Trở lại chốn cũ, khách điếm vẫn là hình ảnh trong trí nhớ, hôm nay là đêm trừ tịch (đêm cuối cùng của năm cũ trong Âm lịch), tình nhân tới nơi này hẹn hò rất nhiều, từng cặp từng đôi ngồi đầy trong khách điếm.
Bà chủ vui vẻ ở trong góc đếm tiền, sau khi bà ấy đã gia nhập Bách Hợp Giáo thì đem khách điếm này phát triển thành một chi nhánh để giáo ɖu͙ƈ người trong hội, trước khi ta tới đây đã nói chuyện với Tiểu Thúy một phen, Tiểu Thúy cũng đã thông báo lại cho bà chủ, bất quá bà ấy cũng không chịu giữ chỗ lại cho chúng ta, đối với bà ấy thì mỗi thời mỗi khắc đều là tiền tài, trước mặt tiền bạc thì cảm tình đều không đáng một đồng.
Cho nên ta và thái hậu quay mắt nhìn người chất đầy trong khách điếm thì không biết nên ngồi ở đâu.
Cuối cùng bà chủ đưa ra biện pháp trung hòa, đem chúng ta đưa đến ban công lầu hai, khi hai ta đi không được bao lâu thì đến lầu hai, ở đó đã có một cây dù thật to, dười cây dù là một cái bàn nhỏ và hai cái ghế, bà chủ còn tốt bụng giúp chúng ta đốt hai cái đèn lồng, đương nhiên không quên ghi khoản chi này vào trong giấy.
Đốt một bếp sưởi nho nhỏ, rượu đặt trước mặt, mùi rượu bay ra bốn phía, mùa đông lạnh lẽo tựa hồ không còn đáng sợ nữa.
Mới uống vài ngụm rượu mà thân thể đã bắt đầu ấm lên, ta ngồi đối diện thái hậu, nàng đang bị trong cái ấm áp trong lò lửa làm gương mặt đỏ bừng.
"Lần đầu tiên của chúng ta là ở chỗ này a.". Ta vô cùng cảm khái.
"Hoàng hậu, mấy lời này đừng nói nữa, xấu hổ lắm.". Thái hậu ngượng ngùng, "Dùng bữa dùng bữa đi."
"Sau này chúng ta thường xuyên đến đây được không?". Ta muốn nơi thú vị như ở đây phải thường tới để ổn lại kỷ niệm cũ.
"Được."
Uống rượu ăn đồ ăn, đột nhiên bắt đầu có tuyết rơi, lúc này khắp nơi đều bị bao phủ một lớp tuyết mỏng.
Thái hậu đưa tay ra ngoài tán ô, bông tuyết rơi lòng bàn tay của nàng, hòa tan thành những giọt nước.
"Cẩn thận, kẻo cảm lạnh." Ta cầm bàn tay nghịch ngợm của nàng trở về, lấy khăn tay lau khô những giọt nước trong tay của nàng sau đó giấu vào trong tay áo của mình.
"Ta cũng không phải làm bằng thủy tinh." Thái hậu kháng nghị.
"Đúng rồi, vậy không biết ai mà mỗi khi đến mùa đông thì lại lạnh như khối băng vậy? Là ta sao?". Ta cười phản bác nàng.
"Bây giờ Hoàng hậu quả cả ta luôn rồi sao?"
"Chỉ cần tốt cho nàng, ta sẽ quản tất. Thái hậu, nàng nói có phải không?". Ta nắm tay nàng hung hăng hôn một cái, cuối cùng đem nàng làm nóng.
Đợi đến sáng thì chúng ta mới hồi cung, khi đó tuyết đã ngừng rơi, trêи mặt đất bao trùm lấy một tầng thật dày.
Ta hứa với nàng, sau này sẽ dẫn nàng ra ngoài chơi nhiều hơn, đi nhiều địa điểm một chút, nam bắc gì cũng phải đi qua, đi ngắm những cảnh sắc khác nhau, ăn các loại đồ ăn đạc biệt.
Tâm tình rộng mở trong sáng, cuộc sống trong cung cũng không tiếp tục nặng nề nữa, trái lại giờ đây nó lại thành nhà của ta, bên trong đầy kỷ niệm cuộc sống. Nếu tự thân nó không có ý nghĩa, vậy chính mình tự tìm cách tạo ra ý nghĩa đi.
Khi ta và thái hậu nếm qua điểm tâm xong thì trở lại trong hậu cung, lúc này phát hiện hậu cung loạn thành một đoàn, vô số người chạy tới chạy lui, không cầm trong tay chậu rửa mặt thì cũng cầm bình hoa, trang bị đầy đủ tiếp tục xông về phía trước, đồng thời chúng ta còn thấy lửa bay múa gần đó, trận hỏa hoạn này thoạt nhìn có chút đồ sộ.
"Làm sao cháy to như vậy?" Ta giữ chặt tay tiểu thái giám vừa đi hỏi hắn.
Hắn bỏ lại một câu: "Tẩm cung Thái hậu cháy rồi, ngươi đừng lôi kéo, ta phải đi cứu hoả đây." Nói xong cũng chạy vội đi.
Ta cùng thái hậu đưa mắt nhìn nhau.
Chờ chúng ta trở lại thì phát hiện tẩm cung đã bị cháy sạch không còn một mảnh. Chỉ còn lại có một đống tro tàn.
Đại thần đều cho rằng ta và thái hậu đã chết cháy, bọn hắn đang họp với nhau, thương lượng xem thủ tục an táng như thế nào cho long trọng.
Thấy chúng ta trở về bọn hắn còn tưởng rằng gặp phải quỷ, cằm cũng sắp rơi xuống đất.
Tiểu hoàng đế mới bất ngờ nhất, hắn khóc như chưa từng được khóc, lúc này nhìn hắn thật sự mới giống một đứa trẻ.
Tại sao hậu cung lại bị cháy? Lúc ấy Hương di là người coi chừng hậu cung, khi hoả hoạn phát sinh nàng liền cho mọi người rút lui khỏi đó nên mới may mắn không có tạo ra tai nạn gì lớn. Nhưng mà con của chúng ta còn chưa có đi ra, theo Hương di nói lúc ấy hỏa phát ra là từ chỗ quả trứng, ngọn lửa rất mãnh liệt, nàng căn bản không thể tới gần.
Hương di áy náy muốn muốn tìm cái chết, ta ôm lấy eo của nàng kêu nàng không cần luẩn quẩn trong lòng, chuyện này không phải là lỗi của nàng.
Thái hậu bình tĩnh nói: "Hương di, ta lấy thân phận thái hậu mệnh lệnh cho ngươi, quên đi ý niệm tìm cái chết trong đầu đi."
"Nhưng mà tiểu chủ nhân thì làm sao bây giờ?" Hương di bi thống nói.
"Không có việc gì." Ta có cảm giác như thế, hẳn là đứa nhỏ đang ở một chỗ nào đó.
Phải chờ ăn Tết xong thì mới dọn đống hoang tàn này được, để tìm đứa nhỏ, ta tự mình cầm cái xẻng bắt đầu tiến vào bên trong, cũng may là hoàn hảo không tổn hao gì.
Điều khác thường chính là trận cháy này làm cho ta thật hoài nghi.
Trong quá trình tìm kiếm, ta đã phát hiện ra chỗ kỳ quái, vì thế lớn tiếng kêu một tiếng. Thái hậu giẫm đống hoang tàn liền chạy tới.
Ta nhìn thấy trong một tầng tro bụi có đồ vật gì đó ở động đậy.
Ta thật cẩn thận đem đống tro kia quét sạch, bên dưới vẫn còn lưu lại độ ấm không có lui, chạm vào liền phỏng tay. Thứ kia lại bắt đầu nhúc nhích kịch liệt, phát ra tiếng nức nở.
Là Phát Tài! Ta phát hiện điều làm ta vui mừng và ngạc nhiên.
Phát Tài không còn là một con mèo nhỏ nữa mà đã biến thành một chú sư tử thật lớn, lông trêи toàn thân đều bị bụi bao quanh, biến thành một đoàn màu đen, y như cục than, khó trách lại nhìn không rõ.
"Ngươi là Phát Tài?"
"Vâng, ngoại ta ra thì ngươi còn biết tới thần thú khác sao?".
"Không phải ngươi không còn lớn nữa sao?" Ta tò mò hỏi.
"Đừng nói chuyện vô nghĩa, trước tiên đem nàng ôm đi đã."
Nàng, ai? Ta đi xuống nhìn lại, nó vẫy vẫy đầu, đem bụi trêи người vẫy đi, đồng thời chậm rãi đứng lên, vén đống hoang tàn sang một bên.
Bên dưới thân thể của nó có một đứa con nít hoàn hảo không tổn hao gì nằm nghiêng ở đó, chung quanh nàng rơi rụng mấy mảnh vỏ trứng.
Thân thể trẻ con trắng nõn là con của ta sao? Ta vui mừng vạn phần, thái hậu cũng lộ ra biểu tình khϊế͙p͙ sợ.
Vui đến nỗi nước mắt cũng chảy xuống lả tả, trêи mặt nàng bị bụi dính vào lem luốt.
Phát Tài vội vàng nói: Còn thất thần làm gì, mau ôm đứa nhỏ đi đi.
Nhìn kỹ mới phát hiện thì ra đứa bé đang ôm cái đuôi của Phát Tài, ta nghĩ đây mới là nguyên nhân Phát Tài không thể không lưu lại.
Đứa nhỏ này vừa mới sinh ra chỉ biết lợi dụng, xem ra sau này nhất định tiền đồ vô lượng.
Đứa bé tỉnh lại trong lòng thái hậu, bắt đầu bản năng tìm kiếm sữa của mẫu thâ, khi nàng mở to miệng ra muốn chiếm tiện nghi của thái hậu thì ta đã đem nàng đoạt lại đây trước, tuy rằng nàng là hài tử của ta, nhưng mà vừa nghĩ tới nàng là Quỷ Hồn đầu thai thành thì ta lại không có biện pháp coi nàng là đứa bé ngây thơ mà đối đãi.
Bản năng phóng đãng của nàng có từ trước. Ta không thể để nàng chiếm tiện nghi thái hậu.
Rốt cục đến lúc đặt tên cho nàng, ta nói đại danh của nàng kêu là Lý Đản Đản, nhủ danh kêu Lý Tiểu Điểu.
*Đản: quả trứng.
Vì thế ta còn bị thái hậu mắng một phen, ta kiên quyết lấy tên này, tên như vậy là đáng yêu nhất, thân làm mẹ đẻ của đứa bé, ta quyết định gọi nàng bằng này, cứ mặc sau này thái hậu sẽ lấy cho nàng một cái tên khác siêu cấp êm tai thì cũng không ảnh hưởng ta tiếp tục kêu nàng như vậy.
"Tiểu Điểu, ngươi biết ta là ai không? Ta là mụ mụ ngươi a." Ta nhịn đau đem nàng sinh ra nên phải chiếm tiện nghi nàng nhiều một chút.
Nàng vừa ra đời cũng không khóc, mà là giương đôi mắt sáng ngời nhìn khắp nơi, đối với thế giới này luôn tràn ngập tò mò.
Tiểu Thúy nói đứa nhỏ chưa chăc gì là Quỷ Hồn, có thể là linh hồn xuyên vào thân thể đứa nhỏ, đừng nhìn nàng nhỏ, không chừa bây giờ cái gì nàng cũng biết.
"Tiểu Điểu, ngươi có nhớ tiểu sư muội của ngươi không?". Ta hỏi nàng, đồng thời quan sát đến thần sắc của nàng, nàng chỉ luôn luôn cười, cười ngây thơ, nhìn không ra ý tứ gì cả.
"Vậy ngươi nhớ rõ Đại sư tỷ Nhị sư tỷ xinh đẹp của ngươi không?"
Ta thử qua vài lần thì xác định nàng nhất định là đã đánh mất trí nhớ trước kia.
Như vậy cũng tốt, một lần nữa làm người, lần này ta nhất định phải đem thế giới quan nhân sinh quan dạy cho nàng thật đúng đắn, miễn cho nàng trở lại con đường trước kia.
Ta quyết định lấy mình làm gương, đem nàng nuôi cấy thành một người tích cực hướng về phía trước, trở thành một thanh niên lạc quan ba tốt.
Lúc này Tiểu Điểu phát ra âm thanh, nghe giống như đang nói: đồ đần.
Khi ta nhìn nàng thì nàng vẫn là một bộ cả người lẫn vật vừa vô hại vừa khờ dại.
– Toàn văn hoàn –