Đêm khuya mùa đông, tại sảnh sân bay.
Nhìn bên ngoài tối đen như mực, bên trong thì đèn đuốc sáng trưng.
Người con gái đứng trong sảnh đợi, nhìn bầu trời đêm xuyên qua tấm cửa thủy tinh trong suốt.
Rồi sau đó người nọ thu hồi tầm mắt, hơi cúi đầu, đang nghiêng tai lắng nghe điều gì đó, một bên phần mặt xinh đẹp lộ ra.
“Con biết rồi dì, con sẽ chú ý an toàn, ba mẹ con cũng nhắc nhở con chuyện này rồi.” Lục Uyển Đình thấp giọng nói, “Vâng, con đã thương lượng ổn thoả, năm mới con sẽ không trở về nước, dì cứ yên tâm đi.”
Mẹ Thiên Diêm ở đầu dây bên kia dặn dò một phen, bà ấy còn chưa chịu cúp máy, đợi đến khi Lục Uyển Đình chuẩn bị lên máy bay, đối phương mới cúp điện thoại.
Lúc Uyển Đình tiến vào cabin, cầm hộ chiếu trong tay.
Cô dùng đầu ngón tay thon dài vuốt ve mặt trên của cuốn hộ chiếu.
Ở phía bên phải của bao đựng hộ chiếu kẹp một tấm hình, là bức ảnh của một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Người trong bức hình đó chính là cô và Thiên Diêm.
Thiên Diêm trời sinh tính tình lạnh đãm, ngày thường cũng không hay cười.
Mặc dù là ảnh chụp chung, nhưng chưa từng nhìn thấy anh mỉm cười một lần nào.
Ngay cả khi không cười, nó cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của Thiên Diêm.
Mặt anh lạnh như ngọc, giống hệt như một tảng băng.
Đường nét rõ ràng, với hàng chân mày rậm.
Anh cực kì đẹp trai cùng quyến rũ, nhưng không hề lộ vẻ nữ tính.
Chính là dạng câu hồn đoạt phách, trong trăm dặm khó khăn lắm mới tìm được một người có ngoại hình như vậy, chưa kể đến sự cao quý đã khắc sâu trong xương tủy, hoà hợp với dáng người trẻ trung, quả thực chính là nửa kia hoàn hảo mà rất nhiều cô gái mơ ước đến.
Ít nhất, trong trí nhớ của Lục Uyển Đình.
Từ nhỏ đến lớn, nữ sinh xiêu lòng trước vẻ ngoài lạnh lùng của Thiên Diêm, nhiều vô số kể.
Cho nên người trước ngã xuống người sau kế tục, nhưng Lục Uyển Đình chưa từng nhìn thấy Thiên Diêm rung động với một ai.
Đương nhiên.
Anh cũng không chú ý đến cô.
Sự lạnh lùng của con người này dường như đã khắc vào trong xương tủy.
Bởi vì nó khắc quá sâu, qua thời gian càng trở nên tàn nhẫn.
Thậm chí Thiên Diêm còn từng trực tiếp bẻ gãy tay của người khác.
Cho nên, cái tên gọi Thiên Đại Ma Vương, không phải là không có căn cứ.
Mặc dù là như vậy, nhưng có không ít người vẫn cứ như con thiêu thân lao đầu vào trong lửa.
Có lẽ là vì mối quan hệ giữa nhà họ Thiên và nhà họ Lục, cho nên Lục Uyển Đình được đi con đường tắt, để đến gần với anh hơn.
Cô ấy là ai.
Tất nhiên là con dâu tương lai của nhà họ Thiên rồi.
Bởi vì tầng quan hệ này, Thiên Diêm dường như thỉnh thoảng có thể —— “Nhìn thấy” cô.
*
Trải qua một hành trình dài, máy bay hạ cánh xuống Manhattan, New York.
Lên đại học Thiên Diêm đã ra nước ngoài du học, anh học một trường nằm trong khối Ivy League —— Đại học Columbia.
Lần này Lục Uyển Đình bay sang đây, chính là muốn ở cùng một chỗ với anh, hai người sẽ trải qua kỳ nghỉ đông ở New York.
Thực ra trước đây, khi Thiên Diêm nộp đơn nhập học, bên phía ba mẹ Thiên từng hỏi cô có muốn đi cùng Thiên Diêm sang nước ngoài du học hay không.
Nhưng lúc ấy ba Lục mẹ Lục đều lần lượt gặp vấn đề về sức khỏe, Lục Uyển Đình do dự một thời gian, cuối cùng cô quyết định ở lại trong nước học đại học, để có thể ở bên cạnh ba mẹ của mình nhiều hơn.
Trường đại học mà cô theo học chính là Kinh Đại, cô học chuyên ngành tài chính, đây cũng là một chuyên ngành rất lợi hại.
Đợi sau khi tốt nghiệp, cô sẽ đến hỗ trợ cho tập đoàn Lục thị.
Nghiêm túc mà nói, bởi vì thân thể của ba Lục mẹ Lục đã sớm suy yếu, cho nên hôn ước giữa hai người, được đưa lên chương trình nghị sự.
Ba Lục tung hoành trên thương trường cả một đời, trước đó ba Lục từng ra nước ngoài bàn bạc việc kinh doanh, trong lúc ở nước ngoài, ba Lục bị nhiễm phong hàn, tuy rằng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng kể từ đó về sau, ông ấy giống một quả cà tím ngâm muối, chỉ cần gặp một chút gió táp mưa sa, đã không còn giữ được tinh thần.
Thân thể ba Lục càng ngày càng suy yếu, sau khi trở về nước, ông ấy cố tình giao toàn bộ nghiệp vụ công ty cho Lục Uyển Đình, ông ấy cùng mẹ Lục miệt mài nghiên cứu phương pháp chữa trị bằng thuốc Đông y.
Kết quả chính là, ôm thái độ không biết tương lai thân thể như thế nào, vì vậy ba Lục cùng mẹ Lục đã tự chủ trương đề nghị ước định lúc trước.
Rồi sau đó, vào mùa hè năm Lục Uyển Đình mười tám tuổi, cô đính hôn cùng Thiên Diêm.
*
Thiên Diêm thuê một căn hộ gần trường học. Lục Uyển Đình chưa từng đặt chân đến đó, nhưng dựa theo bản đồ chỉ dẫn, phương hướng rất rõ ràng.
Lần này đi đến đây, cô không nói cho Thiên Diêm biết.
Hai người từ biệt nhau vào kỳ nghỉ hè năm trước, đã hơn nửa năm bọn họ chưa gặp lại nhau.
Ngày thường Ngàn Diêm rất ít nói, còn vô cùng lạnh lùng.
Vì vậy, trong khoảng thời gian anh học ở nước ngoài, Lục Uyển Đình rất biết thức thời không quấy rầy anh.
Mà Thiên Diêm càng không có khả năng chủ động tìm cô.
Kể từ đó, hai người gần như không liên lạc gì với nhau nữa.
Khi đi đến căn hộ của anh, Lục Uyển Đình dựa theo mật mã mà mẹ Thiên cung cấp, rất nhanh đã mở được cửa.
Đưa mắt nhìn xung quanh, bên trong sáng sủa sạch sẽ.
Căn hộ của Thiên Diêm khá rộng rãi, vừa bước vào cửa, đứng ở huyền quan, phóng tầm mắt ra xa, có thể nhìn thấy khung cửa sổ sát đất rất lớn.
Vì ở trên lầu cao, chỉ cần đến gần một chút, liếc mắt một cái liền quan sát được cảnh tượng phồn hoa của New York.
Lần này Lục Uyển Đình mang theo hai cái vali, hầu hết là quần áo linh tinh, ngoài ra không có thứ gì khác.
Tuy nhiên cũng đủ chèo chống qua được một tháng, nếu cần thêm thứ gì, thì vẫn có thể ra ngoài mua.
Lục Uyển Đình nhìn trái ngó phải, sau đó liếc nhìn cái giường lớn trong căn hộ của Thiên Diêm.
Theo sau biểu tình trên mặt cô gái này rốt cuộc không kiểm soát được nữa.
Cô nhìn khắp bốn phía, ở nơi Thiên Diêm sống chỉ có một cái giường mà thôi.
Không còn thứ gì khác.
Chẳng lẽ là ——
Một lần nữa suy nghĩ quay trở lại.
Đêm nay cô sẽ ngủ ở đâu:3∠
Lục Uyển Đình suy nghĩ lung tung một lúc, rồi lại dùng tay véo mặt của mình, cuối cùng mỉm cười ngây ngô.
Cô cúi đầu xuống giường của Thiên Diêm, ngửi mùi hương thanh mát dễ chịu này, rồi nằm trên đó lăn qua lăn lại.
Thiếu niên hoài xuân, thiếu nữ ấp ủ tình cảm tạo nên thơ tình.
Đương nhiên cô cũng không ngoại lệ.
*
Hôm nay Thiên Diêm có một tiết học, trong khi anh bắt đầu khai giảng năm học mới, Lục Uyển Đình đã sớm nắm bắt được lịch học của anh.
Chỉ có điều, đợi trong căn phòng một lúc, đợi trái đợi phải, nhưng cô vẫn không đợi được anh.
Giống như đang đưa ra quyết định gì đó, trong đầu Lục Uyển Đình chợt xuất hiện một ý nghĩ.
Cô chỉ cảm thấy toàn thân đều bị đông cứng, tựa như một con diều bị kéo bay lên cao, bay theo sự dẫn dắt của đối phương.
Nghĩ như vậy, Lục Uyển Đình vội vàng khoác áo vào, trực tiếp đi ra ngoài.
Mặc dù chưa từng đến đây bao giờ, nhưng rất nhiều lần trong tưởng tượng, hay trong giấc mơ, cô từng vẽ ra vô số hình ảnh mình sánh bước cùng Thiên Diêm.
Mùa đông ở New York, vô cùng lạnh lẽo.
Đại não như sắp đóng băng, nhưng trong lòng lại rực lửa.
Trên đường đi đến đại học Colombia, tuyết có rơi trên mặt, cô cũng không cảm thấy lạnh.
Ngược lại bầu không khí lãng mạn lại lan tỏa khắp nơi, rồi sau đó bản thân như chìm đắm vào sự lãng mạng này.
Đứng trước cổng trường đợi một lúc, cô giơ tay đón lấy những bông tuyết rơi.
Vài bông tuyết nhẹ nhàng tựa lông vũ, cứ như vậy rơi vào lòng bàn tay cô.
So với những bông tuyết ít ỏi tích góp từng chút một ở thành phố Ngân, nơi này quả thực là một thế giới nhỏ bao bọc trong tuyết trắng.
Không biết đợi bao lâu, Lục Uyển Đình lờ mờ nghe thấy tiếng chuông từ trong khuôn viên trường vang lên, hoà cùng tiếng gió nhẹ nhàng bay đến đây.
Cô bắt đầu có chút hối hận về việc mình đã đi đến đây.
Bởi vì mọi người lần lượt ra khỏi cổng trường, đông nghịt một mảnh, hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ.
Bỗng nhiên.
Tầm mắt cô dừng lại.
Một bóng dáng cao gầy xuất hiện trong tầm mắt.
Theo quán tính, Lục Uyển Đình nhìn về phía đối phương, cô gần như chết lặng.
Ngay tại thời điểm cô muốn lên tiếng gọi anh, đột nhiên có một người vỗ vào vai anh.
Anh quay đầu lại, không biết nói gì đó với người nọ, lúc này anh mới chậm rãi bước đi.
Khuôn mặt của thiếu niên, gần như hoà tan vào trong làn tuyết.
Lục Uyển Đình cứ như vậy trơ mặt nhìn anh đi càng ngày càng xa, rồi sau đó ——
Thiên Diêm ngước mắt nhìn qua.
Chỉ một cái liếc mắt mà thôi.
Anh lập tức dừng bước ngay tại chỗ.
Lục Uyển Đình hướng về phía anh nhẹ vẫy tay, những lời nói chuẩn bị trước đó đều biến mất.
Giờ phút này, toàn bộ lời nói bị mắc nghẹn trong cổ họng.
Anh nhấc đôi chân dài tiến về phía này, chỉ với vài bước đã đứng trước mặt cô.
Vành tai của cô gái nhỏ ửng đỏ vì lạnh, bông tuyết vươn trên hàng mi khẽ run.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dưới cảnh trời đầy tuyết, so với lúc trước còn trắng hơn một chút.
Thiên Diêm chỉ nhìn thoáng qua, hàng chân mày đẹp khẽ chau lại.
“Sao em lại chạy đến đây?”
Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của anh, Lục Uyển Đình dừng một lúc, ngập ngừng mở miệng, “Ba mẹ bảo em đến.”
Thiên Diêm nghe xong dường như đã sớm dự liệu được chuyện này, sắc mặt không chút kinh ngạc, ngay cả cái chau mày lúc trước cũng biến mất, chỉ hỏi, “Đợi bao lâu rồi?”
Thực ra cô đã tính toán sai thời gian.
Cho nên.
Lục Uyển Đình đứng đợi ở đây gần hai tiếng đồng hồ.
Nhưng lời vừa lên đến miệng ——
“Cũng không lâu lắm.”
Thiên Diêm nâng mí mắt lên, rồi sau đó quay người đi về phía căn hộ.
Lục Uyển Đình đứng ở đó một lúc, vội vàng chạy theo sau.
Dáng người Thiên Diêm cao ráo chân lại dài, vì để bắt kịp bước chân anh, Lục Uyển Đình phải nổ lực rất nhiều.
Một tiếng “Tít” vang lên, cánh cửa mở ra.
Thiên Diêm bước vào trước, đưa lưng về phía cô, bắt đầu cởi áo khoác.
Lục Uyển Đình nhìn bóng lưng thon dài của anh, không hiểu vì sao lại có một ảo tưởng rằng hai người đã trở thành vợ chồng.
Kỳ nghỉ đông lần này, dường như có hy vọng rồi.
Lục Uyển Đình cũng bước vào, cô đóng cửa lại, vừa mới quay người, không biết Thiên Diêm đã quay lại từ lúc nào, cô bị anh đè lên cánh cửa.
Hơi thở thanh mát, nhưng lạnh lẽo.
Lục Uyển Đình bị anh tấn công như vậy, không biết phải làm sao.
Cô gái nhỏ ngước mắt nhìn lên, trông thấy một đôi mắt đen nhánh không chút dao động.
Bên trong tựa như một dòng sông băng có độ dày ba thước, lạnh lùng vắng lặng.
Mái tóc của Thiên Diêm được cắt tỉa sơ sơ, một ít tóc rũ trên trán.
Đường nét nơi phần cằm so với trước đây, đã rõ nét hơn một chút.
Đẹp mắt muốn chết.
Ngay tại lúc Lục Uyển Đình vừa muốn lên tiếng nói chuyện, Thiên Diêm chợt hành động.
Gần như dùng lực đạo rất lớn, thô bạo kéo chiếc váy bên trong áo khoác của cô ra.
Sau đó anh hôn xuống, hai người tựa như hình với bóng.
Khát vọng của tuổi trẻ luôn mãnh liệt, không biết điểm dừng.
Chiếc giường lớn lắc lư đến tận nửa đêm, khó khăn lắm mới dừng lại.
So với kinh nghiệm từng trải qua trước đây, đến thời điểm này, Lục Uyển Đình cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Kỳ nghỉ hè năm trước khi anh còn chưa ra nước ngoài, hai người đã trao lần đầu tiên cho nhau, nhưng Thiên Diêm không chu đáo lắm, bàn tay giống như dây leo giam cầm người ta, vặn thế nào cũng không thoát được, cho nên Lục Uyển Đình không có cảm giác gì hết.
Nhưng chỉ cần đối phương là anh, tâm hồn cô dường như vô cùng thỏa mãn.
“Lần này em đến đây, khi nào thì rời đi?” Thiên Diêm bước xuống giường, đi đến tủ quần áo đặt bên cạnh, tìm quần áo của mình.
Lục Uyển Đình vẫn còn ở trong trạng thái ngơ ngác vừa rồi, chỉ dùng chăn bông che đậy cơ thể của mình, “Kỳ nghỉ đông năm nay em sẽ ở bên cạnh anh, cùng anh đón năm mới.”
Cô muốn ở bên cạnh anh đón năm mới.
Có lẽ như vậy, anh sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Lục Uyển Đình chờ anh đáp lời, không biết trong câu nói vừa rồi của anh, rốt cuộc chứa đựng cảm xúc gì.
“Lúc trước không đến, bây giờ lại muốn ở bên cạnh anh một tháng.” Thiên Diêm cũng không hề quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng, “Thế nào, lại do ba mẹ em sắp xếp nữa hả?”