Lăng Phong đi về đến Lăng gia, ông đi đến căn phòng của mình.. vẫn là không
thay đổi một chút nào. Ông vẫn nhớ người vợ Lộ Tư Tuyết, đúng là hiện
tại ông giờ đã có vợ.. nhưng nó chỉ là một cái danh. Ông đã 20 năm không động đến Mã Anh dù chỉ một chút.
Đây là lỗi lầm, đây là sự trả giá của ông.
Mã Anh vẫn luôn bị tách ra khỏi phòng khác, một bước chân cũng không
được đi vào phòng của ông và người vợ cũ. Bà cảm thấy thiệt thòi.. bà
yêu Lăng Phong, bà không cảm thấy bản thân có lỗi với bất kì ai! Đây là
hạnh phúc của bà. Lộ Tư Tuyết đã chết!
Bà đứng ở bên ngoài cửa phòng của Lăng Phong mà tức tưởi trong lòng:
"Tại sao chứ! Tôi yêu ông biết bao nhiêu, đã 20 năm nay Lộ Tư Tuyết đã
chết ông vẫn không buông xuống được!" Cũng là ông ăn vụng sau lưng bà,
giờ thì hối hận cái gì chứ!
Chẳng phải tôi và ông đã danh chính ngôn thuận đến với nhau như lúc trước ông nói sao?
Lăng Quốc Vĩ từ xa nhìn người mẹ xa lạ này, khác hẳn bộ mặt thường
ngày.. nó vừa ác độc vừa thâm hiểm, anh chỉ lắc đầu đi xuống dưới.
Lăng Phong sai người đến bảo rằng muốn họp một chuyện gia đình, ông
cần bàn đến. Ông đã trì hoãn quá lâu rồi. Lăng Hoa, Mã Anh và Lăng Quốc
Vĩ đều ngồi ở trong thư phòng của ông không nói gì.
Lăng Phong ngồi xuống ghế, ông nói với mẹ của mình: "Mẹ, xin lỗi vì
đã làm phiền mẹ. Con có việc cần nói với mọi người." Ông giải thích với
bà. Lăng Hoa gật đầu: "Con muốn nói chuyện với Mã Anh đúng không?"
Ông gật: "Vâng mẹ."
"Ừ.. nói đi, không phiền gì ta đâu." Lăng Hoa cũng đồng ý.
Ông nhìn Mã Anh, liền lấy tờ giấy ly hôn đặt xuống: "Ký vào đây."
Lăng Quốc Vĩ và bà tái mét mặt mày. Mã Anh nói: "Không! Ly hôn? Tại sao
lại ly hôn?"
"Vốn dĩ tôi và bà chẳng có cái gì gọi là tình cảm, tôi chỉ có trách
nhiệm với đứa con trai này. Bây giờ Quốc Vĩ đã lớn, đến lúc phải nói
chuyện này rồi." Lăng Phong nói cặn kẽ, vẫn là nghiêm khắc.
Lăng Hoa hơi bất ngờ mà cũng không nói tiếng nào cả.
Mã Anh đứng dậy la: "Tôi và ông là tình nghĩa vợ chồng 20 năm cùng
nhau nuôi dưỡng Quốc Vĩ lớn lên! Ông như thế nào nói ly hôn liền ly
hôn!" Bà không tin, lúc trước Lăng Phong còn nói yêu bà..
Bà thật sự ngu ngốc, đó là thú tính của Lăng Phong.. không người đàn
ông nào cũng cưỡng lại được khi bị người phụ nữ quyến rũ. Đều là do Lộ
Tư Tuyết lo cho Lăng Ngạo Thiên mà không chăm chút bản thân nên ông
chán, Mã Anh tự kéo mình đến dụ dỗ ông.. lúc đó bà vẫn đơn thân nên khác hoàn toàn Lộ Tư Tuyết đó.
Ông vốn bây giờ mới nhận ra, chỉ có người vợ cũ mới là người mà ông yêu.
Lăng Hoa khó chịu liền lấy gậy đập xuống sàn: "Hừ, không phải tại cô
thì Lăng gia có rắc rối như thế không? Thằng con trai của tôi vẫn sẽ chu cấp cho cô, còn Quốc Vĩ nếu nó muốn ở đây tôi vẫn sẽ đồng ý! Dẫu sao nó cũng mang giọt máu của nhà họ Lăng!"
Lăng Quốc Vĩ hơi bần thần: "Bà nội.. nhưng mà mẹ của con.."
