• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối nay cũng không khác so với Lạc Đường dự đoán là mấy.

Lạc Đường gặp rất nhiều người, nhìn thấy rất nhiều phong thái của họ khi đối mặt với ba mẹ mình, đa số là ngoài mặt thì kính trọng, bình tĩnh nhưng ánh mắt và cử chỉ lại lộ ra một vài điều. Ví dụ như cung kính quá mức đến độ xu nịnh, ví dụ như cảm xúc lo lắng, sợ hãi. Mặc dù ba cô nhìn qua thì có vẻ rất hòa đồng, dễ gần, nhưng ai cũng biết, một Lạc Thành có thể đưa Lạc thị phát triển như ngày hôm nay thì không thể là con người đơn giản như vẻ ngoài của ông.

Nhưng Tô Diên lại khác.

Anh nói không nhiều, nhưng thái độ rất chân thành, cư xử với Lạc Thành như người lớn trong nhà.

Lạc Đường nghĩ đến cái cách nhiều người vâng vâng dạ dạ trước mặt ba mình, không kiềm được kiêu ngạo trong lòng. Nhân lúc Tô Diên nói chuyện cùng mẹ, cô sấn đến hỏi ba: “Ba, thế nào ạ?” Lạc Đường nhướng mày, hất hất cằm về phía Tô Diên: “Người mà con gái ba chọn đấy! Quá xịn!”

Lạc Thành gật đầu một cái thật mạnh, sau đó giơ ngón tay cái với cô.

Tất cả đều được thu vào tầm mắt của Lạc Chu đang ngồi cười lạnh.

Lạc Đường quan sát phản ứng của Lạc Chu. Khoảng thời gian bất chợt u mê của Lạc Đường thời Phổ thông cũng chỉ có mình Lạc Chu biết nên trong lòng anh luôn ngứa mắt cậu em rể này. Thế mà bây giờ cô lại nói cho anh biết Tô Diên năm ấy chính là Tô Diên nổi tiếng bây giờ, dĩ nhiên là Lạc Chu đang rối hết cả não lên.

— Nam diễn viên ông đây thích trở thành tên thúi mà em gái ông đây thích.

Hơn nữa, mẹ Bạch rất hiểu tính anh ấy, cẩn thận dặn dò anh “đã không yêu thì đừng nói lời cay đắng” nên tối nay Lạc Chu nói cực kỳ ít, đối xử với Tô Diên cũng coi là hiền lành.

Bữa tối hôm nay ăn rất lâu. Dù sao cũng là ngày lễ nên bọn họ khui vài chai rượu, nhưng Tô Diên lái xe nên không uống được, còn Lạc Đường muốn ‘xử’ hết cả chai thì chỉ được uống một cốc đế.

Cô đang buồn chán nghịch ngón tay Tô Diên, liếc mắt ra ngoài cửa sổ thì phát hiện, không biết từ lúc nào mà tuyết bắt đầu phủ trắng xóa, cô hớn hở vỗ vỗ anh: “Ui tuyết rơi nhiều quá! Không ngờ năm nay tuyết lại rơi dày thế này!”

Tô Diên không để ý lắm, chỉ nhìn một cái rồi thôi, những người khác cũng vậy, chỉ riêng có Lạc Đường dường như rất mừng rỡ.

Lái xe trên đường đầy tuyết không an toàn mà…

Đường trơn lắm, phải dùng cả cần gạt nước…

Lạc Đường nghĩ vậy bỗng nảy ra một ý tưởng, bắt đầu lên kế hoạch.

Cô uống vài ngụm rượu đã thấy hơi lâng lâng, chậm rãi liệt kê ra hết lý do này đến lý do khác để giữ Tô Diên ở lại qua đêm. Nào là tuyết rơi dày như thế rất nguy hiểm, nào là ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm. Cô nói mà đến Tô Diên cũng phải lên tiếng ngăn lại.

Nhưng Lạc Đường dù có nói quá thì vẫn là sự thật, đúng là ngoài trời tuyết đang rơi rất dày. Vả lại, phòng trống ở nhà cô cũng nhiều, ba Lạc và mẹ Bạch nhanh chóng đồng ý.

Ăn xong bữa tối, mọi người ngồi ở sofa xem TV. Nhà họ Lạc không có bảo vệ buổi đêm, bình thưởng 9h tối đã về phòng, Lạc Đường dựa vào người Tô Diên, cười đắc ý: “Ba mẹ ngủ ngon, lát nữa con dẫn anh ấy lên phòng cho khách là được, ba mẹ lên tầng nghỉ ngơi trước đi ạ.”

Cô cứ tưởng kế hoạch của mình rất hoàn hảo, ai ngờ sau khi ba mẹ lên tầng, Lạc Chu bên cạnh bỗng đứng dậy nói: “Em ngồi yên đây, anh dẫn nó lên.”

Lạc Đường đờ người.

Phòng cho khách là ngụy trang thôi!

Rõ ràng là cô định dẫn Tô Diên lên phòng mình cơ mà!!!

Lạc Đường vội nhìn Tô Diên, chắc chắn anh đã biết cô nghĩ gì, nhưng cũng hiểu ý Lạc Chu là gì. Anh nắm tay cô như an ủi, sau đó lên tầng cùng Lạc Chu.

“…”

Có một ông anh FA đúng là đáng sợ.

Quá đáng sợ!!!

Lạc Đường nguyền rủa anh sau này anh dẫn bạn gái về nhà ra mắt cũng chỉ được ngủ ở phòng cho khách — Không! Không cho ngủ lại luôn!!!



Kế hoạch không được tiến hành thuận lợi nhưng Lạc Đường cũng không phải người dễ từ bỏ.

Tô Diên ngủ ở phòng cho khách cũng được thôi, cô không tự sang đấy được chắc? Chân cô dài thế này cơ mà???

Thế là Lạc Đường về phòng mình cấp tốc tắm rửa, thay đồ ngủ, sấy tóc được một nửa đã không chờ nổi nhắn tin hỏi anh đang ở phòng nào, sau đó phi sang.

Lạc Chu hẳn là không ngờ được con em mình lại rớt liêm sỉ đến mức này.

Tô Diên không khóa cửa phòng, Lạc Đường đi thẳng vào. Hình như anh cũng vừa tắm xong, đang ngồi ở mép giường xem điện thoại, màn hình vẫn còn ở giao diện trả lời tin nhắn của cô.

Lúc Tô Diên nhìn thấy cô, ánh mắt có vẻ sững sờ.

Lạc Đường “suỵt” với anh một cái, quay lại đóng cửa cẩn thận, sau đó bay đến ôm anh.

“Ông anh đáng ghét! Anh không cần nghe lời ông ý đâu, đêm nay em ngủ với anh nhé.”

“…”

Cô nói xong, dường như nghe thấy Tô Diên khẽ cười, nhưng câu anh nói sau đó khiến cô rất không hài lòng: “Ở đây một lúc rồi về phòng nhé em. Lần đầu tiên anh tới nhà em, thế này…”

Về phòng?

Không đợi anh nói xong cô đã buông lỏng vai anh ra.

Lạc Đường đứng cạnh giường, làm bộ không tin nổi trừng mắt: “Anh, bình thường em trốn đến nhà anh chỉ để được ngủ cùng anh, bây giờ anh còn đến tận nhà em rồi, thế mà anh lại bảo — Em ngủ một mình???”

Mắt hạnh mở to, cộng thêm giọng điệu khoa trương, đồ ngủ màu hồng phấn cùng với mái tóc dài hơi rối bù, trông cô như thiếu nữ bước ra từ truyện tranh.

Hoạt bát đáng yêu, khó lòng từ chối.

Tô Diên dở khóc dở cười, kéo tay cô bắt đầu an ủi.

Tóc Lạc Đường vẫn chưa khô hẳn, Tô Diên lại kéo cô vào phóng tắm sấy. Ban đầu Lạc Đường còn than vãn không chịu nghe lời, nhưng lúc ngón tay anh luồn vào tóc rất thoải mái, lúc sau cô đã nhắm mắt hưởng thụ.

11h tối, tắt đèn, lên giường, đi ngủ.

— Tất nhiên, cô sẽ ở lại đây như cô muốn.

Cảm giác lâng lâng vì chút rượu trên người Lạc Đường đã bay hết, lúc cô ôm anh, cọ cọ trong lòng anh thì chợt nghe thấy anh nói, lồng ngực hơi rung lên.

“Ba mẹ em… Sao không hỏi câu nào về chuyện nhà anh?”

“…”

Có lẽ là vì cô đã xin trước nên ba mẹ nói chuyện với anh cũng chỉ nhắc đến sự nghiệp, con đường sau này gì đó.

Cô không sợ ba đi điều tra về gia đình anh, chắc chắn ba cô có thể tra được, nhưng cô cảm thấy ba mẹ mình sẽ không làm như vậy.

Trước đây, Lạc Thành không biết nhiều chuyện của Tô Diên trong showbiz nên đã thuê người tìm hiểu tất cả thông tin về anh từ khi anh ra mắt, chỉ để kiểm tra lý lịch của anh. Nhưng nếu điều tra những vấn đề về gia đình lại chẳng khác gì theo dõi người khác.

Hơn nữa, hẳn là ba mẹ rất tin tưởng cô.

Lạc Đường im lặng một lúc, quyết định nói thật với anh: “Vì em không muốn ba mẹ hỏi nên dặn trước.”

“Cũng không có nguyên nhân gì khác đâu ạ.” Cô nhíu mày: “Chỉ là em không muốn anh phải kể lại, dù chỉ một hai câu. Em thấy, chuyện này kể một lần là đủ rồi.”

Anh sẽ lại nói, đã qua hết rồi, không sao nữa rồi, không còn ảnh hưởng gì nữa rồi, nhưng cô không muốn.

Vết sẹo như vậy một khi bị vạch ra sẽ đau đớn biết nhường nào, muốn nhẹ nhàng bâng quơ cho qua thì tàn nhẫn biết nhường nào.

Tô Diên không nói gì.

Hôm nay là Giao thừa, Lạc Đường dẫn anh về gặp ba mẹ, lại chợt nhớ ra cô chưa từng nhắc đến một người.

Người phụ nữ dường như chỉ xuất hiện ở nửa đầu hồi ức của anh, mẹ anh.

“Anh, em chưa từng hỏi về… Mẹ anh, bây giờ mẹ anh có còn liên lạc với anh không ạ?” Cô hỏi xong lại giải thích: “Em không có ý gì đâu ạ, chỉ là em đã dẫn anh về gặp ba mẹ rồi, anh có muốn dẫn em đi…”

“Không còn liên lạc.” Anh trả lời rất nhanh.

“Bà ấy từng cố gắng liên lạc với anh, nhưng mục đích cũng không phải là muốn đưa anh về nhà cùng bà ấy. Bà ấy đã có con với người đàn ông kia từ lâu rồi, chắc là chỉ muốn xác nhận xem bây giờ anh sống có tốt hay không thôi.” Tô Diên dừng một chút, nói tiếp: “Anh biết, anh được đi học, được sống là nhờ có tiền mà bà ấy chu cấp, nhưng mà… Anh vẫn không thể đối diện với bà ấy.”

Lạc Đường không biết nên nói gì, chỉ yên lặng ôm anh thật chặt.

Giọng Tô Diên rất bình tĩnh: “Nên anh không muốn liên hệ với bà ấy nữa, cũng không định để em gặp bà ấy.” Anh hôn tóc cô: “Sau này anh dẫn em đi gặp dì anh nhé, được không?”

“Vâng ạ.” Lạc Đường lập tức gật đầu.

Cô không nhắc đến chuyện mẹ anh nữa, hít một hơi thật sâu: “Anh, em bảo, dì anh là người như thế nào ạ? Nhỡ dì không thích em…”

“Không đâu, dì ấy…”

Giọng Tô Diên nói chuyện trong đêm tối tĩnh lặng rất hay, Lạc Đường nghe từ đầu đến cuối không cắt ngang, thi thoảng lại đáp lời một tiếng. Cuối cùng, không biết nói bao lâu, cô hơi buồn ngủ.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, ngửi mùi trên cơ thể anh, Lạc Đường từ từ nhắm mắt, chợt nói: “Anh ơi, anh có buồn không ạ?”

“Sao em?”

“Bà ấy có một đứa con khác, vì có đứa con ấy và ba của nó mà không thể ở chung nhà với anh, anh có buồn không ạ?”

“…” Tô Diên sửng sốt.

Buồn sao…

Lần cuối liên lạc dường như đã là hai, ba năm trước. Tân Lệ gọi điện thoại cho anh, nói mẹ thấy con càng ngày càng tốt, rất giỏi, sau này định thế nào… Không nhắc một chữ đến những chuyện khác.

Ví như… Con có muốn gặp mẹ không, có muốn dọn đến sống cùng mẹ không.

Bà ấy đã có gia đình của mình, đương nhiên, anh biết mình không thể chuyển đến sống cùng bà. Chỉ là, đến chuyện gặp anh mà bà cũng không muốn nhắc tới.

Mọi lựa chọn của bà đều có lý do, nếu không nhờ có số tiền bà gửi về hàng tháng, anh cũng không thể có ngày hôm nay. Tô Diên từ lâu đã tự nhủ với lòng mình, quên bà ấy đi, không nên oán hận, không cần nhớ nhung, không cần nghĩ lại.

Thế nhưng khi anh tưởng rằng mình đã có thể quên được, người phụ nữ ấy lại xuất hiện. Khi anh nghĩ bà ấy sẽ nói gì đó, bà lại hỏi han anh một cách xa lạ chẳng khác gì với một người bạn mới quen được một tuần.

Đó là người thân duy nhất của anh, mà người thân duy nhất ấy… Dường như không muốn xem anh như người thân.

Dĩ nhiên vẫn sẽ thấy buồn.

Nhưng đó đều là trước khi gặp người con gái trong lòng anh bây giờ.

Anh đang muốn nói với cô, nhưng vừa mở miệng chưa kịp nói, giọng mơ màng của Lạc Đường lại truyền đến.

“Anh không cần phải đau lòng nữa, tin em, chúng mình cũng sẽ có…” Cô nói năng lộn xộn, giọng điệu mềm mại, như đang hứa hẹn với anh, cũng như đang nói với chính mình, nỉ non nói: “Ngôi nhà của em và Tô Diên.”

Anh nhìn bóng hình không rõ ràng của cô trong bóng tối, ấm áp từ trái tim lan ra khắp cơ thể, hôn nhẹ lên trán cô.

— “Anh biết rồi.”

_

Đêm đó, Lạc Đường ngủ ở phòng cho khách của Tô Diên, sáng hôm sau dậy chột dạ muốn chết.

— Cô mở cửa đúng lúc Lạc Chu ở phòng bên cạnh ra ngoài.

… Không khí lạnh âm độ.

Lạc Đường kiên trì, vờ như không thấy ánh mắt lạnh lùng trào phúng của ai đó, nhanh chân chuồn về phòng đánh răng, rửa mặt. Sau đó làm như chẳng có gì xảy ra, dẫn Tô Diên xuống nhà ăn sáng.

Bữa cơm nhà họ Lạc không có quy tắc như là ăn không nói ngủ không mớ, nhưng thực ra chỉ có hai người nói nhiều nhất, Lạc Đường và Lạc Thành. Còn Lạc Chu và Bạch Tương Nghi chỉ khi nào thấy hai ba con vô lí hay ngốc nghếch quá mới lên tiếng trêu đùa, phần lớn thời gian là yên lặng.

Nên thêm một anh bạn ít nói như Tô Diên thì vẫn hài hòa như trước.

Ăn sáng xong, Tô Diên xin phép người lớn rồi lái xe về nhà. Đầu xuân năm mới nhưng anh còn có studio mới mở, phim điện ảnh mới nhận, quảng cáo mới ký hợp đồng với ti tỉ chuyện vặt vãnh khác cần phải xử lý, mà Lạc Đường cũng bắt đầu bận rộn.

Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Lạc Đường cũng đi theo ba mẹ tham dự hết tiệc này đến hội khác. Mỗi ngày đi một bữa tiệc, về đến nhà là mệt nói không ra hơi, qua đợt này mới có thể trở lại tần suất hẹn hò với Tô Diên như trước.

Giữa tháng Hai,《Sweet in your heart》đã chuẩn bị cuối cùng cũng đến thời gian xác nhận. Mà Tô Diên cũng nhận được thông báo《Nhói lòng》phải khai máy sớm. Lạc Đường tính thời gian, cô sắp phải bay sang Pháp, dường như không có thời gian để quay một chương trình tạp kỹ kéo dài tận một tháng.

《Sweet in your heart》 cũng đã có đủ khách mời, trước khi Tô Diên và Lạc Đường công khai hẹn hò, tổ đạo diễn đã liên hệ được một cặp đôi khác, trước mắt đang thừa người.

Đây là một chương trình tạp kỹ về tình yêu, một năm hai mùa, Lạc Đường và Tô Diên sửa lại thời gian trên hợp đồng thành tháng Bảy, tháng Tám.

Ngày《Nhói lòng》khai máy, Lạc Đường còn ở Pháp, không đến được phim trường, nhưng cô like hết tất cả những hình ảnh của anh mà mình thấy trên Weibo.

Trong thời gian Lạc Đường ở Pháp, hai người vẫn đúng giờ video call nói chuyện. Không được gặp mặt, nhưng hình như từ khi dẫn anh về nhà, mọi thứ được xác định, thì kể cả có nhiều ngày không gặp nhau cũng không có nhiều cảm giác nhớ nhung, bất an như trước.

Tuần lễ thời trang tháng Tư kết thúc, Lạc Đường về nước, dưới ánh mắt lạnh như băng của Lạc Chu, Lạc Đường ở nhà vài ngày đã không nhịn được trốn sang nhà Tô Diên.

Nói thật, giờ cô không đếm nổi mình đã xách hành lý sang nhà anh bao nhiêu lần rồi nữa.

Khung cảnh quen thuộc, thời gian quen thuộc.

Hơn 6h chiều, Tô Diên về nhà nhìn tủ giầy chỗ huyền quan không nhịn được cong môi cười.

Anh không lên tiếng, lúc cúi đầu thay giầy nghe thấy tiếng bước chân chạy chậm, ngay sau đó cô người yêu gần 50 kg bay đến, bám lên người anh.

Tô Diên cười cười quay đầu lại, cứ như vậy ôm cô xoay người đặt cô xuống một tủ giầy thấp, không đợi cô lên tiếng đã đè lên môi cô.

Anh hôn cô đến mơ màng, đôi mắt ngập nước. Cô dựa vào ngực anh hít thở chốc lát, không nhịn được trêu anh: “Chưa nói gì đã hôn… Anh nhớ em thế ạ?”

Tô Diên cực kỳ thản nhiên “Ừm” một tiếng, sau đó vuốt tóc cô.

Lạc Đường cười, được anh bế xuống từ ngăn tủ, cô ngước lên hỏi anh: “Dạo này anh về sớm thế ạ? Em cứ tưởng đoàn phim mới bận lắm, với lại trước đây có khi anh còn ở lại khách sạn gần phim trường mà…”

“Thời gian trước đi lấy cảnh ở ngoại ô, phải tập trung lại để quay cho xong nên ngày nào cũng về muộn. Dạo này anh về quay ở nội thành rồi, thoải mái hơn nhiều.”

Lạc Đường gật gật đầu, chỉ chỉ vali của mình: “Thấy không, vừa lúc em dọn sang, em chọn thời gian quá là chuẩn!”

Sáu rưỡi là giờ cơm, lúc Tô Diên vào bếp cô cũng muốn đi theo, nhưng điện thoại trên sofa lại rung lắc mạnh mẽ.

Lạc Đường chạy ra nghe máy: “Alo? Tiểu Tranh, sao đấy —”

Trình Tranh cực kỳ bình tĩnh nói: “Đường Đường, mày ngã ngựa rồi.”

Lạc Đường: “???”

Phản ứng đầu tiên của cô là: “Còn lâu nhớ! Tao còn không có ngựa mà ngã ý! Tao ngã ngựa cái gì???”

Trình Tranh: “Mày không ngã ngựa? Mày tự ngẫm lại xem, trên Weibo Lory của mày, trên cái Weibo 2 triệu fan ấy, đầy truyện tranh gì gì đấy đúng không? Bây giờ dân mạng đang đoán mày tự vẽ mày với Tô thần đấy. Có cả bạn học cấp ba trồi lên tung bằng chứng cơ con ạ.”

Lạc Đường: “???”

Nói thật, cô quên mất con ngựa này rồi.

Tính đến hôm nay thì tuần lễ thời trang đã kết thúc được một tuần. Lần trước, vì show L&L mà Lạc Đường lên hot search một lần. Lần này, độ hot của tuần lễ thời trang lại nhắc nhở các Kẹo Giòn: Lạc Đường còn có một thân phận khác.

Đã có một thân phận, đương nhiên sẽ khiến người ta liên tưởng tới một tài khoản Weibo khác, mọi người sôi nổi theo dõi rồi săm soi tài khoản ấy.

Năm trước không ai để ý, chủ yếu là vì thời điểm tuần lễ thời trang cuối năm ngoái, khi Lạc Đường tiết lộ thân phận nhà thiết kế thì Lạc Đường và Tô Diên vẫn chưa công khai.

Sau này hai người công khai, mọi người chỉ tập trung ăn cơm tró, ai còn để ý xem tài khoản thiết kế của cô đăng cái gì.

Mà năm nay, mọi người lôi Weibo Lory ra soi từ đầu đến cuối một lần, nhanh chóng phát hiện cô đã từng đăng tải rất nhiều bức tranh vẽ, bức nào cũng thể hiện được rõ ràng tâm hồn thiếu nữ nên lượt thích và chia sẻ rất cao.

Bức đầu tiên, bối cảnh là vườn trường Phổ thông, đồng phục nhìn thế nào mà lại giống như của trường Trung học Minh Hi. Về sau có học sinh trường Minh Hi lên tiếng xác nhận: Chuẩn cơm mẹ nấu! Rừng cây ấy là của trường tui mà! Chỗ để thùng rác cũng chính con nhà bà xác!!!

Bức tiếp theo, một nam một nữ, kiểu tóc, giọng điệu khi nói chuyện, cộng thêm…

Từ từ nhé.

Lạc Đường và Tô Diên từng thừa nhận hai người là bạn học cấp ba.

Học cùng trường Minh Hi.

Lory là Lạc Đường, đây là truyện tranh cô ấy vẽ.

Má ơi… Chẳng lẽ… Đây là chuyện thời Phổ thông của hai người???

Một bài phân tích nhanh chóng xuất hiện, sau đó hot lên rồi đưa # Truyện tranh thời Phổ thông của Lạc Đường và Tô Diên # lên hot search.

Lạc Đường nghe Trình Tranh nói xong trình tự thời gian, không biết nên nói gì.

Đừng hỏi, có hỏi thì là bội phục.

Trình Tranh đã nói có “bạn học cấp ba trồi lên” đăng Weibo, chính là bài đăng ở No.2 hot search.

【@ Tôi là bạn học cấp ba của Kẹo Giòn thật mà:

Hế lu mọi người! Cả nhà nhìn tên tôi chắc nghi ngờ nhiều lắm QwQ nhưng tôi muốn nói cái này, tôi không phải marketing account, tôi là bạn học cùng khối với hai bạn ấy thật!

Nói thật nhé, từ khi Lạc Đường và Tô Diên quay《Our Youth》, tôi đã bắt đầu phát cơm tró của Kẹo Giòn từ hồi Phổ thông rồi. Từ đó tôi cũng bắt đầu bước lên con đường fan CP, nhưng mỗi lần tôi kể chuyện là bình luận lại chửi tôi bú fame ahuhu…

Về sau tôi không chịu được nữa nên đã xóa Weibo.

Cho đến hai ngày trước, tôi mở lại nhóm chat cấp ba mình chặn từ lâu, xem mọi người tám chuyện, tự nhiên thấy rất nhiều bạn học thảo luận rôm rả về Kẹo Giòn. Lúc ấy tôi nào có nghĩ đến hướng này, hỏi đại một câu.

Ai ngờ!!! Đậu má, CP mà mấy tháng trước tôi đu đã tu thành chính quả!!!

Không chỉ công khai! Mà còn ngày ngày show ân ái!

Đúng là sống đủ lâu thì muốn nhìn cái gì cũng sẽ được nhìn! Ahuhu phê kinh khủng!

Thôi trở lại chuyện chính nè!

Chủ yếu là tôi muốn nói với mọi người, từ hồi cấp ba Lạc Đường với Tô Diên đã cực kỳ cực kỳ có cảm giác CP rồi! Thời cấp ba Tô thần cũng bô zai lắm rồi á, có điều… Quan hệ với các bạn nữ không tốt lắm, các bạn nữ chỉ dám len lén thích cậu ấy chứ không dám đi tỏ tình, vì cậu ấy không giống chàng trai mười mấy tuổi, rất khác với những bạn nam trong trường (nhưng vẫn là cậu chàng đẹp trai nhá!)

Còn Lạc Đường, má ơi luôn á, phải gọi cô ấy là thiên sứ luôn ý! Tôi cảm thấy với tính cách của Lạc Đường, trừ ghen tị ra thì chẳng có lý do gì để ghét cả. Thật sự, một cô gái vừa đáng yêu vừa tốt tính (nếu không thì mấy bồ ngẫm lại xem, sao Tô thần có thể như bây giờ???)

Tôi thấy hai bạn ấy đi trong sân thôi mà cũng có cảm giác như đang quay phim ấy. Với lại, nếu tôi nhớ không nhầm thì hai ông bà ý còn trốn tiết tự học với nhau cơ, thầy cô thấy bọn họ học hành cũng ổn nên không mắng, nói vài câu là xong… Sau đó thì, dù Tô thần có khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng, nhưng mười mấy tuổi đầu mà, có vài cảm xúc nhỏ khó mà giấu được…

Tô Diên bình thường chẳng thân thiết với ai, cả nam lẫn nữ. Nhưng từ lúc lên 11, Lạc Đường chuyển đến, hai người như hình với bóng, một người cứ im lặng chẳng nói chẳng rằng, một người thì cứ ríu ra ríu rít.

Cảm giác này phải diễn tả thế nào nhỉ, như kiểu, bạn nhìn cách hai người họ ở bên nhau, nhìn bóng lưng hai người họ, nhìn Lạc Đường cười hì hì, Tô thần biểu cảm thì lạnh lùng nhưng rất dung túng cái nhắng nhít của cô ấy, tự nhiên cảm thấy… Ngọt ngào vl… Xứng đôi vl…

… Cơm tró nhiều lắm, nói không hết được, cứ thế trước đã nhé QwQ. Để xem trong nhóm chat mọi người có nhớ thêm được gì không, nếu có là tôi sẽ ngoi lên update liền!

Lúc đấy tôi không add WeChat Lạc Đường ahuhu, bây giờ nghĩ lại hối hận quá, cực kỳ hối hận. Nhưng mà không sao, tôi có thể làm fan mẹ của cô ấy! Tôi vẫn cảm thấy RẤT! HẠNH! PHÚC!!!

Không nói nhiều nữa! Tôi đại diện cho nhóm chat cấp ba kêu gọi: Mời Kẹo Giòn nhanh nhanh kết hôn đi!!! Tôi tài trợ 9 tệ!!!】

(9 tệ: Phí đăng ký kết hôn ở Trung Quốc.)

Dưới bình luận loạn hết cả lên.

Có người cung cấp thông tin bây giờ kết hôn không mất tiền nữa rồi, có người điên cuồng “A a a a a”. Lạc Đường tiện tay nhấn like một cái, nói với Trình Tranh vài câu nữa rồi cúp điện thoại.

Cô chạy ngay vào bếp kể chuyện cho Tô Diên.

Tô Diên bình tĩnh hơn cô nhiều, nghe xong chỉ bình luận một câu: “Ừm, hay đấy.”

Lạc Đường vừa đứng bên cạnh nói chuyện với anh, vừa nhấn vào Super Topic của Kẹo Giòn bắt đầu lọc bài Weibo.

Tô Diên đang chờ nước sôi, nhìn động tác của cô, lúc sau lại thấy là lạ, nhìn tên Super Topic cô đang lọc.

Anh hỏi: “Em đang làm gì đấy?”

“Lọc mấy bài Weibo vui vui ạ.” Lạc Đường cười hì hì trả lời anh.

“Sao em lọc được?”

“Dạ?” Lạc Đường ngẩng đầu nhìn anh, buồn cười: “Vì em là admin Super Topic Kẹo Giòn mà? Lọc được là đương nhiên.”

“…”

Tô Diên hơi bất ngờ: “Sao em lên admin được? Không tuyển nữa rồi mà?”

Lạc Đường kiêu ngạo hất cằm: “Đúng là không tuyển nữa thật, nhưng em dùng tài khoản chính để đăng ký đấy, tất nhiên mấy bạn ý phải đồng ý cho em làm rồi!” Nói xong, tiếp tục cúi đầu lọc bài.

Tô Diên yên lặng một lát: “… Dùng tài khoản chính là được nhận hả em?”

“Anh nói thừa thế? Em là một trong hai người của CP Kẹo Giòn đấy! Tự mình đi xin làm admin của Super Topic của mình, làm sao mà bị từ chối —” Lạc Đường bỗng cảm thấy trong lời nói của anh có ẩn ý, ngừng một chút: “Từ từ đã, ý anh là gì?”

“Anh, sao anh biết là không tuyển nữa ạ? Chú ý như thế là anh đã từng đăng ký rồi à?” Lạc Đường tò mò: “Nếu không phải là tài khoản chính, thì tức là… clone?”

Tô Diên không nói gì nhưng trên mặt viết rõ ràng một chữ “Đúng” to đùng.

Chuyện này làm Lạc Đường ngây ngẩn cả người.

Đậu má! Anh có cả clone? Còn đăng ký làm admin Super Topic? Chuyện gì thế này?

Dù chưa tóm được clone của anh nhưng không hiểu sao Lạc Đường lại buồn cười.

Cô nhịn cười hỏi anh: “Clone của anh tên là gì thế, cho em xem được không anh?”

Tô Diên thấy chuyện này chẳng sao cả, anh gật gật đầu, cầm điện thoại đăng nhập vào cho cô xem.

— @ Fan CP của Lạc Tiểu Đường và Tô Diên.

Lạc Đường nhìn, xác nhận mình không bị hoa mắt, một vài ký ức chợt hiện ra trong đầu cô.

Cô chết cười: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha Tô Diên, anh biết sao không? Anh bị fan anh treo tên đấy!”

“Treo tên là cái gì?”

“Nghĩa là các cô ấy thấy anh bình luận ngứa mắt quá, hình như là anh múa may gì đấy trước mặt mọi người làm người ta cáu. Sau đó admin công khai id của anh, quyết định dắt tay nhau đi báo cáo anh, em nhớ là thế đấy.” Lạc Đường dừng một chút, giọng run run vì nhịn cười: “Cái gì đây… Thế là, thế là các cô ấy báo cáo thành công rồi à?”

“… Năm ngoái đúng là anh bị chặn bình luận 7 ngày.”

Vì đây là lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy nên anh ấn tượng rất sâu đậm.

Lạc Đường vịn vào bàn cười phá lên: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha mẹ ơi!”

Nhân lúc cô cười không ngừng được, Tô Diên đăng nhập lại vào clone.

Sau đó, trong lúc fan CP trong Super Topic đang mải high đường không kịp phát hiện, tài khoản chính của Tô Diên theo dõi Super Topic.

Điểm danh.

Còn cập nhật bài đăng Weibo đầu tiên —

【@ Tô Diên: [Super Topic Kẹo Giòn] Check-in】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK