• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 63 – Ngươi là heo sao!

Đêm hôm khuya khoắc, ta bị đói mà tỉnh, bụng huyên thuyên kêu thảm, uy hϊế͙p͙ ta nếu không cho nó ăn no nó sẽ quyết tâm tạo phản.

Trong mộng ta mơ thấy có hai cái bánh bao thật to ném vào mặt ta, ta bắt lấy cho vào miệng thì liền tỉnh dậy, bụng ta đói quá.

Ta sợ nếu như mình nằm đây nữa thì chắc ta sẽ cắn nát chăn bông mất thôi.

Nói trước nha, bây giờ ta không có ngủ chung giường với thái hậu, ta sao dám to gan như vậy được, huống chi mỗi lần trước khi đi ngủ, Hương di cùng bao nhiêu người sẽ trừng to mắt giám sát bọn ta, cho đến chúng ta thức thời tự leo lên giường ngủ mới thôi. Nếu về hoàng cung, hai người đều thu liễm một chút, ta ngủ bên ngoài cùng tiểu cung nữ trêи giường nhỏ, cho nên khi đứng lên cũng không kinh động người.

Ta đi qua chỗ giường lớn của thái hậu, vén rèm lên, đẩy đẩy nàng, nói "Thái hậu, thái hậu"

Ta đẩy hai cái cũng không thấy nàng có phản ứng, nghĩ thầm dựa vào thái hậu là không hi vọng, chỉ có tự mình nghĩ cách thôi. Nếu không còn cách nào khác ta sẽ ra sau hậu viện trèo lên cây rồi hái mận xuống ăn.

Khi ta hết hy vọng thì thái hậu mở mắt, ta mỉm cười nói "Thái hậu…"

"A! Có thích khách!" Phản ứng của nàng vượt qua dự đoán của ta, mất đi khống chế hét rầm lên, ta thử làm yên lòng nàng, ôn tồn nói với nàng "Thái hậu, không phải thích khách là ta, là hoàng hậu ta a"

"Ngươi… Là ngươi!" Qua một lúc Thái hậu mới tỉnh táo lại, trêи mặt còn lưu lại hoảng sợ, tim đập nhanh chưa kịp ổn định.

"Hoàng hậu, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!" Nàng tức giận.

Ta cúi đầu, nói "Thái hậu, ta đói bụng"

"Hoàng hậu, ngươi đừng nói giỡn với ai gia nữa"

"Ta không nói đùa ngươi, ta thật sự đói bụng, ngươi không tin thì nghe đi"

"…"

Bụng của ta không cô phụ hi vọng của ta, đúng giờ phát ra âm thanh kinh thiên động địa. Khóe miệng ta mỉm cười, thấy sắc mặt nàng càng kém, tươi cười của ta cũng thu hồi lại.

Hương di vội vội vàng vàng chạy tới cứu mạng, kết quả thứ được cứu không phải mạng của thái hậu mà là bụng của ta. Nàng luôn luôn kiềm chế nhưng lúc này lại hoảng nên mất hết hình tượng, quần áo lung tung bay trêи người, tóc tai bù xù, vừa nghe thái hậu la lên thì liền rần rần chạy tới.

Ta đói sắp xỉu rồi, khi đứng không tự chủ được, thân mình lung la lung lay.

Hương di đi ngự thiện phòng lấy điểm tâm cho ta lót dạ, thái hậu bỏ thêm một câu "Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu"

Ta gật đầu, lại thêm một câu "Nếu ít quá thì cứ lấy hết những thứ có thể ăn được tới đây"

Hương di thở phì phì nói "Ngươi là heo đầu thai a!"

"Hương di, thận trọng từ lời nói đến việc làm" Thái hậu khuyên nàng không cần vũ nhục hoàng hậu.

Thái hậu vẫn là người try kỷ nhất của ta. Ta sờ sờ ngực, bên trong tràn ngập tình cảm của một người, thì đó chính là thái hậu.

Một tay ta cầm một cái bánh, một tay cầm thìa hướng trong miệng nhét đầy canh tổ yến chưng đường phèn, uống bằng thìa ngại mất thời gian nên cầm bát lên trực tiếp uống.

Uống xong một chén, chén thứ hai đã muốn đưa tới tay. Ta cảm kϊƈɦ tiếp nhận, nhìn thái hậu nói "Cám ơn"

Ta thấy nàng trộm ngáp một cái, trong lòng đã tràn ngập áy náy, nói "Thái hậu, ngươi để ta ăn một mình là được rồi, ngươi không cần ngồi đây với ta đâu"

Hương di đi theo nói "Nương nương, lão nô cũng cho là như vậy. Xem ra hoàng hậu chắc phải ăn tới hừng đông mới xong, nương nương cũng không thể ngồi với nàng đến sáng mai chứ?"

"Thấy hoàng hậu ăn tận hứng như vậy, vừa khéo ai gia cũng cảm thấy có chút đói bụng" Thái hậu né tránh chủ đề.

Ta múc một chén cháo để cạnh nàng, nói "Ta chia cho ngươi một chút"

Thái hậu dùng ánh nghi ngờ nhìn hành động vô tư chân thật của ta, Hương di lại làm ra phản ứng kịch liệt, nàng vội ngăn lại thìa của ta, đem thìa trả lại cho ta, đi lấy chiếc hộp gỗ màu đen lấy ra thìa bạc đũa bạc, toàn bộ mang lên, nói "Hoàng hậu, xin đừng cho thái hậu ăn những thứ ngươi từng chạm qua"

Ta cắn thìa, nói thầm lên "Nàng còn nếm qua nước miếng của ta rồi, nhưng cũng chưa thấy nàng trúng độc mà"

Hương di ra vẻ cẩn thận làm cho người ta nhìn thấy thật chướng mắt, lúc này ta thật muốn…muốn Tiểu Thúy ở bên cạnh ta, nhìn nàng chuyên nghiệp mà đả bại Hương di.

Nói đến Tiểu Thúy, ta nghĩ đến chuyện kia. Ta nghĩ không biết Hương di đã nói chuyện ấy với thái hậu biết chưa, trong hậu cung này muốn làm gì thì cũng phải có lệnh của thái hậu, nàng đồng ý rồi thì mới được phép làm, không biết nên nói với nàng thế nào đây.

Ta nói "Thái hậu, ta đem người theo trong địa lao dẫn ra ngoài, ngươi có tức giận không?"

"Ai gia không tức giận, hoàng hậu ngươi đang để ý sao?" Nàng nhìn ta.

"Đương nhiên để ý" Sao ta lại không để ý chứ, "Vậy ý của ngươi là gì?"

Nàng bình tĩnh ăn, làm ta ở một bên tha thiết mong chờ, tính nhẫn nại của ta toàn bộ tiêu hao cho tới khi nàng ăn xong, nàng cho ta đáp án "Tùy ngươi"

Da! Ta kϊƈɦ động muốn nhảy dựng lên trêи bàn.

"Hoàng hậu, phải biết tốt xấu, không được quá trớn" Nàng không quên dặn dò một câu.

Hai người ăn từ khuya đến sắp rạng sáng, ta giải quyết hết toàn bộ những thứ có thể mới thoả mãn chịu đi ngủ.

Hương di đề nghị thái hậu nên nghiên cứu ta một chút, tránh việc ta ăn càng ngày càng khủng thì sẽ ăn luôn nàng vào bụng.

Ta cũng cảm thấy khẩu vị của mình lớn quá mức, sau này thì làm sao đây

Đêm đó Tiểu Thúy cùng Linh Nhi hồi cung rửa mặt chải đầu xong, sau đó không có nghỉ ngơi, mà lập tức đi tìm người quản chuyện hậu cung. Bên hình bộ mở lại vụ án, tiếp tục lật xem tư liệu mấy năm qua, căn cứ hoàn cảnh khác nhau mà xử lý.

Bản án có thể lật lại thì sẽ lật lại. Sáng sớm hôm đó ta thức dậy thì mới biết được hầu như không có vụ nào có thể xử lại. Có một vị phi tần bị cung nữ hầu hạ bên cạnh hãm hại, cung nữ kia tấu lêu trêи nói vị phi tần ấy có âm mưu, cho nên khi điều tra thì thấy dưới gầm giường của nàng có cả đống thứ cẩu huyết, cuối cùng thì chứng minh được ý đồ nàng hại Thánh Thượng, vì thế liền bị đưa vào địa lao.

Loại tội danh như thế nhiều đến không đếm được, làm ta thật nể mấy kẻ bị những người kia đắc tội, bày ra đủ trò tống người khác vào lao ngục.

Tiểu Thúy cũng không có cách nào, hỏi ta "Bây giờ lo liệu thế nào đây? Tội danh của các nàng không thể rửa sạch, vậy thì vĩnh viễn sẽ là người mang tội, muốn rời khỏi hoàng cung cũng không thể. Càng không có nơi khác để đi"

"Biện pháp là do con người nghĩ ra, động não nhiều vào"

Trước kia ở chỗ này là lãnh cung âm u lạnh lẽo, đến buổi sáng hôm nay ta qua tới thì đã biến thành một gia đình ấm áp, những người cùng cảnh ngộ gắn bó nhau chung một chổ, những nữ nhân kia đã trải qua khó khăn cho nên càng thêm quý trọng sinh mệnh. Cho nên bọn họ không hề có lục đục với nhau. Ngược lại giống như tỷ muội tình thâm luôn giúp đỡ lẫn nhau.

Hơn nữa Tiểu Thúy cùng Linh Nhi đem các nàng làm đủ chuyện, để các nàng không phải lo ăn mặc, các nàng liền bắt đầu sửa sang lại lãnh cung.

Khi ta tới thì thấy có phi tử định trồng hoa bên ngoài, thừa dịp mùa xuân còn chưa đi qua, đào đất mà gieo hạt xuống.

Những người biết vẽ tranh thì vẽ một bức tranh trăm hoa xuân đua nở trêи giấy Tuyên Thành dài thật dài, dán lên trêи tường, che đi những dấu vết loang lỗ xấu xí.

Ta không biết thưởng thức cảnh trong tranh, nhưng mà ta biết nó rất đẹp, rất tinh tế, tranh này đem bán hẳn là kiếm được không ít tiền.

Gần đây ta rất thiếu tiền, có chút tiền khó khăn lắm mới kiếm được nhưng lại bị con chuột chết tiệt kia tha mất, tiền kiếm được khi bỏ trốn thì không còn xu nào, có thể nói ta thật thanh liêm không.

Ta vuốt càm, nghiên cứu cách kiếm tiền.

Những nữ nhân trong phòng này này, các nàng từng đẹp như thiên tiên, trong bóng đêm đều có thể sáng lên, mà nay trải qua mấy năm lao ngục tai ương không có sức sống liền tiều tuỵ già nua, nhưng mà tiều tuỵ cũng che dấu không được vẻ đẹp của các nàng, minh châu bị lưu lạc, cần phải có thời gian khiến các nàng khôi phục.

Các nàng có bản lĩnh, tài hoa lan tràn, nữ tử xinh đẹp như hoa hẳn là nên đối đãi đàng hoàng mới phải, đáng tiếc…

Chủ nghĩa phong kiến thật độc ác a. Trước kia từng có người cảm thán như vậy.

Ta nói "Có!"

"Cái gì? Cái gì có? Hoàng hậu ngươi có cái gì?" Linh Nhi liên tục gọi ta trở tay không kịp. Ta thẳng mắt trợn trắng, nói "Ta nghĩ đến một biện pháp, đầu tiên, các nàng không chổ ở thì ở tạm chỗ này trước đi, ta đi hậu cung ghi danh rồi dặn dò mấy người ở đó một tiếng. Tuy tội danh vẫn rửa không sạch, nhưng mà chúng ta cũng không phải là không có cách, từ trước hoàng đế cũng hay đại xá thiên hạ, ta nghĩ cách dựt dây với hoàng thượng để hắn dứt khoát xóa tội tất cả, đến lúc đó các nàng muốn xuất cung thì có thể xuất cung, nếu không được thì chúng ta tiếp tục nghĩ biện pháp"

"Biện pháp này không tệ"

"Linh Nhi, có vài người ở chỗ ghi danh trong hậu cung vô cùng thích ngươi, ngươi phụ trách đi thuyết phục các nàng đi, Tiểu Thúy ngươi đi theo ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi"

Mặt Linh Nhi lập tức biến thành trái dưa chuột, đưa ra kháng nghị "Vì sao mỗi lần đều phái ta đi ứng phó nhiều đại tỷ như vậy a? ! Hoàng hậu, ta không muốn, các nàng thật đáng sợ, giống như muốn đem ta làm thịt vậy"

Nàng bắt đầu làm nũng, ta nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng như trừng gà bóc của nàng, nói "Linh Nhi, ai kêu ngươi là cô nương xinh đẹp trẻ tuổi nhất ở đây làm gì, ngươi làm rất tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi"

"Không muốn, ta không muốn nha, nương nương, ngươi thật sự bỏ mặc Linh Nhi sao? ! Nếu có chuyện, buổi tối mà thấy ta chưa về…" Mặt Linh Nhi chuyển sang trắng.

Ta trịnh trọng gật đầu, nói "Ngày mai ta sẽ nấu một chén cơm đậu đỏ cho ngươi"

"Nương nương, ngươi thật không lương tâm!" Linh Nhi khóc chạy mất.

"Nàng sẽ không khóc thật chứ?" Ta thấy…thấy nàng chảy nước mắt xuống. Hình như là thật sự đang khóc.

Tiểu Thúy làm yên lòng ta nói "Không sao, để ta đi nói chuyện với nàng thì tốt rồi, nàng vẫn là Tiểu cô nương, ý thức đấu tranh cung đình rất bạc nhược, khuyết thiếu tinh thần tình nguyện"

"Tiểu Thúy, ngươi bỏ được sao?" Nếu Linh Nhi thật sự thất thân, người đau lòng nhất người hẳn là Tiểu Thúy đi.

Tiểu Thúy mỉm cười, nói "Nương nương, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, ta chỉ là hay nói giỡn thôi"

"Tốt lắm, ta cũng hay nói giỡn như ngươi"

Ta lấy những món đồ thêu thùa trêи bàn đưa Tiểu Thúy coi, nàng cầm lấy cẩn thận xem, còn dùng tay sờ qua phía trêи, ta hỏi nàng "Theo ý của ngươi, cái này giá trị bao nhiêu tiền?"

"Ta chưa mua qua đồ thêu thùa, cho nên không rõ ràng lắm, nhưng mà ta nghĩ bà chủ khách điếm hẳn là biết, nếu nương nương muốn biết, ta có thể hỏi nàng"

"Ngươi nói chính là bà chủ mà ta cũng biết ngoài kia đúng không?" Thật sự chính là Âm Hồn Bất Tán mà! Ta nghĩ đến nàng liền nhịn không được run rẩy lên. Ở chỗ của nàng, ta đã bị bóng ma cuộc đời làm tổn thương sâu sắc.

Tiểu Thúy không phụ kỳ vọng của ta, nói "Nương nương, trêи đời này có thể có mấy người, có khí độ như bà chủ đó. Đương nhiên là chỉ có thể là nàng"

"Ta thật sự không muốn tiếp tục nghe tên nàng" Ta thấp giọng nguyền rủa.

Những người thêu những món đồ kia thấy ta đang cầm lên xem thì khẩn trương, mặt đỏ lên, đem sản phẩm của mình túm lấy, nói "Tay nghề của nô tỳ thô thiển, làm hoàng hậu chê cười"

"Không đâu, ngược lại rất tốt. Vừa nhìn thì biết tay nghề khéo léo khó tìm" Bất chấp tất cả, trước khen ngợi rồi nói sau.

Nàng càng phát ra câu nệ, nói "Hoàng hậu đang giễu cợt nô tì sao?"

"Ta đâu có!"

Tiểu Thúy chọt chọt eo của ta, thấp giọng nói "Nương nương, các nàng đều là những nữ nhân có tâm yếu ớt, ngươi đừng kϊƈɦ thích các nàng"

"Ta muốn cùng nàng nói chuyện làm ăn, làm như thế nào mở miệng?" Ta hỏi Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy lộ ra một chút thần bí mỉm cười, nói "Nương nương, chuyện này liền giao cho Tiểu Thúy làm đi"

Nàng ôn nhu giống một con thỏ trắng bay tới trước người một thái phi, cùng nàng nói liên miên cằn nhằn đủ thứ, ta thỉnh thoảng nhìn về phía bên kia, chỉ thấy tiểu bạch thỏ càng ngày càng kϊƈɦ động, vui vẻ tươi cười dào dạt ở trêи mặt.

Tiểu Thúy đi tới, cầm lấy bình trà mãnh liệt uống một ngụm, nói "Xong, ta mất thật lớn khí lực mới thuyết phục được nàng, nàng đáp ứng bán sản phẩm rồi. Nàng cũng có tính toán, nàng nhất định nghĩ biện pháp sống sót, nếu như có thể có cách kiếm tiền, nàng sẽ cố gắng"

Chuyện này phát triển vượt quá tưởng tượng của ta, ban đầu ta chỉ muốn thử thôi, không hề đoán được khi Tiểu Thúy ra tay, rõ ràng là lấy được hiệu quả.

"Ai đem đi bán?" Ta hỏi, nàng cũng đáp không được, hai người vừa ý mặt đối mặt.

Ta xoa xoa ánh mắt bị đau, nước mắt đều nhanh chảy ra, ván này Tiểu Thúy thắng.

Tiểu Thúy cũng dụi mắt, vừa nói "Bây giờ còn cách một cánh cửa, nếu có thể có người giúp đem những thứ này ra ngoài thì tốt rồi"

"Này đơn giản, giao cho ta, vấn đề là ngươi tính bán cho ai, bán thế nào, phí tổn nhiều hay ít, kết toán như thế nào?" Ta nghĩ tới Tiền đại gia buôn lậu, hắn có rất nhiều cách có thể ra ngoài, điểm ấy ta không lo lắng.

"Chuyện này để Bách Hợp giáo xử lý, giáo phái của chúng ta rất phổ biến, trải rộng khắp các ngành nghề, toàn bộ đều hứng thú với sự nghiệp bách hợp, những vị cô nương đó đều là tỷ muội của chúng ta"

Ta liếc nàng "Ngươi càng nói càng làm ta lo lắng, không lẽ ngươi không sợ sau này triều đình sẽ xem các ngươi như cái gai trong mắt sao?"

Tiểu Thúy cười nói "Không sợ, bởi vì giáo lý của chúng ta không cho phép chúng ta huyên tân đoạt chủ. Chúng ta chỉ đứng sau lưng người khác, chỉ là vai diễn nhỏ không tiếng tăm, không có ý nghĩa ảnh hướng đến tồn vong của ai hết"

"Hi vọng như thế" Ta nói.

Tiểu Thúy nghiêm mặt nói "Nương nương, ngài đã có uy nghiêm của hoàng hậu, thật sự là rất đáng mừng."

Cô lỗ cô lỗ…

Ta sờ sờ bụng, đứng lên, nói "Ta phải đi về tìm thái hậu ăn cơm. Ngươi cũng đừng khẩn trương quá"

"Nương nương!" Nàng dậm chân.

Không cần hoài nghi, bây giờ dạ dày thực của ta là một cái động không đáy, buổi sáng nạp nhiều đồ ăn như vậy, mới đến giữa trưa đã bắt đầu đói.

Trước khi đi, Tiêu Man Nhi gọi ta lại, vẻ mặt của nàng là muốn nói lại thôi, giống như đang khó xử.

Ta cùng với nàng đi tới chỗ bốn bề vắng lặng, nàng mới yên tâm nói ra "Ta muốn rời khỏi hoàng cung, không biết hoàng hậu có nguyện ý hỗ trợ hay không?"

"Nếu có khả năng nhất định đồng ý. Tại sao ngươi muốn xuất cung lúc này, bên ngoài có người chờ ngươi sao?"

"Ta muốn đi tìm Dao nhi, ta tin tưởng nàng còn sống, hẳn là ở một chỗ nào đó bên ngoài chờ ta" Nàng nói.

Ta nói "Vậy ngươi có biết đi ra ngoài bằng cách nào? Ngươi có tiền không? Đi ra ngoài rồi ai thu nhận và giúp đỡ ngươi?" Ta liên tiếp nói ra những ấn đề làm sắc mặt nàng trắng bệch, nàng càng không ngừng lắc đầu phủ định.

Ta thở dài, nói "Thế giới bên ngoài cũng không còn như lúc ngươi vừa tiến cung, ngươi đi ra ngoài biết sống sao đây, ta sợ ngươi thiệt thòi thôi"

"Ta biết" Tiêu Man Nhi cắn chặt khớp hàm, cố nén không cho nước mắt rơi xuống, nói "Nhưng mà ta không cam lòng… Chẳng lẽ ta không thể thấy nàng sao?"

"Đừng khóc, cầu ngươi đừng khóc, ta còn chưa nói xong, ngươi không cần vội khóc" Ta thấy nàng khóc thì luống cuống tay chân, mỹ nhân làm bằng nước mắt làm cho người ta sinh lòng thương tiếc, cho dù ta cũng là nữ nhân như vậy nhưng cũng rất đau lòng, ta vội vàng nói "Nếu ta mang bọn ngươi ra ngoài, ta cũng sẽ không bỏ mặc các ngươi. Ngươi không ngại tiếp tục quyết tâm chờ thêm vài ngày nữa chứ"

"Ta chờ mười lăm năm rồi, còn muốn ta đợi đến bao lâu? Khi nào thì mới kết thúc, có lẽ ta đợi đến khi có tin tức nàng rời xa cõi đời này, hoặc là tin tức nàng lấy chồng, sinh con, làm mẹ, có lẽ…" Tiêu Man Nhi bất lực cùng bi thương ảnh hưởng đến ta, thấy nàng khó chịu như vậy, ta cũng không chịu nổi.

Ta đã nói ta là Thánh Mẫu đầu thai mà, rất nhiều người chìm đắm trong đấu đá còn ta thì luôn đi giúp người, quả thực là Thánh Mẫu!

Nhưng mà ta không có cách giúp các nàng, các nàng đi ra ngoài lúc này chắc chắc sẽ bị thiệt thòi.

"Mọi chuyện sẽ tốt thôi" Tuổi của Tiêu Man Nhi cũng đủ làm mẹ của ta, thế nhưng khi nàng khóc lê hoa đái vũ bổ nhào vào ta trong lòng, thì ta cũng khó mà kiềm chế được xúc động.

Ta vừa đau lòng mà cũng vừa đau dạ dày, nếu ta không được ăn cơm chắc có lẽ ta sẽ gặm cánh tay mình cho đỡ đói thôi.

Ta dùng cơm trưa không chỉ với thái hậu, mà là có thêm thái hoàng thái hậu đến ăn.

Lão yêu bà kia lại có thể tự mình đến bên này ăn chực, còn vẻ mặt ta là vẻ mặt của lão đại.

Nàng nói nàng đã sớm nghe nói ta ăn còn nhiều hơn cả heo, cho nên đặc biệt lại đây nhìn một chút, lúc động thủ sờ tay, sờ bụng, sờ ngực của ta thì bị thái hậu ngăn lại.

Thái hoàng thái hậu buông tay đang làm càng của nàng ra, nói "Thân thể của ngươi thực khỏe mạnh, ngay cả cao huyết áp cũng không có, càng không khả năng có bệnh ung thư bạch cầu"

"Ai nói, ta kinh nguyệt không đều, ngươi không nhìn ra thôi" Ta nói nha, nhất định là gạt người.

Thái hậu và thái hoàng thái hậu đồng thời đem mặt xoay qua, thái hoàng thái hậu nói "Thân thể của ngươi khỏe mạnh, vì sao lại có tật xấu ăn nhiều này, ta cũng không hiểu. Ta sợ nguyên nhân không phải do thân thể của ngươi, mà là do đứa nhỏ trong bụng kia" Nàng lại dùng đôi mắt lửa nóng nhìn bụng của ta.

Ta nhô lên cái bụng nhỏ xíu, dứt khoát để nàng xem đủ, nói "Ý của ngươi là nàng làm ta biến thành như bây giờ?"

"Đúng" Thái hoàng thái hậu khẳng định, "Nàng cần hấp thu dinh dưỡng, cho nên ngươi mới có thể ăn không ngừng"

"Nhưng mà nàng cần dinh dưỡng cũng chưa chắc nhiều như vậy, bằng cả sức ăn của mười mấy người, có phải ta đang mang thai mười mấy đứa nhỏ trong bụng?"

"Hoàng hậu, ngươi quá lo lắng, ngươi chỉ sinh một đứa thôi, hơn nữa là nữ nhân" Thái hậu nói.

"Hả, làm sao ngươi biết?"

"Bởi vì huyết mạch của Phượng tộc đều là con một mấy đời, một lần chỉ sinh một đứa"

Ta chỉ lo ăn cơm, không kịp nghe nàng nói hết, nhưng mà ta nghe được chữ cuối cùng, một đứa…

Sinh con cũng có thể tính toán được sao? Trong đầu của ta hiện lên dự cảm không lành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK