Editor: Uyên Uyên
Thẩm Trác Viễn dẫn đầu rời khỏi phòng, Lê Tử Ngôn đi theo phía sau hắn, hơi cúi đầu chào mấy người khác trong phòng, mới rời đi theo. Âm nhạc trong phòng vẫn tiếp tục, chỉ là bầu không khí đã có chút không ổn.
Nam sinh kia có chút luống cuống đứng ở nơi đó, trong lòng bối rối, ánh mắt đều hiện lên vẻ bất an, Vương tổng trầm mặt ra hiệu đối phương đi tới, đẩy cô gái bên cạnh ra ôm lấy nam sinh.
"A, thật đúng là tuổi trẻ khí thịnh, nếu hắn không có gia thế, sao dám kiêu ngạo như vậy."
"Vương tổng nói đúng, nhưng mà chúng ta hiện tại cần hợp tác với hắn, cũng không còn cách nào khác."
Vương tổng gật đầu, vẻ mặt không chút lo lắng, hai tay lại ở trêи người nam sinh kia vuốt ve lên xuống, động tác thô lỗ khiêu gợi, nam sinh cũng không dám phản kháng.
"Lúc trước không phải nói Thẩm tổng chay mặn không từ chối, nam nữ không giới hạn sao? Tại sao lần này lại không có ý kiến gì."
Vương tổng vươn tay nắm lấy cằm nam sinh, lắc lư vài cái:
"Chẳng lẽ là sức quyến rũ của em không đủ?"
"Vương, Vương tổng..."
So với nam nhân trẻ tuổi anh tuấn xa lạ vừa rồi, nam sinh đối với người đàn ông trung niên trước mặt càng thêm chán ghét và sợ hãi.
"Vương tổng, Thẩm Trác Viễn không phải nói không hợp khẩu vị sao, nói không chừng là hắn không thích loại này."
Người nói chuyện chính là một người khác trong phòng, phó tổng giám đốc tập đoàn Viễn Đông tên là Lý Viễn:
"Tôi nghe nói trợ lý Lê này mới đi theo bên cạnh Thẩm Trác Viễn một thời gian, từ khi có trợ lý Lê này, Thẩm Trác Viễn không còn tìm mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc nữa."
Trêи mặt Lý Viễn nở nụ cười không có ý tốt, trong mắt Vương tổng cũng loé lên, nghĩ đến cổ tay mảnh khảnh vừa rồi cùng hương thơm nhàn nhạt trêи người Lê Tử Ngôn, cả người đều hưng phấn, tay phải dùng lực xoa nắn trêи người nam sinh.
"Trợ lý Lê kia, nhìn khuôn mặt thôi đã thấy hưng phấn, chờ sau khi hợp tác xong, ha ha ha, sớm muộn gì cũng phải đưa cậu ta vào tay."
Tiếng cười ɖâʍ tà của người đàn ông vang lên trong phòng, mà nhân vật chính trong miệng bọn họ đã sớm rời đi.
"Thẩm tổng, ngài nên nghỉ ngơi sớm, em xin về trước."
Lê Tử Ngôn đưa Thẩm Trác Viễn đến căn hộ, vừa định xoay người xuống lầu, đã bị đối phương gọi lại.
"Trợ lý Lê, đi theo tôi, lão Trịnh, ông đi trước đi."
Lê Tử Ngôn giật mình một chút, cùng tài xế gọi là lão Trịnh nhìn nhau, hai người đều gật đầu.
Bởi vì lý do công việc, Thẩm Trác Viễn đã mua một căn hộ gần công ty, Lê Tử Ngôn thường xuyên đến căn hộ của Thẩm Trác Viễn đón hắn đi làm, nhưng đây là lần đầu tiên cậu bước vào căn hộ của Thẩm Trác Viễn.
"Thẩm tổng, xin hỏi ngài có yêu cầu gì?"
Thẩm Trác Viễn ngồi trêи sô pha, một tay khoác lên sô pha, một tay kéo cà vạt cổ áo mình ra, giữa lông mày mang theo vài phần chán ghét cùng bất mãn, đem tầm mắt đặt trêи cổ tay Lê Tử Ngôn.
"Cởi áo khoác."
"A?"
Lê Tử Ngôn khẽ mở miệng, đôi mắt đẹp hơi mở to, trong ánh mắt đều là khó hiểu cùng kinh ngạc, nhưng cấp trêи đã yêu cầu nên cậu phải nghe, cho nên chỉ sửng sốt trong nháy mắt, đã bắt đầu chậm rãi đưa tay, cởi từng cúc áo trêи người.
Chiếc áo khoác màu đen được cởi ra để lộ phần thân trêи với chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh.
Cùng là áo sơ mi trắng, cùng là dáng người mảnh khảnh, nhưng mỗi một động tác của người trước mặt đều lộ ra sự quyến rũ, khí chất cấm ɖu͙ƈ cùng dung mạo tinh xảo, hơn nữa còn có đôi mắt vô tội trong suốt...
Ánh mắt Thẩm Trác Viễn trở nên u ám, âm thầm dùng đầu lưỡi chọt vào má.
"Đi rửa tay, pha cho tôi một tách trà."
"Dạ, Thẩm tổng."
Lê Tử Ngôn hơi nghiêng người, động tác không nhanh không chậm, bóng lưng cao ngất, áo sơ mi trắng dưới ánh đèn như trong suốt, phác hoạ ra hình dáng xương bướm tinh xảo.
Thẩm Trác Viễn ngồi trêи sô pha, ánh mắt vẫn đặt trêи người Lê Tử Ngôn, trợ lý của hắn đi theo hắn cũng đã một thời gian, gần đây hắn mới phát hiện, trợ lý xinh đẹp khiêm tốn của mình thì ra có nhiều người thèm muốn như vậy.
Nghĩ đến người đàn ông ánh mắt đầy ý ɖâʍ vừa rồi nắm cổ tay Lê Tử Ngôn, Thẩm Trác Viễn cười lạnh một tiếng, tôm nhừ cá thối mà cũng dám mơ tưởng đến người của hắn.
"Thẩm tổng, mời ngài."
Nước chanh trong veo được nhẹ nhàng đặt trêи bàn, Thẩm Trác Viễn nhíu mày, ngược lại không tức giận:
"Không phải kêu cậu pha trà sao?"
"Thẩm tổng ngài vừa rồi uống không ít rượu, nếu uống trà đậm sẽ dễ bị đau đầu, nước chanh có thể giải rượu."
Giọng nói của Lê Tử Ngôn cũng như người của cậu, đặc biệt dịu dàng mềm mại, dù không có ý tứ gì đặc biệt, nhưng bằng cách nào đó đã trấn an được tâm tình nôn nóng cùng bất mãn của Thẩm Trác Viễn:
"Thẩm tổng, ngài còn căn dặn gì nữa không?"
"Hôm nay đã muộn rồi, cậu ở lại đi."
Những lời này của Thẩm Trác Viễn nói rất tùy ý, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự kiên quyết, dù sao hắn chắc chắn với tâm tư của Lê Tử Ngôn, cậu khẳng định sẽ không cự tuyệt cơ hội này.
"Cám ơn ý tốt của Thẩm tổng, em sẽ không quấy rầy ngài, hôm nay ngài nhớ nghỉ ngơi sớm."
Lê Tử Ngôn nói như vậy lại ngoài ngoài dự đoán của hắn, sau khi chuẩn bị quần áo ngày hôm sau cho Thẩm Trác Viễn, cầm lấy áo khoác của mình rời đi.
"Cậu định đi?"
"......Thẩm tổng?"
Lê Tử Ngôn sửng sờ, cảm thấy đối phương có chút bất mãn, nhưng không biết nguyên nhân từ đâu.
Thẩm Trác Viễn nhíu mày, cầm lấy ly nước chanh uống một ngụm:
"Tốt nhất là đừng để tôi nhìn thấy cái áo khoác đó nữa."
"Dạ."
Thuận theo đáp một tiếng, Lê Tử Ngôn thu xếp mọi thứ ổn thoả, rời khỏi căn hộ, mà Thẩm Trác Viễn nhìn cửa căn hộ đóng lại, vẻ mặt mơ hồ.
[Tại sao ngài không ở lại?]
"Chưa đến lúc."
Lê Tử Ngôn vắt áo khoác lên vai, từng bước đi đến trạm đón xe taxi:
"Thẩm Trác Viễn không dễ dàng xử lý như hai người trước."
[Ngài định làm gì?]
"Bây giờ hắn đã có hứng thú với ta, tiếp theo chính là xem hắn cắn câu từng chút một."
Lê Tử Ngôn cười khẽ một tiếng, đem áo khoác trêи tay vứt vào thùng rác bên cạnh, ánh mắt mang theo hứng thú.
___________
"Thẩm tổng, giai đoạn đầu tiên của dự án Bắc Thành đã chính thức bắt đầu, trước mắt mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi."
"Ừm."
"Thẩm tổng, cơm trưa đã đặt xong, cần em kêu người mang lên bây giờ luôn không?"
"Mang lên đi."
Thẩm Trác Viễn cởi nút áo vest ra, liếc nhìn Lê Tử Ngôn:
"Cậu đừng đi xuống, ngồi đây ăn cùng tôi."
"Nhưng mà, Thẩm tổng, em..."
"Đừng chống lại lời nói của tôi."
"Dạ."
Lê Tử Ngôn không nói nhiều nữa, đi tới vách ngăn gọi điện thoại, không mất nhiều thời gian chuẩn bị, bữa trưa tinh xảo đã được đưa lên.
Với tư cách là trợ lý cá nhân, chuyện này tất nhiên cũng là Lê Tử Ngôn tự mình chịu trách nhiệm, tất cả các món ăn đều do cậu phụ trách đặt trước.
Hộp cơm được mở ra, bốn mặn một canh, khẩu phần không nhiều, món ăn tinh xảo.
Đặt ở giữa là tôm Long Tỉnh, là món ăn yêu thích của Thẩm Trác Viễn, sau khi nhìn thấy, tâm tình rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Danh Sách Chương: