• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: V.O

Bạch Thận Ngôn và Lục Du Sinh, cả đường không nói chuyện.

Lúc xe sắp đến nhà họ Lục, Lục Du Sinh mới mở miệng: "Thiên kim là một cô gái tốt."

Bạch Thận Ngôn không trả lời.

Lục Du Sinh cũng không tức giận, tiếp tục nói: "Cô ấy thật sự rất tốt, lương thiện, lại đơn thuần."

"...Anh muốn nói gì?" Yên lặng trôi qua, Bạch Thận Ngôn hỏi.

Lục Du Sinh cười cười: "Lúc trước tôi giới thiệu cô ấy cho cậu, là muốn để cô ấy được phát triển tốt, đồng thời tránh được quy tắc ngầm bí mật của làng giải trí..."

"Kít kít..."

Đúng lúc này, đột nhiên xe dừng lại, lốp xe ma sát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.

Mặt Lục Du Sinh, thoáng hiện lên một chút ngạc nhiên.

Bạch Thận Ngôn nhìn phía trước, thản nhiên nói: "Đến rồi."

Lục Du Sinh quay đầu, mới phát hiện đã về đến nhà rồi.

Anh thu lại vẻ ngạc nhiên, nở nụ cười chân thành: "Làm phiền cậu rồi."

Nói xong, mở cửa xuống xe.

"Cậu muốn vào ngồi một chút không?" Lục Du Sinh hỏi.

"Không cần." Bạch Thận Ngôn nói.

"Vậy, đi đường cẩn thận. Lời tôi vừa nói, là đùa, cậu đừng để trong lòng." Anh cười nói.

Bạch Thận Ngôn gật đầu với anh, sau đó quay đầu rời đi.

Xe từ từ hòa vào đêm tối, nụ cười trên mặt Lục Du Sinh phai nhạt.

Mặt anh vô cảm nhìn hướng Bạch Thận Ngôn rời đi, đứng một lát, xoay người đi vào cánh cổng phía sau.

...

Xe chạy trên đường.

Ánh mắt Bạch Thận Ngôn, vô cùng âm trầm.

...

Hai ngày sau, Thịnh Thiên Kim ở nhà dưỡng chân bị thương.

Lúc này, cô gọi hai cuộc cho Bạch Thận Ngôn, nhưng đối phương không nhận. Gửi tin nhắn, dieendaanleequuydoon – V.O, cũng đá chìm đáy biển. Ngày thứ ba, cô kéo cái chân bị thương, đến chợ bán hoa và chim mua một con cá vàng, sau đó gọi xe đến nhà Bạch Thận Ngôn.

Nhưng chờ lúc đến cô đến mới biết được, Bạch Thận Ngôn đã xuất ngoại rồi.

Nghe nói là xuất ngoại khảo sát, mới vừa đi hôm kia, ít nhất phải một tuần mới có thể trở về.

Thịnh Thiên Kim nghe được tin này, nụ cười hơi ngừng lại.

"À, tôi đến tặng cá vàng." Cô quơ quơ gói to trên tay, nói.

"Thịnh tiểu thư thật có lòng, bên này." Người giúp việc lui qua một bên, nhường đường cho cô.

Thịnh Thiên Kim đổi giày, sau đó, cầm cá vàng đi vào.

...

"Bạch Thận Ngôn tiên sinh thường xuyên xuất ngoại à?"

Thịnh Thiên Kim đứng trước bể cá, nhìn chằm chằm cá vàng bơi lội bên trong, nhìn như vô ý hỏi.

Người giúp việc đứng bên cạnh, mỉm cười đưa thức ăn vật nuôi cho cô, sau đó mới nói: "Mấy năm đầu, lúc công ty vừa thành lập, tiên sinh thường xuyên bay ra nước ngoài. Một hai năm nay, đã ít lại."

Nghe xong lời này, tay Thịnh Thiên Kim cho cá ăn, hơi run lên.

Cho nên nói, lần này xuất ngoại, là vì trốn tránh cô đúng không?

Nghĩ đến trên bờ sông đêm đó, câu nói kia của Bạch Thận Ngôn: "Chuyện trước kia coi như chưa từng xảy ra, sau này cũng chỉ là quan hệ giữa cấp trên và nghệ sĩ"...

Cho nên, đây là tính toán thật sự trong lòng anh ta?

Trong khoảng thời gian ngắn, Thịnh Thiên Kim có chút không chấp nhận được.

Dù sao bây giờ cô, không còn là "Cố Niệm", mà là "Thịnh Thiên Kim", một Thiên Kim nghèo túng mất đi chỗ dựa vững chắc nhất, bị người nhà đuổi đi.

Sau đó, Thịnh Thiên Kim lại hỏi thăm người giúp việc một ít chuyện có liên quan đến Bạch Thận Ngôn.

...

Buổi chiều, Thịnh Thiên Kim lại trở về nhà, sau đó ngồi trên lầu, ngẩn người nửa ngày.

Cô suy nghĩ rất nhiều.

Về cô và Bạch Thận Ngôn, về tương lai của cô, về di sản cô bị cướp đi...

Cuối cùng, cô cũng nghĩ thông suốt.

Yêu đương thì lúc nào cũng có thể, nhưng chuyện phải trở nên mạnh mẽ, giành lại di sản, lại khẩn cấp.

Cho nên kế tiếp, cô muốn hoàn toàn vùi đầu vào thân phận mới...

Thân phận của một người nghệ sĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK