Nhưng Lạc Kiêu vẫn chưa hài lòng với loại tình huống này, nếu như ở thời kỳ hòa bình, hắn còn có thể chờ thêm một đoạn thời gian để trừ tận gốc tật xấu ở một phương diện nào đó có thể xem là đòn trí mạng trong quân, nhưng mà, tình trạng hiện tại của Đại Càn cũng không cho phép toàn bộ quân đội đóng giữ biên cảnh có nửa phần buông lỏng.
Cùng chúng phó tướng, tham lĩnh, tham tướng thảo luận một phen, cuối cùng Lạc Kiêu định ra một pháp liên đới*. Nếu như trong doanh trướng có người uống rượu bị tra ra, toàn bộ binh sĩ trong doanh đều phải phạt hai mươi quân côn, lại bỏ quân tịch, trục xuất về quê; binh sĩ tố giác người uống rượu, tức thì toàn bộ doanh trướng được ghi quân công.
(*một người phạm tội, cả nhà bị vạ lây, thời xưa)
Phương pháp này vừa ra, không thể không nói là toàn quân doanh đều là một mảnh kêu thảm. Nhưng chưa đầy một tháng, trong quân ngược lại chưa có người phạm vào lệnh cấm.
Thiếu đi những thứ rượu vàng tê liệt đầu óc kia, tinh thần diện mạo của đội quân vô cùng tốt, sức chiến đấu quả thật cũng là trong lúc vô tình tăng lên không ít. Lúc sau, Lạc Kiêu lại căn cứ vào binh chủng khác nhau trong quân, một lần nữa cùng các Tướng lĩnh định ra phương án huấn luyện cùng tác chiến, trước sau hao phí như thế gần năm tháng, mới đánh bóng đội quân thành bộ dạng bản thân tương đối hài lòng.
Phương án huấn luyện mà Lạc Kiêu định ra vô cùng hà khắc, cùng tình trạng nuôi thả của mấy đời tướng quân lúc trước quả thật là cách biệt một trời một vực. Ngay cả mấy lão binh đã sống lâu trong quân, dưới tình trạng huấn luyện đó cũng không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Mấy ngày trôi qua, trong quân có bất mãn với Lạc Kiêu dĩ nhiên không cần nhiều lời.
Nhưng những bất mãn này cũng không kéo dài được mấy ngày, bọn họ lại phát hiện, Lạc Kiêu làm một tướng quân, không phải thời điểm chiến tranh, hắn rồi lại đảm đương hai khoản huấn luyện của kỵ binh cùng bộ binh, trừ cái đó ra, hắn còn xử lý quân vụ, căn cứ tình hình thực tế trong quân, tùy thời điều chỉnh cường độ cùng kế hoạch huấn luyện. Gánh vác trách nhiệm lớn với cường độ cao như vậy, một thiếu niên còn chưa nhược quán (~20t) như Lạc Kiêu vậy mà còn có thể tinh thần sung mãn đứng ở trước mặt bọn họ, này là một loại thực lực mạnh mẽ đến nhường nào đã không cần nhiều lời.
Huống hồ, liên đội được qua tay Lạc Kiêu, không nghi ngờ chút nào, năng lực tác chiến toàn đội đều được nâng cao đến cực hạn. Thậm chí có vài lão binh kinh nghiệm phong phú sau đó lại phát hiện, từ sau khi Lạc Kiêu đến với đội quân này, mỗi lần bọn họ cùng Bắc Vực bên kia đụng độ, liên đội do Lạc Kiêu đích thân điều giáo, so với những liên đội khác, số lượng thương vong lúc nào cũng thấp nhất.
Dần dà, âm thanh bất mãn trong quân đối với Lạc Kiêu càng ngày càng ít, một vài chiến dịch quy mô nhỏ Lạc Kiêu dẫn theo ba trăm kỵ binh, một nghìn bộ binh do bản thân điều giáo ra khỏi cổng thành nghênh chiến, cuối cùng chiến tích chỉ có mười mấy người bị thương nhẹ, ba người trọng thương, không một người chết trận quả thật khiến cho người này triệt để trở thành vị Tướng quân trẻ tuổi người người ủng hộ.
Trước khi đến Lưu Châu, Bình Tân Hầu từng khẳng định dựa vào khả năng của Lạc Kiêu, ba năm nhất định có thể làm ra môt đội quân của mình, nhưng lúc này thời gian thậm chí chưa đủ hai năm, Lạc Kiêu vậy mà đã thành công đứng vững tại Lưu Châu, đem Lưu Châu vốn là nơi yếu kém nhất của phương bắc đúc thành một khối sắt, tạo ra một đội Thiết quân chân chính. (*Đội quân thiện chiến, dũng mãnh.)
Ngày tháng hai, chính là thời điểm lạnh lẽo, rồi lại không có tuyết rơi, chỉ có từng trận gió lạnh liên tục thổi qua, xuyên qua quần áo dường như muốn chui cả vào da thịt.
Trương Hữu Đức đi ngược gió, khuôn mặt bị lạnh đến đỏ bừng, ông cũng không nói gì chỉ ấn lại mũ cúi đầu dọc theo hành lang đi vào bên trong, thẳng đến khi ở trước thư phòng, lúc này mới dừng bước chân, đưa tay gõ cửa, nghe bên trong phát ra một tiếng “Đi vào”, vội vàng cất bước vào trong.
Trong thư phòng có địa long, ấm áp đến độ cùng với bên ngoài giống như là hai thế giới. Trương Hữu Đức thở ra một hơi: “Trời này ra ngoài một chuyến, dường như muốn đông luôn cả mệnh.” Lập tức đi lên vài bước, đến trước thư án của Văn Nhân Cửu mới dừng lại, sau đó móc ra một phong thư từ trong ngực đưa qua, thấp giọng: “Điện hạ, thư của Thế tử gia.”
Bàn tay cầm bút của Văn Nhân Cửu rồi lại không ngừng, chỉ là trong lúc phê duyệt tấu chương chậm chạp nâng mắt nhìn qua bức thư kia, sau đó lại hạ mắt xuống, gật đầu nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra, thản nhiên nói: “Đặt ở đây đi.”
Trương Hữu Đức nhìn bộ dạng bình thản không nửa điểm gợn sóng của Văn Nhân Cửu, cảm thấy hai năm qua Văn Nhân Cửu càng lúc càng không thích bộc lộ ra cảm xúc, ngay cả ông cũng càng ngày càng không thể nắm được tâm tư của chủ nhân nhà mình rồi.
Rõ ràng chủ tử nhà mình lúc này hẳn là cực kỳ vui mừng, như thế nào dù ông có nhìn sao đi nữa, cũng đều nhìn không ra?
—— Nếu không phải mỗi lần Bình Tân Thế Tử gửi thư tới chủ tử nhà mình xem xong đều cất vào hộp, khóa lại trong ngăn tủ không vứt đi, chỉ sợ ông còn cho rằng Thế tử rời đi lâu rồi, chủ tử nhà mình hiện tại không thích gặp Thế tử nữa.
Trương Hữu Đức đứng trong phòng một chốc, hàn ý trên người đã đi hơn nửa, đến bên cạnh Văn Nhân Cửu thấy mực gần hết, liền nhanh chóng đưa tay giúp y mài mực, miệng nói: “Năm trước Lưu Châu giao chiến với Bắc Vực, Thế tử có lẽ bận rộn chiến sự, đã gần nửa năm không gửi thư về, lúc này có thư, Điện hạ không mở ra nhìn một cái?”
Văn Nhân Cửu khép lại tấu chương trên tay, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi muốn nhìn một cái?”
Trương Hữu Đức thử dò xét: “Nô tài cũng không phải muốn đọc thư của Thế tử cho Điện hạ, chỉ có điều, biên cảnh hoàn cảnh ác liệt gian khổ, Thế tử ở chỗ kia, rồi lại không biết có từng bị thương.”
Văn Nhân Cửu không đáp, chỉ như trước hạ mắt xử lý công vụ, chính là nhìn cũng không nhìn phong thư Trương Hữu Đức đặt trên thư án lấy một cái.
Trương Hữu ĐỨc thấy bộ dạng này của Văn Nhân Cửu, biết mình có khuyên thế nào cũng không được, dứt khoát không nhiều lời, an an phận phận đứng bên cạnh Văn Nhân Cửu, chuyên tâm mài mực cho y.
Hai người một đứng một ngồi, thẳng đến khi mặt trời dần lệch về tây, lúc này mới thoáng nghỉ ngơi một chút.
Trương Hữu Đức thấy Văn Nhân Cửu gác bút, liền mở miệng hỏi: “Điện hạ có muốn nô tài xuống dưới cho người dọn đồ ăn lên?”
Văn Nhân Cửu vuốt cằm đáp: “Cô chờ ở đây, dọn đến thư phòng là được.”
Trương Hữu Đức vội vàng gật đầu, sau khi ra khỏi thư phòng, cẩn thận đóng kỹ lại cửa cho y, sau đó liền rời đi. Vì vậy, cả thư phòng chỉ còn lại một mình Văn Nhân Cửu.
Y ngồi trên ghế dựa, cũng không động, ánh mắt rơi xuống lá thư trên thư án, như là đang trầm tư gì đó, rồi lại giống như không nghĩ gì, qua hồi lâu, hàng mi của y bỗng nhúc nhích, ngay sau đó, bàn tay rũ xuống thành ghế cũng chuyển động, chậm rãi đưa tay cầm bức thư tới.
Chữ viết trên thư mạnh mẽ hữu lực, mang theo một loại bá đạo không hề giấu giếm hoàn toàn bất đồng với nụ cười của Lạc Kiêu.
Vẫn là phong cách của hắn, cả phong thư chỉ rải rác vài câu, cung kính, quy củ, một chút hàn huyên cũng không có.
Văn Nhân Cửu đọc lại lần nữa, chính là ngay cả ẩn ý giấu đầu thơ* lúc trước cũng không có, đặt thư xuống bàn, lúc này mới thật sự là mặt âm trầm. Đôi mắt như màn đêm đen hơi híp lại, sâu bên trong dường như có thứ gì đó đang sôi trào.
(*Nguyên văn tàng đầu thi 藏头诗 chữ đầu mỗi câu được đọc lên đều nhắn nhủ một tư tưởng đặc thù nào đó của tác giả.)
Được. Được. Nói là năm năm, hiện tại cùng lắm chỉ hơn hai năm, thì đã thế này rồi.
Lạc Tử Thanh, ngươi ngược lại là có can đảm!
Văn Nhân Cửu mím môi cười lạnh một tiếng, duỗi tay cầm lên bức thư kia liền muốn vò rồi vứt đi, chỉ có điều đã nắm trong tay rồi, lúc ném nhưng lại ngừng.
Phiền muộn nhíu mày nhìn tờ giấy trong tay, qua hồi lâu, lại khôi phục biểu lộ lãnh đạm của bản thân, quay người từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp nhỏ, sau đó tiện tay ném tờ giấy vào hộp, mắt không thấy tâm không phiền.
Chỉ là trong lòng vẫn có thứ gì đó không yên, rõ ràng đã khóa hộp bỏ vào trong ngăn tủ, ngồi im thật lâu, rồi lại vẫn đứng lên mở ra ngăn tủ, lấy ra phong thư cách nửa năm mới nhận được, cầm lên đọc lần nữa.
Như trước chỉ rải rác hơn trăm chữ. Sạch sẽ, rành mạch. Ngắn gọn đến rối tinh rối mù.
Văn Nhân Cửu cảm thấy có chút phiền muộn, nhưng lại nói không nên lời rốt cuộc là vì cái gì mà phiền muộn.
Là vì thái độ lãnh đạm của Lạc Kiêu?
Không, Lạc Kiêu là thần tử quan trọng nhất của y, nếu như hắn thật sự bỏ qua những ý niệm không nên có kia, đối với hai người bọn họ mà nói, đều chỉ có tốt hơn. Y vui còn không kịp, vì cớ gì lại phiền muộn?
Đây là vì cái gì?
Văn Nhân Cửu nghĩ một chốc, không có đáp án, lông mày nhưng lại càng nhíu chặt, tiện tay xoa nhẹ bức thư kia, quay người lại cất nó vào hộp.