Edit: V.O
"Các người đang làm gì vậy?"
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên phía sau bọn họ.
Thịnh Thiên Kim vội đẩy Lục Du Sinh ra, lui qua bên cạnh một bước, sau đó vuốt vuốt mái tóc rối.
"Thịnh Thiên Kim?"
Rất nhanh, giọng nữ đó lại vang lên.
Động tác của Thịnh Thiên Kim hơi ngừng lại.
Cô ngẩng đầu, thấy được Thịnh Mỹ Ngọc ngạc nhiên đứng ngay cửa kính.
Chỉ là, rất nhanh tầm mắt cô đã chuyển khỏi người Thịnh Mỹ Ngọc, nhìn qua người bên cạnh cô ta.
"Bạch..."
Bạch Thận Ngôn?
Lúc này, Bạch Thận Ngôn mặc âu phục màu đen đồng nhất, đứng bên cạnh Thịnh Mỹ Ngọc, mặt vô cảm nhìn Lục Du Sinh bên cạnh cô.
Thịnh Thiên Kim mở miệng, muốn đi tới giải thích.
Nhưng, cô vừa bước một bước, đã bị Lục Du Sinh vươn tay ngăn lại.
Cô quay đầu, ngạc nhiên nhìn Lục Du Sinh.
Khí thế quanh thân Bạch Thận Ngôn, vì hành động của Lục Du Sinh, lại lạnh vài phần.
Nhất thời, không khí hiện trường trở nên cứng ngắc.
Thịnh Thiên Kim muốn giải thích với Bạch Thận Ngôn, nhưng lại bị Lục Du Sinh cản lại.
Không biết Lục Du Sinh nghĩ như thế nào, mở mặt nạ khiêm tốn thường ngày, dường như đang âm thầm phân cao thấp với Bạch Thận Ngôn.
Mà Bạch Thận Ngôn...
Khoảng cách rất gần vừa rồi giữa cô và Lục Du Sinh, thật hy vọng y đừng hiểu lầm cái gì.
Cuối cùng, người phá vỡ cục diện bế tắc này là Thịnh Mỹ Ngọc.
Thịnh Mỹ Ngọc giống như bị dọa, ưỡn ngực, nhìn nhìn Bạch Thận Ngôn, lại nhìn nhìn Lục Du Sinh. Cuối cùng, tầm mắt dừng lại trên người Thịnh Thiên Kim, chỉ nghe cô ta mở miệng nói: "Chị, sao chị lại ở đây?"
Một câu "chị", Thịnh Thiên Kim đã biết, Thịnh Mỹ Ngọc sắp bắt đầu tác yêu (kiểu lẳng lơ) rồi.
Đúng thật, dieendaanleequuydoon – V.O, Thịnh Mỹ Ngọc bước nhanh tới, đứng trước mặt cô, vẻ mặt vui vẻ, lại có chút trách cứ: "Chị, chị luôn luôn ở thành phố M à? Sao, sao lại bỏ nhà đi? Chẳng lẽ, vì ông nội sao? Chị còn đang đau lòng chuyện ông nội qua đời...nhưng, mặc dù như vậy, chị cũng không nên yên lặng rời khỏi Kính thành. Chị không biết, từ sau khi chị biến mất, ba và mẹ lo lắng biết bao nhiêu. Bọn họ tốn bao nhiêu tinh thần và thể lực để tìm chị. Nhưng chị, nhưng chị..."
Nói tới đây, sự trách móc trong mắt cô ta càng nhiều.
Hốc mắt cô ta, thoáng hiện lên nướ mắt.
Nếu Thịnh Thiên Kim không biết sớm nhân phẩm của Thịnh Mỹ Ngọc, vậy chắc chắn cũng sẽ bị sự lo lắng đích thật trong mắt cô ta lừa.
Cô không mắc mưu, nhưng tiếng động phía bên ban công này, cũng khiến một vài người chú ý. Bọn họ nghe Thịnh Mỹ Ngọc nói xong, ánh mắt nhìn về phía Thịnh Thiên Kim, lại càng khác thường.
"Thịnh tiểu thư, vị này là?" Có người mở miệng.
Thịnh Mỹ Ngọc mềm mại nhìn Thịnh Thiên Kim, sau đó thở dài, nói: "Đây là chị gái tôi. Bởi vì từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông nội, cho nên quan hệ với ông nội rất tốt. Nhưng mấy tháng trước, ông nội tôi qua đời, là đả kích rất lớn đối với chị tôi, thậm chí ngay cả tinh thần cũng có chút vấn đề...aiz, ba và mẹ tôi, tìm chị ấy rất lâu, không nghĩ tới lại tìm được chị ấy ở thành phố M. Chị, ba mẹ rất lo lắng cho chị, chị về với em đi."
Thịnh Mỹ Ngọc nói xong, lại đi kéo tay cô.
Thịnh Thiên Kim tức giận đến mức lui về sau một bước.
Ha ha!
Giỏi cho một đóa Bạch Liên Hoa thời đại!
Không chỉ đổi trắng thay đen, còn nói cô bị bệnh tâm thần! Cô ta mới bị thần kinh, cả nhà cô ta đều bị thần kinh!
"Chị, chị sao vậy? Có phải tinh thần chị lại có vấn đề rồi không? Chị theo em về, trong nhà có bác sĩ trị bệnh cho chị." Vẻ mặt Thịnh Mỹ Ngọc lo lắng nhìn cô.
"..."
Làm sao bây giờ? Cô rất muốn tát Thịnh Mỹ Ngọc một cái.
Danh Sách Chương: