"Thở cái gì mà thở? Ngươi sợ à?"
Cao Tuệ Mẫn thấy hành động của Hoàng, khinh bỉ liếc một cái.
"Không hít thở thật sâu vào, tí nữa chúng ta lao đầu vào đám đông kia, nhanh chân là một chuyện, nhưng bị tắt thở là một chuyện khác đấy."
"Im đi. Ta không cần."
Cao Tuệ Mẫn nói xong, đoạn hùng hùng hổ hổ đi vào phía bên trong.
"Để xem cô khinh thường tôi, lát nữa có bị tụt huyết áp thiếu oxy cũng đừng bắt tôi khiêng về."
Hoàng phẫn nộ nhìn bóng dáng mỹ nhân dần biến mất trong đám người.
Khoan, khoan đã...
Ohhhh....
Vcl, sao lại quên mất nhỉ?
Cao Tuệ Mẫn là nữ nhân xinh đẹp, đi đến đâu cũng được đám thanh niên làng nhường chỗ, thậm chí còn có cả người đi trước dẫn đường.
Kinh chưa kinh chưa.
Hoàng cũng nhanh chân chạy theo đuôi Cao Tuệ Mẫn, nếu không tranh thủ cơ hội này, chắc đến tối mới vào được chính điện mất.
"Phù... Phù... Ha ha, thấy không? Cuối cùng cũng bình an mò vào đây rồi."
"Mất hết cả tư chất. Không hiểu vì sao ông Long kia lại nhận một đồ đệ như ngươi làm chân truyền."
"Cô nói gì cơ? Ồn quá, tôi nghe không có rõ."
Hoàng ngửa mặt lên trên, hít lấy hít để không khí bên ngoài, nói to vào Cao Tuệ Mẫn.
"Cút."
Cao Tuệ Mẫn nổi giận liếc xéo Hoàng, lập tức quay người đi về phía ban thờ.
Có một sự thật rất kì lạ là, không hiểu vì sao, Hoàng đã không còn cảm thấy sợ Cao Tuệ Mẫn như trước nữa. Mặc dù tuy vẫn có, nhưng đã đỡ hơn lần đầu gặp mặt.
Bỏ qua đi.
Cậu cũng chạy đến chỗ ban thờ. Hai bức Tượng được đặt ngay ngắn lên, họ lại tiếp tục đọc một bài tế, kể công Đức một năm qua như thế nào, những ai trong làng nhờ "Đức" của Thành Hoàng mà học tập, làm ăn rạng danh.
Nhưng cái đó không quan trọng. Đầu Hoàng có hơi ong ong vì mùi nhang khói quá nhiều, xộc vào mũi, tuy vậy cái cậu để ý chính là Tuấn, không biết đã đi đằng nào.
Đây rồi.
Từ chỗ đứng phía sau ban thờ của Hoàng, có thể nhìn ra sân điện, quỷ đói vẫn bu lấy bu để trên tán cây. Hôm nay được dịp nhang khói ngút trời, lập tức, con thì chen lấn, con thì xô đẩy tranh lộ, đa số những con còn lại là gào thét, nước dãi chảy nhầy nhụa, đu chân lên phía cây, thả hẳn người xuống, chỉ cách những người đứng ngoài sân điện một gang tay.
Nhìn thấy một màn này, cả người Hoàng sởn da gà, mẹ nó, tuy giờ có đông người, nhưng không làm sao ngăn cản được cảm giác buồn nôn chực chờ ở cổ họng.