"Xin lỗi con Quốc Vĩ, bà nội chỉ có thể làm đến đây.. đây là quyết
định của ba con." Lăng Hoa nói dứt khoác với anh, bà không thể giúp đỡ
hay gắn nối lại tình cảm vốn không nên có này. Đây là bạn thân của con
dâu cũ của bà, Tư Tuyết luôn lo lắng chăm sóc cho bà và hiểu thấu bà..
bà sao lại có thể đối với con dâu đã khuất tồi tệ.. còn đi ủng hộ người
bạn thân giả tạo này.
Bà vẫn yêu thương đứa cháu này mặc dù.. Lăng Quốc Vĩ đối với con trai bà thì...
Mã Anh khóc lóc: "Lăng Phong, sao ông có thể tàn nhẫn như thế.. tôi
mặc dù bị ông lạnh nhạt nhưng vẫn luôn chăm lo cho Lăng gia đàng hoàng."
Lăng Phong im lặng một hồi mới trả lời bà: "Vậy còn con trai của
tôi.. Lăng Ngạo Thiên thì như thế nào?" Lúc trước anh chỉ toàn cho Lăng
Quốc Vĩ cảm nhận được tình thương của cha, nhưng đối với Lăng Quốc Vĩ
thì ông luôn lạnh nhạt với anh từ nhỏ đến lớn.
Ông chỉ mua quà rồi mặc cho anh lúc nhỏ có làm gì đi chăng nữa, ông lúc nào cũng nhắc đến người anh hai đó cho anh nghe.
Lăng Hoa cũng trầm mặc, bà hơi xót xa.. đúng là lúc trước chỉ có Lộ
Tư Tuyết thân mật với cháu trai cả này, còn bà với Lăng Phong luôn bộn
bề công việc.
Bà cũng chẳng ngờ con trai của mình có tình nhân, sau khi tai nạn của con dâu xảy ra không lâu người con trai này lại dẫn người phụ nữ khác
về, kèm theo đó là đứa con trai bị Mã Anh lén sinh ra.. bà đành chấp
nhận nhưng chẳng ngờ đấy lại là bạn thân của Lộ Tư Tuyết!
Lúc đó Lăng Quốc Vĩ được dắt về lại ba tuổi, có thể đoán ra quan hệ này đã kéo dài cũng một thời gian, có thể là ba năm hơn..
Mã Anh này quá thâm độc.
Lăng gia có một Lăng Phong là một nỗi nhục nhã, trước đó Lăng Tước
lại khác hẳn ông.. người chồng của bà yêu thương bà như là cháu nội dành cho cháu dâu của bà.
Dù ban đầu là mối quan hệ lợi ích, ông vẫn làm mọi cách hâm nóng tình cảm vợ chồng và cũng chưa từng lén lút với ai.. tính tình của Lăng
Phong từ đâu mà ra.. trước mặc cho Lăng Tước chối bỏ Lộ Tư Tuyết thì con trai bà nhất quyết một lòng chung tình với Lộ Tư Tuyết!
Đúng là không nên giỏi cái miệng, không ra hệ thống gì cả.
Mã Anh nghe Lăng Phong hỏi cũng cứng họng: "Ngạo Thiên thằng bé luôn
xa lánh tôi, nhưng tôi vẫn xem thằng bé là con trai của mình."
"Cướp đi người chồng và người cha của người khác mà bà vẫn dám nhận
Ngạo Thiên là con trai của bà, bà không cảm thấy bản thân ăn nói rất
buồn nôn?" Lăng Phong lạnh lùng nói: "Lúc thằng bé nhìn thấy cái cảnh
không nên thấy, nó đã mắng cha của nó là "chó" đấy. Cứ tưởng khi thằng
bé rời đi thì bà sẽ không làm tiếp, nhưng nào ngờ vẫn làm cái đó. Bà
chưa từng cảm thấy có lỗi với Lộ Tư Tuyết và con trai tôi."
Mã Anh cười mỉa mai: "Vậy thì lúc đó ông như thế nào? Ông nói tôi?
Ông lấy tư cách gì nói tôi? Ông cũng thế thôi có khác gì ai!" Bà nạt nộ, người hầu bên ngoài nghe thấy chỉ biết lau mồ hôi.
"Đó là lí do tôi và bà ngồi ở đây với tờ ly hôn này, tôi chưa từng yêu bà." Lăng Phong nói.
"Tôi sẽ không ly hôn!" Mã Anh làm loạn lên.
Lăng Hoa đứng dậy, bà nói: "Ta nói cho hai các ngươi biết, không ai
trong hai đứa bây có thể nhắc đến cái tên của con dâu ta. Ta một đời này sinh cậu ra là sai lầm lớn nhất đối với ta, ta đời này cảm thấy có lỗi
với chính con dâu đã khuất và cháu của ta." Bà hơi nhức đầu đi ra khỏi
phòng. Bà làm thế nào mà ngẩng cao đầu hãnh diện với người khác, chuyện
này là nỗi nhục nhã..
Mã Anh tức đến mức mặt đỏ bừng nước mắt vẫn không ngừng chảy: "Lăng
Phong, tôi biết tôi có lỗi với Tư Tuyết và Ngạo Thiên. Nhưng không phải
lúc đó ông cũng nói yêu tôi sao?",
Lăng Phong không biết trả lời như thế nào, chỉ là càng ngày càng khó
coi: "Tôi chưa từng yêu bà." Đấy chỉ là lỗi lầm ở quá khứ mà đáng ra
không nên xuất hiện.
Lăng Quốc Vĩ ngồi một góc buồn bã nhìn cha của mình: "Ba.. trước giờ
ba luôn lạnh nhạt với con và mẹ. Nhưng con không trách cứ ba, con biết
mẹ con sai với anh hai."
Lăng Phong lại nhìn con trai của mình: "..." Một hồi sau ông chỉ nói
một câu nói khiến cho con trai mình như bị đâm xuyên tim: "Đối với ta mà nói.. ta chỉ coi Lăng Ngạo Thiên là con trai của mình. Ta biết ta có
lỗi với con, nhưng từ đó đến bây giờ ta vẫn chưa từng chào đón con. Đây
chỉ là bất cẩn và sai xót của ta.. người cha này không tốt, xin lỗi
con."
Lăng Quốc Vĩ như người mất hồn, anh gắng gượng không khóc chỉ đứng
dậy đi ra ngoài. Mã Anh kéo con trai của mình lại: "Quốc Vĩ.."
"Mẹ.. con cần một mình." Anh chỉ cười nhạt: "Ba, con hiểu.." Anh hiểu mà.. anh biết rõ luôn đấy chứ.. anh vẫn không nỡ trách người ba này. Là do mẹ của anh làm cho hạnh phúc của ba tan nát.
Anh chỉ là một cái sinh mệnh không được chính ba của mình mong muốn.
Mã Anh nhìn ông quát tháo: "Sao ông lại nói với Quốc Vĩ như thế! Dẫu sao nó vẫn là con ông mà!"
"Tôi chỉ nói sự thật." Lăng Phong là nói rằng ông chưa từng chào đón
đứa con bà mang nặng đẻ đau, bà như căm hận người này: "Tôi tuyệt đối
không ly hôn."
"Vậy thì lên tòa thôi." Lăng Phong vẫn bình tĩnh nói, ông hiện tại
trong thâm tâm của mình chỉ muốn Lộ Tư Tuyết và hai người con trai trở
lại thuở ban đầu..
Mã Anh khó có thể tin ông muốn ly hôn đến mức đòi lên tòa, ông không
sợ mất thể diện à.. bà cảm thấy ông hôm nay không giống thường ngày chút nào. Từ lúc dẫn đứa con của Lăng Ngạo Thiên quay về liền thay đổi một
cách chóng mặt, lúc trước dù ông có ghét bà bao nhiêu cũng không làm quá đến mức này..
Bà lấy tay cắn cắn, là chuyện gì khiến Lăng Phong đến mức này!
Ông đứng dậy trầm tĩnh đi ra nhìn cửa sổ, một điếu thuốc sẽ làm cho
ông bớt muộn phiền. Là đã biết Lộ Tư Tuyết còn sống nhưng việc muốn bà
quay lại với mình lại càng khó, bà còn kiểu như không muốn làm gì động
đến Mã Anh và ông: "Tư Tuyết, đáng ra anh không nên như thế. Nếu như anh kiềm được bản thân thì đã tốt.. nếu như anh yêu em nhiều hơn chút nữa
thì sẽ không phản bội em và Mã Anh không nên xuất hiện chen vào hai
chúng ta."
Ông cảm thấy chán ghét cái thú tính này của mình, ông hận chính
mình.. ông đã nổ lực hằng ngày lấy lòng bà, lúc khi nhớ lại ông cầu hôn
bà.. bà gật đầu đồng ý nước mắt vỡ òa trong sự mừng rỡ của bà. Ồng cũng
quên mất mình đã từng hứa hẹn với bà rất nhiều.
Điều hứa đó ông trả lại bằng hai chữ "phản bội".
Lăng Phong ông đã già rồi.. già thật rồi nhưng vẫn như một thanh niên trẻ tuổi si tình với cô gái trẻ mà ông yêu thương.
Mã Anh lại quên cái câu nói của người đàn ông Lăng gia: Yêu một người là yêu suốt đời suốt kiếp mãi mãi không thể quên.
Danh Sách Chương: