Cao Lãng ngồi ở trêи công ty, anh cầm điện thoại bật weibo lại thấy cô đăng hình với người đàn ông khác tâm tình có chút không vui.
Vốn dĩ từ trước đến giờ weibo của cô, người khác giới chỉ có mình
anh.. anh nhìn lại weibo của bản thân thì cảm thấy anh đối xử với cô
không công bằng. Weibo của anh chẳng có nỗi một tấm hình của cô.
Nhưng từ trước đến giờ Ninh Tiểu Y cũng không càm ràm hay nói gì với
anh, nên anh chẳng mẩy mây quan tâm tới. Phụ nữ rất khó hiểu, anh chưa
từng nghĩ đến cảm xúc của cô như thế nào. Lẽ nào chấm dứt thật sự, đùa
chắc. Mới có 3 ngày cái thằng trong hình đã cướp Tiểu Y của anh, làm sao có thể.
Anh gọi điện cho Lăng Ngạo Thiên: "Cậu giải quyết như thế nào rồi?"
Lăng Ngạo Thiên: "Cái này phải đợi đến lễ đính hôn mới có thể bắt
được bọn nó, cái đám bắt cóc hai người lúc nhỏ đúng là trốn rất kĩ. Dạo
này người của tôi phát hiện đám đó đang theo dõi Tiểu Y của cậu."
Cao Lãng đau đầu, anh dựa lưng vào ghế: "Thật là... đang bình yên lại xảy ra chuyện như vậy. Bọn chúng thật chán sống."
"Nhớ lại ngày hôm đó chúng còn cướp xe rồi định tông cậu, gan cũng quá lớn." Giọng của Lăng Ngạo Thiên nói.
Cao Lãng không vui, cái đám này rốt cuộc muốn gì. Hết anh đến Ninh
Tiểu Y. Đang suy nghĩ lại nghe giọng Lăng Ngạo Thiên nói tiếp: "Bọn
chúng có chỗ dựa đấy, có thể là người nào đó xung quanh cậu thôi, điển
hình như Cảnh Niệm kia. Nghe bảo cô ta rất thích cậu, hên là có người
của tôi theo sát Ninh Tiểu Y nên mới không có chuyện gì."
Anh cũng cảm thấy hợp lý về câu này, Cảnh Niệm thật sự là ả ta? Cũng
nghĩ lại, nếu như Cảnh Niệm đó thích anh thì sao lại kêu người muốn hại
anh, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra. Ninh Tiểu Y thì còn có lý do để
nói.
Vậy việc anh tìm vị hôn phu cũng gọi là cố ý chứ không phải trùng hợp đi.
Suy cho cùng Cảnh Niệm này muốn anh tìm kiếm bọn bắt cóc mới giả tổ
chức lễ đính hôn, vì cô ta đến lúc tổ chức sẽ sai đám bắt cóc xuất hiện
để ám sát Ninh Tiểu Y và nếu cô ta là người anh đính hôn thì sao? Cô ta
thích anh đến như vậy sẽ được làm vợ chưa cưới của anh, lời như vậy rồi.
Ninh Tiểu Y, tình địch cũng là cái bức tường để cô với tới anh sẽ biến mất.
Cảnh Niệm thật lắm mưu mô.
Cao Lãng nhắn tin cho Ninh Tiểu Y:
[Anh không cần biết em với hắn mối quan hệ của hai người như thế nào, em là người phụ nữ của anh. Anh sẽ giải thích cho em sớm nhất nếu có thể.]
Ninh Tiểu Y tiễn Minh Triết về, cô vào nhà đi lên phòng của bản thân. Cô nhận được tin nhắn của Cao Lãng, mở lên đọc. Hắn thật không buông
tha cô, làm đến như vậy cũng không khuất phục sao.
Cao Lãng, rốt cuộc anh muốn gì, anh có bệnh sao.
Lễ đính hôn của Cao Lãng và Cảnh Niệm.
Ninh Tiểu Y mặc đầm trắng dài, một đôi gót và mái tóc uốn để một bên
và đeo một túi xách. Cô vẫn như thường ngày, quyến rũ đến lạ thường. Hạ
Vy Vy tiếp theo bước xuống xe, cô búi đầu mặc theo một đầm xanh, cô mặc
vào lại dịu dàng như vậy, đầm này là do anh chọn cho cô, cầm một cái bóp mang theo bên mình.
Những người đàn ông nhìn mà say mê hai cô gái này, nhìn thấy Ninh
Tiểu Y thì ai cũng biết, người phụ nữ quyến rũ xếp hàng dài đều mong
muốn được cô để ý tới. Hạ Vy Vy, phu nhân của Đại ma vương nhìn thì xinh xắn đấy nhưng chúng tôi lại không dám đụng tới a. Tôi chưa muốn chết.
Lăng Ngạo Thiên đến sau cô, anh biết cô đi với Ninh Tiểu Y nên cũng đỡ lo lắng hơn để cho anh bắt cái đám kia.
Cao Lãng và Cảnh Niệm đang đứng trêи sân khấu. Điều kì lạ là cha mẹ
của Cao Lãng không xuất hiện, nghe nói họ không chào đón Cảnh Niệm nhưng thật ra là anh không cho họ đến vì đây chỉ là giả.
Cha mẹ Cảnh Niệm đang đứng trước cửa chào đón khách, hai người họ
thấy Ninh Tiểu Y liền cười khinh bỉ, công chúa của Cao Lãng gì chứ bây
giờ hắn là con rể tương lai của họ. Cảnh gia bây giờ có thể dựa vào anh
mà nâng cao lên.
Ninh Tiểu Y chẳng thèm ngó đến họ đi thẳng vào bên trong cùng với Hạ Vy Vy.
Cao Lãng và Cảnh Niệm đang đứng trêи sân khấu, Cảnh Niệm đang khoác
tay của Cao Lãng, Ninh Tiểu Y thấy sắc mặt hơi rũ rượi. Anh đúng là sợ
bẩn, cái cô Cảnh Niệm này cứ đeo bám lấy anh.
Lại nghe thấy mẹ của Cảnh Niệm nói: "Cảm ơn mọi người đã đến tham dự
lễ đính hôn của con gái tôi và Cao Lãng." Rồi lại nói tiếp: "Tôi cũng
muốn mời người nào đó lên đây chúc phúc cho hai người họ."
Ánh đèn chiếu xuống Ninh Tiểu Y, Cao Lãng phát hoảng khi nhìn thấy
cô, Tiểu Y sao cô ấy lại ở đây. Lẽ nào ả đàn bà này mời cô đến, đáng
chết!
Ninh Tiểu Y mĩm cười, cô bước lên sân khấu và cầm một ly rượu vang
cụng hai người. Cô nói: "Chúc phúc hai người, răng long đầu bạc." Cô
uống một ngụm hết sành sạch.
Cao Lãng chưa kịp nói gì cô liền quay lưng đi xuống, cô chịu không
nỗi nữa nên chạy ra ngoài. Hạ Vy Vy lạnh lùng nhìn Cao Lãng, khẩu hình
miệng cô nói: "Tôi sẽ tìm cô ấy". Cao Lãng đẩy Cảnh Niệm ra, cái đồ đàn
bà đê tiện dám chơi xỏ sau lưng anh. Mời Ninh Tiểu Y, muốn cô đau khổ.
Vừa kịp thì anh liền thấy Lăng Ngạo Thiên đi ra, hai người nhìn nhau, anh nháy mắt. OK, đã bắt được đám bắt cóc.
Cao Lãng lập tức nói lớn: "Hủy, tôi không đính hôn nữa." Cảnh Niệm
khụy xuống, ngây ngốc nhìn bóng dáng của anh, rõ ràng đã sắp xong nhưng
tại sao hắn lại hủy bỏ. Không thể tha thứ con ả đê tiện Ninh Tiểu Y đó,
Cao Lãng nếu anh không thuộc về tôi thì anh cũng phải chết theo cô ta.
Cảnh Niệm mở điện thoại, mặt của cô tức giận nên đã nhăn méo, xấu xí.
Anh chạy ra ngoài, cô đang ngồi ở bên ghế cúi đầu, tay dụi dụi mắt. Anh đau lòng đi về phía cô.
Cô chỉ chăm chăm vào cái hình ảnh thân thiết của hai người mà chẳng
hề biết anh đang đi đến chỗ cô, giọng của anh truyền tới: "Tiểu Y."
Cô nghe giọng anh mà lại càng thêm buồn bã, hiện giờ ngay lúc này khó có thể diễn tả được tâm trạng của cô, yêu sao lại nhói đến vậy..
Ninh Tiểu Y ngước lên nhìn Cao Lãng, thân hình quen thuộc, mùi hương
đầy mị lực của anh cô đã nghe suốt 18 năm đến nỗi không thể quên. Cô lau nước mắt lạnh lùng nhìn anh, tâm của cô đã không còn, giống như đã chết đi.
Cao Lãng cười nói, nhưng trong anh có chút khẩn trương: "Em chúc phúc anh, nhưng bây giờ em lại khóc, em lừa dối mình sao?"
Ninh Tiểu Y gật đầu, cô cười nhạt: "Đúng là vậy."
Anh nói: "Anh hủy lễ đính hôn rồi." Cô bất ngờ nhìn anh nhưng lại
thôi: "Lí do gì anh hủy bỏ nó, anh là hảo ái Cảnh Niệm thì sao lại hủy."
Anh lắc đầu, đi đến gần cô: "Không phải.. em phải nghe anh giải
thích." Ánh mắt của cô phẫn nộ, cô bị hắn chọc tới điên mức, hắn xoay cô vòng vòng như vậy như một con rối. Cô nói: "Anh giải thích để làm gì.
Từ đầu sao anh không giải thích, đến cuối cùng lúc mà không còn đường
cứu chữa nữa thì anh lại kêu giải thích. Tôi không muốn nghe!"
Cô bịt hai cái tai lại, nhưng anh vẫn nói: "Tiểu Y, anh thật không
yêu cô ta, chỉ là anh có lí do riêng." Cô không muốn nghe, không muốn
nghe. Ninh Tiểu Y lắc cái đầu.
Cao Lãng như suy sụp, đến cả giải thích cô cũng không nghe, cô hiện
tại chán ghét anh đến mức này. Anh cắn răng, kéo tay cô: "Em có nghe
không? Anh chỉ yêu em, tên Cao Lãng chỉ yêu Tiểu Y."
Cô ngước lên nhìn anh cười: "Thật không?"
Anh mĩm cười, tâm tình tốt hẳn lên dịu dàng với cô nói: "Thật. Anh yêu em."
Ninh Tiểu Y liền ôm lấy anh.
Hạ Vy Vy tìm kiếm cô, bây giờ mới thấy nhưng có một tên đàn ông đang
đứng núp ở bên kia, hắn nổ súng hướng về Cao Lãng, hắn nổ súng nhưng
Ninh Tiểu Y chạy đến ôm anh, không, không được.
Đoàng.
Hạ Vy Vy hét: "Không!" Cô rơi từng giọt nước mắt chạy đến chỗ hai
người, Lăng Ngạo Thiên nghe tiếng thất thanh của cô liền chạy ào ra. Cái cảnh tượng gì thế này..
Cao Lãng mặt như không còn miếng máu nhìn cô, cô sắc mặt trắng bệch, yếu đuối. Nhớ lại lúc trước cũng như vậy..
Đầm trắng của cô nhuốm máu thành màu đỏ. Nói không ra lời, nhưng
trong lòng cô lại nghĩ đến anh, dù có hận anh bao nhiêu nhưng em vẫn
không nỡ nhìn anh có chuyện gì xảy ra, thà em chấp nhận còn hơn lại nhìn thấy anh bị tổn thương. Em đúng là ngốc, Cao Lãng, anh nói xem có đúng
không?
Đến phút cuối cùng dù hắn làm cô đau khổ, khóc đến cạn nước mắt cô vẫn bảo vệ hắn.
Cao Lãng sợ hãi, môi run run nói: "Tiểu Y.."
Băng sơn, kiêu ngạo giờ khắc này đã không còn. Anh rơi từng giọt nước mắt, cảm giác mất đi người mình yêu là như thế này. Anh đã hiểu được
cảm giác thời gian vừa qua của cô, sống không bằng chết... anh ôm chặt
lấy cô: "Tiểu Y, em đừng bỏ anh một mình. Em phải cố gắng, anh sẽ giải
thích, anh thề sẽ không làm em khóc một lần nào nữa.."
Hạ Vy Vy chạy tới, cô quỳ cả người xuống, cô cầm chặt lấy tay Ninh Tiểu Y: "Cậu đừng làm tớ sợ."
Lăng Ngạo Thiên sai người bắt lấy tên nổ súng đến chỗ anh xử lý kèm theo Cảnh Niệm cũng bị bắt đem đi.
Anh vỗ về cô, để cho cô đừng kϊƈɦ động quá nhiều.
Ninh Tiểu Y mĩm cười với Hạ Vy Vy, cô mắng: "Tiểu Y, cậu cười thật
xấu, cậu phải cố gắng lên." Cô nhìn cái đầm trắng lại nhuốm máu như thế
này mà đau thắt cả tim, mặc cho quen không lâu nhưng cô gái này luôn ở
bên cạnh cô an ủi chọc cười cô. Sao lại thành ra như vậy..
Cao Lãng ôm cô mà không bỏ, anh nói: "Tiểu Y, em đừng rời xa anh, em
muốn gì anh cũng chiều. Em mắng anh, em đánh anh anh đều chấp nhận. Anh
không thể không có em, đừng bỏ anh một mình." Ninh Tiểu Y sờ mặt anh lau nước mắt như nói đừng khóc em sẽ đau lòng.
Hắn yêu Cảnh Niệm, nhưng khi cô bị thương sắc mặt hắn lại đau khổ đến tột cùng như thế. Là thương hại cô sao? Cô run rẩy, nói: "Cho.. dù..
anh.. không yêu.. em, em vẫn.. vẫn yêu anh." 18 năm thanh xuân dành trọn cho anh, biến mất như vậy, kết thúc không có hậu?
Cao Lãng sợ sệt, anh hôn lên trán cô: "Anh có, anh có, đừng bỏ anh
một mình Tiểu Y." Không có em sẽ cô đơn lắm, không ai trêu chọc anh nữa, không ai mắng mỏ anh.. anh sẽ điên mất.
Cô nhắm mắt, tay buông lỏng..
Cao Lãng sợ đến mức tay chân luống cuống: "Tiểu Y!"
Danh Sách Chương: