• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao thế? Không ngon hả?” Ngân Nhung giật mình với động tác vứt đùi gà của hắn.

Thành Dương Mục Thu: “Gia vị thô sơ, như gặm bách nuốt kim (1) vậy, sao ăn nổi.”

Nói rồi tay gạt túi giấy dầu đi, suýt chút đã rơi xuống đất rồi, cũng may là Ngân Nhung tay mắt lanh lẹ, kịp thới cứu con gà quay, “Không ăn cũng đừng vứt chứ! Sao ngươi lãng phí quá vậy!”

Phần gà quay của Ngân Nhung chỉ còn lại xương, bây giờ ôm luôn phần này, cầm đùi gà lên gặm, lóng ngóng nói: “Ngày xưa ngươi là đại thiếu gia của thế gia nào hay sao, cơm ngon áo đẹp nên mới kén ăn kén uống như thế, ngon thế này mà còn chê, vừa thơm vừa béo nữa!”

Chắc do đã lưng bụng, nên con thứ hai ăn có vẻ nhã nhặn hơn con đầu một chút, nhưng cho dù y có nhai kỹ nuốt chậm—— thì hai bên quai hàm cũng phồng căng đầy, tuy vậy nhưng y cũng không vội nuốt xuống, lại còn cái đuôi to lông xù bồng bềnh đằng sau mông, trông càng giống một con sóc nhỏ kiếm thức ăn.

Thành Dương Mục Thu thấy y hoàn toàn không chút ngần ngại cắn thẳng lên cái đùi gà mình vừa ăn, nhớ ra trên đó vẫn còn nước bọt mình, tự dưng lại thấy không dễ chịu lắm, thấp giọng hỏi: “Ngươi vẫn luôn không ý tứ vậy sao?”

Ngân Nhung ngậm thịt gà, ngơ ngác hỏi lại: “Hả?”

Thành Dương Mục Thu: “Thứ mà người khác ăn rồi, ngươi cũng không ngần ngại ăn tiếp sao?”

Động tác nhai nuốt của Ngân Nhung ngừng lại, cẩn thận ngẫm lại trong chốc lát, nói: “Đúng vậy.”

Thành Dương Mục Thu: “…”

Thành Dương Mục Thu bỗng nhiên đoạt lại đùi gà: “Đừng ăn!”

Ngân Nhung: “???”

Thành Dương Mục Thu bắt đầu tìm cớ: ” Y phục ướt nhẹp dính chặt trên người như thế… còn ra thể thống gì nữa? Sao không thay ra đi?”

Ngân Nhung không hiểu lô đỉnh nhà mình sao đột nhiên nổi đóa lên, nhưng người không giống với những người khác, không thể tùy ý trả thù, y cũng không nỡ trả thù —— Thành Dương Mục Thu là cục cưng cục vàng to bự của y, là đan diệu dược giúp y tăng cao tu vi, đâu chỉ không thể trả thù, còn phải cung phụng hắn như ông cố ông tổ, bảo đảm hắn vui vẻ từ trong ra ngoài, thân cường thể kiện, mới có thể “dùng tốt” được.

Thế là Ngân Nhung tốt tính bắt đầu y phục.

“Nghe lời ca ca, ca ca bảo ta thay thì ta thay.”

Mắt thấy Ngân Nhung nhanh chóng lột mình sạch sẽ, mí mắt Thành Dương Mục Thu giật lên —— ý hắn không phải như vậy!

Sau đó chỉ thấy Ngân Nhung trơn tuồn tuột nhảy tới trước mặt hắn —— chỉ dùng cái đuôi to xù lông vòng lên che đi vị trí quan trọng —— bàn tay nắm một nhúm lông hồ ly ướt nhẹp, giơ ra cho Thành Dương Mục Thu xem: “Ngươi xem! Đã cởi ra rồi này!”

Gian nhà quá nhỏ, Thành Dương Mục Thu không biết đặt tầm mắt mình vào đâu, từ cái đuôi to che trước người, lướt đến đôi chân thẳng tắp trắng mịn, lại đến bàn chân trần đang giẫm trên đất.

“Nhanh biến trở lại đi.” Thành Dương Mục Thu theo bản năng siết chặt nhẫn ngọc màu mực.

Ý của hắn là biến y phục trở lại, nhưng Ngân Nhung lại hiểu lầm, “ừm” một tiếng, biến thành một con hồ ly nhỏ.

Tiểu hồ ly lắc lông, tự giác chạy đến chỗ cách Thành Dương Mục Thu xa nhất, nơi đó đặt một tấm đệm hoa cũ nát, không nhặt đâu về, Ngân Nhung cuộn đuôi nằm bên trên, như một con chó con mắc lỗi bị phạt, rất tội nghiệp.

Càng làm cho Thành Dương Mục Thu cảm thấy cơn tức mình vừa bộc phát chẳng ra làm sao, mà cứ như mình đang cố tình gây sự vậy.

Thế là hắn khép mắt, không còn nổi nóng với Ngân Nhung nữa, một lòng một dạ tự mình dỗi mình.

Chẳng được bao lâu, lại cảm thấy giường rung lên, ngay sau đó là xúc cảm mềm mại của lông tơ cọ vào lòng bàn tay.

Thành Dương Mục Thu mở mắt ra, trông thấy Ngân Nhung đang ngoắt ngoắt đuôi, dùng cái mũi ướt ướt ủn ủn hắn.

Đang dỗ mình sao? Tiểu hồ ly nhận ra tâm trạng mình không tốt, cho nên mới đi qua dỗ mình sao?

Tâm tình Thành Dương Mục Thu hơi ngưng lại, duỗi tay vuốt ve cái đầu nho nhỏ đầy lông mềm mại của Ngân Nhung.

Nhưng lại trông thấy Ngân Nhung dùng vuốt khều khều túi giấy, há mỏ lè lưỡi, như là một người đang hé miệng cười vậy, có tiếng thở hổn hển, đôi mắt màu hổ phách như châu ngọc nhìn hắn tha thiết mong chờ.

…thì ra không phải dỗ mình, mà là đòi đồ ăn.

“Ăn đi.” Thành Dương Mục Thu gượng gạo nói.

Lại thấy Ngân Nhung ngoan ngoãn ngậm gà quay kéo ra chỗ đệm nềm ngoài góc xó, quay lại với mình ăn, y ăn rất tập trung, hoàn toàn che mất túi giấy, chỉ còn có thể nhìn thấy một bóng lưng đầy lông mềm mại.

“…thôi được rồi.” Thành Dương Mục Thu nghĩ.

Ngẫm nghĩ lại, có lẽ do mình lòng dạ tiểu nhân, lùi một vạn bước, thật ra cho dù Ngân Nhung có làm chuyện bán sắc bán thân đi nữa, thì chuyện cũng không liên quan đến mình, có lập trường gì? Có lý do gì để can dự?

…đúng thế, tại sao mình phải chú ý chuyện đó?

Thành Dương Mục Thu luôn cảm giác mình vốn phải là một con người trầm tính lạnh lùng, nhưng trên thực tế, mấy ngày nay hắn nằm trên giường dưỡng thương, tâm tư cực kỳ nhạy cảm, dường như tình cảm bị niêm phong quá nhiều năm đột nhiên bị tháo gỡ, đủ các loại cảm xúc vừa lạ lẫm vừa xa xôi cái sau vướt lên cái trước, khiến cho hắn trở nên vừa cảm tính vừa đa nghi, còn tương đối dễ “phát cáu”…

Mà những xúc cảm đầy ắp sắp dâng tràn ấy, không có nơi nào để trút vào, bên cạnh lại chỉ một con hồ ly tinh xinh đẹp luôn mồm luôn miệng “mưu đồ gây rối” với mình.

Ngân Nhung ăn no rồi, liếm liếm miệng mình, rồi buồn chán nhảy lên hộp gỗ liêm, cẩn thận ngậm con búp bê ra từng chút một, cắn vào cơ thể tròn tròn của búp bê, hất đầu lắc lư, vừa lắc vừa phát ra tiếng kêu rầm rì, có vẻ khá là vui.

Nhưng lại không đủ tận hứng, bởi vì chưa lắc được một hồi, đầu con búp bê đã rơi xuống, bông gòn bên trong lòi ra một cục to.

Ngân Nhung nhúc nhích lỗ tai, giơ chân trái trước ra khều khều, định nhét bông gòn vào lại, nhưng móng nhọn trên chân trái lại còn làm nhiều bông rơi ra hơn.

Ngân Nhung xù lông lên, gập cong lưng nhún vai, phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp với con búp bê, ngay cả đuôi cũng dựng lên thẳng băng.

…như đang đe dọa con búp bê đó, không cho hư nữa.

Thành Dương Mục Thu bóp bóp thái dương, thấy mình dùng một lời tình cảm như thế để đặt vào cục lông khờ khạo đó, thì hình như hơi dở hơi.

“…ngươi biến lại thành người rồi hẳn làm.”

Lỗ tai Ngân Nhung khẽ động, quay đầu, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng: “Chít chít chít?”

—— thật sự có thể sao?

Thành Dương Mục Thu: “Còn dùng vuốt nữa, sẽ nát luôn đó.” Hắn còn nghi là cái đầu búp bê này cũng vì mà tuột ra.

Ngân Nhung liếm liếm mũi, qua một khắc, không thấy cục lông đâu nữa, mà là một thiếu niên tai hồ ly mặc áo lông màu đỏ, y phục vẫn hờ hờ hững hững như trước, để lộ nửa bên vai và cái lục lạc đen trên xương quai xanh.

Ngân Nhung hình như còn muốn liếm liếm mũi, nhưng đầu lưỡi chỉ đủ chạm đến môi, tai hồ ly của y hơi nhúc nhích, cẩn thận nâng niu cầm con búp bê, Ngân Nhung nhìn con búp bê, Thành Dương Mục Thu nhìn Ngân Nhung, chỉ thấy bờ môi thiếu niên hồng hào căng bóng, đôi mắt to tròn màu hổ phách mềm mại ướt đẫm.

Thành Dương Mục Thu lại thấy khát nước, cứng đờ người nói: “Đã hỏng thế rồi, sao còn không vứt đi?”

Ngân Nhung ôm con búp bê rất thương yêu: “Đây là con mà ta thích nhất, cắn rất đã! Trên người nó toàn là mùi của ta, không có con nào có thể thế chỗ cho nó được cả.”

Thành Dương Mục Thu ngắt lời: “Không phải tại ngươi không mua nổi con mới sao?”

Ngân Nhung: “…………”

Ngân Nhung: “…ngươi có cần phải nói thẳng ra không?”

Thành Dương Mục Thu cố sức giữ cho giọng điệu mình thật bình tĩnh, gắng để không có vẻ gì là quái gở: “Ngươi đến Hồng Tụ lâu, không phải có linh thạch sao?”

Ngân Nhung không chút nghĩ ngợi nói: “Không được, đó là tiền trị bệnh cho ngươi, phải dành dụm để mua Thanh Linh Đan và Xích Tê Thảo.”

Thành Dương Mục Thu nhất thời nghẹn lời.

Sao hắn lại quên mất, tiểu hồ ly đến cái nơi như thế để kiếm tiền, kỳ thực là vì mình.

Thấy Ngân Nhung ngồi nghịch cả buổi, mà không nhét bông gòn vào trong hết được, trái lại còn nghe thấy một tiếng vải rách nhẹ nhàng phát ra, hình như còn rách to hơn.

Thành Dương Mục Thu: “Mang cho ta nhìn một chút.”

Hiếm khi Thành Dương Mục Thu chủ động nói chuyện với mình, nên tất nhiên là Ngân Nhung không bỏ qua cơ hội làm quen nói chuyện này rồi, có điều y vẫn thấy hơi lo cho con búp bê của mình, trong miệng không ngừng lầm rầm căn dặn: “Nhìn cũng được, nhưng phải cẩn thận một chút.”

“Đầu nó sắp rớt ra rồi, chỉ còn dính với thân một nửa thôi đó, phải nhớ là không được đụng vào đầu nó —— dừng tay lại!!”

Thì ra Ngân Nhung còn chưa kịp dứt lời, Thành Dương Mục Thu đã kéo đầu con búp bê ra, làm lòi hết toàn bộ bông gòn ra ngoài!

“Đồ tu sĩ thối ta, bản yêu liều mạng với ngươi á á á!!” Ngân Nhung nhào tới cắn cái phập, Thành Dương Mục Thu nhíu nhíu mày: “Ngươi vì một con búp bê, ngay cả lô đỉnh cũng không cần?”

“…!” Đúng rồi ha.

Ngân Nhung tỉnh táo lại, vội há miệng ra, mới phát hiện ra cánh tay của Thành Dương Mục Thu đã bị mình cắn ra hai dấu răng nho nhỏ, có một chỗ trong đó còn rướm chút máu.

Thành Dương Mục Thu hình như trời sinh không quan tâm đến đau đớn, hoàn toàn không để ý đến vết thương của mình, chỉ rất bình thản nhìn con búp bê trên tay, giọng điệu lại có một tí chua chua không dễ dàng giác: “Để ý nó như vậy? Được ai tặng sao?”

Ngân Nhung ngượng ngùng liếm liếm răng nanh của mình: “Khi còn nhỏ được sư phụ mua cho, hồi đó ta vẫn chưa biết hoá hình, cả ngày quậy phá, cắn xé rất nhiều khăn tay của sư phụ, nên ông ấy mua cho ta cái này, vốn có một cái pháp chú bảo vệ, có thể bảo vệ khỏi bị ta cắn hư, mà hình như lâu quá nên đã tiêu tán rồi, sau này lại hỏng thành ra như vậy.”

…thì ra chỉ là sư phụ cho thôi sao.

Thành Dương Mục Thu đột nhiên cảm thấy con búp bê này không còn khó ưa như vậy nữa.

“Cho nên á, cắn ngươi cũng đáng đời ngươi thôi biết không! Đây chính là bảo bối của ta! Ngươi cố ý làm hỏng, nên phải nói xin lỗi với ta!”

Thành Dương Mục Thu không thèm để ý đến y, chỉ dặn dò như trong lòng đã có dự liệu: “Đi giỏ kim chỉ đến đây.”

“?” Ngân Nhung, “Đừng nói cho ta là ngươi biết may vá?”

Thành Dương Mục Thu: “Ngươi cứ mang đến thử xem.”

Ngân Nhung nghi ngờ dâng giỏ kim chỉ lên, nhìn thấy Thành Dương Mục Thu trước tiên là móc hết bông gòn ra, sắp mũi khâu trên thân con búp bê lại, rồi mới xỏ chỉ vào kim, tay chân rất nhanh nhẹn, thủ pháp quen thuộc như thợ may lành nghề, thoáng qua hai ba lần đã may đầu của con búp bê lại xong xuôi ổn thỏa. Ngân Nhung nhìn mà than thở, tai hồ ly lông nhung trên đỉnh đầu dựng thẳng lên, đứng xem không chớp mắt, trong đôi mắt to tròn màu hổ phách tràn đầy thán phục.

Thành Dương Mục Thu nói: “Chọn hai cái cúc áo ngươi thích mang qua cho ta.”

Ngân Nhung bây giờ lòng đầy sùng bái với hắn, không hỏi lý, chọn chọn lựa lựa, chọn một cặp cúc áo bằng đồi mồi màu đen óng ánh màu sắc, Thành Dương Mục Thu dùng cúc áo làm mắt cho búp bê vải.

Mắt của con búp bê ban đầu là vẽ, bị năm rộng tháng dài xóa mờ đi, ít nhiều gì nhìn cũng thấy sờ sợ, bây giờ đổi sang đồi mồi sáng lấp lánh, từ đáng sợ thành đáng yêu, con búp bê tròn trịa ngốc nghếch, rực rỡ hẳn lên.

Đuôi Ngân Nhung sắp lắc ra bóng mờ: “Ca ca, ngươi giỏi quá đi!”

Thành Dương Mục Thu: “Bây giờ thì gọi ca ca, không phải tu sĩ thối tha nữa?”

Ngân Nhung trơ mặt ra cười hì hì: “Ca ca đúng là cái gì cũng giỏi, đại nam nhân, thậm chí còn biết may vá nữa!”

“…” Không biết tại sao mà nghe lời khen đó lại không thấy vui vẻ gì cho lắm, Thành Dương Mục Thu ho nhẹ một tiếng: “Ngươi không biết sao?”

Ngân Nhung: “Đương nhiên là không.”

Thành Dương Mục Thu: “Vậy sao có đầy đủ thế?”

Ngân Nhung: “Là đồ cũ với đồ còn dư của các tỷ tỷ cô cô ở Hồng Tụ lâu, ta lụm hết về nhà!”

…quên là y thích lụm đồ đồng nạt.

Ngân Nhung vui vui vẻ vẻ ôm con búp bê, hào hứng vô cùng, đến cả miệng cũng ngọt ngào, mở miệng kêu một tiếng “ca ca”, “Ca ca, ngươi nói, trước kia có phải ngươi là thợ may không? A, không phải, ngươi có kiếm, phải là một Kiếm tu, còn là Kiếm tu siêu lợi hại…”

Nhắc tới mấy chuyện đó, Thành Dương Mục Thu lại im lặng, đến giờ hắn vẫn không nhớ thêm được gì cả, tất cả mọi thứ liên quan đến quá khứ của hắn đều trống rỗng, cuối cùng chỉ sâu xa nói: “Có lẽ là một thợ may trùng hợp biết một chút kiếm thuật chăng, ai biết được.”

Ngân Nhung nằm nhoài bên cạnh giường, không nhịn được tưởng tượng ra hình ảnh lô đỉnh nhà mình cầm kim may đồ cho người ta, nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý, đại lão lệ khí hung hãn, bàn tay đó cũng là tay cầm kiếm… chờ một chút, dấu răng trên tay hình như còn đang rướm máu.

Ngân Nhung ngượng ngùng nói: “Ừm thì… xin lỗi chuyện lúc, ta giúp ngươi cầm máu.”

Câu “vết thương nhỏ không cần lo lắng” của Thành Dương Mục Thu còn chưa ra khỏi miệng, thiếu niên tai hồ ly đã quỳ xuống nhoài bên giường, ôm cánh tay bị thương, có thứ gì đó ướt ướt mềm mềm lướt qua lưng tay, vết thương tê tê hơi đau, Thành Dương Mục Thu cứng người tại chỗ: “Ngươi đang…”

Ngân Nhung ngẩng đầu lên, mái tóc đen rơi trên bả vai, đôi tai hồ ly hưng phấn dựng đứng trên đỉnh đầu: “Hồ ly bọn ta trị ngoại thương như vậy hết á, liếm một cái là được rồi, không đau!”

Sau đó đôi môi đỏ khẽ nhếch, cúi người há miệng ngậm chặt vết thương.

__

(1) gặm bách nuốt kim: 啮檗吞针, thành ngữ tiếng Trung, dùng để hình dung đồ ăn dở. Xuất phát từ Đường · Khang Điền “Lý Sử Quân” 唐康骈·《李使君》

Bách 檗: tục xưng Hoàng Bách 黄柏, có vị đắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK