• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Màn Thầu

Cô vợ nhỏ xinh đẹp của Tống tổng.

Trong văn phòng làm việc nói cái gì nhỉ.

Tại sao Tống Kỳ Thâm lại có thể suy nghĩ đẹp như thế.

“Nhưng mà từ đâu anh nghe thấy chuyện đó?” Thiên Chi dứt khoát không giấu giếm nữa, trực tiếp hỏi thẳng.

“Đừng nói sang chuyện khác.” Tống Kỳ Thâm kéo cô đến trước mặt mình, “Anh đang rất thắc mắc, đến cùng em vào phòng làm việc của anh đã làm những chuyện gì, mà lại khiến cho mọi người trong công ty hiểu lầm như vậy.”

?

Nhân viên?

“Việc này có liên quan gì đến nhân viên?” Thiên Chi không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ cô không có tư cách để đi đến đây sao.

Thiên Chi thực sự đã hỏi đúng trọng tâm.

Khi Tống Kỳ Thâm tham gia cuộc họp vào buổi chiều, trong khoảng thời gian nghỉ giữa hai cuộc họp, các giám đốc cấp cao của công ty còn có những quản lý bộ phận mà anh quen biết tụ tập lại với nhau.

Không biết là vô tình hay cố ý cái chủ đề đó được ném đến đây.

Tống Kỳ Thâm nghĩ trăm lần cũng không ra, cuối cùng anh mới hiểu rõ nguyên nhân.

Hoá ra là trong nhóm chat của công ty đang rất náo nhiệt.

Tống Kỳ Thâm luôn không thích tham gia náo nhiệt, cho nên anh không vào trong nhóm chat.

Nhưng nếu công ty có một nhóm chat tập thể, có thể tăng sự gắn kết giữa mọi người với nhau và nhanh chóng tiếp nhận được chỉ thị của cấp trên, cho nên đối với sự tồn tại của nhóm chat này, anh rất tán thành.

Ngày thường sẽ có một số hoạt động trong công ty cùng khen thưởng được gửi vào trong nhóm chat đó.

Và người đứng trung gian, trên thực tế chính là trợ lý Hạ, người đóng vai trò là người đại diện cho anh.

Tống Kỳ Thâm cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức gọi trợ lý Hạ đến đây.

Đối phương hiển nhiên không ngờ tới anh đã biết đến chuyện này, còn biểu hiện ý vị xâu xa.

Ngược lại là Thiên Chi, trước đó Tống Kỳ Thâm không nghĩ rằng cô sẽ đi đến đây.

Dù sao ——

Cô căn bản không hề thông báo với anh một tiếng.

Trong lòng Tống Kỳ Thâm thầm tính toán một chút, tất nhiên anh biết rõ cô gái nhỏ này đang muốn chơi trò gì rồi.

Kết hợp với biểu hiện mất tự nhiên của trợ lý Hạ, anh nhanh chóng đoán được toàn bộ nguyên nhân trong đó.

Hơn phân nửa là muốn cho anh một sự bất ngờ.

Hoặc là nên nói có chuyện đại sự gì đó đang diễn ra trong văn phòng làm việc nhỉ?

Nếu không thì ở trong nhóm chat của công ty sẽ không lan truyền nhiều phiên bản như vậy.

Cho nên không ai có thể thoát khỏi sự ràng buộc của ba chữ “Phòng làm việc” này.

Trợ lý Hạ cũng không thể chịu đựng được sự thăm dò của anh, Tống Kỳ Thâm đơn giản chỉ hỏi hai câu thì đã biết Thiên Chi đang ở đây, nhân tiện anh cũng nói cho trợ lý Hạ biết tin này đã được lan truyền trong nhóm chat của công ty. Mặc dù trợ lý Hạ không nói rõ, nhưng kết quả đã rành rành ngay trước mắt.

Sau đó Tống Kỳ Thâm ung dung mà diễn xuất.

Hoá ra cô gái nhỏ này đến đây chính là vì muốn dọa mình.

Tống Kỳ Thâm lời ít ý nhiều trả lời sự nghi ngờ của cô, “Bên trong nhóm chat của nhân viên công ty đang thảo luận về em.”

“Thảo luận về em?” Thiên Chi kinh ngạc, “Đã nói gì về em?”

Nếu như bọn họ đang phun tào về việc cô đi đến công ty, còn tiện thể quấy rầy công việc của Tống tổng gì gì đó.

Cô cũng không thể biết được.

“Bằng không thì sao, em nghĩ rằng bọn họ còn có thể nói ra cái gì?” Giọng điệu của Tống Kỳ Thâm nhàn nhạt.

Nói cách khác, đây chính là nhóm chat của Tống thị.

Những câu chuyện nhỏ hoặc kịch trường nhỏ này sẽ được bổ sung vào trong não bộ, những câu chuyện đen tối, hay lời nói trêu chọc, tất nhiên nhân viên trong công ty không ngốc đến mức ở tại nhóm chat thảo phạt về Tống phu nhân rồi.

Đây dù sao cũng là nửa đầu não còn lại của tập đoàn Tống thị đó.

“Em là nữ chủ nhân của Tống thị.” Tống Kỳ Thâm chậm rãi lên tiếng, “Người nào mà dám khi dễ em hả?”

Thiên Chi nhìn thấy vẻ mặt điềm tỉnh của anh, đầu quả tim đột nhiên cảm thấy ngọt ngào.

Nhưng ngay sau đó, cô cứ như ngày thường, bắt đầu vùng vẫy.

Đầu ngón tay phấn nộn của cô gái nhỏ gảy gảy trên da ghế sô pha, “Vậy cũng không thể trách em, anh không thể giả vờ như em không có mặt ở đây à?”

Ngay khi anh vừa mới bước vào cửa, anh đã lập tức bảo cô hãy đi ra.

Một cái nhìn sâu sắc đều không có.

Đôi khi Tống Kỳ Thâm làm ra rất nhiều chuyện giống như vậy, không biết có phải do trời xui đất khiến hay không.

“Không ngờ rằng em muốn đi dọa người khác, lại còn bắt người đó phải phối hợp với em sao?” Tống Kỳ Thâm chậm rãi lên tiếng, rồi kéo cô đến trước bàn làm việc.

“Nhưng em còn cố ý đợi lâu như thế mà.” Thiên Chi càng nghĩ càng không cam lòng, sớm biết như vậy cô đã lập tức hành động rồi.

Không cần phải sợ hãi rụt rè, còn cẩn thận tính toán thời gian khi nào anh lên đến nơi, thậm chí là trông chờ từng giây từng phút tin nhắn mật báo của trợ lý Hạ.

Thiên Chi thực sự không hiểu giữa chừng đã xảy ra chuyện gì.

Có trách thì phải trách đám nhân viên buôn chuyện bát quái đúng không?

Tống Kỳ Thâm lưu loát thu dọn bàn làm việc, nghe thấy thế vội ngẩng đầu lên, “Thế nào, em thực sự mong muốn làm điều gì đó thú vị trong văn phòng này à?”

Làm điều gì đó thú vị trong văn phòng.

Thiên Chi tình nguyện là mình đang nghe nhầm, lại bắt đầu nói sang chuyện khác, “Các nhân viên truyền tai nhau không phải tin đồn là được rồi, em thực sự đã bị sự việc lúc trước doạ sợ một phen.”

Mặc dù sự việc đấy đã được giải quyết ổn thoả.

Nhưng mà trong mấy ngày đó, Thiên Chi buồn bực đến mức tóc muốn rụng sạch.

Tống Kỳ Thâm nghe thấy lời nói này của cô gái nhỏ, thật lâu không lên tiếng, chỉ dùng một tay bắt lấy cô, Thiên Chi đầy đặn nhưng rất nhẹ, chỉ cần một vòng tay là đã có thể ôm trọn lấy eo cô.

Người đàn ông nọ ghé sát vào mặt cô, không nhanh không chậm lên tiếng, “Thực ra khi nghĩ đến chuyện này, thỉnh thoảng nghe một vài cuộc thảo luận như vậy, cũng không có cái gì là không tốt.”

“Dạ?” Đôi mắt hạnh của Thiên Chi chớp chớp.

Với giọng điệu quen thuộc này.

Cô gái nhỏ đột nhiên lại có một loại dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, một giây sau.

Tống Kỳ Thâm chậm rãi lên tiếng, với một giọng điệu mang theo sự dụ dỗ và lười biếng.

Hướng dẫn từng bước.

“Nếu như bọn họ đã nói như vậy, tại sao chúng ta không dứt khoát dập tắt tin đồn nhảm đó đi?”

?

!!!

Dập tắt?!

“Không được.” Thiên Chi đẩy anh, “Không thể ở chỗ này, chẳng phải bên ngoài vẫn còn có người sao?”

Trợ lý Hạ còn đang ở bên ngoài đó.

Màu sắc của trái ớt quỷ Ấn Độ nhanh chóng lan từ cổ đến tận vành tai Thiên Chi, cô dùng hết sức lực,  bắt đầu liều mạng giãy giụa, “Hơn nữa cũng không có cái kia.”

“Cái gì mà không có cái kia?” Giọng nói của Tống Kỳ Thâm thoáng mang theo sự nghi ngờ, có vẻ như không hiểu.

Thiên Chi có hơi ngượng ngùng, nhưng so với trước kia cô đã thân thiết với anh hơn rất nhiều, lúc này cô ghé vào bên tai Tống Kỳ Thâm, nói ra ba chữ.

“À?” Chỉ với một chữ duy nhất, âm cuối lượn quanh còn bị anh làm cho đến mức bách chuyển thiên hồi.

Người đàn ông nọ giống như cười mà không cười, chỉ nâng một nửa mí mắt, sau đó đứng thẳng người dậy, giữ khoảng cách với cô gái nhỏ, rồi ném đến một ánh mắt không nặng không nhẹ.

Tống Kỳ Thâm quay trở lại vị trí ban đầu, bắt đầu thu dọn sửa sang lại tài liệu, thoạt nhìn khá nghiêm túc, giọng điệu vô cùng vô tội, “Anh không hề có ý tứ đó, không ngờ em lại còn suy nghĩ đến mấy thứ như vậy.”

“……”

Thiên Chi ngây ngẩn cả người.

Cô đây là! Lần đầu tiên! Nhìn thấy! Người đàn ông có da mặt dày như thế này!!

Thiên Chi cứ im lặng rất lâu nhìn Tống Kỳ Thâm như vậy.

Cô cũng không nhổ một cọng lông nào của anh.

Toàn bộ sự tức giận của cô đổ dồn xuống dưới chân, từng chút từng chút tụ lại.

Rồi sau đó ——

Cô gái nhỏ dùng hết sức bình sinh đạp lên chân Tống Kỳ Thâm.

Không một chút do dự, thậm chí không mang theo bất kì sự thương tiếc nào.

Tống Kỳ Thâm cũng không buồn bực, nhìn thấy cô đã hoạt bát hơn trước kia rất nhiều, còn can đảm hơn một chút, khoé môi của anh hơi cong lên, “Anh thực sự không biết nên nói em như thế nào nữa.”

“Là anh luôn muốn chơi em mà.” Tống Kỳ Thâm không chỉ có rất nhiều ý nghĩ giống như con khổng tước, thậm chí anh dường như còn có rất nhiều sự ngụy biện.

“Nếu anh thực sự chơi em, em có thể chịu đựng được sao?” Người đàn ông nọ không nhanh không chậm lên tiếng trả lời.

Thiên Chi vội vàng vươn tay ra, che miệng anh lại, “Anh bớt nói một chút đi.”

Bởi vì bị che miệng, cho nên chỉ để lộ ra đôi mắt của người đàn ông này, trông cực kì câu hồn đoạt phách.

Đôi mắt đào hoa của Tống Kỳ Thâm sáng long lanh, rồi sau đó anh đưa lưỡi ra, quét một vòng trong lòng bàn tay cô.

Nhẹ nhàng, từng chút từng chút một.

Nhất thời cảm giác tê dại xen lẫn trong lòng bàn tay, một đường lan toả khắp tứ chi.

Bốn phía đều là anh.

Thiên Chi vội vàng thu tay về, giọng điệu cũng chợt trở nên mềm mại hơn, “Này!”

“Đừng kêu này, phải gọi là ông xã.” Tống Kỳ Thâm vẫn đang mỉm cười.

Sự nổi loạn của Thiên Chi đã hoàn toàn trổi dậy.

Hôm nay Tống Kỳ Thâm đừng hy vọng đến việc cô sẽ để ý đến anh!

Thiên Chi tránh sang một bên, không muốn nói chuyện với anh nữa.

Trong lúc Tống Kỳ Thâm đang thu dọn, ánh mắt cô gái nhỏ quét loạn xung quanh, rồi sau đó, bỗng nhiên dừng lại.

Trên bàn làm việc, có hai món đồ mà cô rất quen thuộc.

Trước khi cô xuất ngoại, đến lúc cô từ nước Pháp quay trở về, chưa bao giờ nhìn thấy qua chú heo con Bội Kỳ đó, cùng với —— cuốn sách nhỏ dưới danh nghĩa văn phòng thiết kế của cô.

“Hoá ra anh đặt nó ở đây à?” Cô ngước mắt lên, nhìn về phía anh.

Tống Kỳ Thâm đơn giản trả lời, mắt không buồn nâng lên, sau khi sắp xếp xong anh cầm một số tài liệu để mang về Nam Uyển xem, tâm tư không đặt trong lời nói của Thiên Chi, chỉ nói, “Sao thế, nhớ anh rồi à?”

“…….”

Cái con người này hình như không cùng sóng não với cô rồi.

*

Trên đường trở về, Tống Kỳ Thâm cũng không nói nhiều.

Dựa theo suy nghĩ của anh mà nói, đó chính là tiết kiệm lời nói để dùng vào nơi hữu ích hơn, nửa điểm lãng phí cũng không thể, hơn nữa một nửa chúng đã dùng cho việc dỗ ngọt cô gái nhỏ, để cô hợp tác với anh.

Thực ra trước khi làm bánh nhân thịt, Thiên Chi từng bảo mình khát nước, Tống Kỳ Thâm nghe xong, chỉ do dự một lúc, rồi sau đó ánh mắt dần chìm xuống.

Anh vào phòng bếp như thường lệ, lấy trong tủ lạnh ra một chai nước ép blueberry hiệu Dear DD cho cô.

Thiên Chi không hề đề phòng, chỉ cảm thấy hôm nay Tống Kỳ Thâm rất có lòng tốt, rõ ràng đã trễ như vậy rồi, mà anh còn cho phép cô uống nước ép blueberry.

Sau khi uống hết một chai, Thiên Chi cảm thấy chóng mặt, cái cảm giác say rượu lúc trước lại lặng lẽ xuất hiện.

Trong quá trình làm bánh nhân thịt, quả nhiên Thiên Chi giống y như trước kia vậy, cực kì chủ động.

Đợi đến khi mọi thứ lắng xuống, cổ họng của cô trở nên khô khốc.

Trong lúc ấy, Tống Kỳ Thâm lại cố tình mở một chai khác, tất cả chúng đều đổ xuống dưới, nói như thế nào nhỉ, trên tấm ga trải giường đều là hương vị của blueberry.

Vận mệnh chú định, Thiên Chi cảm thấy có gì đó không đúng, cho dù không quá rõ ràng, nhưng cô cũng phát giác ra được điều gì đó.

“Ông xã, rốt cuộc hôm nay anh đã cho em uống thứ gì.”

Tống Kỳ Thâm cũng không gạt cô, “Nói em là Bảo Bối ngốc, quả thực không sai chút nào.”

“Dạ?”

“Em ngốc quá, em không xem số liệu ghi trên chai nước đó à?” Tống Kỳ Thâm khẽ cười, “Đó là rượu blueberry, không phải là nước ép blueberry.”

Một câu nói vô cùng đơn giản như vậy, nó trực tiếp làm cơn buồn ngủ của Thiên Chi bay mất.

Nhưng dù cơn buồn ngủ đã biến mất, cô vẫn cảm thấy choáng váng.

Cô vốn là người không biết uống rượu, trước đó chính là một ví dụ điển hình khi cô uống phải một chút rượu.

Huống hồ, chuyện này Tống Kỳ Thâm cũng biết rõ.

Nhưng cho dù là như vậy.

Anh vẫn mặt không biến sắc mà cho cô uống sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK