Một phen giày vò này khiến cho y căm tức một đoạn thời gian, muốn phát một trận hỏa với kẻ khởi xướng cho hả giận, Lạc Kiêu rồi lại ra ngoài luyện binh không có bên cạnh, nhất thời không có đối tượng phát tiết, đành phải âm thầm nghẹn hỏa, ngược lại khiến cho hơi thở quanh người thoạt nhìn càng phát ra lãnh đạm bức người.
Qua Thu phân* tháng tám, khí nóng dần tiêu tán, không lâu sau Đế Kinh liền nghênh đón kỳ Thi Hương ba năm một lần.
(*Một trong 24 tiết trong năm, ngày 22, 23, 24 tháng 9. Cái này mị k biết tác giả có lầm hay k, thu phân là gần cuối t9 rùi, mà xuống câu sau lại nói là sắp tới t9, mị nghĩ ở trên hẳn là Lập thu, mới bắt đầu mùa thu mới đúng, mị k chắc nên mị k sửa.)
Đám người Mộ Dung Viễn trở về các nơi thi Hương, ba vòng diễn ra tổng cộng chín ngày, đợi đến khi thi Hương kết thúc cũng đã sắp tới tháng chín.
Ngày hôm nay Văn Nhân Cửu mới từ trà phường của Mộ Dung Viễn, cùng vài tú tài thi xong Thi Hương dùng trà trở về, rửa mặt xong quay vào gian trong, đang chuẩn bị tắt đèn lên giường, đi đến cạnh bàn, khóe mắt liếc qua rồi lại bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người chợt lóe, sau đó không đợi y la lên, liền bị một bàn tay bịt miệng, dẫn tới trên giường.
Phía sau là một nam nhân thân hình cao lớn, trên người mang theo chút hơi lạnh của đêm mùa thu, nhưng hô hấp rồi lại ấm áp phả vào bên tai, mang đến một trận tê dại khiến người phát run.
“Đừng kêu, là thần.”
Giọng nói cố gắng giảm thấp mang theo ý cười thân mật, Văn Nhân Cửu không biết thế nào, trong đầu liền có chút chấn động.
Lực ôm của người đứng sau cũng không quá lớn, nhưng tư thế rồi lại bá đạo. Những nơi bàn tay cùng gò má của hắn đụng vào như dấy lên một ngọn lửa, trong nháy mắt liền đốt lên độ nóng mà thân thể y sở hữu vào tối hôm đó.
Ánh mắt Văn Nhân Cửu lạnh lẽo, không khỏi cảm thấy có chút phiền muộn: Vốn là mấy ngày này y đã rất ít nhớ lại, còn tưởng rằng đã quên được, nhưng chưa từng nghĩ, cũng chỉ là một cái đụng chạm đơn giản thế này, rồi lại dễ dàng ——
Đưa tay kéo xuống bàn tay đang che miệng mình, quay đầu nhìn Lạc Kiêu đang mang theo ý cười nhìn y, lửa giận trong lòng mấy ngày trước đã đè xuống rồi lại vào thời khắc này khôi phục toàn bộ, hơi nheo mắt, lạnh lùng nói với Lạc Kiêu: “Ngươi lúc này lại biết quay lại.”
Lạc Kiêu nhìn vẻ mặt của Văn Nhân Cửu bên kia rõ ràng không phải là biểu lộ quá mức vui vẻ, tuy rằng cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng cũng không thất vọng, tay thuận thế nhẹ nhàng khoát lên vai y, khẽ nói: “Giận?”
Văn Nhân Cửu liền hỏi ngược lại: “Ngươi nhìn thấy Cô giận chỗ nào?”
Lạc Kiêu liền ngậm cười nhìn y, đến khi Văn Nhân Cửu bị ánh mắt của Lạc Kiêu nhìn đến nhịn không được cau mày, bên kia mới nói “Bởi vì thần vẫn luôn nhìn Điện hạ, tâm tình Điện hạ thế nào, thần dĩ nhiên biết rõ.”
“Ngươi biết?” Ánh mắt Văn Nhân Cửu lạnh như băng, “Nếu ngươi thật sự biết, một đêm kia ngươi liền phải biết cái gì là khắc chế.”
Bàn tay Lạc Kiêu chậm rãi lại dịu dàng như gần như xa chạm đến da thịt Văn Nhân Cửu, ủy khuất: “Điện hạ rồi lại cảm thấy thần chưa đủ khắc chế?”
Văn Nhân Cửu quay đầu híp mắt nhìn bàn tay Lạc Kiêu đang di chuyển trên người mình, cầm lấy bàn tay kia, trầm giọng: “Nếu ngươi thật sự khắc chế, cũng sẽ không để lại dấu vết khiến Cô khó xử như vậy!”
Lạc Kiêu nghe lời này của Văn Nhân Cửu, lòng cũng hơi dâng lên một chút buồn bực. Hạ mắt cười cười, tay nhưng lại bỗng nhiên nâng lên cách một tầng tiết y mỏng manh vuốt ve bên gáy Văn Nhân Cửu, cúi đầu hôn một cái lại giống như nỉ non mà nói: “Điện hạ thật sự cho rằng Thần vì khiến Điện hạ khó xử mới để lại dấu?”
Cổ Văn Nhân Cửu là nơi cực mẫn cảm, bình thường lúc vô tình đụng phải thì cũng thôi đi, nhưng lúc này gặp phải Lạc Kiêu cố ý vuốt ve như vậy, cả người trong nháy mắt nhịn không được mà run rẩy, thậm chí phải sử dụng khí lực cực lớn mới có thể miễn cưỡng khắc chế bản thân không phát ra âm thanh dọa người của một đêm kia.
“Chẳng lẽ không phải?” Văn Nhân Cửu mở miệng hỏi, giọng nói của thiếu niên vốn trong trẻo lạnh lùng không khỏi nhiễm phải chút tình dục, giọng nói khàn khàn, nghe vào tai Lạc Kiêu, lại giống như mèo cào trong lòng hắn, chọc người đến lợi hại.
“Không phải.” Lạc Kiêu ngồi trên giường, từ phía sau ôm ngang eo người kia, cằm nhẹ nhàng đặt trên vai Văn Nhân Cửu, thấp giọng nỉ non, “Chỉ là tình nan tự dĩ.” (*Tình cảm khó kiềm chế bản thân.)
Đêm tháng chín, Đế Kinh có chút lạnh lẽo, ngày thường trong cung, chỉ mặc tiết y nhất định sẽ cảm thấy lạnh, nhưng giờ khắc này, Văn Nhân Cửu cùng Lạc Kiêu rồi lại cảm thấy có chút nóng. Rèm che bị buông xuống, không gian nho nhỏ bên trong chỉ có hai người Văn Nhân Cửu cùng Lạc Kiêu, cười cười nói nói, ngay cả hô hấp cũng dường như quấn vào nhau. Một hít một thở, trong mắt hai bên đều mang theo một chút âm trầm không thể khống chế.
Ái muội đến nỗi khiến người không kiềm chế được có chút say mê.
Bàn tay Lạc Kiêu thành thạo cởi bỏ nút thắt trên tiết y, sau đó chụp lên, làn da Văn Nhân Cửu có chút lạnh tiếp xúc đến lòng bàn tay ấm áp, rùng mình một cái, vội vàng dùng một tay đè tay Lạc Kiêu lại, nhìn chằm chằm hắn khàn giọng nói: “Ngươi muốn làm gì!”
Lạc Kiêu liền đưa mắt nhìn y, tay không tiếp tục động tác, nhưng cũng không dời đi, chỉ bình tĩnh mỉm cười nói: “Mấy ngày này Điện hạ bởi vì thần mà trong lòng nghẹn một hồi lửa đi? Như thế nào không dùng cơ hội này, để thần chuộc tội, thay Điện hạ phát tiết cơn tức trong lòng?”
Văn Nhân Cửu vẫn đè chặt bàn tay Lạc Kiêu như trước, không buông ra, chỉ là đôi mắt đen như màn đêm nhìn Lạc Kiêu chằm chằm, cả người căng thẳng, mang theo một loại cảm giác vi diệu.
Lạc Kiêu cảm thấy lòng bàn tay Văn Nhân Cửu lạnh lẽo chỉ có chút ấm áp mỏng manh, cười cươi nhìn Văn Nhân Cửu, thấp giọng: “Điện hạ cảm thấy… không thoải mái sao?”
Văn Nhân Cửu mím môi không nói lời nào, chỉ là bàn tay không biết sao lại hơi nới lỏng.
Buông lỏng cực ít, nhưng Lạc Kiêu cảm nhận được, hắn dùng một loại lực độ cường thế rồi lại không mất đi ôn nhu thoát ra khỏi tay Văn Nhân Cửu, nâng đầu bên kia lên liền đè người hôn xuống.
Thật lâu, bên kia rồi lại thở phì phò đẩy Lạc Kiêu ra một chút, môi cùng môi như gần như xa mà dán lại một chỗ, khẽ nói: “Ngày mai Cô… còn phải tảo triều.”
Lạc Kiêu liền nở nụ cười trầm thấp ái muội: “Thần biết.” lại cúi đầu hôn xuống, “Yên tâm đi, không làm đến cuối.”
Lần nữa tỉnh dậy, vị trí bên cạnh dĩ nhiên đã lạnh lẽo. Văn Nhân Cửu mở mắt, quay đầu yên lặng nhìn ngọn nến trên bàn hồi lâu, mới vén chăn rời khỏi giường.
Đẩy ra cửa sổ, sắc trời bên ngoài vẫn còn tối, nhìn cảnh này có lẽ còn chưa tới giờ mẹo (*5-7h). Văn Nhân Cửu nghĩ như vậy, lại đóng cửa sổ, quay người trở lại giường ngồi xuống.
So với lần đầu tiên mà nói, lần này Lạc Kiêu quả thật hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cho dù làm loạn cả đêm, nhưng cũng không đến mức giày vò y, lại khiến cho y thư thái hai lần, sau đó cứ như vậy ôm y ngủ. Lúc này sau khi tỉnh lại, trên người chẳng những không có loại cảm giác căng đau lúc trước, ngược lại cảm thấy tinh thần càng minh mẫn.
Chỉ có điều, mặc dù thật sự như lời y nói, cả đêm chỉ đơn phương khiến y thư thái, nhưng không biết tại sao, y rồi lại sinh ra một loại bất mãn không thể diễn tả bằng lời.
Lại ngồi trong chốc lát, lúc này mới nghe thấy bên ngoài Mặc Liễu gõ cửa gọi y. Đi qua mở cửa, liền thấy Mặc Liễu đang ôm triều phục của y đứng đấy, nhìn thấy Văn Nhân Cửu liền hỏi: “Điện hạ đã dậy? Có muốn nô tỳ giúp người thay quần áo?”
Xanh tím trên cổ qua mấy ngày đã nhạt bớt nhìn không ra, Văn Nhân Cửu cũng không tiếp tục tìm lý do đẩy ra mấy người bên cạnh mình để che dấu. Gật đầu với Mặc Liễu, chậm rãi ra chính giữa, đang định nâng tay để Mặc Liễu mặc đồ vào cho y, nhưng ánh mắt bỗng nhiên lơ đãng đảo qua trước gương đồng. Chỉ một cái quét mắt, nhưng là cực kỳ khủng khiếp, thẳng khiến cho cả người Văn Nhân Cửu có chút cứng ngắc.
—— Đã thấy phía trên dấu hôn vốn nên mờ nhạt nhìn không ra, một dấu hôn mới thình lình đập vào mắt.
Bởi vì mút vào dùng sức, xanh tím kia đã trở thành hơi đen, lại quay về phía ánh sáng cẩn thận nhìn một chút, chung quanh nơi ấy, thậm chí còn có một dấu răng nhàn nhạt.
Trong nháy mắt sắc mặt Văn Nhân Cửu đen đến vô cùng khó coi. Lạc Tử Thanh kia chẳng lẽ là chó hay sao?
Đêm qua y nhớ rõ, y đã cảnh cáo Lạc Kiêu, bảo hắn không được phép để lại nửa điểm dấu vết trên người y. Huống hồ y cũng nhớ rất rõ, trước khi y mơ màng ngủ mất, Lạc Kiêu quả thật vẫn luôn không hề để lại dấu vết gì trên người y.
Chẳng lẽ này là do Lạc Kiêu chờ y ngủ xong mới cố ý để lại sao!
Nghĩ như vậy, sắc mặt không khỏi đen thêm ba phần. Đưa tay kéo kéo cổ áo tiết y, cố gắng che đậy một mảng xanh tím kia đi, sau đó nhìn Mặc Liễu đang chậm rãi đi tới chuẩn bị thay quần áo cho y, giơ tay nói: “Nơi này không cần ngươi nữa, ra ngoài chờ đi.”
Mặc Liễu ngơ ngác một chút, nhưng mấy ngày này nàng cũng đã quen Điện hạ nhà mình thay đổi thất thường, lúc này cũng không hỏi nhiều, chỉ dọn lại giường, sau đó làm vạn phúc, cứ như vậy lui ra.
Lúc Lạc Kiêu rời khỏi Đông Cung, sắc trời còn tối. Vốn dựa theo kế hoạch mà nói, hắn đáng lẽ phải đến trưa hôm nay mới trở về, chẳng qua là đến khi kết thúc, hắn thật sự nhịn không được, nhớ Văn Nhân Cửu nhớ đến hoảng, lúc này mới thừa dịp tạm thời không có việc gì, vội vàng xông về Đông Cung.
Chỉ là từ lần trước sau khi không hiểu sao lại cùng Văn Nhân Cửu làm chuyện kia, hắn bởi vì luyện binh mà không thể không rời đi nửa tháng. Thân thể thiếu niên, huyết khí phương cương, một chút trêu chọc liền dễ dàng nổ súng cướp cò.
Nếu là nói giống như lúc trước một mực ẩn nhẫn cũng là không có gì, nhưng giống như hiện tại, thật vất vả đạt được ước muốn, nhưng chỉ vừa mới được chút ngon ngọt liền cứng rắn muốn hắn bỏ đường, cho dù cẩn thận suy nghĩ từ phương diện nào, này không thể nghi ngờ đều là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Trong đầu Lạc Kiêu lại bỗng nhiên xẹt qua đôi mắt đong đầy hơi nước của Văn Nhân Cửu lúc động tình, bộ dạng xinh đẹp kinh người, hai mắt trầm xuống, lập tức càng thêm xác định, người thiếu niên đã trải qua hai đời hắn đây đối với tư vị tốt đẹp như vậy liền không có tiền đồ mà không thể kiềm chế, như vậy Văn Nhân Cửu cho dù là thân, hay tâm đều là lần đầu tiên nếm thử, suy ra sẽ càng hơn thế nữa.
Rốt cuộc Văn Nhân Cửu có thích hắn hay không? Lạc Kiêu nghĩ, hẳn là thích đi? Mặc dù thích của Văn Nhân Cửu không giống như thích của hắn, nhưng tiểu Điện hạ cực kỳ kiêu ngạo, lòng cao hơn trời nhà hắn rồi lại tùy ý hắn ở trên giường đối với y muốn làm gì thì làm, mặc dù chỉ mờ nhạt như thế, cho dù nghĩ thế nào đi nữa, có lẽ cũng có thể xếp vào trong một dạng của thích đi?
Bỗng nhiên lại nhớ tới lúc nãy mới vừa dậy, lơ đãng nhìn thấy dấu hôn đã nhạt sắp nhìn không ra trên cổ của Văn Nhân Cửu, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc giống như không cam lòng. Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ ác liệt, lập tức ở chỗ dấu hôn sắp biến mất kia, cúi đầu hôn liền mút một cái.
Mút vào xong, đưa mắt nhìn khuôn mặt ngủ đến an ổn của người kia vẫn cảm thấy chưa thể hả giận, mài mài răng liền ấn một dấu răng lên trên.
Hiện tại sau khi tỉnh táo lại nghĩ đến hành vi có chút ngây thơ của mình, không khỏi buồn cười chính mình đã chết đi sống lại một lần, lại còn có thể làm ra loại chuyện giống như mao đầu tiểu tử mười mấy tuổi như vậy.
—— Chỉ có điều một chút cũng không hối hận. Chẳng qua là không biết tiểu Thái tử nhà mình sau khi tỉnh lại thấy được trò đùa dai nho nhỏ kia của hắn, sẽ bị chọc tức thành cái dạng gì.
Lạc Kiêu nghĩ đến bộ dạng tức giận của Văn Nhân Cửu, nhịn không được thở dài, nhưng sau khi thở dài xong, rồi lại nhịn không được bật cười.
Thời điểm trở lại phủ, đúng lúc gặp được Tầm Đông đi tiểu đêm, thấy Lạc Kiêu đã về, mở to mắt nhìn, giống như có chút không thể tin: “Thế tử như thế nào về sớm như vậy? Sao không thông báo một tiếng, lúc này trời còn chưa sáng a!”
Lạc Kiêu tiến lên vài bước, thấp giọng: “Chỉ là đột nhiên nảy ra ý định mà thôi, báo trước để làm gì?” Nói tiếp: “Bên ngoài gió lớn, cũng đừng ở chỗ này nói chuyện, vào trong phòng đi.”
Tầm Đông “A” một tiếng, gật đầu, đưa Lạc Kiêu vào phòng: “Sắc trời còn sớm, Thế tử vẫn là vào phòng cho ấm người, ngủ một lát đi.”
Lạc Kiêu bôn ba thời gian dài như vậy, quả thật cũng chưa hề nghỉ ngơi tốt, lúc này thấy Tầm Đông nói, đối với lời của nàng cũng không phản bác.
Cởi ngoại bào, sau đó tắm rửa qua loa một cái, lập tức thay đổi tiết y lúc này mới lên giường.
Sau khi bị nước làm ướt, Lạc Kiêu cảm thấy sau lưng mình có chút đau. Tầm Đông đang cầm vải bông đến chuẩn bị kỳ lưng cho Lạc Kiêu, đi đến phía sau hắn, chợt thấy phần lưng bị phơi nắng đã hơi chuyển thành màu lúa mì của Lạc Kiêu đột nhiên xuất hiện mấy vết cào ra máu.
Tầm Đông bỗng nhiên trừng lớn mắt, ngơ ngác nhìn lưng Lạc Kiêu, hồi lâu mới như có như không mà kịp phản ứng những dấu vết thật dài này đại biểu cho cái gì.
Nghĩ như vậy, trên mặt Tầm Đông không khỏi đỏ bừng: Rồi lại không biết đối phương là nữ tữ như thế nào, ở trên giường lại phóng đãng như vậy. Vết cào vừa rõ vừa sâu, hai người phải kịch liệt đến cỡ nào mới có thể lưu lại a!
Nghĩ như vậy, rồi lại nhịn không được cảm thấy có chút kỳ quái: Nàng ở bên cạnh Lạc Kiêu hầu hạ nhiều năm như vậy, rõ ràng chưa từng nghe Thế tử nhà mình đề cập qua có người trong lòng… Như thế nào đang yên lành bỗng nhiên biến thành như vậy?
Lạc Kiêu thấy Tầm Đông mặt mũi phức tạp nhìn lưng của mình, khẽ giật mình, trong đầu cũng đã rõ ràng rốt cuộc là có chuyện gì. Hắn cũng nhớ kỹ tối hôm qua Văn Nhân Cửu thoải mái đến cực hạn từng cào mấy đường sau lưng hắn, chẳng qua lúc đó bầu không khí quá mức mê hoặc người, lại khiến hắn quên mất chuyện này.
Vội vàng tắm qua, sau đó nhận lấy vải bông từ tay Tầm Đông, nói: “Còn lại ngươi cứ để đây, ta tự mình làm.”
Tầm Đông cũng không động, chẳng qua là muốn nói lại thôi với Lạc Kiêu, ánh mắt ngăn không được lướt qua phía sau hắn, thật lâu, do do dự dự hỏi thăm: “Thế tử gia, người, người đây sẽ không phải là hẹn ước với cô nương nào đi?” Chỉ nói đến đây, nhưng lại cảm thấy có chút không đúng, nói: “Nhưng mà, nào có cô nương trong sạch nào lại… nhiệt tình như vậy!” Ngập ngừng hỏi tiếp: “Thế tử gia, đừng nói là người đến mấy nơi phong nguyệt kia đi? Chỗ kia nhưng lại không thể đến a! Mấy cô nương bên trong đều không đứng đắn, nếu để cho Hầu gia cùng phu nhân biết, thế nào cũng tức chết!”
Dở khóc dở cười nhìn bộ dạng chắc chắn là thế của Tầm Đông, Lạc Kiêu nhịn không được bật cười, lắc đầu mặc vào tiết y, lại nói: “Ngươi cũng bớt lo đi, ta còn biết bản thân đang làm gì.”
Tầm Đông thấy bộ dạng không muốn nhiều lời của Lạc Kiêu, mặc dù trong lòng còn có vô vàn nghi hoặc, nhưng lúc này chỉ có thể nhịn lại, thấy Lạc Kiêu ra khỏi thùng tắm, liền nhìn hắn nói: “Vậy Thế tử hiện tại —— “
Lạc Kiêu rồi lại không trả lời, chỉ thản nhiên nói: “Ta đã mấy ngày không được nghỉ ngơi, hôm nay tảo triều ta liền không dự. Ta hiện tại ở trong phòng nghỉ ngơi chốc lát, nếu như có người đến tìm ta, ngươi biết nên nói thế nào đi?”
Tầm Đông liền gật đầu, nói: “Thế tử yên tâm, nhất định không để cho người bên ngoài đến quấy rầy giấc ngủ của người.”
Nói xong, kêu hai nô bộc ở bên ngoài vào khiêng thùng tắm xuống, sau đó lại do dự nhìn Lạc Kiêu mấy lần, thấy bên kia thật sự không tính chia sẻ mấy vết thương trên người là làm sao mà có, chỉ có thể âm thầm thở dài một hơi, quay người đẩy cửa ra.
Một mình Lạc Kiêu nằm trên giường nhỏ trong phòng, từ từ nhắm hai mắt, thẳng đến khi tiếng bước chân dần xa, lúc này mới chậm rãi mở mắt. Đưa tay nhẹ nhàng vuốt phần lưng còn chưa bôi thuôc trị thương, nhiệt độ của thân thể chợt tăng lên.
Không biết qua bao lâu, cúi đầu nhìn nơi nào đó không thể nói đang bắt đầu phấn chấn lại, thở dài một hơi thật sâu, nhưng là nhắm mắt, tĩnh tâm chậm rãi làm dịu suy nghĩ của mình, sau đó không lâu, cả người liền cứ mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
*
Văn Nhân Cửu sửa soạng gọn gàng lên triều, quét một vòng, rồi lại không thấy Lạc Kiêu trên triều.
Vì vậy liền thu hồi lại ánh mắt, cũng không tiếp tục phân tâm.
Trên triều, Lý ngự sử đang hùng hồn phân trần, nói khởi công xây dựng thủy lợi đối với Đại Càn mang tới chỗ tốt. Đức Vinh Đế chống cằm lười biếng nghe, thấy Lý ngự sử nói miết không ngừng, lúc dẫn kinh cứ điển*, liền khẽ gật đầu, giống như rất nghiêm túc nghe. Nghe đến cuối cùng, nhưng chỉ khoát tay nói: “Thủy lợi phải tu sửa không sai, điều này có thể giảm bớt nạn hạn hán vẫn luôn kéo dài từ năm trước cũng không sai, chỉ có điều, Lý ái khanh ngươi cũng biết, quốc khố của Trẫm đã rỗng, cho dù thật sự muốn làm, cũng là tuyệt đối không đủ.”
(*引经据典 trích dẫn kinh, căn cứ vào sách làm mẫu mực.)
Lý ngự sử trầm mặt xuống, nói: “Quốc khố nếu thật sự rỗng, Thánh thượng như thế nào lại có bạc đi làm thọ yến, xử lý tế tự?”
Lý ngự sử với tư cách một Ngôn quan tam triều, Nguyên lão tam triều, đối với Hoàng đế đều là trước giờ không sợ, mở miệng liền phê phán Đức Vinh Đế, nói đến độ sắc mặt Đức Vinh Đế đỏ bừng, bên kia mới tức giận vỗ bàn một cái: “Lý ái khanh, ngươi cũng đừng tưởng rằng Trẫm nhường nhịn ngươi là sợ ngươi!” Ánh mắt chậm rãi lướt một vòng quanh triều, sau đó nói: “Nếu như ngươi lo lắng dân chúng, lo lắng bọn họ bởi vì hạn hán xuôi nam ăn bữa hôm lo bữa mai, như vậy ngươi liền tự nghĩ biện pháp tu sửa thủy lợi! Dù thế nào quốc khố của Trẫm cũng là xuất không nổi bạc!”
“Thánh thượng!” Lý ngự sử giận đến mở trừng hai mắt, vội vàng tiến lên vài bước hô một tiếng, Đức Vinh Đế nhưng là không muốn tiếp tục nghe ông nói, đứng nên phất tay áo, liền nổi giận đùng đùng đi ra.
Phúc công công theo sau Đức Vinh Đế, thấy bên kia đã phất tay áo rời đi, liền cất giọng the thé hô một tiếng “Bãi triều”, lúc đi ngang qua Lý ngự sử nhìn ông ta một cái, sau đó mới không nhanh không chậm theo Đức Vinh Đế rời đi.
Phúc công công tuyên bố bãi triều, bách quan cũng dần tản đi, Lý ngự sử tồi lại vẫn thẳng lưng đứng ở chính giữa điện, cơ bên khóe môi không ngừng giật giật, có thể nhìn ra nội tâm đang kích động.
Văn Nhân Cửu đi qua bên cạnh Lý ngự sử, liền hạ mắt, khẽ nói: “Phụ hoàng dĩ nhiên cũng biết rõ tình huống hiện tại nguy cấp,chẳng qua đại nhân đã có tâm khuyên nhủ, hà tất phải dùng ngôn từ kịch liệt như thế?”
Lý ngự sử từ sau khi bị nhốt vào thiên lao được Văn Nhân Cửu tự minh cứu về, ảnh hưởng của Văn Nhân Cửu đối với ông vẫn luôn rất tốt, thấy Văn Nhân Cửu hỏi, liền thở dài đáp: “Chỉ là Thánh thượng tham lam hưởng lạc, nếu không thể cảnh tỉnh người, chỉ sợ người vẫn như lúc trước chìm đắm trong vàng son lộng lẫy, nhìn không thế khổ cực của thế gian a!”
Văn Nhân Cửu không đáp. Lý ngự sử là hiền thần có gan thẳng thắn khó gặp của Đại Càn lúc này, nhưng đôi khi quá mức thẳng thắn cương trực, thật sự khiến người ta đau đầu.
“Thời điểm đã không còn sớm, khởi công xây dựng thủy lợi là chuyện lớn, từ từ đến là được.” Văn Nhân Cửu chỉnh chỉnh lại ống tay áo của mình, sau đó nhìn Lý ngự sử: “Chỉ có điều, còn có một việc cực kỳ quan trọng cần phải giải quyết ngay —— Cô chỉ hỏi đại nhân một câu, nếu như chuyện hôm nay Cô có thể thỉnh cầu phụ hoàng bên kia nhận lời, chính là cấp ra mười vạn, đại nhân có thể cam đoan, thật sự đến được tay dân chúng, như cũ là mười vạn lượng tuyết hoa ngân* cũng không xê dịch mảy may hay không?”
(*Nguyên cái câu đó là: Nhất Nhâm Thanh Tri Phủ, Thập Vạn Tuyết Hoa Ngân: một viên tri phủ thanh liêm nhậm chức, cũng có được 10 vạn ngân lượng. Đây là thuyết pháp của triều Tống, nói về quan địa phương hoặc quan viên bình thường vơ vét của cải ăn hối lộ. Cho dù là quan viên thanh liêm k ăn hối lộ, mặc cho ba năm trôi qua, chỉ thu vào những hạng mục cần thiết cũng đã có ngàn vạn lượng bạc, nếu như là tri phủ tham lam lòng dạ hiểm độc, vậy cũng k biết thu được bao nhiêu.
Thật ra cái câu này mị dựa vào ngữ cảnh mà dịch theo, chớ cái câu đó mị k hiểu. Nguyên cái câu đó đây, 大人又是否能保证, 真正落到百姓手中的, 依旧是这不打分毫折扣的十万两雪花银? Có cao nhân nào đắc đạo mong chỉ bảo dùm.)
“Chuyện này…” Lý ngự sử suy nghĩ một chút, vẫn không khỏi nhất thời nghẹn lời.
Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn ông: “Chính là vậy. Khởi công xây dựng thủy lợi nói thì dễ, nhưng cong cong thẳng thẳng trong đó cũng không phải ít. Phụ hoàng không thể lập tức nhận lời, chỉ sợ cũng có suy tính của chính mình.”
Lý ngự sử trầm mặc một hồi, nhẹ gật đầu: “Ý của Điện hạ, là bảo thần cứ buông tay như vậy?”
Văn Nhân Cửu hạ mắt cười nhẹ một tiếng: “Dĩ nhiên không phải.” Rõ ràng trên mặt là ý cười, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, “Hiện tại Cô chỉ là bảo đại nhân… chờ đợi thời cơ mà thôi.”