Ta là hoàng hậu, năm nay 25 tuổi.
Trong sổ sách ghi chép thông tin ở Hoàng triều của ta là ghi như thế này:
Tính danh: Hoàng hậu đương triều
Giới tính: Nữ
Chiều cao: 1 thước 7
Cân nặng: 50kg
Bằng cấp: Tứ thư ngũ kinh.
Chuyên ngành: Vợ của vua.
Tình trạng hôn nhân: Đã kết hôn.
Bộ mặt chính trị: Cũng là vợ của vua.
Địa chỉ liên lạc: Vị Ương cung thuộc tam cung lục viện của Hoàng cung.
Tự giới thiệu: Là người thích quan tâm chăm sóc người khác, tốt bụng, chịu cực chịu khổ giỏi, tấm lòng bao dung, nhiệt tình hướng về phía trước.
—-
Trước khi làm Hoàng hậu, ta là con gái lớn của thái phó Lý Ái Quốc, cũng là người duy nhất ở Lý gia không đạt được tiêu chuẩn mỹ nữ của triều đình.
Mỹ nữ của triều đình người nào cũng là dáng người đầy đặn, ngực không đạt cup C thì sẽ không dám đắc ý ưỡn ngực với người khác, nếu vòng thắt lưng không như thùng xách nước thì càng không dám tự nhận mình là mỹ nữ. Là mỹ nữ thì sẽ phải biết cách tự bảo dưỡng cho mình thật mượt mà, người khác vừa thấy thì trong lòng tràn đầy thích thú mà chảy nước miếng, trong mắt cũng lóe ra ánh sáng.
Ta là đứa con bại hoại nhà họ Lý, là một sản phẩm thất bại của phụ thân ta, bởi vì cân nặng của ta chưa bằng một nửa của mẹ, cũng không bằng một phần ba của muội muội ta.
Trong mắt phụ thân ta, ta giống như khắc tinh Tòng Á Mỹ là một quái vật rớt xuống địa cầu mai phục bên cạnh ông ấy, là hậu sinh làm bại hoại thanh danh của Lý gia. Ông ấy hận ta còn không kịp nữa huống chi là nhìn đến ta.
Ta rất gầy, quả thật là nỗi nhục của quốc gia mà, cha ta Lý Ái Quốc đập vỡ một cái bàn nhìn ta rống to, nước bọt lấm chấm giống như mưa rơi vào trêи mặt ta.
Trước khi xuất giá ta đều bị nhốt trong nhà không cho ra ngoài, bởi vì khi đi ra đường hắn sợ người khác nhìn ta sẽ nói Lý gia chúng ta không có thịt heo để ăn.
Nói như vậy là cô bé bị người nhà lạnh nhạt lúc nhỏ đã trở nên tự ti cô độc thậm chí là có tâm lý chống lại xã hội, may mắn là ta không có như vậy, tuy ta cũng gầy ghê ghớm lắm nhưng ta vẫn hài lòng với tình trạng hiện tại. [Lời này do tác giả nói]
Ta xấu, đó là chuyện hết cách, ai bảo ta không thể đem mình nuôi mập làm gì.
Phụ thân thì không cần, mẹ lại không thương, một mình ta tự đi tìm chuyện để làm, cũng may là thời đại này đàn ông không coi những người mập mạp là xinh đẹp, mà lấy tiêu chuẩn thon thả. Những công tử nhà giàu có gương mặt thật trắng trẻo, mặt nho sam vải mỏng sát vai, hai điểm nhỏ trước ngực như ẩn như hiện, những lúc đi ngoài đường thì trường bào luôn đong đưa theo gió, phiêu diêu như thần tiên. Nam nhân không có tiền thì ăn mặc sơ sài một chút, chẳng hạn như là lấy mỡ heo bôi lên miệng, hoặc là nhéo vào mặt vài cái để hai má đỏ lên, trường bào bị rách mấy lỗ, lúc ra đường sẽ lộ ra cặp chân vừa trắng lại vừa gầy.
Những thứ này thật thuận lợi để ta đi ra ngoài hoạt động, ta muốn mặc nam trang, búi tóc cao lên, cách ăn mặc như một tên nam nhân có thể thoải mái dễ dàng đi trong dòng người.
Tôi tớ trong Lý phủ cũng không có được mấy người thấy được khuôn mặt thật của ta, thậm chí là có rất nhiều hạ nhân cũng không biết thái phó còn có một nữ nhi xấu xí, nữ nhân không ra nữ nhân như ta đây. Ta đi ra khỏi cửa nhà, nghĩ sẽ đi đến những chỗ mình muốn đi.
Vốn ta cho rằng mình là đứa con không được cha mẹ yêu thương, phải lẻ loi một mình cho đến chết, tới chết cũng không có người liếc mắt nhìn ta một cái. Ta không muốn thân thể đã chết của ta sau này sẽ bị người khác dùng cây lác quấn lại đem chôn phía sau hậu viện, để từ đó về sau ta chỉ có thể nằm yên lặng không một tiếng động mà biến mất.
—-
Một cái cây sẽ nở ra một đóa hoa đào màu đỏ…
Đây vốn là cảnh tượng hư cấu của ta, ai đã làm cho tên của ta bị xóa sổ trong gia phả Lý gia? Ai đã làm cho ta trở thành một bí mật không thể nói ra ở Lý gia?
Thế nhưng có một ngày ta đột nhiên được người nhớ tới, một kẻ trong bóng tối của căn nhà bị người nhà nhớ đến, làm cho họ nhớ đến còn có một nữ nhân là ta tồn tại…
Đó là kết quả mà ta cũng không thể đoán trước, đây không phải năm 2012, cũng không phải vũ trụ nổ tung, lại càng không phải là người ngoài hành tinh đầu thai tấn công, càng không có khả năng Phật tổ cảm hóa họ làm cho họ ăn năn hối lỗi, thật ra thì nguyên nhân rất đơn giản, trêи đời này mọi người đều biết, tân hoàng đăng cơ, vị trí của hoàng hậu đang bỏ trống, vì sự yên bình của quốc gia xã tắc, vì hạnh phúc của dân chúng trong thiên hạ cũng như vì sự dậy thì cân bằng về thể xác và tinh thần của Hoàng thượng, thái hậu nên vì Hoàng thượng chọn một thê tử. Thật ra thì nguyên nhân chính xác cũng không ai biết, chính là sợ Hoàng thượng tuổi còn nhỏ bị lôi kéo làm hư hỏng, không có thê tử sớm sẽ không chịu ngồi yên. Nữ nhân là nhất định phải có, Đạo gia cũng đã từng nói, âm dương cân bằng là rất quan trọng.
Vì đảm bảo cho con cháu đời sau có giống tốt, không xuất hiện biến dị bất thường trở thành bi kịch trong nhân gian nên thái hậu đã quyết định tìm bá quan trong triều lựa chọn ra nữ nhân.
Sau đó thánh chỉ liền truyền đến tay mỗi viên quan, họ phải đem tư liệu của nữ nhi nhà mình báo danh cho phòng công tác thống kê ở hậu cung, từ tư liệu ấy mà chọn ra người phù hợp.
Tin tức này hẳn là vui mừng trong thiên hạ phải không? Làm hoàng hậu hưởng một đời vinh hoa phú quý, cả họ được nhờ. Nhưng cũng có vô số viên quan xám mặt, trong lòng đầy buồn phiền, thậm chí là có người chỉ trong thời gian ngắn mà có suy nghĩ thắt cổ tự tử.
Tạm thời, bá quan trong triều không còn lòng dạ nào để lo chuyện quốc sự, triều đình rơi vào cảnh u ám.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì hoàng đế đương triều chỉ có năm tuổi.
Hoàng thượng năm tuổi mặc quần thủng đáy để lộ thằng nhỏ ra ngoài, thằng nhỏ ấy còn chưa bằng một cây ghim mứt quả, văn võ trong triều mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào chỗ ấy, đã sớm thấy diện mạo lớn nhỏ của nó ra sao, lại biết rõ lúc đi tiểu sẽ văng ra xa thế nào.
Nếu bọn họ đã biết đem nhi nữ gả cho Hoàng thượng sẽ không phúc phần gì thì làm sao có thể đem con gái bảo bối của mình dâng lên để nàng sống cuộc đời chờ đợi vô vị như thế?
Nhà toán học của triều đình chuyên môn làm công việc thống kê báo cáo, nữ nhi của tất cả văn võ bá quan trong triều không nhiều hơn tám mươi người, trong tám mươi nữ nhân này thì chỉ có sáu mươi người là còn ở tại khuê phòng chưa thành gia thất, nhưng mà đã có hơn phân nữa số này không còn là xử nữ, cũng không thể làm hoàng hậu. Hơn nữa, nữ nhi như là bảo bối trong nhà bọn họ, một đứa con gái giống như một cây mầm, nếu như đưa đi làm hoàng hậu thì chẳng khác nào tài sản trong nhà họ bị tịch thu, xác định hẳn là nuôi từ hai nữ nhi trở lên để người ta có thể lựa chọn.
Ánh mắt của văn võ bá quan trong triều đều dừng lại trêи người những kẻ đã làm phụ thân.
Lý thái phó, là gia đình sinh nữ nhi nhiều nhất triều đình. Căn cứ vào thống kê sơ lượt thì hắn và vợ trêи danh nghĩa của hắn tổng cộng sinh được ba nữ nhi. Ngoài ra còn có một đứa con hoang.
Ba nữ nhi này không tính ta trong đó, mà là nói đến ba muội muội xinh đẹp của ta.
Bốn nữ nhi a! Quả thật là đang nắm giữ gia tài bạc triệu nha, tất cả mọi người hận không thể buộc hắn đem tất cả nữ nhi ra dâng lên làm vợ Hoàng đế.
Lòng đố kỵ thật là đáng sợ, thật là dã man, thật giống như đòi mạng người ta.
Thật nhiều người hâm mộ.
Nhìn thấy ánh mắt đố kỵ và căm ghét của mọi người, phụ thân số khổ của ta đặt ʍôиɠ ngồi xuống, quỳ rạp trêи mặt đất lớn tiếng nói "Thái hậu nương nương, xin người tạm tha cho Lý gia chúng thần. Lý gia ba đời là tôi trung, trung thành tận tâm vì dân vì nước, nguyện cống hiến hết sức lực cho Hoàng thượng, chưa bao giờ từ chối lên núi đao xuống biển lửa, cầu xin thái hậu minh xét cho liệt tổ liệt tông chúng ta mà tha cho nữ nhi của hạ thần"
Có người nói lúc đó phụ thân ta nghĩ được một cách, khi nào về nhà ông ấy sẽ nói cho mấy nữ nhi trong nhà nhanh chóng đi tìm nam nhân mà phá thân.
Hoàng thượng đang ngồi trêи long ỷ chơi bắn đạn. Gương mặt trẻ con không hề biết gì.
Phía sau long ỷ là bức màn che làm bằng trân châu Nam Hải, phía sau bức rèm kia lại che dấu dung nhan của một nữ nhân.
Bá quan nhìn lên nàng, chỉ có thể nhìn thấy một thân xiêm y lộng lẫy chói mắt phía sau bức rèm, không ai thấy rõ diện mạo của nàng.
Trêи danh nghĩa nàng mới là người thống trị quyền lực ở triều đình, nàng mới là người quyết định ai sẽ làm thê tử cho Hoàng đế.
Cha ta còn đang quỳ trêи mặt đất khóc lớn, khóc sướt mướt không nghừng, khóc đến nỗi làm cho lòng người hoang mang, thậm chí có người còn khóc theo.
"Đủ rồi" Phía sau bức rèm che truyền đến một tiếng quát to, không nặng nhưng lại làm cha ta sợ hãi không dám khóc nữa.
"Thái hậu nương nương…" Cha ta vừa quỳ vừa tiến lên "Mấy nữ nhi của ta ngang tàng bạo lực, tướng mạo xấu xí, thật sự không xứng với trọng trách làm hoàng hậu…"
"Ai gia nghe nói thái phó từng là đệ nhất mỹ nam của triều đình, ta tin tưởng dung mạo của các vị thiên kim cũng sẽ không thể nào xấu được" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng giống như từ u tuyền thâm cốc, từ băng tuyết ngàn năm mà tới, bề ngoài trong suốt nhưng lại lạnh băng đến thấu xương.
Lý thái phó hoảng sợ, đầu gối run rẫy, vội nói "Bẩm thái hậu nương nương, gương mặt của hạ thần đã bị chỉnh trang"
"Bá quan trong triều đình có một nữa gương mặt được chỉnh trang nhưng cũng không bì được một phần ba vẻ đẹp của thái phó"
"Nương nương, hạ thần không dám dấu diếm, nữ nhi ta trời sinh phóng đãng, không tuân thủ nữ tắc, nêu vào hoàng cung sợ rằng gây ra đại họa" Trong lòng Lý thái phó âm thầm cầu nguyện, ông trời, ta vì cứu vớt các con ta mới nói dối, cầu xin người rộng lượng bỏ qua cho ta.
"Chuyện này không khó, đợi cho đến khi nàng tiến cung làm Hoàng hậu, ai gia sẽ đích thân dạy dỗ lại, nhất định sẽ khiến nàng trở thành người mà thiên hạ phải lưu danh ngàn đời. Bãi triều" Thái hậu ra lệnh một tiếng, tất cả bá quan trong triều quỳ xuống cùng nhau hô lên "Thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế"
Hoàng thượng từ long ỷ nhảy xuống, nhảy đến trước mặt thái phó, trêи mặt thái phó đều là mồ hôi lạnh, co quắp lại ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép.
Hoàng thương cầm kẹo que đưa tới trước mặt thái phó, trêи kẹo que còn nhiễu xuống nước bọt, Hoàng thượng nghiêng đầu hỏi "Thái phó, ngươi đem vợ của trẫm dấu chỗ nào?"
"Hoàng thượng… xin người ban cho thần cái chết… để tạ lỗi với liệt tổ liệt tông"