỹ đã!
Xe ngựa vương phủ thong thả rời đi, Sở Quân Mạc cuối cùng nhìn thoáng qua Bạch Mặc Y, xuyên qua đám người Vân Tri và Lưu Tinh, bước từng bước nặng nề rời đi!
“Tam vương gia, Bạch Mặc Y là một phụ nữ thấp bé không quyền không thế, ngài muốn giết thì như giết một con kiến vậy, cầu xin ngài tha cho hai mẹ con chúng ta một con đường sống đi!” Giọng Bạch Mặc Y vang lên trong trẻo ai oán, mắt đầy cầu khẩn, chậm rãi tiến lên vài bước đi đến bên cạnh Sở Quân Mạc, hạ giọng nói, “Tam vương gia, hôm nay chuyện ân oán ngày x
a, lòng ngài ta biết rất rõ, ta Bạch Mặc Y không phải là quân tử gì, chỉ có thù tất báo! Mà giữa ta và ngài, chỉ có thể còn sống một người!” Mà người còn sống kia cũng chỉ có thể là nàng mà thôi!
Trong lời Bạch Mặc Y không lúc nào là không nhắc nhở mọi người, Sở Quân Mạc lấy quyền ép người, cho dù hắn định ra tay với nàng, cũng phải ngẫm lại xem sau khi hắn ra tay thì phiền toái đến cỡ nào, nhưng hắn không thèm để ý, song lại là người hoàng gia, có người lại rất để ý, nhất là tại đây sóng ngầm dâng trào mạnh mẽ có muốn ngồi yên cũng không ổn với giang sơn nhà họ Sở!
Hôm nay ở cổng Thuỷ Mặc cư vừa có trò khôi hài, nói vậy bản thân ta đã sớm biết nàng ấy không biết trên người mình lại có cái gì để cho những kẻ này cầm, nhưng nếu họ cảm thấy hứng thú vậy thì nàng sẽ đảm bảo cùng chơi thật hăng với họ một chút! Lòng nàng đen tối, họ lợi dụng nàng, vậy trái lại vì sao nàng không thể lợi dụng lại họ chứ? Giúp hành nhau, trò chơi này chơi thật giỏi mới hay chứ không phải sao?
Sở Quân Mạc nghe vậy mà chấn động cả người, con ngươi hơi chút đau xót cố sức quay lại nhìn nàng, rồi lại chậm rãi rời đi, chân bước càng ngày càng thấy nặng nhọc hơn, đem theo một luồng hơi thở âm trầm lên ngựa rời đi, bóng dáng cao lớn lại nhuốm vẻ cô độc!
Nhìn trong mắt Bạch Mặc Y chỉ có cười lạnh!
Cuối cùng Xuân Nhi bước ra cửa đứng nhìn biểu hiện đau thương của tiểu thư nhà mình, nàng cũng bi thương khổ sở theo, tiểu thư hư vậy là yêu tam vương gia, sao có thể nói quên thì quên luôn chứ? Ôi, tiểu thư thật đáng thương quá! Tiểu thiếu gia cũng thật quá đáng thương nữa!
“Tiểu thư, vậy….vậy những này phải làm sao bây giờ ạ?” Đợi Sở Quân Mạc sau khi rời đi, Xuân Nhi vừa lau nước mắt vừa tiến lên hỏi. Nhiều đồ tốt vậy, đặt ở trong phòng nàng ta sẽ ngủ không được. Ôi, nếu mà có trộm đến trộm thì phải làm sao đây? Trong nhà chỉ có bốn phụ nữ và một đứa nhỏ, nếu có người trộm, các nàng chắc chắn đánh không lại người ta mà! Không có tiền nàng ta cũng sầu, mà giờ có tiền nàng ta lại càng sầu hơn! Nàng ta sầu, muốn tìm cách nào để bảo vệ tốt những tài vật này giúp tiểu thư và tiểu thiếu gia đây! Nếu có người dám trộm, nàng ta chắc chắn sẽ liều mạng cùng họ!
Hồng Lăng và Hồng tiêu nhìn Xuân Nhi lúng túng rối rắm, che miệng cười lén nói, “Xuân Nhi, ngươi yên tâm đi, tiểu thư chắc chắn sẽ không cho ngươi trông những thứ này đâu!” Bởi vì trong mắt tiểu thư, mạng nha đầu này, còn quý hơn nhiều so với những thứ đó ấy chứ!
“Bạch Cô nương!” Vân Tri đứng một bên thưởng thức vòng tay nói, đưa ra một khối lệnh bài lạnh lẽo bằng ngọc, nói, “Đây là đại diện cho sơn trang Lạc Vân, sau này ngài cũng chính là trang chủ sơn trang Lạc Vân duy nhất!” Nói xong cũng cung kính cầm lệnh bài đợi Bạch Mặc Y.
Bạch Mặc y nhìn chằm chằm khối lệnh bài trong tay Vân Tri, híp mắt lại nhìn, mãi sau mới đưa tay ra chậm rãi cầm khối lệnh bài kia, tiếp xúc lạnh lẽo, nhìn nhìn, rồi gật gật đầu với Vân Tri!
Nàng không biết, vào thời điểm nàng có vẻ như do dự, chẳng những tâm lý Vân Tri không yên, mà cả Lạc Vũ Trần ở xa xa tâm cũng không tự chủ được mà đập mạnh hẳn lên!
Vân Tri thở phào nhẹ nhõm, mang danh mục quà tặng vào tay Xuân Nhi một cái, rồi quay đầu định rời đi, sợ Bạch cô nương chẳng may đổi ý thì phải làm sao bây giờ.
“Đợi chút!” Bạch Mặc Y lạnh lùng mở miệng.
“Bạch cô nương còn gì sai bảo nữa ạ?” Tâm lý Vân Tri lại nảy lên. vội xoay người lại cúi đầu hỏi.
“Mang mấy thứ này trở về đi!”