Hành trình làm sinh viên trao đổi đến nước Pháp của Thiên Chi, rất nhanh đã được phê duyệt.
Thành tích học tập trước đây của cô chỉ ở mức trung bình trở lên, nhưng mà biểu hiện gần đây lại vô cùng xuất sắc. Chưa kể đến số điểm chuyên ngành khá cao, mà lại còn đoạt giải thưởng vàng trong cuộc thi thiết kế toàn quốc, từng hạng mục vinh dự xếp chồng lên nhau, nếu đánh giá toàn diện, đương nhiên Kinh Đại sẽ chọn cô trở thành một trong số những đối tượng được làm sinh viên trao đổi.
Bởi vì từ nhỏ cô đã được cho học rất nhiều ngôn ngữ, khi lên năm hai cô còn tham gia kỳ kiểm tra đặc biệt về trình độ ngôn ngữ, còn đạt được giấy chứng nhận xuất sắc nhất, cho nên điều này đảm bảo khả năng giao tiếp bằng các ngôn ngữ khác của cô sẽ không gặp bất kì cản trở nào.
Do thời gian gấp rút, sau khi nộp đơn, nhân viên nhà trường lập tức tiến hành xét duyệt, tiến đến lại trao đổi hồ sơ cùng bằng cấp cho trường ISIPCA bên Pháp xác nhận, vì vậy cũng không mất quá nhiều thời gian.
Thiên Chi mới vừa khai giảng, chỉ học ở Kinh Đại được gần một tháng, trước khi lên đường đi sang Pháp.
Vốn dĩ mọi người trong phòng ký túc xá không thể gặp mặt nhau nhiều là vì lịch trình học tập của mỗi người luôn bận rộn, kỳ nhập học mới còn chưa ở chung với nhau được bao lâu, thì Thiên Chi lại phải rời đi.
Thời gian ba tháng, tương đương với toàn bộ học kỳ sau của năm ba, chờ sau khi Thiên Chi quay trở về, có lẽ học kỳ này cũng đã sắp kết thúc.
Bởi vì luyến tiếc, cho nên ba người trong phòng ngủ muốn mời Thiên Chi ra ngoài ăn một bữa cơm.
Trước lúc đi dùng bữa, Thiên Chi nhìn bộ dạng đa sầu đa cảm của Đường Thu Thu, cô chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi, “Buồn rầu gì chứ, cũng không phải sau này sẽ không gặp lại nhau nữa đâu.”
“Chẳng phải đợi khi cậu trở về đã gần nghỉ hè mất rồi, sau khi nghỉ hè xong chính là năm cuối, thời gian gặp mặt nhất định sẽ càng ngày càng ít, tớ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy buồn rầu rồi.” Đường Thu Thu vừa nói vừa giả vờ giả vịt lau nước mắt một phen.
Bùi Anh hừ hừ hai tiếng, “Chi Chi, cậu ngàn vạn lần đừng tin lời của Đường Thu Thu, cậu ta chỉ nói như thế thôi, qua hai ngày nữa lại giống như con ngựa hoang xúc dây cương vậy, tự do tự tại.”
“Ai là con ngựa hoang hả? Cũng không cuồng dã bằng ai kia, lần trước có người nào đó cùng Diệp nam thần đứng dưới lầu hôn nhau mãnh liệt, ngay cả một người lạnh nhạt như anh ta, đều bị cậu…..Đều bị cậu…..Ôi khuôn mặt già nua của tớ lại đỏ lên rồi, lúc ấy tớ không dám gọi cậu.” Đường Thu Thu thoải mái vênh váo, trực tiếp ném một câu trở về.
Khuôn mặt Bùi Anh đỏ lên, hiếm khi lại thẹn thùng như vậy, “…….Chắc cậu nhìn lầm rồi đó.”
“Vậy sao, chúng tớ nhìn lầm à, có lẽ chúng tớ nhìn lầm mất rồi, dù sao topic hot đó vẫn còn đang nằm trên diễn đàn đấy, còn đính kèm theo cả hình ảnh minh họa nữa, chao ôi, hai người trong ảnh lớn lên giống các cậu quá nhỉ.” Thư Hoà ngồi một bên cắn hạt dưa, còn lên tiếng phụ hoạ một câu.
Bùi Anh giận dỗi liếc mắt nhìn hai người một cái, “Không nói đến chuyện này nữa, hai người các cậu cũng mau mau thoát ế đi.”
(*Trong raw dùng từ “Thoát đơn”: là từ mới lưu hành trên mạng, chính là nam tìm được bạn gái, nữ tìm được bạn trai, bắt đầu yêu đương, tạm biệt cuộc sống độc thân. Nên mình dùng từ thoát ế cho thuần việt.)
Đường Thu Thu đi tới khoát cổ Bùi Anh, “Bây giờ cậu chịu thừa nhận rồi à?? Tiểu Bùi ba năm kháng chiến của cậu đã thành công vang dội như vậy, cũng không thấy cậu mời chúng tớ một bữa cơm nào cả!!”
Bùi Anh bám riết không tha theo đuổi Diệp Vân Khai ba năm, vốn dĩ cô ấy đã sắp bỏ cuộc, nhưng không biết như thế nào, đến cuối cùng cô ấy cũng chờ được ngày mây tan để nhìn thấy trăng sáng, bọn họ còn ở bên nhau được một khoảng thời gian rồi.
Khi ấy các bài đăng trên diễn đàn của Kinh Đại đều liên quan đến hai người bọn họ, chỉ với cái chủ đề ấy thôi đã có thể xây dựng được cả một toà nhà. Dù sao bông hoa cao lãnh cũng đã phá giới, tất cả sinh viên trong trường nghe thấy tin tức này, không muốn bàn tán sôi nổi cũng không được.
Trận này Bùi Anh trực tiếp trở thành nhân vật trung tâm trong trường.
Ngược lại Thu Hoà không kích động như Đường Thu Thu, sau khi nghe Bùi Anh nói xong, cô ấy cảm thấy hạt dưa này không còn thơm ngon nữa, không hiểu vì sao chợt rùng mình một cái.
“Được rồi, tớ chỉ một lòng học tập, về phương diện này thực sự không dám nghĩ đến, trước đó còn ảo tưởng muốn thoát ế, nhưng gần đây đọc những tin tức kết hôn ở trên mạng, tớ dứt khoát tiếp tục FA.”
Thiên Chi nghe bọn họ nói đến chuyện này, cô buông đũa xuống, cầm chai nước ép blueberry đặt ở trước mặt mình lên, vẻ mặt nghiêm trang, giọng điệu trịnh trọng, “Chúng ta cạn ly nhé? Sau đó……Tớ muốn nói cho các cậu biết một chuyện rất quan trọng.”
Nhất thời ba ánh mắt sáng như đuốc quét qua.
Nhìn dáng vẻ cầm chai nước ép blueberry khá nghiêm túc của Thiên Chi, bọn họ cũng sôi nổi cầm ly đặt trước mặt lên, ý tứ muốn cùng Thiên Chi cạn ly.
“Thực ra có một chuyện tớ chưa nói với các cậu, tớ và vị kia nhà tớ đã sớm lãnh giấy kết hôn.”
“………”
Mặt ba người nọ:?
Thư Hoà: “Không phải chứ…….Tớ có hơi sợ rồi đó!”
Đường Thu Thu: “Lãnh giấy? Kết hôn hả? Cậu cùng vị kia thực sự đã kết hôn!! Qua loa như thế!!”
Bùi Anh: “Tiền trảm hậu tấu? Cậu còn trẻ tuổi như vậy! Cậu thế mà đã bước vào nắm mồ hôn nhân rồi!!”
Ba người đồng loạt lên tiếng, trọng điểm cũng không giống nhau.
Sau khi Bùi Anh kích động xong, lý trí lập tức khôi phục lại, cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói, “Nếu bản thân mình đã nhận định là người đó, kết hôn sớm một chút cũng không có gì là không tốt cả, bọn cậu sống chung với nhau có ổn không?”
Có nhiều khi Thiên Chi đối với một số chuyện không mấy bận tâm, nhưng nó không có nghĩa, cô là một người không có chủ kiến.
Lúc trước mỗi cuối tuần cô đều quay về nhà, chính là muốn bồi dưỡng tình cảm với anh.
“Đúng vậy, sống chung cũng không tệ lắm, hôm nay tớ nói với các cậu chuyện này là vì, chờ sau khi tớ bồi dưỡng từ bên Pháp trở về, tớ và anh ấy sẽ mời các cậu một bữa cơm nhé, nhân tiện giới thiệu cho các cậu quen biết một chút.” Thiên Chi uống một ngụm nước blueberry, đôi mắt cong cong.
Đường Thu Thu nghe đến đây, chợt hứng thú, “Cuối cùng cậu cũng chịu cho gặp mặt rồi à! Nghe giọng nói của anh ta trầm ấm như vậy, nhất định lớn lên rất đẹp trai nha!”
Thiên Chi nghe thấy thế trong lòng ngầm thừa nhận, nhưng lời nói ra từ trong miệng cô lại là, “Ha ha, tạm thôi.”
Bùi Anh và Thư Hoà nghe đến đây cảm thấy có điểm không thích hợp, “Tại sao cậu có thể nghe thấy được giọng nói đó? Các cậu quen biết nhau à?”
Đường Thu Thu vung bàn tay lên, “Nói quen biết thì cũng không phải, tớ chưa nhìn thấy mặt người đó. Không phải lúc trước bọn tớ có đến thành phố Z thi đấu à, sau đó tớ lôi kéo Thiên Chi đi ngắm trai đẹp, cuối cùng lại uống say, không biết như thế nào, vị kia nhà cậu ấy cũng xuất hiện, nghe lớp trưởng nói là, khiêng cậu ấy giống như khiêng một cái bánh nướng lớn.”
Khiêng bánh nướng lớn.
Thiên Chi:……
Lúc ấy Tống Kỳ Thâm chính là khiêng cô trở về sao?
“Sau đó, trong lúc tớ và Chi Chi nói chuyện điện thoại lại bị anh ta bắt gặp ngay tại trận.” Đường Thu Thu nói đến chuyện này, cũng không cảm thấy xấu hổ sau khi bị bắt ngay tại trận, chỉ nói, “Nói thật, giọng nói đó thực sự rất êm tai, tớ có lý do để hoài nghi là vị kia nhà cậu đang ghen tị đó, nếu không tại sao anh còn trực tiếp lên tiếng, còn không phải là bị ngâm trong hũ dấm à ——”
Thiên Chi đã kịp thời dừng lại sự tổn hại, cắt đứt lời nói của Đường Thu Thu, “Đừng nói nữa, sau khi từ nước Pháp trở về sẽ để mọi người gặp mặt nhau!”
Hiếm khi thấy Thiên Chi kích động như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt ba người mang theo một chút tinh nghịch, trực tiếp nhìn qua.
Bốn người trò chuyện, tâm sự với nhau, thoáng một cái đã đến buổi tối, có lẽ gần 7 hoặc 8 giờ tối rồi, nhưng ký túc xá của Kinh Đại lại đóng cửa vào lúc 10 giờ, nếu đi bộ trở về sẽ không kịp thời gian.
Sau khi rời khỏi tiệm ăn, Bùi Anh nhận một cuộc điện thoại, liền vội vàng rời đi, còn bảo không cần chờ cô ấy về.
Thư Hoà theo thường lệ sẽ đến thư viện tự học để chuẩn bị cho kỳ thi, cô ấy quả thực có rất nhiều chứng chỉ cần phải lấy.
Đường Thu Thu bận một số việc ở câu lạc bộ, hôm nay cô ấy phải rút chút thời gian để đi đến đây, sau khi ăn xong cũng lập tức rời đi.
Bởi vậy trên đường trở về, chỉ có mộtt người xem như tương đối nhàn rỗi chính là Thiên Chi.
Chỉ vài ngày nữa cô phải lên đường sang Pháp, sau khi trải qua khoảng thời gian bận rộn gửi tài liệu, ngược lại cô không còn chuyện gì để làm nữa.
Thiên Chi bước nhanh về phía ký túc xá, cô vội vàng trở về để gọi video call với Tống Kỳ Thâm.
Kể từ đêm hôm đó, hai người cứ đến buổi tối, là không thể rời điện thoại được, ngay cả khi cô muốn cúp máy, Tống Kỳ Thâm nhất quyết không cho phép.
Đông đi xuân đến, một mùa đông giá lạnh lại trôi qua, cái se lạnh đầu xuân vén mở lên tấm mạng che của một năm mới.
Mặc dù buổi tối vẫn khá lạnh, nhưng thời tiết không còn lạnh lẽo như lúc trước nữa.
Trong lúc Thiên Chi băng qua đường cái, vừa đi đến cửa khu ký túc xá của Kinh Đại, cô nâng mắt lên đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bên cạnh chiếc siêu xe sang trọng, có một người đàn ông đẹp trai ôm một cô gái ngay trước xe, hai người đang hôn nhau.
Có lẽ do cô quan sát khá lâu, khi cô đi ngang qua hai người bọn họ, người đàn ông kia ngước mắt lên liếc nhìn cô, anh ta lập buông cô gái trong lòng mình ra.
Sau đó anh ta tựa như đang dò hỏi, giọng nói quả quyết của anh ta vang lên.
“Chi Chi?”
Thiên Chi vốn định giả vờ như không nhìn thấy, bị gọi tên như vậy, cô chỉ có thể quay người lại một cách tượng trưng, nhìn Lâm Diễm Chi khẽ gật đầu.
Lâm Diễm Chi nhận thấy người nọ thực sự là Thiên Chi, anh ta lập tức đẩy cô gái trong lòng mình ra, tiến lên vài bước, đi đến trước mặt cô.
“Anh còn nghĩ đến việc biết đâu chúng ta sẽ chạm mặt nhau, không ngờ rằng lại trùng hợp như vậy?” Lâm Diễm Chi cong môi, muốn tiến lên vỗ đầu Thiên Chi, nhưng cô đã tránh đi.
Thiên Chi nâng cằm hướng về phía cô gái kia, “Bạn gái của anh còn đang đứng ở đó kìa.”
Ý bảo anh ta không nên động tay động chân với cô.
Lâm Diễm Chi cà lơ phất phơ nói, “Bạn gái cái gì, không phải, em không cần bận tâm đến cô ta.”
Thiên Chi nghi hoặc nhìn về phía cô gái kia, lại nhìn thoáng qua Lâm Diễm Chi, trong lòng âm thầm oán trách.
Hôn cũng hôn rồi, còn dám nói không phải là bạn gái.
Cô gái kia thoạt nhìn có chút quen mắt, hình như là sinh viên của khoa mỹ thuật hội hoạ, lớn lên trông rất thanh thuần.
Hiện giờ lại bị Lâm Diễm Chi bỏ rơi, cô ta một mình đứng ở nơi đó, chỉ mặc một chiếc váy liền thân mỏng manh, đứng co ro trong gió rét, có lẽ là rất lạnh.
Tuy không tán thành với cách làm của Lâm Diễm Chi, nhưng Thiên Chi cũng không thể nói bất kì điều gì.
Có đôi khi người tình ta nguyện, đều là lựa chọn riêng của người ta.
“Tại sao em lại trở về muộn như vậy?”
“Em và bạn cùng phòng ra ngoài dùng bữa.” Thiên Chi xem thời gian trên điện thoại, nghĩ đến việc còn phải gọi video call cho Tống Kỳ Thâm, cô trực tiếp vẫy tay chào tạm biệt, “Được rồi, anh mau qua đó đi, đừng để con gái nhà người ta chờ đợi như thế.”
Bây giờ đến phiên Lâm Diễm Chi nghi ngờ, từ trước đến nay người chậm chạp như Thiên Chi mà hôm nay lại vội vàng muốn rời đi như vậy, rõ ràng trông bộ dạng của cô như thể không thể chờ thêm được nữa.
“Em chạy đi đầu thai à?”
Thiên Chi không thèm để ý đến anh ta, trước khi đi cô còn đá lên một viên đá nhỏ, nó trực tiếp bay thẳng về phía Lâm Diễm Chi.
Trúng vào giữa đầu gối, lực đạo không nhỏ, Lâm Diễm Chi đau đến mức nhe răng trợn mắt.
*
Sau khi Thiên Chi bay sang Pháp, Tống Kỳ Thâm dứt khoát bắt đầu hình thức sống tại Tống thị.
Phòng nghỉ của tổng giám đốc khá rộng lớn, còn được trang bị đầy đủ tiện nghi, cho nên Tống Kỳ Thâm không có ý định quay về nhà.
Thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào muốn làm việc tăng ca, ở lại đây cũng xem như khá thuận lợi.
Đôi khi anh sẽ thức trắng đêm không ngủ để bàn bạc hợp đồng, thậm chí đến tận hai ba đêm không ngủ.
Nhưng lịch làm việc và thời gian nghỉ ngơi của trợ lý Hạ lại bị đảo lộn, người đầu tiên xuất hiện quầng thâm mắt, đó chính là anh ta.
Trái lại Tống Kỳ Thâm thần thái sáng ngời, tràn đầy hăng hái.
Hiện giờ, Tống thị từ trên xuống dưới, các nhân viên chỉ cần lén liếc mắt nhìn qua ông chủ nhà mình đều cảm thấy, dạo gần đây tâm tình của Tống tổng xem như không tệ.
Tuy phải tăng ca nhiều hơn một chút, nhưng bên trong nhóm chat của nhân viên công ty, sẽ luôn được trợ lý phát các loại bao lì xì.
Số tiền không nhỏ, cực kì hào phóng.
Ngay cả khi muốn phàn nàn, cũng không có điểm gì để phàn nàn cả.
Thời điểm trợ lý Hạ bị gọi vào văn phòng, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy trên cái bàn làm việc bằng gỗ màu nâu sẫm của ông chủ nhà mình, bày biện một món đồ như vậy.
Chú heo con xanh xanh hồng hồng được đặt ngồi ngay ngắn trong văn phòng.
Ngược lại, trông có vẻ không thích hợp lắm.
Từ khi phu nhân sang Pháp, Tống tổng đã mang chú heo con này đến đây, đặt ngay trên bàn, gần nơi để các chồng tài liệu, chỉ cần nâng mắt lên là có thể nhìn thấy nó.
Mà ông chủ nhà mình mỗi ngày đều thừa dịp anh ta không chú ý đến, nghĩ rằng sẽ không có ai phát hiện, lập tức nắm lấy cái đuôi nhỏ của chú heo con.
Người đàn ông đẹp trai tự phụ kia, đang đưa tay vuốt ve chú heo con đó, trợ lý Hạ gần như nghĩ rằng mình bị hoa mắt rồi.
Tuy nhiên lúc trước Tống Kỳ Thâm đã từng có tiền lệ yêu cầu anh ta đặt một chiếc xe tải chở đầy heo con Bội Kỳ, cho nên vào giờ phút này, việc làm ấy không khó để lý giải.
Đại khái chính là nhìn vật nhớ người.
Sau một tháng giằng co, trợ lý Hạ từ cú sốc ban đầu, đã tập dần với thói quen chết lặng.
Có đôi khi, chỉ cần tập làm quen với nó là ổn rồi!
“Trợ lý Hạ.”
“Vâng, Tống tổng.” Trợ lý Hạ miễn cưỡng đem ánh mắt đang đặt trên người chú heo con Bội Kỳ thu về, lấy lại bình tĩnh, trả lời một câu như vậy.
Tống Kỳ Thâm mặc cái áo sơmi phẳng phiu, đầu ngón tay thon dài xoay cây bút, giọng điệu nhàn nhạt, nói đến một chủ đề không liên quan đến công việc, “Cậu nói thử xem, nếu một người bình thường cứ cách ba ngày sẽ gửi đến năm tin nhắn, nhưng đột nhiên gần đây không gửi tin nhắn nào nữa, là bởi vì sao?”
Còn có thể bởi vì sao nữa?
Trợ lý Hạ không hề suy nghĩ lập tức trả lời, “Bởi vì quá bận.”
“Hả?” Giọng điệu của Tống Kỳ Thâm chợt thay đổi, hỏi tiếp, “Chỉ vậy thôi sao? Hay để tôi nói rõ hơn nhé, lúc trước rất nhiệt tình, nhưng bây giờ lại khác trước, là bởi vì sao?”
“Nếu như lúc trước rất nhiệt tình, nhưng hiện giờ không còn nhiệt tình nữa, có lẽ đối phương đã gặp điều gì đó khiến họ nhiệt tình hơn.” Trợ lý Hạ nói xong, còn nói một câu khẳng định, “Nói tóm lại, chính là đứng núi này trông núi nọ, gặp được thứ tốt hơn.”
Tống Kỳ Thâm xoay cây bút “Lạch cạch” tiếng bút rơi xuống bàn.
Vận mệnh chú định, trợ lý Hạ cảm thấy rằng có khả năng mình đã nói sai điều gì đó, “À………Tống tổng, ngài đừng suy nghĩ quá nhiều, ý của tôi là, có lẽ đối phương bận rộn quá nhiều việc mà thôi.”
Tống Kỳ Thâm mắt cũng không buồn nâng lên, “Trợ lý Hạ, cậu có bạn gái chưa?”
Lần đầu tiên được quan tâm như vậy, trợ lý Hạ thụ sủng nhược kinh*, “Vẫn chưa có ạ.”
(*Thụ sủng nhược kinh: được quan tâm mà cảm thấy lo sợ.)
“Sau này vào trong nhóm chat của công ty, cậu hãy tự mình đăng một tin tìm bạn đời đi, vào trong đó để giải quyết vấn đề hôn nhân đại sự của cậu.”
Trợ lý Hạ:?
*
Tháng tư ở Versailles, Pháp. Thời tiết ôn hoà dễ chịu.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, vạn vật đầy sức sống.
Nhưng Thiên Chi không có thời gian dư thừa để ngắm nhìn cảnh đẹp.
Từ lúc đặt chân đến Pháp, cô thậm chí còn không đi dạo hay chiêm ngưỡng thành phố này, phải vất vả lắm mới có được một ngày nghỉ, cô chỉ ru rú trong phòng trọ, cô đã quen với việc nằm ườn trong phòng rồi.
Gần một tháng, cô cùng hai nữ sinh khác đến đây trao đổi bị phân vào các lớp khác nhau.
Cô phải chạy đi chạy lại giữa trường học, phòng thí nghiệm và các cơ sở trồng hoa, vô cùng bận rộn.
Nhưng nội tâm cô vẫn giữ được sự yên bình, cho nên đối cường độ học tập cao như vậy, Thiên Chi vẫn có thể tiếp thu tốt.
Hơn nữa ở trong nước, cũng có những người luôn ủng hộ cô, vì vậy bất luận là phương diện tinh thần, hay phương diện vật chất, Thiên Chi cực kì thoả mãn.
Hôm nay, sau khi rời khỏi khu vực đào tạo, cô trực tiếp quay về phòng trọ.
Vốn dĩ ban đầu trường học điều chế nước hoa cao cấp này chỉ chiếm một diện tích nhỏ, nhưng chỗ ở dành cho sinh viên rất sang trọng, mà các cô đến đây trao đổi chỉ với mục đích học tập, càng không cần nói đến việc được sắp xếp một chỗ ở tốt.
Những người có thể đến Pháp trao đổi, trên thực tế điều kiện gia đình không tệ, huống chi trong trường còn có các khoản trợ cấp bồi dưỡng nhân tài.
Thiên Chi không bị hạn chế về phương diện chỗ ở, cô trực tiếp thuê một căn hộ khá sang trọng trên đại lộ lớn gần trường học, sống một mình.
Thực ra cô cũng có thể ở chung phòng với các các sinh viên trao đổi khác, nhưng hai nữ sinh đó không muốn thuê phòng quá đắt đỏ, hơn nữa bọn họ đã sớm thương lượng sống cùng một chỗ với nhau, đương nhiên bọn họ phải chọn cách tách ra khỏi Thiên Chi.
Dù sao chí phí để sinh hoạt trong ba tháng này, cũng không rẻ chút nào, thậm chí phải nói là rất cao.
Bởi vì tấm thẻ cô quẹt là thẻ của riêng cô, tiền mà cô dùng chính là tiền của nhà họ Ngàn, cho nên cô quẹt thẻ không hề chớp mắt, cũng không có bất kì gánh nặng nào.
Lúc trước cô không chi xài vào việc gì cả, tuy lần này cô đã dùng tài nguyên của ba mẹ cho phương diện học tập bồi dưỡng, vì vậy không có ai phản đối hay ý kiến gì cả.
Sắc trời dần chuyển tối, mùi thơm thoang thoảng của bánh mì từ tiệm bánh ngọt trên đại lộ lớn truyền đến, bay thẳng vào trong khoang mũi.
Suốt một này hôm nay Thiên Chi toàn ngửi mùi hoa, giờ phút này, cho dù là hương thơm ngọt ngào, cũng không thể vực dậy nổi hứng thú của cô.
Cô khép chặt áo khoác lại, sau đó tiến vào đại sảnh, trực tiếp bước vào thang máy, quay lại về căn hộ của mình.
Vừa mới bắt đầu có hơi không thích ứng kịp, nhưng dần dần về sau, cuộc sống đã đi vào quỹ đạo.
Mấy ngày cô và Tống Kỳ Thâm không liên lạc gì với nhau, cô đã lén hỏi thăm trợ lý Hạ cùng Lâm Diễm Chi, biết được gần đây anh rất bận rộn, cho nên cô không muốn quấy rầy anh.
Đúng lúc, cô cũng đang bận rộn.
Dù nói như thế nào, chỉ cần trải qua ba tháng sống ở đây, kết thúc chương trình học là cô có thể quay trở về nước rồi, còn có một tương lai tươi sáng.
Bởi vì điều này, Thiên Chi luôn có một loại cảm giác thích thú.
Trong lúc suy nghĩ, vừa khéo thang máy cũng đã lên đến tầng mà cô sống.
Kỳ thực trị an ở bên đây không được tốt lắm, luôn xảy ra việc cướp bóc, cảnh sát tuần tra không hoạt động thường xuyên, có đôi khi tình trạng này sẽ được ngăn chặn, nhưng không bao lâu nó vẫn phát lại.
Thiên Chi đã chọn căn hộ có vị trí tốt nhất, trị an luôn rất tốt, mọi thứ đều được đảm bảo, cho nên cô chưa bao giờ phải lo lắng đến chuyện đó.
Nhưng dù sao vẫn còn những mối tai hoạ tiềm ẩn, trước lúc cô sang Pháp, Tống Kỳ Thâm đã mua cho cô rất nhiều đồ phòng thân để chống yêu râu xanh, chủ yếu là gậy chích điện và bình xịt hơi cay.
Vốn dĩ Thiên Chi không muốn mang chúng theo bên người, nhưng không thể phụ tấm lòng của anh, bình thường khi đi ra ngoài cô sẽ bỏ vào túi xách một bình xịt hơi cay, có kèm theo còi cảnh báo bất khả chiến bại.
Trong lúc cô bước ra khỏi thang máy, còn chưa đi đến trước cửa căn hộ của mình, cô nhạy cảm phát hiện ra điểm bất thường.
Có lẽ do giác quan thứ sáu của phụ nữ quấy phá, bình thường bên trong hành lang yên tĩnh đến dị thường, nhưng hiện giờ hình như có tiếng hít thở.
Thiên Chi có khứu giác rất nhạy bén, cô thậm chí còn ngửi thấy được một mùi hương khác thường.
Giá thuê căn hộ ở đây rất cao, một tầng chỉ có một căn hộ.
Ngày thường luôn được bảo vệ nghiêm ngặt, cô còn trả các khoản phí tựa như bảo vệ tài sản, cho nên sử dụng dịch vụ này phải an toàn hơn mới đúng chứ.
Nhưng khi cô lấy chìa khoá chuẩn bị mở cửa, quả nhiên sau lưng xuất hiện một tiếng động nhỏ.
Thiên Chi cố ý dừng động tác lại, tiếng động ở phía sau lưng cũng dừng lại theo.
Việc này làm cho cô không muốn suy nghĩ nhiều cũng không được.
Cho dù tâm trí rối loạn như thế nào, vẫn không thể ngăn chặn nổi bản năng của Thiên Chi, cô cố gắng bắt buộc bản thân mình phải bình tĩnh.
Cô cố tình làm một động tác giả như đang xoay chìa khoá, nhưng bàn tay còn lại len lén di chuyển đến cái túi xách đeo bên người.
Tại thời điểm mấu chốt, Thiên Chi vẫn còn đang suy nghĩ đến lời nói của Tống Kỳ Thâm, quả nhiên anh đã dự doán trước được tình hình này.
Vào khoảnh khắc ánh đèn loé lên trong nháy mắt, Thiên Chi lưu loát móc bình xịt hơi cay trong túi xách ra, quay người lại phía sau xịt vào người nọ.
Tiếng còi cảnh báo vang lên, nó trực tiếp vang vọng trong hành lang, đánh thẳng vào màng nhĩ.
Cũng không biết có phải do nguyên nhân được sản xuất ở Trung Quốc hay không, chất lượng của đồ vật này lại tốt đến mức đáng ngạc nhiên, âm thanh gần như có thể xuyên qua cả mây xanh.
Người đàn ông đứng trước mặt dùng đôi bàn tay với những khớp xương rõ ràng che khuôn mặt của mình lại, hiển nhiên bị cay mắt không nhẹ.
Câu nói “Anh là ai” vẫn còn đang nằm trong miệng Thiên Chi, khi ngước mắt lên nhìn người đứng phía đối diện, lời nói đó lập tức mắc kẹt ở trong cổ họng.
Bóng dáng cao ráo của Tống Kỳ Thâm xuất hiện, lời nói gần như là bật ra từ trong kẽ răng, “Là anh.”
Hiển nhiên anh còn mang theo một chút tức giận, cũng có chút buồn cười, trực tiếp kéo cô vào trong lòng mình, “Muốn mưu sát chồng hả?”
Sau đó, Tống Kỳ Thâm nói với giọng điệu sâu kín, quả quyết nói, “Ngay cả ông xã của mình cũng không nhận ra à.”
———-//—-//———-
* Tác giả có lời muốn nói: Người đang tự lừa dối mình Tống Khổng Tước: Haizz.
Đầu trọc: Được rồi được rồi, cậu muốn đền bù tổn thất như thế nào?
Tống khổng tước: Muốn cái gì cũng đều được à? Cái việc kia…..
Bảo Bối ngốc: (Đột nhiên hai má đỏ bừng) đừng đáp ứng anh ấy!