Editor: Uyên Uyên
Khi mọi người nhìn qua liền thấy quân sư mặc một thân y phục màu lam nhạt đang đi về phía họ, bên hông treo một cái quạt gấp, khóe miệng mang theo nụ cười, bộ dáng ôn nhã lễ độ, chỉ khi ánh mắt chạm tới Lê Tử Ngôn thì hơi dừng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
"Vương gia tới rồi, vi thần thỉnh an Vương gia."
"Văn quân sư đứng lên đi, không cần hành lễ."
Lê Tử Ngôn mỉm cười, muốn đưa tay đỡ đối phương nhưng lại chậm một bước, đối phương đã tự mình đứng thẳng người.
Nhưng Lê Tử Ngôn cũng không để ý, nhìn Sở Hằng ở bên cạnh, "Khụ khụ, Hoàn Chi, có thể dẫn ta đi một vòng không?"
"Đương nhiên là được." Sở Hằng gật đầu, liếc nhìn Dung Ân ở phía sau.
"Dung phó tướng, ngươi cùng Văn quân sư cùng nhau chuẩn bị cơm chiều đi, dàn xếp xong xe ngựa thì tự mình luyện tập."
"Dạ, tướng quân."
"Tướng quân, Vương gia là lần đầu tiên tới quân doanh, ngài còn có việc quan trọng, không bằng để ti chức đưa Vương gia đi nhìn xung quanh."
Sở Hằng lắc đầu, khẽ nhíu mày, "Chuyện quan trọng nhất hôm nay của bản tướng là ở cùng Vương gia, được rồi Văn quân sư, ngươi lui xuống đi."
"......Dạ."
Văn Trúc cúi người, nhìn bóng lưng hai người đi xa, ánh mắt trở nên phức tạp, đây là lần đầu tiên y thấy Sở Hằng nhân nhượng với một người đến vậy.
Còn nữa, ánh mắt vừa rồi của Sở Hằng...Văn Trúc thu hồi thâm ý trong mắt, chậm rãi đứng lên, là y quá nóng lòng.
Ở bên kia, Lê Tử Ngôn và Sở Hằng đi về phía trước, binh lính trên sân huấn luyện đều có quy củ, nhưng sẽ không vì Sở Hằng đến mà ngừng huấn luyện, vẫn như cũ luyện công.
Lê Tử Ngôn chưa bao giờ tập võ, nhìn thấy cảnh tượng như vậy có chút khiếp sợ, cậu không nén được tò mò trong lòng, đưa tay kéo ống tay áo Sở Hằng, cẩn thận mở miệng: "Hoàn Chi, bọn họ đều có nội lực sao?"
"Nội lực?"
"Đúng, khụ khụ." Lê Tử Ngôn gật đầu, ánh mắt mang theo một chút khao khát.
"Ta nghe nói người tập võ đều có nội lực bảo hộ, một chưởng đã có thể khiến cho người ta bay ra mấy dặm, khụ khụ, người cách năm dặm đã có thể nghe thấy tiếng bước chân, còn có khụ khụ, còn có mùa đông cơ thể ấm áp, mùa hè thì mát mẻ, không bị thời tiết ảnh hưởng."
Trong mắt tiểu Vương gia tràn đầy tò mò, vẻ mặt chờ mong, Sở Hằng chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, chỉ muốn đưa tay xoa xoa mái tóc dài của tiểu Vương gia, hắn cố nén ý cười trên khóe miệng, nhưng giọng nói lại không cứng rắn được.
"Làm sao có thể lợi hại đến như vậy được, Vương gia...Tử Ngôn có phải là nghe ai nói không?"
Lời này vừa nói ra, mặt Lê Tử Ngôn liền đỏ bừng, liếc nhìn Vân Nhạc ở phía sau, nhưng đối phương lại đang ngẩng đầu nhìn lên trời.
"Chỉ là có một người ở bên cạnh nhắc tới, nên ta có hơi tò mò mà thôi."
Sở Hằng chỉ cười không nói gì, sân huấn luyện ở trong khe núi của một rừng cây, lúc này có một làn gió thổi qua một cơn mát mẻ, hắn đổi vị trí đi qua phía bên kia Lê Tử Ngôn, che đi một cơn gió lớn.
"Không có lợi hại đến vậy đâu, dù sao cũng là con người máu thịt, thân thể người tập võ thì chỉ cường tráng hơn thân thể người bình thường một chút thôi, không có gì khác nhau."
"Thì ra là như vậy."
Lê Tử Ngôn gật đầu, cảm thấy có hơi thất vọng, rất nhiều nam sinh có niềm đam mê với cao thủ võ lâm, nhưng hiện tại đã biết được những thứ đó đều là phóng đại, giả dối, trong lòng tất nhiên sẽ thấy mất mát.
Sở Hằng vẫn luôn trộm nhìn trạng thái của Lê Tử Ngôn, thấy đối phương có hơi trầm mặc liền nói, "Nhưng nếu người tập võ đạt đến cảnh giới nhất định, quả thật là có thể lực mạnh như trâu, bằng vào năng lực cũng có thể lấy một đánh mười, thậm chí lấy một đánh trăm."
"Vậy sao, Hoàn Chi nhất định là rất lợi hại phải không? Ta lúc trước có nghe hoàng huynh nói, Hoàn Chi giỏi nhất là bắn tên, bách phát bách trúng, mỗi lần tới mùa săn bắn đều có thể đứng nhất."
