Thực ra Tống Kỳ Thâm đưa ra lời đề nghị này, cũng xuất phát từ suy tính riêng của chính mình.
Lúc trước vừa mới bắt đầu sống chung với nhau, giữa hai người ít nhiều gì, vẫn còn có một chút ngượng ngùng, luôn tồn tại một chút khoảng cách.
Khoảng cách đó bao hàm cả sự không chắc chắn, thăm dò, và chờ đợi.
Tống Kỳ Thâm dùng một tờ hôn ước, để che giấu đi tiểu tâm tư* mà bản thân mình bấy lâu nay đã không nhận ra, vì vậy anh không dám yêu cầu quá xa vời với Thiên Chi.
(*Tiểu tâm tư: Nghĩa tốt là hình dung một người có tâm tư tỉ mỉ, suy xét chu đáo. Nghĩa xấu chính là người đó có rất nhiều suy nghĩ xấu xa. Nguồn Baidu.)
Mà cô vẫn còn đang đi học, nếu cô đã không muốn đề cập đến việc riêng của mình, thì Tống Kỳ Thâm cũng sẽ không hỏi đến, vì anh muốn để cho cô có một không gian riêng.
Nhưng thời điểm hiện tại thay đổi rồi, những ngày tháng đấu tranh vô cùng khó khăn trước đây đã qua đi, để chào đón một tương lai với sự tìm tòi và không ngừng tạo ra những điều tốt đẹp.
Cuối cùng dựa theo kinh nghiệm trước đây của bản thân, thực sự có rất nhiều muỗi đực vây xung quanh Thiên Chi.
Không nói đến việc lúc trước Thiên Chi vừa nhìn thấy Lâm Thanh Lai đã có ấn tượng gì, hơn nữa người sau còn vượt trội hơn cả người trước, vì rất nhiều lý do mà Thiên Chi cùng Lâm Tuân chung đụng ngày càng nhiều hơn.
Tống Kỳ Thâm nhớ đến lần trước gặp mặt trong quán bar, anh đã nhìn thấy cái vị lớp trưởng trong truyền thuyết của Thiên Chi.
Che chở bảo vệ cùng sốt ruột còn chưa nói, sau khi nhìn thấy anh, vốn là sững sờ, nhưng lại còn mang theo một chút ý tứ khó tin.
Bình thường những nam sinh ở độ tuổi như cậu ta, luôn thuộc dạng tuổi trẻ đầy sức sống, đại đa số bọn họ không thể che giấu được hoàn toàn cảm xúc của chính mình.
Nhưng Lâm Tuân thì lại khác, phản ứng của cậu ta rất nhanh nhạy, còn rất bình tĩnh mà dò hỏi xem anh rốt cuộc là ai, làm thế nào để chứng minh thân phận của mình.
Tống Kỳ Thâm chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể nhìn ra nam sinh này rất ưu tú.
Xuất hiện một con muỗi đực quá chói mắt như vậy cũng không tốt, nhưng từ sau đêm hôm đó, Lâm Tuân đã thu liễm đi rất nhiều.
Dù sao cậu ta cũng thuộc người có da mặt mỏng, lại không đủ can đảm, hoặc nên nói là còn chưa kịp thử dò xét được bao lâu, cậu ta đã lập tức từ bỏ tâm tư.
Tất cả những điều ở trên, chỉ gói gọn trong một câu, chính là Tuý Ông chi ý bất tại tửu*.
(*Tuý Ông chi ý bất tại tửu: Tuý Ông say không phải do rượu, mà say đắm phong cảnh. Còn có nghĩa tâm tư không đặt ở này mà ở phương diện khác, hoặc dụng tâm kính đáo. Nguồn Baidu.)
Hiện giờ hai người đã mở rộng cửa lòng, cuối cùng anh có thể danh chính ngôn thuận đánh dấu chủ quyền rồi.
“Tổ chức buổi tiệc nhỏ hả?” Thiên Chi như lạc trong sương mù, nghi ngờ lên tiếng hỏi.
Tống Kỳ Thâm trả lời, “Ừ.”
Dứt lời, anh dừng một chút, hỏi ngược lại, “Em không muốn sao?”
“Không phải em không muốn, đương nhiên là có thể rồi.” Thiên Chi chỉ cho rằng Tống Kỳ Thâm muốn để đám bạn cùng phòng của mình có một buổi gặp mặt thật long trọng mà thôi.
“Đến lúc đó anh sẽ bao hết toàn bộ Hoa An Đình Thành, em có thể mời tất cả bạn học của em đến đó được không?” Tống Kỳ Thâm suy nghĩ, cũng đã đến lúc phải công khai rồi.
Thiên Chi nghe thấy bốn chữ kia, nhất thời không còn buồn ngủ nữa, “Có phải là Hoa An Đình Thành mà em đang nghĩ đến đúng không?”
Hoa An Đình Thành chính là khách sạn đứng đầu trong ngành khách sạn trong nước, nó thuộc tập đoàn Thẩm thị, còn là một trong số ít chuỗi khách sạn cao cấp nhất tại Trung Quốc.
Nó nằm ở thành phố Ngân, khách sạn này được chỉ định là khách sạn 6 sao, nó vừa được hoàn thành vài năm trước đây, thường được giới thượng lưu lui tới, nối liền không dứt.
Đối với các bữa tiệc thương nghiệp lớn, hoặc các cuộc tụ họp giữa những người nổi tiếng, nơi này luôn là sự lựa chọn hàng đầu.
Bao trọn một tầng còn dễ nói, nhưng vừa rồi Tống Kỳ Thâm nói là……
Bao toàn bộ Hoa An Đình Thành?
Chưa kể đến lịch trình, bao toàn bộ nơi đó chỉ vì một bữa tiệc.
Việc đó sẽ phải tốn bao nhiêu tiền.
Tuy rằng Thiên Chi đối với Tống Kỳ Thâm rất tin tưởng, hơn nữa cô biết việc này không thể làm khó được anh.
Nhưng điều này thực sự hơn cả tưởng tượng của cô, cô cảm nhận được Tống Kỳ Thâm đối với mình không hề keo kiệt.
Ngoài trừ những chiếc túi xách cùng màu với bảy anh em hồ lô trước đó, sau lại đến các kiểu quần áo phiên bản giới hạn mới nhất thuộc những thương hiệu Châu Âu nằm ở đại lộ lớn, ngay cả việc lựa chọn cũng không cần, chúng sẽ được trực tiếp gửi định kỳ đến Nam Uyển.
Sau đó còn có nước ép blueberry thương hiệu độc quyền, cùng một xe tải chở đầy heo con Bội Kỳ.
“Chỉ là gặp mặt bạn cùng phòng thôi mà, anh cần gì phải bao hết toàn bộ nơi đó, vậy có khoa trương lắm không?” Thiên Chi cọ đầu vào lồng ngực ấm áp của anh, “Anh làm như thế, em cảm thấy đám bạn cùng phòng của mình sẽ sợ chết khiếp mất.”
Đặc biệt là Đường Thu Thu, không chỉ phải quỳ gối đơn giản như vậy đâu.
Khả năng rất cao là sẽ ngất ngay tại chỗ.
“Không chỉ có bạn cùng phòng, anh dự định mời hết tất cả những người bạn trong trường của em, mời được ai thì cứ mời.” Tống Kỳ Thâm chậm rãi lên tiếng, “Dù sao chúng ta cũng đã không tổ chức hôn lễ ở trong nước mà, em nghĩ sao?”
Mọi người trong trường.
Thiên Chi im lặng.
Với bản tính vốn có, cô không giao tiếp với quá nhiều người ở trong trường học. Hầu hết là những người bạn không thân quen, còn chưa nói đến việc có giao tình gì với nhau hay không.
Khi nói đến trong trường học, những người bạn nhìn thấy quen mắt cũng có, nhưng đều là quen biết sơ sơ.
Nói đến đây, trong lòng Thiên Chi chỉ nhớ đến đám bạn cùng phòng thân thiết của mình thôi. Lúc trước cô đồng ý không tổ chức hôn lễ ở trong nước, là vì cô không phải loại người thích khoe khoang.
Nếu bọn họ đã cử hành nghi thức và hôn lễ ở Na Uy, cho nên đối với việc có tổ chức ở trong nước hay không, cô không hề đặt nó ở trong lòng.
“Trong trường học có rất nhiều người, anh có thể xử lý được không?” Thiên Chi nghĩ đến việc Tống Kỳ Thâm bận rộn như vậy, lại còn muốn lo liệu chuyện tiệc rượu, anh sẽ phải lãng phí bao nhiêu thời gian.
Hơn nữa anh cũng xem như một nhân vật phong vân trong giới kinh tế tài chính, nếu một khi công khai, việc này có lợi mà cũng có hại.
Nhưng nếu không công khai, lợi và hại đều không có.
“Tại sao không thể xử lý được?” Tống Kỳ Thâm hỏi lại, nhướng mày nhìn qua đây.
Thiên Chi nhìn anh như vậy, chỉ mỉm cười, “Thực ra muốn mời mọi người ở trong trường học không phải là không được, chỉ là ——”
Cô cũng muốn công bố việc mình đã kết hôn, dù sao đây vốn là một chuyện vui, không có gì khó nói cả.
Nhưng mà…….
Thiên Chi cố tình dừng một lúc, rồi sau đó dùng đầu ngón tay chọc chọc vào mặt Tống Kỳ Thâm, “Anh bao một tầng là đủ rồi, em sẽ mời những người bạn trong trường đến đó, không cần thiết phải bao toàn bộ nơi ấy.”
Không đợi anh trả lời, Thiên Chi lại nói tiếp, “Dù sao anh cũng bận rộn như vậy, anh không cần phải đích thân đến đó chào hỏi, đến lúc ấy em có thể tự mình sắp xếp được.”
Nếu để Tống Kỳ Thâm trò chuyện với những người căn bản không thân quen với Thiên Chi, cô ngẫm đi ngẫm lại vẫn luôn cảm thấy hình ảnh ấy thật quá mức quỷ dị.
Suy nghĩ như vậy, Thiên Chi nói tiếp, “Em không mấy thân thiết với đám bạn học ở trong trường, mời bọn họ đến dự một buổi tiệc sang trọng như thế đã là tốt lắm rồi, anh thực sự muốn đích thân đến đó tiếp đãi bọn họ sao?”
Tống Kỳ Thâm nghe xong, khoé môi hơi cong lên, Thiên Chi cũng không hoàn toàn từ chối, chỉ là thay đổi phương thức mà thôi, “Đau lòng thay anh trai à?”
“Ai thèm đau lòng thay anh.” Giọng nói của Thiên Chi rất nhẹ nhàng, “Hiện giờ anh đã làm cơn buồn ngủ của em biến mất rồi nè.”
“Không buồn ngủ nữa hả? Bây giờ chúng ta hãy tiếp tục làm một số việc gì đó khi không buồn ngủ nhé.” Bàn tay của Tống Kỳ Thâm di chuyển xuống dưới một cách tự nhiên, chỉ cần một chút thực tủy tri vị* mới biết nó có ý nghĩa như thế nào.
(*Thực tủy tri vị: ý chỉ xương tủy ăn thật ngon, ăn xong mới biết nó chính là mỹ vị, nếm một lần vẫn còn muốn nếm thêm lần nữa. Nguồn Baidu.)
Thiên Chi nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, bóng đêm tĩnh mịch, ánh trăng gần như trong suốt. Bầu trời đêm vào lúc hai giờ sáng chỉ mang đến một cảm giác yên bình, còn có chút tiêu tịch.
“Không được đã khuya lắm rồi.”
Giọng nói dịu dàng của cô gái nhỏ truyền đến, “Ngày mai anh không đi làm à?”
“Đương nhiên là có.” Tống Kỳ Thâm vốn chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi, cho dù bị gẩy hay bị chọc như thế nào, cũng không thể ngóc đầu lên thêm một lần nào nữa, “Sáng sớm ngày mai anh sẽ phải đi sớm, em có thể ngủ lâu hơn một chút, đến lúc đó anh trai không làm phiền em nữa, được chưa?”
Sáng sớm ngày mai anh phải đi đến Tống thị, không thể ở bên cạnh cô được nữa.
Gần đây Tống thị đang khai thác nghiệp vụ ở nước ngoài.
Tập đoàn Thiên Lục ở nước ngoài luôn là tập đoàn dẫn đầu trong lĩnh vực này, các thương vụ hợp tác xuyên quốc gia được hoàn thành hết sức xuất sắc, lần trước hai công ty đã ký một hợp đồng đôi bên cùng có lợi, hiện giờ nó đang bước vào giai đoạn mấu chốt, còn đóng một vai trò rất quan trọng.
Thỉnh thoảng có thời gian Tống Kỳ Thâm mới trở về nhà một chuyến.
Điều quan trọng nhất chính là, năm ngoái anh vừa mới tiếp quản Tống thị, mặc dù có chỗ đứng vững chắc, nhưng đối với việc liên tục thay máu mới vào, nó có thể được chuyển thành sự bùng nổ về hiệu suất tăng trưởng, cho nên cần được kiểm tra khẩn cấp.
Hơn nữa phải chờ đến khi Tống thị hoàn toàn ổn định, mới có thể mở ra một thời kỳ lợi nhuận vững vàng.
“Ừ, vậy chúng ta nên ngủ sớm một chút.” Theo sau Thiên Chi nói ngủ ngon, chóp mũi cọ nhẹ vào lòng anh, “Trước khi em dẫn anh đi gặp riêng đám bạn cùng phòng của em, thì anh phải ——”
Giọng nói của người đàn ông này từ trên đỉnh đầu truyền xuống, vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, “Anh phải như thế nào?”
“Anh không được xuất đầu lộ diện.” Sau khi Thiên Chi nói xong lời nói này, cánh tay vốn đang đặt trên eo anh, chợt vòng ra phía sau, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh.
Giống như là đang trấn an, giọng điệu còn mang theo chút nghiêm túc.
Tống Kỳ Thâm cảm thấy khá buồn cười, “Bình thường anh ra ngoài kiếm tiền về cho em tiêu xài, không được xem là xuất đầu lộ diện à?”
“Nhưng đối với buổi tiệc đó thì không được.”
Có đôi lúc Thiên Chi cũng rất bướng bỉnh, nhưng cô không muốn để cho Tống Kỳ Thâm đi tiếp đãi những người mà cô không thân thiết, thậm chí cô còn không muốn những người đó nhìn thấy anh.
Cái người tự phụ và có năng lực kiềm chế tốt này, kiêu ngạo nhưng lại cô đơn kia, chỉ được bật chế độ khổng tước xoè đuôi với một mình cô mà thôi.
Chính cô cũng không phát hiện ra, có đôi khi bản thân mình lại có dục vọng chiếm hữu cao đến mức đáng sợ như vậy.
“Anh đừng hao phí quá nhiều tâm tư lên người của bọn họ.” Thiên Chi nói xong, còn chần chừ một lúc, ném ra một cái “Mồi nhử”, giọng điệu mang theo một chút không xác định, “Trở về Nam Uyển, em cùng anh tắm suối nước nóng nhé?”
Tống Kỳ Thâm đương nhiên đồng ý với loại chuyện tốt này rồi, sau đó hình như nghĩ đến điều gì đó, anh khẽ mỉm cười.
Giọng nói trầm thấp dần dần được khuếch đại truyền đến, từng chút từng chút một, như muốn ăn mòn tâm trí của người ta.
“Chi Chi nhà chúng ta, cứ như vậy dụ dỗ anh à?”
Thiên Chi bĩu môi, vịt chết vẫn còn cứng miệng, nhất định không chịu thừa nhận.
Hai người họ thọc lét nhau vào lúc hai giờ sáng, rồi sau đó cứ bắt đầu chơi đùa như vậy.
Mãi đến khi cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ, bị gõ đến hai lần.
“Tống Kỳ Thâm, con mau đi ngủ ngay cho mẹ!”
Giọng nói có hơi tức giận của Cố Oản Oản truyền đến, “Nếu con còn làm phiền Chi Chi, xem mẹ sẽ xử lý con như thế nào!”
Anh đã sớm gây ồn ào từ lâu lắm rồi, ở bất cứ lúc nào, bất kể là ở nơi đâu.
Vẫn luôn gây ồn ào theo nhiều cách.
Trong bóng tối, Thiên Chi mở to mắt nhìn Tống Kỳ Thâm, rồi sau đó nhấc chăn lên, chôn cả người mình vào trong đó, chỉ để lộ ra một phần đỉnh đầu nhỏ.
Tống Kỳ Thâm lơ đễnh, không thèm đếm xỉa đến cái người đang đứng ở bên ngoài, chỉ đáp một câu, “Đã biết.”
*
Bởi vì đêm trước trong lúc nói chuyện, Thiên Chi bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, cô cũng không biết mình đã ngủ từ lúc nào.
Buổi sáng không ai đến đánh thức cô, đợi đến lúc cô ngủ thẳng giấc giật mình tỉnh dậy.
Thiên Chi nghiêng người qua, mới phát hiện Tống Kỳ Thâm đã đặt quần áo được xếp gọn gàng của cô ở trên giường, còn đặt rất gần.
Cũng không biết ga giường được thay từ lúc nào.
Vành tai của cô gái nhỏ ửng đỏ, theo sau trong nội tâm cảm thấy thật ngọt ngào.
Cô vội vàng mặc lại quần áo, vừa định chỉnh lại góc giường cho ngay ngắn, dường như vận mệnh chú định, hơn nữa trong nội tâm như có một linh cảm, ánh mắt bỗng nhiên nhìn đến cái bàn sách nằm bên cạnh cửa sổ.
Nhà họ Tống xây dựng theo phong cách cổ xưa, đồ dùng trong nhà đều nhuộm một màu nâu đỏ, chúng được làm từ gỗ của cây tử đàn, thứ gỗ xa xỉ hiếm có này chỉ được sử dụng trong các gia đình danh gia vọng tộc trăm năm trước.
Trên cái bàn sách, có rất nhiều tờ giấy Tuyên Thành được đặt ngẫu nhiên ở đó.
Thiên Chi hiếu kỳ, tiến lên phía trước xem thử, trên tờ giấy kia đều là chữ viết quen thuộc, làm cho cô một lần nữa nhớ đến ngày còn bé khi sống trong đại viện.
Ông nội Tống là tay bút lão luyện, rất am hiểu cách cầm bút. Thư pháp của Tống Kỳ Thâm và Thiên Chi đều do một tay ông dạy.
Các góc của tờ giấy Tuyên Thành hơi ố vàng, dĩ nhiên nó có niên đại khá lâu, không biết ai lại đem chúng đặt ở đây, hay từ một nơi hẻo lánh nào bay đến, nó cũng đã lật mở ra rất nhiều câu chuyện xưa cũ.
Trên tờ giấy Tuyên Thành, hiển nhiên là bút pháp của Tống Kỳ Thâm, chúng khác với những nét chữ mảnh khảnh thông thường.
Thủ bút của Tống Kỳ Thâm, dưới sự chỉ dạy của ông nội Tống, hạ bút rất có lực, ngòi bút định hình, uốn lượn trên nền giấy. Nét chữ mạnh mẽ, thể hiện rõ khi khái.
Phía góc trên, còn có một dòng thơ.
“Cô tựa như quỳnh hoa, cố gắng hết sức đâm chồi nẩy lộc.”
(*Quỳnh hoa: nhuỵ hoa của cây quỳnh hoa trong thần thoại cổ đại Trung Quốc, giống như những viên ngọc bích. Nguồn baidu.)
Đặt bút không phải là chữ “Thâm”, mà lại là một chữ “Chi” nho nhỏ.
Có thể nhìn ra được, nét bút so với trước kia, ôn nhu hơn.
Nó được viết rất tỉ mỉ chăm chút, mỗi nét móc hay nét phẩy đều vô cùng rõ ràng.
Đây không phải là do cô viết.
Đó cũng là lần đầu tiên Thiên Chi nhìn thấy nó.
————-//——//————-
* Tác giả có lời muốn nói: Bảo Bối ngốc: Woa!! QwQ
Đầu trọc: Ôiii Tình yêu tuyệt vời! Cho cậu một chút khen ngợi.
Tống Khổng Tước: Đừng khen, xấu hổ lắm