Editor: Uyên
Hai mắt Cảnh Trạch đỏ hoe, muốn lại gần hôn Lê Tử Ngôn nhưng lúc này điện thoại trong túi lại không ngừng đổ chuông, hắn cau mày muốn ném điện thoại sang một bên nhưng lại bị Lê Tử Ngôn giữ lấy cổ tay.
"Nghe đi, không chừng là có chuyện."
Người đẹp đang trong lòng nhưng đáng tiếc bây giờ hắn vẫn chưa được hoàn toàn chấp nhận, mà cho dù đã được chấp nhận thì vẫn phải nghe lời vợ, Cảnh Trạch nghĩ như thế rồi hôn một cái ôm một cái để kiềm chế du͙ƈ vọиɠ của mình, rồi lấy điện thoại cau mày lạnh lùng nghe máy.
"Có chuyện gì?""
"......Người anh em, làm gì mà gấp thế?"
"Có chuyện gì thì nói mau, đang bận."
Trong giọng nói của Cảnh Trạch còn mang theo tiếng thở dốc, Ngụy Tu Trúc cũng là tài xế già, vừa nghe liền biết đã xảy ra chuyện gì, nham hiểm cười cười nhưng không hỏi nhiều.
"Có vài chuyện hay, nói bây giờ được không?"
Từ lúc hiểu rõ lòng mình cho đến khi theo đuổi Lê Tử Ngôn, Cảnh Trạch chưa từng giấu Lê Tử Ngôn chuyện gì, có thể để Ngụy Tu Trú nhắc nhở trước như vậy thì chỉ có một nguyên nhân, chính là chuyện này có liên quan đến Tô Kiến Bạch.
Trong lòng Cảnh Trạch hơi động, cũng không phải vì thương hại Tô Kiến Bạch mà là vì hắn không muốn gạt Lê Tử Ngôn, hai người ở bên nhau quan trọng nhất chính là thẳng thắn thành thật. Bây giờ Tô Kiến Bạch chỉ là một người qua đường trong cuộc đời hắn, hắn chỉ sợ Lê Tử Ngôn nghe thấy lại khó chịu.
"Chờ chút."
Cảnh Trạch vẫn ôm Lê Tử Ngôn như cũ, do dự nói, "Tử Ngôn, anh đi nghe điện thoại."
"Là chuyện của Tô Kiến Bạch à?"
Lê Tử Ngôn vừa nhìn dáng vẻ này của Cảnh Trạch đã biết là chuyện gì, cậu cười cười, không thèm để ý nói, "Em không được nghe à? Vậy để em đi ra ngoài trước, anh..."
"Không phải, không phải không được, anh sợ em không vui."
Lê Tử Ngôn lắc đầu, ngón tay vuốt ve mu bàn tay Cảnh Trạch mang tới một cơn tê dại, "Không sao đâu, em đã không quan tâm nữa."
Chính tính tình lương thiện này của cậu càng khiến Cảnh Trạch đau lòng, nắm chặt tay Lê Tử Ngôn rồi trả lời điện thoại, "Cậu nói đi."
"Được, Tô Kiến Bạch muốn gặp cậu và Tử Ngôn."
"Muốn gặp tụi tôi? Cậu ta có biết chúng tôi đã ở bên nhau rồi không?"
Ngụy Tu Trúc đang ở trên xe, hôm nay phiên tòa vừa mới kết thúc, Tô Kiến Bạch bị kết án, hiện tại anh đang theo xe cảnh sát đến nhà tù.
"Dù sao trước khi mở phiên tòa cậu ta vẫn ở nhà, cậu tốt xấu gì cũng được coi là người của công chúng, mỗi lời nói mỗi hành động đều có người chú ý tới. Huống chi, cậu ta làm việc có lỗi không chỉ có một mình cậu, người muốn trả thù cậu ta cũng không ít."
"Tôi biết rồi, cám ơn."
"Được rồi, không cần cảm ơn, nếu cậu thật sự muốn cảm ơn thì không bằng để Tử Ngôn đi ăn cơm với tôi đi?"
"......Cút."
Cảnh Trạch cúp điện thoại rồi nhìn Lê Tử Ngôn, phát hiện hai mắt Lê Tử Ngôn ngậm cười nhìn hắn, "Tử Ngôn."
"Em nghe thấy rồi, anh muốn đi không?"
"Không muốn, chuyện của cậu ta không có liên quan đến anh." Cảnh Trạch ôm lấy Lê Tử Ngôn, đôi cánh đen trắng đan xen nhau phác họa ra sự ấm áp và ham muốn kỳ lạ.
Lê Tử Ngôn không nói lời nào mà chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào hai mắt Cảnh Trạch, vốn dĩ cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Tô Kiến Bạch muốn làm gì nhưng ý nghĩ này cũng dần phai nhạt.
Tô Kiến Bạch cùng lắm chỉ là một người qua đường xa lạ, truy cứu lỗi lầm của cậu ta, cười nhạo kết quả của cậu ta, những thứ này đều không có ý nghĩa. Thay vì lãng phí thời gian vào cậu ta thì hãy quan tâm tới những người xung quanh nhiều hơn.
Nâng người lên khỏi vòng tay của Cảnh Trạch, đôi mắt Lê Tử Ngôn chớp chớp, nửa quỳ trước người Cảnh Trạch rồi đặt một lên vai Cảnh Trạch, tay kia vuốt ve môi hắn, "Ngài Cảnh muốn ở bên em không?"
"Muốn..."
"Vậy, sau này ngài phải làm cho tốt nha."
"Ừm, hả? Tử Ngôn, ý em là sao?"
Cơ thể Cảnh Trạch cứng đờ, ánh mắt sáng ngời, hai tay run rẩy giữ chặt eo Lê Tử Ngôn, "Tử Ngôn, em, em đồng ý ở bên anh sao?"
"Anh đã biểu hiện tốt như vậy mà em vẫn không chấp nhận thì em quá xấu tính rồi."
Lê Tử Ngôn cười cười, sắc mặt ửng hồng, "Anh phải đối xử tốt với em đó."
"Anh sẽ, anh sẽ..."
Bây giờ não Cảnh Trạch nóng bừng, cơ thể càng nóng hơn, hắn lấy tay Lê Tử Ngôn xuống nhìn vết sẹo còn chưa nhạt trên đó, đau xót đặt lên miệng mình nhẹ nhàng hôn. "Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời."
Hai người nhìn nhau cười, Lê Tử Ngôn cúi đầu, Cảnh Trạch giơ tay vòng qua cổ Lê Tử Ngôn, hai người trao đổi tín nhiệm và tình yêu cho nhau.
Nhưng tuy hai người đã xác định quan hệ, Lê Tử Ngôn vẫn không chuyển về liền mà muốn dạy Cảnh Trạch một bài học để hắn ghi nhớ. Cảnh Trạch cũng không dám nói gì, chỉ cúi đầu nghe lời, ngay cả Văn Thụy cũng kêu gào hắn đã đổi tính.
Chỉ có bản thân Cảnh Trạch biết, dù đã có người yêu nhưng mình chỉ có thể gian nan ở một mình trong căn nhà trống vắng.
Nhưng mình nợ thì mình phải trả, cả ngày Cảnh Trạch giống như một người vợ nhỏ, đưa đồ ăn thức uống nhưng cũng không cảm thấy mệt, mà còn bị thuần hoá trước nụ cười vui vẻ của Lê Tử Ngôn.
Nhưng cũng may, tổ chức từ thiện hắn thành lập trước đó đã cải thiện được tình hình của cô nhi viện rất nhiều, Lê Tử Ngôn cũng không cần phải quá lo lắng, dưới sự khuyên bảo của viện trưởng và hắn nên đồng ý quay về đi học.
Vì vẫn muốn đi học nên Lê Tử Ngôn không thể ở lại cô nhi viện, chỉ có thể ở trong nhà Cảnh Trạch, điều này lại tạo điều kiện cho Cảnh Trạch xoát độ tồn tại.
Trong phòng khách rộng lớn, mèo con trắng đang nghịch những quả bóng len đầy màu sắc, lỗ tai cử động, nghe được tiếng vang truyền đến từ bên ngoài lập tức ngậm bóng len quay về tổ nhỏ của mình.
"A...Đừng, đừng cắn..."
Lê Tử Ngôn ngẩng đầu ngồi trên tủ giày, hai tay đẩy người đang vùi đầu trước ngực mình, giọng nói mang theo du͙ƈ vọиɠ khó nói thành lời, "Đau, nhẹ chút..."
Nghe được tiếng than nhẹ của Lê Tử Ngôn, rốt cuộc Cảnh Trạch cũng ngẩng đầu lên nhìn Lê Tử Ngôn, khẽ liếm vài cái trên cổ để lại mùi vị của mình.
Da đầu Lê Tử Ngôn tê dại, mặt đỏ bừng, cậu nắm lấy quần áo Cảnh Trạch, cánh môi đỏ mọng khẽ mở, "Đừng hôn nữa, phải ăn cơm tối."
"Anh đặt đồ ăn rồi, không cần gấp." Cảnh Trạch không quan tâm, thò lên trước hôn cổ Lê Tử Ngôn.
"Hôm nay anh sao thế, sao lại gấp vậy..."
"Để lại ký hiệu của anh, để người khác khỏi nhớ thương." Ánh mắt Cảnh Trạch tỏa sáng, nếu như không phải sợ Lê Tử Ngôn không vui thì chỉ sợ sẽ cứ như vậy làm Lê Tử Ngôn.
Mặt Lê Tử Ngôn đỏ bừng, sửng sốt nhìn tình cảm cùng ghen tị trong mắt Cảnh Trạch, cười cười, "Em không thích họ, em chỉ thích anh."
Bất an cùng ghen tị trong lòng được xoa dịu đi vài phần, Cảnh Trạch vùi đầu vào cổ Lê Tử Ngôn thở hổn hển, tuổi của hắn lớn hơn so với Lê Tử Ngôn, không bằng những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống trong trường học, hơn nữa hắn còn có "tiền án" nên thật sự sợ Lê Tử Ngôn sẽ không cần hắn.
Lê Tử Ngôn đã trở về gần một tháng nhưng Cảnh Trạch vẫn luyến tiếc chạm vào cậu, sợ Lê Tử Ngôn hiểu lầm tình cảm của mình.
Hô hấp của người đàn ông nặng nề, mồ hôi đều cọ lên người Lê Tử Ngôn, cậu ngẩn người rồi đỏ mặt vươn tay ôm eo Cảnh Trạch.
"Chúng ta về phòng được không?"
"Về phòng?"
Lê Tử Ngôn ngẩng đầu ngậm yết hầu Cảnh Trạch, hàm hồ nói, "Em muốn...ôm anh..."
Không ai chịu được dụ dỗ như vậy, bản năng và du͙ƈ vọиɠ nhẫn nại mấy tháng cứ như vậy bộc phát, cho đến khi sắp bất tỉnh, Lê Tử Ngôn mới ý thức được mình đào một cái hố lớn cỡ nào.
Xem ra bọn họ đã bốn tháng chưa làm...Du͙ƈ vọиɠ như thủy triều cuốn lấy lý trí của Lê Tử Ngôn, cậu nằm sấp trên người Cảnh Trạch hồi phục lại sau trận làʍ ŧìиɦ mãnh liệt.
Ngón tay cảm giác được một xúc cảm mát lạnh, Lê Tử Ngôn mở mắt ra giơ tay lên, trên ngón áp út có thêm một chiếc nhẫn bạc.
"Từ nay về sau, anh là của em."
Cảnh Trạch cúi đầu hôn lên môi Lê Tử Ngôn, nỉ non nói, "Cám ơn em, anh yêu em."
Lê Tử Ngôn mỉm cười ôm chặt người dưới thân, có chồng như thế này còn đòi hỏi gì nữa.
[Thế giới thứ tám, mục tiêu Cảnh Trạch công lược thành công.]
[Nhận được 52 tích phân.]
Danh Sách Chương: