Đến đây là kết thúc, buồn cười thật.. Tôi đã làm gì sai khi cuộc sống của
tôi luôn không được tốt lành như vậy! Cô nhắm mắt lại, lấy dao rạch cổ
tay của mình, nhưng mà sao cô không đau. Ai đang nắm lấy cây dao này của cô?
Cô mở mắt, hốc mắt vẫn còn đỏ, cô nhìn Mạc Dương Minh sắc mặt âm
trầm. Tay của anh đang nắm lấy dao, vì dao rất bén và nhọn. Cô kinh
ngạc, giật dao ra nhưng anh lại càng nắm chặt thêm.
Bàn tay của anh chảy từng giọt máu rơi xuống dưới đất. Quin Alice
nhìn mà sợ hãi, cô buông dao xuống. Anh thấy cũng buông lỏng ra.
Cô nắm lấy tay anh xem, cô trách móc: "Anh làm như vậy để làm gì? Anh điên à?" Mạc Dương Minh cắn răng, chậc, anh quát lên: "Con mẹ nó, cô
mới điên, cả nhà cô đều điên. Trước mặt tôi thì hùng hổ, còn cái lũ
chuột nhắt này cô lại sợ hãi khóc lóc." Quin Alice ngước nhìn anh, anh
làm gì mà giận dữ vậy, thần kinh à.
Quin Alice mắng lại, nước mắt liền chảy xuống, giọng cô yếu đuối
nhưng vẫn cố nói to: "Anh thì biết cái gì, anh khác gì những người đàn
ông đó. Các người là đồ khốn nạn chỉ biết chơi đùa phụ nữ như tôi, ai ai cũng lấy lòng tôi, nói cái gì mà yêu tôi thật ra chỉ muốn chiếm lấy cơ
thể của tôi!" Mạc Dương Minh cau mày, anh tức giận: "Tôi tốt hay xấu làm sao cô biết! Cô đừng vơ đũa cả nắm!"
Quin Alice hét vào mặt anh: "Anh là đồ xấu xa, khốn nạn! Lũ đàn ông
các người chỉ biết thoã mãn bản thân, làm trò đồi bại như phim heo!"
Mạc Dương Minh cạn lời, bất quá anh thật sự rất tức giận. Anh nhìn
cô, đầm bị xé rách rồi. Bỏ mẹ, anh cởi áo vest ra đưa cho cô, anh che
mắt lại: "Cô choàng vào." Quin Alice không hiểu nhìn anh, con dòm xuống, anh ta thấy hết rồi. Đầm cũng bị xé rách, may là quần trong vẫn còn.
Nhưng mà..
Cô la lên: "A! Lưu manh, biến thái!"
BỐP!
Mạc Dương Minh bên má phải đỏ cả lên, in 5 dấu tay, người phụ nữ này
đáng chết. Sao lại đánh anh chứ. Anh bồng cô về. Cô khóc lóc, phiền phức quá, anh nói: "Khóc cái gì mà khóc, khóc quài."
Quin Alice lau nước mắt, giọng của cô giận dỗi nói: "Anh là tên khốn, tôi ghét anh." Anh ta thấy của cô rồi lẽ nào cô không khóc?
Chậc, anh bất đắc dĩ nói: "Chỉ là ngực thôi mà, có gì đâu mà căng!"
Quin Alice la: "Anh là nam, tôi là nữ, vậy mà anh còn nói có gì đâu. Anh là đồ tồi!"
Mẹ nó, mắng quài nha. Mạc Dương Minh bồng cô cao lên sau đó hôn lên
môi cô, cô giật mình, đẩy người anh ra. Anh còn đẩy lưỡi vào trong, cô
cắn môi anh, cô thở hổn hển.
Mạc Dương Minh thấy cô định mắng liền nói: "Cô thử mở miệng xem, cô
đừng trách tôi. Tôi có thể làm điều tồi tệ hơn." Khoan, khoan, khoan,
đừng nha. Không phải chứ.. cô khóc lớn: "Oa..."
Mạc Dương Minh cau mày, anh đau đầu lắm luôn rồi đó: "Khóc cái gì mà
khóc quài vậy? Phiền chết đi được." Cô nói: "Nụ hôn đầu của tôi, anh,
cái đồ khốn kiếp.. oa.." Mạc Dương Minh có chút ngạc nhiên, nụ hôn đầu.
Anh cười nhẹ, sau đó nói: "Rồi, xin lỗi, xin lỗi. Đừng có khóc nữa. Năn nỉ cô đó!"
BỐP.
Lại một bên má trái, hai bên đều đỏ đồng đều, mẹ nó. Cô gái này rất
thích đánh vào mặt anh. Anh tức giận. Nhan sắc mỹ nam của anh nếu để
những cô gái khác thấy sẽ rất đau lòng!
Mẹ kiếp, cô gái này lấy ơn trả oán, không cảm ơn còn đánh anh. Nếu cô không nói nhiều anh có cần phải bịt miệng cô đâu chứ. Sao lại trách
anh! Được anh hôn thì ai cũng phải kɧօáϊ chí, còn cô lại tát cho anh đau điếng cả người. Người đàn bà này... anh hừ lạnh. Đến khách sạn thì anh
vẫn bồng cô lên đến tận cửa, đứng trước cửa anh hỏi: "Đi vào được mà
đúng không? Cô không có bị què."
Quin Alice gật đầu: "Tôi đi được, không làm phiền anh." Mạc Dương
Minh cũng gật theo, cô vẫn nhìn bóng lưng của anh. Anh đang mở khoá cửa, định vào trong thì Quin Alice kéo tay áo anh.
Anh nhìn cô, cô nói: "Anh vào phòng tôi một chút, vì tôi mà anh bị
thương nên tôi sẽ băng vết thương lại cho anh." Cô thả tay áo của anh
ra.
Quin Alice ngước nhìn anh, anh cười: "Cô đang mời gọi tôi?" Quin
Alice liếc nhìn sang chỗ khác: "Không! Tôi chỉ không muốn nợ ai."
"Được thôi." Anh cười, coi như cô có chút lương tâm.
Cô đỏ mặt, cười cái gì chứ: "Được rồi, vào đi." Cô đặt đôi dép cho
anh. Anh mang vào sau đó tiến vào trong phòng. Cô vừa mới ở mà bây giờ
lại nghe mùi hương thơm dễ chịu của phụ nữ, gay to, vô làm gì thế không
biết. Quin Alice này thật có sức hút, đúng là công chúa có khác.
Anh ngồi trêи sofa, máu giờ đã khô đọng lại. Quin Alice kéo anh vào
phòng tắm, đưa tay anh vô vòi: "Anh nên rửa, không sẽ bị nhiễm trùng,
nếu tôi không trị vết thương cho anh thì anh lại để luôn sao?" Mạc Dương Minh gật đầu: "Phải. Tôi vụng về trong việc băng bó này, nên để nó tự
lành, trị gì chứ, phiền phức."
Quin Alice cười phì, anh nhìn cô cười. Xì cười cái gì, có gì đáng
buồn cười đâu chứ. Cô nói: "Đối với anh chuyện gì cũng phiền phức ngoài
việc đi chơi bời."
Mạc Dương Minh gãi gãi mặt, giả ngu giả ngơ, anh cười: "Thì cũng coi
là vậy." Ánh mắt cô dịu dàng: "Tôi thật sự không hiểu các tay chơi như
anh, các anh luôn có ham muốn về chuyện đó, không định nghiêm túc yêu
ai."
Bất quá anh cũng nói: "Tôi có mối tình 2 năm nhưng bỏ rồi."
"Vậy thì anh tự tiện chơi đùa với người đó? Anh thật tàn nhẫn." Cô cười.
Anh không muốn nhắc tới, anh hỏi: "Mà nè, tại sao cô lại căm thù đàn
ông chúng tôi như vậy. Như cái gai không thể gỡ." Cô và anh ra ngoài
phòng khách, hai người ngồi ở đó. Cô vừa trị vết thương vừa dịu dàng kể: "Có một cô gái, lúc đó cô ấy chỉ mới 16 tuổi. Cô rất thích học, cô như
một tờ giấy trắng tinh khiết hồn nhiên ai ai cũng yêu mến cô. Cô luôn
luôn chăm chỉ để đạt kết quả tốt như học trưởng của cô, học trưởng là
người rất tài giỏi và đẹp trai, anh ấy hoàn hảo hết tất thảy.
Cô lúc đó ái mộ anh, chỉ ở mức người em hâm mộ người anh vì thành
tích của anh ấy rất cao. Được mọi người công nhận. Anh luôn mĩm cười
chào khi nhìn thấy cô, có một lần anh hẹn cô dạy kèm cho cô.
Cô vui lắm, khi đến nhà anh thì cô cảm thấy có gì đó không đúng. Anh
đột nhiên nhào tới về phía cô như dã thú, nhìn mặt của anh khác xa với ở trường, một người điên cuồng ɖu͙ƈ vọng. Anh nói cô yêu anh, nhưng cô đã
chối rằng cô không có cô chỉ xem anh là anh em.
Anh tức giận cột tay chân cô, cô vùng vẫy, sau đó anh đặt cô lên
giường, xé quần áo của cô. Cô sợ hãi, khóc lóc, anh ta còn cười hứng
thú. Rất đáng sợ.
Như một con thú thèm khát, nhưng khi chưa làm gì thì người bạn thanh mai trúc mã của cô phá cửa, đập anh ta một trận."
Mạc Dương Minh nói: "Và cô gái đó, chính là cô?" Cô gật đầu, cười hì: "Phải. Là tôi, từ lúc đó tôi luôn tỏ ra mạnh mẽ kiên cường. Yêu đối với tôi, tôi không có chút niềm tin vào nó. Tôi đã phải đi gặp bác sĩ tâm
lý suốt nửa năm. Kelvin anh ấy luôn ở bên cạnh lo lắng cho tôi từng chút một khi tôi bị bệnh."
Mạc Dương Minh cau mày: "Kelvin?"
"Là bạn thanh mai trúc mã cứu tôi." Cô lè lưỡi: "Tôi cũng bị mắc bệnh một phần vì chuyện đó, 16 tuổi trong một ngày bị 2 người khác giới nhìn thấy tôi không mặc quần áo. May mắn thay đồ bên trong vẫn còn chưa bị
lột." Cô đang băng vết thương cho anh.
Anh hiểu được: "Cũng phải, suy cho cùng chỉ có tôi thấy bên trong." Anh cười ranh mãnh.
Quin Alice liếc anh: "Tôi sẽ cắt lưỡi anh nếu anh dám kể cho người
khác nghe." Cô băng xong: "Xong rồi đó, đi về đi." Mạc Dương Minh nhăn
mày: "Gì chứ, đuổi ân nhân của mình đi như vậy, ác quá!" Cô lôi đẩy anh
ra, đóng cửa cái rầm.
Chậc, vẫn là không thể ưa nhỏ này, anh cười. Cô nằm trêи giường lăn
qua lăn lại, trêи đời này sao lại có người đàn ông không có liêm sỉ như
vậy.
Tiếng chuông điện thoại Kelvin, cô bắt máy, dây bên kia truyền tới: "Hi, my love."
"Chuyện gì? Không có gì em cúp đây." Cô nói. Kelvin cản lại: "Anh chỉ là nhớ em nên gọi cho em, em không nhớ anh sao?"
Cô đau đầu: "Nhớ cái gì mà nhớ!" Kelvin đáng thương, giọng buồn bã: "Wife của anh (Wife là vợ) không nhớ anh hở?"
Cô mắng: "Vợ cái gì mà vợ, ai là vợ của anh chứ. Đêm hôm khuya lại
gọi cho em phá, không cho em ngủ có đúng không?" Kelvin cười: "Anh quên
mất a! Em ngủ đi, tại nhớ em quá nên gọi cho em đó." Cô quá mệt mỏi với
Kelvin này: "Được rồi mà em biết anh nhớ em rồi, em mệt rồi ngủ đây."
Kelvin hí ha hí hởn: "OK!"
Wife, anh đang trêи đường đến với em đây, món quà nho nhỏ nào.
Danh Sách Chương: