Ta cố gắng vùng vẫy mới thoát ra được bên ngoài, không khí trong lành trước mặt làm ta tham lam hít thở, rốt cuộc cũng cảm nhận được cuộc sống này thật tuyệt vời.
Yêu Mẹ kéo tạp dề lên lau nước mắt, ta ôm ngực đau đớn lùi về sau ba bước.
Sinh mệnh yêu quí của ta thoát khỏi lồng ngực vĩ đại của nàng.
Yêu Mẹ nói "Ngươi còn đói không?"
"Đói" Ta sờ bụng, cảm thấy ăn một cái bánh bao chỉ mới miễn cưỡng khởi động dạ dày thôi, nhưng vẫn chưa đủ. Nguyên nhân chính là Yêu Mẹ làm bánh bao rất ngon, không phải sơn trân hải vị gì nhưng lại làm người ta cảm thấy rất vui vẻ khi ăn.
Ta muốn ăn thêm vài cái nữa, nhưng lại bị Yêu Mẹ ôm vào trong ngực cho nên cực lực phản kháng, nước mắt nàng tràn ra, nhanh như chớp kéo ta đi theo nàng.
Không biết vì sao ta lại đi nhanh như vậy, có lẽ là do đói quá.
Yêu Mẹ dẫn ta vào bếp, nhà bếp trong hoàng cung cũng không xa chỗ ta là mấy, ta đã đi ngang qua bốn năm lần rồi nhưng chưa vào bên trong. Không phải ta không để mắt đến căn phòng này, mà chính là bên ngoài cũng không có để bảng hiệu gì cho biết đây là ngự thiện phòng, cũng càng không có ngự trù bận rộn qua lại, bởi vậy ta mới không biết đây chính là nhà bếp.
Yêu Mẹ mở cánh cửa nhỏ ra dắt ta đi vào, nhà bếp rất lớn, lúc này không có ai ở đó cả, Yêu Mẹ là người chuyên phụ trách làm bánh bao ở đây, trước kia nàng là Tây Thy bánh bao ở trong làng, toàn bộ người trong thôn ai cũng thích ăn bánh bao của nàng làm. Sau đó nàng nghe người ta nói vào làm bánh bao trong cung sẽ kiếm nhiều tiền hơn bên ngoài, hơn nữa trong cung có rất nhiều bá quan, nếu vào cung rồi còn có thể kiếm được tấm chồng làm quan, sau này cũng khỏi phải lo chuyện cơm áo nữa. Yêu Mẹ thơ ngây bị lừa đưa vào hoàng cung làm bánh bao, sự thật vô cùng khốc liệt, trong hoàng cung có rất nhiều quan lại, nhưng người có thể thành thân chỉ có hoàng đế, những người còn lại đều là thái giám, ở trong cung người ta không thích ăn bánh bao, ghét bỏ mùi vị của nó. Yêu Mẹ ở trong này làm bánh bao chỉ có một thân một mình, làm hai mươi mấy năm, thời gian trôi qua như nước…
Ta ngồi một bên gặm bánh bao nàng cho, một bên nghe nàng giảng giải về cuộc sống mà nàng từng trải qua, ta gặm bánh bao cảm thấy thật ngon.
Nói đến đoạn cảm xúc dâng trào, nàng ném cục bột mỳ rồi nói "Tại sao hoàng thượng và hoàng hậu không thích ăn bánh bao vậy?"
Ta phản ứng theo trực giác của mình "Đâu có, ta thích ăn mà"
Ta quên là bây giờ mình không phải hoàng hậu nên vội rụt cổ lại.
Cũng may là Yêu Mẹ nghe không rõ lời ta nói.
Chờ ta ăn hết cái bánh bao thì cái khác lại ra lò, Yêu Mẹ kể sắp hết câu chuyện của nàng, sau đó bắt đầu kể về chuyện của lão thái giám có thù với nàng khi nàng vừa vào cung, chuyện xưa du dương trầm bổng, loạn thất bát tao cẩu huyết cái gì cũng có.
Quán trà mà ta hay tới cũng thường kể mấy chuyện dạng này, cái gì mà tiểu thuyết ái tình, Yêu Mẹ cũng kể những chuyện như thế cho ta nghe.
Bánh bao nóng hổi vừa ra lò được Yêu Mẹ cầm đến, kéo vạt áo của ta lên, nàng nhét vào trong đó, vừa nhét vừa nói "Cất kỹ vào, buổi tối đói bụng thì lấy ra mà ăn"
"Đủ rồi, đủ rồi, đừng nhét thêm nữa ta không cầm hết đâu"
"Sao lại không cầm hết, ngươi không có ngực bự như ta, có thể nhét vào đó mấy cái, hôm nay ăn không hết thì để mai ăn, dù sao thì hoàng thượng hoàng hậu cũng không thích ăn bánh bao ta làm…" Vẻ mặt của Yêu Mẹ trở nên cô đơn, ta không đành lòng thấy nàng khổ sở như vậy nên vội chủ động nhét thêm mấy cái bánh bao nữa vào người.
Ta nhét vài cái trước ngực mình, làm cho nó thật lớn, phập phồng nhô ra, bánh bao nóng làm ta cảm thấy ngực của mình căng trướng phát đau.
Ta không dám nhận nhiệt tình của Yêu Mẹ nữa, lộ ra nụ cười mỉm nói "Yêu Mẹ, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi chắc chắn ta sẽ chết đói"
Lúc này Yêu Mẹ bắt được cơ hội ôm ta thật chặt, cũng may có có đám bánh bao làm khoảng cách giữa ta và nàng, tránh ta khỏi bị đè chết. Nhưng mà bánh bao rất nóng, hai tiểu đậu đậu trước ngực ta nóng sắp chín luôn rồi.
Lúc Yêu Mẹ nhìn thấy ta nhe răng trợn mắt, nàng liền buông ta ra, ta không thể không thu hồi biểu cảm khó chịu, tỏ vẻ cảm kϊƈɦ nhìn nàng.
Yêu Mẹ nói "Lần sau đói bụng thì tìm Yêu Mẹ, Yêu Mẹ có đại bánh bao cho ngươi" Nàng vỗ ngực kϊƈɦ động nói với ta.
Khi tạm biệt Yêu Mẹ, nàng đã lấy cho ta một tấm bản đồ hoàng cung, trêи bản đồ đều có đánh dấu rõ ràng, bên trêи còn có đánh dấu mấy chỗ Ngự lâm quân canh gác, ta xem bản đồ này cảm thấy rất lạ, muốn hỏi Yêu Mẹ chuyện gì đã xảy ra, nhưng vừa quay đầu lại thì nàng đã biến đi chỗ nào không biết, không còn trong nhà bếp nữa.
Ta thật choáng váng, nghĩ muốn về sớm nghĩ ngơi, có bản đồ trong tay ta đi lại thuận tiện hơn, nhưng mà ta lại phát hiện mình vẫn đi vòng quanh vị trí cũ.
Đi qua hoa viên nhỏ, phát hiện ở đó có một cây đại thụ thật lớn, trêи cây nở hoa sặc sỡ, ngoài ra mỗi đóa hoa đều thật lớn, vô cùng kỳ lạ. Ta đi tới dưới tàn cây, ngẩng đầu lên nhìn những chùm hoa đủ màu sắc phía trêи, những cánh hoa cũng không có quy luật cụ thể, hình như là có hình vuông, phía dưới còn có cái đuôi thật dài, ta nheo nheo mắt nhìn kỹ thì ra đó không phải là hoa mà là những con diều, một đám diều bị vướng trêи cây, lá cây che khuất, mới nhìn còn tưởng là hoa.
Ta nghĩ, ai làm chuyện này, ai thả nó lên mà còn làm vướng trêи cây.
Ta thấy một con diều thượng hạng, hình như còn có chữ viết trêи đó, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, ta muốn lấy nó. Ta đem bản đồ nhét vào vạt áo, rồi chuẩn bị trèo lên cây.
Khi ta vẫn chưa làm hoàng hậu, ta vẫn thường hay giả nam trang đi ra ngoài, luyện mười mấy năm công lực trèo cây, chắc chắn là không sai sót chút nào, ta linh hoạt ngồi trêи một nhánh cây, chữ viết trêи con diều rất mờ ta không thể nhìn kỹ, nhưng đại ý là muốn được tự do gì gì đó. Ta thấy bút tích thanh tú này vô cùng quen thuộc, hình như đã từng thấy qua ở đâu rồi.
Ta dựa vào cành cây lục lại ký ức xem đã thấy nét chữ này ở đâu rồi, nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra.
Lúc này trong tầm mắt ta có một con diều màu hồng bay lên, diều bay không cao chỉ qua khỏi bức tường, trêи không trung lắc lư lắc lư, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Nhìn kỹ thì mới thấy diều từ bên kia tường thả lên, không biết là do ai thả.
Ta trèo qua một cành cây khác, đuổi con chim bay ra xa, vén lá cây ra để nhìn kỹ xem là ai đang thả diều.
Bên trong bức tường là một khoảng sân rất lớn, sân bị khép kín lại, ba bên đều không có cửa. Có một người thật gầy đang đứng trêи tảng đá xanh trêи mặt đất, người đó cầm sợi dây diều, chạy chầm chậm, nhưng con diều vẫn không thể nào bay lên được, từ đầu đến cuối chỉ bay lơ lửng mới vượt qua được đầu tường liền rơi xuống trêи đất.
Người nọ chạy tới nhặt con diều lên, sau đó làm cho nó bay lên lần nữa. Ta nghĩ, lúc này nàng đang lặp đi lặp lại một chuyện nhàm chán, làm không biết mệt mỏi.
Thật lâu sau đó nàng mới dừng lại, không biết là do mệt mỏi hay là hết hy vọng gì ở mình nữa, nàng cầm con diều ngồi xuống, ngồi ngửa đầu ra sau cũng không sợ gãy cổ, lúc này ta mới nhìn rõ nàng. Đó là một nữ nhân gầy, so với tất cả mọi người gầy trong cung thì cũng cỡ như ta, nhưng có điều ta cao hơn nàng một chút. Đương nhiên là không phải ta tự khích lệ mình, nhưng mà nhìn bộ y phục cung nữ màu hồng của nàng mặc thì có vẻ quá rộng, vạt áo phía trước phải chứa cả một bộ ngực cúp D, nhưng rất tiếc ngực nàng chỉ nhỏ như hai cái tiểu bánh bao, trước ngực có một cái nút thắt, làm vạt áo phía trước chặt lại, tay áo dài tới đầu gối, cánh tay giấu bên trong không nhìn thấy.
Ở trong cung này ta chỉ thấy qua ba nữ nhân xấu nhất, đó chính là ta, thái hậu và nàng.
Ánh mắt của ta nhìn vào trước ngực nàng, ta tiếc nuối dùm nàng. Theo như ta biết thì trong cung này nếu không có bánh bao lớn thì sẽ không có quyền lực gì.
Ta nhìn bả vai của nàng, da thịt trắng noãn lộ ra bên ngoài, giống như là trứng gà bóc.
Ta cuối đầu sát xuống, cuối cùng thấy được gương mặt của nàng, lúc nhìn thấy gương mặt nàng, ta cảm thấy sau ót mình như có người dùng gậy đập mạnh.
Không phải là do đầu ta thiếu máu, chủ yếu chính là gương mặt của nàng làm đầu óc ta trống rỗng, hai mắt trắng bệch.
Nàng là thái hậu, gương mặt này ta mãi mãi không thể quên, nữ nhân trốn trong bóng tối không thể gặp mặt thì giờ phút này lại bại lộ trước mặt ta.
Ta kinh ngạc không thua gì ta tận mắt nhìn thấy phụ thân đem mình bán đi, suy nghĩ duy nhất của ta lúc này chính là người trước mặt không phải thái hậu, không phải thái hậu, mà chỉ là một cung nữ có bề ngoài giống nàng. Nhưng mà ta tin rằng trêи đời này sẽ không có hai nữ nhân xấu giống hệt nhau như vậy.
Ta chết tâm, tự mình nói với bản thân, đây chính là thái hậu.
Nàng lại bắt đầu đứng dậy cầm con diều chạy đi, diều lắc lư rời khỏi tay nàng bay lên cao, giống như một kẻ say xỉn mập mạp, đi cũng không ra đi. Gió rất nhỏ nên diều không thể bay lên cao, thái hậu chạy chậm nên không thể điều chỉnh được dây diều, thật vất vả nó mới bay lên cao, bay tới chỗ của ta bên này, nó không ngừng phóng đại trước tầm mắt ta, sau đó trực tiếp bị vướng trêи cành cây trước mặt ta.
Một khắc đó ta cảm thấy giống như có đá rơi xuống, thấy diều trước mặt còn lạ lùng hơn nhìn thấy đá rơi.
Con diều được làm thô ráp, còn chép thơ lên trêи đó, bị mắc trêи cành cây, cái đuôi đong đưa trong gió. Ta cuối đầu đối diện với ánh mắt thái hậu, lúc này ta chỉ có một suy nghĩ chính là, xong đời rồi! Lần này sẽ không phải chịu trượng hình đơn giản như lần trước nữa, mà có thể trực tiếp bị chém đầu.
Trong mắt ta, chuyện này còn nguy hơn là phát hiện bí mật triều đình nữa, bởi vì đây chính là bí mật của thái hậu.
Thái hậu đứng dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn thấy ta, ta nhìn nàng giả bộ mỉm cười, trong lòng lại vô cùng bất an, ta sợ nàng sẽ nói một câu "Người đâu, lôi ra ngoài chém"
Đầu ta vẫn còn trêи cổ, nàng không có sai người mang ta đi chém đầu.
Chúng ta giữ tư thế như vậy thật lâu.
Ta không biết vì sao mình có can đảm lấy con diều từ trêи cành cây kia, sau đó phi thân xuống dưới, từ phía trêи bay xuống nhẹ nhàng dừng trước mặt nàng.
Nàng lùi lại từng bước, bị ta đột nhiên lao xuống nên hoảng sợ.
Ta cầm diều giấy đưa tới trước mặt nàng, nhưng nàng không nhận lại.
Ta nở nụ cười ngây ngô nói "Muội muội… Chim nhỏ… có muốn diều bay lên không…"
Ta học theo hai kẻ ngốc đứng trước cửa nhà ta, tự nhận mình thông minh nhưng mà so với ai đều ngốc hơn hết.
Thái hậu mặc y phục của cung nữ, cả người có vẻ nhỏ bé, y phục của cung nữ cũng không vừa với nàng, quần áo đơn giản nhưng cũng không thể che dấu được khí chất cao quý của nàng.
Nàng dùng biểu cảm lạnh nhạt nhìn ta, ta cũng không muốn làm ra hành động giết người diệt khẩu gì.
Ta nghĩ hẳn là mình nên giả ngu một chút, ta lấy bánh bao trong ngực ra, bẻ nửa cái đưa cho nàng.
Nàng không cầm, ta liền bỏ vào miệng mình ăn vài miếng, ăn đến trêи mặt toàn là vụn bánh bao, ta đưa cho nàng lần nữa thì nàng mới nhận lấy.
Ta nói "Đại bánh bao ăn thật ngon"
Nàng nhíu mày, mở miệng anh đào nhỏ nhắn đáng yêu ra cắn một miếng bánh bé xíu, nhai một chút mày mới dãn ra, sau đó ăn miếng thứ hai, lần này cắn một miếng to hơn miếng vừa rồi.
Ta nghĩ muốn bảo vệ tính mạng của mình, nàng biết ta đã rõ thân phận của nàng từ trước. Ta biết nàng sẽ nghĩ ta không biết nàng là ai, cứ như vậy đi, trước mặt ta nàng là một cung nữ xấu xí, còn ta, trước mặt nàng ta sẽ là một thái giám ngốc ngếch.
Hai chúng ta ngồi trêи thềm đá ăn bánh bao, chắc là nàng đang đói bụng, ta để ý lúc nàng dùng bữa chỉ ăn có một chút, tất cả đều là tên thái giám kia ăn hết, hắn ăn rồi còn oán hận ta. Ta đây không buồn bực sao được.
Nhớ lại ta liền cắn một miếng bánh bao thật lớn, nàng cũng ngồi một bên gặm bánh bao với ta.
Lúc ấy nàng cũng không hề mở miệng nói chuyện, mặt không chút biểu cảm ăn bánh bao, Yêu Mẹ làm bánh bao rất lớn, huống chi thái hậu cắn một miếng rất nhỏ, nửa cái bánh bao chắc phải ăn cả ngày.
"Muội muội….nói chuyện" Ta cắn đầu lưỡi giả ngu.
Nàng lắc đầu.
Có ý gì đây? Ta hỏi "Bị câm à?" Đồng thời cũng nhìn biểu cảm của nàng.
Nàng gật đầu.
Lòng ta chấn động, mấy ngày trước người nói chuyện với ta là ai? Sau lại nghĩ, có lẽ do nàng sợ ta nhận ra nên mới che giấu.
Ta xem như nàng bị câm đi, cũng mong rằng nàng nghĩ ta là tên ngốc, hai chúng ta gặp nhau trong này đều là hiểu lầm, khi quay lại cũng sẽ không thấy mặt nhau.
Lúc nàng ăn bánh bao, ta trèo lên tường rồi bay qua cành cây đem tất cả diều lấy xuống, có mới có cũ, có vài con diều đã trải qua mưa nắng không còn màu sắc gì nữa, có vài con có vẻ là mới bị mắc lên.
Ta ôm diều đi tới trước mặt nàng, trong mắt nàng liền lộ rõ khó chịu.
Sau đó ta thấy nàng cầm lấy diều đem phá bỏ, giống như là đang trút giận.
Khi nhìn thấy tay nàng bị thanh trúc làm trầy, không hiểu sao ta cảm thấy hình ảnh đó thật chướng mắt, nàng là một thái hậu cưng chiều không hết, thì làm sao có thể để những thanh trúc đó làm bị thương. Ta bực bội lấy hết diều trong tay nàng, nhanh chóng xé nát chúng.
"Ha ha, ta tới đây, chơi thật vui" Ta nói, ta đã thay nàng đem tất cả mấy con diều kia đều phá hủy.
Trêи mặt đất đều là mảnh vụn, nàng nhìn thấy không vui vẻ gì mà ngược lại còn khó chịu.
Ta cũng muốn lây nhiễm cảm xúc khó chịu từ trêи người nàng.
Ta không hiểu làm sao nữa, không phải diều là do ngươi muốn phá hủy sao? Nói hủy liền hủy, người không vui cũng là ngươi.