"À mà chú ơi?"
"Chú nghe đây?"
"Lúc con ngất, chú và mọi người đem con về nhà ạ?"
"Tất nhiên. Cũng may là không ai ở đấy cả. Hú hồn hú vía. Con mà có chuyện gì xảy ra, chắc bà chủ ngất lên ngất xuống chẳng thiết sống nữa ấy. Chú khuyên con, còn trẻ, tuy ham chơi, nhưng chúng ta chỉ có một mẹ thôi. Nên hãy cố gắng ngoan ngoãn chăm sóc bà chủ nhiều hơn một chút. Nghe chưa?"
"Dạ, con nghe lời chú mà."
"Tốt. Chuẩn bị xuống xe đi, tới nơi rồi kìa."
Hoàng nhìn ra ô cửa kính, phát hiện ra cổng ngôi nhà quen thuộc.
"Xuống xe đi con ơi."
"Vâng."
Hoàng mở cửa bước xuống dưới, cánh cổng bằng gỗ mộc mạc vẫn khép im lìm. Chú Hải nâng hết hành lý xuống cho cậu, tiện thể ngẩng mặt lên xem xét.
"Chà chà... Nhà ông này giản dị quá nhỉ. Nằm khuất trong cuối ngõ, lại còn khiêm tốn thế này. Nhìn cái cửa là đã biết giản dị rồi."
Ha ha...
Ha ha ha...
Ha ha ha ha ha...
Chú à, con chán chú quá. Cửa gỗ này làm từ nu hương đỏ đấy.
"Vâng. Thầy con vốn là người giản dị, nhẹ nhàng, rất thích những thứ mộc mạc chất phác chú ạ. Chú nhìn đi, cửa gỗ này, bên trong lại trồng toàn cây nữa ý. Mát mẻ lắm, chẳng khác gì ở quê cả."
Hoàng nhún nhún vai.
Đúng rồi. Hòn non bộ mấy chục triệu, cây bên trong là gù hương, thuỷ tùng... để làm bóng mát với yểm trận đồ thôi.
"Ha ha. Đấy, may là con được sống ở đây, bà chủ với tôi lại đỡ lo đi một ít. Thôi con vào nhà đi. Chú phải về cho kịp giờ nữa."
"Dạ."
Chú Hải luống cuống nhìn đồng hồ, rồi vội vã lên xe ngay.
Hoàng đứng trơ trọi một góc với đống hành lý, đang loay hoay vừa cầm vừa tìm cách mở cổng.
"Anh Hoàng?"
Nghe thấy tiếng có người gọi mình từ phía sau, cậu ngoái đầu lại. Thì ra là cái Ngọc.
"Ngọc à? Ừ, anh đây."
Mới có mấy tuần không gặp, Ngọc dạo nay thấy khang khác, xinh xinh đáng yêu hơn một tí thì phải.
"Đúng là anh rồi. Hihi, em biết ngay mà. Để em mở cổng cho anh."
Cái Ngọc hớn hở chạy ra phía Hoàng, mở cổng cho cậu. Đồng thời, tay phải cầm ngay túi đồ nhỏ, tay trái nắm lấy tay Hoàng làm Hoàng ngượng hết cả mặt.
Cổng còn chưa kịp đóng, mới bước vào sân vườn, cái Ngọc đã bô bô.
"Bố ơi..."