Editor: Uyên Uyên
Lê Tử Ngôn tưởng rằng sẽ không lâu đâu, nhưng không ngờ Sở Hằng vừa đi chính là một ngày, chờ đến khi hắn trở về cũng đã chạng vạng. Thay vì trực tiếp quay về phủ tướng của mình, hắn lại đi thẳng đến Vương phủ, giống như đã đoán được Sở Hằng sẽ tới đây, Lê Tử Ngôn cố ý dặn dò chuẩn bị rất nhiều món ăn thịnh soạn chờ Sở Hằng tới.
"Sao còn chưa ăn?"
"Chờ ngươi, bôn ba cả một ngày rồi, nhất định là rất mệt, khụ khụ."
Lê Tử Ngôn bước lên trước, tự mình tháo áo choàng nặng nề trên người Sở Hằng xuống, đem áo ngoài Thái Vi đã chuẩn bị sẵn mặc cho Sở Hằng, tất cả hạ nhân ở bên cạnh đều cúi đầu không dám nhìn.
Sở Hằng cầm tay Lê Tử Ngôn đặt trước ngực mình, hơi dùng sức, trên mặt có hơi ngưng trọng, nhưng rất nhanh đã được che dấu.
"Không vội, để ta tự làm, thân thể của ngươi phải ăn đúng bữa, tại sao còn chờ ta lâu như vậy?"
"......Bản vương muốn chờ thì chờ, không cần nhiều lý do."
Lê Tử Ngôn rút tay về, xoay người lại, vành tai chậm rãi đỏ lên. Trong khoảng thời gian ở chung này đã giúp Sở Hằng có một mức độ hiểu biết nhất định đối với Lê Tử Ngôn. Một khi chọc trúng tâm tư nhỏ bé của cậu sẽ làm cho cậu thẹn thùng, Lê Tử Ngôn chính là bộ dáng như vậy.
Những ngưng trọng trong lòng tiêu tán đi vài phần, Sở Hằng ngồi trên ghế cầm lấy bát đũa.
Vốn dĩ Hoàng gia cùng thế gia đại tộc khi ăn đều không nói, nhưng do sự tiến hóa của thời gian cùng với sự thay đổi của các triều đại, quy củ này đã không còn cứng nhắc như trước nữa. Nhiều người có mối quan hệ tốt trong dịp bình thường sẽ nói vài lời để điều chỉnh bầu không khí.
Nhưng hôm nay không biết bị làm sao, tính tình Sở Hằng vốn đã bị Lê Tử Ngôn điều giáo trở thành phóng túng, lúc này lại biến thành bộ dáng hủ nút nhàm chán như trước kia, một chữ cũng không nói, nhiều lần mở miệng nhưng đều không lên tiếng.
"Thái Vi, Vân Nhạc, các ngươi đi xuống trước đi."
"Dạ"
Nhìn qua là thấy có chuyện quan trọng cần bàn, Thái Vi không dám ở lại lâu, kéo Vân Nhạc cùng tất cả hạ nhân đi ra ngoài, chỉ để lại hai người bọn họ. Trong phòng nhất thời có hơi yên tĩnh, Lê Tử Ngôn ho nhẹ hai tiếng, đứng lên đi về phía trước cầm cổ tay Sở Hằng, kéo hắn vào trong phòng, ấn hắn ngồi xuống.
"Có chuyện gì sao? Hôm nay hoàng huynh đột nhiên tìm ngươi, chắc chắn không có khả năng cùng ngươi nói chuyện xưa."
Sở Hằng nhíu mày, hắn từ trước đến nay luôn ăn nói vụng về, nên lúc này thật sự không biết nên nói cái gì, Lê Tử Ngôn là Vương gia, hơn nữa chuyện lần này cũng không đơn giản. Ngày mai hoặc ngày sau, không bao lâu nữa Lê Tử Ngôn cũng sẽ biết, nhưng trong lòng hắn lại không muốn Lê Tử Ngôn lo lắng quá nhiều, cũng không muốn Lê Tử Ngôn làm ra chuyện tổn thương đến chính mình.
"Sắp tới có thể sẽ không thái bình nữa."
"......Là Đông Nam Vương?"
"Sao ngươi biết?"
Vẻ mặt Lê Tử Ngôn trở nên nghiêm túc, cậu ngồi xuống uống một ngụm trà, thở dài một hơi.
"Thật ra lúc ta làm hạt nhân đã phát hiện Đông Nam không hề bình tĩnh như chúng ta nghĩ."
"Ừm, gần đây Đông Nam Vương phái người đến bái kiến, đưa ra đề nghị muốn đổi phong địa*, thay vì nói là đổi, không bằng nói là muốn phong địa của chúng ta."
*Đất mà vua phân phong cho bầy tớ, chắc kiểu giống lục địa
Vương triều Đại Kim là một vương triều oai phong hoành bá đại lục, từ trước đến nay đều là mục tiêu tranh đoạt của các bộ lạc và các bá chủ.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Đông Nam Vương trên thực tế cũng từng là phong địa của vương triều Đại Kim, chẳng qua bởi vì mấy năm gần đây xảy ra một số chinh chiến, bọn họ đều quy thuận với Đại Kim. Nhưng trận đoạt quyền năm nay đã gây một trận hỗn loạn cho Đại Kim, mà bên Đông Nam Vương lại thay thế người đứng đầu mới, vẫn luôn dự trữ binh lực, chính là đợi ngày này, bọn họ thừa dịp vương triều Đại Kim đang tu chỉnh những tiền triều lộn xộn, nên muốn tận dụng cơ hội tốt này.
"Lão Đông Nam Vương vì bệnh mà qua đời, đứa con trai nhỏ của ông liền lên ngôi, lúc ta đến đó thì đã là năm thứ ba gã lên ngôi, đứa con trai nhỏ này thật sự có bản lĩnh, khụ khụ, khụ khụ, tuy tài nguyên ở Đông Nam không giàu có như Đại Kim, nhưng vẫn có chút nền tảng, dù sao cũng đã làm giàu từ trăm năm trước."
"Ừm, lần này xem ra dã tâm của bọn họ cũng không nhỏ, nếu thật sự cho bọn họ phong địa, chỉ sợ ngày sau sẽ không còn yên bình."
Lê Tử Ngôn nghĩ đến mấy lần gặp Đông Nam Vương, lại suy nghĩ đến những hồi ức trước đây, lông mày chậm rãi nhíu chặt.
"Tiểu Đông Nam Vương này dã tâm rất lớn, lần này gã muốn trợ giúp cho triều chúng ta, sợ là cũng tồn tại một ít tâm tư, muốn mượn tay chúng ta để diệt trừ những kẻ man di, như vậy bọn họ ít hơn một đối thủ, có thể yên tâm phát triển. Hiện tại cho bọn họ có nhiều thời gian nghỉ ngơi, đã đủ để bọn họ cải thiện thực lực."
Những điều này đều được Sở Hằng cùng Hoàng thượng phân tích, hắn gật đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Lê Tử Ngôn, nắm lấy tay đối phương.
"Vương gia không cần lo lắng, ta cùng Hoàng thượng đã chuẩn bị, sẽ không để cho ta rơi vào tình huống nguy hiểm, huống chi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì những binh lính của mạt tướng cũng không phải ăn chay."
"Ta tất nhiên biết năng lực của Hoàn Chi, cũng biết nam nhân của triều ta cũng không phải để không, chỉ là... Khụ khụ, khụ khụ, chỉ là, ta hy vọng sẽ không phát sinh chiến tranh, không hy vọng các ngươi phải mạo hiểm, không hy vọng dân chúng gặp nạn."
Trong lòng Sở Hằng xúc động, chỉ cảm thấy hốc mắt chua xót, hắn nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn Lê Tử Ngôn tràn đầy tình cảm.
Đúng như Sở Hằng nghĩ, hai ngày sau Lê Tử Ngôn bị triệu vào cung, cùng các đại thần thảo luận, đồng thời sẽ tổ chức quốc yến vào ngày hôm đó.
Không phải cho bất kỳ người nào khác, chỉ vì khách của họ là vua của Đông Nam. Lê Tử Hàn không thích chiến tranh, y và Lê Tử Ngôn giống nhau, không hy vọng con dân của mình lâm vào chiến loạn, nhưng mà cũng chính vì lấy dân làm trung, vì dân mà nghĩ nên mới có thể đạt được tình yêu của các đại thần và dân chúng.
Bởi vì là tham gia quốc yến, tất cả những người tham gia nhất định phải ăn mặc trang trọng, Lê Tử Hàn vài ngày trước đã chuẩn bị xong lễ phục chính thức cho Lê Tử Ngôn, trên ngoại bào màu tím dùng chỉ vàng thêu bốn móng vuốt kim mãng, đủ để nhìn ra Lê Tử Hàn coi trọng Lê Tử Ngôn như thế nào, cũng có thể nhìn ra địa vị phi phàm của Lê Tử Ngôn.
Nét cao quý từ trong xương không thể nào giả trang được, Lê Tử Ngôn sau khi thay một thân triều phục tinh xảo rườm rà, đội lên đầu tứ trảo kim quan, đem mái tóc dài buộc lên, cả người đều sắc bén hơn rất nhiều, khuôn mặt của cậu có vài phần tương tự với Hoàng thượng, chỉ là bình thường có thêm vài phần ôn nhuận, nhưng hiện tại lại hoàn toàn lộ ra khí chất của một vị vua.
Các quan viên và đại thần trên triều đình sau khi nhìn thấy Lê Tử Ngôn đều bị chấn động, không phải vì lý do nào khác, chỉ vì bọn họ hiện tại mới phát hiện, thì ra Vương gia cũng có một mặt câu người đến vậy.
Đây là lần đầu tiên Sở Hằng nhìn thấy Lê Tử Ngôn mặc lễ phục trang trọng, dây lưng thắt lại phác họa ra vòng eo thon nhỏ của Lê Tử Ngôn, dù phối hợp với y phục màu tím cũng không làm cho cậu có vẻ quá yếu ớt, tóc được buộc cao, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú hoàn toàn lộ ra, đặc biệt là đôi mắt hoa đào, đã đủ để khiến hắn thất thần.
Danh Sách Chương: