Nam nhân giống như tìm tòi mà quan sát Văn Nhân Cửu, qua hồi lâu, nở nụ cười, nâng ly rượu về phía y liền nói: “Thái tử nói quá lời, chỉ có điều, tại Bắc Vực chúng ta, nếu như đến muộn, ít nhất phải tự phạt ba ly đầy, chỉ một câu xin lỗi nhưng là không thành.”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ những người trong đại điện nhìn qua nam nhân nói lời kia, lại là một trận xôn xao. (*nhất phiến hoa nhiên.)
“Làm càn!” Trong bàn tiệc có người tức giận mắng, “Thái tử là thân phận gì, Điện hạ như thế nào, há lại để cho ngươi – một sứ thần nhất phẩm nho nhỏ của Bắc Vực có thể xen vào hay sao?”
Bắc Vực là một nước phụ thuộc, ở trong mắt Đại Càn từ trước đến nay đều là kém một bậc, những sứ giả Bắc Vực kia đến Kinh, người nào chưa từng một lần tất cung tất kính (*thái độ cung kính)? Như thế nào hiện tại lại hùng hổ dọa người như vậy?
“Đại nhân nhưng là có chỗ không biết, người dân Bắc Vực chất phác hào sảng, làm việc… không câu nệ tiểu tiết.” Lạc Kiêu cũng quay đầu, nhìn về phía nam nhân kia, khẽ mỉm cười nói: “Chẳng qua là, nơi đây là Đại Càn, Đại Càn cũng không có những quy củ kia. Mặc dù văn hóa có chỗ khác biệt, nhưng một câu ‘Nhập gia tùy tục’ ‘Khách tùy chủ tiện*” chắc hẳn đại nhân người vẫn là biết đi?”
(*客随主便: khách tùy tiện để chủ bày bố, sắp xếp.)
Nam nhân nghe vậy, hơi nheo mắt, ánh mắt xẹt qua người Lạc Kiêu, sau đó mới lại rơi xuống người Văn Nhân Cửu, qua hồi lâu, cười cười thu lại ly rượu: “Cách một đoạn thời gian quay lại Đế kinh, lại không biết quy củ Đại Càn đã đổi —— thôi, thôi, ly rượu này…”
“Vị đại nhân này có lẽ đã nhớ lầm, từ trước đến nay, Đại Càn cho tới bây giờ cũng chưa từng có quy củ như vậy.” Văn Nhân Cửu nhẹ nhàng nở nụ cười, lập tức nhìn Lạc Kiêu, Lạc Kiêu hơi ngẩn người, nhưng vẫn thuận theo mà nhận lấy ly rượu cùng bầu rượu từ tay cung nữ đứng hầu bên cạnh tới đây, “Nhưng mà, dù sao có khách từ xa đến, như thế nào cũng là chủ nhà, không thể khiến khách nhân thất vọng mới phải.”
Nói xong, rót đầy một ly, kính rượu với nam nhân kia: “Ly rượu này, xem như Cô bồi tội với chư vị Bắc Vực.” Vừa mới nói xong, ly rượu đã một hơi cạn sạch, sau đó, lại là ly thứ hai.
Uống ba ly rượu, dốc ngược miệng ly xuống dưới, nhìn sang nam nhân kia, lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng: “Như thế, đại nhân đã thỏa mãn?”
Thái độ khoan thai, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhìn qua, giống như là Bắc Vực bên này cố tình gây sự.
Gia Luật Hữu nhìn khuôn mặt so với giấy còn muốn trắng hơn của Văn Nhân Cửu bởi vì ba ly rượu mà có chút ửng hồng, cặp mắt rồi lại rất lạnh lùng, rõ ràng không có biểu lộ dư thừa, nhưng mơ hồ, rồi lại hiện lên vài phần cảnh cáo.
Chỉ giật mình trong chớp mắt, lại nhìn vị Thái tử bệnh tật quấn thân trong truyền thuyết, không được coi trọng nhất này, trong lúc nhất thời lại hiểu được chút ý tứ, bỗng nhiên nâng tay cũng uống cạn ly rượu của mình.
“Không thể ngờ được Thái tử sảng khoái như thế. Nhưng mà như vậy, ngược lại khiến thần ở trên điện có vẻ phóng túng không lễ phép rồi.” Gia Luật Hữu cười nói: “Nhưng mà, nếu như Thần có nơi nào chọc giận Thái tử, mong rằng Thái tử thứ tội.”
Văn Nhân Cửu tiện tay đưa ly rượu cho Lạc Kiêu, nhẹ nhàng chỉnh lại ống tay áo: “Không ngại. Dù sao Bắc Vực không thể so với Đại Càn, đại nhân nhanh mồm nhanh miệng, ngược lại là bản tính chân thật khó có được… Nhưng nếu việc này đã qua, kế tiếp liền khai tiệc a. Các vị sứ thần đường xa mà tới, tuyệt đối không để cho những chuyện lặt vặt phá vỡ hào hứng.”
Bời vì ban đầu cũng không ngờ rằng Lạc Kiêu sẽ cùng Văn Nhân Cửu đi tới Kim Lưu điện, trong điện ngoại trừ một bàn trống đối diện Gia Luật Hữu, cũng không còn vị trí dư thừa.
Bình Tân Thế Tử là cấp bậc Chính nhị phẩm, với cấp bậc Nhất phẩm của Thái tử chỉ còn kém mấy cấp. Phúc công công thấy tình huống này, đang chuẩn bị phân phó mấy tiểu thái giám lại đi bưng một tiểu tháp đến đây, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Văn Nhân Cửu đã dẫn Lạc Kiêu đến chỗ ngồi bên cạnh mình.
“Thế tử liền ngồi cùng một chỗ với Cô, ngươi cũng không cần phải lăn qua lăn lại.” Văn Nhân Cửu khoát tay áo, “Phân phó cung nữ mang đồ ăn lên, thuận tiện truyền tới một vài vũ cơ, nhạc sư trong cung.” Ngón tay gõ gõ tiểu tháp đen tuyền, nhìn thẳng vào mắt Phúc công công gằn từng chữ, “Trước mặt khách quý, tuyệt đối không nên thất lễ.”
Phúc công công cười híp mắt nhận lệnh, lui sau một bước, phân phó mọi chuyện xuống dưới đâu vào đấy. Không lâu sau, vũ cơ ăn mặc diễm lệ cùng nhạc công đồng thời vào điện, ti trúc quản huyền (*gọi chung các loại nhạc cụ đàn cầm tiêu sáo, chỉ âm nhạc.), mị ảnh liêu nhân, nhất thời toàn bộ bầu không khí trong điện so với lúc trước ngược lại hòa hoãn không ít.
Nhưng Lạc Kiêu lại không để trong lòng những vũ cơ vòng eo mềm mại, dung mạo mê hoặc kia, cùng Văn Nhân Cửu ngồi một chỗ, toàn bộ lực chú ý hiện tại của hắn đều đặt trên người y. Tại Đông cung ngây người mấy ngày, Lạc Kiêu chưa từng thấy Văn Nhân Cửu dính qua rượu, đối với tửu lượng cao thấp của y, hắn cũng đoán không ra.
Lạc Kiêu liếc mắt nhìn thiếu niên bên cạnh. Cho dù lúc này Văn Nhân Cửu thoạt nhìn vẫn là bộ dạng lạnh lạnh lùng lùng như ngày thường, nhưng có lẽ bởi vì khuôn mặt nhiễm lên một tầng ửng đỏ mà càng hiện lên vẻ yêu lệ, Lạc Kiêu thu vào mắt, cảm thấy trên người Văn Nhân Cửu có vài phần không thích hợp không thể diễn tả bằng lời.
Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị*, bầu không khí trong bữa tiệc dần dần khoái hoạt. Sau khi Văn Nhân Cửu cùng Lạc Kiêu nhập tiệc, đoàn người Bắc Vực cũng không còn mất tự nhiên ngồi im một chỗ, chính là cùng nhau kính rượu người tới ta đi, đêm khuya đến giờ tý, nửa số quan viên trong bữa đều đã say đến bất tỉnh nhân sự, một bữa tiệc rượu lúc này mới kết thúc.
(*Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị: chính là chỉ những người cùng bàn uống ba phiên (mỗi người uống ba chén), sau đó món ăn cũng đủ năm vị. Đây ý chỉ bữa tiệc đã đến hồi kết thúc.)
Phái Cẩm y vệ hộ tống từng vị đại thần về phủ, cuối cùng trong điện, chỉ còn lại ba người Gia Luật Hữu Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu còn có thể miễn cưỡng đứng vững.
“Trước khi đến kinh, ta cũng nghe rất nhiều lời đồn về Thái Tử Đại Càn,” Gia Luật Hữu lộ vẻ tự nhiên, thoạt nhìn ngược lại rất tỉnh táo, trầm thấp nói với Văn Nhân Cửu, “Nhưng hôm nay vừa nhìn, rồi lại bất đồng với dự đoán. Nếu như về sau, Thái tử ngồi lên ngôi đại bảo —— ”
“Xem ra tối nay Gia Luật đại nhân uống nhiều rồi, say đến độ này.” Lạc Kiêu nhưng lại không để Gia Luật Hứu nói hết câu, nhìn gã, khẽ mỉm cười rồi lại cắt đứt lời Gia Luật Hữu không cho nói, “Đêm đã khuya, đại nhân vẫn là mau trở về a.”
Gia Luật Hữu ngẩn ra, nhìn Văn Nhân Cửu bên kia mặt không biểu tình, đang thản nhiên nhìn gã, cười cười, liền ngừng miệng cũng không tiếp tục nhiều lời, nhìn chằm chằm hai người, sau đó liền chắp tay cáo từ, quay người rời khỏi Kim Lưu điện.
Lạc Kiêu nhìn theo bóng lưng Gia Hữu Luật, hồi lâu, hơi nâng tay đỡ Văn Nhân Cửu, khẽ gọi y: “Điện hạ? Điện hạ?”
Văn Nhân Cửu chậm rãi nâng mắt, đôi con ngươi đen nhánh như phủ một tầng hơi nước, thoạt nhìn có một loại quyến rũ mê hoặc câu hồn đoạt phách. (*đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta, đến khiến người ta nín thở.)
“Thế tử.” Văn Nhân Cửu chậm rãi hô một tiếng.
“Đêm đã khuya, nên trở về Đông cung rồi.” Lạc Kiêu nhíu nhíu mày, nhìn bộ dạng dường như còn chưa tỉnh táo của Văn Nhân Cửu, do dự hỏi, “Điện hạ có cần thần đỡ không?”
Văn Nhân Cửu lại trầm mặc một hồi, mới hỏi: “Yến hội, kết thúc?”
Ánh mắt Lạc Kiêu quét qua đại điện đã trống không, dở khóc dở cười nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng kia, nói: “Kết thúc.”
“… Ừm.” Văn Nhân Cửu dường như là thở phào một hơi, ngẩng đầu, nhìn Lạc Kiêu, lại gọi một lần, “Thế tử.”
“Sao vậy?” Lạc Kiêu dịch lại gần.
“Tránh những người khác… ôm Cô… vào kiệu.” Giọng Văn Nhân Cửu thấp đến độ không thể nghe thấy, một số còn gần như nỉ non, Lạc Kiêu chỉ có thể ghé đầu sát vào một chút. Hô hấp ấm áp mang theo hơi rượu phả vào bên tai, mơ hồ, lại có một ngọn lửa chạy thẳng vào tim.
“Tử Thanh,” Hai tay Văn Nhân Cửu vô lực khoát lên vai Lạc Kiêu, thân thể vẫn luôn thẳng tắp cũng lập tức mềm nhũn, đầu tựa vào hõm vai Lạc Kiêu, mang theo giọng mũi, “Đưa Cô… trở về.”