Sau đó, không biết cô nàng nào may mắn được chọn, tiếng vỗ tay chúc mừng giòn giã.
Tô Diên nhìn người đang cúi đầu, vẻ mặt “Tui thật sự hối hận” phía trước. Không khó để liên tưởng “200000 tệ” Vương Lâm vừa bảo với “gửi máy bay” trước mặt anh là một người.
Tô Diên hơi rũ lông mi, khóe miệng khẽ cong.
Anh “Ừm” nhẹ một tiếng, như thể không biết cô đang bối rối.
Tầm mắt hai người ngang nhau, khi anh nhìn xuống, mắt tự nhiên nhìn lên trên đùi cô.
Tầng hai không có đèn.
Ánh sáng yếu ớt từ tầng dưới hắt lên người Lạc Đường, làn váy trắng có chút lộn xộn trải trên nền đá cẩm thạch bóng loáng.
Da thịt cô trắng nõn nhưng chỗ mắt cá chân lại có mảng đỏ bừng, tương phản bắt mắt. Thoáng nhìn qua cũng thấy một bên cổ chân bị sưng tấy nghiêm trọng.
Nhiệt độ máy lạnh thấp thế này mà ngồi dưới sàn, không biết lạnh sao?
Tô Diên hơi nhíu mày nhưng rất nhanh đã giãn ra, hỏi thẳng: “Em làm sao vậy?”
Lạc Đường thầm nói trong lòng: Làm sao ấy hả? Bị chà đạp chứ còn gì?
“Em không quen đi giày cao gót, bị ngã.” – Công chúa Lạc, người đã học được kỹ năng đi giày cao gót của Mẫu Hậu từ khi còn học cấp hai, nói dối không chớp mắt.
“Ừ”. Tô Diên nâng mắt nhìn cô: “Còn đi được không em?”
Lạc Đường lập tức lắc đầu: “Không ạ.”
Vừa nói xong, trong đầu cô hiện lên meme nổi tiếng trên mạng: “Bé iu bị ngã rồi, phải ôm một cái mới đứng dậy được”, mặt nóng lên.
Cũng may Tô Diên không phát hiện ra.
Anh gật gật đầu, bảo: “Chờ anh một lát.” Rồi chống khuỷu tay đứng dậy, bóng lưng thẳng tắp tiến vào bóng tối.
Năm phút sau.
Lạc Đường thấy trên màn hình live stream Tô Diên đã trở lại sân khấu, cùng chụp ảnh và ký tên cho bạn fan may mắn, nói cảm ơn một lần nữa, các fan lại hát chúc mừng sinh nhật anh, tiệc sinh nhật kết thúc vui vẻ.
Không có mặt dưới khán đài nhưng Lạc Đường vẫn hát rất nhiệt tình.
Nhân vật chính của ngày hôm nay lại xuất hiện trước mặt cô, anh không thay đồ nhưng trên tay có thêm một cái áo khoác.
Lạc Đường đang ngồi dựa vào tường vội ngồi thẳng lên, không nhịn được gọi tên anh: “Tô Diên.”
Anh không trả lời, bước đến phủ áo khoác lên đùi cô, cúi người xuống kéo gần khoảng cách giữa hai người, Lạc Đường chợt ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Đoán được chuyện gì sắp xảy ra, tim đập thình thịch.
Lạc Đường chớp chớp mắt, cảm nhận được cánh tay đặt sau lưng mình, hình như… anh ấy muốn bế cô lên.
Nhưng động tác lại dừng ở đó.
Tô Diên hạ giọng, có vẻ không tự nhiên: “Được chứ?”
“…”
Anh ấy, hỏi ý kiến cô.
Lạc Đường bị bao bọc trong hơi thở của anh, nghe thấy những lời này toàn thân như có một luồng điện chạy qua.
Tất! Nhiên! Là! Được! – nội tâm Lạc Đường gào thét.
Nhưng làm sao có thể phá hủy hình tượng như vậy, Lạc Đường bình tĩnh gật đầu: “Ừm.”
Được sự đồng ý của cô, Tô Diên đưa tay còn lại qua đầu gối cô, dùng sức bế lên.
Lúc này, với tư cách là người được bế, Lạc Đường cảm thấy mình không nên quá cứng nhắc, cô lợi dụng tình hình lặng lẽ vòng tay qua vai anh.
Sau đó, ngoài tiếng bước chân trên đá cẩm thạch, không có tiếng nói chuyện nào cả.
Tô Diên cỏ vẻ rất quen thuộc với sân vận động, đưa cô đi thang máy xuống hầm để xe, dừng lại trước một chiếc xe thể thao màu đen hai chỗ ngồi. Lạc Đường chưa phân biệt được là xe loại nào đã bị đưa vào ghế lái phụ.
Tô Diên khởi động xe, ra khỏi sân vận động rồi mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí cứng ngắc: “Em chuyển đi rồi à?”
“… Dạ?” Một lúc sau mới nhận ra anh đang nói đến nhà mình tám năm trước. “Khoảng bốn, năm năm trước chuyển đến Tiên Bích.”
Tô Diên nhìn thoáng qua tín hiệu giao thông ngoài cửa, quay đầu: “Ừ.”
Tiên Bích tên đầy đủ là Tiên Bích Hạo Đình, được xây dựng dọc theo sông Lâm, nhà họ Lạc trước kia sống ở Dinh thự Dời An, năm năm trước mới chuyển đến đây. Tiên Bích, tên nghe vừa thanh thuần vừa mạnh mẽ, giá cũng thuộc hàng cao nhất thành phố.
Lạc Đường bỗng cảm thấy không vui.
Từ khi gặp mặt, vì đi lại bất tiện nên mọi thứ dường như trôi chảy lạ thường.
Nhưng mà, nhắc tới quá khứ, những thứ vướng bận thì hương vị ký ức dường như không thể che giấu được nữa.
Nhưng điều khiến cô không vui hơn cả là, Tiên Bích là khu biệt thự xa hoa nhất, nằm ở trung tâm thành phố, chỉ cách sân vận động có 15 phút đi xe.
Xe thể thao thong thả dừng ở cửa, Lạc Đường lên tiếng trước: “Em gọi người đến đón rồi, chỉ có vài bước chân, anh không cần xuống xe đâu ạ, giờ này hay có người đi dạo.”
Anh là người nổi tiếng, bị bắt gặp khó tránh ồn ào.
Anh “Ừm” một tiếng, mở khóa xe.
Lạc Đường tháo dây an toàn, mở cửa xe nhưng không xuống ngay mà quay lại gọi anh: “Anh ơi.”
“…”
Anh quay đầu lại, không đáp.
Ánh sáng đèn đường chiếu lên Lạc Đường, cô cong môi nở nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào nói; “Sinh nhật vui vẻ ạ.”
Tô Diên run run, yết hậu khẽ nhúc nhích.
Cô dường như không muốn anh trả lời, đuôi mắt vẫn cong lên, một tay vẫy chào anh: “Em đi đây, bye bye.”, một tay đóng cửa xe.
Tô Diên đỗ xe rất gần cửa, nhìn cô nhảy lò cò vài bước, nhập mật mã vào nhà, thân hình mảnh khảnh biến mất.
Một lúc lâu sau, trong xe vang lên tiếng cười thật khẽ.
_
Một tuần sau, chân Lạc Đường bình phục, cũng là lúc tham gia tiệc tối của đoàn phim.
Lạc Đường chỉ nghĩ đây là buổi làm quen cả đoàn phim, định mặc áo ngắn tay, quần dài là được, ai ngờ lúc Trình Tranh đến đón lại lôi cô đi mặc lễ phục, phụ kiện sang trọng.
Sau khi xuống khỏi xe bảo mẫu thấy xung quanh toàn là camera, Lạc Đường cứ tưởng như mình đang ở trong tiểu thuyết.
“Nhìn gì đấy?” Trình Tranh xua xua tay trước mặt cô: “Công chúa điện hạ, lát nữa nô tỳ sẽ không ngồi cùng bàn với người, nhớ kỹ, ăn nhiều, nói ít.”
Lạc Đường: “Ok.”
Từ nhỏ, Lạc Đường đã dự không ít yến tiệc, nhưng lần này lại khác, vì cô chẳng quen ai ở đây cả.
Trên xe Trình Tranh nói gì đó, nam nữ phụ là ai cô cũng chẳng nhớ, cũng may không có ai quen cô, mọi người chỉ cần chào nhau tỏ vẻ lễ phép là được. Đi ngang qua khu truyền thông cũng không cần đứng lại tạo dáng.
Tìm được bàn của mình ngồi xuống, không hiểu sao nhìn mấy chữ “Lạc Tiểu Đường” lại hơi buồn cười.
Năm giây sau, nụ cười trên mặt Lạc Đường tắt ngấm.
Tại sao… chỗ bên cạnh Lạc Tiểu Đường lại là Tô Diên?
Tại sao tại sao tại sao???
Không phải là đạo diễn, không phải nữ chính, mà là Lạc Tiểu Đường! Lạc Tiểu Đường có tài đức gì cơ chứ!!!
Lạc Đường nhìn ánh mắt không thể đoán được của người đàn ông bên cạnh mình, tự hỏi có cần nhắc anh nhớ anh là nam chính hay không.
Chắc là… không cần đâu nhỉ.
Cô tưởng mình đã đến sớm rồi mà Tô Diên còn đến sớm hơn.
Anh vẫn mặc âu phục chỉnh tề, cổ áo sơ mi hơi mở, nửa người dựa vào ghế, cười như không nhìn cô: “Thực sự là em.”
“Anh còn tưởng có ai khác trùng tên…” Tô Diên vươn tay cầm lấy bảng tên “Lạc Tiểu Đường” trên tay cô, chậm rãi bảo: “Nên ngồi đây chờ xem”
“…”
“Hóa ra không phải.”
Hóa ra là cô.
Người dùng cái tên này thời cấp ba bây giờ đang sững sờ.
Ngón tay mảnh khảnh nghịch bảng tên, hỏi cô: “Vì sao… em lại đi đóng phim?”
“…”
Ở trước mặt ba mẹ quyền lực, cô có thể đưa ra lí do thoái thác cho câu hỏi kia một cách trôi chảy, thế mà trước mặt anh lại như chết lặng.
“Cũng không có gì đặc biệt, em thấy thú vị thôi ạ.” Nói dối sẽ khiến tim đập nhanh nha. “Em cảm thấy đóng phim chắc chắn rất vui.”
Động tác tay Tô Diên dừng lại.
Ai quen cô đều biết cô rất ham vui, cái lý do này cũng rất thuyết phục.
Anh càng im lặng, người đang nói dối càng chột dạ. Lương tâm cắn rứt, tìm chuyện để nói, nhắc lại mục tiêu đầy “tham vọng” của mình: “Em thực sự muốn trải nghiệm cảm giác làm một vai phụ nhỏ bé một chút, trải nghiệm cảm giác làm diễn viên”
Dứt lời, Lạc Đường chăm chú nhìn Tô Diên đang nhẹ nhướng mày: “Vai phụ nhỏ bé?”
“… Vâng.” Sao vậy? Vai phụ có vấn đề gì à? Lạc Đường không tự tin gật gật đầu: “Là loại vai phụ không tiếng tăm, không nổi tiếng ấy.”
Nghe vậy, khóe miệng Tô Diên khẽ cong, dưới điều kiện ánh sáng bất lợi nhưng vẫn toát lên vẻ điển trai.
Bình thường, cô có thể chụp màn hình mấy trăm bức ảnh của anh nhưng bây giờ lại không thể tỉnh táo với người thực còn đẹp hơn trên điện thoại.
Vì thế, Lạc Đường không nhận thấy tầm mắt người bên cạnh hơi chuyển xuống cổ tay cô.
Vốn chỉ định nhìn thoáng qua nhưng khi nhìn rõ lại dừng lại.
Trên cổ tay trắng nõn, mảnh mai của cô là mặt đồng hồ cơ PATEK PHILIPPE sáng rực rỡ. Thoáng nhìn thì không thể phân biệt được mẫu mã, nhưng không khó khẳng định, đây là mẫu chế tác riêng dành cho VIP.
Lạc Đường đợi một lát vẫn không thấy anh lên tiếng, hơi bối rối.
Anh ấy… không tin à?
Hay là… mục đích của cô quá rõ ràng nên anh phát hiện ra rồi?
Đang suy nghĩ lung tung, Tô Diên bỗng nâng mắt nhìn cô
“Em dùng tên giả là để không bị nhận ra, không muốn nổi tiếng đúng không?”
Lạc Đường hơi sửng sốt, gật đầu: “… Vâng.”
Tô Diên khẽ rũ mi, gõ nhẹ vào cổ tay cô, giọng nói chứa ý cười khó phát hiện: “Vậy tốt nhất đừng đeo mấy triệu tệ trên tay.”
“…!”