Mục lục
Tôi Có Một Bí Mật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngực Hoàng Đan rất đau, đến mức cậu phải nghi ngờ Chu Dương có phải do cố ý không nhìn chuẩn mà đụng lên hay không.

Có lẽ không có khả năng,trao đổi duy nhất giữa bọn họ chỉ là mua bán này nọ, không có bất cứ xung đột và liên quan nào.

Hoàng Đan khóc nhanh tê liệt.

Cậu có một loại xúc động muốn mắng người, nhưng từ nhỏ quản gia đã nói với cậu, trong quá trình lớn lên sẽ kết giao với rất nhiều bạn bè, bất cứ lúc nào cũng phải khống chế cảm xúc của mình, không thể khiến những người đó cảm thấy mình không có cha mẹ dạy dỗ.

Câu nói kia được Hoàng Đan ghi tạc trong lòng thời gian dài, cho dù là nghe cùng giới văng tục,cậu cũng không có cách nào khác từ trong miệng phát ra vài chữ kia.

Vệt nước trên nền xi măng tích càng lúc càng lớn, đây là khóc đến muốn tê liệt luôn rồi, Thích Phong và Chu Dương ở đó đều nhìn thấy một màn này, hai người nhìn nhau,vẻ mặt sửng sốt giống nhau như đúc.

Thích Phong nhíu mày:“Sao thế này?”

Chu Dương ngắn gọn nói chuyện xảy ra:“Em tới nơi này mua đồ,anh ta vừa lúc đi ra,em và anh ta đều không chú ý nên đụng vào nhau.”

Mặt Thích Phong lộ vẻ cổ quái:“Chỉ là đụng một chút?”

Chu Dương đầy mặt vô tội:“Đúng vậy, Thích đại ca, thật chỉ đụng một chút thôi.”

Trán cậu ta đỏ một mảng, vừa không la, cũng không khóc, giống như người bình thường không có việc gì,vẫn vui vẻ nhảy nhót như thường nhưng không ngờ đối phương lại khóc kịch liệt như vậy:“Không lý nào như thế.”

Thích Phong nhìn người trên mặt đất:“Cậu khóc cái gì?”

Hoàng Đan cúi đầu, bả vai khoá xuống dưới,cậu không nói gì, một tiếng một tiếng nức nở, cổ họng bên trong có âm nức nở.

Đường vân giữa lông mày Thích Phong càng sâu, hắn nghiêng đầu nhìn Chu Dương.

Chu Dương bĩu môi, trên mặt treo vẻ mù tịt không biết nói gì:“Em cũng không biết phải làm sao.”

Thích Phong đá đá thanh niên, lực đạo không nhẹ không nặng:“Cậu đứng lên trước đi, có chuyện gì vào trong nhà nói,đừng khóc ở bên ngoài.”

Hoàng Đan vẫn không đáp lại.

Chu Dương gãi gãi đầu:“Thích đại ca, hay là chúng ta đỡ anh ta vào thôi.”

Thích Phong nghe vậy, chỉ hừ lạnh một tiếng:“Có cái gì phải đỡ,cậu ta cũng không phải không thể đi.”

Chu Dương cười gượng:“Dù sao cũng là em đụng anh ta mà.”

Mí mắt Thích Phong trên cao nhìn xuống thanh niên phía dưới, tầm mắt hắn từ đỉnh đầu màu đen dời xuống, đầu tiên là một đoạn cổ trắng nõn, sau tai là cổ áo T-shirt rộng mở, xương quai xanh, tầm mắt chỉ dừng ở nơi này, không đi xuống chút nữa.

“Không liên quan đến cậu, có người nào tùy tiện bị đụng một chút mà khóc đến như vậy, cũng không phải đang đâm vào trong một tờ giấy.”

Chu Dương có chút gấp:“Nhưng nhưng là……”

Lúc này, có xe dừng ở ven đường, hai nam đi xuống, bọn họ muốn đi bờ sông phía trước câu cá nên đến tiệm tạp hóa mua thuốc lá và nước, còn có đồ ăn, nhìn thấy tình hình trước cửa,đều đầy mặt nghi hoặc.

Thích Phong mở miệng:“Em trai nhỏ, có người đến tiệm tạp hóa mua đồ kìa.”

Hoàng Đan như trước không ngẩng đầu.

Hai người đi lướt qua bên cạnh hắn,vào tiệm tạp hóa mua đồ:“Ai tính tiền cho chúng tôi một chút?”

Cửa đứng ba người, một đang khóc, một giúp không được gì, một cái khác lười hỏi đến.

Hai người kia không phải lần đầu đến tiệm tạp hóa, bọn họ nhận ra Hoàng Đan, thúc giục nói“Em trai nhỏ, chúng tôi còn vội đi câu cá,cậu tính tiền trước đi rồi khóc tiếp được không?”

Hoàng Đan không lộ ra mặt,cậu khóc hỏi:“Các anh mua cái gì?”

Một nam nói:“Lấy tôi một bao Hoàng Kim Diệp, một chai nước khoáng nhỏ, một bánh mì hai đồng, còn có một ít đồ ăn vặt.”

Một người khác cũng nói mình lấy gì đó, nên đọc đều đọc:“Tính cho chúng tôi một chút.”

Ở cửa Hoàng Đan thong thả đứng lên, cánh tay lau vài cái trên mắt,cậu buông mí mắt đi vào, lần lượt tính tiền.

Hai nam nhìn nước mắt trên mặt cậu, đều há to miệng, xem ra là chưa thấy qua có người nào khóc dữ dội như vậy.

Hoàng Đan khóc thối tiền cho bọn họ, nước mắt không ngừng được chảy xuống, trong tầm nhìn đều mơ hồ.

Chờ hai người mua đồ đi, Hoàng Đan ngồi xuống trên ghế, vừa khóc vừa lau nước mắt, ánh mắt đỏ, mũi cũng vậy, đầy mặt đều là nước mắt.

Thích Phong đi vào, hai bàn tay rộng rãi chống mặt tủ thủy tinh, hai mắt trừng thanh niên khóc không dứt:“Này,cậu còn muốn khóc bao lâu?Định đem hết tất cả mọi người đến đây đúng không?”

Hắn cười nhạo một tiếng:“Để cho bọn họ xem xem, một người đàn ông còn có thể khóc như một cô gái nhỏ vậy, coi như là mở rộng tầm mắt.”

“Đợi một hồi ba cậu trở lại, nghe được mọi người nghị luận chuyện này, không chừng còn cảm thấy con trai thật có năng lực.”

Hoàng Đan đột nhiên ngẩng đầu lên.

Không biết làm sao, trào phúng trong cổ họng Thích Phong kẹt mạnh lại,lên không được xuống cũng không xong, làm hắn nghẹn chết, hắn sờ điếu thuốc đốt lên:“Một người đàn ông nước mắt rơi đầy mặt, cậu cũng thật không biết xấu hổ.”

Hoàng Đan khàn giọng nói:“Không cần anh lo.”

Điếu thuốc bên miệng Thích Phong run lên, hắn cười rộ lên:“Lầm rồi, chú đây cũng không muốn quan tâm cậu đâu.”

Hoàng Đan mím môi, không nói một lời nhìn người đàn ông.

Lại tới, cái loại cảm giác quái dị này, Thích Phong hít sâu một hơi thuốc,mặt thanh niên phủ đầy nước mắt bị sương khói che lấp, bao gồm mắt khóc của đối phương, hắn lắc đầu:“Tôi thật không nhìn ra, cậu còn có tật xấu yếu ớt như vậy.”

“Chu Dương và cậu đồng thời đụng nhau,cậu cũng đụng nó,sao nó không có việc gì,còn cậu ở chổ này vẫn còn khóc chưa xong hả?”

Ngực Hoàng Đan còn đau, không muốn nói chuyện với hắn.

Thích Phong thấy thanh niên trầm mặc, hắn nghiêng nửa người về phía trước, tản ra sương khói xem bên trong trong giọng nói có không kiên nhẫn phiền:“Tôi hỏi cậu,cậu còn muốn khóc đến bao lâu mới ngừng hả?”

Hoàng Đan chảy nước mắt, nước mắt trên lông mi lách cách rơi xuống:“Anh có thể đừng nói nữa không? Tôi nghe phiền.”

Thích Phong:“……”

Mặt Hắn căng lên, chửi nhỏ một câu, lui về phía sau vài bước xoạc chân ngồi ở trên ghế nhựa.

Không khí không thế nào tốt được, Chu Dương ở phía sau tiến vào, trong giọng nói tràn ngập xin lỗi:“Xin lỗi nha, tôi không phải cố ý.”

Nói là như vậy nói,trong lòng cậu ta thật không cảm thấy đối phương khóc là vì do mình đụng phải.

Làm sao có khả năng này, trên đời làm gì có người vì một chút như vậy mà khóc nhè chứ?Lại cũng khổng phải một giọt, là khóc như muốn tắt thở,coi như là con gái cũng không đến mức đó.

Đừng nói là nhìn, Chu Dương nghe cũng chưa từng nghe qua.

Hoàng Đan ở thế giới hiện thực giải thích qua rất nhiều lần,cậu nói thần kinh đau đớn bản thân mình khác hẳn với người thường, người khác sẽ không tin, cũng không hiểu được, chỉ biết cảm thấy do cậu bị bệnh thiếu gia mà thôi.

Dần dà, Hoàng Đan không nói nữa, cho nên lần này cậu cũng không nói gì cả.

Chu Dương nói xin lỗi, không khí vẫn không tốt,cậu ta gãi gãi mặt, không biết phải làm thế nào, này nọ cũng không muốn mua:“Thích đại ca,em đi công trường nha.”

Thích Phong vừa muốn kêu Chu Dương đi, Trương Dao trên lầu liền đặng đặng đặng chạy xuống, một đầu tóc quăn rối bời, trên mặt còn vài vết đỏ áp trên chiếu,cô nhìn đến người trên ghế, kinh ngạc thốt ra tiếng:“Làm sao làm sao?Anh anh làm sao vậy?”

Bả vai Hoàng Đan bị nắm lay động,đầu cậu choáng váng:“Đừng lắc.”

Trương Dao lập tức ngừng lại, khom lưng nói:“Anh à, anh không phải……”

Cô có chút khó chịu, cảm giác anh cô thật đáng thương, lần đầu tiên thích một người lại thích nhiều năm như vậy, còn hết lần này đến lần khác gian nan chịu đựng đau khổ hèn mọn vì tình cảm thầm mến đó:“Anh, không sao đâu,nếu trong lòng anh khó chịu thì khóc lớn một hồi là tốt thôi, ngày mai lại là một ngày mới.”

Hoàng Đan đột nhiên bị ôm, đầu kề trên thân mình mềm mại của cô gái,cậu không thích cùng người khác thân thiết như vậy,nên tránh thoát ra.

Trương Dao lại ôm,cô không ngờ anh mình bị tổn thương nghiêm trọng như vậy, còn yếu đuối hơn so với tưởng tượng của mình,nhìn xem khóc kiểu này, cũng sắp biến thành một bãi nước mất rồi.

Cho nên mới nói, đụng cái gì chứ đừng đụng tình cảm.

Thích Phong nhìn cô gái ôm thanh niên đang khóc, trong lòng xẹt qua một cái gì đó không kịp bắt giữ lại, hắn phun ra một vòng hơi thuốc:“Trương Dao, tật xấu yếu ớt này của anh trai em còn thuốc trị sao?”

Mắt Trương Dao trợn trắng,“Không phải đã nói rồi sao,anh em không yếu ớt, chỉ là trong lòng anh ấy khó chịu thôi.”

Thích Phong kẹp thuốc,gẩy tàn thuốc xuống xi măng,giọng điệu buồn cười:“Lại là thất tình gây họa sao?”

Trương Dao gật gật đầu:“Ừ.”

Chu Dương chớp mắt:“Thất tình à? Khó trách lại như vậy.”

“Thật không phải em khoa trương,lúc lần đầu tiên em thất tình, ăn một bữa cơm ngủ một giấc đôi mắt cũng cảm thấy chua chua,rất muốn khóc.” Cậu ta cười ha ha,“Chẳng qua em còn nhịn xuống được.”

Trương Dao trừng qua, Chu Dương đưa tay động tác làm bịt miệng, không nói nữa.

Hoàng Đan lại từ trong ngực Trương Dao rời đi,cậu tìm khăn giấy lau nước mũi,bóp mũi càng đỏ, thoạt nhìn lại càng đáng thương.

Mí mắt Thích Phong giật giật, hắn nhét điếu vào trong miệng, mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm vài giây.

Hoàng Đan kéo mấy tấm giấy,chờ đến khi mũi, mặt,mắt đều lau mấy lần mới thôi,cậu trầm mặc đứng dậy đi đến bồn nước trong bếp rửa mặt.

Trương Dao chần chờ một chút, cầm ra di động ấn dãy số:“Alo,chào chị,em là em gái Trương Chí thành Trương Dao.”

Lời này cô vừa ra, Thích Phong liền nâng mi mắt lên.

Trương Dao không chú ý, một lòng chỉ thầm nghĩ làm thế nào cho anh cô dễ chịu một chút, dãy số này là cô phát hiện từ di động của anh cô, đối phương không để cùng một chổ với liên hệ của người khác, mà chỉ đơn độc tách ra, còn có tiếng chuông riêng nữa.

Lúc trước Trương Dao lén lút lưu lại,cô cũng không muốn làm như vậy, lại càng không đoán được cho tới hôm nay lại có thể sử dụng.

Bên kia truyền đến giọng nữ dịu dàng:“Em có chuyện sao?”

Trương Dao châm chước dùng từ,người bên trong điện thoại không biết tâm tư của anh cô, chỉ coi là bạn học, bạn bè tốt, hai người cũng vẫn cứ duy trì loại quan hệ này,cô thật đúng là không biết mở miệng thế nào nữa.

Tiếng ồn ào rất nhỏ bên kia biến mất,hình như phát giác không bình thường:“Sao vậy?Anh của em có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Trương Dao vội vàng tiếp theo đầu đề của đối phương:“Anh của em đúng là có chút chuyện,anh ấy vẫn đang khóc, chúng em đều không biết phải làm thế nào nữa.”

Cô quay đầu nhìn nhà bếp:“Ừ, đúng, đúng vậy, ừm.”

Hoàng Đan rửa mặt chổ bồn nước chuẩn bị đi trên lầu, khăn mặt không nơi treo nên chỉ có thể treo trên lan can cầu thang,cậu bò hai bậc thì bị Trương Dao gọi lại.

Trương Dao kéo lấy anh cô lại, cầm điện thoại đưa qua đi.

Ánh mắt Hoàng Đan hỏi thăm.

Trương Dao ý bảo cậu xem di động, trong mắt vẫn còn lo lắng.

Mắt Hoàng Đan nhìn màn hình di động, nhận ra dãy số hiện thị đang trò chuyện là của mối tình đầu nguyên chủ,cậu tiếp di động đặt bên tai, trong giọng còn có âm khóc nức nở:“Alo.”

Trong giọng nói đầu bên kia di động lộ ra thân thiết:“Chí Thành,tôi nghe em gái cậu nói cậu khóc,cậu có chuyện gì khó  xử thì cứ nói ra,mọi người nhất định có thể giúp đỡ cậu.”

Hoàng Đan híp híp mũi:“Không sao.”

Đầu bên kia cũng không hỏi nhiều:“Vậy tốt rồi,tôi còn trong công ty vẫn chưa tan tầm,chút nữa lại nói chuyện trong nhóm nha, còn có cái kia, có rảnh dẫn em gái cậu đến đây chơi.”

Hoàng Đan ừ một tiếng:“Bye.”

Trong mắt Trương Dao nhìn, cảm thấy anh cô càng đáng thương, khắc chế không đau khổ, không để đối phương nghe ra được cảm xúc của mình:“Anh……”

Khóe miệng Hoàng Đan giật giật:“Đừng nghĩ nhiều.”

Cảm giác đau đớn cậu đang đỡ lại,chỗ ngực bị đụng đã không còn đau đến muốn khóc nữa, nhưng mà người khác không rõ tình hình lại còn tưởng nguyên nhân là do mối tình đầu.

Bầu không khí dưới lầu lại vi diệu.

Trương Dao tìm cái điều khiển trên cái giá bật TV lên.

Chu Dương lau mặt, cậu ta hoàn hồn, không dám tin chậc chậc:“Chỉ cần một cuộc điện thoại đã ngừng khóc.”

Trương Dao than thở:“Cô gái kia là mối tình đầu của anh tôi,anh tôi rất yêu cô ấy, đời này e là sẽ  không quên được người đó rồi.”

Thích Phong cắn đầu mẩu thuốc lá ra một vòng dấu, hắn miễn cưỡng nói:’’Mới bao nhiêu cái rắm tuổi thôi, biết cái gì là yêu sao? Nhiều lắm cũng chỉ là cảm giác vui chơi thôi.”

Trương Dao bình tĩnh nói:“Không phải, anh em yêu cô gái kia thật mà.”

Tâm Thích Phong nói, anh em có ý đồ với cái mông của anh đây này, trong lòng nghĩ như vậy, hắn ngược lại không nói ra miệng, dù sao cũng một người hơn ba mươi tuổi, thật không đáng vì người bạn nhỏ đáng ghét này mà khiến mình làm một hồi ngu ngốc.

Dừng một chút, Thích Phong cảm thấy hiện tại mình đang nghĩ vấn đề này là rất ngu ngốc.

Chu Dương một bên ngồi xuống trên ghế, một chân run run:“Không phải nói mối tình đầu là cả đời khó quên nhất sao? Có thể theo đuổi thì theo đuổi thôi.”

Trương Dao nói:“Người ta kết hôn rồi.”

Chu Dương nhún nhún vai:“Vậy thì sao, hiện tại tỷ lệ ly hôn một năm còn cao hơn một năm nữa mà.”

Cậu ta làm ra dáng vẻ kinh nghiệm mười phần:“Muốn tôi nói, anh cô cũng chờ nhiều năm như vậy,nếu đợi thêm vài năm nữa không có gì thì cùng lắm……”

Thích Phong đột nhiên đánh gãy,“Không phải nói muốn đi công trường sao? Sao còn chưa đi?”

Chu Dương a nói:“Em đây đi.”

Thích Phong không đi, hắn đem nửa mẩu thuốc còn lại hút thuốc, lại đốt một điếu ngậm bên miệng, mũi chân khi có khi không nhịp xuống đất.

Trương Dao rốt cuộc tìm được kênh hài lòng, là tiết mục chương trình thực tế, cô gần như không thể chờ đợi ngửa mặt xem,khi thần tượng đi ra,cô cười thành một đóa hoa.

Đợi đến tiết mục chen vào quảng cáo, Trương Dao quay đầu cầm túi hạt dưa, thình lình liếc đến người đàn ông trên ghế, cô buồn bực, sao còn chưa đi?“Thích đại ca, anh không bận sao?”

Thích Phong nuốt mây phun sương:“Không có gì bận cả,đợi một hồi đến căn tin ăn cơm luôn.”

Trương Dao nói:“Thích đại ca,em cảm thấy anh thiếu một người có thể khiến anh bỏ thuốc đó.”

Thích Phong nghe giống như mình đang nghe chuyện cười vậy, hắn bóp thuốc, khép hờ mắt cười:“Làm sao có thể, thuốc là mạng của anh, ai mà ngay cả mạng cũng không cần chứ?”

“Không thể nói lời kêu căng quá.”

Quảng cáo còn chưa phát xong,bên phải góc màn hình TV hiển thị thời gian 50 giây đếm ngược, Trương Dao đợi,cô thò cổ nhìn trong buồng, di một tiếng nói:“Kỳ quái,sao anh em còn chưa xuống nữa……”

Thích Phong nhai một hơi thuốc, thuận miệng hỏi:“Anh em vẫn còn liên hệ với người nữ kia à?”

Trương Dao nói:“Không biết aiiii,chắc là còn liên hệ, bọn họ có group wechat bạn học, vòng  bạn bè nữa.”

Thích Phong ngẩng đầu nhìn TV,bên trong là nam ngôi sao nữ diễn viên không biết, hắn không một chút hứng thú:“Nếu cô gái đã kết hôn,anh em không nên quấy rầy  cuộc sống của người khác thì tốt hơn.”

Tâm Trương Dao vốn nhìn thoáng xem tiết mục, nghe được câu nói kia,nụ cười bên môi cũng không có:“Thích đại ca,anh cũng thấy được, ảnh hưởng của cô gái kia đối với anh em thật sự quá lớn,một hai câu của cô ấy có thể thay đổi được cảm xúc của anh ấy.”

Cô cầm quạt nhựa nhỏ quạt gió, siết vuốt vuốt:“Em chưa từng thích ai, cho nên em không hiểu được, nhưng mà em có thể nhìn ra,anh ấy còn chưa buông xuống được.”

Có hai ba công nhân tiến vào,chào hỏi Thích Phong rồi mua mì tôm rót ngồi trước bàn, ăn và chơi game.

Trong tiệm tạp hóa trừ tiếng công nhân vớt mì, cũng chỉ có tiếng hoan hô cười vui các khách quý làm tiết mục phát ra, ngẫu nhiên xen lẫn một câu tiếng cười của Trương Dao.

Thích Phong ném thuốc dưới đất đạp tắt, hắn nhìn đầu ngón tay nóng đỏ, sắc mặt cực kỳ quái dị, cái gì cũng không nói liền rời đi.

Trên lầu Hoàng Đan nằm trên giường ngủ, hoàn toàn không biết mình bị cài lên danh hiệu “Nam thanh niên vì si tình nên u buồn đến đáng thương”.

Trương Dao suy xét một buổi chiều, buổi tối vẫn đem chuyện xảy ra ban ngày nói với ba mẹ.

Cô cũng xuất phát từ lo lắng, vì anh cô mà suy nghĩ.

Nếu ba mẹ đồng ý cho anh cô rời đi, đi đâu thành thị cũng tốt, thế giới lớn như vậy nên xông pha nhiều thêm một chút, tiếp thu người và chuyện mới mẻ thì có lẽ tâm tính sẽ có thay đổi lớn.

Hoàng Đan bị ba đôi mắt nhìn, cả người đều không được tự nhiên.

Mẹ Trương mở miệng trước:“Chí Thành, nhìn con như vậy mẹ rất khó chịu, nếu thật sự không thể quên được thì trở về quê hương cô ta làm việc đi.”

Hoàng Đan lắc đầu:“Không trở về.”

Ba Trương gõ bàn:“Không trở về thì con khóc cái gì?Con không sợ mất mặt,ba với mẹ con còn……”

Mẹ Trương mẫu ngắt lời ông:“Lão Trương ông nói cái gì đó? Nếu không biết nói chuyện thì đừng nói, không nhìn thấy tâm tình con trai đang đã rất kém sao?!”

Hoàng Đan ngẩn người, tâm tình rất kém sao? Nhìn ra từ chỗ nào vậy?

Cha Trương phủi khói bụi trên quần xuống mặt đất:“Người sắp ba mươi rồi, thành gia lập nghiệp, hai cái này nó làm tốt được cái nào chưa?”

Ông trừng mắt nhìn, sắc mặt rất hung dữ:“Tốt nghiệp liền chạy đi với cô gái đó, ở bên kia được vài năm, lúc này mới trở về không bao lâu lại bắt đầu khóc, vậy con trở về làm cái gì? Dứt khoát đừng trở về đi!”

Trương Dao cắm một câu:“Ba, sao ba lại nói với anh như vậy?”

Cha Trương cũng mắng lây sang cô:“Còn con cũng vậy,người còn chưa tốt nghiệp lại nói muốn làm người chủ nghĩa độc thân gì đó,ở trường học không học cái gì tốt chỉ lo học mấy thứ linh tinh, một hai đều không bớt lo được.”

Trương Dao bị một chiêu đánh bại,cô bĩu môi, không nói.

Ba Trương một phát tức giận,tròng mắt đều nhanh trừng ra,đến mẹ Trương cũng sợ, nhưng bà sợ là sợ, ngoài miệng vẫn không bỏ qua.

“Suốt ngày chỉ biết hút thuốc,ông không phải nói cùng mấy lão tổng trong công ty kia xưng anh gọi em sao? Khi nào có thời gian chỉnh lý mấy cái biên lại sổ sách lại một chút rồi đến công ty đòi tiền đi!”

Vài chữ biên lai sổ sách này bay vào trong tai, Hoàng Đan bỗng nhiên giương mắt.

Trong nháy mắt,cậu nhận thấy được trên gương mặt gầy đen của cha Trương xuất hiện nhiều cảm xúc, hình như là phẫn nộ, lo âu, còn có nóng nảy.

Ngay sau đó, ba Trương đập bàn văng tục, biểu tình làm cho người ta sợ hãi:“Mẹ kiếp,bà có xong hay không?”

Mẹ Trương xoay người vào phòng, cửa đóng chấn động.

Hoàng Đan bóp ngón tay,phương thức đôi vợ chồng này sống với nhau là cãi nhau rồi hòa, cãi nhau rồi lại hòa, liên tục hai chuyện này như vậy, ly hôn ở riêng là chuyện không thể nào.

Cậu đối với biên lai sổ sách tương đối có hứng thú,ba nguyên chủ phản ứng như vậy có lẽ là có liên quan đến đồ bị ăn trộm hai hôm trước.

Ba Trương đi ra ngoài hút thuốc, trong phòng chỉ còn hai người Trương Dao và Hoàng Đan.

Trương Dao lo lắng:“Anh,tuổi ba càng cao, tính tình cũng càng lớn,lúc ông ấy trừng của em,thật thật là rất khủng khiếp.”

Hoàng Đan nói:“Chắc ba bị áp lực lớn.”

Trương Dao thấy một con muỗi trên cánh tay,cô chờ muỗi chích lên thì  dùng sức bát một cái,dễ chịu:“Lúc mừng năm mới em có nói với ba mẹ,kêu họ về quê nuôi gà vịt, so với ở trong này mạnh hơn nhiều.”

Hoàng Đan nói:“Không phải còn hơn hai trăm vạn chưa lấy về sao?”

Trương Dao nghe được thì buồn bực:“Lúc trước em có khuyên ba, hiện tại lại không còn tiền, bên ngoài thì vẫn còn nợ.”

“Sớm biết sẽ như vậy,còn không bằng ba tiếp tục đi theo người dưới quyền Tam Cô gia làm việc, tuy rằng tiền lấy ít, thế nhưng không cần phiêu lưu mạo hiểm cái gì,ông ấy đơn độc đi ra làm, làm chủ thầu bao giờ tới giai đoạn cũng ném nhiều tiền vào như vậy, hiện tại cắm vào đến cái vết cũng không có, đụng tới công trình tốt cũng không có tiền để làm.”

Hoàng Đan hỏi:“Công trình khác? Đó là cái gì?”

Trương Dao nói,“Lúc trước em nghe trong điện thoại mẹ có nhắc tới một lần, nói cái gì chính phủ cho đi, cụ thể em cũng không quá rõ.”

Hoàng Đan đem này tin tức thu hồi đến:“Tiểu Dao, em biết biên lai ba để đâu không?Anh muốn chỉnh lý lại cho ba một chút, thuận tiện xem xem có mất thứ gì hay không.”

“Mấy ngày hôm trước ăn trộm đến,lỡ như không cẩn thận làm mất biên lai nào thì sẽ phiền phức.”

Trương Dao vừa nghe cũng rất lo lắng:“Ba có cái túi nhỏ màu đen,anh nhớ rõ mà,để ở trong xe đó.”

Hoàng Đan nói:“Không có.”

Cậu đã sớm nhân cơ hội kiểm tra trong xe, xác định không có cái túi mà Trương Dao nói.

Trương Dao buồn bực:“Không có sao? Chắc là bị ba lấy ra để trong phòng rồi,để ngày mai em tìm cho anh.”

Hoàng Đan nói:“Đừng để ba biết.”

Trương Dao nói cô hiểu được:“Nếu ba biết,nhất định lại sẽ nổi giận, hiện tại ông ấy nghiện thuốc lá đến dọa người, phổi còn không biết thành cái dạng gì nữa, chúng ta nói cái gì ông ấy cũng không chịu nghe.”

Hoàng Đan nói chuyện với Trương Dao một lát:“Anh đi ra ngoài một chút.”

Trương Dao ở sau lưng cậu kêu:“Anh,anh đừng đi quá xa nha, đợi một hồi mẹ hỏi đó.”

Hoàng Đan nói biết rồi.

Mùa hè ban đêm, bầu trời không bị sao phủ dày đặc, ánh trăng sáng tỏ, nhìn rất đẹp, đáng tiếc ngay cả gió cũng nóng, rất khó để người ta cảm thấy tốt.

Hoàng Đan dọc theo con đường bên trái đi về phía trước,khi Bánh Đậu còn sống, sáng chiều tối nguyên chủ đều sẽ dắt nó ra đi dạo,chạy như bay ở trên đường này.

Có có tiếng bước chân hỗn loạn được gió nóng đưa đến bên tai Hoàng Đan,cậu không dừng lại, dần dần thấy rõ người tới.

Phía trước có phòng mạt chược, mấy người nhân viên tạp vụ mới từ nơi đó trở về, có người thắng tiền nên vui tươi hớn hở cất vào trong túi, có người thua sạch bóng, mây đen trải đầy mặt thảm, trong mắt thỉnh thoảng lóe qua một tia quang mang, nghĩ lần sau nhất định sẽ phải thắng cả vốn lẫn lời về.

Đi ở phía sau có bóng dáng cao lớn, Hoàng Đan liếc nhìn qua.

Mấy nhân viên tạp vụ thấy Hoàng Đan, đều có nói có cười,:’’Em trai, đi ra tản bộ à.”

Hoàng Đan lên tiếng trả lời,khi mấy người bên cạnh tiến vào,cậu nghe thấy được mùi khói gay mũi, hỗn hợp mùi mồ hôi,hòa lẫn cùng một chỗ,không phân được là trên người của ai.

Bước chân Thích Phong không ngừng, cùng thanh niên thoáng qua.

Hoàng Đan đi không nhanh không chậm,bất tri bất giác đi đến bên ngoài khu vui chơi,cậu ngẩng đầu nhìn, suy nghĩ đợi nhiệm vụ hoàn thành, tìm thời gian đến đây chơi một lần.

Nhất là trò con lắc lớn và tàu lượn siêu tóc, còn có xem phim 3d nữa.

Một luồng khói bay tới chóp mũi,mũi Hoàng Đan động động,cậu xoay người, nhìn thấy người đàn ông đứng phía sau mình cách đó không xa.

Ánh lửa bên môi Thích Phong chợt sáng chợt tắt:“Cậu thật không phải đồng tính luyến?”

Hoàng Đan nói:“Không phải.”

Thích Phong cười lạnh,“Vậy cậu bao giờ cũng nhìn chằm chằm mông tôi làm gì?”

Hoàng Đan không nói chuyện.

Thích Phong sải hai bước, người đã tới gần:“Chú đang hỏi cậu đó, có chút lễ phép nào hay không?”

Hoàng Đan nói:“Tôi đi ra xem mặt trăng, không muốn cãi nhau với anh.”

Thích Phong ngây ngẩn cả người, đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần,người trước mặt đã không thấy.

Ven đường cũng không có đèn đường, chỉ có ánh trăng, Thích Phong nhìn bốn phía xem xem, không tìm được người, hắn mắng một tiếng:“Mẹ kiếp.”

Phía tây khu vui chơi có một mảng lùm cây lớn,đàn muỗi đang ở bên trong điên cuồng mở party.

Hoàng Đan do đi lầm đường mới đi đến nơi đây,cậu dự định đi về nhưng trong lúc vô tình liếc thấy trong lùm cây có bóng người, là hai người.

Thị lực nguyên chủ rất tốt, Hoàng Đan nhờ phúc của anh ta, có thể phân biệt ra một là Hạ Bằng, một người khác là Vương Đông Cường, bọn họ giống như đang nói cái gì, cũng không thoải mái, có thể phát sinh tranh chấp bất cứ lúc nào, thậm chí là đánh đập tàn nhẫn.

Hoàng Đan tay chân rón rén tới gần,cậu ngừng thở nghe lén, giọng nói rất mơ hồ, nghe thực không rõ ràng.

Một lần nữa đổi chỗ, Hoàng Đan ở trong lòng nói:“Hệ thống tiên sinh, phiền mi để tôi nghe được nội dung nói chuyện của hai người kia.”

Hệ thống khấu trừ tương ứng tích phân:“Xin chờ.”

Hoàng Đan rất nhanh liền nghe thấy hai  giọng nói, vô cùng rõ ràng, như là có hai người một trái một phải đang nói chuyện bên lỗ tai cậu vậy.

Vương Đông Cường hừ một tiếng:“Tôi nghe nói cậu muốn cùng Thích Phong liên thủ, chia xe cốt thép của tôi.”

Hạ Bằng cười nói:“Anh nghe từ nơi nào vậy?”

Vương Đông Cường nói,“Đừng quan tâm tôi nghe từ nơi nào, Tiểu Hạ,tôi xem cậu như em trai,cậu đâm sau lưng tôi như vậy là không được đâu.”

Hạ Bằng vẫn đang cười:“Lão Vương,tôi là người như thế nào anh còn không rõ ràng sao? Hai ta là anh em kết nghĩa đã kết bái,tên Thích Phong kia không đặt bất cứ kẻ nào để vào trong mắt, tôi sớm đã nhìn anh ta không vừa mắt thì làm sao có thể liên thủ với anh ta chứ.”

Vương Đông Cường vừa muốn nói chuyện,ông ta biến sắc, bước nhanh đẩy ra bụi cây:“Ai?”

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Tay Hạ Bằng đút túi,“Lão Vương,sao anh lại căng thẳng vậy, có phải đã làm chuyện gì đuối lý không?”

Vương Đông Cường nói,“Cậu cảm thấy tôi có thể làm chuyện đuối lý gì?”

Hạ Bằng không hề gì cười:“Làm sao tôi biết được chứ, tôi cũng không phải con giun trong bụng anh.”

Vương Đông Cường thò tay gãi gãi trên người, bị cắn rất nhiều vết:“Được rồi, cứ như vậy trước đi, quay về lại nói.”

Hạ Bằng đứng tại chổ một hồi lâu,gã mở miệng, không biết là lầm bầm lầu bầu,có thể đang nói cho con muỗi nghe:“Không làm chuyện đuối lý thì không sợ quỷ gõ cửa, nếu là làm… ha ha.”

Tiếng bước chân càng ngày càng xa, triệt để biến mất, trong đống cỏ Hoàng Đan mới đứng lên, cúi đầu vỗ bụi đất và cọng cỏ trên quần áo,lúc Vương Đông Cường đi tới chổ kia,ông ta bị một bàn tay lớn khác kéo đi.

Nếu cậu không chạy trốn mà bị Vương Đông Cường bắt quả tang, đối phương sẽ làm gì cậu?

Hoàng Đan như có suy nghĩ.

Cậu đến không đúng lúc nên nội dung nghe được giá trị  không nhiều lắm.

Duy nhất có thể xác định là, Hạ Bằng và Vương Đông Cường chỉ anh em ngoài mặt thôi.

Sau tai vang lên giọng nói:’’Cậu lén lút ở chỗ này làm gì?”

Suy nghĩ Hoàng Đan chợt thu lại,cậu nghĩ tới cái gì liền hướng mặt đất phi một ngụm, lại phi tiếp.

Thích Phong nhìn lông mi thanh niên vặn lại,đã thành bánh quai chèo rồi:“Một chút bùn thôi mà, cậu còn phi chưa xong nữa à?”

Hoàng Đan nói:“Không chỉ là bùn, còn có lông của anh nữa.”

Thích Phong mặt bộ run rẩy:“Cái gì lông?”

Hoàng Đan nói:“Trên cánh tay.”

Khóe miệng Thích Phong nhếch, hừ lạnh một tiếng:“Khó trách vừa rồi bên tay trái tôi có chút đau,thì ra là bị cậu gặm lông.”

Hoàng Đan không nói.

Lúc ấy cậu bị lôi xuống cũng không chú ý, cả người hướng phía trước nằm sấp, miệng cắn cánh tay người  đàn ông, trong miệng mằn mặn, là mồ hôi đối phương.

Còn giống như đã ngấm vào hết lông vậy, đầu lưỡi Hoàng Đan ở trong miệng quét vài vòng,cậu quyết định trở về uống nước.

Thích Phong mở miệng:“Đứng lại.”

Bước chân Hoàng Đan bay nhanh, không phản ứng,cậu không thích nơi này, thật nhiều muỗi.

Thích Phong tứ giận đến mũi bốc khói,môi mỏng hắn kéo thẳng, kéo người đi ra:“Nói chú nghe, sao lại chạy đến nơi này nghe lén?”

Hoàng Đan gãi cổ:“Tôi lạc đường.”

Thích Phong cười cười:“Lúc này chắc ba cậu chưa ngủ đâu.”

Hoàng Đan thở dài:,“Anh buông tay ra trước đi.”

Thích Phong nhẹ buông tay, nhìn thanh niên gãi cổ rồi gãi mặt, gãi gãi rồi khóc.

“……”

Hoàng Đan khóc nói:“Trên người tôi rất nhiều chỗ bị muỗi cắn, hiện tại tôi muốn trở về tắm rửa bôi thuốc mỡ, có chuyện gì ngày mai nói sau đi.”

Thích Phong trợn mắt há hốc mồm:“Không phải,em trai à,cậu đây là bị muỗi cắn khóc?Hay là tự mình gãi đến khóc vậy?”

Hoàng Đan chảy nước mắt:“Không khác nhau.”

Thích Phong chậc lưỡi, ban ngày gặp qua một lần, buổi tối lại thấy một lần, giỏi thật.”

Hoàng Đan vừa đi vừa khóc,để lại cho hắn một cái gáy và một bóng lưng khổ sở.

Thích Phong đứng tại chỗ một lát, hắn sờ sờ túi trên túi dưới, nghĩ đến điếu thuốc cuối cùng đã hút sạch rồi,hắn khép mi tâm, nhấc chân đi theo.

Bên ngoài tiệm tạp hóa đèn vẫn sáng,ba Trương ngồi bên cạnh bàn gỗ hút thuốc, bên chân đã có vài tàn thuốc.

Hoàng Đan cúi đầu vào phòng, rửa mặt liền lên lầu, mặt sau Thích Phong tới mua bao Nam Kinh, cùng ba Trương kết bạn nuốt sương phun khói.

“Ông chủ Trương, đã trễ thế này còn chưa ngủ?”

Ba Trương thở một hơi thật dài,“Ngủ không được, tên trộm này một ngày không bắt được, một ngày cũng không yên tâm.”

Thích Phong rất tùy ý hỏi,“Đồn công an không có động tĩnh gì à?”

Ba Trương nói:“Đối với bọn họ mà nói,án lớn án nhỏ còn rất nhiều, trong nhà bị trộm cũng không tính là án tình nghiêm trọng gì.”

Thích Phong gẩy gẩy khói bụi:“Ông chủ Trương đi thêm vài lần, không chừng đồn công an sẽ cử ra một số người có năng lực để đi điều tra.”

Ba Trương sửng sốt:“Có lý,ngày mai tôi sẽ đi sớm.”

Thích Phong không nhiều lời, hắn đứng lên chào hỏi,đi về ký túc xá.

Sáng sớm hôm sau,ba Trương liền đến đồn công an, thời điểm buổi sáng đã có người đến công trường điều tra.

Chu Dương bị người đồn công an gọi đến một bên hỏi, thái độ cậu ta không có một tia một hào giấu diếm nào, hai năm rõ mười khai báo ra:“Tôi biết chỉ nhiêu đó thôi.”

Trong đó một người đang làm ghi chép:“Ngày đó buổi tối chỉ có một mình cậu ở đó?”

Chu Dương gật đầu nói:“Đúng vậy,chỉ mình tôi.”

Người nọ lại hỏi:“Lúc ấy chó tiệm tạp hóa có phản ứng gì?”

Vẻ mặt Chu Dương lộ ra nghĩ mà sợ:“Con chó rất dữ, tôi còn chưa đến gần đã bắt đầu sủa,dọa tôi thiếu chút nữa đã tè ra quần rồi.”

“Cậu ở tiệm tạp hóa trong bao lâu?”

Chu Dương gãi đầu:“Cái này tôi không biết,tôi cũng không để ý qua.”

“Căn cứ của phản ứng của nhân viên tạp vụ,thời điểm khi cậu về đã trễ hơn một chút, trong khoảng thời gian này cậu ở nơi nào?”

Chu Dương nháy mắt mấy cái:“Ai nói,nhân viên tạp vụ nào?Anh ta nhìn thấy được tôi sao? Ăn nói linh tình,lúc tôi trở về không gặp người nào cả.”

Đặt câu hỏi là người trung niên,hết sức bình tĩnh,ông ta trấn an cảm xúc Chu Dương:“Không cần căng thẳng quá,cái này chỉ là câu hỏi bình thường thôi, cậu chỉ cẩn nói những điều cậu biết là được.”

Sắc mặt Chu Dương thật không tốt:“Chú à,các người sẽ không phải đang nghi ngờ tôi chứ?”

Cả người cậu ta đều rất kích động, cảm giác bản thân bị oan uổng,không biết tại sao lại bị úp vào một chậu phân:“Mẹ kiếp,làm cái gì vậy chứ!”

“Anh bạn nhỏ,cậu bình tĩnh một chút, phối hợp với mấy vấn đề của tôi, tôi hỏi xong sớm một chút,cậu cũng có thể sớm làm việc một chút.” Người nọ nói:“Nếu cậu không phối hợp, tôi chỉ có thể tìm đốc công cậu đến đây.”

Chu Dương hít sâu:“Được rồi,ông hỏi tiếp đi.”

“Tiệm tạp hóa ở phía trước ký trúc xá,khoảng cách rất gần chỉ tầm hai ba phút, chậm cũng không mất mười phút,tại sao hơn 12h đêm cậu lại đến chổ đó rồi mới quay về?”

Chu Dương chăm chú nghiêm túc nói:“Đầu tiên, tôi không có khái niệm thời gian,khi đến nơi đó bị con chó dọa sợ, cho nên liền mở đèn pin di động, thuận tiện nhìn thời gian một chút, tiếp theo,đến khi tôi trở về ký túc xá thì không nhìn thấy ai cả, tôi cam đoan.”

“Không sao, có lẽ đối phương thấy được cậu, mà cậu lại không chú ý tới anh ta, hiện tại cậu cần khai báo là,trước khi cậu trở về đã ở đâu và làm gì.”

Chu Dương đá cục đá bên chân:“Lúc ấy tôi gõ cửa tiệm tạp hóa vài cái, cũng gọi vài tiếng,thấy bên trong không động tĩnh nào nên đoán có lẽ người đều đã đi ra ngoài không ở nhà, sau đó thì tôi về ký túc xá.”

“Chỉ như vậy?”

“Không thì sao?” Chu Dương a một tiếng:“Đúng, khi tôi đến phía dưới ký trúc xác thì bụng không thoải mái nên đến WC ngồi một lát.”

“Tôi biết.”

Người nọ khép lại cuốn sổ, đem bút nhét trong vào túi trước ngực,ông ta lộ ra một nụ cười,“Anh bạn nhỏ, nếu có nghi vấn, chúng tôi sẽ còn tìm cậu để hỏi chuyện.”

Sau khi người đồn đồn công an đi, Chu Dương dùng lực đạp mạnh cốt thép một cái:“Móa,ai trong các người bán tôi!”

Không ai đáp lại.

Chu Dương nghiến răng nghiến lợi,cậu ta không biết là ai làm nên liền nổi điên trên công trường.

Thích Phong nói:“Có cái gì mà tức giận.”

Chu Dương hừ hừ:“Em chỉ không quen có người dám làm mà không dám nhận,cháu trai!Người đó chính là cháu trai!”

Câu sau là cậu ta dùng âm lượng cực lớn khiến công nhân xung quanh điều có thể nghe được, nhưng vẫn không ai đứng ra.

Chu Dương dùng tay lau mồ hôi trên mặt một chút,cậu ta có chút hối hận,hình như là không muốn chọc phiền phức cho bản bản thân:“Thích đại ca,em đây là không biết giữ miệng,sớm biết đã không nói ra ngoài rồi.”

Thích Phong vỗ vỗ bờ vai của cậu ta,“Đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là tùy tiện hỏi vài câu mà thôi.”

Chu Dương chu môi:“Ờ.”

Cậu ta giống như lại muốn nói chút gì, môi giật giật, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Người đồn công an đến điều tra, còn đổi hai người, mặc kệ nói như thế nào, đều so với sống chết mặc bây thì tốt hơn,trong lòng ba Trương vui vẻ nên muốn mời Thích Phong đến nhà ăn cơm,ông đem việc này nói với mẹ Trương.

Mẹ Trương còn cùng ba Trương cãi nhau kịch liệt một trận,không cho ông sắc mặt tốt nào:“Tiểu Dao phải về trường học, đợi nó về trường không được à?”

Trương Dao nhanh chóng đi ra nói:”Không sao,con rất thích cùng Thích đại ca trò chuyện, nếu không phải nhờ anh ấy, di động của con sớm đã không còn rồi.”

Mẹ Trương biết này đạo lý này, trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng do không muốn thuận theo ý ba Trương,bà đem khăn lau ném một cái, lầm bầm cằn nhằn vài câu, lúc này mới cưỡi xe đạp đi mua đồ ăn.

Ba Trương từ trong cái thau đỏ trong buồng vệ sinh vớt con cá trắm đen lớn ra, đến bên cạnh miệng cống làm cá.

Hoàng Đan thối tiền lẻ cho một công nhân,cậu đi tới hỏi Trương Dao,“Ngày mai mấy giờ em đi?”

Trương Dao dỡ ra một cái bánh bao nhỏ, bẻ cho Hoàng Đan một nửa:“Tám giờ hơn.”

Hoàng Đan từng cái ăn bánh bao nhỏ:“Để anh nói chủ nhiệm một tiếng, ngày mai đến công ty muộn chút.”

Giọng nói Trương Dao mơ hồ:“Anh ơi,anh không muốn đi ra bên ngoài xem sao hả?”

“Em cảm thấy, công ty không phát tiền lương, cũng không có chuyện gì để làm, chỉ lãng phí thời gian tiêu hao cuộc sống thôi, thật đó.”

Hoàng Đan muốn tìm ra ăn trộm để hoàn thành nhiệm vụ:“Nói sau đi.”

Trương Dao đổi đề tài,“Mối tình đầu của anh không tìm anh hử?”

Hoàng Đan nói:“Cô ấy tìm anh làm cái gì?”

Trương Dao:“……”

Không biết có phải ảo giác hay không,cô cảm thấy hình như mình đã lầm cái gì đó thì phải.

Hoàng Đan lái xe đi đến công ty làm, trong tiệm tạp hóa do Trương Dao trấn giữ,cô tới nơi này chưa có một ngày được ngủ ngon giấc, buổi sáng rất sớm đã bị đánh thức, buổi tối rạng sáng hai ba giờ vậy mà còn có người đến mua đồ nói chuyện,ồn ào đến cô không có cách nào để ngủ được cả.

Nửa chết nửa sống canh giữ ở quầy, Trương Dao ngáp đến hai mắt mông lung đến đẫm lệ

Ba Trương giết cá xong cho cô lên lầu ngủ bù:“Tranh thủ thời gian,đừng lắc lư trước mặt ba.”

Trương Dao đi vào trong phòng:“Ngày mai lúc này con đã ở trên xe lửa,ba muốn nhìn thấy con lắc lư cũng không được nữa đâu.”

“Lần tới cuối tuần cũng đừng về, chạy tới chạy lui cũng không ngại mệt à.”

Ba Trương kêu:“Mang theo mấy cái bánh mì đi, còn có nước trái cây!”

Trương Dao nói không cần:“Buổi chiều ăn.”

Đến giữa trưa, Thích Phong được ba Trương kêu đến,đồ ăn mẹ Trương làm không khác nhau lắm, Trương Dao cũng ở đó,chỉ thiếu một người.

Ba Trương kêu Trương Dao gọi điện thoại:“Con hỏi một chút xem sao anh con  còn chưa tan làm nữa.”

Trương Dao cười nói:“Ba,của con là đường dài, lấy di động ba gọi đi.”

Ba Trương không thể không lấy điện thoại ra,ông tức giận nói:’’Một cuộc điện thoại có bao nhiêu đồng tiền chứ.”

Một bên Thích Phong đột nhiên mở miệng,giọng nói không sao cả nói:“Để tôi gọi cho, Trương Dao,em đưa số điện thoại của anh em cho anh.’’

Trương Dao đưa qua:“Thích đại ca, làm phiền anh rồi.”

Thích Phong quét mắt dãy số kia, hắn bấm gọi,đầu bên kia nhắc nhở không người không nghe máy, gọi thêm hai cuộc cũng đều không ai nghe.

“Không thể nào, bình thường em gọi cho anh,rất nhanh đã bắt máy mà.”

Trương Dao nói:“Có lẽ do số của Thích đại ca anh ấy không biết, tưởng là điện thoại gây rối, hoặc là gọi nhầm cho nên mới không nghe.”

Thái dương Thích Phong thoáng co lại một chút.

Kết quả Trương Dao gọi, tiếng vang bên kia cũng giống với Thích Phong,cô nói thầm:“Quái nhỉ,anh cũng không nhận điện thoại của em luôn.”

Chân dài Thích Phong chồng lên nhau, nhét điếu thuốc vào miệng,dáng vẻ thả lỏng rất nhiều.

Ba Trương gọi điện thoại cho chủ nhiệm, đối phương nói mình về sớm.

Trương Dao đứng lên:“Hỏng rồi!”

Thích Phong đang chơi bật lửa, tiếng la to thình lình đến, tay hắn run lên, bật lửa từ kẽ tay rơi xuống,đập xuống trên nền xi măng.

Ba Trương cũng bị dọa nhảy dựng,“Con làm cái gì vậy? Vội vàng hấp tấp.”

Trương Dao nuốt nước miếng,“Buổi sáng anh ở công ty không có chuyện gì rồi lại nhớ đến chuyện lúc trước, càng nghĩ càng khổ sở nên có khi nào anh ấy một mình trốn trong WC khóc không?”

Thích Phong:“……”

Hắn nhặt lên bật lửa, không chơi nữa, trực tiếp nhét trong túi áo,tay cũng không lấy ra.

Mẹ Trương ló đầu từ phòng bếp ra, lôi cuốn một luồn khói dầu:“Làm sao? Chí Thành còn chưa trở về?”

“Vẫn chưa,điện thoại anh không ai bắt cả.“

Trương Dao nói,“Có lẽ là có chuyện gì nên mới chậm trễ.”

Mẹ Trương đi ra,“Lão Trương,ông gọi điện thoại hỏi một chút đi.”

Ba Trương nói,“Vừa hỏi qua, chủ nhiệm nói không biết tình hình gì,gọi Lưu tổng cũng không được.”

Ông kêu Trương Dao đi công ty một chuyến:“Xe anh con lái đi rồi, con cưỡi xe đạp đi.”

Trương Dao nói:“Con đi bộ được rồi.”

Ba Trương tùy cô:“Vậy con đi nhanh một chút,mặt trời bên ngoài nắng gắt,đừng có mò mẫm đi dạo đó.”

Bụng Trương Dao đã nhanh đói xẹp,cô lấy đồ ăn ở phía dưới cái giá bỏ vào trong túi, vừa đi vừa ăn.

Nắng giữa trưa rất độc,làm đỉnh đầu người ta nóng lên, Trương Dao quên mang dù nên tận lực tìm nơi râm mát để đi, còn chưa đi được bao nhiêu xa thì bị gọi lại:“Trương Dao, anh với em cùng đi đi.”

Cô nuốt xuống miếng xúc xích nướng trong miệng:“Thích đại ca cũng đi hử?”

Một tay Thích Phong đút túi, một tay mang theo thuốc là:“Vừa lúc anh cũng muốn đi công ty làm chút chuyện.”

Trương Dao a một tiếng không hỏi nữa, cùng Thích Phong đi đến công ty

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK