Vô Lượng Tông đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ thu lưới, cho Thái Vi Cảnh một đòn trí mạng.
Đợi đến khi người đệ tử đó đọc xong một trăm tông tội, Phạm Cô Hồng tự mình mời Thành Dương chưởng môn ra gặp mặt, đừng trốn bên trong làm con rùa đen rút đầu.
“Chiến thư” của ông còn chưa xong, Thành Dương Mục Thu đã ung dung đi tới sơn môn, còn dẫn theo mười tám vị đệ tử thân truyền. Nhóm Cảnh Sầm, Hi Hạc đều mặc y phục môn phái màu lam sẫm đan xen với xanh lơ, chỉ có hắn là mặc thường phục màu đen, đến ngay cả tóc cũng chỉ tùy ý vấn thành búi. Không giống lão tổ tỉ mỉ cẩn trọng thường ngày, lại có đôi phần cảm giác như thế ngoại cao nhân nhàn vân dã hạc.
“Các vị đạo hữu, lớn tiếng ồn ào trước Thái Vi Cảnh của ta, là có chuyện gì muốn thương lượng?” Thành Dương Mục Thu đảo ánh mắt nhàn nhạt qua tất cả, như đang âm thầm ghi lại tên của các môn các phái. Những người vừa rồi còn cao giọng đòi hắn cho một lời giải thích, lúc này cùng cúi thấp đầu, thành quả hồ lô bị cưa miệng.
Mi tâm Phạm Cô Hồng nhảy một cái, thầm mắng mấy kẻ vô dụng này, hết sức hùng hồn cất giọng nói: “Thành Dương Hoành, chúng ta ngàn dặm xa xôi đến đây, chỉ vì một chuyện, giao Hồ Ngân Nhung ra đây!”
Thành Dương Mục Thu bình tĩnh hỏi lại: “Vì sao?”
Phạm Cô Hồng cười gằn: “Vừa đọc một trăm tông tội, nếu như ngươi không nghe rõ, thì có thể nghe lại một lần nữa. Ngươi vì ý muốn cá nhân của mình, bị sắc dục lu mờ lý trí, lại nuôi con của Yêu vương mình, thế không phải là nuôi hổ thành hoạn sao?”
Thành Dương Mục Thu đứng chắp tay, người đứng thẳng tắp như cây tùng, từ trên cao nhìn xuống đám Phạm Cô Hồng: “Phạm chưởng môn sao lại nói vậy? Ngươi có bằng chứng gì, chứng minh Ngân Nhung là con trai Yêu vương?”
Phạm Cô Hồng: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy Hàn Tô Triền của y! Lại cùng là hồ tộc, ngươi đừng hòng lấy Hỗn Nguyên Hàn Lăng Quyết ra nói nữa! Hỗn Nguyên Hàn Lăng Quyết hoàn toàn không thể có uy lực như thế! Huống chi, hôm đó đã có Yêu tộc chỉ ra và xác nhận, y chính là thiếu chủ của Yêu tộc! Yêu tộc trắng trợn làm loạn, người vô tội tử thương vô số kể. Sự tình phát triển đến tình cảnh ngày hôm nay, ngươi, Thành Dương Hoành, Thái Vi Cảnh, tất cả đều không thể trốn tránh trách nhiệm!”
Thành Dương Mục Thu gật đầu: “Ngân Nhung vốn đang yên đang lành, sau khi nhận được một “phong thư xin lỗi” của từ Văn Luyện Tông thì bỗng nhiên phát điên giữa đường. Sau đó lại trùng hợp như thế, lần thứ hai y đi ra ngoài, lập tức có Yêu tộc – ngay trước đám đông đang kích động, trước các tán tu đòi giải thích – gọi y là “thiếu chủ”. Nhìn từ đó, thì đúng là “chứng cứ xác thực”.”
Ý tứ trào phúng trong đó, không ai là không nghe ra được, đám đông tạm thời chìm trong yên lặng. Lúc này, chưởng môn Văn Luyện Tông bỗng nhiên đẩy người đệ tử được xưng là “đệ nhất mỹ nhân Lĩnh Nam” ra.
Hách Hề hoảng loạn không thôi, song vẫn nhắm mắt nói: “Ngày ấy, tại hạ không cẩn thận đắc tội Hồ công tử. Y chờ thời cơ trả thù, đầu độc Thành Dương lão tổ đuổi bọn ta ra ngoài. Nỗi nhục nhã đến mức này, ta có thể chịu đựng, sư môn lại không thể, cho nên tại hạ, đúng là có viết một phong thư xin lỗi riêng. Nhưng chỉ chỉ đến thế mà thôi!”
Nhân Hoàn trưởng lão Vô Lượng Tông đứng ra: “Đừng nói lung ta lung tung nữa, bọn ta không có thời gian nghe chuyện tình yêu của Thành Dương chưởng môn, chỉ nói chuyện chính! Thái Vi Cảnh mất công mất sức mời các môn phái đến để thương thảo đối phó Yêu tộc như thế nào, nhưng hôm nay, chính các ngươi lại cung phụng thiếu chủ Yêu tộc làm khách quý, chẳng lẽ trước đó đều là đang đùa với bọn ta sao?”
“Không sai! Giao yêu hồ ra!”
“Thái Vi Cảnh làm chúng ta thất vọng quá rồi!”
“Nếu như không giao Hồ Ngân Nhung ra, Thái Vi Cảnh sẽ là kẻ địch của cả giới tu chân!”
Thành Dương Mục Thu trầm giọng hỏi lại: “Là kẻ địch của cả giới tu chân, à, vậy các ngươi tính làm gì?”
Sau ngắn ngủi lặng im, Phạm Cô Hồng cao giọng nói: “Cấu kết với Yêu tộc, người người phải trừ diệt!”
“Không sai!”
“Người người phải trừ diệt!”
“Tuy rằng Văn Luyện Tông ta thế nhỏ, nhưng trong lòng tự có đạo nghĩa, Thái Vi Cảnh bao che Yêu tộc, chúng ta không đội trời chung! Nguyện ý lấy trứng chọi đá!”
“Hay cho “lấy trứng chọi đá”!” Thành Dương Mục Thu cất giọng nói, “Ý của các ngươi là, nếu như Thái Vi Cảnh không giao Ngân Nhung ra, các ngươi sẽ hợp nhau tấn công?”
Vừa dứt tiếng, mười tám vị đệ tử thân truyền phía sau hắn đã đồng loạt lấy kiếm ra.
Ban đầu Thái Vi Phái lấy kiếm đạo làm đầu, dù lọt ra một tu sĩ không đi đường thường tu vô tình đạo như Thành Dương Mục Thu, nhưng lúc hắn dạy đồ đệ, vẫn theo sư tôn Hữu Từ Đạo quân truyền thụ lại kiếm pháp được truyền thừa.
Các đệ tử thân truyền của hắn, lấy bừa một người nào ra cũng đều là nhân vật vang dội. Khi này, mười tám thanh kiếm đồng loạt xuất hiện, sát ý lẫm liệt, chiến ý ngập trời, những người mang tiếng là chưởng môn, trưởng lão, đại đa số đều chỉ là một đám ô hợp trước mặt bọn họ.
Ngay trước khi bọn họ có ý muốn lùi lại, Phạm Cô Hồng đã nhanh chóng bước ra chứng tỏ lập trường: “Các ngươi Thái Vi Cảnh còn phách lối nữa, song quyền cũng khó địch bốn tay, nếu như thật sự muốn đối địch với cả giới tu chân, thì chúng ta chiến đấu lưỡng bại câu thương! Vô Lượng Tông ta là người đầu tiên tiếp tới cùng!”
“Huyền Âm Cốc ta cũng nguyện phụng bồi!”
Huyền Âm Cốc nổi tiếng là chân chó của Vô Lượng Tông, người đầu tiên bước ra rồi, đằng sau cũng liên tục nối tiếp.
“Cả Thiên Sơn Môn nữa!”
“Thành Dương chưởng môn, bọn ta yêu quý ngài, kính trọng ngài, nhưng Tinh Huy Lâu có huyết hải thâm cừu với Yêu tộc, xin ngài giao thiếu chủ Yêu tộc ra! Cho chúng ta một câu trả lời!”
Thanh Hà Phái, Giáp Luyện Môn, thậm chí ngay cả Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường đã từng giao hảo với Thái Vi Cảnh cũng ở trong đó, thật sự phải nói là tứ bề thọ địch.
Đúng ngay vào lúc này, người trong cuộc – Ngân Nhung – không biết chui ở đâu ra, “Các ngươi chỉ muốn lấy mạng ta, tại sao lại ép uổng người không liên quan?”
“Ngân Nhung?” Thành Dương Mục Thu cau mày, “Sao ngươi lại ra đây làm gì?”
Hôm nay Ngân Nhung mặc một bộ trường bào màu đỏ thẫm trông khá là xinh đẹp, mái tóc dài đến eo cũng được cột gọn gàng thoải mái nhẹ nhàng bằng sợi dây cột tóc cùng màu. Thực ra thì người càng đẹp, thì càng hợp trang phục đơn giản. Y vừa đứng ra, lập tức như đốm lửa rực rỡ giữa bầu trời đầy tuyết và băng giá, chói lóa rạng ngời. Ngân Nhung giả vờ thoải mái nở nụ cười: “Sư phụ không giữ được ta, bị ta trốn được!”
Ngân Nhung: “Những người này nói, ta là thiếu chủ Yêu tộc, tất cả mọi bi kịch đó đều là do ta một tay tạo thành… toàn là bậy bạ! Ta chỉ là một con mị yêu nhỏ nhoi, các ngươi không khỏi đề cao ta quá rồi. Kỳ thực, bản yêu cũng chẳng quá thân thuộc với Thái Vi Cảnh, chẳng qua chỉ là duyên tình mong manh ngắn ngủi với Thành Dương Hoành mà thôi. Giao với không giao gì chứ, ta vốn cũng không phải là người của Thái Vi Cảnh, các ngươi nhằm vào Thành Dương Mục Thu đòi người, đúng là buồn cười!”
Ngân Nhung nói với đám người Phạm Cô Hồng: “Cơ mà các ngươi người đông thế mạnh mà, thà giết lầm, cũng không muốn tha cho ta. Ta tự biết mình trốn không thoát, không nhọc đến các ngươi hưng sư động chúng.”
Dứt lời, không kịp chờ phản ứng của mọi người, y đã rút một thanh kiếm ra, cằm ngang trên cổ mình!
“Sư nương! Đừng!” Hi Hạc bật thốt ra miệng.
Thành Dương Mục Thu phản ứng nhanh hơn cả, phất tay cách không chặt đứt thanh kiếm đó, sau đó cơ thể chợt lóe lên, đi tới bên cạnh Ngân Nhung, thoắt cái chặn bàn tay đang cầm kiếm của y, để phòng ngừa Ngân Nhung lần thứ hai nghĩ quẩn.
Ngân Nhung cuống lên, nhỏ giọng nói: “Ta sẽ không chết thật đâu, chiêu kiếm vừa rồi quá lắm là tự phế yêu đan, làm một con chồn hoang, tự tại vui vẻ.”
Thành Dương Mục Thu không buông y ra: “Ngươi tưởng là gạt được bọn họ?”
Ngân Nhung già mồm: “Thử xem thôi mà —— ”
Y nhỏ giọng nói: “Cho dù có chết thật cũng không có gì tiếc nuối, ta sống đến hôm nay, từng ăn, từng thấy, cũng từng ngủ với người vừa ý nhất.” Đã đủ rồi, hà cớ gì liên lụy người trong lòng, hoặc là…
Hoặc là chờ đến người trong lòng chọn sư môn do hắn một tay khôi phục, chờ đến người trong lòng tự tay đưa mình ra ngoài.
Ngân Nhung không muốn để Thành Dương Mục Thu đối mặt với tình cảnh khó cả đôi đường như vậy, càng không muốn đối mặt với kết quả xấu nhất. Thế chẳng bằng tự mình kết liễu, sạch sẽ, không dây dưa dài dòng, còn có thể để một ấn tượng tốt cho Thành Dương Mục Thu. Nhiều năm sau, đối phương nửa đêm tỉnh mộng, có lẽ còn nhớ lại điểm tốt của mình.
Chứ không phải là kéo dài đến cuối cùng cá chết lưới rách, nghĩ đến y, khó chịu giống như nhớ lại một đứa con ghẻ không dứt bỏ được.
Nhưng mà, Thành Dương Mục Thu ngay trước mặt đám người thù địch, các đệ tử, ôm y thật chặt, cất cao giọng nói: “Nếu như ta quyết định che chở cho y thì sao?”
Ngân Nhung bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy gò má kiên nghị của Thành Dương Mục Thu.
“Đường đường chưởng môn Thái Vi Cảnh, lại đám chìm trong tình cảm trai gái như thế. Vì một con hồ ly tinh, mà ngay cả tính mạng của mấy vạn đệ tử trên dưới sư môn cũng không màng quan tâm, càng không nói đến vô số kể con dân bên dưới Thái Vi Cảnh.. thật sự khiến người ta mở mang tầm mắt.” Phạm Cô Hồng châm chọc nói, trong lời nói còn mang theo vẻ đắc ý ngoài dự đoán.
“Phạm chưởng môn nói vậy là sai rồi.” Thành Dương Mục Thu nói, “Thành Dương Hoành ta bảo vệ đạo lữ của mình, thì có liên quan gì đến Thái Vi Cảnh chứ?”
Thành Dương Mục Thu cất cao giọng nói: “Cảnh Sầm!”
Đại đệ tử Cảnh Sầm dưới trướng hắn nghiêm chỉnh theo tiếng bước ra, “Sư tôn.”
Thành Dương Mục Thu lấy ra ấn tín chưởng môn đã chuẩn bị từ trước, ngay trước mặt các môn phái, nói: “Truyền nhân thứ ba mươi ba của Thái Vi Phái, Cảnh Sầm nghe lệnh.”
Cảnh Sầm không thể tin ngẩng đầu: “Sư tôn?”
Nhóm Phạm Cô Hồng cũng ngây ngốc, “Ngươi… ngươi dám?!”
Thành Dương Mục Thu tự nhiên tiếp tục nói: “Cảnh Sầm nghe lệnh, đây là ấn tín chưởng môn, sư phụ truyền thụ nó lại cho con, từ hôm nay trở đi, con là đại chưởng môn thứ ba mươi ba Thái Vi Phái, cẩn thận làm tròn bổn phận, làm rạng danh môn phái.”
“Sư tôn, người cần gì…”
“Không cần nhiều lời, ” Thành Dương Mục Thu ngắt ngang lời hắn, ôm Ngân Nhung – giống như các môn phái, đám tán tu đến bức bách Thái Vi Cảnh hôm nay – cất giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, Thành Dương Hoành bội phản sư môn, cắt đứt quan hệ với Thái Vi Cảnh, dư nghiệt Yêu tộc trong miệng các ngươi, là đạo lữ của ta. Y chẳng phải là “kẻ chủ mưu” gì cả, nếu như chư vị không tin, ta đây cũng không cưỡng cầu, chỉ hỏi kiếm của ta là được.”
“Đúng rồi, ta và Thái Vi Cảnh không còn liên quan, nếu chư vị muốn lĩnh giáo, thì bọn ta ở ngoài Tuyết Quật Cốc, trấn Tỳ Bà.”
__
(1) xướng niệm tố đả: 唱念做打, là bốn phương thức nghệ thuật biểu diễn trong hí khúc, được gọi chung là “tứ công”. Xướng là hát xướng, niệm là nói lối, hai phương thức này hỗ trợ lẫn nhau, cấu thành yếu tố “ca (hát)”; tố là vũ đạo hóa tư thế động tác, đả là các đánh võ và nhào lộn, hai yếu tố này kết hợp với nhau, cấu thành yếu tố “vũ (múa)” trong nghệ thuật biểu diễn hí khúc.