Sau ba hành động liên tiếp của anh, giang cư mận ngu người, Hỏa Diễm ngu người, fan CP trong Super Topic cũng ngu người.
Cả hai người trong CP mị đu cùng nhau điểm danh vào Super Topic? Lại còn check-in???
Mị đang mơ hả???
Cùng lúc đó, những người đu CP không nổi bắt đầu ghen tị với bên này. Tại sao tui chỉ có thể sống chết tìm cơm tró rồi tự ăn, khổ sở nhặt nhạnh moments rồi miễn cướng an ủi mình là hai người họ “real vl”, nhưng thực tế nhân vật chính bên ngoài còn chẳng gặp mặt nhau bao giờ.
Tại sao chỉ có Kẹo Giòn là không như thế?!
Làm fan Kẹo Giòn, lúc mới đầu đúng là có chút khó khăn — Đây là CP danh chính ngôn thuận được đặt tên đầu tiên của Tô thần, lúc đó hai người lại không có tương tác rõ ràng, nên CP cứ như tìm đường sống trong cõi chết — Cái đường sống có khi là hẹp nhất trong showbiz bấy giờ.
Lúc ấy fan nhà khác còn hả hê lắm, nhìn này, bọn tôi thấy CP nhà mình không nổi nên không làm lố gì, thế mà nhà các cô còn flop hơn nhà tôi, còn bị fan-only chửi, chậc chậc, đúng là fan CP đáng thương nhất showbiz.
Sau đó thì sao?
Từ khi Lạc Đường và Tô Diên đóng máy《Our Youth》, đầu tiên là chính thức công khai hai người là bạn học thời Phổ thông, không chỉ đi thảm đỏ chung mà còn có video hậu trường, cộng thêm đủ loại lên hot search khi đoàn phim《Ngự kiếm hành》live stream. Có thể nói, sau những sự kiện như vậy thì những fan-only dễ dãi ngoài mặt thì kiên quyết không thừa nhận nhưng trong lòng đã bắt đầu lung lay rồi.
Huống chi còn có cả một chuỗi sự kiện kinh thiên động địa sau đó: Nhà thiết kế, vết son trên môi Tô thần, công khai tình cảm, show ân ái… Đến hôm nay, đúng là chẳng khác nào toàn dân đu CP.
Fan CP đáng thương nhà Kẹo Giòn chỉ tốn mấy tháng để đi từ ‘tìm đường sống trong cõi chết’ đến ‘nở mày nở mặt’! Mà nhà mình vẫn còn sống trong đau thương! Ăn gì mà xịn thế!!!
Cũng là dân đu CP như nhau mà sao ông Trời bất công thế!!!
Mà fan CP Kẹo Giòn được người ta hâm mộ thì tỏ vẻ: Bây giờ show ân ái công khai đã không còn là mục tiêu theo đuổi của tụi tui nữa rồi. Mục tiêu của tụi tui bây giờ là ăn cơm tró ngập mặt, ăn 24/7.
Có bao nhiêu thì tụi tui cũng ăn sạch!!!
— @ Tô Diên @ Lạc Tiểu Đường tang bộ hai ông bà khùng hả (tôi chết mất QwQ)? Có mỗi mấy vị trí admin mà hai ông bà cũng định tranh với fan quạt bọn tôi? Hai ông bà định cứ thế chiếm không thèm quan tâm đến cảm xúc của người khác hả???
— @ Tô Diên @ Lạc Tiểu Đường tang vừa vừa phai phải thôi nhá! Một người đăng ký là được rồi, sao mà cả hai cùng đăng ký, hả??? Tụi tui chen vỡ đầu méo đăng ký được mà hai ông bà phẩy tay một cái là được luôn! Quá đáng dễ sợ! /doge
…
Lời than vãn của fan tràn ngập cả màn hình nhưng chỉ người ngốc mới không nhận ra bọn họ đang khoe khoang.
Từ khóa # Tô Diên Lạc Đường cùng nhau lấy được vị trí admin Super Topic # nhanh chóng leo lên hot search.
Sau đó —
Super Topic của Tô Diên: ……
Super Topic của Lạc Đường & Lạc Tiểu Đường & Lory: ……
Bên kia vui vẻ náo nhiệt, bên này bình lặng ảm đạm.
Bốn Super Topic bên kia đương nhiên không hài lòng, các fan và admin bọn họ điên cuồng @ hai người: Xin hỏi hai anh chị, tại sao chỉ đăng ký Super Topic CP của hai người? Bộ tụi tui không xứng hay gì, hả???
Không riêng gì fan, rất nhiều bạn thân trong giới của hai người cũng hóng hớt.
Lương Tử Nguyệt chia sẻ lại hot search thông báo Lạc Đường và Tô Diên được chấp nhận làm admin Super Topic, nói —
【@ Lương Tử Nguyệt: Sao Tô thần yêu đương vào lại thành ra thế này… [chia sẻ]】
Gần như cùng lúc ấy, Tiếu Nghênh cũng chia sẻ lại bài viết này.
【@ Tiếu Nghênh: Tô thần, anh thay đổi rồi… [chia sẻ]】
Hai cô cậu này hợp tác không ít lần nhưng ai ai cũng biết hai người họ cứ gặp nhau là cãi lộn, ăn ý như hôm nay đúng là hiếm thấy.
Giọng điệu của hai người giống nhau quá, lại còn một trước một sau. Mà Lương Tử Nguyệt đăng bài trước hai phút, thế là các fan ngay lập tức nhìn thấy Lương Tử Nguyệt xuất hiện ở khu bình luận của Tiếu Nghênh:【Cậu em, đừng có bắt chước chị đây nhá???】
Tiếu Nghênh được gọi là em trai quốc dân, Lương Tử Nguyệt lớn hơn cậu mấy tháng nên cô cố tình lợi dụng danh hiệu này để cà khịa cậu.
Có lẽ là do được quản lý kiềm chế, hoặc là ý thức được đang trên Weibo nên Tiếu Nghênh không cãi nhau với cô, chỉ “lễ phép” rep lại bằng một hàng dài dấu chấm hỏi, vụ này đến đây là kết thúc.
Như vậy hoàn toàn không giống với hình tượng ‘đối thủ một mất một còn’ của hai người trên TV, phía dưới bình luận bắt đầu bàn tán rôm rả.
【=)))))))))) Cười ẻ! Các thím nhớ tập《Kỳ tích》chơi Ma sói khum, xem góc nhìn của hai ông bà này mà em cười đau bụng luôn ý】
【Nhớ chứ =)))))】
【Mị đoán là hai con người này vào WeChat để tới công chuyện với nhau rồi】
【WeChat tới công chuyện +1】
【Có khi gọi hẳn video mà chiến nhau chứ đùa】
【=))))))))) đậu mọe sao tự nhiên tui lại cảm thấy gọi video chửi nhau cứ đáng yêu thế nào í nhở!】
…
Lạc Đường cười rồi lại ngồi lướt Weibo một lát, thấy cái gì vui thì đọc lên cho Tô Diên nghe, vụ Lương Tử Nguyệt và Tiếu Nghênh cãi nhau cũng kể lại không sót một chữ nào.
Cô vỗ vỗ vai anh: “Em thấy hình tượng Tô thần trong lòng fan sắp vỡ tan tành rồi đấy.”
Anh cực kỳ bình tĩnh “Ừm” một cái.
Tô Diên chưa bao giờ để ý đến những thứ ấy, anh cũng chưa bao giờ miễn cưỡng nghe theo yêu cầu của ai để xây dựng hình tượng. Vậy mà hình ảnh trái ngược của anh sau khi yêu đương lại thu hút thêm một lượng lớn fan mới.
Nửa tiếng sau, hai người bắt đầu ăn cơm.
Lạc Đường lúc này mới nhớ đến khởi đầu của chuỗi chuyện hài hước vừa nãy, là Trình Tranh gọi điện cho cô, báo cô biết có bạn học cấp ba trồi lên phát cơm tró.
Cô nhớ lại: “Anh, anh còn nhớ các bạn cùng lớp mình không? Bọn họ có nhóm chat đấy, bạn này còn bảo trong đấy đang nói chuyện bọn mình ngày xưa gì đấy… Nhưng mà lúc đấy em không tốt nghiệp ở trường nên chẳng add WeChat ai cả.”
“Không nhớ.”
“Không nhớ ai hết ạ?”
“Ừ.”
Lạc Đường nghĩ ngợi một lát: “Thế anh có nhớ Chu Văn Huy không?”
“…” Tô Diên chợt dừng tay, nhìn cô với ánh mắt tối sầm.
Biết ngay mà, nhắc tới cái tên này là ánh mắt thay đổi ngay tắp lự.
Anh buông đũa xuống nói: “Nhắc đến cậu ta làm gì?”
Trong lòng Lạc Đường cười ngất, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ vô tội, nhún vai: “Gì đâu ạ, em chỉ định thử xem anh có còn nhớ người ta không thôi…” Cô cố ý kéo dài giọng ra: “Dù sao — người ta — cũng là người từng ăn một quả đấm của Tô thần —”
“…” Tô Diên vội ngắt lời cô: “Ăn cơm đi em.”
Lạc Đường bĩu môi: “Chậc chậc, lại còn cấm em nói.”
Thời đi học của Lạc Đường, từ Trung học đến Phổ thông đều có người theo đuổi xếp cả hàng dài.
Chu Văn Huy, tên thì bình thường nhưng làm gì cũng rất nổi bật, là kiểu nam sinh mà tán gái thôi cũng phải để cho cả trường biết.
Thật ra cô cũng chẳng nhớ Chu Văn Huy đã làm những gì, hình như là gióng trống khua chiêng kéo 500 anh em sang tặng quà, socola cho cô, hay là tỏ tình hoành tráng gì đấy. Cô chỉ nhớ tên cậu ấy, chứ những thứ liên quan đã quên sạch.
Nhớ tên là vì… Hồi ấy, cậu bạn này đã cho Tô Diên ăn một cái bánh gato siêu to khổng lồ.
Hồi ấy, đối với những chuyện vặt vãnh như chép bài tập về nhà, Tô Diên chẳng bao giờ đồng ý làm hộ ngay lần đầu cô nhờ, phải kì kèo mãi anh mới làm cho. Nhưng Lạc Đường phát hiện, nếu anh không làm giúp cô, cô chỉ cần nói “Thế thì tớ đi nhờ Chu Văn Huy” là ai đó sẽ đen mặt làm hộ cô ngay lập tức.
Khi đó, trong lớp có rất nhiều người thích thầm Tô Diên, Lạc Đường thân là một cô học trò ôm ấp tâm tư thiếu nữ thì rất nhạy cảm với phương diện này. Ví như có người cậy anh là cán sự môn tiếng Anh, cố tình kéo dài thời gian để một mình hỏi bài kiểm tra, bài tập về nhà,… Chẳng đếm nổi cô đã phải lặng thầm ăn bao nhiêu gato.
Chu Văn Huy là người theo đuổi cô khiến Tô Diên ăn gato nhiều nhất, chắc chắn!
Thế mà còn bảo không nhớ bạn cấp ba nào…
Rõ ràng là khi nhắc cái tên này, anh vẫn phản ứng mãnh liệt như xưa.
Lạc Đường sướng, ăn cơm xong thì nằm ườn lên sofa lướt Weibo với anh, lại lướt đến bạn học cấp ba.
Cô lướt đến phần bình luận, có một câu hỏi:【A a a a chủ thớt nhìn em cái! Tô Diên và Lạc Đường từ đầu đến cuối đều ngồi cùng bàn hay sao ạ?】
Chủ thớt rep:【Lạc Đường nhảy lớp, tôi không nhớ là do thầy giáo sắp xếp chỗ ngồi hay thế nào nữa, nhưng mà từ lúc đầu thì hai người đã là bạn cùng bàn rồi ~】
Cô cười cười: “Anh, lớp mình cũng không biết này. Bọn mình không phải là lúc ngồi cùng bàn mới quen, thật ra lúc trước cũng đã…”
Lạc Đường nói đến đây, chớp chớp mắt quay sang hỏi Tô Diên: “Bọn mình như thế đã gọi là quen biết chưa nhỉ? Hình như cũng không phải… Nhưng đằng nào cũng là từng gặp trước rồi, chắc anh cũng có ấn tượng với em mà.”
Tô Diên nhìn cô, không nói gì.
Lạc Đường chợt nghi ngờ, híp mắt: “Đừng nói với em… là anh quên rồi đấy nhớ?”
“Quên cái gì.” Anh cười cười: “Quên là em ngồi trên sân cầu cứu anh à?”
“… Đấy mà gọi là cầu cứu à! Thôi, cứ cho là thế đi.” Lạc Đường không phục nói: “Rõ ràng là anh nhìn em trước, em mới tiện đấy gọi anh thôi!”
Tô Diên đang đọc kịch bản, nghe vậy thì bỏ tập giấy sang một bên rồi ôm cô, giọng điệu biếng nhác nhưng quyến rũ: “Ồ, hóa ra là không phải em thấy anh đẹp trai nên mới gọi à?”
“……?”
Lạc Đường trợn mắt, không tin được đây là lời thốt ra từ miệng Tô Diên.
Tiếu Nghênh nói chuẩn, anh thay đổi thật rồi.
“… Nguyên nhân này, chỉ chiếm một phần nhỏ thôi.”
— Nhưng cô không nói xạo thật mà.
Lần đầu tiên gặp gỡ của hai người không phải là lớp 11 cô nhảy lớp, đề nghị ngồi cùng bàn với anh.
Lúc ấy cô vẫn học Trung học, không nhớ sao mình lại đi bộ sang khu Phổ thông, cũng không nhớ tại sao mình lại ngã trật chân, nguyên nhân chắc là ly kỳ lắm nên cô mới ngã đau như thế, đau đến nỗi đứng lên không nổi.
Cô để điện thoại ở lớp, không mang theo thứ gì nên cứ ngồi yên ven đường chờ xem có thầy cô nào đi ngang qua không.
Xui thay, lúc ấy đúng vào giờ học nên cô ngồi cả mười phút cũng không có một bóng người đi qua.
Ngay lúc cô sắp òa khóc lên, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người cao gầy, mặc đồng phục khác cô nhưng vẫn có logo của trường Minh Hi.
Lúc ấy Lạc Đường mừng quýnh lên, nhưng đến lúc cô nhìn kỹ được gương mặt của ai đó, cái miệng đang định nói lại tự động ngậm lại.
Vẻ ngoài của Tô Diên thời ấy vẫn còn ngây ngô nhưng giá trị nhan sắc thì chẳng kém bây giờ là bao. Mà khí chất của chàng thiếu niên mười mấy tuổi là thứ hấp dẫn cô nhất, lúc anh mặc đồng phục nhìn không chớp mắt đi về phía mình, Lạc Đường chỉ cảm thấy —
Chuẩn gu mình.
Từ bé đến lớn cô gặp biết bao nhiêu anh chàng điển trai, vả lại anh ruột của cô cũng rất ưa nhìn nhưng rõ ràng, người thiếu niên trước mặt rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô.
Cô nhớ như in suy nghĩ của mình lúc ấy… Không phải là không muốn nhờ anh, dường như, là vì cảm thấy không nên để anh chàng hợp gu như vậy nhìn thấy hình ảnh nhếch nhác của mình, xấu lắm.
Ai ngờ, cô đã bỏ cuộc rồi nhưng Tô Diên lại nhìn thấy cô, bốn mắt chạm nhau. Sau đó anh nhìn thoáng qua vẻ ngượng ngùng của cô rồi đứng lại cách cô một khoảng vừa đủ.
Sau đó…
Cõng cô đến phòng y tế.
“Haiz, nhìn ra khác biệt rõ ràng luôn nhé.” Lạc Đường tựa vào người anh thở dài: “Lần đầu em đau chân thì anh cõng, năm ngoái em đau chân thì anh chuyển sang bế công chúa…” Cô bĩu môi: “Lần đầu tiên gặp em đã biết anh sẽ lại gần cõng em lên rồi, mặt anh viết rõ ràng luôn…”
Sau khi cô mở miệng nhờ anh giúp đỡ, cậu thiếu niên ấy vô cảm đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống đưa lưng về phía cô, nói đúng một chữ: Lên.
Không thừa một chữ, một động tác nào.
Lúc ấy cô được anh cõng thì sướng rơn, căng thẳng đến mức quên cả hỏi tên.
Tô Diên nghe vậy cười: “Em cũng biết đấy là lần đầu gặp mà.” Dừng một chút, anh còn nói: “Anh thấy bình thường em đi đứng cũng có hay trật chân đâu, kể cả lúc đi giầy cao gót, mà sao trước mặt anh…?”
Anh chưa nói hết nhưng ý rất rõ.
“… Đừng bảo là anh nghĩ em cố gây chú ý với anh đấy nhé?” Lạc Đường hỏi xong, nhìn biểu cảm thiếu đòn của anh, không khỏi nhéo anh một cái: “Tô Diên, anh ảo tưởng mình anh thì được, nhưng mà đừng có vu khống em nhé!”
“Lâu rồi nên em chẳng nhớ lúc đấy vì sao lại bị trật chân nữa, nhưng đấy là lần đầu em gặp anh mà, em tiên tri được chuyện anh không lên lớp mà lại đi ra chỗ đấy à?” Cô nói tiếp: “Sinh nhật anh tháng Sáu năm ngoái cũng thế, em đi giầy cao gót xong bị fan anh xô đẩy trật chân, ai mà biết được anh cũng lên đấy… Em cũng không muốn thế đâu, nhé!”
“Anh đùa mà, đừng giận.”
Tô Diên nói xong, tiện thể nghiêng đầu về phía cô. Lạc Đường rất không phục bị anh hôn, còn hai câu chưa kịp nói ra.
Cô muốn nói —
Tế bào vận động của em tuy ở mức bình thường nhưng chắc chắn là không kém.
Sống đến từng tuổi này mới bị trật chân hai lần, mà giờ ngẫm lại, hai lần này cũng có ý nghĩa rất sâu sắc đấy chứ.
Lần đầu tiên, là vì gặp được anh.
Lần thứ hai,…
Là vì gặp lại anh.
_
Từ tháng Hai đến tháng Tư, Tô Diên chủ yếu vẫn ở thành phố C quay phim. Anh nói, vì yêu cầu lấy cảnh nên từ tháng Năm đến tận khi đóng máy phải quay ở các tỉnh thành phố Y.
Lạc Đường từ tháng Tư lo toan xong tuần lễ thời trang đến tháng Bảy, tháng Tám quay《Sweet in your heart》thì không có việc gì quan trọng. Thỉnh thoảng cô lại tham dự vài sự kiện với mẹ, thời gian còn lại thì gọi video với Lý Ý, lúc cần lại bay sang Pháp.
Cũng vào tháng Năm,《Ngự kiếm hành》sẽ được hoàn thiện và phát sóng đúng thời gian trên các kênh truyền hình lớn. Các buổi tối thứ Bảy, Chủ nhật thường dành cho các chương trình tạp kỹ nên bộ phim được ấn định sẽ phát sóng từ 8h đến 10h tối hàng ngày từ thứ Hai đến thứ Sáu, mỗi ngày hai tập, toàn bộ thời gian phát sóng khoảng một tháng một tuần.
Tuyến tình cảm trong phần đầu bộ phim chắc chắn là điều thu hút lượng lớn sự chú ý của người xem. Vừa mới tung ra poster diễn viễn, Tống Cảnh Chi và Cầm Lạc đã có Super Topic CP. Tên cũng không có gì đặc biệt, chỉ là “Cảnh Lạc” nhưng cũng rất phù hợp với cảm giác và vẻ đẹp của CP cổ đại.
Nếu CP về nhân vật cũng có, thì đương nhiên, CP của diễn viên cũng tăng thêm nhiều fan.
Có người đã miêu tả sinh động lại hành trình đấu tranh tâm lý của mình khi đu CP Kẹo Giòn và Cảnh Lạc —
Lý trí: Mày là fan-only! Không được đu CP! Đu CP là dở rồi!!!
Nhưng liếc mắt qua màn hình TV.
Ahuhu tình yêu gì thế này ahuhu má ơi tui muốn đu CP QAQ!
Làm fan-only làm mịe gì nữa! Không làm nữa! Tướng quân với công chúa nhỏ, chị mày phải đu!!!
Dưới bầu không khí như vậy, đa số vẫn giữ vững tôn chỉ trong lòng mình, nhưng cũng có một số fan không kiên cường nổi đã gục ngã trở thành fan CP.
Chính vì vậy, Super Topic của Kẹo Giòn đã có mặt trong danh sách những Super Topic dành cho CP hot nhất, không hề kém cạnh với nhà khác trong danh sách. Super Topic của họ được lập hơn nửa năm, bình thường có sự kiện nhỏ xíu nào là lại tăng thêm cả đống fan, đến bây giờ đã sắp vượt qua độ hot Super Topic của những nữ diễn viên đang nổi, được mọi người chú ý.
Gần đến tháng Năm, Tô Diên phải ra ngoại thành quay phim, Lạc Đường dọn về nhà mình. Lúc đầu, cô muốn đi thành phố Y với Tô Diên, nhưng anh nói anh đã hỏi trước rồi, nơi đoàn phim lấy cảnh rất lộn xộn, quay vài ngày là phải đổi địa điểm, khi thì vùng núi, khi thì ngoại ô. Nếu đi thì phải ở hẳn đấy, mà khu vực ấy lại rất hẻo lánh, điều kiện sống không tốt cho lắm.
Tóm lại — Là không muốn để cô đi chịu khổ.
Nhưng Lạc Đường không đi không phải vì chuyện đó, mà vì có bạn gái của nam chính nào lại đến đoàn phim để ăn uống, sinh hoạt đâu cơ chứ. Vả lại, nghe anh kể, chắc hẳn là lịch trình của đoàn phim rất dày đặc. Lạc Đường tự biết thân biết phận, cô là bạn gái của anh thật — hoặc có thể trở thành vợ sắp cưới, nhưng cô cũng là fan của anh, tuyệt đối không được làm những việc phiền đến sự nghiệp của idol!
Nhớ nhung cả một tháng, hôm nay chính là ngày Tô Diên bay từ thành phố Y về.
Hai ngày trước, tin tức Tô Diên đóng máy phim điện ảnh đã lên hot search, cùng lúc đó, các fanpage cũng bắt đầu chuẩn bị tiệc sinh nhật năm nay.
Hơn nữa, nghĩ đến mấy chữ “vợ sắp cưới”…
Từ năm mới Lạc Đường đã mong chờ, chờ hơn bốn tháng. Tháng Hai cô nói với Tô Diên: “Anh ơi, chắc năm nay là mình cưới nhỉ.”
Thì anh nói gì?
Anh nói, em như thế là không được, không được mong ngóng như thế, bởi vì anh đây muốn cho em yêu của anh một món quà bất ngờ.
Ồ, rồi sao? Bất ngờ của em đâu?
Hứ!
Cô chẳng tin nữa đâu, bất ngờ gì mà chuẩn bị tận bốn tháng?!
Với lại, vừa qua năm mới là anh đã vào đoàn phim, bận như thế thì chuẩn bị được bất ngờ gì?
Sao tháng Hai gặp ba mẹ xong anh không tiện đấy cầu hôn luôn đi! Cô không cần bất ngờ nữa đâu mà!!!
Bây giờ Lạc Đường cảm thấy rất hối hận, đáng lẽ lúc đấy không nên đồng ý để con người bận rộn này chuẩn bị bất ngờ. Cô phải ép tới cùng, hoặc là tự cầu hôn luôn mới đúng!
Lạc Đường vừa oán thầm vừa cáu, vừa lạnh mặt cày bảng xếp hạng cho Tô Diên.
Cuối tháng mà, dù có xảy ra chuyện gì thì cô vẫn là một bé fan có tố chất, mấy bảng xếp hạng này phải bảo đảm Tô Diên dẫn đầu, bỏ xa mấy người phía sau.
Lạc Đường nhịn một tháng, tự bực bội với bản thân rồi nhanh chóng vứt chuyện này ra khỏi đầu.
Suy cho cùng, mỗi lần cô nghĩ ngợi linh tinh đều là do không gặp được anh, không thấy người là lại phát cáu, vừa được gặp anh thì vui vẻ ngay.
Sau khi Tô Diên về, cô như lẽ đương nhiên chuyển tới nhà anh. Lần này Tô Diên không nhận hát OST, phim thì chưa đến giai đoạn quảng bá, lịch trình cũng ít, hai người cứ ở nhà dính lấy nhau tận hai tuần, thoắt cái đã đến ngày mở tiệc sinh nhật.
Vương Lâm nói có người đề nghị cho Lạc Đường làm khách mời đặc biệt nhưng Lạc Đường từ chối.
Ở đấy không chỉ có fan CP mà còn có fan-only, cả hai đều có một điểm chung: thích anh, là fan của anh.
Cô là bạn gái của Tô Diên, người ta là fan của Tô Diên chứ có phải của cô đâu, cô lên đấy làm gì.
Còn nữa, cô có kế hoạch khác rồi.
Tiệc sinh nhật năm ngoái của Tô Diên, Lạc Đường là fan đi tham gia nhưng nửa đường gặp sự cố, chỉ được ngồi dưới đất xem live stream, nhân tiện nghe tiếng anh vọng lại trong không gian.
Thế nên năm nay, cô muốn phục thù, hoàn thành việc năm ngoái chưa làm được!
Cô vẫn là một bé fan, dùng thân phận fan của anh để tham dự từ đầu đến cuối tiệc sinh nhật của anh, coi như thỏa cái tâm nguyện năm ngoái.
Sinh nhật năm nay của anh, hai người tách nhau ra.
Tô Diên nói anh có thể cho cô đi cửa sau, nhưng Lạc Đường cực kỳ liêm chính mà từ chối: “Đã bảo em chỉ là fan thôi mà, em muốn xếp hàng với các chị em, mua lightstick bên ngoài hội trường!”
Tô Diên nói không được nên cứ chiều theo cô.
Thời gian tổ chức vẫn giống năm ngoái, vào buổi tối. Hai người xuất phát cùng lúc, Lạc Đường đeo khẩu trang, đội mũ, lúc đến nơi chỉ còn lại banner “Anh ơi, em yêu anh.”
Những banner cao cấp đầy tính nghệ thuật như kiểu “Tinh hà rực rỡ, anh là lý tưởng nhân gian” đã được fan mua hết, cô đành phải cắn răng mua cái banner này rồi ra phía sau xếp hàng.
Hai tiếng sau.
Lần này, Lạc Đường không chỉ đi giầy đế bằng mà còn cẩn thận chú ý xem bên cạnh mình có chị em nào nguy hiểm không. Hơn nữa, trình tự của tiệc sinh nhật lần này sắp xếp rất tốt, cả quá trình đi vào hội trường diễn ra suôn sẻ.
Cô không ngồi được ở những hàng đầu nhưng kiễng chân lên vẫn thấy rõ được sân khấu.
Đúng 8h, Tô Diên lên sân khấu.
Quả nhiên, cảnh thật với màn hình điện thoại khác nhau một trời một vực.
Anh vốn là móc treo quần áo trời sinh, không chỉ có tỉ lệ chân dài, mà độ cong từ eo đến vai cũng vô cùng gợi cảm. Anh mặc vest, mở rộng vai, để mở cúc áo sơ mi đầu tiên, cộng thêm nhan sắc, ánh đèn ở đây —
Muốn xỉu.
Tô Diên bình thường lúc ở nhà toàn mặc T-shirts quần đùi, ra ngoài thì T-shirts quần dài, đa số quần áo màu đen trắng, rất ít khi đụng đến sơ mi rồi vest. Anh như thế này, ngay cả cô cũng hiếm khi được thấy.
Lạc Đường không nhịn nổi hòa vào đám người vừa hét vừa chụp ảnh, cũng lấy điện thoại ra chụp vài tấm.
Sau đó cô ôm banner, tập trung nghe anh nói chuyện.
Tô Diên khống chế tốc độ nói rất tốt, không nhanh không chậm, theo trình tự đâu vào đấy nói về tác phẩm của năm nay, và cả những lĩnh vực, loại hình tác phẩm sau này có khả năng sẽ tiếp xúc, đương nhiên không quên cảm ơn fan.
Lạc Đường cố gắng nghe giọng anh, vì các fan quá phấn khích, dù đã cố gắng khống chế nhưng vẫn phát ra những tiếng hét làm cô cũng thấy đồng cảm.
Nhưng ai bảo giọng anh hay như vậy, kể cả nghe không rõ anh nói gì những vẫn say mê nghe.
Lạc Đường không nhớ nghe được bao lâu, có thể là gần tới thời điểm kết thúc, Tô Diên bỗng tăng âm lượng giọng nói lên.
“Năm nay có một việc.” Anh nói: “Cuộc đời tôi đã có một thay đổi rất lớn, chắc các bạn cũng biết —”
“Yêu — đương!”
“Lạc — Đường!”
Ngay lập tức, các fan phía dưới hô lên đáp án, có người nói yêu đương, có người nói Lạc Đường, nhưng ý nghĩa của cả hai đều giống nhau.
Cả hội trường cười vang, Tô Diên cũng cười, gật đầu: “Đúng vậy.”
Giữa những tiếng hét và tiếng cười vang ấy, Lạc Đường bỗng đỏ mặt.
Tuy mọi người không biết cô đang ở đây nhưng tự nhiên được nhắc tới thế này cô cũng thấy xấu hổ chứ!
Tô Diên thừa nhận xong thì nói tiếp: “Tiệc sinh nhật hôm nay, vô cùng cảm ơn các bạn đã có mặt. Nhưng khoảng thời gian tiếp theo đây, tôi muốn mượn cơ hội đặc biệt này để làm một việc thật đặc biệt, cũng muốn mời các bạn chứng kiến.”
Phía dưới lại náo loạn.
Anh định làm gì nhỉ? Sao chưa thấy anh kể với cô?
Lạc Đường đang không hiểu gì, chợt, không gian quanh cô tối sầm lại, cả hội trường chỉ còn lại ánh sáng trên sân khấu.
Xung quanh vang lên tiếng bất ngờ của vô số người, sau khi bình tĩnh lại, mọi người cùng nhau nhìn lên người đứng trên sân kháu.
Tô Diên không hề có vẻ kinh ngạc: “Hội trường có lẽ sẽ tắt đèn khoảng một phút, mọi người chú ý dưới chân nhé.”
Lạc Đường chớp chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng, trước mắt lóe lên, ánh sáng bỗng tập trung trên đến chỗ cô.
Giữa không gian tối đen, những người khác tất nhiên cũng để ý đến, ánh mắt của mọi người trong hội trường đặt lên người cô.
“… Làm gì đấy nhỉ? Tiết mục đặc biệt hả? Ôi — Lạc Đường à?”
“Tui cũng thấy giống… A a a a Lạc Đường thế mà lại đứng cạnh tui! Má ơi tui nằm mơ hả huhu!”
“Cô ấy cầm cái gì đấy? Anh ơi… Em yêu anh? Hahaha sao cô ấy lại mua cái banner này, cười ẻ…”
Tiếng bàn tán rôm rả bên cạnh vang lên, Lạc Đường cảm thấy khẩu trang trên mặt với mũ trên đầu như biến thành trong suốt nên cởi luôn ra, cười với các cô ấy, đã có bạn nào đó bắt đầu gọi tên cô.
“Giới thiệu với mọi người một lần nữa.” Giọng nói của Tô Diên từ sân khấu truyền đến: “Cô bạn này không phải là fan của tôi.”
Có fan lập tức hét to: “Chuẩn — Tô thần, bọn em biết mà! Đây là bạn gái anh —!”
“Không, cũng không chỉ là bạn gái.” Tô Diên cười nói.
Lạc Đường nhìn anh, giữa bọn họ có rất nhiều người, bỗng cảm thấy giọng anh dịu dàng biết mấy: “Nói chính xác thì, cô ấy là… người con gái tôi thích mười năm.”
…
Cả hội trường như chết lặng.
Lạc Đường há hốc miệng, cô đứng dưới một trong hai nguồn sáng duy nhất trong hội trường, dưới chân như mọc rễ, không thể động đậy. Những tiếng hét chói tai xung quanh như được một ngăn lại bằng một vách ngăn vô hình, bên tai chỉ còn câu nói của anh cứ mãi lặp lại.
Anh nói xong câu đó, đèn hội trường bật sáng, Tô Diên từ trên sân khấu bước xuống, như thể đang đối mặt với cô.
Nhiều fan đang quay anh tự giác lùi về phía sau, nhường đường cho anh, các fan khác thì ngắm ống kính vào cô.
Lạc Đường quên cả chớp mắt, ngơ ngác nhìn anh bước từng bước về phía mình.
Anh đứng lại trước mặt cô, cả người như tỏa ra một vầng hào quang.
“Anh đã suy nghĩ rất lâu, phải nói chuyện này vào lúc nào thì mới lãng mạn nhất.” Anh cười cười, trong nụ cười ấy còn có vẻ bất đắc dĩ, và cả rất nhiều những cảm xúc khác: “Sau đó lại nghĩ đến bây giờ, hôm nay.”
Tô Diên kéo tay cô, lúc này Lạc Đường mới để ý rằng anh không cầm micro.
Anh nói rất chậm, nhìn cô chăm chú: “Ngày này một năm trước, anh gặp lại em, nên anh muốn ở một ngày ý nghĩa như hôm nay, nói với em những lời này.”
Thật ra cô cũng biết tiếp theo sẽ có những gì, nhưng không hiểu sao, nghe anh nói như vậy, cô lại thấy sống mũi mình cay cay.
Lạc Đường còn chưa kịp rơi nước mắt, câu sau của Tô Diên đã làm cô nuốt nước mắt trở lại —
“Anh đoán, sau tháng Hai, chắc là em đã thầm cằn nhằn anh rất nhiều lần.”
“… Hừ,” Cô cười: “Em cứ tưởng là anh không biết đấy.”
Tô Diên cũng cười, sau đó không nói chuyện khác nữa, nhẹ giọng hỏi: “Bé yêu, sẵn sàng chưa?”
Mặt Lạc Đường nóng lên, cắn môi gật nhẹ đầu.
Anh lùi về sau một bước, tư thế quỳ một chân đẹp mắt, mở lòng bàn tay về phía cô, để lộ ra chiếc hộp nhung tơ tinh xảo, mặt cắt của viên kim cương phản chiếu vô số tia sáng.
Đoạn đối thoại vừa rồi không ai nghe được, nhưng mọi người đều thấy tư thế quỳ một chân của anh. Toàn hội trường sửng sốt, ngay sau đó là những tiếng hét xuyên thủng nóc nhà.
“…”
Lạc Đường chưa từng nghĩ anh sẽ cầu hôn mình trước mặt nhiều người như vậy. Từ nãy đến bây giờ đã đủ thỏa mãn hết thảy tâm hồn thiếu nữ của cô.
Anh thật sự… chưa bao giờ làm cô thất vọng.
Lạc Đường nhìn nụ cười khiến cô thổn thức ấy, tiếng người hò hét xung quanh như bị ấn tạm dừng, mọi người ăn ý cùng nhau nín thở không nói.
Trong không gian tĩnh mịch, anh nói: “Lạc Đường, mình cưới nhau nhé.”
Chỉ sáu chữ này đã khiến cô nhớ lại vô số hình ảnh bọn họ cùng nhau trải qua. Những khoảnh khắc đã qua, hiện tại, và cả tương lai trong mơ của cô, nước mắt bỗng trào ra.
Nhưng cô không lau đi mà đưa tay cho anh: “Được ạ.”
Tiếng hét và tiếng vỗ tay nhiệt liệt còn hơn lúc trước bao trùm cả hội trường, lúc Tô Diên đeo nhẫn cho cô xong, Lạc Đường không nhịn được nhào vào lòng anh.
Cô nghe thấy anh ghé vào tai mình nói: “Anh chưa từng nói với em, trước kia anh rất ghét ngày sinh nhật của mình.”
Cô siết chặt vòng tay đang ôm anh, nước mắt trào ra càng nhiều, giọng run rẩy: “Bây giờ thì sao ạ?”
Anh cũng ôm cô thật chặt: “Bây giờ thì không như vậy.”
Giọng nói anh quanh quẩn bên tai, giữa những ồn áo náo động, cô vừa cười, vừa khóc ướt đẫm cả mặt, ướt cả áo anh.
— “Lạc Đường, cảm ơn em, cảm ơn em đã cho nó một ý nghĩa thật đẹp.”
_
Thời niên thiếu, em bước vào thế giới của anh.
Em chạy về phía anh với muôn vàn tinh tú rải khắp lối, với lúm đồng tiền rạng rỡ, mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết.
Bên em biển trời lồng lộng, sóng nước cuồn cuộn, em xua tan hết thảy tăm tối, khiến mọi vật quanh mình tỏa sáng lung linh.
Anh khi ấy, đắm mình trong bùn lầy, trời mây u ám, chưa từng được thấy ánh dương ấm áp.
Mà em, là nguồn sáng duy nhất của đời anh.— HOÀN THÀNH PHẦN CHÍNH —