Hạ Vy Vy nghe được cuộc gọi từ Cao Lãng gọi điện cho Lăng Ngạo Thiên, cô không tin.. cái gì thế này.
Anh với cô chạy lên bệnh viện, cô mở cửa vào phòng bệnh của hai
người: "Alice!" Cô chỉ nhìn thấy Quin Alice đang thẫn thờ ngồi trêи ghế
nắm chặt lấy tay của Mạc Dương Minh, nước mắt không tự chủ.. cô ngước
mặt nhìn Hạ Vy Vy: "Lucy.." Cô rơi càng nhiều nước mắt hơn: "Tớ.. tớ.."
"Chuyện gì đã xảy ra?" Hạ Vy Vy hỏi, cô đi đến ôm Quin Alice vào lòng: "Tại sao lại thành ra thế này.."
Nhìn Quin Alice chỉ hai ngày đã tiều tụy đến mức này khiến cho cô đau lòng, cô gái nức nở: "Là tớ muốn.. muốn tự tử, anh ấy.."
"Tự tử!?" Hạ Vy Vy la lớn: "Cậu sao có thể tìm đến cái chết vậy hả?"
"Tớ dạo này stress và mệt mỏi lắm cho nên tớ đã nghĩ quẫn.." Quin
Alice chỉ nói tóm gọn. Hạ Vy Vy mệt nhừ.. cô không thể không khóc:
"Alice, lẽ nào cậu cũng như Tiểu Y muốn để tớ ở lại đây một mình?" Quin
Alice chối, không có cô không nghĩ như vậy đâu: "Không phải.. không phải thế! Tớ sai rồi!"
Lăng Ngạo Thiên ngồi ở trêи ghế nói: "Nói đi." Cao Lãng nâng nâng mắt kính của mình: "Cái tên chết bầm đó muốn chết vì gái rồi."
"Dương Minh thật sự để ý cô ta à?"
"Chứ còn gì nữa, giờ nhìn chẳng khác gì mấy tên vô dụng, tay chân gãy thế này làm ăn kiểu gì. Không được chơi với mấy em gái chắc cậu ta sẽ
buồn chết thôi." Cao Lãng lạnh lùng nói lại chê bai Mạc Dương Minh, bây
giờ đã hiểu yêu là gì chưa? Khi cô gái mà mình yêu chết trước mặt mình
đau đớn thế nào.. Cao Lãng dằn vặt mình nữa rồi.
Lăng Ngạo Thiên vỗ vai của anh: "Đừng nghĩ nhiều, may thay tên đó không bị liệt là được."
Cao Lãng và anh cũng nhàn nhạt cười, hai người khô khan nói chuyện
với nhau đúng là thiếu muối mà... Hai người nhìn người đàn ông đang nằm
trêи giường, tính ra là từ rất lâu rồi không thấy hắn bị thương.. vả lại còn bị thương vì gái? Nên cười hay nên buồn cho Mạc Dương Minh.
Nhưng mà điều đang nói và đang nhìn trước mặt Hạ Vy Vy và hai người
đàn ông ngồi trêи ghế, đập vào mắt mình là Quin Alice vẫn nắm chặt tay
của Mạc Dương Minh không rời một bước, lẽ nào là trong họa có phúc.. Cô
lo lắng cho Quin Alice..
Alice lẽ nào cậu đã đồng lòng? Với một tên tay chơi?
Mặc dù Mạc Dương Minh rất tốt nhưng ở phần tình cảm thì có lẽ không
thích hợp cho lắm, mà thôi.. ai mà biết được, giống như cô từng nghĩ
rằng cô và Lăng Ngạo Thiên là một người ở hai thế giới khác nhau.
Cô quay đầu nhìn anh, một nụ cười mà đến nỗi híp con mắt.. anh ngây
ngẩn khi thấy cô cười với mình, ho nhẹ "khụ khụ".. đáng yêu quá! Xem ra
lúc nãy làm chưa đủ mệt nên vẫn còn tươi tỉnh thế này, anh khẩu hình
miệng nhìn cô: Về thêm một nháy nữa nha vợ.
Cô đỏ mặt, quay lại nhìn Quin Alice: "Cậu.. cậu lên giường nằm đi!"
Quin Alice lắc đầu nhìn chằm chằm vào Mạc Dương Minh: "Tớ muốn chờ tới khi anh ấy tỉnh dậy, mà mặt cậu đỏ quá đó!"
"Gì mà đỏ!"
Lăng Ngạo Thiên cười "fufu", ánh mắt tươi rói nhìn cô đang ngại
ngùng.. đỏ như trái cà chua mà bảo không có! Vợ nói dối quá đi thoi!
"Đừng nói nữa, tớ không có đâu mà.. này nhá! Cậu không nghỉ ngơi sao, ổn không đó?" Hạ Vy Vy nhau mày hỏi Quin Alice.
Quin Alice chỉ ừm ừm, ổn cả mà.. cô luồn 5 ngón nắm vào tay anh, y tá đi vào bên trong nói: "Cô Kiều nên nghỉ ngơi, lúc nãy rút máu khá nhiều cho nên cơ thể còn đang yếu." Hạ Vy Vy quay qua hỏi y tá: "Rút máu?"
"À.. cô Kiều hiến máu cho Mạc tiên sinh đấy ạ."
Cao Lãng và Lăng Ngạo Thiên kinh ngạc, máu à.. hai người khá bất ngờ
khi nghe thấy, cô gái này rốt cuộc là như thế nào.. lẽ nào hai người đã
không biết chuyện gì đó?
Hạ Vy Vy nghe mà lỗ tai không lọt qua nỗi, cô kéo Quin Alice lên giường: "Cậu! Cậu đúng là khiến tớ tức chết! Mau nằm xuống!"
"Nhưng mà.. tớ.." Quin Alice nói.
"Không nhưng nhị nữa, nghỉ ngơi mau!"
Ba người đi ra ngoài, cô nói tiếp tục: "Tớ vào mà thấy cậu không nghỉ ngơi là tớ sẽ giận đấy!" Quin Alice ngậm ngùi: "Tớ biết rồi.."
Một lát sau ba người cũng đi vào lại, Cao Lãng vì ở lại canh chừng có bất trắc gì còn kịp mà làm.. Hạ Vy Vy thì để quên cái túi xách cho nên
anh và cô đi vào trong lấy, cảnh trước mắt là Quin Alice đã đẩy giường
gắn làm một với giường anh.. cô nằm kế bên Mạc Dương Minh, tay cô thì
vẫn nắm chặt tay anh.. cô nắm lấy tay anh để lên má của mình..
Mạc Dương Minh vẫn không tỉnh dậy, còn cô đã chợp mắt đi.
"Alice.." Hạ Vy Vy thương xót.. Alice đã động lòng thật rồi, cô chẳng biết nói gì hơn nữa.. cậu biết yêu rồi Alice, tớ mừng cho cậu nhưng
cũng lo cho cậu.. nếu là Mạc Dương Minh thì hơi khó khăn, hắn có bỏ được tính tay chơi đó không? Cô không ghét hắn chút nào, khi biết anh cứu
bạn của cô, cô khẳng định hắn không tệ đến nỗi nào.
Lăng Ngạo Thiên và Cao Lãng chỉ nhìn và không suy nghĩ nhiều.
Danh Sách Chương: