Mục lục
Tôi Có Một Bí Mật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗi lần Hoàng Đan nhận một nhiệm vụ, trong lòng đều có một phần danh sách tên người bị nghi ngờ, dựa theo từng manh mối mà loại trừ, lần này Chu Kiều Kiều cũng ở bên trong danh sách này, nhưng cậu không ngờ là cô đã chết rồi.

Cho dù lúc trước Hoàng Đan hỏi Lục tiên sinh, đối phương trả lời nói cách thức quỷ tồn tại trong khu 120 đều khác nhau, giữa quỷ và quỷ cũng không giống nhau, có không hình thể, cũng có hình thể, xen lẫn ở trong đám người rất khó phân biệt.

Cậu vẫn không liên tưởng đến trên người Chu Kiều Kiều.

Chu Kiều Kiều cho Hoàng Đan cảm giác là một cô gái trẻ tuổi nhà bên, ngây thơ và đơn thuần, có đôi khi sẽ tùy tiện tùy ý, trên người cô tản ra hương vị ánh nắng tươi sáng, rất chân thật.

Một người đã chết, vậy mà còn có thể cho người ta một cảm giác rất chân thật.

Hoàng Đan lại đi đến xem di ảnh, nỗi khiếp sợ trong lòng vẫn mạnh mẽ như trước, cậu chuyển tầm mắt qua di ảnh người trung niên bên cạnh, trong mắt cậu ba Chu là người cha rất cưng chiều con gái mình, không ngờ người đã không còn ở đây nữa rồi.

“Thư Nhiên, cậu ngồi đi, mẹ, vào phòng lấy kẹo ra đây giùm con đi!”

Chu Kiều Kiều vui vẻ chạy vào nhà chính, hướng về phía người phụ nữ sai khiến, tay còn chạm ở trên người Hoàng Đan, lại bị Trần Thời  vung ra.

Đầu óc Hoàng Đan có chút loạn.

Cậu nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, Chu Kiều Kiều và ba cô đã chết, mẹ cô có thể nhìn thấy cô, vậy chắc cũng có thể nhìn thấy ba cô, còn biết bọn họ từng đến phòng vẽ tranh.

Sau khi quét mắt tiến vào trong nhà chính sắc mặt Trần Thời vẫn không thay đổi, Hoàng Đan xác định, hắn đã sớm biết Chu Kiều Kiều và ba cô ấy không phải người sống.

Trần Thời thấy thiếu niên nhìn về phía mình, hắn sờ sờ mũi, cảm giác đêm nay phải quỳ tấm chà đồ rồi.

Hoàng Đan đem việc này đè lại trước, trở về nói sau.

Người phụ nữ bưng khay trái cây tràn đầy kẹo đi ra, đặt khay trái cây ở trên bàn trà bên cạnh Hoàng Đan, bà đứng ở trước mặt con gái, cảm xúc có chút kích động, hốc mắt đỏ lên,“Kiều Kiều, con có thể gọi mẹ thêm một tiếng nữa được không?”

Chu Kiều Kiều đứng trước di ảnh của bản thân và ba cô, nhàn nhạt nói,“Gọi hay không gọi, cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”

Người phụ nữ nghẹn ngào khóc nức nở.

Chu Kiều Kiều nhíu mi tâm,“Hôm nay bạn con đến thăm con, mẹ có thể đừng như vậy nữa được không?”

Người phụ nữ vội nói xin lỗi, bà vừa lau nước mắt vừa nói,“Mẹ…… Mẹ vào bên trong…… con có chuyện gì…… thì cứ kêu mẹ một tiếng……”

Hoàng Đan nhìn bóng lưng người phụ nữ rời đi, xem ra tình cảm giữa hai mẹ con không tốt.

Với lại, Chu Kiều Kiều không phải kiểu không biết bản thân đã chết, cô biết rõ nên bản thân vẫn còn dựa vào quỹ đạo sinh hoạt vốn có, điều đó có thể nhìn ra được từ biểu cảm trên di ảnh của cô.

Kẹo trong khay trái cây thiếu một cái, Chu Kiều Kiều bóc vỏ kẹo bên ngoài rồi cho vào trong miệng, cô vẫn giống như bình thường, không dùng đầu lưỡi ngậm kẹo, chờ nó chậm rãi hòa tan, mà là trực tiếp cắn nó.

Tiếng vang ực….ực kéo dài một hồi lâu trong nhà chính, cho đến khi trong miệng Chu Kiều Kiều nhiều mùi vị của kẹo, che hết các mùi vị khác thì mới ngừng.

Khi cô nhìn Hoàng Đan, trên mặt treo lên một nụ cười,“Thư Nhiên, sao cậu không ăn kẹo? À tôi biết rồi, Trần Thời không cho cậu ăn đồ của tôi, cậu thích anh ta nên sẽ nghe lời anh ta thôi.”

Hoàng Đan,“Ừ.”

Chu Kiều Kiều bĩu môi,“Tôi cũng thích ngươi, tại sao cậu không thích tôi chứ?”

Dường như di ảnh trên bàn không hề tồn tại, không có ranh giới u ám của sống và chết, bọn họ trao đổi giống như lúc trước, như thể chỉ không gặp vài ngày sau khi sang năm mới mà thôi.

Hoàng Đan có chút sợ quỷ, nhưng mà không sợ Chu Kiều Kiều, bởi vì rất quen thuộc, cậu không mở miệng, Trần Thời thay cậu nói,“Cô đã chết rồi.”

Chu Kiều Kiều muốn nói gì, bị ánh mắt lạnh của Trần Thời ép cho nuốt lại,  một lần nữa cô lộ ra khuôn mặt tươi cười,“Thư Nhiên, cậu tới tìm tôi, là có gì muốn nói với tôi sao?”

Hoàng Đan nhìn Trần Thời nói,“Anh ra bên ngoài chờ em đi.”

Trần Thời nhíu mày,“Không được.”

Hoàng Đan nói,“Em không sao.”

Đồng thời Chu Kiều Kiều cũng nói,“Trần Thời anh đang lo lắng cái gì chứ, tôi sẽ không tổn hại đến Thư Nhiên đâu.”

Trần Thời cười lạnh,“Nói dối cũng không đỏ mặt, là ai đã hù chết cậu ấy hả?”

Nụ cười Chu Kiều Kiều nhất thời cứng lại, thân thể cô run rẩy, ánh mắt hơi hơi mở lớn, bên trong tràn ngập luống cuống sợ hãi.

Hoàng Đan nheo mắt, cậu biết nguyên chủ bị hù chết, cũng không biết việc này lại có liên quan đến Chu Kiều Kiều, hiện tại ngẫm lại cũng có dấu vết để lại, lúc trước bản thân xuyên việt đến thế giới này, cái đầu tiên nhìn thấy chính là tay của Chu Kiều Kiều.

Cửa mở ra, một trận gió lạnh thổi vào, thổi tất cả giấy gói kẹo trên bàn lên, bay tới trên người Chu Kiều Kiều, cô đưa tay nắm, nước mắt lách cách rơi xuống,“Thư Nhiên, tôi không phải cố ý đâu, xin lỗi.”

Lặp đi lặp lại chỉ có vài chữ đó.

Hoàng Đan nhìn một người đã chết khóc trước mặt mình, những giọt nước mắt đó đều là thật, phủ đầy cả khuôn mặt, thật cậu cảm thấy rất chấn động, người và quỷ ở khu vực này sao mà giống nhau quá vậy.

Đúng lúc này, Hoàng Đan bỗng nhiên giật nảy mình, trong mắt Trần Thời và Chu Kiều Kiều, cậu cũng đã sớm chết rồi.

Không đúng.

Nếu chủ nhân thân thể này vẫn là Trương Thư Nhiên, sau khi anh ta chết có thể  sống lại với hình dạng này thì nhất định sẽ tính sổ với Chu Kiều Kiều người đã hù chết mình, nhưng cậu lại không có.

Chu Kiều Kiều có thể đã đoán được cậu vốn không phải là Trương Thư Nhiên.

Trong lòng Hoàng Đan hỏi Lục tiên sinh.

Hệ thống,“Có người sau khi chết đi, sẽ quên vài chuyện khi còn sống, quên ít hay quên nhiều sẽ do đủ loại nhân tố quyết định, có sẽ nhớ đến, cũng có trước khi đầu thai không biết mình đã chết thế nào.”

Hoàng Đan sửng sốt, vậy có phải Chu Kiều Kiều cũng cho rằng cậu đã quên hết rồi không?

Câu tiếp theo của Chu Kiều Kiều khiến suy đoán Hoàng Đan được chứng thực,“Tôi…… Tôi thấy cậu còn nói chuyện với tôi thì biết là do cậu không nhớ rõ chuyện lúc đó, Thư Nhiên, thật sự rất xin lỗi, tôi không phải muốn hại người, đêm đó tôi nói chuyện với một chị gái đã chết trong trường học, không biết cậu cũng ở trường……”

Hoàng Đan liếc nhìn Trần Thời, e rằng đối phương cũng cho rằng như vậy, cậu vẫn là Trương Thư Nhiên, chẳng qua do quên một chút việc mà thôi.

Cậu nghĩ, trở về phải nói chuyện với Trần Thời mới được.

Chu Kiều Kiều sụp đổ, cô khóc không ngừng, da trên mặt đã đỏ lên hết, cho người ta một ảo giác da thịt gần như sắp nứt vỡ, máu có thể ào ạt chảy từ bên trong ra bất cứ lúc nào.

Hoàng Đan hỏi Lục tiên sinh, biết nguyên chủ đã đi đầu thai,“Qua rồi thì thôi đi.”

Tiếng khóc Chu Kiều Kiều ngưng bặt, cô run môi, cẩn thận dè chừng hỏi,“Thư Nhiên cậu tha thứ cho tôi sao?”

Hoàng Đan gật đầu,“Ừ, tha thứ cho cậu.”

Chu Kiều Kiều vừa khóc vừa cười, cầm lấy tay Hoàng Đan,“Thư Nhiên cám ơn.”

Trần Thời không thể nhìn ai chạm vào thiếu niên,  ngay lúc hắn lấy tay Chu Kiều Kiều ra, giọng điệu rất kém,“Được rồi, thời gian mọi người đều rất quý giá, có cái gì muốn nói thì nhanh chóng nói đi.”

Hoàng Đan nhìn Trần Thời.

Trần Thời khụ một tiếng, hắn không nói gì thêm, đóng mí mắt móc ngón tay thiếu niên chơi đùa.

Hoàng Đan hỏi Chu Kiều Kiều,“Cậu có đồng ý nói chuyện của cậu cho tôi biết không?”

Im lặng ngắn ngủi qua đi, Chu Kiều Kiều buông mắt móc sơn móng tay trên ngón tay,“ Khi đó ba tôi một lòng ra sức cho công ty, mỗi ngày đều bận rộn trên phương diện làm ăn, ông rất ít về nhà, cũng không quan tâm chuyện trong nhà.”

Giọng điệu cô bình thản, giống như đang nói chuyện nhà người ta, không liên quan đến bản thân mình,“Có một ngày tôi nói chuyện với bạn học, bị thầy phạt đứng ngoài lớp học, tôi liền trèo tường trường học trở về nhà trước khi hết giờ học.”

“Chờ khi tôi lên lầu, lúc chuẩn bị đi ngủ một giấc, nghe được bên trong phòng ngủ truyền ra tiếng rên của mẹ tôi, còn có giọng nói của một người đàn ông xa lạ, tôi biết bọn họ đang làm gì, tôi cảm thấy ghê tởm, buông cặp sách chạy đi ra ngoài.”

Chu Kiều Kiều gãi gãi da mặt,“Mẹ tôi biết tôi từng trở về, bà khóc cầu xin tôi, bảo tôi đừng nói cho ba tôi biết, tôi đồng ý, Thư Nhiên, có phải cậu cảm thấy tôi làm vậy là không đúng không? Nhưng tôi cũng không biết phải làm thế nào, nếu ba tôi biết thì tôi sẽ không còn nhà nữa, ông có thể sẽ không đánh chết mẹ tôi nhưng cũng ly hôn với mẹ tôi thôi.”

“Đến thời điểm đó tôi sẽ trở thành một trói buộc, một quả bóng bị đá tới đá lui, một đứa con ghẻ bị người ta chán ghét.”

Hoàng Đan không nói chuyện, Trần Thời cũng không, trong nhà chính chỉ có giọng nói của Chu Kiều Kiều, cô đặc biệt bình tĩnh, không khóc không cười, đem toàn bộ một mặt xấu xí không chịu nổi trong nhà xé ra trước mắt,“Mẹ tôi gạt tôi, bà nói sau này không liên hệ với người nam kia nữa, vậy mà không qua bao lâu, tôi lại thấy được đối phương ở trong nhà mình.”

“Ngày đó mẹ tôi ngồi ở trên ghế khóc lóc, nói bọn họ yêu nhau, còn nói chờ tôi trưởng thành, bà sẽ ly hôn với ba tôi, bảo tôi đến sống cùng bà, tôi không muốn về nhà nữa nên bảo ba tôi chuyển tiền cho tôi, tôi vào ở trong ký túc xá, rồi từ từ tôi bắt đầu trốn học, lén lút chạy đến quán net lên mạng.”

“Thành tích của tôi trượt dốc thảm hại, biến thành từ dưới đếm lên toàn lớp, chủ nhiệm lớp tìm tôi nói chuyện không có kết quả, vì thế gọi điện thoại về nhà tôi, mẹ tôi nói cho ba tôi, kết quả ba tôi vừa trở về thì đã đánh tôi, ông đánh tôi một trận rồi nhận điện thoại trở về công ty, ở trong mắt ông, không có cái gì quan trọng hơn sự nghiệp cả.”

Hoàng Đan một bên nghe, một bên tìm tòi thông tin nghe ngóng được lúc trước, khó trách Chu Kiều Kiều nói trong nhà cô chỉ còn ba, trong lòng cô từ lâu đã không còn mẹ rồi.

“Chuyện năm trước, ngày đó là thứ tư, tôi lên mạng trong quán net, ba tôi tìm đến, trước mặt rất nhiều người trong quán net mắng tôi đánh tôi, tôi chạy đi ra ngoài, ông vẫn đuổi theo ở phía sau……”

Giọng Chu Kiều Kiều dừng một lát, rốt cuộc lộ ra dấu vết bản thân không phải người đứng xem, mà là một người trong cuộc,“Khi tai nạn giao thông xảy ra, tôi cũng chưa kịp phản ứng, chờ khi tôi đứng lên thì đã nhìn thấy ba tôi cũng bị bánh xe đè ép cùng với tôi, thân thể đông một cái tây một cái,lúc đó tôi mới biết được chúng tôi đều đã chết cả rồi.”

“Nếu lúc ấy tôi không chạy loạn ở trên đường thì cũng sẽ không gặp chuyện không may, còn hại luôn ba tôi, có thể nếu tôi không đi quán net, hoặc là ba tôi không đến tìm tôi, đánh tôi mắng tôi, tôi cũng sẽ không chạy loạn, nếu thời gian có thể quay về lúc đó thì quá tốt rồi.”

Cô gãi mặt,“Thư Nhiên, thực ra mặc kệ bắt đầu nói từ đâu, kết quả hiện ra đều cũng sẽ không thay đổi, giống như số mệnh đã định sẵn vậy.”

Hoàng Đan thu hai chữ,“Tai nạn giao thông?”

Chu Kiều Kiều ừ một tiếng,“Là tai nạn giao thông liên hoàn.”

Hoàng Đan bỗng nhiên nghiêng đầu.

Trần Thời tiếp tục lay đầu ngón tay thiếu niên, một bộ dạng không nghe thấy gì cả.

Hoàng Đan nhíu mày, mặc kệ tai nạn giao thông liên hoàn Chu Kiều Kiều nói và vụ của Trần Thời nhìn thấy có phải là một hay không, đặt ở đó trước, trở về lại nói sau.

Cậu đã hiểu vì sao ba Chu cưng chiều cô như vậy, là áy náy vô tận, tự trách, hối hận chồng chất lên.

Khi còn sống ba Chu không phải là một người cha có trách nhiệm, một lòng chỉ lo cho sự nghiệp của bản thân, không chú ý dạy dỗ con gái, càng không muốn làm bạn với con gái, cho nên sau khi ông chết mới trông nom con gái, không để con gái chạy loạn.

“Ba cậu……”

“Đi rồi.”

Chu Kiều Kiều gãi gãi mặt, cười nói,“Tôi cũng phải đi rồi, Thư Nhiên, lần này cậu có thể đến, tôi rất vui.”

Hoàng Đan đoán được, nhưng cậu không rõ quy tắc bên trong, trong lòng cậu hỏi,“Lục tiên sinh, người chết tồn tại trên thế gian được bao lâu, là do cái gì quyết định?”

Hệ thống,“Rất phức tạp, một câu hai câu không thể nói rõ được.”

Hoàng Đan hỏi,“Vậy ông nói thêm vài câu đi.”

Cậu đợi Lục tiên sinh nói chuyện với mình thêm vài phút, vậy mà chỉ nghe được một câu,“Đến lúc nên đi thì sẽ đi.”

Rất phù hợp phong cách làm việc của đối phương.

Hoàng Đan hỏi,“Kiều Kiều, mặt người trên tranh có phải do cậu làm không?”

Cậu nghĩ, nếu Chu Kiều Kiều nói đúng thì nhiệm vụ ở thế giới này đã có thể hoàn thành rồi.

Nhưng mà Chu Kiều Kiều lại lắc đầu,“Không phải tôi.”

Hoàng Đan ngây ngẩn cả người, còn có quỷ khác nữa sao?“Cái chết của Hạ Duy, Lâm Mậu, nữ sinh học Nhất Trung, còn có cái chết Thẩm Lương, không liên quan gì đến cậu sao?”

Lần này đổi lại Chu Kiều Kiều giật mình, trên mặt cô lộ ra biểu cảm sửng sốt, giống như không ngờ Hoàng Đan sẽ đột nhiên nhắc tới cái chết của bốn người kia, dù sao các vụ án cũng điều đã được phá hết rồi,cảnh sát cũng không điều tra lại nữa.

Bụi về với bụi, đất về với đất, còn gì để nói đâu chứ?

Trong nhà chính rất im lặng.

Hoàng Đan không nóng nảy, cậu im lặng nhìn Chu Kiều Kiều,  biết lần này sẽ có thu hoạch, dù cho chỉ có một chút, cũng còn hơn không có gì.

Chu Kiều Kiều đưa tay lấy kẹo ăn, đợi đến khi dưới chân rớt xuống mấy vỏ kẹo, trong miệng nhiều hương vị kẹo, cô mới mở miệng,“Mỗi người đều có bí mật, Thư Nhiên, cậu cũng có.”

Trong những lời này có thâm ý, không che giấu, rất rõ ràng.

Chu Kiều Kiều chỉ nói câu này, không hỏi Hoàng Đan, tại sao liên hệ cái chết của bốn người kia chung một chỗ, rồi tại sao muốn thăm dò, trong lòng cô rõ ràng, hỏi cũng sẽ không có đáp án.

Hoàng Đan cảm thấy lực lay đầu ngón tay minh mạnh lên một chút, sau đó tay cậu được một xúc cảm bao bọc.

Trong nhà chính tràn ngập mùi khói.

Trần Thời đốt điếu thuốc để ở trên miệng, một bàn tay cầm lấy thiếu niên như cũ, chưa từng buông ra.

Hoàng Đan thấy Chu Kiều Kiều chậm chạp không nói lời nào thì gọi một tiếng.

Chu Kiều Kiều ăn kẹo, giọng nói mơ hồ không rõ,“Tôi không biết.”

Hoàng Đan nói,“Tôi nhớ cậu từng kể một chuyện thấy chết không cứu, Kiều Kiều, đó không phải hư cấu, đúng không?”

Khuôn mặt Chu Kiều Kiều run lên một chút,“Thư Nhiên, không liên quan gì đến cậu cả.”

Tâm Hoàng Đan  nói, có thể nói là không liên quan, cũng có thể nói là rất quan trọng, cậu nhìn Chu Kiều Kiều,“Có thể nói cho tôi biết không?”

Mặt Chu Kiều Kiều lại run rẩy, cô cúi đầu móc sơn móng tay, từng mảng rơi xuống mặt đất, hơn nửa ngày mới phát ra âm thanh,“Thư Nhiên, cậu có tin nhân quả luân hồi không?”

Hoàng Đan biết, cậu nói không tin thì sẽ không nghe được nội dung phía sau, cho nên cậu gật đầu, nói tin.

Chu Kiều Kiều lại không nói gì.

Hoàng Đan kiên nhẫn đợi, khói thuốc khiến cho cậu nâng cao tinh thần, cậu theo bản năng bóp ngón tay, nghe được giọng nói bên tai,“Đó là chuyện ba năm trước đây.”

Trong nhà chính vang lên tiếng nói Chu Kiều Kiều, một đoạn chuyện cũ được bọc trong hương vị của kẹo run lên đi ra.

Ba năm trước đây gia đình Chu Kiều Kiều vẫn là một gia đình, mà không phải một căn nhà lạnh lẽo, ba chưa mở công ty, sẽ không ở bên ngoài bận rộn sự nghiệp mà không trở về, mẹ cũng không ở cùng với người khác.

Cụ thể một ngày nào quên rồi, Chu Kiều Kiều chỉ nhớ rõ đó là một ngày mặt trời rất rực rỡ, sinh nhật của bà ngoại, ba mẹ cô dẫn cô đến nhà bà ngoại ăn cơm, cô không muốn bị kéo vào so sánh với mấy đứa con của họ hàng, cảm thấy rất giả tạo nên lén lút ra ngoài.

Chu Kiều Kiều vẫn đi, cho đến khi cô mệt rồi thì mới phát hiện chung quanh hoàn toàn xa lạ, cô đứng ở trên núi hít từng hơi từng hơi, có gió thổi qua, mảnh cỏ xanh phía sau đều cùng lung lay hướng về phía cô, cô dạo tại chỗ một vòng rồi nằm ở trên cỏ.

Không biết qua bao lâu, thoáng một cái Chu Kiều Kiều mở to mắt, thấy đập chứa nước ở dưới núi có ba người, bọn họ có hai nam một nữ, đều gần  bằng tuổi mình.

Đứng ở giữa hai người nam là cô gái mặc một cái váy trắng, trên chân mang giày da, tóc cô gái dài đến eo, trong tay ôm một con thỏ nhỏ, giống công chúa vậy.

Chu Kiều Kiều đến bây giờ vẫn chưa từng thấy ai đẹp như cô gái đó, so với hoa trên núi còn đẹp hơn, tay cô chống cằm, tò mò nhìn ba người kia, bọn họ có quan hệ gì, học ở trường nào.

Không biết vì sao, ba người đó xảy ra tranh chấp, Chu Kiều Kiều cách xa, nên cũng không nghe thấy gì, lòng tò mò của cô càng lớn hơn, lớn đến khiến nổi khiến cô nhịn không được xuống núi, từ một một con đường nhỏ hẹp tới gần, nghĩ thầm muốn nghe bí mật người khác một chút.

Ba người xô đẩy lẫn nhau, một người nam trong đó không cẩn thận trượt chân rơi vào trong nước.

Chu Kiều Kiều bị dọa che miệng lại để tiếng kêu lớn không phát ra, cô đi đến càng gần, tay và mặt đều bị cành cây quẹt lên, có chút đau.

Người nam trong nước lớn tiếng kêu khóc, hai người trên bờ đều rất hoảng, không biết phải làm sao.

Có một người nam khác định nhảy xuống dòng nước, không chú ý đụng cô gái rơi luôn xuống nước, cậu ta bị dọa nhảy dựng, vội vàng đi kéo cô gái lên, kết quả người không kéo được, bản thân ngược lại bị tha luôn xuống nước.

Chu Kiều Kiều nhìn thấy cách đó không xa có một thiếu niên vóc dáng cao cao anh tuấn sáng sủa đi ngang qua, anh nhìn thấy ba người trong nước đang giãy dụa, lập tức chạy lại, không chút do dự buông ống đựng tranh vẽ nhảy xuống cứu người.

Ba người lục tục được cứu lên bờ, thiếu niên không biết có phải do chân bị chuột rút hay là thể lực cạn kiệt, anh bơi không nổi nữa, chìm vào trong nước.

Chu Kiều Kiều cách ở cự ly rất gần, cô có thể rõ ràng nghe được âm thanh trong nước càng ngày càng nhỏ, thiếu niên hỗn loạn kêu cứu, còn ba người sặc nước ho khan và mơ hồ nói chuyện.

Người nam mắt nhỏ ho mặt đỏ bừng, cậu ta đột nhiên trừng lớn đôi mắt,“Mẹ kiếp, sao người trong nước còn chưa đi lên? Không được, anh ta đang chìm xuống, các cậu ai lại kéo người lên đi?”

Cô gái cúi đầu kiểm tra váy trắng trên người, phát hiện phía trên có vết bẩn, tai dài của con thỏ cũng bị bẩn, sắc mặt cô gái rất không tốt,“Tôi không đi, trong nước có rất nhiều rác rưởi trôi, bẩn chết đi được.”

Một người nam khác vẫy vẫy ướt sũng tóc, một câu cũng không nói, chỉ ho.

Chu Kiều Kiều nhìn thấy người nam mắt nhỏ cởi áo, để trần chuẩn bị xuống nước cứu người, cô lại nhìn thiếu niên trong nước, đối phương như thấy được cọng rơm cứu mạng, trong ánh mắt phóng ra ánh sáng của hi vọng.

Nhưng mà khi người nam mắt nhỏ để một chân vói vào trong nước thì lại rụt trở về, cậu ta nhanh chóng mang dép lê mặc áo lên, cách dòng nước xa xa, nói trong nước có cái gì khỉ nước, lỡ như đi xuống không cứu được người mà mạng nhỏ cũng không còn.

Chu Kiều Kiều nhìn thấy mặt thiếu niên đã xám như tro tàn, hi vọng trong đôi mắt biến mất, cô cắn mu bàn tay, không để bản thân mình khóc ra.

Người nam mắt nhỏ không dám nhìn người trong nước, giọng cậu ta run rẩy nói,“Được rồi, là tự anh ta nhảy xuống nha, không liên quan gì đến chúng ta cả, với lại, nếu cứu được người lên rồi lồi ra bệnh tật gì đó, lừa gạt chúng ta một khoản tiền thì chúng ta phải làm sao chứ? Ba mẹ tôi chắc chắn sẽ đánh tôi chết mất.”

“Việc này thực sự có đó, mẹ tôi nói với tôi, ở bên ngoài đừng xen vào việc của người khác, quản lý tốt chuyện của mình là được rồi.”

Cô gái rất để bề ngoài của mình,  kiểm tra váy xong thì sửa sang lại tóc dài và mặt, trong miệng nói cái gì thật ghê tởm.

Một người nam khác nhìn người trong nước, đã nhìn không thấy đầu, mặt gã trắng bệch,“Quan tâm không được nhiều như vậy, chúng ta đi nhanh đi, đợi một hồi sẽ có người tới đó.”

Ba người chạy cũng không quay đầu lại.

Chu Kiều Kiều từ trong lùm cây đi ra, cô ngơ ngác đứng ở bên bờ, vẫn không nhúc nhích.

Đợi đến khi mặt nước khôi phục lại yên ả, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Chu Kiều Kiều mới đột nhiên nhớ đến bản thân mình biết bơi lội, cô ngồi xổm xuống gào khóc.

Xuất phát từ sợ hãi, Chu Kiều Kiều không dám ở lại nữa nên nghiêng ngả lảo đảo chạy về nhà bà ngoại mình, cũng không dám nói chuyện này cho người khác.

Cô có thể cứu thiếu niên nhưng bởi vì sợ, chỉ núp ở phía sau, sau đó đi ra cũng chỉ đứng ở bên bờ, quên mất nên làm cái gì, bỏ lỡ cơ hội cứu người.

Không qua vài ngày, Chu Kiều Kiều từ nghe được từ ba mẹ chuyện ở đập chứa nước, mới biết được cảnh sát đã điều tra được đến ba người kia.

Nhưng mà ba người kia đều nói dối, bọn họ nói lúc ấy đến đập chứa nước chơi, nhìn thấy thiếu niên nhảy xuống nước tự sát, bọn họ muốn xuống nước cứu người nhưng đều không biết bơi, đành phải vội vàng chạy đi gọi người, đợi đến khi gọi được người đến thì đã không còn kịp rồi.

Chu Kiều Kiều nói hết chân tướng cho ba mẹ, cô muốn đến cục cảnh sát, nói hết tất cả những gì mình biết, vậy mà ba mẹ đều không đồng ý cho cô làm vậy, nói thiếu niên đã chết rồi, làm cái gì cũng vô ích thôi, đừng hủy hoại ba người kia.

Ba mẹ nhiều lần khuyên can, Chu Kiều Kiều thỏa hiệp, giấu chuyện đó ở trong lòng, tự trách của cô theo thời gian cũng chậm rãi giảm bớt.

Khoanh tay đứng nhìn báo ứng xảy ra trong năm đó.

Trước khi ý thức Chu Kiều Kiều biến mất cô đã nhìn thấy thiếu niên ở trên đường đối diện, đối phương nhìn cô bị đè ở dưới bánh xe, cũng giống như năm đó cô nhìn đối phương chết đuối vậy.

Không đẩy cô, cũng không kéo cô, chỉ khoanh tay đứng nhìn thôi.

Sau khi Chu Kiều Kiều chết vẫn tiếp tục cuộc sống vốn có, cô không biết lúc nào mình sẽ đến Địa Phủ, chỉ ở được đến ngày nào thì hay ngày đó.

Ba cô vốn vì giận chó đánh mèo, muốn bóp chết mẹ cô, bị Chu Kiều Kiều ngăn cản.

Khi ăn cơm, trên bàn vẫn bày ba bộ bát đũa, lại chỉ có một người sống, hai người khác lại là hai tấm di ảnh, đáng cười nhưng lại thê lương.

Tâm nguyện lớn nhất của Chu Kiều Kiều chính là học mỹ thuật, lên đại học, cô nói với ba cô, ba liền dẫn cô đến phòng vẽ tranh ở đại học Nông Nghiệp.

Mới đầu Chu Kiều Kiều không liên tưởng ba người năm đó là Thẩm Lương, Hạ Duy, Lâm Mậu, cho nên cô sùng bái tài vẽ tranh của Thẩm Lương, sau khi nhận ra thì liền thay đổi thái độ.

Chu Kiều Kiều không biết giữa quỷ và quỷ có cách thức liên hệ thế nào, sau khi cô chết một năm, trừ ba cô, cũng chỉ gặp bà ngoại và thiếu niên thôi.

Ngay khi Hạ Duy làm người mẫu, ngày đó buổi sáng mặt không còn, Chu Kiều Kiều biết thiếu niên đó đã đến, cô lại không thể giống năm trước nhìn thấy đối phương, hỏi ba cũng không có kết quả, có thể nên đi thì đi, nhưng lại vì thứ gì đó bị cưỡng ép ở lại nhân gian.

Chu Kiều Kiều cảm thấy loại này là oán hận.

Có thể là người đã chết, tâm tính sẽ thay đổi, Chu Kiều Kiều cũng dùng cách kể lại chuyện cũ để nhắc nhở bọn họ, phàm là có một chút hối hận thì sẽ đến nhà thiếu niên thừa nhận sai lầm, đi đến trước bia mộ anh bái tế, thành tâm cầu xin tha thứ.

Ai biết được ngoài miệng ba người Hạ Duy nói như vậy, trong lòng hoàn toàn không có một tia áy náy, có chỉ sợ hãi.

Một khắc đó Chu Kiều Kiều đã biết, từ Hạ Duy là đã bắt đầu, một người trong bọn họ ai cũng sẽ chạy không thoát được.

Sau khi tiếng nói của Chu Kiều Kiều dừng lại, Hoàng Đan đã tiêu hóa từng chuyện cũ này, cậu mở miệng thăm dò,“Nữ sinh học Nhất Trung sao lại như vậy?”

Chu Kiều Kiều gãi gãi da mặt, lắc đầu nói không biết, còn nói có thể Thẩm Lương đã dùng biện pháp gì đó chuyển dời đi, cô dùng giọng điệu nói đùa nói,“Thư Nhiên, tuy rằng tôi chết rồi, nhưng tôi không khác với người thường lắm đâu,  không năng lực gì cả.”

Cuối cùng còn thêm một câu,“Ít nhất sau khi cậu chết còn vẽ tranh rất giỏi, tôi một chút cũng không có.”

Hoàng Đan mặc mặc,“Cậu biết người kia tên gì không?”

Chu Kiều Kiều lắc đầu,“Chuyện năm đó không được đưa tin, rất nhanh ngay cả bên phía khu vực của nhà ngoại tôi cũng không nghị luận nữa, tôi không biết anh ấy tên gì, cũng không biết nhà anh ấy ở đâu, ba người Hạ Duy nhất định biết đó.”

Hoàng Đan nhíu mi, Hạ Duy Lâm Mậu Thẩm Lương chết cũng chưa từng xuất hiện lần nào, muốn hỏi cũng không có cách nào hỏi được,“Cậu có thể thấy anh ta không?”

Chu Kiều Kiều nói năm trước có thể, hiện tại không thể.

Hoàng Đan hỏi mượn Chu Kiều Kiều giấy bút, cậu dùng tốc độ nhanh nhất để vẽ một khuôn mặt, tuy rằng không giống lắm nhưng khuôn mặt rất rõ ràng,“Có phải người này không?”

Chu Kiều Kiều liếc nhìn thì thấy nốt ruồi trên mi của người đó,“Đúng rồi, chính là anh ấy đó!”

Hoàng Đan nắm một góc giấy, trong lòng thở một hơi thật dài, chỉ cần có khuôn mặt này, cậu hoàn thành nhiệm vụ không còn xa nữa rồi.

Chu Kiều Kiều nghi hoặc hỏi,“Thư Nhiên, cậu từng gặp anh ấy sao? Chuyện khi nào?”

Hoàng Đan nói chuyện Lâm Mậu bị đổi mặt.

Chu Kiều Kiều a a a cười, thiếu niên kia đem mặt mình thay lên, có lẽ giống như cô vậy, cũng cho bọn họ một cơ hội cuối cùng, đáng tiếc bọn họ vẫn không biết hối cải, chỉ muốn chôn mọi chuyện đi xuống, không muốn gánh vác trách nhiệm.

Hoàng Đan nghe thấy được một mùi vị tanh hôi, cô giương mắt, một màn trước mắt khiến đồng tử cậu co rụt lại.

Da mặt Chu Kiều Kiều nứt ra, máu thịt mơ hồ, mười đầu ngón tay biến thành xương trắng, mặt như đang dán mấy miếng thịt lên, thân thể đang nát rữa…… cô phải đi nên sẽ biến thành bộ dạng khi chết.

Hoàng Đan nhớ rõ Chu Kiều Kiều từng nói, cô thấy một con mèo bị xe nghiền thành thịt xay, nội tạng đều vỡ nát, thì ra đang nói bản thân cô.

Ngay sau đó, đôi mắt Hoàng Đan bị một bàn tay lớn bịt kín, bên tai là giọng nói lạnh giá lại thô bạo của Trần Thời,“Chu Kiều Kiều, cô muốn chết hả?”

“Tôi đã chết rồi.”

Sau đó là giọng nói áy náy hối hận của Chu Kiều Kiều,“Xin lỗi Thư Nhiên, tôi cho rằng vẫn còn thời gian, không ngờ lại nhanh như vậy, tôi không muốn dọa cậu vậy đâu…..”

Trần Thời lớn tiếng đánh gãy, hô hấp nặng nề,’’Cô thật đã dọa cậu ấy rồi đó!”

Chu Kiều Kiều khóc.

Vị tanh hôi trong chóp mũi Hoàng Đan càng đậm, cậu nhịn xuống khó chịu trong dạ dày, ngừng thở nói,“Không sao đâu.”

Chu Kiều Kiều nói Thư Nhiên cậu thật tốt, trước khi cô biến mất, dùng âm lượng chỉ có Trần Thời có thể nghe được nói,“Trần Thời, năm trước tôi nhìn thấy thiếu niên đứng chung một chỗ với anh.”

Mặt Trần Thời không chút thay đổi,“Cô cần phải đi rồi.”

Chu Kiều Kiều nói,“Thư Nhiên cũng sẽ đi, cậu ấy phải đi đầu thai, anh đừng……”

trên mặt Trần Thời không có biểu cảm gì, lệ khí cuồn cuộn đáng sợ,“Còn không đi à? Bỏ lỡ thời gian đầu thai, cô cũng đừng hối hận đó.”

Chu Kiều Kiều không nói gì thêm, cô cũng nói không được nữa.

Hoàng Đan nghe thấy được tiếng khóc la của người phụ nữ, cậu biết Chu Kiều Kiều đã đi rồi.

Rời khỏi căn nhà đó, Hoàng Đan rùng mình một cái, lúc này mới phát hiện quần áo của mình đã bị mồ hôi lạnh làm ướt, cậu nghĩ, quỷ khu này nhiều hơn người, người còn đáng sợ hơn quỷ nữa.

Trần Thời đi ở bên cạnh thiếu niên, tay để trên thắt lưng cậu, thấy cậu không tránh thoát thì dùng sức buột chặt.

Hai người không nói một lời lên xe, trên đường mười ngón giữ chặt, toàn bộ hành trình chỉ trao đổi vụn vặt.

Trở về nhà, Hoàng Đan đi múc nước rửa mặt, cậu kéo ghế dựa ngồi xuống,“Trần Thời, anh đến đây.”

Trần Thời không đi qua, vẻ mặt căng thẳng,“Sao thế?”

Hoàng Đan nói,“Đến đây.”

Trần Thời  kéo khóe miệng trêu đùa,“Bảo bối, em đang làm gì đó? Trận thế lớn dữ vậy, anh rất sợ đó, cái này là muốn mở đại hội gia đình với anh à?”

Hoàng Đan nói,“Không đến đúng không?Được rồi, buổi tối anh ngủ một mình đi.”

Trần Thời vội hỏi,“Em muốn đi đâu?”

Hoàng Đan nói,“Đến nhà họ hàng.”

Bước chân Trần Thời không chịu khống chế bước qua, đáng thương nói,“Đừng mà, em đi, một mình anh ngủ, trong chăn lạnh lắm.”

Hoàng Đan kéo tay hắn,“Có thể không đi, anh kể hết toàn bộ chuyện có liên quan đến tai nạn giao thông liên hoàn cho em nghe đi.”

“Ây dà, Trương Thư Nhiên, em uy hiếp anh à, ghê gớm thật.”

Trần Thời trở tay nắm lấy tay thiếu niên, nhìn ra cậu rất chăm chú, cũng rất nghiêm túc nên sửa lại giọng điệu,“Sao tự nhiên muốn hỏi chuyện này? Không anh đã nói với em rồi sao? Khi đó anh trùng hợp nhìn thấy nên té xỉu tại chỗ, tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện rồi, không biết tình hình gì ở hiện trường cả.’’

Giọng điệu Hoàng Đan bình tĩnh,“Còn có.”

Trần Thời vuốt ve mu bàn tay thiếu niên,“Không có, nói với em hết rồi.”

Cảm xúc của Hoàng Đan từ trước đến nay luôn được khống chế tốt, bất luận là thế giới hiện thực, hay xuyên việt đến mấy thế giới, cậu đều chưa từng có lộ ra một mặt quá khích, giờ này phút này ngược lại phá lệ xuất hiện,“Nói, hay không nói hả?”

Trần Thời nghe vào bên trong lỗ tai, ngực đau như bị mũi dao đâm vào,“Anh nói anh nói.”

Hắn nói ngày đó bản thân phải đi thi, lúc chờ xe ba bánh ở ven đường thì thấy được tai nạn giao thông liên hoàn, trùng hợp thấy Chu Kiều Kiều và ba cô ấy gặp chuyện không may.

Khoảng thời gian đó số người tử vong trong tin tức đưa tin luôn thay đổi, rốt cuộc có bao nhiêu người chết ở hiện trường tai nạn giao thông liên hoàn đó, hiện tại đã không còn ai quan tâm.

Hoàng Đan hỏi,“Anh làm sao biết được em bị Chu Kiều Kiều hù chết?

Lúc này Trần Thời ngược lại thành thật khai báo,“Lúc ấy lúc ba Chu Kiều Kiều đuổi theo Chu Kiều Kiều, là chạy qua bên cạnh anh, ông đụng trúng anh, còn nói xin lỗi, cho nên khi anh đến phòng vẽ tranh, ông liền chủ động đến tìm anh.”

Hoàng Đan lại hỏi,“Vì sao tìm anh?”

Trần Thời nhếch môi cười cười,“Ba Chu Kiều Kiều hi vọng anh chăm sóc em, xem như là chuộc tội cho con gái mình.”

Hắn sơ lược vài câu, ba Chu Kiều Kiều vốn là cầu xin hắn giúp một tay, có thể chăm sóc tốt cho thiếu niên trong mấy ngày trước khi rời đi này.

Nghĩ đến đây, Trần Thời cắn một cái trên tay thiếu niên,“Anh vốn không muốn để em biết, em đã quên bản thân mình chết thế nào, còn sống giống như người, như vậy tốt biết bao nhiêu chứ.”

Hắn mím thẳng môi mỏng,“Anh vẫn đấu tranh, một bên muốn ngăn cản em tìm Chu Kiều Kiều, không muốn để em phát hiện cô ta đã chết, một bên lại muốn, giấu cũng không giấu được, cùng em đi tìm Chu Kiều Kiều vài ngày, tinh thần anh cũng sắp bị phân liệt luôn rồi, cuối cùng anh cắn răng dứt khoát một cái, nhân cơ hội này để em biết hết chân tướng.”

“Cho nên ở chỗ Chu Kiều Kiều, anh chủ động nói chuyện của em.”

Sau khi nói xong, Trần Thời quan sát biểu cảm của thiếu niên, lúc đó có Chu Kiều Kiều ở đây, thiếu niên rất bình tĩnh, còn có thể là ngụy trang, hiện tại vậy mà vẫn như thế, mặt hắn run rẩy.

Rất không hợp lý.

Thật sự là quái nhân, Trần Thời cau mày nắm tay thiếu niên.

Hoàng Đan không khỏi thấy may mắn, cũng may Trần Thời lựa chọn có lợi cho cậu, nếu không thì nhiệm vụ của cậu không biết bao giờ mới có thể  hoàn thành được,“Anh biết Chu Kiều Kiều và ba cô ấy là quỷ, tại sao không nói sớm cho em biết?”

Trần Thời nói,“Còn không phải sợ hù em sao.”

Hoàng Đan nói,“Em sẽ không bị hù đâu.”

Trần Thời nói phải không, hắn ghé vào bên tai thiếu niên,“Anh nói thật với em nha, mỗi ngày khi chúng ta ngủ, trên giường đều có người khác đó.”

Nói, Trần Thời chỉ chỉ giường,“Đó, mỗi ngày hiện tại đều nằm ở chỗ đó nhìn chúng ta á.”

Mặt Hoàng Đan cứng đờ.

Trần Thời phụt cười ra tiếng, hắn cười ha ha, xoa tóc thiếu niên lộn xộn,“Còn nói không bị hù.”

Hoàng Đan lấy tay mình ra khỏi bàn tay thô ráp.

Trần Thời lại đi nắm lấy, để ở trên miệng hôn mấy cái,“Gạt em thôi,trong phòng chỉ có hai chúng ta, không có người khác.”

Hoàng Đan nói,“Mỗi ngày anh đều nhìn thấy bọn họ, không cảm thấy không được tự nhiên sao?”

Trần Thời bắn lên trán cậu một cái,“Nghĩ gì đó, anh trai em là người bình thường, không nhìn được quỷ, biết Chu Kiều Kiều và ba cô ấy không phải người sống, đó là vì thời điểm họ gặp chuyện không may anh ở đó.”

Ánh mặt hoài nghi Hoàng Đan quét qua,“Tối nay em đến nhà họ hàng ngủ.”

“……”

Trần Thời khẽ cắn môi, hắn đưa tay dùng sức gãi gãi tóc, móng tay gảy mấy cái lên da đầu,“Được rồi, anh có thể nhìn thấy.”

Hoàng Đan nói,“Từ lúc nào đã thấy?”

Mặt Trần Thời đầy vẻ suy tư,“Hơn mười năm trước thì phải, khi đó anh bị một trận bệnh, tỉnh lại thì nhìn thấy ông nội anh ngồi ở trước giường, đặc biệt ông lão còn đi từ dưới lòng đất lên, làm anh sợ hết cả hồn.”

Thấy thiếu niên không nói lời nào, hơi thở Trần Thời đều trầm xuống,“Trương Thư Nhiên, em sẽ không cần anh nữa sao?”

Hoàng Đan không nói gì, vốn dĩ sợ hắn không nói ra sự thật, cậu ấn ấn mi tâm,“ Không phải không cần anh.”

Nghe vậy, lưng căng thẳng của Trần Thời buông lỏng,“Mẹ nó, anh còn đang nghĩ, em vì hoảng sợ mà không cần anh nữa, anh cũng sẽ mặt dày mày dạn ở lại với em.”

Hoàng Đan nói,“Tương đối thôi, anh phải sợ em mới đúng, lỡ như anh ở lâu với em, dương khí trên người bị em hút hết, vậy sẽ không tốt cho anh đâu.”

Cậu đang nói vớ vẫn, ở mấy cái thế giới trước khi nhập vào thể xác người thì tim chỉ vừa mới ngừng đập, mặc kệ là vài năm, vẫn là vài chục năm, người đàn ông đều không xảy ra chuyện gì.

Chứng minh cậu là một kiểu tồn tại đặc biệt, cái gọi là trùng sinh*, cậu đã hiểu như vậy.

trùng sinh: sống lại

Trần Thời không biết thiếu niên suy nghĩ cái gì, hắn không để ý chút nào,“Anh là người của em, em muốn làm thế nào thì làm như vậy, chỉ cần em vui là được.”

Dứt lời, Trần Thời hôn lên khuôn mặt thiếu niên.

Hoàng Đan ngẩng đầu lên, khẽ nhếch miệng phối hợp.

Trần Thời thích thiếu niên thuận theo, nghiêm túc thích cậu, thích cậu thích muốn chết luôn.

Một lát sau, Hoàng Đan thở ra một hơi, lặp lại câu trước đó,“Vậy mỗi ngày anh nhìn thấy những người đó, sẽ không cảm thấy mất tự nhiên sao?”

Lúc này Trần Thời đã đổi đáp án, độ tin cậy cao hơn một chút,“Anh chỉ ngẫu nhiên mới nhìn thấy một hai người, có đôi khi một tháng cũng không nhìn thấy một người nào.”

“Suy cho cùng làm sao anh mới có thể nhìn thấy, cái này anh cũng mò chưa ra được, dù sao người đều có số mệnh cả, chẳng liên quan gì đến anh hết.”

Hoàng Đan nhìn hắn.

Trần Thời bị nhìn đến cả người không thoải mái, hắn xoa bóp thiếu niên mặt,“Em làm cái gì đó, lần này thật sự anh không có lừa em, người chết đi chỉ còn là hư ảnh, nếu em không tin anh, anh có thể dẫn em đi đế đại học Nông Nghiệp tìm xem.”

Hoàng Đan hỏi,“Tề Phóng có phải không?”

Trần Thời nhướn mày,“Anh ta à, anh không thấy được hư ảnh, nhưng mà cũng có thể do đạo hạnh anh còn quá thấp”

Nói cũng như chưa nói.

“Tựa như có loại quỷ, có thể bị mọi người nhìn thấy, ví như Chu Kiều Kiều và ba cô ấy, nếu không đi, còn có thể sinh hoạt như người bình thường vậy, mà có loại chết rồi, ngay cả bóng dáng cũng không còn, ví như thiếu niên không biết tên kia, còn có loại người chết, chỉ có thể bị một mình anh nhìn thấy, người khác không nhìn được, sự việc phức tạp lắm, rất khó nói.”

Trong lòng Hoàng Đan nghĩ chuyện khác,“Anh lo lắng em cũng giống như Chu Kiều Kiều và ba cô ấy, đến thời gian sẽ đi.”

Trần Thời siết chặt phía sau lưng thiếu niên, khàn giọng nói,“Sẽ không đâu, ngọc của anh sẽ bảo vệ em, em và anh sẽ cùng nhau lên đại học, cùng nhau đi làm, chúng ta sẽ còn rất nhiều chuyện làm cùng nhau.”

Hoàng Đan không nói cái gì, chỉ nâng tay lên ôm chặt eo Trần Thời, vùi mặt vào trong áo khoác hắn.

Ngày hôm sau, mọi người biết đề thi thống nhất ngày mai là thi bột nước, hai thầy giáo đem vật phẩm xếp thành hai hàng khác nhau, để mọi người tùy ý chọn lựa một nhóm vẽ trong đó, bọn họ cũng cầm bản vẽ làm gương.

Địa điểm thi dựa theo khu vực mà phân chia, Hoàng Đan và Trần Thời khác nhau, địa điểm Trần Thời thi là ở nơi tổ chức thi tuyển năng khiếu trước kia, hắn tiếp tục ở đó, ngày mai ngồi giao thông công cộng đi đến là được.

Hôm nay Hoàng Đan phải ngồi xe lửa để đến thành phố W, ở chỗ đó một đêm, ngày mai thi, nếu không sẽ đến không kịp.

Cậu suy nghĩ trong lòng, vẫn là nên đi trước khi thi, có khuôn mặt kia, tra được thân phận thiếu niên chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Chu Kiều Kiều trước khi đi đã giúp mình một việc lớn, Hoàng Đan nghĩ, thanh minh sang năm sẽ đi đến trước mộ cô thăm cô, thuận tiện thăm ba cô luôn.

Giữa trưa ăn xong cơm trưa, Hoàng Đan phải đến nhà ga, cậu không muốn để Trần Thời đưa đi, bởi vì khi đến có cậu thì có thể giúp xoa dịu chứng sợ xe một chút còn khi trở về không có cậu, Trần Thời sẽ rất khó chịu.

Nhưng mà Trần Thời vẫn cố ý muốn đưa Hoàng Đan đi.

Đến nhà ga, Hoàng Đan xếp hàng soát vé,“Em đi đây.”

Trần Thời đưa cho cậu,“Cho em.”

Hoàng Đan vừa thấy, là một cái di động màu trắng.

Trần Thời cười nói,“Anh viết giấy ghi nợ cho ba anh, thi xong đi làm kiếm tiền trả lại cho ông ấy.”

Hoàng Đan cất điện thoại vào,“Em sẽ gọi điện thoại cho anh.”

Tay Trần Thời đút túi, nhịn xuống lòng xúc động muốn ôm người,“Anh chờ em.”

Hoàng Đan vẫy vẫy tay,“Em đi đây.”

Trần Thời nói đi đi, người không nhúc nhích,“Ngày mai thả lỏng, phát huy như bình thường là được rồi.”

Hoàng Đan nói biết rồi.

” Vậy đi, anh trở về đây.”

Nói là nói như vậy, Trần Thời lại không nhúc nhích, đôi mắt thẳng tắp dừng ở trên người thiếu niên, một giây thì đỡ được một giây.

Hoàng Đan nói,“Em thật sự phải đi rồi.”

Trần Thời hùng hùng hổ hổ, hắn sải một bước tiến lên, hung hăng cho thiếu niên một cái ôm, sâu trong yết hầu nghiền ra tiếng nghẹn ngào,“Trương Thư Nhiên, về sau chúng ta đừng chia xa nữa.”

Hoàng Đan bị hắn ôm đến xương đau, trong giọng nói mang theo khóc nức nở,“Được rồi.”

Ánh mắt Trần Thời chợt thẳng đuổi theo thiếu niên, nhìn không thấy cũng quên thu hồi, hắn sẽ không làm chuyện đuổi theo xe lửa gì đó đâu.

Hắn điều chỉnh cảm xúc, xoay người chờ tiếng xe xuất phát.

Chờ chưa được tiếng xe bắt đầu chạy, bước chân Trần Thời đã dừng lại, hắn đứng ở tại chỗ chà xát mặt, bóp hộp thuốc lá đến biến hình, nửa ngày mới cầm ra được một điếu từ bên trong ra, cũng không phải không gặp nữa, chờ khi thi xong trở về trường học, nếu nhớ thì nhân dịp cuối tuần ngồi xe đến thăm cậu ấy.

Nghĩ như vậy, trong lòng Trần Thời vẫn cứ trống rỗng, một chút cũng không an ủi được chính mình.

Một ngày hắn cũng không muốn tách thiếu niên ra.

“Mẹ kiếp!”

Trần Thời dập tắt thuốc bỏ trong túi, quay đầu nhanh chân chạy hướng cửa soát vé.

Lên xe, Hoàng Đan tìm được chỗ ngồi của mình, là bên trong dựa vào cửa sổ, cậu vừa ngồi xuống, ba lô còn chưa để xuống thì đã nhìn thấy một bóng người vọt đến đây.

Trần Thời sốt ruột vội vàng lên xe, chạy tìm đến Hoàng Đan, hắn thở phì phò, trong ánh mắt cất giấu ngọn lửa, muốn làm tổn thương người.

Chỗ ngồi chỉ có mình Hoàng Đan, người bên cạnh còn chưa đi lên, cậu đang muốn đứng lên, Trần Thời đã cúi lưng đến đây, kêu cậu đừng cử động.

Vì thế Hoàng Đan ngoan ngoãn ngồi ở trên chỗ ngồi.

Trần Thời kéo khóa áo khoác xuống, nhấc áo khoác bọc hắn và thiếu niên, bọn họ hôn nhau bên trong toa xe ồn ào, mỗi một phát miệng lưỡi chạm vào nhau, đều bọc vào nhau không thôi.

Có người đến đây, Trần Thời liếm láp trên môi thiếu niên một lát, lại dùng lực cắn một cái, hắn lui ra, giống một anh trai không yên lòng đối với em trai mà dặn dò.

“Đừng ngủ như chết, sau khi đến trạm phải mang đủ hành lý, ai nói với em cũng đừng trả lời lại, nếu mệt thì đừng ngồi xe bus, đến khách sạn gần địa điểm thi mà ở, buổi tối đừng vẽ tranh, đi ngủ sớm một chút, đừng ăn lạnh này nọ, dễ bị tiêu chảy lắm, sáng mai anh sẽ gọi điện thoại cho kêu em rời giường, còn có phiếu báo danh và dụng cụ vẽ tranh, trước khi ngủ phải……”

Lải nhải lẩm bẩm, khóe mắt Trần Thời liền ướt, hắn xoa trán, đem tay bỏ vào trong túi áo khoác,“Đi nha.”

Miệng Hoàng Đan bị rách, rất đau, cậu khóc lên, người đứng ở trong lối đi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Trần Thời lướt qua đám người đi về phía trước, bóng dáng cao lớn, có vài phần cô đơn.

Lau  nước mắt trên mặt, Hoàng Đan không đuổi theo, chỉ chia lìa ngắn ngủi đã chịu không nổi rồi, nếu một ngày cậu thật sự rời đi thì sẽ phải làm thế nào đây?

“Chàng trai, anh trai cậu rất tốt với cậu.”

“Ừ.”

Hoàng Đan nghiêng đầu, cách kính thủy tinh cửa sổ nhìn nhau với Trần Thời, hắn nhếch lên khóe môi, hướng về phía đối phương mỉm cười.

Xe lửa vang lên một tiếng, trong tầm nhìn Hoàng Đan là cái mặt ngốc của Trần Thời.

Không bao lâu, trong túi quần Hoàng Đan  phát ra tiếng rung, cậu híp híp mũi lấy di động ra, có tin nhắn, nói hắn để hai trăm đồng tiền bên trong túi nhỏ ba lô của cậu.

Mày động động, Hoàng Đan trả lời một tin nhắn: Trong ngăn kéo cũng có hai trăm đồng tiền.

Trần Thời cầm di động, cười giống như ngu ngốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK