• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Son Lạc Đường vừa dùng là của hãng Lamer, son dưỡng là một trong những vật dụng không thể thiếu khi ra ngoài của cô, nhất là trong thời tiết hanh khô đầu thu như bây giờ.

Lúc trước cô chọn mua Lamer vì nhãn hiệu này mang lại cảm giác thanh khiết, nhẹ nhàng rất dễ chịu, nhưng điều quan trọng nhất là nó không làm môi bóng loáng như những loại son dưỡng khác mà tiệp vào môi, đúng gu cô.

Nhưng mà…

Lạc Đường nhìn anh người yêu đứng trước mặt cười như yêu nghiệt thì hai tai lại nóng lên.

Hôn xong trên môi cô cũng hết cả son dưỡng.

Lạc Đường cũng không lạ gì với việc anh thỉnh thoảng lại lên cơn nữa, nhưng hôm nay có một thứ cô phải giải thích cho anh biết —

“À, không phải vị đào đâu anh.” Lạc Đường: “Sao anh nếm được ra thế? Chỉ có tí vị ngọt sao anh lại nếm ra vị đào được nhỉ…”

Chắc chắn là cái anh này không nếm ra được cái gì nhưng cố ý nói thế để trêu cô rồi. Với lại, chọn quả gì không chọn, lại chọn đào.

Lạc Đường còn đang oán thầm, Tô Diên đã nhận sai ngay: “Ừ, chắc là anh nếm nhầm.”

Hai người vẫn giữ tư thế hôn môi ban nãy, tay Tô Diên còn đặt trên má cô. Vừa dứt lời, ngón tay lành lạnh của anh lại vuốt ve má cô, rất thoải mái.

Nhưng mà một giây sau, trước mắt tối đen, anh cúi đầu xuống.

“Ưm —!”

Lạc Đường trừng mắt, không kịp phản ứng, nghe được tiếng anh mơ hồ bên tai: “Để anh nếm lại xem nào.”

“…!”

Anh nếm nhầm rồi — Ừ, anh nhầm, để anh nếm lại xem nào.

Hợp lý đến mức không vặn lại nổi.

Hóa ra còn có cả chiêu này đợi cô.

Ổng tính hết rồi á!!!



Có lẽ do đây là vùng ngoại ô, xung quanh có rất nhiều cây cối, bóng cây mờ ảo, chỗ Tô Diên tìm được lại ở bên cạnh lâu đài nên có nhiều vật cản, muốn nhìn rõ mặt hai người cũng không dễ.

Hiếm khi nào có thời gian hẹn hò như vậy, Lạc Đường hãm sâu vào yêu đương cùng người yêu. Cuối cùng vẫn bị cắt ngang bởi những cuộc gọi liên hoàn đoạt mạng của Lạc Chu, gọi cực kỳ không đúng lúc, tuy không muốn nghe nhưng lại không thể không nghe.

“Ừm, em vừa xong, vâng… Về ngay đây… Vâng vâng, ok bye bye.”

Lạc Đường trả lời đối phó vài câu rồi lại quấn quýt nũng nịu thêm mười phút nữa.

“Anh, son của em bị anh ăn hết rồi đấy.” Hai người ôm nhau, cô cứ như gấu Koala treo trên người anh, nghĩ gì nói đó, “Nhưng mà anh cứ yên tâm, son của em không có độc đâu, thỉnh thoảng em cũng vô ý liếm phải.”

Tô Diên “Ừm” một tiếng, “Anh có lo gì đâu.”

Nghĩ cũng phải, ban nãy cô cải trang thành ma anh còn thơm được nữa là, bây giờ ăn một tí son môi có là gì.

“À đúng rồi,” Lạc Đường hơi nắm lấy phía sau cổ áo của anh: “Em quên hỏi, tạo hình hôm nay của em, ma nữ ấy,” Cô đột nhiên thấy căng thẳng: “Anh có thấy xấu không ạ?”

Không chờ anh trả lời, Lạc Đường lại nói: “Em sợ trước đây anh xem phim ma buổi đêm rồi bị ám ảnh Trinh Tử nên tránh ở cùng tầng với anh, đã tính kỹ trước khi đi vào phòng đấy rồi… Nhưng mà không ngờ tổ đạo diễn lại lừa em! Chú ấy cố tình lừa em nên em mới ở cửa tầng ba chờ anh!”

Cô gái nhỏ nói đến đây thì bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn viết rõ hai chữ “buồn bực”, giọng nói như đang nghiến răng lại.

Tô Diên nhìn cô không nhịn được cười: “Không sợ, cũng không xấu.”

“Thật ạ?” Đôi mắt to của cô như chứa đầy sao, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, sau đó lại cố gắng khống chế biểu cảm: “Anh phải nói thật đấy, không phải vì bây giờ bọn mình là người yêu mà nịnh em đâu! Không xấu thật ạ?”

“Thật mà,” Tô Diên véo véo má cô: “Với cả lúc em búi tóc lên đáng yêu lắm.”

Lạc Đường cũng coi như được người ta khen từ bé đến lớn nhưng tổ đạo diễn của chương trình này làm việc rất chuyên nghiệp, thành thục, họa cho cô quả mặt hết nói nổi luôn. Tô Diên lại chẳng mấy khi khen ai, cho nên lời khen từ miệng anh thốt ra có độ đáng tin cậy rất cao.

Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống, Lạc Đường nhẹ nhõm.

Nói đến chuyện này, Lạc Đường lại nhớ đến phản ứng của Tô Diên khi thấy cô đứng ở tầng ba. Cô lại tò mò: “Anh ơi, anh không sợ ma ạ? Em thấy anh lúc nhìn em xõa tóc cũng chẳng trốn…”

Không chỉ không trốn mà còn nhìn như muốn đánh em ấy, cô yên lặng bổ sung trong đầu.

“Ừ, anh không sợ.”

“Nhưng mà em sợ ý!” Lạc Đường chớp mắt: “Thế nếu đêm nay em sợ em gọi điện cho anh nhé, được không anh?”

Đường đường là một anh bạn trai hoàn mỹ, đối với yêu cầu nho nhỏ như vậy, Tô – thả thính – bá đạo – đếch sợ ma – cực kỳ đáng tin tưởng – Diên đương nhiên sẽ đồng ý.

Sau khi hai người tách ra, Tô Diên nhìn xe Lạc Đường đi rồi mới lên xe mình, Vương Lâm đã ngồi phía sau từ lâu, anh vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng thở dài quen thuộc.

“Haiz…” Vương Lâm giả vờ nhìn máy tính bảng trong tay, không biết trong đó có gì nhưng nghe giọng cậu như muốn khóc: “Tô thần của em, một người đàn ông thủ thân như ngọc, không bao giờ tiếp xúc thân mật, không quay chụp thân mật, không tạo scandal với sao nữ, chưa từng có Super Topic CP —”

“…”

“Ngày hôm nay —” Vương Lâm ra vẻ dụi dụi mắt: “Đã có Super Topic CP đầu tiên trong đời! Cảm động quá đi ò!”

Tô Diên mở cửa lên xe, mơ hồ có dự cảm gì đó nhưng không nói luôn, nể mặt hỏi cậu: “Với ai?”

Vương Lâm cũng mới biết chuyện yêu đương của anh và Lạc Đường không lâu.

Tô Diên chỉ nói cho Vương Lâm chuyện anh và Lạc Tiểu Đường yêu nhau, chẳng những vậy, còn không hề dùng giọng điệu thương lượng, chỉ thông báo với cậu, ra vẻ “Một ngày nào đó anh mày sẽ công khai nhưng anh đếch thương lượng với chú đâu, anh mày sẽ tiền trảm hậu tấu”.

Thế nên, cái bây giờ Vương Lâm nhìn thấy chính là một nhân vật nổi tiếng với thực lực bán vé và lưu lượng đỉnh cao, nam thần quốc dân, bị cô bé vừa mới nhón chân vào showbiz chưa đến nửa năm, không danh không tiếng cưa đổ.

Nhưng mà, cùng với niềm đau đớn tột cùng ấy, niềm an ủi duy nhất với Vương Lâm chính là cô bé này vô cùng xinh đẹp, vô cùng xứng đôi với nam thần, đôi chim cu này đứng cùng nhau thì chẳng khác gì thần tiên giáng trần.

Lái xe còn chưa biết chuyện nên Vương Lâm cũng không tiện nói thẳng, chỉ khẽ cắn môi ám chỉ: “Anh tự đoán được còn hỏi em làm gì.”

Tô Diên không nhịn được cong môi: “Ồ.”, cực kỳ vui vẻ giơ tay với Vương Lâm: “Đưa anh xem.”

Vương Lâm vừa đưa vừa nói: “Đêm nay Lạc Tiểu Đường với Lương Tử Nguyệt lên sóng đầu tiên đấy anh —” Cậu cười ra tiếng: “Há há há đậu mé em không nhịn được, buồn cười vãi luôn ý, lúc đấy anh không được xem tận mắt, tí nữa anh nhớ lên Weibo xem vid quay màn hình nhá.”

“Khụ, vid của hai chị ấy lên hot search rồi, lên top nhanh lắm. Top hot search lúc đầu vốn là phốt ly hôn mới khui sáng nay, nửa tiếng sau em tra thử ‘Tô Diên’ thì đã có đống người đăng video của anh với Lạc Tiểu Đường rồi.”

Vương Lâm coi như là người ăn hết cơm tró từ đầu đến cuối, toàn là thiên tài đặt tiêu đề, nào là # Mười ba giây tắt đèn #, rồi # Đi giầy cho em #, # Tình người duyên ma #…

Lúc đầu cậu còn lo đôi chim cu này yêu đương vào lên gameshow sẽ bại lộ, cuối cùng thấy Lạc Tiểu Đường bốc được nhân vật NPC ma nữ mới yên tâm. Ai dè, một chị ma nữ với một anh người chơi mà vẫn vung cơm tró nhiều phát sợ!!!

Nhìn cái độ hot như gió lốc bay lên này này, Super Topic CP cũng có luôn rồi!!!

Đừng hỏi, có hỏi thì là mệt tâm chết đi được.

Giao diện lúc Tô Diên cầm lấy điện thoại là giao diện của Super Topic CP Kẹo Giòn.

【 @ Kẹo Giòn tôi yêu nhứt: # Kẹo Giòn # a a a a a a a tui chít mất, hu hu hu ai phối nhạc cho cái bộ phim Tình người duyên ma này đê, xin cảm ơn rấc nhìu 】

【 @ CP em đu đã rắc đường chưa: Hu hu hu con gái của Kẹo Giòn tuyệt đối không chịu thua! Tới thử mà xemmm # Kẹo Giòn # 】

【 @ Ai nói fan CP toàn bán thảm: # Kẹo Giòn # Hu hu hu toẹt zời quá cuối cùng cũng có nơi để em nạp đường mỗi ngày rồi 】

(Bán thảm: Tỏ vẻ đáng thương.)



Cứ thế, dường như mọi tài khoản Weibo đều đăng lại video quay màn hình của《Kỳ tích》, một số fans vẫn rất cẩn thận, không dám nói quá rõ ràng, không ai đề cập đến mấy từ hay xuất hiện trên các Super Topic CP khác như là “tình yêu thần tiên” hay “kết hôn”. Khát vọng được tồn tại phải nói là vô cùng mãnh liệt nhưng vẫn nhìn ra được sức nén kinh khủng.

“Em bảo này, bây giờ fan CP có địa bàn hoạt động rồi, dự là sau này sẽ càng ngày càng đông.” Vương Lâm nói: “Anh xem cái bảng xếp hạng độ hot của Super Topic CP ấy, em vừa ngó qua hình như # Kẹo Giòn # bò lên đấy rồi.”

Tô Diên nghe cậu tìm thử, phát hiện Super Topic Kẹo Giòn đã bò vào top 20 danh sách Super Topic hot nhất rồi.

Nhóm fans thường ngày bị fans chân chính chèn ép, không được quang minh chính đại du CP, sau buổi live stream hôm nay bung lụa.

Không tính đến các phương diện khác thì trên người Tô Diên vẫn còn hai chữ “lưu lượng” to đùng. Vương Lâm chầng chậc cảm khái, chuẩn bị nịnh hót vài câu đột nhiên nghe thấy Tô Diên gọi mình: “Vương Lâm.”

“Gì ạ?” Cậu đáp: “Đại ca gọi em ạ?”

Thật ra cậu đoán được từ lâu rồi, Tô Diên hồi trước đăng ký cái clone “@ Fan CP của Tô Diên và Lạc Tiểu Đường” làm sao giấu được cậu. Lúc cậu phát hiện Tô Diên đăng ký một tài khoản mới, cậu đọc mấy bình luận trong clone ấy mà như mở được cánh cổng của thế giới mới.

Trong thế giới ấy, Tô thần không những không được người ta theo đuổi, chào đón mà còn bị đuổi đánh.

Tô Diên thật sự không hợp với cái vòng fan hỗn độn như thế, chẳng khác gì một cậu chàng ngoại tộc.

Cho nên Vương Lâm cũng đoán được Tô Diên định bảo cậu làm gì, chắc là muốn cậu cày bảng xếp hạng các kiểu cho Super Topic CP, xin người cứ giao cho em, thân là thằng em u mê Tô Diên, mấy việc này cậu làm cứ phải gọi là chuyên nghiệp.

Tô Diên hơi cau mày nhìn máy tính bảng, ngón trỏ thon dài ấn đi ấn lại, góc cạnh khuôn mặt cực kỳ hoàn hảo. Hình ảnh này mà được chụp lại rồi thêm tí filter chỉnh màu nữa thì cho lên làm poster phim luôn cũng được, đăng lên Weibo thế nào cũng làm một đống người u mê.

Đôi lông mi dài của vị originate visual này rung lên một cái, cuối cùng ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa hoang mang hỏi: “Xin làm admin của Super Topic kiểu gì?”

Vương Lâm: “?????”

Tô thần, anh u mê sâu quá rồi đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK