Phản ứng đầu tiên của Hi Hạc là chuyện đó chắc chắn có hiểu nhầm.
Nhưng theo tiểu đệ tử nói, chuyện này ồn ào rất dữ, nếu như không nhanh chóng dằn xuống, thì không đến nửa ngày, nhất định từ đầu đường đến cuối ngõ sẽ xôn xao —— chuyện liên quan đến sư tôn, lại còn là “đệ nhất mỹ nhân giới tu chân” mới vừa ra lò, một chủ đề bàn tán quá tốt —— đến lúc đó ba người thành hổ, chưa biết sẽ lan truyền thành ra thế nào nữa!
Một người xem trọng mặt mũi và danh tiếng như sư tôn, nếu như thật sự để mặc cho mọi chuyện thành lớn, có lẽ sẽ rất khó lường. Bọn họ làm tiểu bối, chuyện như vậy lại không tiện ra mặt… không bằng bây giờ nhanh chóng gọi người ra, báo lại ngọn nguồn sự việc, phòng ngừa rắc rối trước thì tốt hơn.
Cớ sẵn có rồi.
Hi Hạc đứng bên ngoài quang minh chính đại cao giọng gọi, Thành Dương Mục Thu lập tức nhìn Phương chưởng môn bằng ánh mắt áy náy, nói trong môn có việc cần xử lý, thứ lỗi tạm thời không tiếp được.
Đến khi hắn bước ra cửa rồi, hỏi đồ đệ của mình có chuyện gì mà gấp như vậy, Hi Hạc lập tức lời ít ý nhiều kể lại lời đồn bên ngoài. Thấy mặt Thành Dương Mục Thu đổi sắc, Hi Hạc biết sư tôn mình lên cơn ghen rồi, vội bổ sung thêm: “Trong đó chắc chắn có hiểu nhầm —— ”
Vừa dứt lời, con rối chờ đợi đã lâu vội mượn cơ hội bước lên, khom người thi lễ với Thành Dương Mục Thu, tuân theo lời dặn đưa lá thư kia ra.
Thành Dương Mục Thu ngờ vực nhận thư, sau đó giận tím mặt: “Sao không đến bẩm báo sớm hơn?”
Con rối: “…”
Suy cho cùng thì chỉ là vật chết được điểm linh mà ra, không biết ứng biến, trong lòng Thành Dương Mục Thu biết không thể trách tội nó được, lại hỏi: “Kẻ đó đâu?”
Ý nói Thành Tiểu Ngũ truyền tin.
Con rối không biết nói chuyện, chỉ hướng, Thành Dương Mục Thu hiểu.
Ngân Nhung ôm Đông Liễu đáp khỏi quán rượu, đặt xuống nền đất lát gạch màu xanh chạm khắc, thấp giọng nói: “Sư phụ, tạm thời con không lo được cho người, người nghỉ trong chốc lát, chờ con giải quyết bọn họ xong, Ngân Nhung trở lại tiếp người.”
Đông Liễu hiểu ý, vừa đứng vững lập tức bước một chân vào trong gạch xanh. Chân của Đông Liễu trong dạng nữ là ba tấc kim liên, mũi chân vừa khéo lọt vào kẽ hở của miếng gạch chạm khắc, khoảnh khắc vừa tiếp xúc với đất, cơ thể lập tức hóa thành một cây liễu tráng kiện, lại co lại thành cây nhỏ, lại co lại thành cành, cuối cùng hóa thành một ngọn cây non chừng ngón tay, vừa khéo trong vào trong gạch xanh.
Mục tiêu của đám người xấu kia vốn không phải là Đông Liễu, cho nên cũng không quan tâm đến chuyện ông bỏ trốn, bọn họ truyền âm nhập mật cho nhau, chẳng biết thương lượng được gì, một lát sau, dồn dập lấy pháp bảo ra, cùng lúc đó, bày ra một trận pháp quái lạ.
Trận pháp ngăn địch giết người, đều có chung cách thực hiện, đó là dùng binh khí hoặc lấy người cầm binh khí làm mắt trận, sát khí thường sẽ dữ dội ác liệt, không thể che giấu được. Nhưng cái trước mắt đây thì vừa không tìm được mắt trận, cũng hoàn toàn không có sát khí, nếu không phải thế tiến của những người này ngang ngược, Ngân Nhung còn tưởng đâu bọn họ đến chúc phúc.
Không phải là ảo giác của một Ngân Nhung, các tu sĩ hóng chuyện xung quanh cũng có người lên tiếng thắc mắc: “Làm gì vậy nhỉ?” “Trận pháp này kỳ lạ, thứ cho mắt nhìn kém cỏi của ta.” “Sao ta thấy nó giống như là trận pháp giải khế ước chủ tớ?” “Khế ước chủ tớ giải được sao?? Không phải là một khi đã kết khế rồi, cả đời khó giải sao?”
“Cho nên mới nói trận pháp này hiếm thấy, đây là trận pháp giải Thúc Linh Hoàn!” “Cho ta hỏi Thúc Linh Hoàn có gì để giải? Nếu như đã kết khế rồi thì cả đời này không thể nào tháo ra được, nếu như không có ký khế ước, vậy còn cần phải giải à? Cứ tháo ra luôn là được rồi? Sao phải phát động nhiều người như vậy? Chắc chắn là ngươi nhìn lầm rồi!”
“Ài chuyện này… có lẽ là tại hạ mắt vụng về, nhìn lầm rồi.”
Tiếng tranh luận của người ngoài lọt vào trong tai Ngân Nhung, cũng khiến y căng thẳng hơn. Thế nhân ai cũng cho rằng, thứ như Thúc Linh Hoàn, không có ký khế ước thì chỉ là một món trang sức không có tác dụng gì, song Ngân Nhung bỗng nhiên nhớ lại lời Thập Phương Sát từng nói với mình, nếu như lục lạc mặc ngọc trên cổ y thật sự là Thúc Linh Hoàn, đây chẳng phải đích thật là một cái Thúc Linh Hoàn không tháo xuống được sao?
Vừa khéo đúng bệnh hốt thuốc với cái trận pháp của bọn họ!
Nhóm người này rốt cuộc là ai? Bọn họ rõ ràng là tu sĩ Nhân tộc thật sự, chẳng có chút yêu khí nào…
“Phá!”
Kẻ đứng đầu bỗng nhiên cao giọng rống, Ngân Nhung chỉ cảm thấy có một luồng cảm giác ngột ngạt ùn ùn kéo đến, dồn nén y đến mức không thể động đậy, hai chân tưởng như bị rót chì, rất nặng rất nặng. Nhưng qua trong giây lát, y đã không chịu nổi áp lực, đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, ngay lập tức, bị ép hóa ra nguyên hình.
Dường như xung quanh vang lên rất nhiều tiếng hô kinh ngạc.
Nhưng Ngân Nhung hoàn toàn không thể nghe thấy gì nữa, lục lạc trên cổ đang kịch liệt lắc lư, kêu lên điếc tai, Ngân Nhung khó chịu kêu to “chít chít”, đầu đau như búa bổ, lông tóc trên người xù hết cả lên.
“Có tác dụng rồi kìa! Các ngươi coi đi, sợi dây da đen cột lục lạc kia đứt rồi! Y không chịu nổi nữa đâu!” Ngân Nhung nghe thấy đám kẻ xấu kia nói như vậy.
“Phẹt!” Lại có một kẻ xấu nhổ ngụm nước bọt thấm máu, đối phương vừa mới Ngân Nhung đập cho một trận không nhỏ, lúc này tàn bạo nói, “Cũng coi như là chế phục được y rồi, sớm nên như vậy!”
“Đừng nói lung tung nữa, dù sao thì đây cũng là dưới chân Thái Vi Cảnh, lỡ mà kinh động Thành Dương lão tổ, thì không ai chịu nổi đâu, tốc chiến tốc thắng!”
“Được! Phải giết y sao?”
“Làm việc theo kế hoạch, lấy lục lạc của y, tương đương với phá huỷ y, để mặc y tự sinh tự diệt.”
“Rõ!”
Ngân Nhung nghe thấy những người kia thảo luận đối phó với mình như thế nào ngay trước mặt, nhưng lại nghe không được rõ ràng lắm, bởi vì còn nghe thấy được tiếng bọn họ niệm chú thuật ong ong, cùng với tiếng lục lạc huyền tinh vang lên leng keng giòn giã liên hồi.
Ồn quá.
Phiền quá!
Thật sự muốn bóp chết hết tất cả những thứ đó, muốn bóp nát hết tất cả những gì phát ra tiếng động. Bóp nát cái lục lạc đó, cũng bóp nát luôn cả những tên Nhân tộc vừa nhỏ bé vừa ồn ào đó.
Ngân Nhung nghĩ như vậy, lắc lông, trở mình bật dậy, bốn vuốt chấm đất đứng lên vững vàng, đồng thời cũng cảm nhận được lục lạc trên cổ mình rơi hẳn xuống. Đang định cúi mình xuống cắn nát lục lạc, lại bị người khác giành trước một bước, thì ra là một trong những kẻ niệm chú làm phiền y vừa rồi. Ngân Nhung mất kiên nhẫn giật giật tai hồ ly xù lông, phát ra tiếng gào trầm thấp tương tự như lời uy hiếp của dã thú.
Tiếng không lớn, như nỉ non thì thầm, lại khác biệt hoàn toàn với tiếng kêu hức hức hức tựa như nũng nịu thường ngày. Tu sĩ hừa dịp loạn nhặt lục lạc không khỏi run lên, ngay tức khắc chỉ thấy một cái bóng màu đỏ chợt lóe lên, cổ đau nhói lên, sau đó leng keng một tiếng, là tiếng lục lạc rơi xuống đất, giây lát sau là máu đỏ tươi ấm nóng, tiếng dội tới, tiếng thét chói tai bỏ trốn của những người đứng xem.
Đa số mọi người đều không có gan ở lại tiếp tục hóng chuyện, nhưng luôn có người tài cao gan lớn, cho là mình có tu vi bên người, có vốn nên thấy biến không lo, nên đám đông không tản đi hết. Ngân Nhung không mấy quan tâm, dè bỉu rút móng vuốt lại, không muốn nhìn thấy cái lục lạc dính máu sền sệt kia nữa.
Y vẩy vẩy lông, hóa thành hình dạng thiếu niên, hồng y, tóc như mực, da tuyết trắng, trên mặt còn lấm tấm vệt máu của kẻ vừa rồi. Đầu mũi Ngân Nhung giật giật, như được mùi máu tanh lấy lòng, lè lưỡi ra, liếm liếm răng nanh trắng tinh, nheo mắt lại, lần lượt đếm từng người một, “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu.”
“Tính cả tên dưới đất, bảy người các người, muốn giết ta?”
Đối phương cũng nhận ra trạng thái của Ngân Nhung khác lạ, không hề có vẻ gì như mất hết công lực, cũng hoảng hồn, nhưng lúc này bọn họ đã không còn đường lui nữa, chỉ đành gắng gượng tiếp tục.
Tên dẫn đầu cao giọng: “Chúng ta lột pháp bảo của y, y đã là nỏ mạnh hết đà! Tất cả cùng nhau tiến lên!”
Sĩ khí của đám tu sĩ thành công được cổ vũ, thi nhau lấy pháp bảo đặc biệt ra, ùa lên. Song, dù đối mặt với trận thế hung hăng như vậy, thiếu niên tai hồ ly vẫn không tránh né, đứng yên tại chỗ cũ, có điều, ngón tay dài nhọn trắng nõn nà bỗng nhiên nắm lại thành vuốt, móng tay hơi dài ra, giữa tay người và vuốt sắc của loài thú, càng trong suốt hơn. Từ bàn tay đến cánh tay nhỏ gầy gần như ánh lên ánh sáng trắng trong veo, tỏa ra làn sương mỏng.
Rét lạnh thấu xương.
Chém giết ngưng đọng trong thoáng chốc, một khắc sau, những tu sĩ mặt mày dữ tợn đó, lập tức bị đóng băng thành tượng.
Là thuật pháp đông cứng từ trong máu, từ trong ra ngoài!
Xung qunah vẫn là trời hè nóng bức oi nồng, chỉ có bọn họ là bị đông cứng tại chỗ trong chớp mắt, trên mặt vẫn còn giữ nét hung tàn lúc chém giết. Ngân Nhung đi tới, nhắm vào một tượng băng, giơ chân đá bay đi!
Sau đó, kẻ bị đóng băng thành tượng đá, vỡ tan thành mảnh vụn! Có muốn ráp lại cũng không được, đám đông ở lại xem sững sờ, tiếng thốt lên làm ồn đến Ngân Nhung, Ngân Nhung nghiêng đầu, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp nhìn xem, “Ồn quá.”
Sát ý tất hiện.
“!!!!”
Lần này không còn ai giả vờ cao thâm, tu sĩ, phàm nhân đầy đường, chạy được là chạy, trốn được là trốn, không còn chút phong độ thong dong nào.
Mà thiếu niên tai hồ ly đó dường như thật sự động sát tâm, có điều vướng bởi chuyện trước mắt chưa xử lý xong. Y không kiềm được giật giật tai hồ ly, hồng y đón gió phất phơ, giơ chân lên, đá một cái một cú, đạp vụn đám rác rưởi tính “diệt mình” thành bột!
Cái kiểu mà có muốn ráp lại cũng không được.
Thanh lý đám chướng mắt gì đó đầu tiên xong rồi, Ngân Nhung lại không cảm thấy vui vẻ gì cho cam, vẫn thấy rất phiền.
Bỗng nhiên có một suy nghĩ vụt lên: “Dù sao cùng là giun dế đáng ghét, giết sạch là xong.”
Lúc Thành Dương Mục Thu chạy tới, Hàn Tô Triền của Ngân Nhung đúng lúc phủ kín nửa con phố, người đi đường bị đóng băng nhiều vô số kể, chỉ cần y khẽ động, phố xá náo nhiệt lập tức sẽ biến thành luyện ngục nhân gian.
“Ngân Nhung! Dừng tay!”
Ngân Nhung không kiềm được phe phẩy chóp đuôi giấu trong áo choàng, lại ai nữa, ồn quá đi, giết luôn là xong.
Ngân Nhung nghiêng người sang, sự mất kiên nhẫn trong lòng chợt ngưng lại khi thấy rõ người đi tới. Người thanh niên đối diện nhìn rất quen mắt, đáng ghét quá, muốn xử luôn cho thỏa… không đúng, anh tuấn quá, muốn kéo về động phủ làm áp trại phu nhân.
Ngân Nhung do dự.