Mục lục
Tôi Có Một Bí Mật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Đan và Trần Thời vừa đến ngoài cửa phòng vẽ tranh thì đã nhìn thấy Thẩm Lương lảo đảo nghiêng ngả từ bên trong chạy ra, mặt gã cắt không còn một hột máu, vẻ mặt hoảng sợ, giống như ở phía sau có một đám lệ quỷ vậy.

“Thẩm……”

Hoàng Đan mới phát ra một tiếng, người cũng đã chạy xa.

Trần Thời chiếm lấy tay thiếu niên đang đưa ra, cau mày nói, “Em ngẩn người làm gì, vừa rồi nếu không phải anh cản đúng lúc một cái thì em đã bị Thẩm Lương  đụng một bên rồi.”

Hoàng Đan quay đầu nhìn lại, không tìm thấy được bóng dáng Thẩm Lương, gã đang rất kinh hoảng nên chạy vô cùng nhanh.

“Tối hôm qua Thẩm Lương có phải không trở về không?”

Trần Thời đi vào trong phòng vẽ tranh,”Quan tâm cậu ta làm gì.”

Hoàng Đan đi vào theo phía sau hắn, phát hiện bên trong có hai người nên liền mở miệng hỏi thăm,”Thẩm Lương làm sao vậy?”

Hai người là tình nhân, vừa lúc đến một đoạn cảm tình nồng cháy, nồng đến độ chỉ cần có một người ở đó, cho dù là đến WC cũng không cảm thấy đến mức hôi thối.

Nghe được câu hỏi của Hoàng Đan, hai người bọn họ đều ngừng kề tai nói nhỏ, biểu cảm kinh ngạc vẫn còn trên mặt, như đã bị chuyện gì hù sợ.

Nam sinh lắc đầu, “Không biết nữa, lúc chúng tôi tiến vào, Thẩm Lương còn bình thường lắm, vừa rồi cậu ta tự nhiên đập phá bản vẽ của mình, còn xé luôn bức tranh trong tay, đều ở trên mặt đất đó, xé thành rất nhiều mảnh.”

Hoàng Đan buông mắt, nhìn thấy dưới đất rất nhiều mảnh giấy, cậu lấy chân ra rồi khom lưng nhặt một mảnh giấy nhỏ bị mình đạp, đó là một con mắt, khi cậu nhìn đến, con mắt cũng nhìn cậu, có chút quỷ dị.

Đây không phải mắt của người mẫu tối hôm qua, Hoàng Đan có thể khẳng định.

Cậu nhớ rõ mí mắt người mẫu nông rộng, khóe mắt phủ đầy nếp nhăn, con ngươi đục ngầu, mà con mắt trong tay cậu hình dạng đầy đủ, con ngươi tối đen, tròng trắng mắt sạch sẽ, lộ ra một kiểu sáng sủa cùng trong veo, đó là trạng thái chỉ có thời kỳ trẻ tuổi mới có.

Có chút quen thuộc, mắt này là của ai……

Chu Kiều Kiều? Không phải, đôi mắt cô ấy tròn tròn đồng bộ với khuôn mặt, sẽ là ai đây? Thẩm Lương sao?

Trong lòng xẹt qua ý nghĩ nào đó, Hoàng Đan lập tức tìm tranh của mình, mặt người trên tranh không bị đổi, cũng còn ở vị trí vốn có, đó là người mẫu tối hôm qua, không riêng gì hắn, bên trong tranh của Trần Thời và người khác đều bình thường.

Chuyện gì đã xảy ra?

Hoàng Đan nhíu nhíu mi tâm, ngón tay vuốt ve con mắt trong tay, lẽ nào, tối hôm qua chỉ có tranh của Thẩm Lương xảy ra việc lạ sao?

Cậu hỏi đôi tình nhân kia,”Buổi sáng khi các cậu đến đây, cửa phòng vẽ tranh mở, Thẩm Lương ở bên trong sao?”

Nam sinh nói,”Ừ, tôi thấy mắt Thẩm Lương rất đỏ nên hỏi cậu làm sao, cậu ta nói tối hôm qua vẽ cả một đêm không trở về.”

Lòng nữ sinh còn sợ hãi hướng nam sinh bên cạnh dựa vào,”Ngay từ đầu Thẩm Lương còn cười cười nói nói với chúng tôi, lúc ấy tâm trạng của cậu ta rất bình thường, sau đó cậu ta lại đột nhiên nổi điên, giống như bị quỷ nhập vậy, tròng mắt trừng lớn, mặt không còn chút máu nào, thân thể phát run, như vậy thật sự rất đáng sợ.”

Đầu óc Hoàng Đan nhanh chóng xoay chuyển.

Tối hôm qua Thẩm Lương không làm người mẫu, tìm người thay thế mình, gã không rời phòng vẽ tranh, mà muốn ở lại nhìn chằm chằm bức tranh, muốn biết mấy lần trước đã xảy ra chuyện gì, trốn ở sau lưng rốt cuộc là người hay là quỷ.

Có phải cũng nhằm vào gã giống như nhằm vào Hạ Duy và Lâm Mậu không.

Sau nửa đêm, Thẩm Lương mệt mỏi, gã cố gắng làm bản thân tỉnh ngủ, tìm mọi cách chống đỡ mạnh mẽ, tập trung tinh thần cao độ,  nhìn không chóp mắt mấy bức tranh dưới đất.

Trời sáng, Thẩm Lương phát hiện thấy bức vẽ mọi người không thay đổi gì, cảm thấy chắc là mình nghĩ nhiều, hoàn toàn là do người làm, thế  thì chẳng sợ không thể xác định đối phương là ai nữa, nên gã cứ thế vui vẻ như bình thường.

Đến khi đôi tình nhân này đến, Thẩm Lương thả lỏng thể xác và tinh thần, cho rằng Hạ Duy và Lâm Mậu chết không có liên quan gì đến chuyện tranh vẽ không mặt, cho nên gã sẽ mới cười nói với bọn họ

Về phần Thẩm Lương vì cái gì mà đột nhiên thất thường, là vì do gã phát hiện một chuyện.

Hoàng Đan nhìn con mắt trong tay, cơ bản đã suy luận xong, hiện tại chỉ thiếu một chút, cậu muốn biết chuyện gì đã khiến Thẩm Lương hoảng sợ đến như vậy.

Mặt sau thình lình vang lên giọng nói,”Em đang làm gì đó?”

Hoàng Đan chưa kịp trả lời, con mắt trong tay đã bị lấy đi, cậu nghe được Trần Thời nói,”Đây là mắt của Thẩm Lương.”

Cậu đang muốn nói chuyện, câu tiếp theo của Trần Thời đã truyền vào trong tai,”Còn là do Thẩm Lương tự mình vẽ.”

Loại giọng điệu này không phải hoài nghi, mà là trần thuật chắc chắn.

Hoàng Đan ngẩn người, cậu cầm con mắt kia đến gần, để đến trước mắt nhìn kỹ từng đường nét trên đó,”Sao anh có thể xác định như vậy được?”

Trần Thời thuận tay vuốt tóc, nháy mắt với cậu một cái,”Em đoán đi.”

Hoàng Đan,”……”

Cậu ngay cả có phải con mắt của Thẩm Lương hay không cũng không rõ, càng không có khả năng trong thời gian ngắn có thể nhìn ra là có phải là tranh đối phương vẽ hay không.

Trần Thời ghét bỏ nói,”Đừng cầm mảnh giấy vụn đó nữa, làm trên tay dính bụi bút chì.”

Hoàng Đan hoàn hồn,”Anh không nhìn lầm chứ?”

Trần Thời giật nhẹ khóe miệng, mang ra độ cong tự tin,”Anh làm sao có thể nhìn lầm chứ.”

Học sinh mỹ thuật ít hoặc nhiều đều sẽ quan sát ngủ quan người khác, một loại theo hành vi bản năng, ở phương diện này Trần Thời đặc biệt nổi bật, hơn nữa ở trong phòng vẽ tranh trường học từng vẽ Thẩm Lương, tổng cộng hai lần, còn được dán lên tường làm mẫu vẽ, đến phòng vẽ tranh là có thể nhìn thấy nên hắn rất có ấn tượng.

Một điểm quan trọng nhất là, đôi mắt Thẩm Lương tương đối đẹp, giống như hạt thủy tinh nên đối với Trần Thời mà nói, hắn thích vẽ kiểu mắt này, không cần phí nhiều thời gian để suy nghĩ cũng có thể vẽ ra hiệu quả tốt nhất.

Hoàng Đan hỏi,”Vậy anh có thể nhìn ra được Thẩm Lương vẽ lúc nào không?”

Trần Thời nói,”Có thể.”

Hoàng Đan chăm chú chờ đoạn sau.

Trần Thời cao lớn đẹp trai, cười rộ lên càng mê người nhưng có điều lời nói ra từ trong miệng lại rất muốn ăn đòn,”Không nói cho em biết đâu.”

Khóe miệng Hoàng Đan giật giật,”Em muốn biết.”

Trần Thời nâng nâng cằm,”Vậy làm theo lời anh, trước tiên vứt miếng giấy đó đi, sau đó đi lấy xà phòng rửa tay rồi đến chỗ anh.”

Hoàng Đan ngoan ngoãn làm theo, cậu rất nhanh về trước mặt Trần Thời,”Em làm xong hết rồi.”

Trần Thời bị kích thích muốn gãi gãi cằm thiếu niên.

Phòng vẽ tranh là một gian phòng dùng ván gỗ cách thành ba gian, bên trong không gian lớn nhất, để nhiều đồ vật lộn xộn nhất, ở giữa chỉ có thể chứa được giá vẽ để vẽ tranh của năm sáu người, gần chỗ cửa được đặt hai nhóm tĩnh vật, miễn cưỡng có thể để thêm dụng cụ vẽ tranh của hai ba người.

Lúc này bên trong chỉ có Trần Thời và Hoàng Đan, đôi tình nhân không biết đã dính nhau chạy đi đâu làm chuyện không đứng đắn rồi.

Khi Trần Thời kịp phản ứng, một ngón tay đã móc dưới cằm thiếu niên, hô hấp hắn bị kiềm hãm, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi.

Hoàng Đan bị hắn gãi có chút ngứa,”Nhẹ chút.”

Trần Thời nghe không thấy, tiếp tục gãi.

Hoàng Đan đè tay hắn lại,”Đợi một lát hãy gãi tiếp, nói chuyện chính trước đi.”

Mí mắt Trần Thời đáp xuống, tầm mắt dừng ở tay thiếu niên đang bắt lấy tay mình,”Vừa vẽ không bao lâu.”

Hoàng Đan ngừng một lát,”Anh nhìn ra được từ chỗ nào vậy?”

Trần Thời trở tay cầm lấy tay thiếu niên, đặt ở trong lòng bàn tay cọ xát,”Đường cong.”

Hoàng Đan lập tức hiểu, nếu là đã vẽ lên một khoảng thời gian, nét vẽ trên tranh sẽ có dấu vết bị phai đi, dù cho không lấy ra xem, không dùng tay chạm vào cũng không ngăn cản được chiều hướng đó.

Nhưng nét vẽ con mắt lại vô cùng lưu loát rõ ràng.

Ở thế giới trước Hoàng Đan nhận việc ở nhà làm, người đàn ông nhìn vào máy tính, nói mình quê mùa một cục, nhìn không hiểu, đến thế giới này lại vẽ giỏi hơn cậu rất nhiều

Cậu nhếch miệng, có một loại cảm giác liên tục, một thế giới đang tiếp diễn với một thế giới.

Trần Thời ở trong lòng chậc lưỡi, đều là đàn ông giống nhau, tay hắn thô không còn lời nào để nói, sao tay thiếu niên này vừa mềm lại vừa non như vậy chứ nhỉ? Chờ khi hắn giương mắt, phát hiện đối phương lại đang ngẩn người, thoạt nhìn còn có chút khó chịu.

“Làm sao?”

Hoàng Đan nghe vậy thì nhìn người trước mặt.

Ánh mắt đó khó có thể hình dung, Trần Thời bị nhìn đến xương cốt cả người đều tê rần, hắn sờ sờ mặt, trêu chọc cười,”Bị anh trai mê hoặc rồi à?”

Hoàng Đan không nói chuyện.

Nụ cười trên môi Trần Thời cứng lại, hắn đầu tiên là ngu ngơ, sau là luống cuống,”Em không phải muốn khóc đó chứ? Trương Thư Nhiên, em dám khóc thử xem, không cho khóc!”

Hoàng Đan bĩu môi,”Em không khóc.”

Trần Thời hơi ngẩn ra, hắn nhắm chặt mắt rồi nhìn lại, trong mắt thiếu niên vẫn khô, trên mặt cũng vậy, không có khóc, biểu cảm khó chịu sắp khóc trên mặt lúc nãy là ảo giác sao?

Hoàng Đan rút tay về, ”Hiện tại em cần làm chuyện quan trọng, anh đừng quấy rầy em.”

Mắt Trần Thời trợn trắng.

Hắn còn buồn bực thì nhìn thấy thiếu niên xoay người lại nhặt giấy dưới đất,”Đây chính là chuyện quan trọng à? Em đang đùa anh đúng không?”

Hoàng Đan nhặt mảnh giấy,”Không được nói nữa.”

Trần Thời không,”Ngoài cửa có chổi, tùy tiện quét vài cái chẳng phải được rồi sao, với lại, hôm nay cũng không phải em trực nhật, em làm gì……”

Hoàng Đan đứng thẳng thân mình, hôn lên môi hắn một cái.

Toàn bộ thế giới đều im lặng.

Hoàng Đan nhặt hết mấy mảnh giấy lên, cậu phải giải quyết hết mọi chuyện trước khi những người khác đến.

Một lát sau, Hoàng Đan ngồi xổm trên mặt đất nhìn bức tranh mình mới vừa ghép lại, rất kỳ quái, trừ mặt ngoài, bộ phận khác đều giống nhau như đúc.

Một là mặt người mẫu, một là mặt Thẩm Lương, đều cùng xuất phát từ tay một người.

Hoàng Đan xê dịch tầm mắt đến bức tranh thứ hai.

Trần Thời cũng nhìn qua,”Cho là người tự kỷ yêu bản thân, cũng không thể vẽ ra bản thân không sai một điểm nào như thế, dù có nhìn ảnh chụp vẽ thì cũng không thể vẽ giống như vậy được.”

Hoàng Đan hiểu rõ nguyên tắc đó, mặt người trên tranh này rất giống như người thật, giống như là…… Trực tiếp lột da trên mặt của Thẩm Lương xuống vậy.

Rất quỷ dị.

Đây chính là nguyên nhân khiến Thẩm Lương mất đi lý trí.

Đổi là Hoàng Đan, nếu nhìn thấy mặt mình như vậy, cũng sẽ rất khiếp sợ.

Hoàng Đan nói,”Anh cảm thấy thế này là sao?”

Trần Thời chuyện không liên quan đến mình nói,”Ai biết được, chờ cậu ta đến em hỏi cậu ta một chút đi, có điều, với tính tình của cậu ta dù có nói thì cũng là giả thôi.”

Đúng lúc này, một cái đầu người sáp đến đây,”Các cậu đang làm gì đó?”

Hoàng Đan không kịp ngăn cản, giấy dưới đất bị Chu Kiều Kiều nắm lên,tranh thật vất vả cậu mới ghép xong đã bị làm xáo trộn.

Chu Kiều Kiều nheo mắt,”Thẩm Lương?”

Cô vui vẻ cười ha ha,”Là Thẩm Lương, Thư Nhiên, đây là mặt Thẩm Lương đúng không, cậu ta làm thế nào cũng không chịu làm người mẫu, không phải vẫn bị đó vẽ sao?!”

Hoàng Đan hỏi,”Cậu có thể nhận ra à?”

Chu Kiều Kiều cười gật gật đầu,”Có thể chứ, đôi mắt Thẩm Lương rất khác với người khác.”

Hoàng Đan cảm thấy, theo như lời rất khác của Chu Kiều Kiều, không phải là hình dạng đôi mắt, màu sắc tròng mắt, mà là thứ khác.

Ngay sau đó, Chu Kiều Kiều ném toàn bộ giấy vụn, còn thổi đến khắp nơi đều là giấy, bị người khác đi vào phòng vẽ tranh đạp đạp, đá đá, bay vào trong thùng nước……

Hoàng Đan trơ mắt nhìn mặt người Thẩm Lương phân tán khắp nơi trong phòng vẽ tranh, cậu tìm không tìm về được nữa rồi.

Chu Kiều Kiều bỗng nhiên ‘i’ một tiếng,”Cái gì đây?”

Tầm mắt liếc động của Hoàng Đan ngừng lại một chút, thấy Chu Kiều Kiều giơ lên mảnh giấy có chữ Lương, mặt sau còn có ngày.

Cậu cầm mảnh giấy từ trong tay Chu Kiều Kiều, quay đầu hỏi Trần Thời,”Là chữ Thẩm Lương sao?”

Trần Thời gọt bút chì không chút để ý, vung mí mắt,”Ừ.”

Hoàng Đan vừa nói vừa nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt của Trần Thời,”Nói như vậy, tối hôm qua Thẩm Lương ở lại phòng vẽ tranh một đêm không trở về, chính là nhìn người mẫu vẽ thêm một bức, chỉ là không biết dùng cách gì lại vẽ mặt người thành mặt mình rồi tiện tay ký tên lên?”

Cậu tự mình nói,”Tại sao Thẩm Lương xé hai bức vẽ mình vẽ, còn đập bản vẽ, lại còn hoảng sợ chạy ra như vậy nữa chứ?”

Trần Thời để bút chỉ mình gọt xong lên trên ghế, lại cầm một cây khác lên,”Đừng lo chuyện bao đồng nữa, lo vẽ tranh của em đi.”

Hoàng Đan nói,”Em có chút lo lắng.”

Trần Thời nói câu cái gì, Hoàng Đan không nghe rõ, kêu hắn lặp lại lần nữa.

Phủi gỗ bút chì trên đùi xuống hết, Trần Thời không ngẩng đầu,”Anh nói, mỗi người đều có số mệnh cả.”

Hoàng Đan lập tức sáp đến trước mặt Trần Thời, muốn nhìn rõ biểu cảm khi hắn nói những lời này, trong đôi mắt có cái gì.

Trần Thời không né không tránh, cứ như vậy để cậu xem, còn lén lút thổi hơi lên mặt cậu, mang theo vị thuốc lá nhàn nhạt,”Này, nhìn đủ chưa?”

Hoàng Đan chỉ nhìn ra hắn đẹp trai thế nào, không nhìn ra được cái khác, rất thất vọng.

Trần Thời nghe tiếng thiếu niên thở dài, gân xanh thái dương mơ hồ nhảy một cái,”Em không có việc gì thở dài làm cái gì chứ?”

Tâm Hoàng Đan nói, nhiệm vụ của em còn chưa hoàn thành, chuyện này rất phiền phức, không muốn thở dài cũng không được.

Trần Thời gọt hai xong hai câu bút chì, trải giấy vẽ lên trên bàn để một nhóm tĩnh vật,”Mau vẽ đi, vẽ xong sớm về sớm, đừng lề mề nữa.”

Người trong phòng vẽ tranh đến hơn phân nửa, còn lại non nửa không phải có khóa tới không được thì là lười biếng không muốn đến, chỗ ngồi Thẩm Lương không ai ngồi cả.

Hoàng Đan không yên lòng, không có cách nào vẽ được, cậu sờ bút chì Trần Thời gọt cho cho mình, bất ngờ nói,”Anh tin trên đời có quỷ không?”

Trần Thời vẽ một đường, tiếng sa sa duy trì liên tục không ngừng,”Không tin.”

Chu Kiều Kiều đột nhiên cắm vào một câu,”Vậy chúng ta giống nhau rồi, tôi cũng không tin.”

Hoàng Đan nói,”Tôi cảm thấy có quỷ.”

Trần Thời không phải vẽ tranh bằng cảm giác, mỗi lần hắn hạ bút, đều rất rõ ràng vẽ vì cái gì, tỉ lệ phạm sai lầm cực thấp, một giây trước lại xảy ra sai lầm cực thấp ấy, hai nét vẽ trên giấy không hợp nhau,”Đưa cục tẩy cho anh.”

Hoàng Đan tìm đưa qua.

Trần Thời bôi đường cong vừa vẽ ra,”Em ăn no rửng mỡ à?”

Hoàng Đan cầm lấy bình giữ ấm trên ghế uống nước.

Mắt Chu Kiều Kiều nhìn, lên tiếng nhắc nhở nói,”Thư Nhiên, đó là cái bình của Trần Thời mà, cậu lấy lầm rồi.”

Hoàng Đan nói,”Tôi không mang nước.”

Chu Kiều Kiều a một tiếng,  không nói nữa.

Không khí rất quái dị, ánh mắt Hoàng Đan liếc nhìn Trần Thời.

Trần Thời nhận ra, hắn hiểu ý mà chậc chậc, lộ ra vẻ mặt đầy ghét bỏ,”Được rồi, nước bên trong bình của anh cho em uống, trở về nhớ rửa lại cho anh, dùng xà phòng mà rửa đó.”

Hoàng Đan nói,”Ừ.”

Chu Kiều Kiều nói thầm câu gì,”Thư Nhiên, tôi có nước khoáng, cậu có muốn uống không?”

Hoàng Đan nói không cần.

Cậu không bị chuyển đề tài này kéo chạy mà quay trở về,”Tối hôm qua tôi nằm mơ, ở trong mơ thấy quỷ, bay giữa đường còn không có mặt nữa.”

Trần Thời lại có sai lầm, hắn bóp cục tẩy gần như biến dạng, cũng bôi đến bình hoa vô cùng bẩn,”Anh thì mơ mình thành tỷ phú, vậy có tính không?”

Hoàng Đan,”……”

Cậu tiếp tục nói,”Giấc mơ kia của tôi vô cùng chân thật, tôi chạm vào quỷ, tay dính nhóp, nó nói chuyện với tôi, tôi nghe không rõ, chỉ ngửi thấy được trong miệng nó tản ra một mùi tanh tưởi thôi.”

Chu Kiều Kiều đặt hai tay trên bụng, rung bả vai cười, thân thể còn co rút,”Thư Nhiên, đừng nói nữa, tôi cười muốn chết rồi này.”

Người xung quanh nghe đều phát ra cười vang, người chết thì chết, chỗ nào có quỷ chứ, thật sự buồn cười, một giấc mơ mà thôi, có cái gì đáng nói đâu.

Mày Hoàng Đan động động, rất đáng cười sao? Người bình thường nghe được, dù cho không sợ, cũng sẽ nổi da gà, hoặc là ghê tởm bài xích chứ?

Cậu nắm bút chì xoay một vòng, tim gan của người trong phòng vẽ này lớn thật.

Cuộc sống ở khu linh dị 120 quỷ nhiều hơn người, rất có thể khi đang ngủ, ăn cơm, đi dạo phố, đều có quỷ ở bên cạnh nhìn, nhưng mà  mù quáng tin tưởng không có quỷ như vậy, cũng không biết nên nói bọn họ vận may quá tốt, hay là quá tệ ……

Buổi sáng Thẩm Lương không xuất hiện.

Hoàng Đan không vẽ xong bức  tranh tĩnh vật, cậu trở về sân nhỏ, chờ Trần Thời đến nhà khác đổi than, đứng ở ngoài cửa phòng Thẩm Lương gõ cửa, hơn nửa ngày đều không ai đáp lại.

Tề Phóng cách vách mở cửa đi ra,”Người từng trở về, sau lại đi ra ngoài.”

Hoàng Đan nhìn qua, thấy Tề Phóng mặc cái áo da màu đen với áo len màu xám bên trong, ăn mặc đơn giản tùy ý, anh ta cao, hình thể cường tráng, có một lượng nhiệt tình, râu quai nón hình như vẫn không có gì thay dổi, vẫn là chiều dài kia.

“Hình như môn học của anh rất ít.”

Tề Phóng cười to giống như nghe được truyện cười,”Đó là bởi vì thời gian tôi lên lớp trùng với thời gian các cậu đến phòng vẽ tranh, cho nên cậu mới sinh ra loại ảo giác đó thôi”

Hoàng Đan nói,”Thẩm Lương đi lúc nào?”

Tề Phóng nghĩ nghĩ,”Tám giờ hơn.”

Hoàng Đan như có điều suy nghĩ, nếu Tề Phóng không nói dối thì Thẩm Lương từ phòng vẽ tranh trở về, ở trong phòng một lát thì đi, có lẽ là lấy đồ quan trọng gì đó, muốn đi xa.

“Anh có thấy cậu ta mang theo đồ không?”

“Cũng trùng hợp, khi cậu ta đi ra, đúng lúc tôi đang ở chỗ bồn nước hứng nước.”

Tề Phóng nói,”Cậu ta chỉ đeo một cái ba lô, không mang theo thứ gì khác, gấp gáp đi ra bên ngoài, giống như vội vàng đi đầu thai vậy, tôi gọi cậu ta cũng chẳng buồn đáp lại.”

Hoàng Đan quay đầu, lại quay lại,”Ban đêm anh đàn guitar, Thẩm Lương hình như không nghe thấy.”

Tề Phóng oan uổng nói,”Gần đây tôi đâu có đàn.”

Hoàng Đan nhìn anh ta,”Tôi đang nói lúc trước, không chỉ có Thẩm Lương, những người thuê phòng cũng không có phản ứng gì cả.”

Tề Phóng cười cười,”Có người ngủ rất cạn, vừa có tiếng động là tỉnh, cũng có người ngủ giống như chết vậy, động đất cũng không biết.”

Anh ta a một tiếng,”Bạn học tôi đang đợi tôi ăn cơm, tôi đi trước đây, nói chuyện sau nha.”

Hoàng Đan nhìn bóng lưng Tề Phóng rời đi, lại nhìn cửa phòng đóng chặt của Thẩm Lương, đầu của cậu có chút đau, có một loại cảm giác sương mù dày đặc nặng nề.

Trần Thời đổi than lửa trở về, có thêm một than tổ ông để sau đó nấu ấm trà,”Mẹ kiếp, đổi than phiền chết đi cược, lần tới không đổi, tự chúng ta đốt đi.”

Tâm Hoàng Đan nói, tự mình đốt càng phiền phức hơn, trong trí nhờ nguyên chủ cậu nhìn được mấy cái đoạn ngắn, than không cháy, còn làm chướng khí mù mịt, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, làm một lần là hối hận một lần.

Trần Thời rửa tay trong bồn nước,”Đào đào trong bao gạo xem quả hồng chín chưa.”

Hoàng Đan đi đào, cũng sờ soạng, đều chưa chín, cậu đổi chuyện khác nói,”Thẩm Lương không ở trong phòng.”

Trần Thời lấy khăn mặt màu lam trên dây thừng xuống, tùy ý lau tay lau mặt,”Em quan tâm cậu ta làm gì? Nếu em rảnh rỗi như vậy thì làm cho anh trai đây vài đề tiếng Anh đi.”

Hoàng Đan nói,”Anh tự làm đi.”

Trần Thời aiii một tiếng,”Đồ không có lương tâm, suốt ngày em chỉ quan tâm đến chuyện người khác, cũng không để ý của sống chết của anh, thiệt thòi  cho anh mỗi ngày chung giường chung chăn gối với em, bả vai làm gối cho em dựa vào, mua kẹo cho em ăn, còn làm ấm chăn cho em nữa.”

Hoàng Đan,”Lấy đến đây đi.”

Trần Thời lập tức đi đến lấy tài liệu tiếng Anh trên bàn.

Không tới mười lăm phút, Hoàng Đan làm xong hết toàn bộ câu trên một trang giấy, cậu cởi quần áo lên giường ngủ trưa.

Trần Thời một tay cầm sách, một tay cầm từ điển tra từ, trải qua nghìn may vạn khổ, cuối cùng lật sang phía sau đối chiếu đáp án đúng, kết quả khiến khuôn mặt hắn cực kỳ dễ nhìn.

“Trương Thư Nhiên, em không cần phải đi con đường mỹ thuật này đâu?”

Thiếu niên đã ngủ.

Trần Thời đi đến bên giường, dừng một chút mới cúi lưng, tay chống hai bên,  chăm chú nhìn thiếu niên, hắn ma xui quỷ khiến chậm rãi ghé sát vào, khi cách hai phiến môi kia khoảng một tấc thì dừng lại.

“Bạn học Trương Thư Nhiên, anh chính thức thông báo em biết, buổi sáng em hôn anh một cái, anh phải đòi trở về, gấp hai luôn.”

Dứt lời, Trần Thời nhắm mắt lại, áp lên đôi môi thiếu niên, hắn duy trì động tác này, trong lòng nghĩ đừng nói gấp hai, rất nhiều lần mới đúng, có thể lui ra, nhưng hắn lại không có, ngược lại dùng đầu lưỡi để mở môi của thiếu niên.

Thấy người mình hôn hô hấp không được nữa, Trần Thời mới hồi phục tinh thần, trên mặt hắn nóng lên, nhảy lên lui về phía sau vài bước, có tật giật mình  đi qua đi lại trong phòng, cảm thấy bản thân mình sao ngu ngốc quá,”Cậu ấy thích mình, mình cũng thích cậu ấy, hôn mấy cái thì đã làm sao chứ?”

Vừa nghĩ xong như vậy, Trần Thời liếc môi thiếu niên, vài giây sau lại hôn lên.

Hoàng Đan nhíu mi tâm một chút,”Đau.”

Trần Thời buông nhẹ sức lực, hắn hôn thiếu niên, hôn ra mùi vị dây dưa, xui xẻo lại là chính mình.

Gần đây lượng công việc của ngũ chỉ cô nương vô cùng lớn nên đã lực bất tòng tâm rồi.

Buổi chiều khi xuất hiện ở phòng vẽ tranh, ngoài miệng Hoàng Đan có vết rách nhỏ, vừa nhìn đã biết là bị cắn, người khác thấy cũng sẽ không hỏi gì.

Trừ Chu Kiều Kiều.

Hoàng Đan bị hỏi, đành phải nói do mình tham ăn.

Chu Kiều Kiều một bộ dạng thấu hiểu rất rõ,”Tôi cũng từng bị rồi, đang ăn cơm thì đột nhiên cắn trúng mình, đau muốn chết luôn.”

Hoàng Đan thả lỏng.

Cậu mở hộp thuốc màu,”Buổi sáng Thẩm Lương không đến, buổi chiều chỉ sợ cũng không đến.”

Chu Kiều Kiều gãi gãi mặt,”Tôi nghe nói buổi sáng cậu ta bất thường lắm, ai mà biết đã làm gì, hừ, cậu ta nghĩ dễ dàng lắm, cho rằng tìm người thay thế mình thì sẽ không có chuyện gì, làm sao có thể chứ, sớm muộn gì cũng đến phiên cậu ta thôi.”

Hoàng Đan nghiêng đầu,”Đến phiên cậu ta cái gì?”

Chu Kiều Kiều móc sơn móng tay trên tay vài cái,”Thì làm người mẫu á, nếu không còn có thể là cái gì? Thư Nhiên, cậu không sao chứ?”

Hoàng Đan lắc đầu,”Không sao.”

Chu Kiều Kiều nhỏ giọng nói,”Thư Nhiên, vừa rồi cậu không nói lời nào, lúc nhìn chằm chằm tôi có hơi hù người đó.”

Hoàng Đan,”Có sao?”

Chu Kiều Kiều gật đầu như gà mổ thóc,”Thật đó, sau này cậu đừng nhìn như vậy nữa.”

Hoàng Đan đồng ý.

Chu Kiều Kiều hướng phương hướng Trần Thời bĩu môi,”Từ lúc anh ta đến, số lần cậu nói chuyện với tôi ngày càng ít đi.”

Hoàng Đan vặn tuýp màu lam, định nặn vào bên trong ô vuông bản màu thì nghe thấy giọng Chu Kiều Kiều, cách rất gần, lúc nói chuyện còn có mùi ngọt của kẹo hoa quả,”Thư Nhiên, có phải cậu thích anh ta không?”

Đầu ngón tay cậu run lên, một mảng lớn trong tuýp màu lam rơi xuống đất.

Chu Kiều Kiều a một tiếng, liền đưa tuýp màu lam sạch sẽ đến bên trong ô vuông của Hoàng Đan,”Dưới đó bẩn không thể dùng, nếu cậu không đủ dùng, chỗ tôi còn nè.”

Hoàng Đan nói đủ dùng rồi.

Chu Kiều Kiều nói,”Thư Nhiên, cậu đừng hiểu lầm, tôi nói thích, là kiểu giữa nam sinh các cậu với nhau thôi, tôi cảm thấy cậu và Trần Thời rất thân thiết, so cậu và Lâm Mậu còn thân thiết hơn.”

Huyệt thái dương Hoàng Đan co rút, xem ra cậu và Trần Thời ở bên ngoài phải chú ý một chút mới được.

Ngay thời điểm Hoàng Đan cho rằng Thẩm Lương xảy ra chuyện, gã trở lại.

Thẩm Lương đổi kiểu tóc mới, mặc quần áo mới, đổi bản vẽ mới, đầy mặt tươi cười, không thấy một chút tối tăm nào, như là đã thay đổi một người mới vậy.

Hoàng Đan dùng ánh mắt quái dị đánh giá Thẩm Lương, đối phương vậy mà lại không chết.

Rất kỳ quái.

Lúc trước trước khi Hạ Duy tự tử, làm người mẫu hai lần đều không có mặt, trước khi Lâm Mậu nhảy lầu thì bị đổi mặt, Thẩm Lương làm sao có thể không có việc gì chứ?

Chẳng lẽ gã mất tích trong vài ngày, đã tìm ra được mấu chốt, khiến bản thân vượt qua nguy hiểm sao?

Thẩm Lương nhận thấy được tầm mắt Hoàng Đan, gã cười nói,”Thư Nhiên, sao vậy, tôi đã trở về, hình như cậu rất sửng sốt nha?”

Hoàng Đan nói không có gì,”Mấy ngày này chúng tôi và các thầy đều rất lo lắng cho cậu.”

Thẩm Lương vừa đem tay đáp đến trên vai Hoàng Đan thì bị Trần Thời dùng bảng màu vừa rửa xong gạt ra.

Hoàng Đan bình tĩnh quan sát.

Thẩm Lương không nổi giận, gã nói giỡn,”Trần Thời, anh và Thư Nhiên chỉ là thuê chung một phòng thôi, cậu ta cũng không phải của anh đâu, anh làm gì mà căng thẳng vậy?”

Môi Trần Thời mím thẳng một đường,”Nói cái gì?”

Thẩm Lương nói,”Nói đùa thôi.”

Trần Thời lạnh như băng nói,”Ai mẹ nó nói đùa với cậu?”

Thẩm Lương nhún vai,”Xin lỗi.”

Mi tâm Hoàng Đan xoắn cùng một chỗ, đổi lại là bình thường, sắc mặt Thẩm Lương đã lạnh xuống, cũng sẽ nói chuyện quái gở, hiện tại rõ ràng rất khác.

Tính tình một người sẽ nhiều thay đổi, nhưng chắc là sẽ không thay đổi hoàn toàn như vậy chứ?

Hoàng Đan lén lút nói với Trần Thời,”Thẩm Lương có chút kỳ quái.”

Trần Thời ngoạm thuốc,”Ừ, cậu ta cứ là đại nạn không chết vậy đó.”

Đúng, là cảm giác đó, Hoàng Đan xoa bóp ngón tay, Thẩm Lương cho dù biết cái gì, tra được cái gì, cũng sẽ không nói cho ai biết, miệng của gã rất kín, hoàn toàn không có khả năng cạy được khe hở nào.

Sau khi Thẩm Lương trở về, trong phòng vẽ tranh cũng giống như trước, một số người vội vàng luyện tập, một số người tìm đủ mọi cách giết thời gian.

Khi Thẩm Lương trở về ngày thứ tư, có nữ sinh đột nhiên té xỉu.

Hoàng Đan nhận ra, cô ấy là nữ sinh học trường Nhất Trung, cũng giống hệt như tình huống của Chu Kiều Kiều, mẹ cô ấy thường xuyên đến đây với cô ấy, bình thường cô ấy thân thiết với Thẩm Lương nhất.

Nữ sinh kia vẽ cũng tốt, cũng được coi là trai tài gái sắc rất xứng đôi với Thẩm Lương.

Trong phòng vẽ tranh loạn cả lên, thầy Trương tiến lên nhìn nữ sinh, người khác cũng vây quanh.

Nữ sinh hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Lương cùng hai nam sinh khác đưa cô ấy đến bệnh viện.

Nữ sinh tỉnh lại, phát hiện Thẩm Lương còn ở đó, cô ấy cảm kích nói,”Thẩm Lương, lần này cám ơn cậu.”

Thẩm Lương nói,”Không cần khách sáo.”

Giọng điệu gã đặc biệt ôn hòa, “Chú ý thân thể nhiều một chút.”

Mặt nữ sinh hơi hơi đỏ,”Ừ, tôi biết rồi, cậu cũng vậy nha, chúng ta đã nói sẽ cùng nhau thi vào học viện mỹ thuật mà.”

Thẩm Lương cười cười,”Đúng, nói rồi đấy.”

Nữ sinh thiếp đi.

Thẩm Lương vẫn ở phòng bệnh, đợi đến khi người nhà nữ sinh đến, gã lễ phép chào hỏi mới rời đi.

Không bao lâu, đến lượt nữ sinh làm người mẫu.

Hoàng Đan ngẩng đầu nhìn, phát hiện ngũ quan nữ sinh không nói tới xinh đẹp thế nào, tuy không tươi xinh như Hạ Duy nhưng thắng ở làn da trắng nõn không tỳ vết, càng nhìn càng cảm thấy đẹp.

Vẽ vật thực trừ Hoàng Đan và Trần Thời, còn có Thẩm Lương, Chu Kiều Kiều và ba nam một nữ khác.

Trong lúc nghỉ ngơi, nữ sinh sẽ đi đến chỗ Thẩm Lương nhìn gã vẽ, hai người cười cười nói nói, rất ái muội.

Ngày hôm sau, trong những bức tranh tối hôm qua vẽ vật thực của mấy người vẽ, nữ sinh không có mặt.

Hoàng Đan nheo mắt, sửng sốt cả người, việc lạ không phải chỉ có trên ba người  Hạ Duy, Lâm Mậu, Thẩm Lương thôi sao? Vì sao lại có người khác liên quan vào chứ?

Trần Thời sờ vị trí mặt người, nói không phải dùng cục tẩy bôi đi.

Đây là lần thứ hai Hoàng Đan nghe được Trần Thời nói như vậy, lần đầu tiên là ở quán net, Hạ Duy đưa ảnh chụp cho hắn xem, hắn đã nói những lời này.

“Không phải dùng cục tẩy thì làm thế nào để xóa đi?”

Mí mắt Trần Thời nửa khép, giọng nói mơ hồ nói,”Hoàn toàn không vẽ lên.”

Hoàng Đan khom lưng ghé sát vào,”Cái gì?”

Trần Thời không lặp lại, mà là chỉ vị trí mặt người,”Em sờ sờ nơi này đi.”

Hoàng Đan đưa tay sờ, lúc trước cậu từng sờ soạng vài lần, cũng giống như lần này vậy, không lấy ra được kết quả gì, chỉ là xúc cảm trang giấy mà thôi.

Không đúng!

Tranh vẽ lên rồi thì sẽ lưu lại dấu vết, dùng cục tẩy cũng sẽ có cảm giác rất nhỏ, sẽ không một chút cũng sờ ra được như vậy, ở chỗ này giống như là một trang giấy mới chưa từng bị vẽ qua.

Có thể xuất hiện loại tình huống này, trừ khi lúc vẽ không vẽ khuôn mặt lên.

Hoàng Đan trước tiên phủ định suy đoán của mình,”Không thể nào, chính tay em vẽ, em rất rõ, sao lại như vậy chứ?”

Trần Thời miễn cưỡng phụ họa,”Đúng vậy, vì sao chứ?”

Hoàng Đan liếc nhìn hắn một cái,”Có phải anh biết cái gì hay không? Ví như trong phòng vẽ tranh có quỷ? Khi Chúng ta vẽ vật thực, quỷ đến quấy rối? Để mặt nằm sấp trên bản vẽ, không cho chúng ta vẽ?”

Trần Thời đem tầm mắt từ trên tranh dời đi, chuyển tới trên người thiếu niên,”Anh cảm thấy em cần đi ra ngoài uống chút gió lạnh Tây Bắc cho tỉnh người lại đi.”

Hoàng Đan nói,”Không muốn uống, đau đầu lắm.”

Trần Thời đứng lên, giống như bạn thân ôm cậu ra khỏi phòng vẽ tranh, đem ồn ào và nghị luận bên trong ném ở sau người.

Đợi đến Hoàng Đan trở về phòng vẽ tranh, tranh bị phá hỏng cũng đã có kết quả.

Nguyên nhân do tối hôm qua Thẩm Lương về cuối cùng, gã quên khóa cửa, để người có cơ hội thừa dịp đi vào.

Nữ sinh đón nhận lời giải thích của gã, quan hệ hai người không bị ảnh hưởng một chút nào.

Hoàng Đan nhìn Thẩm Lương.

Chu Kiều Kiều cũng nhìn qua, hừ lạnh một tiếng,”Đắc ý cái gì chứ.”

Hoàng Đan,”Hả?”

Chu Kiều Kiều nhíu nhíu mũi,”Cậu không thấy được sao, Thẩm Lương cười có bao nhiêu rực rỡ khỏi phải nói rồi, cậu ta còn chưa theo đuổi được người đến tay đâu, thật không biết có cái gì mà đắc ý cơ chứ.”

Hoàng Đan muốn nghe không phải cái này.

Chu Kiều Kiều chỉ nói mấy cái này, không phải cái khác.

Sự kiện đó qua đi, nữ sinh còn đến phòng vẽ tranh để vẽ, càng ngày càng thân thiết với Thẩm Lương, mẹ cô ấy ngẫu nhiên sẽ đến cùng, cũng không xuất hiện tình huống dị thường nào.

Trời lạnh, Trần Thời nói muốn ở trong phòng vẽ, Hoàng Đan cũng không đi phòng vẽ tranh nên chuyển ghế ngồi ở trong sân vẽ lên quyển phác thảo.

Phía sau vang lên tiếng cửa bị đẩy ra, đi theo sau là một chuỗi tiếng bước chân,”Vẽ rất đẹp nha.”

Hoàng Đan đang vẽ bồn nước trong sân,”Anh tan học rồi hả?”

Trong tay Tề Phóng cầm quyển sách và di động,”Đừng nói nữa, hôm nay thầy giáo già không điểm danh, sớm biết tôi đã không đi rồi, trong phòng học lạnh muốn chết, tôi sắp đông lạnh thành chó luôn rồi.”

Hoàng Đan quay đầu, phát hiện bộ dạng đông lạnh của anh ta,”Thực ra mùa đông tốt hơn mùa hè nhiều, qua được mùa hè cũng gian nan lắm.”

Tề Phóng không ủng hộ,”Không đúng, mùa đông và mùa hè đều rất khó chịu, tôi thích mùa xuân, nếu một năm bốn mùa đều là mùa xuân thì tốt rồi.”

Hoàng Đan nói có thành phố bốn mùa như xuân.

Tề Phóng lộ ra vẻ hướng tới,”Tôi dự định sau khi tốt nghiệp tìm một thành phố như vậy, cũng không đổi chỗ khác,  ở chỗ đó đến già luôn.”

Hoàng Đan nghe anh ta nói, bút chì trong tay không vẽ được vài bút, ngón tay đã lạnh đến cứng lại rồi.

Tề Phóng để sách vào trong phòng, chưa đầy một lúc anh ta lại đi ra, hào hừng bừng bừng đứng ở bên cạnh Hoàng Đan nhìn cậu vẽ tranh.

Hoàng Đan nghe Tề Phóng nói cái gì sáng tối, đáy mắt cậu lóe lóe,”Anh biết vẽ tranh à?”

Tề Phóng nhếch miệng,”Tôi không biết, chị của tôi biết, lúc chị ấy vẽ tôi đều ở bên cạnh nhìn nên biết một ít.”

Hoàng Đan thuận miệng hỏi,”Chị của anh học vẽ tranh sao?”

Tề Phóng nói ừ,”Từ nhỏ chị ấy rất thích vẽ tranh, mỗi một trang trong sách giáo khoa đều vẽ nhân vật hoạt hình nhỏ, sau này ghi danh mỹ thuật chuyên nghiệp, ước mơ của chị ấy là làm một họa sĩ tự do, đi đến chỗ nào thì vẽ ở chỗ đó.”

Hoàng Đan à một tiếng lại hỏi,”Chị của anh đi làm rồi sao?”

Tề Phóng nói còn chưa,”Sang năm tốt nghiệp.”

Hoàng Đan như có suy nghĩ.

Sang năm tốt nghiệp, vậy thì hiện tại đang học năm bốn đại học,”Đang thực tập ở đơn vị à?”

Tề Phóng hình như muốn thay đổi chủ đề, không muốn nói chuyện về chị mình với Hoàng Đan nữa nên chuyển hướng đề tài,”Trần Thời đâu rồi? Đến phòng vẽ tranh rồi à?”

Hoàng Đan nói,”Anh ấy ở trong phòng.”

Hai tay Tề Phóng đều đặt ở trong túi áo lớn,”Bạn học Thẩm ở cách vách không trở về sao? Cậu ta mượn bình thủy của tôi còn chưa trả nữa.”

Hoàng Đan nói,”Cậu ta đi ra ngoài rồi.”

“Tôi thấy mấy ngày này cậu ta bận rộn thật, có điều các cậu cũng sắp thi rồi, kỳ thi tuyển năng khiếu rất quan trọng đó.”

Tề Phóng hắt xì, cằm hướng vào trong cổ áo lớn,”Nhưng mà, cậu ở trong sân vẽ tranh làm gì, không sợ bị cảm à?”

Hoàng Đan vì đang chờ anh ta. May mà có một chút thu hoạch.

Gió lớn chút, Tề Phóng đi về trong phòng, Hoàng Đan lạnh quá xá, cũng không ở được nữa, chuyển ghế dựa rời đi.

Buổi tối tuyết rơi.

Đây là trận tuyết đầu của năm nay, tràn ngập nhu tình mật ý.

Hoàng Đan ỉu xìu ở trong chăn.

Trần Thời làm cơm tối, một nồi cháo thịt nạc rau xanh, hắn đội gió tuyết đi chợ mua thịt, cắt thành thịt băm bỏ vào trong nồi, còn dư lại ăn cơm xong ướp muối, ngày mai xào với rau ăn.

Bận việc một hồi, Trần Thời lấy nước từ trong sân vào phòng, trên quần áo đều là tuyết, hắn vừa phủi vừa nói,”Nhanh chóng lên, còn không ăn thì cháo trong nồi sắp thành cơm luôn rồi.”

Hoàng Đan trong chăn mặt áo lông quần len, tóc tai lộn xộn ngồi bên cạnh lò.

Trần Thời mở nồi ra,”Nhìn đi nhìn đi, cháo thành cơm hết rồi, gọi em dậy em lại càng muốn ở trên giường!”

Hoàng Đan không thèm để ý,”Cơm thì cơm, có thể ăn là được rồi.”

Trần Thời hừ cười,”Em cũng không kén chọn nhỉ.”

Hoàng Đan nói,”Không kén chọn đâu.”

Mặt Trần Thời run rẩy, lời này không nói dối,  hoàn cảnh này, nếu còn kén chọn thì chắc chắn đầu óc bị thiếu não rồi, hắn múc bát cháo cho thiếu niên, thịt băm gần như đều ở bên trong.

Hoàng Đan ăn hai ngụm, hương vị cũng không tệ lắm, cậu thấy trong bát Trần Thời có ớt, nghe tiếng đối phương ăn thật dòn, nhịn không được gắp một miếng đưa vào trong miệng,”Cay quá.”

Ánh mắt Trần Thời tối sầm lại,”Rụt đầu lưỡi lại đi.”

Đầu lưỡi Hoàng Đan duỗi dài, nước mắt đều chảy ra.

Trần Thời cắn đoạn đầu lưỡi đó.

Trong miệng Hoàng Đan phát ra tiếng á, cậu đau run run, thiếu chút nữa không cầm chắc cái bát rồi.

Trần Thời bóp cằm cậu, lau nước bọt đang chảy ra,”Ăn ớt cũng khóc, thật không còn cách nào với em cả.”

Hoàng Đan khóc nói,”Rất cay đó.”

Trần Thời nhìn thiếu niên khóc, máu cả người đều dồn đến một chỗ, hắn nuốt nước miếng ừng ực, cố gắng kéo giấy vệ sinh để dời sự chú ý đi.

Hoàng Đan lau nước mũi trước mặt Trần Thời.

Trần Thời cũng không ngại, thấy nhiều rồi, hắn đem trái ớt còn lại non nữa trong bát thiếu niên bỏ vào trong miệng, cau mày,”Làm gì cay đến vậy? Anh ăn thêm mấy trái cũng không có chuyện gì.”

Hoàng Đan đem giấy vệ sinh ném vào trong giỏ rác,”Có cay, có không cay.”

Trần Thời cay hay không cay cũng nghe không vào nữa rồi, trong ánh mắt chan chứa đều là thiếu niên, đôi mắt hồng hồng, chóp mũi hồng hồng, môi hồng hào, lan ra ẩm ướt, rất đáng yêu, muốn cắn một cái quá, hắn nuốt nước miếng,”Em nhắm mắt lại đi.”

Hoàng Đan nhắm lại.

Trên môi mềm nhũn, cậu khẽ nhếch miệng để đối phương tiến vào.

Trần Thời cắn người đến khóc, còn chưa đủ, hắn lại còn muốn hung hăng ức hiếp, đáng tiếc hiện tại không phải lúc,”Thì ra trong sách nói không sai, hôn môi thật có thể gây nghiện nha.”

Miệng Hoàng Đan bị cắn nát, khóc đầy mặt đều là nước mắt, hiện tại không muốn nói chuyện với hắn.

Trần Thời lấy giấy vệ sinh bên cạnh,”Anh trai cứng rồi, em nói phải làm thế nào đây?”

Hắn thề, sau khi nói những lời này thật chỉ muốn tát vào miệng mình, hoàn toàn không có suy nghĩ gì xấu xa, ngũ chỉ cô nương đã chuẩn bị tiến vào chiến trường rồi.

Đợi đến khi tất cả ba hồn sáu phách của Trần Thời trở về vị trí củ, hắn mới thở dài một hơi.

Không có điếu thuốc nào có thể so sánh với nó, qua hơn nửa tiếng mới thật sự là sung sướng, trời mới biết Trần Thời phải kiềm chế bao nhiêu mới không buông vũ khí đầu hàng khi vừa được thiếu niên cho vào miệng.

Nếu không sẽ bị cười đến chết luôn.

Hoàng Đan đi ra ngoài súc súc miệng, mang theo một thân tuyết trở về, đem tay lạnh như băng nhét vào dưới nách của Trần Thời, trong giọng nói còn có khóc nức nở,”Đến anh đó.”

Trần Thời bị lạnh làm cho rùng mình một cái, nghe được thiếu niên mà nói, toàn bộ cơ thịt trên mặt liền run rẩy một chút, chờ cậu ở chỗ này,”Được được được, làm cho em làm cho em.”

Không đến mười phút, Hoàng Đan tay chân không có sức lực nằm đó, giống như vừa chạy đến tám trăm mét, rất muốn ngủ.

Trần Thời vén lên sợi tóc ướt mồ hôi trên trán thiếu niên, gấp khúc ngón tay bắn một cái,”Trương Thư Nhiên, chờ khi em mười tám tuổi, chúng ta chơi trò người lớn đi, được không?”

Hoàng Đan mơ màng đi vào giấc ngủ,”Được.”

Một lát sau, Hoàng Đan cọ cọ trên giường, bàn tay đưa vào trong quần áo gãi gãi phía sau lưng,”Trên người em ngứa quá, muốn đi tắm.”

Trần Thời tựa vào đầu giường bên ngoài đốt điếu thuốc hút, cầm trong tay sách khoa tiếng Anh đọc trước khi ngủ,”Ngày mai đi, anh cũng muốn tắm.”

Hoàng Đan hỏi,”Bao nhiêu tiền một người?”

Trần Thời nói ba đồng tiền.

Hoàng Đan nói,”Đắc thế.”

Trần Thời gạt tàn thuốc xuống mặt đất,”Gần đây có một nhà tắm.”

Hoàng Đan nghĩ nghĩ nói,”Tề Phóng có ký túc xá, hay chúng ta đến ký túc xá anh ta tắm một cái đi?”Cậu là muốn xem bạn học Tề Phóng, hi vọng có thể tìm hiểu được một chút thông tin.

Trần Thời nhìn Tề Phóng rất không vừa mắt,”Anh thà bỏ sáu đồng tiền, cũng không muốn tìm anh ta.”

Hoàng Đan kéo kéo chăn, để một cái đầu ở bên ngoài, để Trần Thời gãi lưng cho mình.

Trần Thời gãi gãi, đem sách đọc trước khi đi ngủ ném ở cuối giường, hắn dụi thuốc nằm vào trong ổ chăn, ôm sưởi ấm cho thiếu niên.

Thời điểm đồng hồ báo thức vang, Hoàng Đan và Trần Thời còn làm ổ trên giường.

Qua mười mấy hai mươi phút, Trần Thời mới xốc một góc chăn xuống giường, hắn mặc áo len thô vào, cầm áo khoác mặc lên, rồi mặc quần bò kéo khóa lên, ngồi ở đầu giường mang tất bông:”Em còn không dậy à, muốn ngủ đến lúc nào nữa?”

Hoàng Đan ló đầu ra, còn buồn ngủ,”Tuyết còn ở rơi không?”

Trần Thời đẩy màn ra xem xem, nói,”Giày em bung keo rồi, bên trong đều ướt, để trên bếp lò không hong khô được, hôm nay mang của anh đi, lớn một chút, cho em thêm miếng lót giày.”

Hoàng Đan ngáp,”Vòi nước có kết băng không?”

Trần Thời mang tất, từ gầm giường lấy hai đôi giày,”Không biết, đợi một hồi đi ra ngoài xem xem, nếu kết băng cũng không có việc gì, tối hôm qua trước khi ngủ anh đã hứng hai thùng nước, đủ dùng rồi.”

Hắn đứng lên, thiếu niên còn trên giường,”Anh đếm tới ba, nếu em còn không dậy thì anh sẽ ra bên ngoài nặn quả cầu tuyết cho em rửa mặt đó.”

Hoàng Đan nói,”Anh đi đánh răng rửa mặt trước đi, đừng đụng vào em.”

Trần Thời đùa giỡn vô lại,”Không được, anh muốn em đi đánh răng rửa mặt với anh.”

Hoàng Đan vươn tay từ trong ổ chăn ra.

Trần Thời nhìn động tác của cậu, tim đập thình thịch,”Làm gì đó?”

Hoàng Đan nói,”Ôm y.”

Trần Thời trừng thiếu niên đang làm nũng với mình, tay vung ra vậy mà mặt cũng không đỏ một chút nào, vẫn là bộ dạng nghiêm túc đó, giỏi thật,”Đại nhân ơi, xuống giường còn muốn ôm? Không phải anh đều phải tự đứng lên sao?”

Nói là nói như vậy, hắn lại khom lưng ghé sát vào, đem hai tay xuyên dưới nách thiếu niên, ôm người từ trong ổ chăn đi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK