Ngay lúc Thịnh Thiên Kim ngẩn người, Lục Du Sinh nhìn về phía này.
Cô nhanh chóng xoay người, đưa lưng về phía Lục Du Sinh.
Tầm mắt nóng bỏng kia, dừng ở lưng cô nửa phút, mới rời đi.
Toàn thân Thịnh Thiên Kim như nhũn ra.
Cho đến khi tầm mắt anh chuyển đi, cô mới có sức rời khỏi đây.
"Lục đại ca, anh đang nhìn gì vậy?" Thịnh Mỹ Ngọc ngoảnh đầu, ánh mắt có vài phần tò mò của trẻ con.
Lục Du Sinh mỉm cười quay đầu lại, nói: "Không có gì, có lẽ là anh nhận sai rồi."
"À." Thịnh Mỹ Ngọc gật đầu.
Lúc này, tiếng nhạc kết thúc.
Lục Du Sinh thả lỏng tay ôm lưng Thịnh Mỹ Ngọc ra, nói với vẻ hơi có lỗi: "Thịnh tiểu thư, thật ngại quá, tôi hơi mệt, muốn đi nghỉ. Cô muốn tiếp tục nhảy, hay là qua bên kia ngồi với tôi một chút?"
Lúc này, bài nhạc mới vang lên.
Thịnh Mỹ Ngọc nhìn chằm chằm sàn nhảy, vẻ mặt hơi luyến tiếc.
Lục Du Sinh thấy, nói kiểu khéo hiểu lòng người: "Kỹ thuật nhảy của Thịnh tiểu thư tốt như vậy, đương nhiên nên để nhiều người thưởng thức."
Nói xong, liếc mắt ra hiệu với người bên cạnh.
Lập tức có người đi tới, mời Thịnh Mỹ Ngọc nhảy.
Mặt Thịnh Mỹ Ngọc nóng lòng muốn thử, lại hơi luyến tiếc Lục Du Sinh.
"Thịnh tiểu thư, không sao, cô đi đi. Tôi sẽ ngồi bên cạnh." Lục Du Sinh chỉ sofa cách đó không xa.
Thịnh Mỹ Ngọc thấy anh đã nói như vậy, tự nhiên cũng không từ chối nữa, kéo tay người bên cạnh, vào sàn nhảy.
...
Lục Du Sinh đứng đó một lát, thấy cô ta hoàn toàn tập trung nhảy, mới quay đầu, đi về hướng Thịnh Thiên Kim biến mất.
Rất nhanh, anh đã tìm được Thịnh Thiên Kim ở ban công.
Lúc này, Thịnh Thiên Kim đang dựa vào lan can, yên lặng nhìn cảnh đêm bên ngoài.
"Em vẫn giống trước kia."
Phía sau, dieendaanleequuydoon – V.O, đột nhiên giọng nam quen thuộc vang lên.
Thịnh Thiên Kim giật mình ngạc nhiên.
Cô quay đầu, nhìn Lục Du Sinh đút hai tay vào trong túi quần, đang đứng sau lưng cô, mỉm cười nhìn cô.
Nụ cười này, dịu dàng lại quan tâm.
Nhưng, đối với người quen thuộc Lục Du Sinh như Thịnh Thiên Kim mà nói, nụ cười này là đáng sợ.
Lục Du Sinh đi đến bên cạnh Thịnh Thiên Kim, bắt chước bộ dạng của cô, vắt tay lên lan can. Anh quay đầu, mỉm cười nhìn Thịnh Thiên Kim: "Nhìn thấy anh, không vui sao?"
"Sao, sao có thể?" Khóe miệng Thịnh Thiên Kim, giật giật.
"Vậy sao? Vậy anh yên tâm rồi."
Lục Du Sinh thu lại tầm mắt, nhìn cảnh đêm bên ngoài. Một lúc sau, anh lại hỏi: "Em không có gì muốn hỏi anh sao? Ví dụ như, vừa rồi anh nhảy với em gái em? Lại ví dụ như, ba em và mẹ kế, đột nhiên tuyên bố muốn tới thành phố M. Hoặc là, mẹ kế kia của em, vì sao lại có số điện thoại của em...anh cho rằng, em sẽ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh."
Lời anh nói khiến chân mày Thịnh Thiên Kim hơi nhíu lại.
"Anh muốn làm gì?" Cô hỏi: "Em chỉ từ chối tham gia vào chuyện giữa anh và Bạch Thận Ngôn, em không...a..."
"Không?"
Đúng lúc này, đột nhiên Lục Du Sinh túm chặt tay Thịnh Thiên Kim, đè cô lên lan can. Thân thể hai người, kề sát vào nhau, hơi thở của Lục Du Sinh phả vào mặt cô: "Nếu không có, vậy sao em lại vào nhà Bạch Thận Ngôn? Anh có thể hiểu là giữa anh và Bạch Thận Ngôn, em chọn cậu ta, bỏ anh đúng không? Em muốn đối địch với anh, đúng không?"
"Không phải, em..."
"Đừng nói không phải! Anh có chứng cứ, chứng cứ cho em tâm phục khẩu phục! Em hoàn toàn không thể nói dối được." Lục Du Sinh nói.
"Em..." Thịnh Thiên Kim há miệng.
"Nói, anh nghe em giải thích!" Lục Du Sinh tiến đến gần trán cô, nói.