• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: V.O

"Cậu đứng lại!"

Đúnglúc này, Hồ Điệp Nhi ổn định tinh thần lại, kêu.

Bạch Thận Ngôn dừng lại, nhưng không xoay người nhìn bà ta.

Chỉ thấy trán Hồ Điệp Nhi hiện rõ cơn giận, nói: "Cậu là ai? Chẳng lẽ cha mẹ cậu không dạy cậu cái gì là lễ phép sao? Cho dù nói như thế nào, tôi cũng là mẹ của Thiên Kim! Một người mẹ, muốn dạy con gái mình, sai chỗ nào? Cậu dựa vào cái gì mà nói như vậy?"

"Anh đó! Anh cho anh là ai?”

Thịnh Mỹ Ngọc thấy Hồ Điệp Nhi mở miệng, chính cô ta cũng không khỏi kiêu ngạo: "Đây là nhà anh sao? Lục đại ca là chủ nhà, người ta cũng không nói gì, anh dựa vào cái gì khoa tay múa chân với mẹ tôi? Mẹ tôi vốn là trưởng bối, sao để anh tùy tiện nói mấy câu, đã đảo loạn trắng đen..."

Nói tới đây, giọng Thịnh Mỹ Ngọc bắt đầu nghẹn ngào.

Cô ta nước mắt lưng tròng nhìn Lục Du Sinh, bắt đầu kể khổ: "Lục đại ca, rốt cuộc người này là ai? Sao không lễ phép như vậy? Hu hu, mẹ em chỉ vì tính tình trẻ con của chị, bỏ nhà đi, cho nên mới dạy dỗ chị ấy vài câu. Kết quả không nghĩ tới, lại bị vị này nói thành như vậy...hu hu hu, Lục đại ca, anh phải làm chủ cho bọn em..."

Trong lúc cô ta nói chuyện, tầm mắt mọi người, đều nhìn Lục Du Sinh.

Tầm mắt Lục Du Sinh đảo qua Thịnh Thiên Kim, sau đó khó xử nói với Bạch Thận Ngôn: "Thận Ngôn, tôi cũng không muốn nói cậu, cho dù nói thế nào, hôm nay cũng là sinh nhật ba, phu nhân và tiểu thư nhà họ Thịnh đều đến, chính là khách. Đã là khách, cậu cũng nên nhường họ một chút, sao có thể nói như vậy? Aiz, cậu muốn rước phiền phức cho ba sao?"

So với thủ đoạn của hai vị vừa rồi, Lục Du Sinh lại cao minh hơn.

Nói mấy câu ngắn ngủn, đã đổi trắng thay đen.

Mày Bạch Thận Ngôn, hơi hơi nhếch lên.

Thịnh Thiên Kim ngẩng đầu, thật có lỗi nhìn y.

Nếu không vì cô, vậy Bạch Thận Ngôn cũng sẽ không thể bị Lục Du Sinh nắm được nhược điểm.

...

Chỉ là, lời nói của Lục Du Sinh đến trong tai Hồ Điệp Nhi, lại thành một tình huống khác.

"À, Lục thiếu gia, thân phận của vị này là?" Hồ Điệp Nhi hỏi.

Lục Du Sinh mỉm cười, trả lời: "Đây là em trai tôi."

"Ơ?" Hồ Điệp Nhi há hốc mồm.

Miệng Thịnh Mỹ Ngọc mở ra rất lớn, vẻ mặt khiếp sợ.

Hồ Điệp Nhi lập tức gượng cười, dieendaanleequuydoon – V.O, nói: "Thì ra là Nhị thiếu gia nhà họ Lục à. Thật là, thật là...vừa rồi, tôi..."

"Lời nói vừa rồi, chính là lời trong lòng tôi."

Bạch Thận Ngôn mở miệng, ngắt lời Hồ Điệp Nhi: "Nếu Thịnh phu nhân có gì bất mãn, tôi đây cũng sẽ không rút lại lời nói. Tôi còn muốn dẫn Thiên Kim đi tìm mẹ tôi, trước xin lỗi không tiếp."

Sau khi nói xong, cũng không quay đầu lại, trực tiếp dẫn Thịnh Thiên Kim đi.

"Vậy..."

Hồ Điệp Nhi nhìn bóng lưng Bạch Thận Ngôn.

Bà ta không nghĩ tới, Nhị thiếu gia nhà họ Lục, lại sẽ không nể mặt như thế.

Nhất thời, cho dù kỹ thuật diễn của bà ta tốt, cũng không che dấu được vẻ lúng túng trên mặt.

"Thịnh phu nhân, thật ngại quá." Lục Du Sinh thu lại tầm mắt, ánh mắt sâu hiểm khó dò: "Tính cách cậu em trai này của tôi chính là vậy, hy vọng bà thông cảm."

"Đâu có đâu có...Nhị thiếu gia nhà họ Lục này, tính cách thật đúng là...đặc biệt, ha ha!" Hồ Điệp Nhi miễn cưỡng nói.

"Em cảm thấy, anh ta kém hơn Lục đại ca." Lúc này, Thịnh Mỹ Ngọc nhìn hướng bọn họ rời đi, hung hăng nói.

Thật ra, sau khi biết được thân phận của Bạch Thận Ngôn, cô ta cũng không có quá nhiều ý kiến với Bạch Thận Ngôn.

Điều chân chính khiến cô ta tức giận, là Nhị thiếu gia nhà họ Lục lại bảo vệ Thịnh Thiên Kim như vậy!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK