Trong không khí tràn ngập một mùi tanh ẩm ướt, trộn lẫn với mùi thối của chất thải, gạch dưới đất có nước, phủ đầy dấu chân bẩn, rất dễ bị trượt chân.
Giày trên chân Hoàng Đan là giày chống trơn trượt, cậu vốn sẽ không ngã sấp xuống, nhưng mà lúc Trần Phi ngã xuống lại kéo lấy cánh tay cậu theo.
Âm thanh nặng nề vang lên, đi theo là tiếng ăn đau, phần lưng Trần Phi té xuống đụng nền đất, đau đến anh ta hít không khí, anh ta thừa dịp người chưa chuẩn bị, khuỷu tay đột nhiên chống lên, tiếp theo thì xoay người.
Vị trí hoán đổi, đến phiên Hoàng Đan bị Trần Phi áp chế.
Thần kinh đau đớn của Hoàng Đan sớm đã đau căng đến run rẩy, có thể tê liệt bất cứ lúc nào, đầu óc chấn động, mặt cậu tái xanh, khóe miệng có vết xanh tím, nước mắt rơi không ngừng, quơ tay không ngừng một cái nào, nếu ngừng một cái, sẽ càng đau.
Trần Phi nhìn mặt đất mắng một cái, trừng em trai dưới thân, anh ta cười vặn vẹo, tác động lên vết thương trên mặt, thoáng đau co rút,“Lúc tao đi học chịu khó đi lên từng chút một, từ nhỏ đến lớn đều lấy được hạng nhất, mọi việc chỉ cần đi làm thì sẽ làm được tốt nhất, người khác đi ra ngoài chơi, tao không đi, tao nói tao muốn xem sách làm bài, có con gái thổ lộ với tao, tao từ chối, bởi vì tao không thể để chậm trễ việc học.”
“Tao cố gắng khiến bản thân ưu tú như vậy, bằng bản lĩnh thật sự thi đậu đại học, mà mấy người bạn của tao chỉ nhờ vào quan hệ, thoải mái trở thành bạn học của tao, tao không thể lộ ra vẻ mặt trào phúng, tao được xưng anh gọi em với bọn họ, bởi vì tao là đứa con ngoan, hiểu không? Mày không hiểu, bọn họ cũng không hiểu, một đám ngày thường trốn học không làm bài tập, ăn uống chơi gái cá cược, hiện tại lại phong sinh thủy khởi*, mà tao ngay cả đường cũng không có, tại sao? Bởi vì tao không có một cha làm quan, họ hàng làm lãnh đạo!”
* phong sinh thủy khởi: thuận buồm xuôi gió.
“Không đúng, tao có chứ, người bên cạnh đều biết, chủ nhiệm Nhiếp Văn Viễn tiếng tăm lừng lẫy là cậu của tao, ai thấy tao, đều nói đây là cháu ngoại trai của chủ nhiệm Nhiếp, lời này dù có nghe đến chán thì chuyện vẫn là như vậy, không cảm thấy khó chịu chỗ nào, dù sao người cậu này cũng có bản lĩnh lớn, trước kia ông ta xa xứ, lăn lộn một mình trong quan trường, đến nhiều năm sau thì áo gấm về nhà, thủ đoạn cứng rắn, xử sự làm người mạnh mẽ vang dội, tác phong tốt đẹp, tính nguyên tắc mạnh, nói một thì không có hai, tất cả mọi người cảm thấy ông ta là một nhân vật truyền kỳ, không có lây nhiễm gió ở quan trường, ngay thẳng chính trực.”
Trần Phi ghé vào lỗ tai em trai, nhẹ giọng nói,“Biết gì không? Trên đời này mỗi người đều mang một cái mặt nạ để sống, đủ loại kiểu dáng, độ dày mỏng khác nhau, chất liệu cũng khác nhau, nhưng mà cậu của chúng ta là một người mang mặt nạ tốt nhất tao từng gặp, tốt đến tới mức độ nào đó không thể nhìn ra đó là mặt nạ nữa, giống như đã ăn sâu vào trong máu thịt rồi vậy.”
Anh ta nghĩ tới cái gì,“Lần đó Tiểu Nhu bị người ta vây quanh bắt nạt, tao chạy, mày không chạy, mày nói tao giả dối, chỉ thẳng mặt mắng tao cặn bả, thực ra tao học từ người cậu này, không ai có thể làm bộ làm tịch hơn được ông ta hết, cái gì mà một thân ngay thẳng, mẹ nó toàn là giả! Giả hết!”
Hoàng Đan ngừng thở, cảm giác đau đớn dâng lên cao, đầu cậu có chút choáng váng hoa mắt, muốn nôn.
Trần Phi thở ra một hơi,“Được rồi, nói về mày đi, không có gì khác, chỉ biết gây chuyện sinh sự, chọc rắc rối ở bên ngoài, trở về nhà còn đâm chọt, trước khi ba chết đối xử với mày tốt biết bao nhiêu, kết quả mày cùng mấy tên côn đồ đánh nhau đến chết người, nói cái gì mà lỡ tay, không cẩn thận, không phải cố ý, haha, trẻ người non dạ rất giỏi nha, cuối cùng phải đi ngồi tù, ông ấy bị mày chọc tức đến trúng gió, không bao lâu đã đi, mày nói gì đi chứ, loại người rác rưởi như mày, chỉ là một con rệp trong rãnh cóng, sớm đã thối nát rồi, dựa vào cái gì mà đứng ở trên đầu tao?”
Vết thương trên khóe miệng anh ta bị vỡ ra, máu chảy ra, khi nói chuyện còn giơ ngón tay cái lên cầm máu,“Anh quên mất, mày rất lợi hại, thật đó, tụi tao vì có thể được người cậu này thừa nhận, mấy năm nay điều phí không ít tâm tư, trừ Chu Vi Vi, hiệu quả của chị mày với tao rất nhỏ, được rồi, nói thử xem, cậu thích mày ở chỗ nào? Để anh học hỏi thử xem.”
Hoàng Đan khàn giọng nói,“ Là ai hại chết chú Toàn Võ?”
Sắc mặt Trần Phi cổ quái, anh ta ha ha ha cười to, trong mắt thêm mấy phần đồng tình,“Thật đáng thương, không biết là một loại mùi vị không dễ chịu thế nào chứ? Tiếp tục đi, tao sẽ không nói cho mày biết đâu.”
Mặt Hoàng Đan đã dính đầy nước mắt nước mũi, còn có bọt nước miếng Trần Phi, cậu không còn để ý lau đi, tay nắm quần áo đối phương, sức lực rất lớn, đầu ngón tay đều trắng nhợt,“Anh quen biết Khưu Đào không?”
Khóe miệng Trần Phi giật nhẹ, không nói gì.
Gáy Hoàng Đan gần mặt đất bẩn thối, cảm giác buồn nôn càng thêm mãnh liệt, cậu nhất định phải nói,“Chị nói rất nhiều chuyện, tình cảm chị ta và Vương Minh không tốt, ngày đó tại sao chị ta lại đến Diêu Hán?”
Trần Phi nhìn mặt nước mũi nước mắt trên mặt em trai, liền cảm thấy ghê tởm, anh ta thật không hiểu, người kia tại sao lại để tâm đến đồ bỏ đi này chứ,“Muốn biết à? Đi xuống hỏi nó đi.”
Hoàng Đan không nhìn mỉa mai Trần Phi,“Tôi cảm thấy chị ta bị người khác lợi dụng.”
Trần Phi trừng cậu, trong cổ họng phát ra âm thanh, như là đang cười, lại như đang khóc.
Hoàng Đan tiếp tục nói,“Sáng hôm nay tôi có gặp chị ta, là chị ta kêu mẹ tìm tôi, chị ta muối tôi cầu xin cậu tha thứ, xin cậu bỏ qua cho chị ta, nhưng đến buổi chiều chị ta ép buộc muốn xuất viện, nếu bệnh viện không cho chị ta đi thì chị ta sẽ không gặp chuyện không may.”
Trần Phi lại một lần nữa lộ ra biểu cảm cổ quái, anh ta cười rộ lên,“Thật là, Trần Vu, mới trước đây mày rất thông minh, càng lớn càng ngu vậy, hiện tại ngu đến hết thuốc chữa.”
Dứt lời, Trần Phi vuốt mặt thanh niên,“Tại sao? Mày ngu như vậy, lại có thể dễ dàng có được thứ mà tụi tao phải hao tâm tốn trí vẫn không lấy được?”
“Bà nội nói không sai, mày chính là yêu tinh hại người, bởi vì mày mà người cậu này biến thành biến thái, người khác hao tâm tổn trí muốn ông ta thân bại danh liệt, vẫn không thành công được, hiện tại tốt rồi, cơ hội đã tới, là mày cho bọn họ.”
Hoàng Đan nhịn đau bắt cổ áo Trần Phi, lôi anh ta xuống bên cạnh mình.
Trần Phi ngăn chặn gắt gao em trai, mỉm cười nói,“Mày có biết bên ngoài đánh giá đồng tính luyến thế nào không? Ghê tởm, biến thái, hạ lưu, các người sẽ bị người đời phỉ nhổ, cười nhạo, chửi rủa, không có kết cục tốt, các người sẽ sống đau khổ giống như con chuột chạy qua đường, một đời không thể ra được ánh sáng, không đúng, các người sẽ không có một đời, cứ chờ xem đi.”
Cửa bị đá văng ra, khi Nhiếp Văn Viễn tiến vào, vừa vặn nghe được câu đó của Trần Phi.
Trừ Hoàng Đan, trên đời này không có người nào biết, đại đa số trong câu nói đó không có vấn đề gì, duy nhất chỉ có một câu sau “Các người không có một đời”, giống như một cây dao nhọn vô cùng sắc bén, dùng sức đâm vào trong ngực người đàn ông, đâm xuyên qua toàn bộ, chỉ còn lại chuôi dao.
Tức giận ít hơn sự sợ hãi bất an mãnh liệt.
Trần Phi cười đắc ý, anh ta chuẩn bị một đống mắng chửi, vừa lúc định nói với em trai, lúc này đột nhiên truyền đến tiếng cửa đụng mạnh vào vách tường, toàn bộ lông tơ phía sau lưng đều dựng lên trong nháy mắt.
Có gió thổi vào trong WC, xen lẫn mùi khói nhàn nhạt, ở bên trong đó, mang theo chết chóc làm người ta dựng cả tóc gáy.
Tầm mắt Hoàng Đan dời qua, một bóng dáng cao lớn chỉ thoáng qua trước mắt, lúc tầm nhìn cậu khôi phục, Trần Phi đã bị nhấc lên ném vào trong tường, không còn sức lực trượt xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu, run rẩy hai cái liền ngất đi.
Trong WC vang lên tiếng đá đạp vào thân thể của giày da, mùi máu tươi càng ngày càng nồng.
Hoàng Đan ngây dại, ở một khắc này cảm giác đau đớn đã bị chết lặng, hai mắt cậu trợn to, quên luôn cách hít thở thế nào.
Một giọt chất lỏng ấm áp bắn lên trên mắt Hoàng Đan, cậu hồi phục tinh thần, đưa tay lau một cái, đầu ngón tay có thêm một chút máu đỏ, cậu hơi hơi phóng đại đồng tử, người đàn ông cúi đầu đứng ở giữa vũng máu đỏ, thở hổn hển, phẫn nộ, dữ tợn, tàn nhẫn hung ác, giống ma quỷ, không còn một chút chính khí nào.
Trong WC yên tĩnh một mảnh.
Hoàng Đan chống tay ngồi dậy từ mặt đất, quần áo đều ướt, cũng rất bẩn, cậu không có tâm tư để ý, chỉ thở nhẹ mấy tiếng, lấy ống tay áo lau vệt nước trên mặt, chạm đến mấy chỗ miệng vết thương, đau hít một hơi.
Tiếng hít thở đè nén bị phóng đại lên gấp mấy lần trong WC yên tĩnh, mi mắt nửa khép của Nhiếp Văn Viễn giật giật, màu máu bên trong mắt chậm rãi rút đi, hắn bước một bước đến vị trí thanh niên đứng.
Hoàng Đan lui về phía sau một bước.
Nhiếp Văn Viễn cau mày, hắn vươn một bàn tay ra,“Đến đây.”
Hoàng Đan không nhúc nhích.
Mày Nhiếp Văn Viễn gắt gao nhăn cùng một chỗ, hắn đứng ở tại chỗ, trong miệng lặp lại hai chữ kia, cùng với tên thanh niên,“Tiểu Vu, đến đây.”
Hoàng Đan vẫn không nhúc nhích, cậu nhìn nhìn quần người đàn ông, phía trên dính rất nhiều vết máu, trên giày da càng nhiều hơn:’’ Anh giết người rồi.”
Ý của mấy chữ kia thẳng thừng, lại giống như bị ngâm trong một thùng máu tươi lớn, không tiếng động tản mát ra mùi làm người ta buồn nôn, da đầu tê dại.
Lông mi đen đặc Nhiếp Văn Viễn động một chút,“Không chết.”
Hoàng Đan nghe được tiếng thả lỏng của mình, cậu nhìn thẳng người đàn ông, giống như bình thường vậy, không khác nhau mấy, giống như người và bạo lực một khắc trước không hề liên quan đến nhau.
Lúc này Nhiếp Văn Viễn không đợi thanh niên tới gần, hắn sải bước qua, nhìn xuống khuôn mặt thanh tú non nớt trước mắt,“Rất đau phải không?”
Hoàng Đan nói không phải rất đau, cậu ngửi được mùi máu tươi trên người của người đàn ông, mi tâm nhíu nhanh lại.
Nhiếp Văn Viễn nắm mặt thanh niên, ép cậu ngẩng đầu, cho cậu xem sự tức giận trong mắt mình,“Kích thích, không biết tự lượng sức mình, ngu xuẩn, hiện tại em không có mấy thứ này, nói cho cậu nghe, tại sao em muốn làm như vậy?”
Hoàng Đan buông mí mắt xuống, làm như vậy, một mặt là do nhìn Trần Phi không vừa mắt, một mặt là muốn kích thích anh ta, khiến anh ta mất khống chế.
Chỉ khi Trần Phi mất khống chế thì mới có thể kiểm soát được anh ta, Hoàng Đan cũng có thể khiến anh ta đi theo lối suy nghĩ của mình.
Dường như Nhiếp Văn Viễn không hề lo lắng khi thanh niên thấy một màn kia, sẽ sinh lòng oán trách với hắn, hắn chỉ lo lắng một chuyện khác,“Không cần sợ.”
Hoàng Đan nhìn Trần Phi dưới đất một chút, khóe mắt nhảy lên, cậu không nhìn nhiều nữa, kéo người đàn ông rời khỏi WC.
Sau khi đi ra, chóp mũi không con mùi máu tươi, bước chân Hoàng Đan mới chậm lại, cậu dựa vào vách tường thở dốc, trán ra rất nhiều mồ hôi, bên trong áo cầu thủ cũng ướt sũng, dán sát vào ngực và lưng.
Gió lạnh chui vào cổ áo, theo cổ trượt một đường xuống, Hoàng Đan phát run, trên người nổi một lớp da gà, cậu buông bàn tay người đàn ông ra, chậm rãi ngồi xổm dưới đất, đôi mắt có chút không tập trung.
“Anh thay quần áo giày dép đi, em nhìn là muốn buồn nôn rồi.”
Đôi giày dính máu trước mặt Hoàng Đan chuyển hướng đi, tiếng bước chân dần dần mơ hồ, lại dần dần rõ ràng, đỉnh đầu phát ra giọng nói trầm thấp của người đàn ông,“Theo tôi về nhà.”
Cậu nhìn đôi giày da sạch sẽ trên chân dài của người đàn ông, tầm mắt hướng lên trên, quần cũng sạch sẽ, ngửi không ra một chút mùi máu nào, cũng không có một vết máu nào.
Nhiếp Văn Viễn vươn một bàn tay ra.
Hoàng Đan bắt lấy tay đó, bị một sức mạnh kéo đứng lên, tay cậu được nắm, tách ngón tay ra, chen vào năm ngón tay khác, úp vào cùng một chỗ với cậu.
Nhiếp Văn Viễn bỗng nhiên nói,“Chúng ta chẳng những sẽ có đời này, sẽ có kiếp sau, kiếp sau sau nữa.”
Hoàng Đan gật gật đầu,“Ừ.”
Khi đi vào cửa, Nhiếp Văn Viễn đặt Hoàng Đan trên tường, hôn lên tránh chỗ khóe môi xanh tím, sau khi hôn cậu không kịp thở dốc, thì cởi áo khoác cậu, vén áo len và áo mùa thu lên, để lại trên người cậu một dấu ấn rất sâu, ra máu.
Hoàng Đan đau dữ dội, khóc thở hổn hển, toàn thân chỗ nào cũng đau, sau đó xảy ra cái gì, cậu không nhớ rõ, chỉ nhớ hai cái đùi nóng cháy rất đau , người đàn ông bế mình từ phía sau để lên trên đùi, ôm vào trong ngực dỗ, hát, loáng thoáng nghe được đó là giai điệu của bài [ Mười năm ].
Khi đó ý thức Hoàng Đan giãy dụa, cậu muốn ngăn cản, muốn nói mình không thích nghe bài hát đó nhưng lại nặng nề thiếp đi.
Khi Hoàng Đan tỉnh lại đã đến đêm khuya, cậu ngủ thời gian rất dài, rất mệt, bởi vì cậu đã gặp ác mộng.
Phát hiện quần áo trên người đã thay ra, Hoàng Đan không để ý mấy vết thương, gió đem mùi nước thuốc bay vào trong xoang mũi, cậu hắt xì, quấy rầy đến người đàn ông đang ngồi trên bàn làm việc xem tài liệu.
Nhiếp Văn Viễn bỏ tất cả tài liệu vào trong ngăn kéo, hắn tháo kính mắt viền vàng trên mũi xuống, đứng dậy đi đến trước giường,“Có đói bụng không?”
Hoàng Đan nói,“Có chút.”
Nhiếp Văn Viễn bỏ lại một câu “Chờ” rồi rời đi ra khỏi phòng.
Suy nghĩ trong đầu Hoàng Đan chưa sắp xếp xong, người đàn ông đã bưng đồ ăn vào tới, mũi cậu động động, là đồ ăn mình thích ăn.
Nhiếp Văn Viễn đặt đồ ăn ở trên tủ đầu giường, hắn cầm gối đầu đặt ở sau lưng thanh niên, bộ dạng khi dặn dò giống bậc cha chú,“Ngồi dậy chút, đừng để trong khí quản bị sặc.”
Hoàng Đan ăn mấy miếng đồ ăn, ăn chậm nhai kỹ.
Nhiếp Văn Viễn ngồi ở bên giường, ngưng mắt nhìn thanh niên, lúc chạng vạng trở về không có làm đến cuối cùng, phải cọ sát trong hai chân thanh niên mới ra được,“Chờ em ăn xong, em cho tôi xem chân một chút.”
Chân Hoàng Đan phản xạ có điều kiện nóng cháy lên,“Không cần, đã không sao rồi.”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Nghe lời.”
Hoàng Đan không nói, khẩu vị cậu không tốt, nhưng vì thói quen, vẫn ăn hết đồ ăn, không lãng phí.
Nhiếp Văn Viễn kiểm tra chân cho thanh niên, không đỏ, cũng không sưng, đường vân trên mi gian hắn biến mất,“Vừa ăn xong đừng ngủ, nếu hoạt động không nổi thì ngồi dựa vào xem sách một lát đi.”
Hoàng Đan muốn nói lại thôi,’’ Tình hình mẹ em thế nào rồi?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Về nhà rồi.”
Hoàng Đan à một tiếng, sau lưng mỗi bí mật nhất định sẽ có một lý do khác nhau, tại sao muốn che giấu, bởi vì không thể nói.
Cậu xoa xoa thái dương, nhìn rồi đưa ra yêu cầu với người đàn ông,“Nằm lên đi.”
Nhiếp Văn Viễn xốc chăn nằm vào, một tay ôm eo lưng thanh niên, nghiêng đầu dán môi lên sợi tóc cậu, nhẹ nhàng ma xát,“Có phải gặp ác mộng không?”
Hoàng Đan sửng sốt,“Ừ.”
Nhiếp Văn Viễn sờ sờ tóc thanh niên,“Đừng suy nghĩ lung tung.”
Hoàng Đan với lấy một quyển sách gần như mỗi ngày đều xem, lật đến một trang đưa qua,“Đọc cho em nghe đi.”
Nhiếp Văn Viễn nhướn mày, cầm lấy sách từ trong tay cậu đầu bắt đầu đọc, đọc hai hàng mới phát hiện đây là sách của mình, thời gian đã rất lâu, cho rằng đã vứt đi rồi, không ngờ vứt quyển này thì vẫn còn quyển khác, luôn có một con cá lọt lưới.
Hoàng Đan nhìn người đàn ông,“Sách của anh hoặc là nhân sinh trăm thái, hoặc là phong hoa tuyết nguyệt, bên trong hai cái đó đều lộ ra cảm giác nặng nề, tất cả giữa những hàng chữ đều là bi thương, từng câu chuyện nhỏ đều không có kết thúc đẹp, với tuổi anh viết sách, từ đâu mà từng trải nhiều như vậy?”
Nhiếp Văn Viễn vuốt ve bả vai thanh niên, chậm chạp không có mở miệng.
Hoàng Đan cho rằng người đàn ông sẽ không nói, cậu chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt trở về ngủ thì nghe được giọng nói bên tai, như từ một quá khứ xa xôi truyền đến,“Thời điểm viết sách tôi vẫn còn trẻ , chưa trải qua gì cả.”
“Tôi cũng từng rất kỳ quái, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ do ảnh hưởng từ kiếp trước, cảm giác có chuyện gì đó chưa hoàn thành, rất đáng tiếc.”
Trên khuôn mặt Nhiếp Văn Viễn vô tình xuất hiện một tia thương cảm, giây lát lướt qua, hắn vỗ vỗ thanh niên,“Sách này là khi cậu trẻ người non dạ viết ra, không bệnh mà la gì đó, sau này đừng xem nữa.”
“……”
Hoàng Đan bắt lấy một bàn tay người đàn ông, xúc cảm thô ráp quen thuộc và độ ấm nóng ướt khiến cậu nhịn không được mà thở dài ra một hơi, đầu ngón tay của cậu cọ vết chai trong lòng bàn tay người đàn ông, không chút để ý móc mấy cái.
Hô hấp Nhiếp Văn Viễn trầm xuống, hắn cầm lấy tay thanh niên để vào trên thắt lưng trong ổ chăn……
Sau ngày đó, Hoàng Đan không gặp lại Trần Phi, cậu cũng không có hỏi, trong đầu lộn xộn, không nghĩ ra cái gì được, không bằng nói là không dám nghĩ, cũng không sẵn lòng nghĩ.
Hai mươi tám tháng chạp, Nhiếp Hữu Hương đến tìm con trai nhỏ, hi vọng cậu có thể rời khỏi thành phố T với mình, đến nông thôn sống qua ngày, bà không muốn đến khi già đi, ngay cả người bưng trà đưa nước trước giường, chăm sóc bà trước lúc lâm chung cũng không có.
Hoàng Đan nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt đã già đi rất nhiều, sắc mặt rất kém, quấn vải thưa trên đầu, phải mạnh mẽ nửa đời người, hiện tại con trai lớn không rõ sống chết, con thứ hai chết ngoài ý muốn, con thứ ba cũng không ở đây, bà để ý dạy dỗ con cái không bình thường, cũng rất bình thường, nhìn thấy được trong rất nhiều gia đình.
Ưu tú và phẩm hạnh không ngang hàng nhau.
Nhiếp Hữu Hương thấy con trai nhỏ không nói chuyện, bà gọi một tiếng, tay cũng đưa qua,“Tiểu Vu, con không muốn đi cùng mẹ sao?”
Hoàng Đan nói cậu không muốn đi, lấy cớ muốn ở bên học hỏi thêm từ người cậu từng trải kia,“Năm sau con còn muốn đến Tân Thế Kỷ làm, đã nói xong hết rồi.”
Nhiếp Hữu Hương vừa nghe, đau khổ trong lòng lập tức giảm bớt không ít, nếu con trai có thể có tiền đồ, trở nên nổi bật ở bên ngoài, tốt hơn bất cứ cái gì, bà có chết, cũng có thể nhắm mắt,“Được rồi, con ở cùng cậu con, mẹ cũng yên tâm.”
Bà thở dài,“Tiểu Vu, khi nào con nhìn thấy anh con, nói với thằng bé một tiếng, nói mẹ ở nhà chờ nó, nếu nó bận rộn thì kêu nó báo bình an một tiếng.”
Nói nói, Nhiếp Hữu Hương liền rơi nước mắt,“Nếu chị con chịu ở bệnh viện dưỡng thương, nhất định sẽ còn rất tốt, làm sao xảy ra tai nạn xe cộ được chứ, mẹ con cũng sẽ sống đến tuổi này rồi, còn phải chịu tội, nhưng con bé không nghe, chết sống càng muốn đi, còn có bệnh viện nữa, tại sao không cản chúng ta lại một chút chứ? Cản hay không cản, đều là số mệnh cả.”
Hoàng Đan nhìn theo phụ nữ trung niên đang rời đi, ở trong lòng cậu nói,“Lục tiên sinh, tôi sẽ hoàn thành được nhiệm vụ đúng không?.”
Hệ thống, “Đúng vậy.”
Hoàng Đan chuyển đề tài,“Tích góp tích phân đủ rồi, nhưng tôi không muốn làm tình, không có tinh thần.”
Hệ thống,“Đề tài này Lục mỗ không có hứng thú.”
Hoàng Đan nói,“Trừ ông ra, tôi không thể nói với ai hết.”
Cậu lại được rồi,“Tôi cũng không có hứng thú, Lục tiên sinh, có hoạt động nhờ ông nhắc nhở tôi một tiếng, trực tiếp báo danh cho tôi cũng không có vấn đề gì, cám ơn.”
Buổi sáng ba mươi, Hoàng Đan bị Nhiếp Văn Viễn gọi dậy, chưa đánh răng rửa mặt, mang theo cơn buồn ngủ đi ra ngoài với hắn, lên núi cúng tổ.
Gió thổi trên ngọn núi, tuyết đang bay, lạnh đến da đầu người phát run.
Hoàng Đan mặc áo khoác lớn trước kia của Nhiếp Văn Viễn, cằm lui vào trong khăn quàng cổ, mí mắt bán đắp, khóe mắt còn có ghèn nhỏ, ương ngạnh bám ở phía trên, gió ư tuyết ư, đều không thể khiến nó mảy may đung đưa tý nào.
Nhiếp Văn Viễn cầm nhánh cây khều đống lửa, bỏ từng tờ giấy tiền vàng vào, lửa cháy càng lúc càng lớn, tro tàn bị gió thổi xa, không biết muốn thổi đến hướng nào.
Hoàng Đan phủi một chút tro tàn ở trên người, cậu ngồi xổm xuống, tìm nhánh cây khô, học Nhiếp Văn Viễn đốt giấy tiền vàng, bỏ tiền giấy, quỳ trước bia mộ dập đầu cung kính.
Nhiếp Văn Viễn nói,“Ông bà nội sẽ phù hộ chúng ta.”
Khóe miệng Hoàng Đan thoáng co rút, tâm nói anh xác định bọn họ sẽ không ở dưới lòng đất mắng anh bất hiếu chứ?
Nhiếp Văn Viễn móc ghèn ở khóe mắt thanh niên,“Sẽ không, em là người yêu của tôi, cũng chính là người của nhà họ Trình.”
Hoàng Đan biết vốn dĩ người đàn ông họ Trình, cậu còn cùng người đàn ông đến cúng bái ông bà ngoại của đối phương, cha mẹ, anh cả, đây là một nơi tốt được bao bọc bởi núi và sông, chắc là sau này mới chuyển đến.
Sau khi trở về, Nhiếp Văn Viễn viết câu đối xuân trong phòng sách.
Hoàng Đan ở một bên nhìn, cảm thấy tư thế người đàn ông chấp bút đoan chính, dưới ngòi bút lông lưu loát sinh động, trên người hắn có phong độ của người trí thức, giống như một học giả già đọc sách đã ngấm vào trong xương, bộ dạng so với người ngày đó ở WC cứ như hai người vậy.
Một người có nhiều mặt, chẳng có gì lạ, Hoàng Đan thuyết phục bản thân mình như vậy.
Buổi chiều ngủ một giấc đã bắt đầu dán câu đối xuân, làm cơm tất niên, Hoàng Đan phụ trách cái trước, không có hàm lượng kỹ thuật gì cả, cái sau là một công trình lớn, do Nhiếp Văn Viễn tiếp quản.
Tài xế chở bà nội Ngô đến.
Có lẽ do cuối năm xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác nên tính tình bà cụ xảy ra thay đổi, ánh mắt nhìn Hoàng Đan cũng không còn quét tới quét lui xoi mói ghét bỏ, tóc bà cụ trắng hoàn toàn, lưng cũng gù đi, miệng móm nói cái gì đó.
Hoàng Đan không nghe rõ, cậu nhận túi bạc dứa trong tay bà cụ, rất nặng, mang theo không ít thứ.
Bà nội Ngô ôi chao một tiếng, vội vàng bận rộn đuổi kịp,“ Bên trong túi lớn đó có khoai sọ, trầy vỏ là không để được đâu, cậu cẩn thận chút.”
Hoàng Đan xách cẩn thận.
Bà nội Ngô để thứ khác lên trên bàn, có trứng gà, gà vịt đã làm sạch sẽ, thịt heo mua từ nhà người quen, đuôi heo mỡ heo lẻ tẻ đều mua, bà cụ đuổi Nhiếp Văn Viễn ra khỏi phòng bếp, kéo cửa thủy tinh lại, một mình bận việc ở bên trong.
Đại đa số người già đều có một dáng vẻ, mệt một chút cũng không sao, sợ là sợ muốn mệt cũng không mệt được, cái này không thể làm, cái kia không được làm, vài lần như vậy mà nói, trong lòng người già sẽ không vui vẻ gì, tưởng là chê bọn họ tuổi lớn, không còn làm gì được.
Hoàng Đan tiếp tục dán câu đối xuân, Nhiếp Văn Viễn làm trợ thủ cho cậu, xem có dán lệch không.
Hai người đứng ôm hôn ở cửa, cơm tất niên còn chưa ăn, đã nếm được hương vị ngọt ngào của năm mới.
Nơi này chỉ có một ngôi nhà, lẻ loi, lộ ra cô đơn yên tĩnh, nếu đổi lại là trong ngõ nhỏ, hơn năm giờ đã có tiếng pháo lục tục vang lên, thỉnh thoảng bên trong có hai tiếng ‘’Bùm bùm’’vang lên.
Bà nội Ngô kêu Hoàng Đan đến bưng thức ăn, có bánh trôi gạo nếp, thịt kho, cá, đây đều là cúng cho tổ tiên ăn.
Nhiếp Văn Viễn thả một chuỗi pháo ở dưới mái hiên, không phải lớn xâu lớn, chưa đầy một lúc đã cháy xong, rất vang, lớn đến màng nhĩ Hoàng Đan bị đau.
Hoàng Đan đói bụng, cậu ăn luôn hai trái táo lớn, nghe được Nhiếp Văn Viễn kêu cậu ra ngoài, cùng hắn đốt vàng mã dập đầu ở ngoài góc cửa hẻo lánh.
Gió thổi qua, mắt đều bị khói làm cay đến rơi nước mắt.
Trên bàn trừ món ăn mặn, còn có mấy bát cơm gạo trắng, rượu, đôi đũa, ghế cũng kéo ra đến một ít, hai cánh cửa mở rộng, để ông bà tổ tiên vào ăn cơm.
Hoàng Đan là từ trong trí nhớ nguyên chủ mới biết được loại tập tục này, ở thế giới hiện thực cậu chưa từng nghe nói, cũng chưa từng trải qua.
Qua một hồi, bà nội Ngô nói tổ tiên đã ăn xong, cùng Hoàng Đan và Nhiếp Văn Viễn dọn bớt bát đũa, dọn lên bàn cơm tất niên phong phú.
Sau bữa cơm tất niên, hàng xóm láng giềng bắt đầu đến cửa từng nhà chúc tết, ăn chút đậu phộng hạt dưa, uống hai ngụm trà trò chuyện vài câu thì đến nhà tiếp theo.
Bên này không hàng xóm láng giềng, một già hai trẻ đều ngồi trên sô pha xem chương trình giao thừa.
Thái độ bà nội Ngô đã tốt rất nhiều, lúc pha trà cho Nhiếp Văn Viễn, còn thuận tiện pha thêm một ly.
Hoàng Đan nói cám ơn ạ.
Bà nội Ngô rất sửng sốt, nhưng không phải bởi vì câu cám ơn kia, mà là thanh niên nhỏ vô dụng không phải nhận ly trà bằng một tay, là hai tay, người cũng đứng lên.
Hoàng Đan đến thế giới này mới học được, đạo lý đối nhân xử thế rất phức tạp, cậu đã trưởng thành, đã học xong rất nhiều thứ, cũng có tình cảm mấy kiếp với một người, thật sự cảm thấy biết ơn đối với hành trình xuyên việt này.
Bà nội Ngô ngồi ở một bên cắn hạt dưa, mắt mờ, xem phim truyền hình không được, ồn ào, xem không hiểu đang diễn cái gì, ca hát thì còn có thể hiểu.
Một tiểu phẩm đã diễn xong, bà nội Ngô nói,“Văn Viễn à, tuổi con không còn nhỏ, nếu thành gia lập nghiệp cứ rề rà như vậy, sinh con cũng phải lùi lại, đến lúc đó bằng tuổi cha con, con của con mới chỉ biết nhảy nhót thôi.”
Nhiếp Văn Viễn buông ly trà xuống,“Sang năm đi.”
Bà nội Ngô cả kinh, hạt dưa trong tay đều rớt xuống, sau đó bà cụ vui vẻ,“Sang năm? Là con gái nhà ai? Các người đã gặp rồi sao? Có gặp người lớn trong nhà chưa? Xem trí nhớ của dì này, sang năm kết hôn thì nhất định đã gặp người lớn trong nhà rồi, Văn Viễn, chuyện lớn như vậy, sao con không nói với dì tiếng nào hết vậy?”
Hoàng Đan vốn đang tựa vào sô pha, cậu nghe được tiếng nói, lưng liền rời khỏi sô pha, ngồi thẳng lên.
Nhiếp Văn Viễn thu biến hóa của thanh niên vào đáy mắt, khóe môi hắn nhếch lên, trên khuôn mặt hiện lên ý cười, dáng vẻ khi nói chuyện cho người ta một loại cảm giác rất dịu dàng, xen lẫn cưng chiều.
“Mấy cái đó không quan trọng, quan trọng là người con rất hài lòng.”
Bà nội Ngô ngây người nhìn, lại cảm thấy vui mừng, liên tục nói,“Là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Bà cụ nhặt hạt dưa dưới mặt đất lên,“Có thể duy trì hương khói cho họ Trình, ba mẹ con có thể an tâm rồi.”
Hoàng Đan nhìn người đàn ông một cái.
Nhiếp Văn Viễn có điều nhận ra, ném cho thanh niên một ánh mắt trấn an, đời này của hắn đã không có sau đó, đợi đến khi xuống dưới đất gặp ba mẹ sẽ nhận phần tội này, không oán không hối hận.
Mơ mơ màng màng, Hoàng Đan nghe được tiếng ca “Thường về thăm nhà, về thăm nhà”, cậu tỉnh lại ngay.
Trên sô pha chỉ có Hoàng Đan và người đàn ông, bà nội Ngô không biết đã trở về phòng ngủ lúc nào, suy cho cùng cũng đã có tuổi, chống đỡ không được đến quá khuya.
Chân bị được bộc trong lòng bàn tay người đàn ông, thỉnh thoảng xoa nắn một chút, ấm áp, rất thoải mái, Hoàng Đan lười biếng duỗi eo, nghe trong TV đang hát “Dù là giúp mẹ rửa hai ba cái chén, người già không màng con gái có đóng góp trong nhà……”
Nhiếp Văn Viễn bóc long nhãn, thịt ít mình ăn, thịt nhiều đưa đến trong miệng thanh niên.
Hoàng Đan ngây ngẩn cả người, cho đến khi người đàn ông bóp cằm, cậu mới hoàn hồn, ngoan ngoãn mở miệng ăn long nhãn, phun hột vào trong giỏ rác,“Chúng ta làm tình đi.”
Giọng điệu bình dị, giống như không phải làm tình mà là làm cơm.
Nhiếp Văn Viễn thiếu chút nữa bị long nhãn trong miệng làm nghẹn, mặt hắn không đổi sắc tắt TV, kéo thanh niên lên lầu, hơi thở ổn định, chỉ có điều bước chân rất rất lớn, giành giật từng giây.
Hoàng Đan bị kéo đi về phía trước, thân hình có chút không ổn, vào phòng ngủ liền bị áp lên trên giường, trên môi có độ mạnh nóng bỏng đến kịch liệt, cậu rất nhanh đã bị mất năng lực suy nghĩ.
Hơn nửa đêm, bà nội Ngô nghe được tiếng khóc, mới đầu bà cụ tưởng nghe lầm nên không để ý, đang lúc bà cụ ngủ tiếp thì lại nghe thấy.
Bà nội Ngô phủ thêm áo khoác đi ra ngoài, phát hiện tiếng khóc là từ trên lầu truyền xuống, vẻ mặt bà cụ căng thẳng, bật đèn đi lên lầu, một đường tối nghe tiếng khóc bên ngoài phòng ngủ.
Tiếng khóc bên trong đột nhiên ngừng.
Bà nội Ngô gõ cửa, hỏi làm sao vậy.
Nhiếp Văn Viễn không mở cửa, ở trong phòng nói,“Tiểu Vu gặp ác mộng.”
Bà nội Ngô à nói,“Có thể do ban ngày bị hù rồi? Con vỗ vỗ thằng bé ở trên giường, kêu tên nó mấy tiếng, nói về nhà về nhà thì hồn nó có thể trở về thôi.”
Nhiếp Văn Viễn lên tiếng trả lời, tiếng bước chân ngoài cửa chậm rãi đi xa, theo sau là âm thanh xuống lầu, hắn thở thô phì phò, lồng ngực lăn mồ hôi xuống, ướt một mảng.
Hoàng Đan phun gối trong miệng ra, nằm sấp nửa chết nửa sống, cả người như là vừa tắm xong chưa lau, cũng giống như đang ngâm mình ở trong nước, độ ấm rất nóng, làm cho toàn thân cậu đều nóng đỏ.
Cậu không biết xấu hổ quấn lấy Lục tiên sinh xin một nhánh cúc hoa linh, Lục tiên sinh nói lần sau không được lấy lý do này nữa.
Tính cả tích phân tích góp đổi lấy mấy nhánh, đã dùng hết cả rồi.
Hoàng Đan đang nghĩ chuyện, liền bị một đôi tay lớn ôm lấy eo, dán lên lồng ngực tráng kiện của người đàn ông, dinh dính.
Bụng Nhiếp Văn Viễn còn quấn vải thưa, miệng vết thương không vỡ ra, đã lành, hắn không thèm để ý một chút nào, điểm này có thể nhìn ra từ tốc độ và tần xuất làm của hắn.
Lỗ tai Hoàng Đan bị cắn, cổ bị liếm, cậu hừ một tiếng, đem nước mắt trên mặt cọ lên trên vai người đàn ông hết, đau dữ dội thì cào phía sau lưng của người đàn ông.
Nhiếp Văn Viễn cho cậu cào, mày không nhăn một chút.
Đang lúc tráng niên là không phải nói đùa, thân thể Nhiếp Văn Viễn cường tráng, sức lực rất lớn, dùng lực rất mạnh, làm việc rất có trật tự, một là một, hai là hai, từng bước một, tuyệt đối không qua loa cho xong.
Cuối cùng Hoàng Đan ngất đi.
Mồng một năm mới, Hoàng Đan vượt qua một ngày trên giường, nguyên nhân là đau eo.
Năm mới mùng 2, Hoàng Đan còn trên giường, ăn uống đều trên đó, mắc vệ sinh thì được ôm đến buồng vệ sinh giải quyết, nguyên nhân vẫn là đau eo, ngồi cũng không ngồi nổi.
Bà nội Ngô không thể hiểu nổi,“Văn Viễn, eo Tiểu Vu đau nghiêm trọng như vậy, sao không đến bệnh viện khám thử xem?”
Bà cụ còn chưa nói, cháu ngoại trai nhỏ bị đau eo, người làm cậu này lại nói với dáng vẻ như vừa mới ăn được thịt nhân sâm, có thể trẻ mãi không già vậy?
“Qua hai ngày sẽ tốt thôi.”
Nhiếp Văn Viễn bưng cháo lên lầu, đút cho cháu ngoại trai nhỏ ăn.
Đầu Hoàng Đan dựa vào gối nằm, một miếng rồi một miếng ăn xong cháo,’’ Eo em đau, nhưng tay không sao cả.”
Nhiếp Văn Viễn lấy khăn lau miệng thanh niên, phủ lên đôi môi đó, đầu lưỡi vói vào trong miệng của cậu, môi lưỡi triền miên quấn vào nhau.
Hoàng Đan thở phì phò, nước bọt khóe miệng bị người đàn ông liếm, chỗ đó ẩm ướt, cũng ngứa ngáy, cậu nhịn không được kêu người đến gần, tay đưa lên, môi cũng áp lên.
Năm mới rất nhanh đã đến, độ ấm dần dần tăng trở lại, mùa xuân nhào vào trong ngực mọi người.
Hoàng Đan muốn đi gặp Chu Vi Vi, nhưng Nhiếp Văn Viễn không cho cậu đi, nói qua một khoảng thời gian nữa sẽ cùng đi, cậu muốn đến công trường Tân Thế Kỷ làm việc, xem có thể hỏi thăm một chút tin tức nào không, đối phương cũng không đồng ý, nói lúc trước chuyện còn tốt, hiện tại đã thay đổi rồi.
Bắt đầu tháng sáu, Hoàng Đan bắt đầu phát hiện Nhiếp Văn Viễn không thích hợp.
Nhiếp Văn Viễn từ trở về rất muộn, đến không trở về, qua vài ngày mới trở về một lần, mỗi lần trở về đều uể oải đầy mặt, màu xanh đáy mắt cũng càng ngày càng đậm.
Hoàng Đan lắc tỉnh người đàn ông,“Có phải bên trong nhà máy xảy ra chuyện không?”
Nhiếp Văn Viễn ừ một tiếng, bàn tay vuốt ve eo thanh niên, tay thò vào trong quần áo cậu, giọng nói mơ hồ,“Đám công nhân đều nghỉ việc, miếng đất kia thì bị chính phủ lấy đi đấu giá.”
Hoàng Đan thấy hô hấp người đàn ông bắt đầu nặng nề, lần này cậu không dao động, mà là nắm mũi người đàn ông, hôn chặn hắn.
Trong cổ họng Nhiếp Văn Viễn phát ra một tiếng cười, hắn lật người xuống dưới thân mình, bưng mặt hôn lên,“Em đốt lửa thì tự dập đi.”
Hoàng Đan bị làm hai lần, cũng không hỏi rõ mọi chuyện, cậu mệt mỏi hết sức, tỉnh lại một lát thì lại thiếp đi.
Nhiếp Văn Viễn dùng ngón tay miêu tả khuôn mặt thanh niên, cọ lên nốt ruồi son trên mi tâm hai cái, dán môi lên, rơi xuống một vệt nước.
Cuối tháng sáu, Nhiếp Văn Viễn nói Hoàng Đan cùng người của hắn đến nơi khác, đi ngay lập tức.
Hoàng Đan nhìn người đàn ông thu dọn đồ đạc, cậu ở bên cạnh hỏi,“Anh không đi với em?”
Nhiếp Văn Viễn nói có chút việc phải xử lý, xử lý xong thì sẽ đến đón cậu,“Đến lúc đó chúng ta sẽ đến nơi khác sống.”
Hoàng Đan ngăn cản động tác người đàn ông,“Em ở chỗ này chờ anh xử lý xong hết mọi việc.”
Mày Nhiếp Văn Viễn nhăn lại, nghiêm khắc nói không được, hắn lấy tay chụp vào gáy thanh niên, kéo người đến trước mắt hôn một hồi lâu, giọng nói khàn khàn,“Em ở đây, tôi sẽ phân tâm.”
Nhiệm vụ Hoàng Đan còn chưa hoàn thành, cậu không dám điền đáp án, không xác định được số người, hiện tại lại bất an, cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Không chỉ đơn giản là công nhân nhà máy đình công.
Hoàng Đan thu suy nghĩ lại, cậu sờ sờ râu trên cằm người đàn ông, cưng cứng đâm tay,“Vậy lúc nào anh đến đón em?”
Nhiếp Văn Viễn nói rất nhanh,“Trễ nhất là cuối tháng sau, sớm nhất là trung tuần tháng sau.”
Hoàng Đan nghe vậy, bất an trong lòng giảm bớt một ít.
Ngày bảy đầu tháng, Nhiếp Văn Viễn đưa Hoàng Đan đi, không ngờ hắn vừa về nhà, đã nhận được điện thoại cấp dưới, hoảng hốt lo sợ,“Chủ nhiệm, Tiểu Trần tiên sinh không thấy nữa rồi.”
Nhiếp Văn Viễn bình tĩnh trầm ổn hạ mệnh lệnh,“ Phong tỏa cao ốc cho tôi, tìm không xót một góc nào.”
Hắn cắt đứt trò chuyện, đau đầu muốn nứt ra.
Chưa lấy được thuốc, di động Nhiếp Văn Viễn vang, hắn nghe máy, nghe thấy được giọng Khưu Đào.
Đầu bên kia của Khưu Đào có tiếng gió ô ô, đang ở bên ngoài,“Văn Viễn, không phải anh nói chú, Tiểu Vu còn nhỏ như vậy, lại không chịu đi học, chữ lớn cũng không biết được mấy chữ, ra đời cũng chưa sâu, vẫn chỉ là đứa con nít, nhiều lắm chỉ ham chơi một chút mà thôi, chú đem thằng bé đến địa phương xa xôi như vậy, lỡ đâu thằng bé không quen với cuộc sống đó, bị người ta dụ chạy thì phải làm thế nào đây?”
Tay Nhiếp Văn Viễn buông động tác lấy thuốc, hắn ngồi vào trên sô pha, đáy mắt một mảnh âm trầm.
Khưu Đào nói,“Trên người thằng nhóc mặc là hàng nội địa không tên tuổi, như vậy rất chướng mắt, rất dễ dàng dẫn đến sự chú ý của mấy phần tử phạm pháp, cho dù chú bảo vệ thằng bé rất tốt, cũng không phải sẽ có lúc ngựa mất móng sao? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất thôi Văn Viễn à, năm trước anh từng nói một câu với chú, không thể dùng thước đo vẽ đường dưới chân được, rất nhiều biến số.”
Trong giọng nói Nhiếp Văn Viễn không nghe ra cảm xúc,“Anh ở đâu?”
Bên đầu bên kia Khưu Đào cười: ” Anh ở trong nhà máy lúc trước chúng ta làm cùng nhau, tuy rằng sớm đã bị bỏ quên, nhưng mà vẫn còn có tiếng ở địa phương, chú đến đây đi, chúng ta ôn chuyện một chút, nhớ đến một mình thôi, đừng mang theo mấy thủ hạ của chú, nếu không sẽ dọa cháu ngoại trai của chú sợ đó.”
Đầu bên kia cúp, Nhiếp Văn Viễn duy trì tư thế nhận điện thoại không nhúc nhích, nửa ngày hắn mới buông di động xuống, mười ngón tay cắm vào trong ngọn tóc cứng rắn, đầu ngón tay gọn gàng sạch sẽ gãi mạnh trong da đầu.
Chút đau đớn vụt xông vào trong đầu Nhiếp Văn Viễn, dùng sức kéo lấy dây thần kinh, gương mặt hắn dường như có cái gì đó vang lên, lớp mặt nạ mang quanh năm nứt ra rớt xuống, nghiêm túc bình tĩnh rút đi, bên trong lộ ra khủng hoảng, hung ác, máu tanh.
Nhiếp Văn Viễn cầm thuốc trên bàn trà, rút ra một điếu để ở bên miệng, hắn từ trong hộp diêm lấy que diêm, quẹt nửa ngày vẫn chưa quẹt ra được.
Tay run kịch liệt, đè lại vẫn run.
“Mẹ kiếp!”
Chửi nhỏ một tiếng, Nhiếp Văn Viễn ném que diêm và hộp diêm đi, hắn cắt đứt thuốc bên miệng, cầm di động hung hăng ném xuống đất, sau đó một cước đá văng bàn trà trước mặt, bình trà phía trên nát nhừ.
“Oành”“Bang”“Phanh”, tiếng vang cực lớn giằng co trong phòng khách rất lâu, đồ dùng trong nhà ngã trái ngã phải, khắp nơi đều là mảnh vỡ của đồ sứ, phòng khách vốn không dính một hạt bụi, ấm áp nay ngắn đã trở thành một đống hỗn độn.
Nhiếp Văn Viễn thở ra từng hơi một, ngực phập phồng kịch liệt, thái dương có một giọt mồ hôi trượt xuống, đôi mắt hắn đỏ lên, như là đã bị người ta cạy vẩy ngược ở trên người, máu chảy đầm đìa, vừa thống khổ, lại tràn ngập phẫn nộ ngập trời.
Nhiếp Văn Viễn lau mặt, trong lòng bàn tay vừa có mồ hôi vừa có máu, cũng không biết bị thương chỗ nào, hắn đá văng ghế dựa ngã xuống đất rồi đến buồng vệ sinh, đứng ở trước gương chậm rãi rửa tay, nước trong bồn đều là màu đỏ, màu đỏ kia chậm rãi tách ra, toàn bộ xông vào trong cống thoát nước.
Chưa đầy một lúc, nước chảy xuống đã sạch sẽ trong veo, giống như máu đỏ kia chưa từng xuất hiện.
Khi đi ra ngoài, Nhiếp Văn Viễn đã thay đổi toàn bộ dấu vết nóng nảy xen lẫn mùi máu tanh, tóc hắn có chút ướt, trên người mặc sơmi trắng, vạt dưới bỏ vào trong lưng quần, kiên cường cao ngất, đoan chính trầm ổn, lại nghiêm túc lạnh nhạt, không khác như bình thường là mấy.
Bỏ xa nhà, tầm mắt Nhiếp Văn Viễn từ kính chiếu hậu thu hồi lại, một bên hắn gọi điện thoại một bên lái xe, sắp xếp chuyện gì đó, giọng điệu bình tĩnh, trong đôi mắt không nổi gợn sóng, sau lưng lại là bão tố, sóng gió kinh hoàng.