(* Bộ Công 功部, coi việc xây dựng thành hào, cầu cống đường sá, việc thổ mộc, thợ thuyền, tu sửa xây dựng, thi hành lệnh cấm về núi rừng, vườn tược và sông ngòi)
(*Bộ Hộ 岵部, giữ việc ruộng đất, nhân dân, kho tàng, thu phát, bổng lộc, đồ cống nạp, thuế khoá, muối và sắt; thời Nguyễn giữ chính sách điền thổ, hộ khẩu, tiền thóc, điều hoà nguồn của cải nhà nước)
(*Bộ lễ 礼部, giữ việc lễ nghi, tế tự, khánh tiết, yến tiệc, trường học, thi cử, áo mũ, ấn tín, phù hiệu, chương tấu, biểu văn, sứ thần cống nạp, các quan chầu mừng, tư thiên giám, thuốc thang, bói toán, tăng lục, đạo lục, giáo phường, đồng văn nhã nhạc.)
(*加封 phong cấp thêm chức tước, ruộng đất trong thời kỳ phong kiến)
(***** Nguyên văn 解往 giải hướng: đem lương đi.)
Hạ triều, nhận hết lời chúc mừng của quan viên văn võ các phương, Trương Tín và Lạc Kiêu cùng xuất cung, cười nói: “Quanh năm đóng quân tại Thú Châu, thế nhưng đã quên hết bộ dạng của Đế Kinh.” Quay đầu nhìn hắn, “Thật vất vả mới có cơ hội quay về Đế Kinh, ngược lại cũng không cần cố kỵ quân kỷ không đụng rượu nữa rồi. Như thế nào, không mời ta uống một bữa?”
Lạc Kiêu liền cười: “Dĩ nhiên là phải cho Tướng quân uống đến tận hứng a.”
Trương Tín cười lớn vỗ vỗ vai Lạc Kiêu, hai người ngồi kiệu đi thẳng đến một tửu điếm tốt nhất Đế Kinh. Ngồi vào trong gọi hai cân thịt kho, ngại cầm bát chưa đủ đã nghiền, sau khi uống một bát, liền trực tiếp uống luôn bằng vò. Một hơi hết non nửa vò, đặt vò rượu xuống bàn, sảng khoái vỗ vỗ bàn, trên khuôn mặt tràn đầy ý cười thư sướng: “Hặc hặc, ngoạm miếng thịt lớn, uống bát rượu lớn, này con mẹ nó mới gọi là sống a!”
Lạc Kiêu cũng rót một bát rượu, nói: “Đêm trước Tướng quân uống còn chưa đủ sao?”
Trương Tín cười một hồi, rồi lại lập tức lắc đầu nói: “Rượu trong hoàng cung đều là rượu ngon, nhưng mùi vị lại nhạt như nước, không mạnh bằng Thiêu đao tử* này.” Dứt lời, lại xốc lên vò rượu, ngửa đầu ừng ực mấy ngụm.
(*烧刀子 tên gọi của rượu trắng ngày xưa. Độ rượu cao, vị đậm, như lửa đốt nên lấy tên này.)
Lạc Kiêu thấy Trương Tín uống hăng say, ngược lại cũng không khuyên giải, chỉ nói: “Xem ra lúc trong quân, nghiện rượu này lại khiến cho Tướng quân nhịn đến vất vả.”
Trương Tín tùy ý dùng tay áo lau lau miệng, nói: “Ai nói không phải? Chỉ có điều là không dám không thể a.” Cầm vò rượu trong tay, dường như nhớ tới cái gì, nói với Lạc Kiêu: “Lúc trước khi Hầu gia tiếp quản Định Bắc Quân, quân kỷ trong quân lỏng lẻo, thậm chí có một lần bởi vì Tướng lĩnh say rượu hỏng việc, dẫn đến binh sĩ thương vong khổng lồ ——”
Trương Tín thở dài một hơi: “Ngươi hẳn là nghe chuyện Hầu gia trước trận chém chết Hàn Lĩnh tướng quân mười năm trước đi?”
Lạc Kiêu chậm rãi vuốt ve bát sứ màu trắng, gật đầu nói: “Có nghe qua.”
Trương Tín lại uống một ngụm rượu, nói: “Một trận đó đánh đến thẹn lòng, cũng bởi vì một ngày trước Hàn lĩnh mang theo đội quân tinh nhuệ uống đến say mèm, vừa gặp quân địch tập kích, quân ta không thể phán kháng kịp thời, kết quả hao tổn một vạn tướng sĩ. Từ sau đó, Hầu gia liền lập lại quy củ, trong quân vào thời gian trực, không cho phép uống rượu. Người vi phạm đều xử lý theo quân quy… Tuy nói từ đầu ngược lại có chút không quen, nhưng nhiều năm như thế, thiếu đi chuyện say rượu gây rối, tác phong cùng kỷ luật trong quân quả thật tốt lên rất nhiều.”
Trên mặt Lạc Kiêu cũng hiện lên chút vui vẻ, bởi thế mà cảm thấy tự hào*: “Phụ thân làm một tướng lĩnh, vô luận từ phương diện nào mà nói, quả thật đều không thể chỉ trích.”
(*Nguyên văn 与有荣焉 dữ hữu vinh yên.)
Trương Tín cầm vò rượu đụng bát với Lạc Kiêu, lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, chờ đến khi cơm nước no nê, mới bỗng nhiên nói: “Chỉ là không biết Thế tử ngày sau nên như thế nào?”
Lạc Kiêu nhìn Trương Tín, hỉu: “Ý của Tướng quân là?”
Trương Tín nói: “Thế tử là Hầu gia một tay nuôi lớn, binh pháp mưu lược không cần nói đến, lâm chiến quyết đoán đều có, lãnh tĩnh có độ, gan dạ sáng suốt không thua người nào, nếu có thể trải qua thêm nhiều chiến sự, tôi luyện một phen, chắc hẳn không cần đến mười năm, Đại Càn ta lại có thể thêm một vị tướng mạnh.”
Lạc Kiêu nói: “Tướng quân là hy vọng ta cùng ngươi quay về Thú Châu?”
Trương Tín lắc đầu nói: “Man tộc đã ký thư đầu hàng, năm gần đây có lẽ không nổi lên sóng gió gì, chỗ đó ta cùng Vương phó tướng đóng giữ liền đủ rồi. Chỉ có điều, chúng bộ lạc Man tộc mặc dù tạm thời thuần phục Đại Càn, nhưng Lưu Châu cách đó không xa rồi lại phòng giữ yếu kém. Chúng quốc Bắc vực ở xa rồi lại một mực nhìn chằm chằm, Lưu Châu vẫn còn thiếu một vị Tướng lĩnh có thể đóng giữ lâu dài, dẫn binh ngăn địch a.”
Lạc Kiêu nhíu mày, trầm mặc không nói.
Trương Tín nhìn Lạc Kiêu nói: “Ngươi thân là Bình Tân Thế Tử chính miệng Thánh thượng tặng cho, chỉ cần đứng ở Đế Kinh, xây dựng quan hệ, ngày sau kế thừa vị trí của Bình Tân Hầu, hiển nhiên có thể hưởng không hết phú quý. Chỉ có điều, nếu Thế tử ngươi thật sự muốn trở thành Tướng lĩnh có thể vì Đại Càn dựng lên nửa giang sơn, chỉ co đầu rút cổ tại Đế đô phồn hoa thoạt nhìn yên ổn này nhưng là không thể thực hiện.”
“Tướng quân ưu quốc ưu dân (*lo cho quốc lo cho dân), lòng mang thiên hạ, cái này ta dĩ nhiên hiểu rõ.” Lạc Kiêu gật đầu nói: “Tướng quân cứ yên tâm, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ con đường về sau nên đi như thế nào. Tử Thanh cũng hiểu rõ tâm cùng chức trách của mình nên ở nơi đâu —— chỉ có điều, hiện tại rời khỏi nơi đây rồi lại không phải lúc, còn phải ở thêm một đoạn thời gian, đợi đến khi cục diện thoáng ổn định một chút.”
Trương Tín hơi nhíu mày, nghi hoặc một chút, hỏi: “Ngươi là lo lắng phu nhân?”
Lạc Kiêu bật cười nói: “Mẫu thân có cáo mệnh* bên người, lại có phụ thân bảo vệ, như thế nào cần phải để ta lo lắng?”
(*Cáo Mệnh phu nhân (诰命夫人) là danh vị có từ thời nhà Tống, dùng để phong cho các phối ngẫu hay thân mẫu của quan lại trong triều đình. Do để phong tặng, đều phải thông qua cáo thư do Hoàng đế phê chuẩn, nên các vị phu nhân này đều được gọi Cáo Mệnh phu nhân để biểu thị tính trịnh trọng và sự chính danh của mình. Họ có áo mũ, bổng lộc dựa vào tước quan của chồng, con nhưng không có thực quyền chính trị nào cả. By wiki.)
“Vậy ——” Trương Tín suy nghĩ một chút, hơi có chút chần chờ hạ giọng hỏi: “Ngươi là đang lo lắng Điện hạ?”
Lạc Kiêu nhưng chỉ cười, không đáp lại.
Trương Tín đã biết rõ Bình Tân Hầu đã sớm chọn một phái Thái tử, chỉ là ông lại không nghĩ tới, Bình Tân Hầu không tỏ vẻ gì, ngược lại là đích tử (*con trai trưởng) của ông ấy thật sự trung thành và tận tâm đối với Thái tử.
Nói thật, tại thời điểm ban đầu, đối với vị Thái tử dường như chỉ dùng dược kéo lại một hơi, tùy thời đều có thể đi theo Tiên hoàng, ông là không thế nào xem trọng, chỉ là không nghĩ tới, về sau, Đại hoàng tử vẫn luôn đứng đầu ngọn gió bất chợt rơi đài. Mà đồng thời cùng Nhị hoàng tử dốc sức liều mạng lôi kéo thủ hạ của Đại hoàng tử, Thái tử vẫn luôn vô thanh vô tức rồi lại cũng bắt đầu bộc lộ tài năng trước vua dân. (*Nguyên văn 朝野 triêu dã: triều đình và dân chúng.)
Trước sau cùng lắm chỉ có một năm thời gian, thế cục trong triều thoáng cái liền thay đổi, thực khiến người đoán cũng đoán không ra.
Thở dài một hơi, tuy rằng thật sự ở chung không quá nửa năm, nhưng ông cũng có thể phân giải được tính tình Lạc Kiêu mấy phần. Tuy rằng nhìn qua tuấn lãng ôn hòa, như là công tử thế gia phong thái tuyệt hảo, nhưng thật chất bên trong rồi lại chảy dòng máu của Bình Tân Hầu, tâm sát phạt quyết đoán, tự có tính toán của riêng mình.
Dù cho lúc này mặt ngoài Lạc Kiêu nói sẽ xem xét, nhưng trong lòng sợ là đã quyết định được chủ ý, trừ phi là tâm nguyện của hắn, nếu không có lẽ người khác dù khuyên nhủ thế nào cũng là vô dụng.
Đứng dậy đưa tay vỗ vỗ vai Lạc Kiêu: “Ta biết ngươi đã có chủ ý, hôm nay cũng đừng trách ta nói dông dài. Ngươi a, biết mình đang làm cái gì liền được.”
Cùng Lạc Kiêu ra khỏi tửu điếm, nói: “Qua ba ngày nữa, ta cũng nên theo đội ngũ chuyển lương thảo trở lại Thú Châu, ngươi ngốc ở Đế Kinh lâu, cũng chớ quên có rảnh đi xem những người ngươi tự mình dẫn ra ngoài.” Nói xong, đẩy hắn về phía kiệu, cười ha hả, “Được rồi, ta hôm nay uống nhiều nói mấy lời say, ngươi nghe được chút nào thì nghe. Về đi thôi!”
Lạc Kiêu gật đầu, ôm quyền hướng về phía Trương Tín nói lời tạm biệt: “Ngày Tướng quân rời kinh, Mạt tưởng nhất định đến tiễn.”
Trương Tín vỗ tay cười to: “Nhớ rõ mang theo mấy vò rượu ngon, nếu không ta nhưng là không gặp!” Nói xong, mới ngồi xuống kiệu tách khỏi Lạc Kiêu.
Lạc Kiêu trở lại phủ đã qua buổi trưa, quản gia đang cho tôi tớ xúc tuyết, nhìn thấy Lạc Kiêu liền nghênh đón: “Thế tử.”
Lạc Kiêu gật đầu, hỏi: “Phụ thân có đó không?”
Quản gia lắc đầu đáp: “Còn chưa về.” Nghĩ một chút lại hỏi: “Thế tử đã dùng cơm chưa?”
“Đã dùng bên ngoài rồi.” Lạc Kiêu đáp lại, sau đó nhìn thoáng qua quản gia, “Chỗ ta đây cũng không có chuyện gì, ngươi không cần đi theo, đi làm việc của ngươi đi.”
Quản gia “Vâng” một tiếng, dừng bước liền lui ra ngoài.
Lạc Kiêu trở lại phòng, Tri Hạ vội đón người vào, đốt lửa than nói: “Hôm qua trời hạ tuyết, ngày hôm nay trời lại trong xanh, tuyết tan một ít, khí trời ngược lại lạnh hơn một chút.” Tầm Đông cũng vội vàng bưng trà nóng đi đến, đặt lên bàn liền cười hì hì nói, “Trong phòng ngoài phòng quả thật giống như hai thế giới, đi ra ngoài một chuyến thiếu chút nữa cũng khiến tai ta đông cứng rồi!”
Lạc Kiêu ngẩng đầu nhìn Tầm Đông, cười nhạt nói: “Nếu như muốn ở trong phòng cọ chút lửa than liền nói thẳng, cũng chưa từng nói không cho phép ngươi đi vào, khoa trương như thế lại khiến người ta cho rằng ta ngược đãi nha hoàn rồi.”
Tầm Đông thấy tâm tư mình bị nói toạc ra, một chút xấu hổ cũng không có, chỉ đứng bên cạnh chậu than cách đó không xa cười hì hì: “Thái tử anh minh!”
Tri Hạ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn bộ dạng vô lại như thế của Tầm Đông, đưa tay chọt chọt trán nàng: “May chủ tử của muội là Thế tử ga, nếu gặp người tính tình kém, muội nhưng là bị trừng phạt!”
Lại một hồi nói cười, khí lạnh trong phòng cũng dần được lửa xua tan, Tri Hạ cùng Tầm Đông đi ra gian ngoài cầm áo khoác ra thêu, Lạc Kiêu ngồi gian trong, cảm thấy khí nóng hun đến men say đã hơi tản đi, liền giữ nguyên áo nằm xuống giường chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Chẳng qua là đợi đến khi mở mắt, sắc trời cũng đã tối đen.
Mùa đông trời tối nhanh, lúc này canh giờ cụ thể là gì còn chưa biết. Lạc Kiêu vén chăn rời giường, vừa lên tiếng, Tri Hạ đứng canh ngoài phòng vội vàng cầm nến đi vào. Vài bước đến bên bàn gỗ, cúi người đốt nến trên bàn, sau đó đưa tay rót chén trà đưa cho Lạc Kiêu, cười nhẹ một tiếng nói: “Thế tử gia xem như tỉnh.”
Lạc Kiêu uống một hớp trà, thấm giọng một cái, cảm thấy đầu óc tỉnh táo không ít, lên tiếng hỏi: “Hiện tại là lúc nào rồi?”
Tri Hạ đặt một cái nến khác lên bàn, nhẹ nhàng nói: “Đã là giờ Dần một khắc.” (*3-5h sáng) Quay đầu đưa mắt nhìn Lạc Kiêu nói: “Lúc trước Phu nhân có tới một chuyến, chỉ là thấy Thế tử gia vẫn đang nghỉ ngơi, liền không vào quấy rầy.”
Lạc Kiêu đặt chung trà xuống bàn hỏi: “Vi nương có chuyện gì?”
Tri Hạ đưa qua mấy cái túi thơm, cười nói: “Lúc trước mai vàng trong sân nở hoa, phu nhân thấy, liền để cho Mộc Xuân mang theo mấy nha hoàn đi hái một ít về, làm mấy cái túi thơm, cố ý đưa đến cho Thế tử.”
Lạc Kiêu cầm lên nhìn.
Bạch thị là tiểu thư đại gia đoan đoan chính chính, nữ công* dĩ nhiên cũng vô cùng tốt. Túi thơm trong tay cũng chỉ lớn bằng nửa bàn tay, dùng gấm đủ màu bao quanh, phía trên hoặc là một cụm tịnh đế liên*, hoặc là lan thủy mặc, thêu trông rất sống động, đáng yêu vô cùng.
(*女红 nữ công gia chánh, thêu thùa may vá dệt…)
(**Hai đóa sen mọc cùng 1 gốc.)
Lạc Kiêu cười cười thu đồ lại, đang định nói gì, Tầm Đông bên kia nhưng lại lần nữa vội vàng đẩy cửa bước nhanh đến.
“Tầm Đông!” Tri Hạ trừng mắt nhìn Tầm Đông, “Nói bao nhiêu lần, như thế nào vẫn không có quy củ như vậy?”
Tầm Đông ủy khuất bĩu môi nói: “Lúc này cũng không trách được muội, muội là có việc gấp tới.”
Lạc Kiêu hỏi: “Có việc gì gấp?”
Tầm Đông liền đáp: “Thế tử, Đông Cung bên kia có người đến.”
Mặt Lạc Kiêu vốn mang theo vui vẻ, ý cười dần phai, nhíu mày hỏi: “Người nào? Vì cái gì tới a?”
Tầm Đông nói: “Nô tỳ cũng không biết, chỉ là người đã đưa đến phòng ngoài rồi, Thế tử người xem —— “
Lạc Kiêu gật đầu, vén lên vải rèm bằng bông dày đi ra phòng ngoài, đưa tay đẩy cửa, bên ngoài đứng một tiểu cung nữ môi hồng răng trắng, nhìn thấy Lạc Kiêu vội hô một tiếng: “Thế tử.”
Tiểu cung nữ này Lạc Kiêu có chút quen mặt, xác định đây đúng là người của Đông Cung, liền miễn lễ cho nàng hỏi thẳng: “Là Điện hạ xảy ra chuyện gì?”
Tiểu cung nữ đáp: “Điện hạ bị nhiễm phong hàn, tảo triều ráng chống đỡ sau đó thân thể liền trở xấu, lúc này sốt cao không lùi ý thức đã không còn tỉnh táo, Trương công công phân phó nô tỳ đến quý phủ Hầu gia một chuyến, hy vọng Thế tử người có thể đến Đông Cung.”
Lông mày Lạc Kiêu nhíu chặt nói: “Ta cho người chuẩn bị kiệu —— “
Tiểu cung nữ kia vội nói: “Kiệu bên ngoài đã chuẩn bị tốt, Thế tử người cùng nô tỳ liền đi là được.”
Lạc Kiêu mím môi, quay đầu báo một câu với Tri Hạ cùng Tầm Đông, lập tức liền đi theo tiểu cung nữ kia ra khỏi phủ.
Tầm Đông ở sau nhìn theo, nhịn không được cảm thán một câu: “Trước kia thật đúng là không nghĩ ra, có một ngày Thế tử thế nhưng sẽ cùng một người có quan hệ tốt như vậy —— nhất là khi đối phương còn là một Thái tử!”
Tri Hạ đứng sau Tầm Đông, mảnh vải màu hạnh hoàng tìm thấy hôm qua rồi lại bất chợt hiện lên trong đầu. Đưa mắt nhìn bộ dạng cười hì hì không tim không phổi của Tầm Đông, trên khuôn mặt nhàn tĩnh (*nhã nhặn trầm tĩnh) nhịn không được nhuộm một mảnh sầu tư.
—— Chỉ mong là nàng suy nghĩ nhiều.
*
Lạc Kiêu theo hành lang đi thẳng đến tẩm điện của Văn Nhân Cửu, vòng qua khúc ngoặt, vừa liếc mắt liền thấy Mặc Liễu đứng trước cửa tẩm điện ngóng trông. Có lẽ bên ngoài trời rất lạnh, thỉnh thoảng lại dậm chân một cái, chân nhỏ di chuyển qua lại, khắp mặt đều là vẻ lo lắng.
“Mặc Liễu.”
Lạc Kiêu gọi một tiếng, đi lên trước, Mặc Liễu thấy hắn, hai mắt sáng lên, vội vàng vài bước đi tới, “Thế tử người rốt cuộc đã đến, mau mau mau, mau cùng nô tỳ vào trong a!”
Lạc Kiêu hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Mặc Liễu như đưa đám, nói: “Thân thể Điện hạ vốn cũng không quá cường tráng, cho dù Vu cô nương dùng Kim Tuyến cổ cứu được một mạng của Điện hạ, nhưng cũng không chịu nổi Điện hạ mỗi ngày mỗi đêm chính vụ quấn thân khiến mình mệt đến không có chỗ thở dốc a!”
Đẩy cửa, tiếp tục nói: “Vốn mấy ngày nay vì hơn mười châu huyện Đại Càn gặp nạn tuyết rơi mà Điện hạ chưa hề nghỉ ngơi, sáng nay lại hứng chút gió, này có thể không ngã xuống sao!”
Vén rèm đi vào gian trong, cởi áo khoác đưa qua một bên, lại để cho Mặc Lan cầm, tiến lên vài bước, đã thấy người lúc này nên hôn mê bất tỉnh vậy mà đã nửa tựa ở đầu giường, chỉ là vẻ mặt vẫn còn mệt mỏi, nâng mắt nhìn Lạc Kiêu, thản nhiên nói: “Ngươi lại ở trước mặt Tử Thanh đặt điều Cô cái gì nha?”
Mặc Liễu vội nói: “Nô tỳ sợ hãi, nô tỳ cũng không dám ở trước mặt Thế tử đặt điều Điện hạ!” Nói xong, dùng khóe mắt ra sức liều mạng nhìn Lạc Kiêu, dường như đang truyền ý cầu cứu.
Lạc Kiêu dĩ nhiên nhận lấy tín hiệu cầu cứu kia, đến bên giường Văn Nhân Cửu ngồi xuống, đưa tay kiểm tra trán y, độ nóng nơi mu bàn tay có chút phỏng khiến hắn hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Mặc Lan hỏi: “Trương công công đâu?”
Mặc Lan đáp: “Lúc trước Điện hạ ngủ mê man, cho nên không uống thuốc được, vừa rồi Công công thấy Điện hạ tỉnh, liền vội vàng cầm thuốc đi hâm.”
Lạc Kiêu gật đầu nói: “Được rồi, nơi này có ta, các ngươi đứng canh bên ngoài đi. Nếu như Công công đến, liền mau chóng mang thuốc vào.”
Mặc Lan cùng Mặc Liễu đáp lời, lại lần nữa đưa tới khăn thấm ướt, sau đó mới lui ra khỏi phòng.
Lạc Kiêu cầm khăn lau trán cho Văn Nhân Cửu, qua hồi lâu, thở dài: “Cũng trách cái miệng này của thần, tốt không linh xấu lại linh, hôm qua vừa mới nói, rồi lại thật sự khiến Điện hạ bị thần nói cho bệnh.”
Văn Nhân Cửu liếc xéo hắn, cười lạnh: “Vậy ngươi thật sự là đáng chết vạn lần.”
“ĐÚng, tội thần đáng chết vạn lần.” Lạc Kiêu nghiêm túc trả lời, sau đó lại nhìn Văn Nhân Cửu nói: “Nhưng ít nhất cũng phải để thần hầu hạ bệnh tình Thái tử thật tốt trước đã, sau lại mặc cho Thái tử xử trí.”
Văn Nhân Cửu hơi nhíu mày, biên độ nhỏ đến mức không thể thấy, lười nhác nằm xuống, vẻ mặt có chút khó hiểu: “Cô cùng lắm chỉ là một trận phong hàn, cũng không phải bệnh nặng gì, ngươi một không phải đại phu, hai không phải người hầu, Trương Hữu ĐỨc như thế nào đang êm đang đẹp từ Hầu phủ mời ngươi đến?”
Lạc Kiêu nghĩ một chút, đang định đáp lời, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ, không lâu sau đó, một người vén rèm đi vào, không phải Trương Hữu Đức thì là ai.
Chỉ là không biết phía sau Trương Hữu Đức, còn đi theo một tiểu thái giám, trong tay bưng một chồng tấu chương thật dày.
Trương Hữu Đức cùng Lạc Kiêu liếc nhau một cái, trong mắt đều là bất đắc dĩ.
Lạc Kiêu hiện tại liền hiểu. Nhận bát thuốc từ tay Trương Hữu Đức, sau đó lại phân phó tiểu thái giám đặt tấu chương xuống, ngồi xuống bên cạnh Văn Nhân Cửu, nửa ôm y vào ngực: “Điện hạ cảm thấy là vì cái gì a?”
Văn Nhân Cửu không đáp, chỉ cau mày hơi nhúc nhích đầu: “Cô cảm thấy được thân thể mình đã tốt, không cần phải uống thêm mấy bát thuốc này.”
Lạc Kiêu liền nói: “Nếu đã vậy, cũng không thể để cho Điện hạ tiếp tục chịu khổ, bát thuốc này thần uống một nửa, Điện hạ uống nửa còn lại, như thế được không?”
Văn Nhân Cửu nói: “Ngươi lại không bệnh, uống cái này làm gì?”
Lạc Kiêu cười nói: “Đây không phải là Điện hạ bệnh, thần khó chịu thay Điện hạ sao.”
Văn Nhân Cửu chịu không nổi nữa rồi, nhận thuốc, từng ngụm nuốt xuống. Chỉ là uống đến vội, vị thuốc đắng chát mà nồng nặc dâng lên một trận, còn ngụm cuối cùng phun ra cả một ống tay áo của Lạc Kiêu.
Lạc Kiêu nhìn ống tay áo thảm không nỡ nhìn của mình, không lên tiếng, Văn Nhân Cửu híp híp mắt nhìn hắn, từ chối xin lỗi: “Ai bảo ngươi để tay trước mặt Cô.”
Lạc Kiêu liền gật đầu: “Là thần không đúng, không trách Điện hạ.” Sau đó lại cầm khăn đến giúp Văn Nhân Cửu lau mặt, “Chỉ có điều, ngày trước Điện hạ cắt đứt tay áo cho thần, hôm nay lại phá một bộ xiêm y của thần, cũng là huề nhau rồi.”
Văn Nhân Cửu hừ lạnh một tiếng: “Xiêm y của ngươi có thể so sánh với Cô được sao?”
Lạc Kiêu cười tủm tỉm: “Dĩ nhiên là không thể so được. Bằng không, về sau ngày nào cũng chuẩn bị một bộ quần áo, lại để Điện hạ cắt cho hả giận?”
Văn Nhân Cửu nói: “Cô cũng không giống như ngươi, rảnh rỗi như vậy —— đỡ Cô dậy, Cô còn chưa xem hết tấu chương.”
Lạc Kiêu lại không nghe, chỉ liếc y một cái, lau lau chất bẩn trên ống tay áo, sau đó mới ôm một chồng tấu chương đến trước mặt Văn Nhân Cửu hỏi: “Điện hạ còn phải xem?”
Văn Nhân Cửu nhíu mày nhìn hắn.
“Thần biết không cản được Điện hạ, Điện hạ không cần nhìn thần như vậy.” Lạc Kiêu cầm cái ghế đẩu nhỏ ngồi xuống cạnh tấu chương, “Vậy, thần đọc tấu chương cho Điện hạ nghe, Điện hạ cho ý kiến, thần ghi. Như thế, cũng không chậm trễ cái gì nha, Điện hạ cũng thả lỏng một chút, Điện hạ nghĩ thế nào?”
Văn Nhân Cửu trầm mặc một lúc, qua hồi lâu mới gật đầu, coi như đồng ý.
Lạc Kiêu thấy người bên kia đồng ý, cũng không chậm trễ, cầm tấu chương lên bắt đầu đọc.
Một tấu chương lưu loát ít nhất hơn trăm chữ, nhiều nhất hơn ngàn chữ, nhưng cẩn thận cân nhắc, thật sự hữu dụng lại không nhiều, ngược lại những câu từ khách sáo ca tụng lại chiếm hơn cả nửa tấu chương. Lạc Kiêu đọc nhanh như gió, ngắt đầu bỏ đuôi, chỉ đọc lên những vấn đề trọng yếu trong tấu chương, một phen lên xuống ngược lại tiết kiệm không ít thời gian.
Hai người ăn ý phối hợp, cứ như vậy qua gần một canh giờ, cuối cùng đã phê duyệt xong một chồng tấu chương tiểu thái giám đem tới.
Viết xong một chữ cuối cùng, chậm rãi thở ra một hơi, Lạc Kiêu lại cẩn thận kiểm tra thêm một lần, xác định không còn chỗ nào sơ hở, mới gấp lại tấu chương vừa duyệt xong, mang theo chút cười khổ: “Bình thường Điện hạ đều phê duyệt những thứ này, ngược lại đúng là cực khổ.”
Văn Nhân Cửu trên giường rồi lại hạ mắt, không nói lời nào, xem ra là nửa ngủ nửa tỉnh, hẳn là mạnh mẽ chống đỡ đến hiện tại, lúc này thả lỏng cơn buồn ngủ liền dâng lên.
Lạc Kiêu thán một tiếng, đi qua lau lau trán, đã không còn nóng nữa rồi, lập tức nói khẽ: “Nếu Điện hạ mệt mỏi liền an tâm nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai, thần lại đến bón thuốc cho Điện hạ.”
Nói xong, cũng không quản bên kia đáp lại, đưa tay cẩn thận chèn lại góc chăn cho y, bốn phía đã chỉnh ổn rồi, sau đó mới thổi đèn, ôm chồng tấu chương đã phê xong đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân của Lạc Kiêu đã hoàn toàn đi xa, Văn Nhân Cửu nằm yên trên giường rồi lại bỗng nhiên mở mắt. Lặng lẽ hướng về phía Lạc Kiêu rời đi nhìn trong chốc lát, cũng không biết là suy nghĩ cái gì, tiếp đó, lại qua một lúc lâu, cả người mới ở trong bóng tối ấm áp lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.