"Hoàng thượng và Vương gia quá khen, chỉ là chút tài mọn mà thôi, đôi lúc cũng sẽ mắc sai lầm."
"Ta còn chưa bao giờ được bắn tên, cũng không biết cảm giác bắn tên là như thế nào."
"Vương gia nếu muốn bắn tên, ta sẽ dẫn ngươi đi."
Sở Hằng không muốn tiểu Vương gia lộ ra vẻ phiền muộn mất mát, nên liền dẫn tiểu Vương gia đi về phía sân bắn cung cách đó không xa, phái vài binh lính chuẩn bị mũi tên cùng bia ngắm, đưa cho Lê Tử Ngôn một cái.
"Ở đây sẽ không có người qua lại, Vương gia không cần lo lắng việc làm người khác bị thương."
Lê Tử Ngôn gật đầu, cầm cung tiễn giơ lên, nhìn thì thực sự rất ra dáng, nhưng động tác lại không chuẩn.
"Vương gia có thể nâng cao tay trái lên một chút, tay phải dùng nhiều lực hơn."
Đối phương dựa theo chỉ dẫn của Sở Hằng mà hành động, cánh tay có chút run rẩy, đồng tử Sở Hằng hơi co rút, hắn bước tới đứng ở phía sau Lê Tử Ngôn, hai tay đưa về phía trước, cả người ôm lấy lưng Lê Tử Ngôn.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Mùi hương nồng đậm trong lòng không hề gây mũi, cả người hắn giống như đang ở trong một vườn trà, bởi vì động tác của hắn mà ngực Sở Hằng dán chặt vào lưng Lê Tử Ngôn, có thể cảm nhận được sự gầy yếu của người trong lòng.
Nếu như hành động này là đối với người khác thì không sao, nhưng đối với Lê Tử Ngôn là Vương gia thì lại có đi quá giới hạn, nhưng vị tướng quân luôn luôn tuân thủ quy củ cũng không biết hôm nay mình bị làm sao, không hề nhượng bộ nắm lấy tay Lê Tử Ngôn, mượn động tác dạy bắn cung mà "chiếm tiện nghi".
Tay phải buông lỏng, mũi tên bay ra bắn trúng vào hồng tâm, Lê Tử Ngôn dừng lại một lát, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, quay đầu muốn nhìn Sở Hằng, muốn cùng đối phương chia sẻ niềm vui.
Nhưng do khoảng cách giữa hai người quá gần, mà trùng hợp bởi vì chiều cao nên ngay khi Lê Tử Ngôn quay đầu lại, trán của cậu liền dán lên môi Sở Hằng.
Hai người đều sững sờ, nhìn chăm chú vào mắt nhau, Sở Hằng nhìn ráng hồng trên hai má tiểu Vương gia ngày càng đậm, ánh mắt cũng run rẩy, đôi lông mi chớp chớp làm cho lòng người ngứa ngáy, nhưng hắn lại không phát hiện vành tai được giấu trong sợi tóc của mình cũng đang nóng lên.
"......Vi thần đã vượt quá giới hạn."
"Không, không có."
Hai người ngoài miệng nói chuyện nhưng động tác lại không thay đổi, vẫn duy trì tư thế ban đầu, Sở Hằng cầm tay Lê Tử Ngôn bắn thêm mấy mũi tên rồi hai người mới tách ra.
Lê Tử Ngôn thoát ra khỏi vòng tay của Sở Hằng, không nói gì, đỏ mặt nhặt mấy mũi tên mình bắn vừa rồi, không biết có phải là do thiên phú tốt hay không, mười mũi mà trúng chín mũi.
"Vương gia thật thông minh."
"Là do tướng quân dạy tốt."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lại không được tự nhiên mà dời tầm mắt.
"Vương gia, tướng quân."
Văn Trúc không biết từ đâu đi tới, một thân y phục xanh lam làm y toát lên vẻ tao nhã xinh đẹp, nhưng so với Lê Tử Ngôn lại thiếu đi vài phần tự phụ cùng thuần khiết.
"Ti chức có chuẩn bị một ít điểm tâm, Vương gia cùng tướng quân đi nghỉ ngơi một chút đi."
"Tử Ngôn cảm thấy thế nào?"
"Cũng tốt, khụ khụ, bản vương cũng có chút mệt." Lê Tử Ngôn cười cười.
"Vậy làm phiền Văn quân sư dẫn đường."
"......Là trách nhiệm của ti chức."
Văn Trúc cười cười, đi ở bên cạnh hai người, ánh mắt lại có chút tối tăm.
Sân huấn luyện có một cơn gió, Lê Tử Ngôn vừa rồi có hơi đổ mồ hôi, ngay khi gió thổi qua thì hơi giật mình, cậu vốn là thể hàn, tay có chút lạnh, cùng Sở Hằng sóng vai đi, khó tránh việc cọ xát, thường xuyên đụng chạm nên Sở Hằng đã phát hiện sự khác thường của Lê Tử Ngôn.
"Tay Tử Ngôn sao lại lạnh vậy?" Sở Hằng nhíu mày, đem tay của mình phủ lên.
"Là ta bất cẩn, chúng ta mau đi vào trong."
Danh Sách Chương: