• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Màn Thầu

Lục Uyển Đình không phân tâm quá lâu, bà trực tiếp dẫn Thiên Chi đi ra ngoài sảnh sân bay, tài xế đã sớm chờ sẵn ở đó.

“Trước đó mẹ từng nói……Mẹ thực sự sẽ không rời đi nữa sao?”

“Không đi nữa.” Lục Uyển Đình ấn Thiên Chi vào trong xe, sau đó chính mình cũng ngồi vào trong, đợi cho tài xế đóng cửa lại, Lục Uyển Đình mới giơ tay xoa thái dương, “Cũng đã bận rộn ngần ấy năm rồi, về sau mẹ chỉ muốn ở bên cạnh con, không có việc gì làm thì đi du lịch thôi.”

Nghĩ đến cả đời này, bà không còn bao nhiêu thời gian rảnh rỗi nữa.

Hiện giờ bà chỉ muốn cho bản thân mình một kỳ nghỉ dài hạn.

Lục Uyển Đình không rõ hành động này của Thiên Diêm là có ý gì, nhưng dù sao bà cũng đã vì tập đoàn Thiên Lục cống hiến nhiều tâm huyết như vậy, có thể nói là cúc cung tận tụy.

Nếu ông đã cho, thì bà tuyệt đối sẽ không già mồm cãi lão.

Bà sẽ nhận lấy chúng, nhưng không phải tất cả những gì Thiên Diêm đưa, sẽ không ít hơn, cũng không nhiều hơn, nếu bà cầm lấy chỉ lại phỏng tay thôi mà thôi.

Tạm thời hãy xem như đó là lòng tốt hiếm có của ông vậy, nhưng đám người trong ban hội đồng quản trị làm sao có thể cam tâm, càng không cần nói đến đám trưởng bối của nhà họ Thiên, bởi vì trước đó bọn họ đối với việc Thiên Diêm không có con trai, đã không ít lần thổi gió bên tai.

Thiên Chi lại không có hứng thú đến việc kế thừa gia nghiệp, cho nên Lục Uyển Đình cũng không có ý định ép buộc cô.

Nhắc đến phương viện này, Lục Uyển Đình đối với tình hình học tập gần đây của Thiên Chi, vẫn khá tò mò.

“Con không thông báo một tiếng, đã tự mình chạy đến nước Pháp suốt tận ba tháng trời.” Lục Uyển Đình nhìn con gái nhà mình, giọng điệu mang theo một loại cảm xúc không thể giải thích rõ, “Là ba tháng đó.”

Thiên Chi từ nhỏ đến lớn, tuy rằng không có ba mẹ bên cạnh bầu bạn, ngược lại những thứ khác không hề thiếu thốn, về phương diện vật chất, ăn uống, cái gì cũng là tốt nhất.

Nói một cách cẩn thận, cô vẫn có chút yếu ớt, cô cũng không phải dạng người yêu thích ra ngoài vui chơi.

Lần này cô tiền trảm hậu tấu, đợi đến khi nộp đơn cho nhà trường xong, cô mới nói cho Lục Uyển Đình biết.

Khi mẹ Thiên nghe tin, bà vừa bất ngờ lại vừa vui mừng.

Bất ngờ là vì Thiên Chi quyết định một mình ra nước ngoài, tuy rằng cô đi không bao lâu, nhưng mà từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.

Vui mừng ở chỗ, con gái của bà thực sự rất ưu tú.

“Vâng, con đã trải qua một khoảng thời gian tốt đẹp ở bên đó, chỉ là thời tiết không được tốt lắm.” Thiên Chi vừa mới về nước, đoán chừng trong nội tâm cất giấu quá nhiều chuyện, nhưng so với chuyện tương lai thì niềm vui khi được trở về nước đã chiếm thế thượng phong.

Dứt lời, cô ôm cánh tay của Lục Uyển Đình, đầu dựa vào bờ vai mềm mại của mẹ mình, đỉnh đầu hướng vào cổ Lục Uyển Đình cọ nhẹ, “Ba không trở về cũng không sao cả, có mẹ bên cạnh con là đủ rồi.”

Trước kia không có ai làm bạn, nếu hồi ức đã trôi qua, thì hãy để những chuyện đó theo gió bay xa đi.

Quãng đời sau này còn rất dài.

“Về sau con dự định như thế nào? Năm sau con tốt nghiệp rồi.”

“Con chuẩn bị thành lập văn phòng thiết của riêng mình, tuy rằng ở phương diện này con hoàn toàn không có kinh nghiệm, nhưng con vẫn muốn làm.” Thiên Chi nắm chặt hai tay mình, chậm rãi nói.

Trên thực tế ở phương diện tài chính, cô thực sự không cần quá lo lắng.

Từ khi còn bé, cô đã có một tài khoản riêng để bỏ tiền lì xì vào đó.

Ngày lễ thành nhân, cô còn có một ngân sách với số tiền đáng kể cho việc gầy dựng sự nghiệp.

Về sau lại được ba mẹ đưa cho một tấm thẻ không giới hạn.

Cho nên những vấn đề lớn còn lại chủ yếu nằm ở giai đoạn chuẩn bị.

Tất cả mọi thứ chỉ là cái hình thức ban đầu, nhưng nó không cũng chỉ dừng lại ở khía cạnh ban đầu này mà thôi.

Thiên Chi không muốn kéo dài thêm nữa, cô muốn ngay lập tức bắt tay vào việc chuẩn bị.

“Việc này có là gì? Con không có kinh nghiệm, nhưng vẫn còn có mẹ mà, hơn nữa còn có Kỳ Thâm.” Lục Uyển Đình mỉm cười, tiến đến gần bên tai Thiên Chi nói nhỏ, “Mẹ nghe nói nó vì muốn đến thăm con, đặc biệt đích thân bay sang Pháp một chuyến có đúng không?”

Thiên Chi gật gật đầu.

Lục Uyển Đình thấy vậy, tiếp tục kề sát tai Thiên Chi, thì thầm vài câu.

Thiên Chi cảm thấy lỗ tai của mình sắp nổ tung mất rồi, từ trước đến nay, ấn tượng của cô đối với Lục Uyển Đình chính là tao nhã cao quý.

Dáng vẻ này…..Trông thế nào cũng không giống như bây giờ.

Còn hỏi cái gì mà sinh hoạt vợ chồng có hài hoà không.

Nhưng chính là, sự đánh vỡ lúc trước ở Na Uy, tại thời điểm này, nó dường như đã có một chút cảm giác chân thật.

Những gì cô nhìn thấy vào đêm hôm đó, nó không phải là một giấc mơ.

Hơn nữa Thiên Chi cũng không thể bác bỏ được.

Cô cảm thấy mặt mình thật nóng, “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?”

Lục Uyển Đình nhìn thấy bộ dạng này của Thiên Chi, bà vuốt ve mu bàn tay cô, “Mẹ đây là đang quan tâm đến con đó!”

Trong lúc hai người trò chuyện với nhau, chiếc xe đã nhanh chóng chạy đến đại viện.

“Hôm nay nhà chúng ta mở tiệc, mẹ chỉ mời người của nhà họ Tống mà thôi, đến đây đón gió tẩy trần cho con.”

“Chỉ mới có ba tháng thôi mà, trôi qua nhanh trong một cái chớp mắt, vì sao còn phải làm tiệc đón gió tẩy trần ạ?” Thiên Chi có hơi hồ đồ, cô cứ tưởng rằng chỉ ăn một bữa cơm đơn giản là đủ rồi.

Lục Uyển Đình cười ha hả, “Mọi thứ phải chú ý đến nghi thức một chút, dù sao bên phía thông gia cũng đang rảnh mà.”

Không biết nghĩ đến cái gì, nhưng bà là một người có tầm nhìn sâu rộng, “Mặc kệ như thế nào, cũng không cần phải tiến từng bước một, thỉnh thoảng nên có chút lãng mạn mới tốt.”

Rồi sau đó, Lục Uyển Đình lại nói thêm một câu, “Chẳng hạn như việc bay sang Pháp vậy.”

Nghe đến đây.

Thiên Chi thực sự không thể tìm ra lời nào để phản bác lại.

*

Nhà họ Thiên.

Đèn đuốc sáng trưng.

Bởi vì trước đó Lục Uyển Đình đã mời mọi người đến, trong lúc Thiên Chi bước vào nhà, ba Tống mẹ Tống, còn có cả ông nội Tống đều đã có mặt ở đây.

Nhưng không nhìn thấy bóng dáng Tống Kỳ Thâm đâu cả.

Lục Uyển Đình nhìn ra được sự nghi hoặc của Thiên Chi, “Buổi tối Kỳ Thâm mới đến, con sốt ruột cái gì chứ?”

Thiên Chi mạnh miệng, “Con nào có, con không có sốt ruột.”

Nhưng việc Tống Kỳ Thâm đến trễ, anh cũng không thèm nhắn một tin trên Wechat nói cho cô biết.

Lục Uyển Đình chỉ mỉm cười không nói gì hết.

Sau khi Thiên Chi chào hỏi ba mẹ Tống xong, lập tức đến bên cạnh ông nội Tống.

Chẳng qua là Cố Oản Oản lại bắt đầu lôi kéo Thiên Chi tám chuyện bát quái.

Con người càng lớn tuổi, càng thích ồn ào náo nhiệt.

Càng không cần phải nói đến cái gọi là bí mật hào môn gì đó, có rất nhiều chuyện không tài nào ngờ đến.

Cố Oản Oản hứng thú bừng bừng, nhưng nói đến một nửa, bà ấy lập tức phát hiện sắc mặt của Lục Uyển Đình có điểm gì đó là lạ.

Ban đầu bà ấy cũng tự hỏi tại sao Thiên Diêm không có mặt ở đây, dù sao cũng là buổi tiệc do nhà họ Thiên tổ chức kia mà, tuy bề ngoài nói là buổi tiệc mừng Thiên Chi học xong quay trở về nước, nhưng cụ thể, khẳng định chính là cuộc gặp gỡ giữa các trưởng bối của hai nhà.

Chỉ là khi nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Uyển Đình, bà ấy rất biết thức thời chuyển đề tài.

Người còn chưa đến đông đủ, cả nhà đều đang chờ Tống Kỳ Thâm trở về.

Phải đợi anh đến đây, mới có thể bắt đầu buổi tiệc.

Thiên Chi vẫn còn đang cùng ông nội Tống nói về những chuyện thú vị ở nước Pháp, trong đại viện chợt vang lên tiếng động cơ xe, kéo dài rất lâu.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn bởi âm thanh đó.

Không phải ai cũng có thể lái xe vào trong đại viện, ngoại trừ những người sống trong đại viện mà thôi.

Có lẽ là Tống Kỳ Thâm đã trở về.

Lục Uyển Đình trực tiếp đứng lên, bảo dì giúp việc chuẩn bị thức ăn.

Cố Oản Oản hướng về phía Thiên Chi vẫy vẫy tay, giọng điệu phấn khởi, “Chi Chi, ông xã của con trở về rồi, còn không mau ra đón ông xã của mình đi.”

Thiên Chi lề mề, cô cúi đầu xuống, đúng lúc bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của ông nội Tống.

Ông nội ngồi trên xe lăn, tay đặt trên thành xe lăn, gõ cái được cái không.

Giọng điệu của ông cụ rất ôn hoà, chậm rãi lên tiếng, ý tứ trong lời nói hoàn toàn quá rõ ràng.

“Đứa bé này, nghe thấy mẹ con nói gì không, mau đi đi.”

Nghe thế, Thiên Chi cũng đành buông tay.

Nhưng đợi đến lúc cô đi đến cánh cửa, hướng mắt quan sát bên trong sân đại viện, ngay phía dưới táng cây ngô đồng, có một dáng người cao ráo đang tiến về phía này…….

Thiên Chi ngẩn người, đợi đến khi người nọ tiến đến gần, cô mới hồi phục lại tinh thần, hô lên.

“Ba.”

Cố Oản Oản đang ngồi trong phòng khách, giờ phút này, bà ấy ngồi đưa lưng về phía Thiên Chi.

Nghe thấy cách xưng hô đó, bà ấy và Tống Thanh Đình thoáng bất ngờ một lúc.

Mà người bất ngờ nhất, chính là bà ấy.

Tống Kỳ Thâm có cảm thấy mình quá đáng không hả? Khi bắt tiểu Thiên Chi gọi mình là ba như vậy??

Sau khi bất ngờ qua đi, bà ấy tự nhiên nảy sinh cảm giác bản thân mình phải thực hiện một sứ mệnh.

Hôm nay không bẻ gãy lỗ tai của cái thằng nhóc thối tha này!! Bà không phải là mẹ anh!!

Suy nghĩ như thế, Cố Oản Oản đứng dậy, xoay người lại, vừa mới chuẩn bị tiến lên phía trước, tầm mắt chạm đến người đàn ông đang đứng trước cửa, bà ấy nhất thời chết lặng.

Những lời răn dạy vừa lên đến miệng, nói ra cũng không được, mà không nói ra cũng không được.

Chúng bị nghẹn ở cổ họng, tiến thoái lưỡng nan, cực kì khó chịu.

Cũng may là Tống Thanh Đình phản ứng trước, “Thực hiếm thấy nha, trước đây dù thế nào ông cũng không chịu quay về nước, ngược lại hôm nay đúng là một chuyện hiếm thấy đấy.”

Thiên Diêm khẽ nâng mắt lên, liếc mắt nhìn ông ấy, rồi sau đó nhẹ vuốt cằm, bỏ mặt mọi người qua một bên, trực tiếp bước vào nhà.

Quả thực giống như lời ba Tống vừa nói, đó là một chuyện hiếm có.

Lần trước Thiên Diêm quay trở về nước, không biết đã là chuyện bao lâu rồi, lâu đến mức Thiên Chi cũng quên mất.

Thiên Chi vô cùng vui vẻ, theo sau cô trực tiếp chạy vào phòng bếp thông báo cho Lục Uyển Đình biết.

Lục Uyển Đình xoa thái dương, “Ba con trở về rồi sao?”

“Vâng ạ.” Thiên Chi lập tức trả lời, nói xong cô còn xem xét các món ăn hôm nay, “May quá, các món ăn đều đầy đủ.”

*

Bởi vì Thiên Diêm đột ngột quay trở về, bữa ăn hôm nay vô cùng quỷ dị.

Thần sắc Lục Uyển Đình tự nhiên, còn Thiên Diêm vẫn trước sau như một trưng ra một bộ mặt lạnh lùng như băng.

Hai người ngồi cách xa nhau, từ lúc bắt đầu buổi tiệc cho đến bây giờ, không ai nói với ai câu nào.

Tất cả mọi người đều không lên tiếng, chỉ biết im lặng cúi đầu.

Thỉnh thoảng ba Tống và mẹ Tống có tương tác với nhau, tác động qua lại một chút, thêm vào đó, chính là việc Thiên Chi gắp thức ăn cho ông nội Tống.

Trong lúc ăn được một lúc, Cô Oản Oản nói một câu như thế này, “Chao ôi, vẫn cứ cảm giác thiếu thiếu gì đó?”

“Rượu đỏ à? Không được uống.” Tống Thanh Đình liếc mắt nhìn Cố Oản Oản một cái, trực tiếp cự tuyệt.

Thiên Chi cũng cảm thấy thiếu cái gì đó.

Nghĩ như vậy, cô chợt liếc nhìn đến cái điện thoại đang nằm ở một bên.

Cách đây không lâu, cô đã nhắn cho Tống Kỳ Thâm một tin.

Bảo rằng tất cả mọi người đều đã có mặt ở nhà họ Thiên, đang chờ anh về dùng bữa.

Đúng vậy.

Thực sự là thiếu cái gì đó.

Thiếu một người sống sờ sờ còn chưa đến!

Bởi vì sự xuất hiện của Thiên Diêm đã khiến cho mọi người không ai nhớ đến việc ấy, vốn dĩ là muốn nghênh đón Tống Kỳ Thâm kia mà.

Thiên Chi thiếu chút nữa hộc máu, cảm thấy thật buồn cười, “Chúng ta hình như đã quên mất việc chờ anh Kỳ Thâm rồi.”

Nghe xong lời nói này của cô.

Tất cả mọi người ngồi trên bàn lại im lặng.

Một giây sau, cánh cửa nhà chậm rãi mở ra.

Tống Kỳ Thâm mang một thân gió lạnh tiến vào nhà, cũng đã cắt đứt khung cảnh nhìn có vẻ vui vẻ hoà thuận ở trong phòng ăn.

Anh nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt trực tiếp dán thẳng đến cái người đang ngồi ở bàn tròn, cô gái nhỏ trông cực kì ngốc nghếch.

Tống Kỳ Thâm không câu nệ gì, cứ nhìn thẳng như vậy, một lần nữa ánh mắt quét qua từng người ngồi trên bàn.

Thời điểm nhìn đến Thiên Diêm, anh chợt dừng lại một chút.

Những trường hợp như vậy đã thấy rất nhiều lần, cho nên Tống Kỳ Thâm không suy nghĩ gì nhiều.

Chỉ có điều, bầu không khí này thực sự quá mức quỷ dị.

Tống Kỳ Thâm nhấc chân tiến về phía trước, ánh mắt dừng lại trên bàn ăn chỉ trong một cái chớp mắt, theo sau anh nhìn đến Thiên Chi, “Đây chính là như lời em nói đợi anh trở về cùng nhau dùng bữa đó hả?”

Thiên Chi:……..

Điều này thực sự không thể giải thích rõ được.

Tống Kỳ Thâm chào hỏi các trưởng bối xong, lại thăm hỏi ông nội Tống hai câu, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Thiên Chi.

“Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?” Anh nói xong, hơi nhích người lại gần, thấp giọng hỏi nhỏ một câu.

Thiên Chi nhìn xung quanh, ấn vai anh một chút, muốn đẩy anh ra, “Chuyện gì cũng có lý do của nó, đợi chút nữa…..Chút nữa sẽ giải thích.”

Tống Kỳ Thâm dựa theo động tác của cô, càng tiến đến gần hơn.

Hai tháng không gặp, mùi hương hoa sơn chi trên người cô càng ngày càng thơm ngào ngạt.

Đừng nhìn bề ngoài Tống Kỳ Thâm thuộc dạng người tự phụ và biết kiềm chế, lại còn mang dáng vẻ đẹp trai lạnh lùng, nhưng thực ra trong đầu đã sớm âm thầm khi dễ cô gái nhỏ mấy lần.

Loại khi dễ này, trong hai tháng xa cách, càng được khuếch đại đến vô hạn.

“Dùng bữa tối xong cùng anh quay về nhà họ Tống.”

“Dạ?” Bởi vì bầu không khí quỷ dị trên bàn ăn, Thiên Chi cố gắng giảm âm thanh thấp xuống.

Tống Kỳ Thâm cũng bắt chước theo cô hạ giọng, đưa tay ôm lấy vai cô, theo sau dần dần siết chặt lại, “Đêm nay đến phòng anh.”

————-//——//————-

* Tác giả có lời muốn nói:  Bảo Bối Ngốc: Đến phòng anh làm gì?

Tống Khổng Tước: Làm được cái gì, đều sẽ làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK