Song Ngân Nhung nào dám nói thật, mơ hồ nói: “Không được là không được.”
Thành Dương Mục Thu: “Ngươi vẫn còn đang trách ta?”
Ngân Nhung: “…”
Thành Dương Mục Thu buồn bực nói: “Bởi vì trước đây ta đối xử với ngươi quá hà khắc, hay là bởi vì chưa từng tôn trọng ngươi, chỉ cho ngươi ngủ trên bồ đoàn như linh sủng, nên không thể bỏ qua được. Hay là vì Trần Hướng Vãn? Chuyện của Trần Hướng Vãn bản tôn có thể giải thích, có thể nói rõ ràng với hắn ngay trước mặt ngươi… ngươi có trách ta thì cũng phải nói ra lý do, chuyện gì cũng có cách giải quyết. Xong chuyện rồi, thì chúng ta trở về Thái Vi Cảnh, bản tôn không có kiên nhẫn dây dưa quá lâu với ngươi.”
Cuối cùng Ngân Nhung cũng không thể nhịn được nữa: “Ai muốn về Thái Vi Cảnh chứ! Đã bảo là ta không về!”
Đây là lần đầu tiên tiểu hồ ly tinh nổi nóng với hắn, Thành Dương lão tổ càng kinh ngạc hơn nữa, ngậm miệng, chờ câu sau của y. Hẳn là do sự ngầm đồng ý của tổ tông tăng thêm dũng khí cho Ngân Nhung, y khẽ cắn môi, tức giận nói: “Trần Hướng Vãn, bồ đoàn ổ chó gì chứ, ngươi không thể tự tìm lý do từ bản thân mình sao?”
“Ta không thích, không lẽ không thể chỉ đơn giản vì ngươi làm tệ hay sao?”
Thành Dương Mục Thu: “?!”
Ngân Nhung thừa thế xông lên: “Ngài là Tiên tôn cao cao tại thượng, có lẽ sẽ nghe không lọt tai cách nói chuyện chợ búa thô bỉ như vậy. Thế thì để ta giải thích một chút nhé, làm tệ, ý là kỹ thuật của ngươi không được, có vốn liếng to như thế, làm cho nhau là chuyện rất dễ dàng nhưng mà ngươi chỉ biết sướng cho mình mà thôi, để người ta rất đau, ngươi không phát hiện ra lần nào cũng làm ta phát khóc hả? Nếu như không phải bản yêu muốn thu hồi yêu đan, thì không có chuyện làm với ngươi đến lần thứ hai đâu!”
Là nam nhân, thì không thể để người ta chê mình không được, nguyên tắc này, tất nhiên cũng không phải là ngoại lệ đối với đại năng số một đương thời Triêu Vũ Đạo quân, vẻ mặt của Thành Dương Mục Thu vừa như là khó có thể tin vừa như là bị đả kích: “Thật sao?”
“Thật tới không thể thật hơn!” Ngân Nhung lên án, “Yêu đan của ta đã khôi phục được kha khá rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, không phải nhọc đến mức làm phiền Tiên tôn. Ngài mở lòng từ bi, tha cho ta đi, một con mị yêu như ta, giờ cũng đã được tự do rồi, mà vẫn còn không dám song tu với người khác, bởi vì chỉ vừa nghĩ tới chuyện đó là thấy mông đau!”
Ngân Nhung tủi thân hết sức, sau khi lớn tiếng lên án xong, mới ý thức được mình vừa nổi nóng với Thành Dương lão tổ trong truyền thuyết, đúng là to gan quá mà. Bèn sợ sệt cụp hai cái tai xù lông trên đầu về phía sau, song đôi mắt màu hổ phách vẫn còn trợn rất to, ngực vẫn ưỡn ra, trông vừa hung dữ vừa nhút nhát.
Thành Dương Mục Thu: “…”
Lão tổ hồi lâu không tiếng, ngoài động phủ lại có động tĩnh, tiếng bước chân từ xa đến gần, ngay sau đó là tiếng thốt lên kinh ngạc của nữ: “A…!”
Thích Vô Cấu thấp giọng nhắc nhở đồ đệ, Dao Lạc mới kinh hoảng che miệng lại —— vị Đại sư tỷ này đã chứng kiến nhiều, nhưng cũng bị thảm cảnh trong động kinh hoảng đến mức không đành lòng nhìn thẳng.
Suy cho cùng thì Thích Vô Cấu cũng là chưởng môn của một phái, giữa khung cảnh như địa ngục Tu La vẫn có thể giữ được bình tĩnh: “Thành Dương Tiên tôn thứ tội, bọn ta tiếp ứng muộn. Đã gặp được yêu tộc bỏ trốn vào trong rừng, chắc là cá lọt lưới từ đây mà ra, chỉ giết một số trong đó, nhưng chỉ làm một con thương nặng, để nó chạy thoát mất.”
Thành Dương Mục Thu mới dần hồi tỉnh lại từ tâm trạng ngỡ ngàng vừa rồi: “Không sao, các ngươi có thể theo đến đã khó lắm rồi, nó cũng không phải là cá lọt lưới.”
Cần phải để lại một hai kẻ sống, quay lại nói cho chủ của bọn nó biết, Ngân Nhung có bản tôn che chở, không phải là người mà bọn chúng có thể tơ tưởng đến.
“Đưa đám thôn dân vô dụng đó về đi.” Hắn phân phó.
“Vâng.” Thích Vô Cấu không quá hiểu những hậu sinh trẻ tuổi gặp nạn này chọc trúng chỗ nào của lão tổ mới bị hắn gọi là “thôn dân vô dụng” —— phải biết rằng, Thành Dương lão tổ luôn luôn rất chú trọng danh tiếng, bất cứ lúc nào cũng không quên giữ hình tượng cao nhân cô tuyệt lạnh lùng cao quý —— nhưng vẫn nhanh tay nhanh chân dùng bùa truyền âm gọi đệ tử đến, để kiểm tra, chữa trị cho hơn năm mươi thôn dân này.
Đúng rồi, còn có Trần thiếu tông chủ nữa, vẫn chưa tỉnh khỏi ảo cảnh, cũng phải báo cho bốn người của Vạn Kiếm Tông đến trông coi.
Tất cả những chuyện nhỏ vụn vặt này vốn dĩ không cần phiền đến Thành Dương lão tổ phải ra tay. Nhưng vì Ngân Nhung ở lại, nên hắn không rời đi, chỉ đứng chắp tay một bên, quan sát Ngân Nhung vội trước vội sau giúp đỡ chữa trị cho hơn năm mươi hậu sinh gặp nạn. Sắc mặt tối đến đáng sợ, làm cho cho các nữ đệ tử trẻ tuổi của Tinh Huy Lâu không dám thở mạnh, càng khỏi nói đến nhóm phàm phu tục tử kia.
Chỉ có Ngân Nhung từ lâu đã quen với cái tính nắng mưa thất thường của tổ tông, nên chẳng hay biết gì đi lung tung trong đám người, thi thoảng còn cầm một cây bút lông, đầu lưỡi liếm một cái, sau đó tô tô vẽ vẽ vào sổ.
“Ngân Nhung một tấm lòng son, không khác gì một vị lang trung cẩn thận, kê toa thuốc vậy.” Trần Hướng Vãn đã tỉnh lại, trông có vẻ như hoàn toàn không có di chứng gì để lại, xòe quạt giấy ra, khóe môi cong cong, lại quay về là một công tử thế gia dịu dàng như ngọc.
Bây giờ Thành Dương Mục Thu nhìn hắn kiểu gì cũng thấy ngứa mắt.
Trần Hướng Vãn lại rất không tự mình biết mình, làm người ta thấy phiền: “Nói ra cũng lạ, tự nhận là thích một người, thì càng nhìn càng thích. Mục Thu huynh, Hướng Vãn bất tài, cảm thấy ghét, hay là sợ một ai đó cũng giống như thế, càng níu kéo dây dưa, thì trái lại càng đẩy người đó ra xa.”
Thành Dương Mục Thu nhíu mày: “Cuối cùng là ngươi muốn nói gì?”
Trần Hướng Vãn: “Mục Thu huynh, năm đó huynh từ chối hôn ước ngay trước mặt tất cả mọi người, rồi huynh còn nói riêng, rằng nợ ta một món ân tình, giờ thì ta đã nghĩ ra ta muốn huynh trả lại bằng cái gì rồi.”
Thành Dương Mục Thu không chờ cho hắn nói xong, đã quả quyết nói: “Không được!”
“…” Trần Hướng Vãn, “Huynh không thích y, vội vàng đuổi đến, chẳng qua chỉ coi y là một vật sở hửu, là linh sủng, có gì khác với con chó con mèo trong nhà đi lạc đâu?”
Thành Dương Mục Thu: “…”
“Ta nói đúng chứ?” Trần Hướng Vãn tiếp lời, “Mấy năm nay ta cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, huynh tu vô tình đạo, hoàn toàn không hiểu thích là gì, cần gì cản trở đạo tâm —— ”
“Sao ngươi biết ta không thích y.” Tiếng thì thầm của Thành Dương Thu cắt ngang lời của Trần Hướng Vãn, rồi nghênh ngang rời đi.
Có thể ta thật sự không hiểu thích là gì, nhưng sao người biết ta không thích y. Ít nhất, đá Vấn Tình trên tháp Bác Cổ sẽ không nói dối, lòng có tình rồi, thì sẽ không thể dùng pháp chú mở được đá Vấn Tình, mở tháp Bác Cổ.
Nhưng chỉ trong một vài câu nói qua lại, Ngân Nhung đã chạy đâu không thấy tăm hơi, cũng may là lúc này không cần phải giấu diếm tu vi, nên Thành Dương Mục Thu trải rộng thần thức ra. Rất nhanh hắn đã tìm thấy được hồ ly tinh của mình, song cảm giác đố kị sâu trong lòng càng tăng cao:
Ngân Nhung cùng Đại sư tỷ Dao Lạc của Tinh Huy Lâu trốn trong góc tối của động phủ vắng người, đang đầu sát bên đầu, cử chỉ thân mật không biết thì thầm gì.
Thành Dương Mục Thu bấm một cái pháp quyết, bấy giờ mới loại bỏ được tạp âm ồn ào xung quanh, nghe rõ đoạn đối thoại:
Dao Lạc: “Thật sự không thể nào hiểu được, tại sao chưởng môn sư tôn cứ nhất định phải cứu bọn họ. Thôn Chương Hà nghèo chẳng có nổi một đồng, chút “niên cống” mà bọn họ nộp lên, còn chẳng đủ cho các tỷ muội bọn ta mua được vài món pháp khí nữa, mà lại sai sử bọn ta như nô tỳ! Còn trách bọn ta làm việc không được, giờ mới cứu người.”
Ngân Nhung: “Đúng đúng, còn cả Chương lão đại nữa, lúc gây chuyện giữa đường, cái mặt đó khó coi gì đâu.”
Dao Lạc: “Bọn họ không phục bởi vì Tinh Huy Lâu bọn ta chỉ toàn là nữ tử.”
Ngân Nhung: “Đúng vậy đúng vậy, bọn chúng chỉ dư ra có cục thịt, đã tưởng là mình hơn người rồi, ta nói cho ngươi biết, ta đã kiểm tra phẩm chất hết rồi, đa số chỉ là những kẻ miệng cọp gan thỏ, dâng đến trước mặt ta còn không thèm thải bổ, yếu xìu!” Mặc dù tổ tông tuy khả năng hơi kém, nhưng mà phần cứng thì đúng là mạnh thật sự, có châu ngọc như hắn trước mắt, thì “lô đỉnh” tầm thường làm sao lọt được vào mắt “Hồ lão gia”.
Dao Lạc: “Sư tôn thường hay nói giúp đỡ phàm nhân, bảo vệ người yếu là bổn phận của tu sĩ chúng ta, nhưng mà ta vẫn thấy giận.”
“Ai bảo sai đâu, cơ mà không phải ai cũng vô lương tâm như vậy,” Ngân Nhung móc quyển sổ nhỏ ra, “Ta đã ghi hết tên những kẻ chỉ biết gào mồm lại rồi.”
Ngân Nhung ngậm bút lông, cười he he nói: “Dùng sao thì bọn họ bị yêu vật kéo vào động phủ, ít nhiều gì cũng chịu chướng khí, các ngươi chỉ là tu sĩ, có phải thần y đâu, sao có thể bảo đảm chữa được hết di chứng cho từng người chứ?”
Mắt Dao Lạc sáng rỡ cả lên, không kiềm đươc bóp mặt Ngân Nhung: “Ngươi thông minh quá đi! Sao ta không nghĩ ra nhỉ, chuyện này vốn là giao cho ta xử lý, tiểu trừng đại giới cho đám người không biết ơn nghĩa đó không có gì là khó… ủa? Sổ gì dây, “sổ ghi thù”?”
Ngân Nhung nhè hai cái răng nanh nho nhỏ trắng tinh ra, giành lại quyển sổ: “Hai trang này xe xuống cho ngươi nhé, sổ thì ta phải lấy lại đây là hàng cấm của ta đó, lỡ mà bị mất hoặc là bị người ngoài đọc được thì ta khó mà giữ được cái mạng nhỏ này!”
“Làm gì ghê gớm vậy!”
“Ngươi không biết đâu, ta còn từng nói xấu người tai to mặt lớn nữa đó.”
Dao Lạc cho rằng Ngân Nhung đang nói đùa, phối hợp theo: “Vậy thì phải cất kỹ mới được!”
Ngân Nhung: “Đương nhiên đương nhiên! Cái gì mất cũng được! Chỉ có nó là không được!”
Một khắc sau, Thành Dương Mục Thu thu hồi thần thức lại, trong tay đã nắm quyển “sổ ghi thù” kia. Chữ viết trên đó vừa to vừa xấu, nét mặt cũng loang lổ lung ta lung tung, nhưng vẫn có thể đọc được.
Mở bừa một trang ra, thình lình nhìn thấy trên đó viết “Lần này rõ ràng là Thành Dương Thế Mỹ cưỡng ép mình, thế mà còn làm ra vẻ như bị vấy bẩn vậy. Nếu như không phải không đánh lại hắn, thì đã đánh hắn rồi. Người tu vô tình đạo, chẳng lẽ lúc nào cũng đáng ghét thế sao?”
“Gà tơ năm trăm tuổi thật sự nguy hết sức, chỉ biết làm bừa làm ẩu, suýt chút nữa đã đâm nát bản yêu rồi, nếu như hắn không phải chưởng môn Thái Vi Cảnh, nhất định sẽ ế cả đời.”
Thành Dương Mục Thu: “……”
Không lẽ, mình thật sự, thật sự kém vậy sao?
Ngựa yêu giả làm Huyết Cô, tung vó, dùng hết công lực cả đời trốn ra khỏi núi hoang, trăn tở chạy nhanh vào động Diêu Quang cách đó mấy trăm dặm. Vừa vào trong động phủ, đã té nhào thẳng vào bảo tọa, tiếng khóc rung trời: “Đại nhân phải làm chủ cho chúng tiểu nhân! Tiểu chủ nhân ngài ấy mềm không được cứng không xong, cùi chỏ chỉa ra bên ngoài lại còn liên hợp lại với đám mũi trâu kia, đối phó với chúng ta. Có một tu sĩ cao to mặc áo bào màu đen, một mình hắn giết hết tất huynh đệ của chúng ta!”
“Liền ngay cả xà huynh vậy… Lại dưới tay hắn không đi quá một hiệp! Nếu không phải ta chạy trốn nhanh, cũng không có mệnh trở về gặp đại nhân ngài!”
Nam tử khôi ngô cao ráo ngồi trên bảo tọa nhăn đôi mày kiếm, cả kinh nói: “Cổ Xà Cánh cũng bị hắn chế phục sao? Ngươi nói rõ lại xem, tu sĩ đó như thế nào?”
Sau khi nghe lời tự thuật của ngựa yêu xong, đầu tiên nam tử lớn tiếng mắng hắn: “Có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đó chính là Thành Dương lão tổ trong truyền thuyết!”
Thành công dọa ngựa yêu sợ đến hồn phi phách tán rồi cười gằn: “”Thiếu chủ” của chúng ta còn ôm đùi của hắn ta thật, cơ mà đúng lúc chúng ta muốn tìm hắn báo thù, đúng lúc lắm.”
“Mã Thông Đạt, ngươi nói với nhan sắc của thiếu chủ, có thể mê hoặc hắn ta bao lâu?”
“Thập Phương Sát đại nhân,” Ngựa yêu đúng trọng tâm nói, “Vẻ ngoài, tư thái của thiếu chủ, vạn người chọn một, lão Mã ta sống mấy trăm năm, chưa từng thấy ai quyến rũ… a, thuộc hạ đáng chết!”
Ngựa yêu tự vả mình một cái, thấy sắc mặt Thập Phương Sát vẫn như thường, không vì mình bêu rếu “thiếu chủ” mà có chút gì khó chịu, khi này mới yên tâm. Nói tiếp, “Thuộc hạ kiến giải vụng về, Thành Dương lão tổ hẳn đã cố tình thả cho ta một con đường sống, trở về truyền tin, mục đích đó là rung cây dọa khỉ, cảnh cáo chúng ta không được làm phiền thiếu chủ.”
“Vậy thì tạm thời chờ thêm một thời gian nữa, ba trăm năm cũng chờ rồi, chẳng sợ chút nhất thời nửa khắc này,” Thập Phương Sát ung dung nói, “Thành Dương Hoành là người vô tình vô nghĩa, khi tình cảm nguội xuống rồ, thiếu chủ mất đi che chở, đó là thời cơ tốt để chúng ta thừa lúc vắng mà vào.”
Thành Dương Mục Thu đọc hết quyển “sổ ghi thù” không sót một chữ nào nhanh như gió. Rút ra được hai cái kết luận, một trong số đó là: Ngân Nhung thật sự rất ghét mình. Thứ hai: Ngân Nhung đã từng thích mình.
Điều thứ hai không thể nghi ngờ đã khiến con tim già cỗi năm trăm tuổi của Thành Dương lão tổ nảy nở tình xuân. Khổ nỗi là rất nhanh đã bị chính hắn đổ nước lạnh xuống: Tình cảm của Ngân Nhung, từ lâu đã bị hắn chính tay bóp nát, từ trong những hàng chữ của y có thể nhìn thấy được, y thật sự rất ghét mình.
Rời khỏi Thái Vi Cảnh không phải là bởi vì “giận hờn”, càng không phải là vì “cáu kỉnh”, mà từ sớm đã muốn thả bay mình, là tự do tiểu hồ ly tinh chờ đợi từ lâu, chờ để được “rời xa Thành Dương Hoành” từ rất lâu rồi.
Hắn có hôn ước với Trần Hướng Vãn cũng được, làm đạo lữ với Triệu Hướng Vãn cũng được, y hoàn toàn không quan tâm.
Cuối cùng thì Thành Dương Mục Thu cũng nhận rõ hiện thực: Ngân Nhung không chỉ không thích, thậm chí còn không cần mình —— đến bây giờ thì ngay cả yêu đan cũng đã khôi phục rồi, “lô đỉnh hình người” là hắn đây đã có thể quẳng đi như giày rách.
Hắn đã không còn giá trị gì với Ngân Nhung nữa.
Nếu thật sự không thay đổi điều gì đó, thì có lẽ, tiểu hồ ly tinh của hắn sẽ bị tên ngụy quân tử khẩu Phật tâm xà Trần Hướng Vãn lừa đi mất.
Bây giờ đã đến giai đoạn kiểm kê cuối cùng, các nữ đệ tử của Tinh Huy Lâu đã điều khiển Phi Mã Xa rộng lớn, giữ trật tự, để cho thôn dân trẻ tuổi lên xe, chuẩn bị trở về thành.
Thành Dương Mục Thu bất động thanh sắc đi tới bên cạnh Ngân Nhung: “Hỏi ngươi cái này.”
“Á!” Ngân Nhung giật mình hết hồn, thận trọng một cách khách thường, còn quy củ nói, “Mời Tiên tôn nói.”
“…” Thành Dương Mục Thu, “Nếu như bản tôn bắt ngươi trở về Thái Vi Cảnh, ngươi… có hận ta không?”
Hai cái tai hồ ly trên đỉnh đầu của Ngân Nhung “xoẹt” cái cúp về phía sau, “Có có có phải ngài nhặt được thứ gì đó không?”
Thành Dương Mục Thu mặt không đổi sắc đáp: “Không có.”
Ngân Nhung nghe lời đoán ý, cảm thấy tổ tông không có vẻ gì như là khởi binh hỏi tội, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thành Dương Mục Thu: “Ngươi vẫn chưa trả lời, có hận ta không?”
“Đương nhiên là không!” Ngân Nhung theo thói quen cười lấy lòng, “Ân tình của Tiên tôn đối với ta như nước sông cuồn cuộn, Ngân Nhung báo đáp cả đời còn không hết, sao lại hận chứ? Có điều ta chỉ là một con chồn hoang dưới quê, lười biếng quen thói, e là không thể hầu hạ Tiên tôn!”
Thành Dương Mục Thu im lăng một lúc, mới như lầm bầm lầu bầu bật ra một câu: “Nhóc con lừa đảo.”
Nếu như thật sự bắt y quay trở lại, thì tiểu hồ ly tinh tính toán chi li nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Cách này không được.
Nhưng mà, phải làm như thế nào, mới có thể làm cho y thích mình đây? Hắn không biết làm sao cả. Trong lúc Thành Dương Mục Thu đang hết đường xoay xở lại nhìn thấy Trần Hướng Vãn cởi ngoại bào của mình, từ đằng xa đi đến gần.
Thính giác của lão tổ rất tốt, hơi hơi ngưng thần, là có thể nghe rõ được đối thủ của mình nói với Huyền Phong: “Dù sao thì trong nói cũng lạnh, y lại gầy gò, nên khoác thêm xiêm y.”
Thế là, lúc Ngân Nhung âm thầm lặng lẽ lục lọi tìm kiếm “sổ ghi thù” trong lục lạc chứa đồ lần thứ năm, thì bỗng nhiên bị một cái áo bào màu đen rộng thùng thình trùm xuống, sau đó đối diện với khuôn mặt không cảm xúc của tổ tông: “Lạnh, mặc vào.”