Có lý nào Thành Dương Mục Thu lại không đồng ý, đừng nói đi nghị sự, cho dù muốn hái sao trên trời đi chăng nữa, hắn cũng sẽ cũng lập tức phi thăng lên hái, “Sao tự nhiên lại muốn đi thính? Ta tưởng ngươi không có hứng thú với mấy chuyện đó.”
Ngân Nhung vốn định nói là, không phải chưởng môn nhà người ta cũng dẫn đồ đệ trẻ tuổi đẹp đẽ đi dứ thính sao, nhưng lời chưa kịp ra khỏi, cuối cùng vẫn nuốt xuống. Y cảm thấy tốt hơn là không nên đánh cỏ động rắn, tránh cho mấy tiểu yêu tinh tính dụ dỗ đạo lữ của mình sợ bỏ chạy mất, thế là hừ lạnh, nói: “Ở nhà mãi nên chán, muốn ra ngoài hóng mát một chút.”
Sau đó còn nói: “Ta muốn ngồi bên cạnh ngươi.”
“!”
Ngân Nhung: “Có được không?”
Thành Dương Mục Thu cưỡng ép kềm chế khóe miệng đang điên cuồng muốn nhếch lên, mới gượng gạo giữ được chút thể diện mà chưởng môn một phái nên có, đáp: “Tất nhiên là được rồi.”
Thành Dương Mục Thu tận dụng mọi thời cơ: “Đã lâu rồi không cùng ngươi nói chuyện đàng hoàng với ngươi, bây giờ sắc trời còn sớm, chúng ta đánh một ván cờ đi, được không?”
Ngân Nhung thấy trời đã về hoàng hôn, rất muốn nói “ta không có hứng thú với chơi cờ”, nhưng cũng cảm thấy đúng là hai người đã lâu rồi không nói chuyện đàng hoàng với nhau. Ây, thực ra y cũng biết, mấy ngày nay mình đã ngó lơ Thành Dương Mục Thu rồi, nếu như thật sự cứ tiếp tục như thế này, thì đạo lữ của mình không chừng sẽ bị người khác cướp đi mất thôi —— dù sao thì là một người ưu tú thế kia, vừa anh tuấn vừa giàu có, lại có quyền có thế, biết bao nhiêu người mong nhớ.
Thế là Ngân Nhung đổi giọng: “Vậy ngươi dạy ta đi.”
Thành Dương Mục Thu lập tức hết sứ phấn khích căn dặn đám con rối bày biện bàn cờ.
“Quân đen đi trước, thường thì quân đầu tiên có thể đặt ở đây.” Thành Dương Mục Thu vừa kiên trì giảng giải, vừa một dạ hai lòng suy nghĩ, xem ngày mai nên sắp xếp “nghị sự” như thế nào.
Thật ra cách thức vây quét Yêu tộc không quá là phức tạp, dự tính cơ bản là: Trước thì tiêu diệt đám yêu quái làm loạn ngoài sáng, rồi dẫn dụ cho kẻ khởi xướng chui ra khỏi hang. Bây giờ thì các các môn phái thế gia đã phân chia nhiệm vụ theo đia bàn, hướng đi chính đã xác định rồi, chỉ còn sót lại một số chi tiết nhỏ vặt không quá quan trọng, “nghị sự” bây giờ, chẳng bằng nói các chưởng môn từ xa đến trợ uy thì đúng hơn. Thái Vi Cảnh là địa chủ tận tình, mượn cơ hội này dao động thêm nhiều môn phái nữa, để củng cố địa vị trong giới tu chân.
Thành Dương Mục Thu bèn nghĩ: Khó khăn Ngân Nhung mới một lần nữa cười với mình, thế nên tất nhiên phải bắt được cơ hội lần này, ngày mai sắp xếp thật tốt mới được.
Đầu tiên, Ngân Nhung thích náo nhiệt, không thích mớ khô khan nhàm chán kia, vậy chuẩn bị một vài phân đoạn đánh giá mỹ thực, uống trà ngắm hoa, bớt “chính sự” đi, dù sao thì cũng đã nói gần xong hết rồi.
Thứ hai là, Ngân Nhung muốn ngồi bên cạnh mình, tiểu hồ ly rất yếu ớt, ghế cứng như vậy, mình da dày thịt dày, ngồi bao lâu cũng không thấy mệt nhưng Ngân Nhung thì không được, phải đổi một cái khác. Đúng rồi, y sợ nóng, nếu như ngắm hoa thưởng thức trà ở bên ngoài thì phải có thêm một cái lọng che, còn chậu đựng đá…
Ban ngày Ngân Nhung nghe mấy đồ đệ hậu sinh của môn phái khác bàn về kỳ nghệ, còn thấy chán chết đi được, bây giờ lại tự mình chơi, phát hiện rất thú vị —— Thành Dương Mục Thu cố tình nhường y, nên lần nào Ngân Nhung cũng có thể thắng hiểm được một hai quân.
Vậy là bất tri bất giác chơi đến đêm khuya, đến nến cũng cháy hết.
Cuối cùng Ngân Nhung buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, vẫn phải nhờ Thành Dương Mục Thu ôm mình, trở về phòng ngủ. Đã hồi lâu thân đơn bóng chiếc, giờ mới được chung giường chung gối với đạo lữ của mình, Thành Dương Mục Thu ôm cậu thiếu niên vừa thơm vừa mềm, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Ngủ đối với Thành Dương Mục Thu mà nói thì không quá quan trọng, nên sáng sớm hôm sau, vừa đến giờ, hắn đã lập tức liền tinh thần phấn chấn tỉnh lại, suy nghĩ trong chốc lát, sau cùng vẫn không nỡ lòng đánh thức Ngân Nhung, chỉ để lại con rối trông chừng y rồi tự mình ra ngoài trước.
Tin tức sáng nay ngắm hoa vừa tuồn ra ngoài, tất cả các môn phái lập tức nháo nhào phái người dò hỏi, có thể mang thêm một vài đệ tử chung vui không? Hôm nay vốn là để dỗ cho Ngân Nhung vui, càng đông người thì càng sôi nổi, chắc Ngân Nhung cũng càng vui hơn nữa, nên tất nhiên là Thành Dương Mục Thu đồng ý.
Hiệu suất làm việc các đệ tử của Thái Vi Cảnh rất cao, từ khi nhận được tin, đến giờ chỉ ngắn ngủi mấy canh giờ, đã bày trì sảnh đường xa hoa lộng lẫy. Có hoa cỏ quý hiếm chuyển đến từ vườn linh dược, có hoa tươi cỏ lạ quý giá, trà bánh do mười mấy đầu bếp chia nhau làm. Lúc này chủ nhà chưa đến, nên tiệc phẩm trà chưa bắt đầu, điểm tâm khai vị đã được dâng lên như nước chảy, để người khác tùy ý dùng.
Có thể dùng năm chữ để tổng kết: Giàu nứt đố đổ vách.
Thật không hổ là đệ nhất Tiên môn!
Còn các chưởng môn trưởng lão, các đệ tử của các môn phái đến tham dự hội nghị cũng ăn diện khác hẳn ngày thường, thêm phần thoải mái tùy ý hơn. Nhất là nhóm các đệ tử trẻ tuổi, ai cũng mặc xiêm y rực rỡ nhất, đặc biệt là vệt đỏ trong đám đông, Hách Hề khoác hồng y, mái tóc đen cũng được dùng một sợi tơ màu đỏ cột lên, mới vừa xuất hiện đã lập tức khiến mọi người xì xào bàn tán.
“Y là người được gọi là đệ nhất mỹ nhân Lĩnh Nam – Hách Hề đó, nghe tiếng không bằng tận mắt thấy, rất tuấn tú!”
“Nghe nói là bởi vì dung mạo nên được đặc cách vào Văn Luyện Tông đó, lúc nhập môn còn không kiểm tra cả linh căn nữa!”
“Sao lại không kiểm linh căn, là phế linh căn! Tu vi của Hách Hề bây giờ đều là nhờ chưởng môn của bọn họ dùng đan dược đắp vào cho đấy.”
“Thì ra có người có thể dùng mặt để cơm thật, khâm phục khâm phục.”
“Văn Luyện Tông có mưu đồ riêng mà, muốn mượn đồ đệ để thấy người sang bắt quàng làm họ, trùng hợp lại gặp cảnh hoành tráng này nữa, lại chẳng mang y ra ngay sao?”
“Môn phái có mưu đồ đó đâu phải là ít, ngươi nhìn thử xem, ở đây có bao nhiêu thiếu niên xinh đẹp chứ, đang dõi theo hướng của Thành Dương lão tổ cả kìa, có điều Hách Hề đúng là đẹp thật, đúng là diễm áp quần phương (1), e là không đến phần của người khác đâu.”
“…”
Bản thân Hách Hề ít nhiều gì cũng nghe được đôi ba câu bàn luận, không khỏi đắc ý trong lòng. Sao có thể đánh đồng hắn với đám dung chi tục phấn kia được? Mới hôm qua đây, lão tổ đã có ấn tượng với hắn rồi!
Hách Hề không muốn mình giống như những người khác, ở đây ôm cây đợi thỏ, sư phụ của hắn đã đánh tiếng được đường đi của Thành Dương lão tổ, Hách Hề tính toán thời gian, bèn tìm một cái cớ, rời khỏi đám đông, chủ động xuất kích.
Quả nhiên, chạm mặt với Thành Dương lão tổ ngay trước hành lang hoa.
Thành Dương lão tổ ngoài đời trông thật sự rất thoát tục, anh tuấn cao lớn, lạnh lùng cao ngạo, chỉ phất tay thôi cũng toát ra phong thái không nhiễm bụi trần của tiên nhân, chẳng trách thế nhân tôn xưng hắn là “Loại tiên”. Thật ra, cho dù hắn không phải là chưởng môn Thái Vi Cảnh cao cao tại thượng thì chỉ bằng vào tướng mạo, Hách Hề cũng đồng ý kết bạn.
Hách Hề thật sự thấy hơi động lòng, trái tim nai vàng ngơ ngác, hít sâu hai hơi, lấy hết dũng khí, chạy bước nhỏ nhanh nhanh ra ngoài.
“Bái kiến Triêu Vũ Đạo quân.”
Ở Thái Vi Cảnh, từ xưa tới nay chưa từng có ai gan lớn đến mức đi cản đường của chưởng môn, Thành Dương Mục Thu hơi kinh ngạc, hưng bởi vì Ngân Nhung, hôm nay tâm trạng hắn thật sự rất tốt, nên không xét nét, lần đầu tiên đáp lời, “Ngươi là?”
Hách Hề vui vẻ trong lòng, ngẩng đầu lên cười nói: “Đệ tử Hách Hề, đi theo sư phụ đến tham gia thưởng thức tiệc trà, hôm qua thất lễ trước mặt đạo quân, nên cố tình đến để xin lỗi.”
Thành Dương Mục Thu nhớ ra, đây không phải là đệ tử lỗ mãng té ngã trước mặt mình hôm qua sao? Vì cách ăn mặc hơi giống Ngân Nhung, nên suýt nữa làm hắn nhận nhầm.
“Thì ra là ngươi.” Thành Dương Mục Thu, “Ta nhớ ra ngươi.”
Hắn có ấn tượng không tệ đối với người này, Thành Dương Mục Thu thầm cảm thấy, thiếu niên giống Ngân Nhung này chắc bát tự không tệ, có thể mang đến may mắn cho người khác —— ban ngày nhóc con này đụng trúng mình, tối đó Ngân Nhung bỗng nhiệt tình với mình hơn hẳn.
Nhớ đến Ngân Nhung, vẻ mặt Thành Dương Mục Thu càng hòa nhã: “Cứ xem Thái Vi Cảnh như nhà mình đi, không cần khách khí.”
Người ta hay nói Thành Dương lão tổ lãnh tâm lãnh tình, trước giờ chẳng xem ai ra gì, không ngờ rằng hôm nay lại thân thiện như vậy. Hách Hề rất vui, tiếc là lúc định nói thêm gì đó thì đã thấy Thành Dương Mục Thu đi mất rồi.
Hắn vội vã đuổi theo, khổ nỗi lão tổ đi nhanh, vừa vào sảnh đã bị đám đông vây quanh tung hô, Hách Hề hoàn toàn không có cơ hội nào đi đến trước mặt.
“Đã tốt lắm rồi.” Chẳng biết chưởng môn Văn Luyện Tông xuất hiện lúc nào, vuốt tiểu hồ tử một cái, vừa hân hoan vừa than thở nói: “Hách Hề, sư phụ đúng là không nhìn lầm con! Từ hôm qua ngài ấy giúp con, ta đã biết ngay, con có tiền đồ!”
Hách Hề cũng lộ niềm vui ra ngoài mặt, mím môi”Sư phụ quá khen rồi, mọi chuyện vẫn chưa ra gì mà.”
“Ta thấy rất có hi vọng! Ngươi trẻ tuổi, không biết, lão tổ uy phong bốn bể, không ai là không sợ, đã bao giờ cười với người khác? Bao nhiêu oanh oanh yến yến nhào vào lòng ngài ấy, nhưng ngài ấy hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc… mà ngài ấy lại từng cười với con! Còn nói chuyện với con! Chứng tỏ ngài ấy đối xử với con khác với người ngoài. Hách Hề, sau này con vẻ vang rồi, đừng quên sự vun vén của sư phụ, đừng quên đưa sư môn…”
“Sư phụ với con ơn nặng như núi, đệ tử ghi nhớ lời dạy, nếu như có ngày lão tổ thật lòng có quý mến, quý mến con, đệ tử nhất định sẽ xin một cái ấn vàng của Thái Vi Cảnh cho Văn Luyện Tông. Còn cả sư phụ…”
Thành Dương Mục Thu không biết chỉ một câu nói đơn giản của mình, lại khiến cho hai thầy trò này mơ hão một phen. Hắn như vầng trăng bị các chưởng môn vây quanh, lại bắt đầu mất tập trung.
Sao Ngân Nhung còn chưa rời giường?
Đã giờ nào rồi, lỗi cũng do mình cả, tối qua cứ một hai kéo y chơi cờ, nhóc con ngủ muộn quá, chắc lúc vẫn chưa ngủ đủ, trễ thêm chút nữa, mặt trời lên cao hơn, y lại càng sợ nóng hơn nữa.
Thành Dương Mục Thu thấp giọng hỏi đồ đệ Tề Sương bên cạnh: “Chậu đựng đá đã chuẩn bị xong chưa?”
Tề Sương bị hỏi bất ngờ, cũng bởi tu vi của sư tôn sâu không lường được, nóng khô rét lạnh đều không ảnh hưởng gì đến hắn, hẳn là không sợ nóng, nên hắn chưa bao giờ quan tâm đến mấy chuyện lặt vặt đó… nhưng Tề Sương vẫn vội vàng hỏi thăm nhóm sư điệt chịu trách nhiệm lo liệu chuyện tiệc thưởng trà lần này.
Không khí chính của tiệc thưởng trà này là thoải mái nhẹ nhàng, nên mọi người nói chuyện tự nhiên, không chỉ hạn chế trong “chính sự” nữa. Đã có không ít người nổi hứng hóng hớt —— đến cả một vài chưởng môn trưởng lão hơi lớn tuổi cũng không ngoại lệ, tin đồn thú vị nhất hôm nay, đó là lão tử nói chuyện mấy câu với một vị tiểu đệ tử.
Vị tiểu đệ tử còn được gọi là mỹ nhân đệ nhất Lĩnh Nam, qua chuyện hôm nay, nhất chiến thành danh, đã có thể bước lên hàng “mỹ nhân đệ nhất giới tu chân”. Ai ai cũng tò mò, mỹ nhân có thể khiến Thành Dương lão tổ nhìn với cặp mắt khác, cuối cùng có dung mạo như thế nào.
Hách Hề không những không nhăn nhó khó chịu, còn rất vui vẻ phô diễn mình, như con khổng tước xòe đuôi, đi theo bên cạnh sư phụ, kiêu ngạo nói chuyện với người lạ, cả hai thầy trò ý không ở trong lời, ánh mắt cứ hay vô tình cố ý nghiêng sang hướng của Thành Dương Mục Thu.
Tiếc là Văn Luyện Tông chỉ là một môn phái nhỏ, nếu không được lão tổ gọi tên thì bọn họ không dám tùy tiện đến gần lấy lòng, cũng may hôm nay Hách Hề leo lên được đầu gió, nên có không ít môn phái nhỏ đầu óc nhanh nhạy, chủ động đến nịnh bợ bọn họ.
Nhưng khi hai thầy trò tưởng đến lúc đường quan rộng mở, sảnh lớn chợt ồn ào.
“Wow! Mỹ nhân kia là ai vậy?”
“Ta vốn tưởng rằng Hách Hề đã là mỹ nhân thế gian khó gặp, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn.”
“Y ở môn phái nào? Xinh đẹp đến mức này, không lý nào lại không có ấn tượng!”
__
(1) diễm áp quần phương: 艳压群芳, đẹp điên đảo, đẹp lấn áp tất cả, đẹp xỉu xỉu.