• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong《Ngự kiếm hành》, thiếu niên Tống Cảnh Chi quả thật là một cao thủ nịnh vợ, Lạc Đường nhớ rõ lúc Tô Diên nói mấy câu này khi đóng phim, cô phấn khích muốn điên lên.

Huống chi là bây giờ, trong tình cảnh như vậy.

Lạc Đường cũng không dám nhìn anh lâu, càng không dám trêu lại, vội chôn mặt vào vai anh, Tô Diên còn vỗ vỗ lưng cô.

Cô ôm anh, ngồi trong lòng anh, nghiêm túc suy nghĩ.

Về sau cứ như vậy ở bên nhau sao?

Cứ nhìn thấy anh là lại dính lên người anh sao?

Anh trêu cô một câu, cô lại thở hổn hển như phát bệnh tim, mặt đỏ như đít khỉ trốn vào lòng anh hay gì?

Nếu thật sự như thế —

Sao nghe ngọt ngào thế nhỉ?

Hai mươi phút dính lấy nhau trôi qua quá nhanh, tối nay Tô Diên không làm món gì cầu kỳ, bọn họ đều chưa ăn gì, bây giờ mà ăn đồ nhiều dầu mỡ sẽ hại dạ dày.

Lạc Đường cảm thấy chẳng sao cả, chỉ cần là anh nấu thì chắc chắn là ngon.

Lúc ăn cơm, Lạc Đường bắt đầu than vãn chuyện thời gian rảnh của hai người không khớp nhau.

“Anh ơi, bây giờ em đóng máy rồi, còn anh lại ở đoàn phim cả ngày, em gặp anh thế nào đây…” Cô buồn bực húp một ngụm cháo, “Nếu mà em còn ở đoàn phim thì ngày nào cũng được gặp anh rồi, haiz… Tại em đóng máy sớm quá.”

“Không sớm.” Tô Diên nói.

Lạc Đường nhìn anh: “Dạ?”

Anh từ tốn khuấy mấy hạt gạo trong bát, giữa bầu không khí ấm cúng như vậy, giọng anh càng dịu dàng: “Lúc trước em dỗi vì anh thêm diễn còn gì.”

Lạc Đường sửng sốt: “Anh bảo cái lần em mắng anh là đồ lưu manh ạ?”

Tô Diên không đáp nhưng biểu cảm rõ ràng là thừa nhận.

Lạc Đường xấu hổ hắng giọng, sau đó như cảm thấy có gì sai sai, lại tự tin: “Do em không kiềm chế được để lộ cảm xúc thật thôi! Anh ấy, làm em bị chú Văn mắng tơi tả! Em không mắng anh thì mắng ai!”

Tô Diên cười cười: “Ừ, em mắng anh là đúng.”

Lạc Đường giương cằm hừ một cái.

“Lúc đấy bọn mình vẫn chưa xác định quan hệ, trình độ của em không chịu nổi,” Tô Diên vẫn ung dung nhìn cô: “Thế em nghĩ xem, nếu bây giờ em quay cùng anh, anh phải thêm diễn bao nhiêu mới đủ đây?”

“…”

Lạc Đường yên lặng tưởng tượng hình ảnh bọn họ hôn nhau mười phút, sau đó là cảnh chú Văn nổi trận lôi dình.

Cô lại hắng giọng: “Ừm… Anh cũng có lý.”

Âm cuối của Tô Diên vẫn hơi nâng lên, khác với lúc anh nói chuyện bình thường, Lạc Đường không nhịn được cảm khái: “Không ngờ anh lúc yêu đương lại thế này.”

“Thế nào?”

“Kiểu…” Lạc Đường muốn nói: “Trở nên rất quyến rũ”, nhưng như thế lại thành ra khen anh, nên sang kiểu khác: “Tự nhiên thích trêu em.”

Tô Diên không phủ nhận, nụ cười trên môi càng rõ ràng, “À” một tiếng: “Em không thích à?”

“…”

Lạc Đường đối diện với anh, không chịu nổi cái kiểu “điện cao áp” này, ngoan ngoãn nhận thua: “… Thích.”

Thích chết đi được.

_

Ăn cơm xong đã gần 8h.

Lạc Đường tính thời gian, lúc 4h bọn họ ‘đàm phán’ sự kiện trọng đại nhất, sau đó bị cô quậy, Tô Diên làm cơm cũng không yên, cứ thế quấn lấy nhau bốn tiếng đồng hồ.

Đáng sợ nhất là gì?

Là bốn tiếng đồng hồ nhưng cô cứ tưởng là bốn mươi phút không đấy. Lúc Tô Diên nói đưa cô về cô còn ứ thích tí nào.

“Điện thoại em hết pin rồi,” Lạc Đường lắc lắc màn hình điện thoại đen xì: “Anh đợi em mười phút đi, em đợi anh trai em gọi lại, chắc chắn là ông ý sắp gọi cho em rồi.”

8h, điện thoại cô bị Lạc Chu gọi đến cháy cả máy, nhưng may là ngoài Lạc Chu ra chắc cũng không có ai —

Lạc Đường đột nhiên lướt qua trong đầu những người có thể gọi cho cô, bỗng nhiên nghĩ đến một người: “Ôi!”

Tô Diên vừa lấy được sạc điện thoại ra, lập tức đi về chỗ cô: “Sao thế em?”

“Em…” Lạc Đường nuốt một ngụm nước bọt: “Em quên gọi cho Tiểu Vương rồi! Em sang đây là vì Vương Lâm bảo em ấy không gọi được anh, nó có việc không ở thành phố C, nên mới nhờ em —”

“Không sao.” Tô Diên rất bình tĩnh nói: “Lúc em ngủ anh gọi cho nó rồi.”

“À, may quá.” Lạc Đường gật gật đầu nhưng vẫn hơi băn khoăn, chờ điện thoại mở lên được lập tức nhắn tin giải thích với Tiểu Vương.

Dù sao thì nếu không có cậu, hôm nay cô cũng không sang đây, đương nhiên sẽ không xảy ra một chuỗi sự kiện phía sau.

Tiểu Vương chính là ân nhân của cô đấy!

Lạc Đường giải thích với Tiểu Vương xong, gọi trả mười mấy cuộc điện thoại của Thái tử, nghe mắng rồi ngồi lên bé siêu xe màu đen cực ngầu của Tô Diên về nhà.

Cô bây giờ cực kỳ thoải mải, nói không ngừng, đến nỗi giữa chừng Tô Diên còn phải đưa cô chai nước uống cho nhuận giọng.

Đến cổng lớn Tiên Bích, Lạc Đường lại định dùng lý do “bên ngoài nhiều người anh đừng có xuống xe” để ngăn lại ý định xuống xe mở cửa cho cô của Tô Diên. Nhưng hôm nay, anh không chỉ xuống xe mở cửa cho cô, mà còn ấn cô lên cửa xe “tặng” cho một cái hôn chúc ngủ ngon.

Chỉ là một cái hôn rất nhẹ mà Lạc Đường thấy chỗ được anh hôn trên trán như bị thiêu cháy.

Cô nhấp nhấp môi, nhỏ giọng nói: “Ngày mai em đi đón anh tan làm nhé?”

Tô Diên gật đầu: “Ừm.”

“Thế em về nhà nha, anh đi đường cẩn thận, mau vào xe đi kẻo người ta chụp được.” Lạc Đường chuẩn bị tránh khỏi tay anh lại bị ấn trở lại.

Lạc Đường nghi hoặc: “Sao thế ạ?”

“Em có quên gì không?”

“… Quên gì ạ?”

Lạc Đường vẫn chưa hiểu gì, anh lại chỉ chỉ trán cô, ngay chỗ anh vừa hôn lên.

Cô lập tức hiểu ra.

Hu hu hu tui bị Tô thần đòi hun nè! Vẫn giữ được cái mạng ni quả là có phúc!

Lạc Đường gào thét trong lòng, kiễng chân chuẩn bị hôn anh một cái, nhưng mà cái anh Tô thần này vẫn cứ đứng thẳng tắp, cô chẳng với nổi đến trán của anh.

Cao hơn người ta một tí mà ghê gớm quá nhỉ?!

Cô hơi quạo, kéo hẳn cổ anh xuống, dán môi lên như cho hả giận, hôn “chụt” một cái thật kêu.

Tô Diên vốn dĩ chỉ muốn trêu cô một chút, không ngờ cô lại làm dứt khoát như thế, lúc tiếng “chụt” vang lên anh còn sửng sốt giây lát.

Ai ngờ, một giây sau, môi cô lại dịch xuống dưới, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt anh.

Hôn xong, cô lại nhìn anh không chớp mắt, cam đoan: “Em hôn chúc ngủ ngon rồi đấy nhé, đêm nay anh chắc chắn sẽ không gặp ác mộng nữa đâu.”

“…”

Tô Diên nhớ việc nằm mơ là do anh uống say rồi lỡ nói với cô, không ngờ cô vẫn nhớ. Trong lòng chất đầy những cảm xúc hỗn độn, không biết phải trả lời cô thế nào, một lúc lâu sau mới cười đồng ý.

_

Lạc – quyết tâm trở thành một cô người yêu tốt – Đường, nghiêm túc thực hiện lời hứa đón bạn trai tan làm.

Ngày thứ hai sau khi xác định quan hệ, sáng sớm, Lạc Đường nhắn tin WeChat hỏi Tô Diên mấy giờ anh tan làm, hai người tính tính rồi hẹn nhau 6h chiều.

Nhưng mà đến 5h, Tô Diên lại nhận được tin nhắn của cô.

Lạc Đường:【Anh ơi em lại có việc đột xuất phải đi cùng ba mẹ hiuhiu TvT, tối nay không đi đón anh được rùi! Ngày mai gặp nhé ạ!】

Vừa lúc Tô Diên định nhắn cho Lạc Đường, vì hôm nay đạo cụ gặp vấn đề, không quay phim theo đúng tiến trình được nên phải tan làm muộn một chút, anh lo cô phải chờ lâu.

Không ngờ cô cũng có việc bận.

Tô Diên nhắn trả lời cô:【Anh biết rồi.】

Đến 7h tối, anh làm việc xong, Lạc Đường lại nhắn:【Anh ơi, anh tan làm chưa?】

Vừa đi ra cổng Tô Diên vừa trả lời cô, mới gõ xong bốn chữ【Anh vừa xong việc.】còn chưa ấn gửi —

Nhìn liếc qua chỗ góc tối, đột nhiên một bóng người phi ra. Anh định né ra theo bản năng nhưng không hiểu sao trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ.

Tô Diên đứng bất động tại chỗ, nhìn thân ảnh bé nhỏ nhưng tốc độ như đạn bay chui vào ngực mình, lực va chạm mạnh mang theo hương thơm quen thuộc.

Tô Diên ôm lấy cơ thể cô, không chờ “viên đạn” kia lên tiếng, không nhịn được cười: “Em bảo không đến được cơ mà?”

“Em lừa anh đấy,” Cô gái ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, giọng nói vừa mềm vừa ngọt: “Nhớ ơi là nhớ, phải đến đón anh chứ!”

“Hôm nay anh tan muộn thế, anh nói là 6h cơ mà?” Cô bĩu môi: “Em cứ ở đây chẳng dám đi đâu, sợ anh đi ra mà không biết, ngồi xổm tê cả chân rồi đây này!”

Có rất nhiều lời muốn nói nghẹn trong cổ họng nhưng Tô Diên dừng một chút, nói mỗi một câu: “Ừm, lần sau anh sẽ cố gắng nhanh hơn.”

Lạc Đường chui từ trong ngực anh ra, kéo kéo tay anh cười: “Anh ơi, bạn gái đón anh tan làm, anh vui không?”

Đâu chỉ vui.

Còn có một cảm xúc khác như muốn tràn ra trong lồng ngực anh.

Anh gật đầu: “Có.”

Lạc Đường rung đùi đắc ý: “Đấy gọi là chiêu lấy lùi làm tiến đấy.”

“Em cố ý bảo anh là em không đến được, sau đó lại đột nhiên xuất hiện, như thế thì anh sẽ vui mừng gấp mấy lần!” Lạc Đường vừa nói vừa quan sát sắc mặt của anh, có thể nói là an yên như mặt biển lặng sóng. Cô không kiêu ngạo nữa, nhăn mũi, dỗi: “Nhưng mà nhìn anh bình tĩnh thế, chẳng có vẻ gì là vui cả…”

Nghe cô nói thế, Tô Diên khẽ nhướng lông mày.

Lạc Đường như bắt được điểm yếu chỉ chỉ anh: “Đấy đấy anh thấy chưa! Em nói thế mà anh cũng không trả lời! Lạnh lùng như thế đúng là không vui rồi!”

Tô Diên bất đắc dĩ, giữ không cho cô lộn xộn: “Anh vui mà.”

“Nói điêu!” Lạc Đường còn hùng hổ hơn: “Anh chỉ nói mồm thôi, em chẳng tin!”

Cô xoay người không cho anh ôm nữa, nhìn qua khuôn mặt đẹp trai của anh.

Đường nét rõ ràng, lông mi rũ xuống tạo thành bóng mờ dưới mắt, đẹp trai làm sao.

Nhưng mà! Vẻ mặt anh viết rõ ràng hai chữ “lạnh lùng”!

Dù sao cũng là người diễn qua hai bộ phim. Lạc Đường làm bộ giận dỗi như thật: “Em ngồi xổm ở đây tê cả chân, anh lại phản ứng thế này, anh thay đổi thật rồi, không còn là Tô Diên ngày hôm qua nữa. Cảm giác mới mẻ qua đi là anh bắt đầu lạnh lùng với em, hôm nay mới là ngày thứ hai yêu nhau, ngày mai anh còn thế nào nữa đây…”

Tô Diên nhìn cô vừa nói vừa liếc anh, bỗng nhiên nhớ tới tối qua lúc ở bên ngoài cổng biệt thự, khi cô hôn mí mắt anh.

Tuy xung quanh đây không có người nhưng giữa đường dễ bị nhìn thấy.

Tô Diên một tay nhấc cô người yêu đang mải cằn nhằn ra góc tường, không đợi cô hét lên đã nói trước: “Thế thì em tự cảm nhận đi.”

Lạc Đường trợn tròn mắt, còn còn chưa kịp thích ứng, người trước mặt đã áp xuống không cho cô nói.

Cô cảm thấy anh liếm liếm môi mình, cực kỳ cẩn thận. Môi mềm, đầu lưỡi cũng mềm, Lạc Đường bị hôn đến trống rỗng đầu óc, cuối cùng cả người mềm nhũn dán lên người anh như không xương, được anh ôm.

Không biết trôi qua bao lâu, bị hôn bao nhiêu lần.

Cô mơ màng không dám mở mắt ra, lại nghe được tiếng thở dốc quyến rũ của Tô Diên vang lên bên tai: “Cảm nhận được chưa? Anh có vui không? Hửm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK