Editor: Uyên Uyên
Nam sinh kia đang đặt tay lên đùi Thẩm Trác Viễn, cậu ta ngồi ở bên ngoài, nếu Thẩm Trác Viễn muốn đi ra, nhất định phải đi ngang qua cậu ta, huống chi Lê Tử Ngôn xuất hiện rồi rời đi đột ngột như vậy khiến Thẩm Trác Viễn không kịp phản ứng, chờ đến lúc hắn đuổi theo, đã sớm không thấy bóng dáng Lê Tử Ngôn.
"Anh Trác Viễn, có chuyện gì vậy, người vừa rồi là ai!?"
Tâm trạng của nam sinh bị người ta phá hủy, trong lòng buồn bực, trời mới biết cậu ta phải mất bao nhiêu công sức để câu lại người này, kết quả bị một người không biết từ đâu đến phá hoại.
Giọng nói của nam sinh nũng nịu bất mãn, nhưng Thẩm Trác Viễn không có tâm tư để ý tới, trong đầu đều là hình ảnh nụ cười miễn cưỡng cùng vành mắt ửng đỏ của Lê Tử Ngôn trước khi rời đi, vừa nghĩ đến bộ dạng giả vờ mạnh mẽ lúc nãy của Lê Tử Ngôn, trái tim hắn không hiểu sao lại co rút đau đớn.
"Anh Trác Viễn, anh..."
"Câm miệng lại!"
Thẩm Trác Viễn quay đầu lại, đôi mày nhíu chặt cùng ánh mắt tàn nhẫn khiến nam sinh trong nháy mắt im lặng, Thẩm Trác Viễn hất tay nam sinh ra, không ngừng gọi điện thoại cho Lê Tử Ngôn, chỉ có thể nhận được câu trả lời không liên lạc được:
"Chết tiệt!"
Hung hăng mắng một tiếng, Thẩm Trác Viễn ném nam sinh vào trong xe, bảo tài xế đưa cậu ta về:
"Đưa cậu ấy về."
"Dạ."
Tài xế đương nhiên nghe theo sắp xếp của lãnh đạo, nam sinh cũng không dám nói nhiều, chỉ cảm thấy đây mới là bộ dạng chân thật nhất của Thẩm Trác Viễn.
Thẩm Trác Viễn vừa liên lạc với Lê Tử Ngôn, vừa liên lạc với Vệ Ninh, người thứ hai ngược lại đến nhanh hơn, người trước thì không có một chút hồi âm nào.
"Có chuyện gì? Có chuyện gì vậy? Vội vàng gọi tôi tới đây làm gì?"
Trầm Trác Viễn sắc mặt âm trầm, nhìn điện thoại vẫn không có thông báo, cảm xúc trong lòng càng thêm phức tạp.
"Đi..."
Thẩm Trác Viễn vốn định kêu Vệ Ninh lái xe đưa hắn đến căn hộ của Lê Tử Ngôn, nhưng vừa định mở miệng mới phát hiện mình biết rất ít về Lê Tử Ngôn, cổ họng giống như bị một khối than đang cháy chặn lại, đem cổ họng cùng lòng hắn đau đớn:
"Đến nhà cậu."
"Viễn, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu Ngôn, vừa mới tới đây..."
Thẩm Trác Viễn một câu đã trần thuật đủ chuyện vừa xảy ra, cũng không có gì giấu diếm, quan hệ của hắn với Vệ Ninh không cần phải dựng cho mình một tấm vải giữ mặt mũi.
Vệ Ninh ngồi ở ghế lái, dư quang liếc nhìn người bên cạnh, vẻ mặt có chút khó nói, thật lâu sau mới thở dài một hơi:
"Tôi còn tưởng là chuyện gì, thì ra là chuyện này."
"Ý cậu là sao?"
"Kết quả này tôi đã sớm dự đoán rất lâu rồi, nếu muốn tôi khuyên cậu thì cậu không cần lo lắng, hai người chia tay là xong."
Vệ Ninh không quan tâm đến sắc mặt âm trầm của Thẩm Trác Viễn, tự mình nói tiếp:
"Thật ra tôi đã muốn nói từ lâu rồi, trợ lý nhỏ với những người khác không giống nhau, cậu ấy thật sự rất thích cậu, hơn nữa người ta phân biệt trắng đen rõ ràng, chậc chậc, tôi không biết diễn tả như thế nào, đại khái là ý tứ như vậy, cậu ấy thấy cậu hẹn hò với người khác, chắc chắn sẽ rất đau lòng."
Thẩm Trác Viễn không nói lời nào, hắn không có gì để nói, hắn đã không nghiêm túc coi trọng thứ gọi là tình cảm, đối tốt với Lê Tử Ngôn cũng là bởi vì thấy được thái độ bất thường của Lê Tử Ngôn đối với hắn, nhưng ít nhất hắn vẫn là người thấy thẹn với lương tâm, chưa vô sỉ đến mức đem lỗi lầm đẩy lên người khác.
"Hơn nữa để tôi nói cho cậu biết, bây giờ cậu muốn liên lạc với cậu ấy chắc chắn là không liên lạc được, phải cho người ta có thời gian ổn định lại tâm trạng chứ, với lại không phải cậu ấy vẫn là nhân viên của công ty cậu, còn sợ cậu ấy chạy sao?"
Lời Vệ Ninh nói đúng thật cũng có lý, tâm trạng lo lắng của Thẩm Trác Viễn cũng nguôi ngoai được một chút, nhưng vẫn không áp chế được cảm giác bất an cùng phiền muộn.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Hắn cũng không biết mình đang là bị làm sao, hắn chỉ là đã quen với cảm giác được nhiều người vây quanh, lần này gặp mặt cũng vì muốn biết đối phương có hợp khẩu vị của mình không, để tìm một chút hương vị mới mẻ, kết quả lại bị Lê Tử Ngôn bắt tại trận.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều, thật ra vừa rồi tôi nói cũng chưa chắc đúng, nói không chừng có thể trợ lý nhỏ quá thích cậu, trở về suy nghĩ một chút liền thông suốt, đúng không, tôi..."
"Không, cậu nói đúng."
Giọng nói của Thẩm Trác Viễn rất trầm thấp, nghe kỹ còn có thể cảm giác được bên trong che giấu một tia nặng nề.
Vệ Ninh dừng xe lại, nhìn người bên cạnh đang nhíu mày, ánh mắt có chút không thể tin được, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình.
Phía trên là tin nhắn của Lê Tử Ngôn, thời gian gửi tới là một phút trước, lúc thời điểm Thẩm Trác Viễn đang trầm mặc suy nghĩ.
Tiểu Ngôn: Anh Viễn, thật ra em chưa từng nghĩ giấc mơ của mình có thể trở thành sự thật, đối với em, anh giống như một giấc mộng không bao giờ chạm tới được, từ ngày chúng ta ở bên nhau em đã luôn sống trong sợ hãi, sợ lúc nào em không để ý, giấc mộng này sẽ tan biến. Nhưng mà hiện tại, cũng đã đến lúc em nên tỉnh lại rồi.
Tiểu Ngôn: Anh Viễn, anh rất tốt, anh quá hoàn hảo, em thực sự rất yêu anh, nhưng em biết mình không xứng đáng với anh, em không có trách anh, chỉ trách bản thân không có đủ tư cách ở bên cạnh anh.
Tiểu Ngôn: Anh Viễn, chúng ta chia tay đi.
Ba đoạn tin nhắn, đều không hề có ý trách móc hành động vô liêm sĩ vừa rồi của Thẩm Trác Viễn, cũng không có mắng chửi hay oán hận Thẩm Trác Viễn, giọng điệu hèn mọn đến ti tiện, khiến trái tim Thẩm Trác Viễn đau đớn như bị kim đâm, lồng ngực nặng nề, hô hấp đều trở nên khó khăn.
Trầm Trác Viễn cắn răng, trên trán nổi lên gân xanh, hắn muốn thuyết phục bản thân mình, chỉ là một món đồ chơi, là một thú vui nhất thời thôi, đã mất thì mặc kệ, cần gì phải để ý, nhưng hắn lại không làm được.
"Bộ dạng này của cậu, muốn tìm được trợ lý nhỏ cũng khó khăn, hôm nay ngủ ở nhà tôi một đêm đi, ngày mai đi làm rồi tính sau."
Thẩm Trác Viễn không nói gì, Vệ Ninh liền cho là hắn đồng ý, dẫn Thẩm Trác Viễn vào nhà của mình.
Cả một đêm, Thẩm Trác Viễn đều không ngủ được, muốn gửi tin nhắn cho Lê Tử Ngôn, nhưng không biết nên nói thế nào, ngồi ngoài ban công, hút thuốc cả đêm.
Suy nghĩ nặng nề, lại không có nghỉ ngơi, cả người Thẩm Trác Viễn toát ra khí thế suy sụp, Vệ Ninh cũng chỉ thở dài trong lòng, nhìn Thẩm Trác Viễn đến công ty.
Nhưng anh không bình tĩnh bao lâu, liền nhận được điện thoại của Thẩm Trác Viễn.
"Không phải cậu nói em ấy sẽ không chạy sao?"
"A? Có chuyện gì vậy?"
Mỗi chữ Thẩm Trác Viễn nói đều như ép ra từ kẽ răng, thanh âm khàn khàn, Vệ Ninh lo lắng nếu để hắn nói thêm một câu nữa sẽ tức đến phun ra máu.
"Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn em ấy từ chức!"
Lửa giận xen lẫn với hoảng hốt, Thẩm Trác Viễn cầm đơn từ chức của Lê Tử Ngôn, ngã xuống ghế, trong lòng giống như có một miếng thịt bị người ta dùng dao khoét đi.
Vệ Ninh cũng im lặng, anh không nghĩ rằng mình có nói đúng hay không, nhưng cái gì cũng đều có nguyên nhân, theo tính cách của Lê Tử Ngôn, không cách nào chịu được cảm giác bị người mình yêu phản bội tình cảm, huống chi, mối quan hệ giữa hai người bọn họ không chỉ là "quan hệ tình nhân" bình thường.
Cúp điện thoại, Thẩm Trác Viễn ngồi trên ghế, sắc mặt âm trầm, nhìn lá đơn từ chức trong tay, bàn tay run rẩy xé nó thành từng mảnh.
Danh Sách Chương: