Ta lén rời khỏi cung để đi tòng quân với nàng, phẩm chất tốt đẹp của ta chắc chưa bao giờ có ai viết trong sách.
Đi theo nàng còn có Thủy Kính, bởi vì Hương di lớn tuổi cho nên không thể đi theo, chỉ để cho một mình Thủy Kính hầu hạ thái hậu.
Ta muốn đề phòng người ngoài, ngoài ra còn muốn tránh né nha đầu kia cho nên khi nhìn thấy Thủy Kính đến đây thì liền trốn dưới gầm giường, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Cả quá trình vô cùng kϊƈɦ thích giống như yêu đương vụng trộm, quả thực là đau tim vô cùng.
Thủy Kính tới đưa nước ấm cho thái hậu tắm rửa, đứng bên thùng gỗ một lúc rất rất lâu, ta trốn sắp buồn chết nên thở ra một hơi, cư nhiên bị nàng nghe thấy được, nàng vội nói: "Có tiếng chuột."
Thái hậu ngồi trêи giường che ta lại, nàng bình tĩnh nói: "Ngươi nghe lầm rồi, ai gia vừa … kêu người quét tước qua, ở đây không có chuột."
"Nhưng mà nô tì vừa mới nghe thấy có tiếng con gì đó."
"Đại khái là tiếng gió thổi.". Thái hậu nói.
Cho dù Thủy Kính có nghi ngờ cũng sẽ không dám tra hỏi kỹ, đám người đi rồi ta mới từ gầm giường bò đi ra, phủi bụi trêи người.
Thái hậu giúp ta phủi quần áo, một bên bành bạch bành bạch đánh ta vừa nói: "Ngươi rốt cuộc là tới làm cái gì. Mang thai mà còn chạy đến tiền tuyến."
"Ta lo lắng cho nàng ở bên ngoài chịu khổ, hơn nữa nàng cũng biết đao kiếm không có mắt, ta tới nơi này chính là để bảo vệ nàng."
"Ngươi bảo hộ ta?". Thái hậu có biểu cảm kỳ quái, rõ ràng là xem thường ta!
Ta nói: "Nàng chớ nên không tin, ta chính là đến bảo vệ nàng, không đem nàng nhét trong người thì không yên tâm."
"Ngươi mới là người yếu ớt nhất.". Ánh mắt của nàng dừng trêи bụng bằng phẳng của ta, nhận thấy có chỗ không đúng liền bắt đầu xé quần áo của ta: "Ngươi lại có thể đem bụng bó lại!"
Vẻ mặt khẩn trương của nàng làm ta thật ghen, khó có khi thấy nàng mất đi bình tĩnh, khi nhìn thấy thì lại là vì cái thai này.
Ta cởi bỏ miếng vải quấn bụng cùng trêи ngực, giống như phạm nhân vừa ra khỏi nhà giam, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ta cùng nàng hai người nhét vào trong thùng gỗ cùng tắm rửa, nàng nhỏ như vậy, ta cũng nhỏ như vậy. Thùng gỗ bình thường chỉ có dành cho một người dùng nhưng bây giờ lại chứa hai người chúng ta.
Nàng ngồi ở trong lòng của ta, ta thay nàng lau tay lau chân, da thịt của nàng vô cùng mịn màng, tới nơi hoang vu hẻo lánh không biết phải chịu bao nhiêu khổ.
"Thật không nên cho nàng đi.". Ta yêu thương da thịt của nàng, mềm giống như đậu hủ, thậm chí chịu không được gió thổi.
"Ai gia đến đây chính là làm một tảng đá, ổn định lòng quân.". Thái hậu không giống ta khẩn trương như vậy, nàng ngược lại rất lãnh đạm.
"Đánh giặc không phải chuyện gì tốt, ta từ nhỏ nghe sách nói, trêи chiến trường là máu thịt bay tứ tung, đao quang kiếm ảnh giống Tu La Địa Ngục."
"Ai cũng không thích đánh giặc, nhưng mà không thể bởi vì không thích mà không nghênh chiến.". Thái hậu nói đến chính trị thì lập tức có chút già trước tuổi lại hơi ngoan tuyệt.
Thùng gỗ lớn là nơi thích hợp nhất làm cái loại chuyện kia, ban đầu ta chỉ đơn thuần giúp thái chà lau người, kết quả lập trường không kiên định, nổi lên tâm tư, thái hậu nhìn ngon miệng như vậy, ta không có lý do kiêng kỵ, ta gặm cổ của nàng, mãi cho đến bả vai, nàng mẫn cảm rụt cổ lại, nói: "Bây giờ là lúc nào rồi mà hoàng hậu còn có loại tâm tư này."
Nàng không tin cảm tình của ta sao?
Ta nói: "Tâm tư ta luôn luôn có. Lúc nào chỗ nào cũng đều tồn tại."
Nói xong, ta tiếp tục cắn, đem toàn bộ thân thể trắng trắng mềm mềm cắn xong, toàn thân của nàng đã muốn ửng hồng, giống như con tôm mới luộc, ánh mắt toát ra nhu tình, rốt cục làm ta cảm thấy chờ đợi của mình đã có kết quả.
Tóc đen dài của nàng nhỏ xuống từng giọt nước, ánh mắt long lanh đáng yêu, ngay cả da thịt cũng vô cùng quyến rũ.
Ta vừa khen vừa đem nàng ôm vào trong ngực, nàng hơi hơi cúi đầu, đem mặt chôn ở trêи cổ của ta, thở gấp trêи vai của ta, làm cả người ta cũng run rẩy, giống như sắp chết đi.
Ta ăn một lần thật no, nhưng mà cũng không có nhàn hạ, buổi sáng thái hậu còn đang ngủ ta sẽ đi ra ngoài luyện tập.
Ta đang quyết tâm nghiên cứu để công phá năng lực bản thân, thay đổi quá khứ tùy tùy tiện tiện, lập lại thái độ, kiên trì nhiều hơn nữa. Ta cảm thấy thân thể của mình có biến hóa, cảm giác mình nhẹ nhàng hơn, trong thân thể lưu động không phải là máu mà là linh khí.
Thở sâu một hơi, sau đó nhảy từ trêи cây xuống, ở trong rừng rậm tìm một ít quả dại, sau đó chạy đến bờ sông bắt cá, thuận tiện ở bên ngoài nướng chín rồi dùng lá cây bọc lại, xong thì liền quay về nơi đóng quân.
Sau khi trở về thái hậu vẫn còn đang ngủ, cả người rút trong chăn chỉ lộ ra khuôn mặt nho nhỏ cùng một bàn chân bé xíu.
Ta vuốt vuốt chân của nàng, yêu thích không buông tay, nàng đem chân rụt lại, làm ta tiếc hận không thôi.
"Hình như Ai gia ngửi được mùi gì, là mùi gì vậy?"
"Đúng rồi, ta tự mình cá nướng.". Ta bỏ lá cây ra, bên trong là cá nướng vàng óng.
Cá ngoài hoang dã là một đàn mập mạp, hơn nữa thịt co dãn vô cùng, thịt ngon ngọt giàu dinh dưỡng, là thứ mà trong hoàng cung không thể tìm ra.
Hơn nữa bây giờ còn nóng hôi hổi, lấy một khối thịt cá tuyết trắng ăn vào quả thực là nhân gian mỹ vị.
Cơm nước xong thái hậu nói muốn ngủ trưa, ta đi ra bên ngoài một chút phát hiện tất cả mọi người đang tổ chức hoạt động giải trí, nhất nhóm Đại lão gia cởi quân trang áo vứt trêи cỏ, sau đó bắt đầu làm cơm, còn có làm diều nữa. Nếu không phải đã có người nói lúc này họ đang đánh giặc thì ai cũng nghĩ đám người kia đi cắm trại.
Tiểu hoàng đế giống giống như ngựa hoang cởi cương, chạy tới chạy lui khắp nơi, hắn từ nhỏ đã ở trong cung rộng lớn không cơ hội đi ra ngoài chơi, làm hoàng đế sẽ bị đoạt đi niềm vui khi còn bé.
Bây giờ hắn có thể vui chơi thỏa thích, tiếng cười luôn luôn không ngừng.
Đến xế chiều đánh giặc chính thức bắt đầu, kỳ thật đừng tưởng rằng đây là một thời đại dã man, thời đại này thật là nhã nhặn lễ phép, đánh giặc cần phải có quy tắc, hẹn giờ xong, sau đó thì chỉ định địa điểm bắt đầu đánh giặc.
Hơn nữa mấy năm nay không có đại tai đại nạn, mưa thuận gió hoà, tất cả mọi người quả thật yên ổn, lại càng không muốn đánh nhau.
Lần này, nguyên nhân triều đình cùng ngoại xâm đánh nhau cũng chưa ai điều tra ra được, lời đồn nổi lên bốn phía, cách nói cũng đa dạng đủ loại, nghe nói là bọn hắn đói bụng muốn cướp đoạt lương thực của chúng ta, lại có người yêu sách nói là bởi vì bọn họ muốn đoạt mỹ nữ, còn có người nói là bởi vì biên cương có bí mật, bọn hắn muốn có được bí mật này mới tiến cung, tóm lại các loại đồn đãi này là không đúng.
Duy nhất nghe có vẻ đúng chính là triều đình đã vũ nhục công chúa cao quý nhất của bọn hắn, dũng sĩ vì vậy mà chiến đấu để bảo vệ danh tiếng cho công chúa.
Trong khoảng thời gian này ta luôn được cập nhật tin tức, nơi gọi là Nữ Nhi quốc, mặc dù là nam giới chiếm chủ đạo trong quốc gia, nhưng mà cả nước tôn trọng nữ giới, địa vị của nữ giới tương đối cao.
Buổi chiều thật sự phải ra chiến trường, không khí khẩn trương làm tất cả mọi người cảm thấy kính nể.
Đây là chiến tranh, thật sự đổ máu hy sinh, hoặc là chết hoặc là sống không có cơ hội khác.
Thái hậu cùng tiểu hoàng đế làm nhân vật tượng trưng đứng ở phía sau khích lệ sĩ khí, khi từng tiếng nói ra, khí thế của mọi người càng phát ra hung mãnh.
Nam nhân của Nữ Nhi quốc cao to khỏe mạnh hơn nam nhân trong triều đình của bọn ta, bọn hắn nhân số ít, nhưng nhìn rất chịu đánh, một tá xông lên phía trước, may mà phía trước chỉ huy mạnh mẽ, chẳng những ngăn cản bọn hắn tiến công, mà còn tiến về phía trước không ít.
Mắt thấy bọn hắn sắp bị đánh tan, chúng ta đều hết sức chăm chú nhìn phía trước cho nên không có phát hiện bóng đen xuất hiện bên người.
Chờ đến khi có người nhận thấy được thì cánh tay của bóng đen đã muốn hướng đến thái hậu. Ta lập tức bay lên phía trước đem thái hậu che trong lòng, đồng thời đem độc dược có thể ăn mòn da thịt chiếu vào cái tay kia.
Dám đụng đến người của ta hả, ngươi trả giá thật nhiều, ta sẽ không để cho hắn sống dễ chịu.
Bàn tay của bóng đen kia rụt trở về, bóng đen lăn lộn trêи mặt đất, hơn nữa còn thét chói tai.
Nhưng ta chỉ đánh đuổi được có một mình hắn, còn có tầng tầng bóng đen xuất hiện. Ta đem toàn bộ ám khí độc dược đều hướng trêи người bọn họ phóng tới, mặt khác thì mang theo thái hậu chạy trốn.
Mà nàng cũng luôn luôn nắm tay của ta không buông, giống như ta đi tới chỗ nào thì nàng sẽ cùng đi với ta.
Cho đến khi kẻ thù càng ngày càng ít, một đám biến mất không thấy gì nữa, chúng ta mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phía trước truyền đến tin tốt lành, quân địch rút lui, sĩ khí hào hởi, mọi người hân hoan vui mừng, buổi tối bắt đầu lo nướng thịt ăn mừng, cùng nhau ăn thịt nướng ca hát biểu diễn tiết mục.
Khi tiết mục tiến hành đến gần cuối thì người chủ trì mời tiểu hoàng đế phát biểu cảm nghĩ, lúc này mọi người ý thức được một món đồ bị bỏ quên đó chính tiểu hoàng đế đã không thấy đâu!
Tiểu hoàng đế biến mất từ lúc nào? Hỏi rất nhiều người, cho ra kết luận, hắn bị bắt đi rồi.
Đây đại khái là lịch sử thượng triều đình làm cho người ta muốn quên đi nhất, tiểu hoàng đế tôn quý hơn sáu tuổi gần bảy tuổi của chúng ta bị bắt đi, còn chúng ta thì không phát hiện ra, luôn luôn cuồng hoan nhảy múa đến gần nửa đêm mới hay.