(*发乎情, 止乎礼 là lời của Khổng Tử, chỉ việc yêu đương không vượt quá giới hạn của lễ giáo. Chuyện yêu đương cũng được nhưng không thể vượt quá giới hạn lễ giáo, liền là không thể quan hệ bất chính với nhau, chỉ ở đây cũng không phải là nói dừng lại tình cảm, mà là nhắc tới lễ pháp khiến người phải dừng ở giới hạn cho phép, không thể vì tình yeu mà làm ra loại chuyện vượt quá lễ pháp.)
Lúc đầu Văn Nhân Cửu còn có phòng bị, về sau thấy Lạc Kiêu thật sự không còn có hành động khác thường với y liền dần dần thả lỏng, nghĩ tới nghĩ lui, xem như ngày ấy bọn họ chỉ là nhất thời mê loạn, lại nói tiếp, hiện tại Lạc Kiêu có thể tỉnh táo lại, đây đối với hai người bọn họ mà nói mới là kết quả tốt nhất.
Chẳng qua là ở một góc thật sâu trong đáy lòng, Văn Nhân Cửu rồi lại cảm thấy được một loại cảm xúc phức tạp. Y không thể nói đó là cái gì, giống như giận, lại giống như cái gì khác, đêm khuya một thân một mình yên lặng nghĩ đến lại khiến người ngột ngạt đến hoảng.
Nhưng cũng không có khả năng không hiểu —— đây không phải là nói y dường như có bao nhiêu quan tâm Lạc Kiêu sao?
Nghĩ đến đây, lông mày Văn Nhân Cửu khẽ nhíu, nhỏ bé đến độ gần như không nhận ra.
Y đây là để ý Lạc Kiêu sao? Y dĩ nhiên là để ý.
Đó là Thế tử của Bình Tân Hầu phủ, là Tướng quân thiếu niên tay cầm trọng binh đóng giữ Lưu Châu, là trợ lực mạnh mẽ nhất trợ y leo lên ngôi bảo dại, y như thế nào sẽ không quan tâm hắn?
Nhưng mà, dường như cũng không chỉ có như vậy.
Y xưa nay bạc tình, từ cái tuổi biết đến tình yêu đến nay, chân chính có thể gần gũi với y như thế, trừ Lạc Kiêu cũng không còn ai khác. Tuy nói không phải yêu… Văn Nhân Cửu híp mắt, dường như là để nhấn mạnh cái gì mà tự mình lặp lại một lần nữa, này nhất định không phải tình yêu —— vậy Lạc Kiêu đối với y mà nói, rốt cuộc là gì a?
Đến đây liền dừng, cũng không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Bên ngoài bóng đêm càng trầm, mặc dù còn một vài tấu chương chưa phê xong, Văn Nhân Cửu rồi cũng không có tâm tư xem tiếp. Gọi Trương Hữu Đức dọn lại những tấu chương chưa phê để qua một bên, lại đưa những tấu chương đã phê duyệt đến ngự thư phòng, sau khi phân phó đâu đó, đứng lên liền trở về tẩm cung.
Tuyết đã ngừng rơi mấy ngày, tuyết đọng thật dày lúc trước đã tan hơn nửa, chỉ là màu trắng ở những nơi khuất nắng trên nóc nhà vẫn có thể lộ ra chút cảnh tượng của trận đại tuyết lúc trước. Văn Nhân Cửu quét mắt qua nóc nhà trắng mênh mông kia, sau đó dưới sự vây quanh của Mặc Lan, Mặc Liễu đi vào tẩm cung.
Có lẽ bởi vì mấy ngày này liên tục bận rộn, Văn Nhân Cửu cảm thấy được thân thể mình có chút mệt mỏi, sau khi rửa mặt nằm xuống giường, rồi lại rất nhanh liền ngủ rồi.
Chẳng qua là một giấc này cũng không hề an ổn như vậy.
Y mơ tới Lạc Kiêu. Tám năm trước, người thiếu niên còn chưa nhược quán (~20t), mặt mày ôn nhuận, khí phách rõ ràng đã không hề thua kém nam tử bình thường, khóe mắt đuôi lông mày rồi lại mang theo chút trẻ con vẫn còn chưa hoàn toàn rút đi.
Buổi tối kia, Lạc Kiêu ôm y, động tác nhiệt tình mà thận trọng. Môi của hắn rất nóng, rơi xuống người y liền giống như muốn đốt cháy y. Làn da có trong môt nháy mắt, bị đốt đến dường như có chút đau, sau đó y nghe thấy tiếng rên rỉ cùng thở dốc thật thấp của mình còn có đầu ngón tay như mang theo chút run rẩy của người nọ.
Văn Nhân Cửu ngẩng đầu, dường như muốn nhìn rõ bộ dạng hiện tại của thiếu niên kia, cảnh trước mắt mơ hồ, chẳng qua là cảm giác vui thích rồi lại rõ rệt, mang theo một loại ma lực nào đó dường như có thể ăn mòn lòng người.
“A Cửu”, y cảm thấy được có người từ trong bóng đêm đang ôm chặt chính mình, từng tiếng từng tiếng, trầm thấp nhẹ nhàng gọi tên y, “A Cửu, A Cửu.”
Tiếng gọi kia có chút ngọt ngào, rồi lại xen lẫn vài phần thống khổ không thể diễn tả bằng lời, một lần rồi lại một lần, ăn mòn năng lực tự hỏi còn sót lại của y.
Lại sau đó, y liền tỉnh, bỗng nhiên mở mắt đối diện với một đôi mắt màu nâu khác. Chủ nhân của đôi mắt kia hiển nhiên cũng vì y bửng tỉnh mà hơi ngẩn ra, nhìn hắn mở to miệng, bộ dạng giống như muốn gọi người, vội vươn tay bịt kín miệng y.
“A Cửu, là ta.”
Bàn tay kia rất lớn, dễ dàng phủ kín khuôn mặt y, mang theo một mùi thơm thanh khiết, chậm rãi xâm lấn khứu giác của y. Văn Nhân Cửu nằm trên giường trừng hắn: Y dĩ nhiên biết rõ người đến là ai, trên đời này dám tùy tiện ra vào tẩm cung của Thái tử như vậy, trừ Lạc Kiêu hắn ra, còn có thể là ai?
Văn Nhân Cửu vừa nhìn qua, Lạc Kiêu liền có thể hiểu được ý tứ của y. Hơi hơi nở nụ cười, ngồi xuống giường, kề bên Văn Nhân Cửu, buông lỏng bàn tay đang bịt miệng y, thấp giọng: “Vốn không muốn đánh thức người, lại không nghĩ rằng A Cửu rồi lại thật cảnh giác, ta đây mới đến người liền mở mắt.”
Năng lực nhìn ban đêm của Văn Nhân Cửu cũng không quá tốt, lúc này trong phòng không chút ánh sáng, y nằm trên giường chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt kia của Lạc Kiêu, suy đoán biểu tình lúc này của người nọ.
Hơi nhỏm dậy, mở miệng hỏi: “Ngươi như thế nào không gọi Cô là Điện hạ?”
Người kia nở nụ cười trầm thấp, hắn nhìn y, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy A Cửu thích nghe ta gọi người như thế sao?”
Văn Nhân Cửu không đáp, chỉ là thân thể lạnh lẽo lúc này lại bắt đầu muốn phỏng, đốt đến lòng khó chịu.
Trong đêm Văn Nhân Cửu nhìn không thấy vẻ mặt của Lạc Kiêu, Lạc Kiêu nhưng lại có thể thu hết biểu tình của Văn Nhân Cửu vào đáy mắt. Hắn nhìn thấy tiểu Thái tử của mình sau khi hắn hỏi xong liền hơi nhíu mày, ánh mắt lập lòe dợn sóng, tâm lập tức hóa thành một vũng nước. Thò tay vào trong chăn nắm lấy bàn tay của Văn Nhân Cửu, giống như dỗ dành: “Người là thích, hay là không thích?”
Văn Nhân Cửu mím môi thật chặt, không nói một chữ.
Y cảm thấy Lạc Kiêu được bóng đêm che dấu khác hoàn toàn với ngày thường, từng câu từng lời, từng lời từng chữ đều mang theo một loại không đứng đắn khiến người lo lắng, hô hấp của hắn rất sạch sẽ, nhưng tại giờ khắc này rồi lại mang theo một loại mê hoặc.
Mà hiển nhiên, y chính là thứ mà Lạc Kiêu muốn mê hoặc.
Văn Nhân Cửu cảm thấy mình lúc này cũng không nên tiếp tục giải thích gì với tên vô lại này, chỉ cần gọi vào Mặc Lan cùng Mặc Liễu đứng canh bên ngoài, lại khiến hắn biết khó mà lui, y không cần trả lời câu hỏi của Lạc Kiêu.
Nhưng miệng rồi lại giống như bị bịt kín, rõ ràng là thân thể của y, y rồi lại không cách nào khống chế.
Mọi chuyện đều giống như không thể kiểm soát.
Nhưng ít ra, có một thứ y có thể làm chủ.
Văn Nhân Cửu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía Lạc Kiêu, một lúc sau, duỗi tay túm lấy vạt áo của Lạc Kiêu, sau đó liền kéo về phía mình.
Bọn họ cách nhau rất gần, chóp mũi chạm chóp mũi, hô hấp ấm áp đều quấn lấy nhau. Tiếng tim đập kịch liệt không hề rõ ràng lại khuếch tán trong bóng đêm, nghe không ra là thuộc về ai.
Lạc Kiêu nhìn vào đôi mắt so với đêm đen còn muốn thâm trầm hơn của Văn Nhân Cửu, nhẹ nhàng chậm rãi mở miệng hỏi: “Ta cho rằng A Cửu muốn hôn ta.” Bọn họ cách rất gần, chính là nhẹ nhàng nói chuyện như vậy, bờ môi của hai người giống như dán lại giống như không dán mà chạm vào nhau.
“Vậy ngươi muốn Cô hôn ngươi sao?” Văn Nhân Cửu học bộ dạng của Lạc Kiêu mở miệng hỏi, ánh mắt y có chút bễ nghễ, sắc mặt lạnh lùng, hơi thở giống như hoa đào Giang Nam tháng ba, trong vị ngọt xen lẫn chút vị đắng, trộn thành một loại dược đoạt tâm phách của người, “Muốn, hay là không muốn?”
Huyết dịch cả người Lạc Kiêu đều sôi trào, hắn cảm thấy được cổ họng mình khô khốc, cái loại khô khốc này giày vò người đến lợi hại, hắn rất khó chịu, khó chịu thậm chí muốn cắn xuống cổ của tiểu Điện hạ đang có ý đồ mê hoặc hắn ở trước mắt này, dùng máu của y để giảm bớt sự thống khổ của hắn.
Hắn khàn giọng, trầm thấp lên tiếng: “Ta muốn.” Ngón tay mang theo điên cuồng không thể khống chế được mà có chút run rẩy, chậm rãi lưu luyến ở cổ y, “A Cửu, cho ta.”
Văn Nhân Cửu dường như thỏa mãn, trong bóng đêm, y nhẹ nhàng nở nụ cười. Nụ cười kia, mỹ lệ đến kinh người, khắc ở trong đáy mắt Lạc Kiêu, trong nháy mắt đó hắn dường như nghe thấy âm thanh hoa nở của toàn bộ thế giới.
Y dùng hai tay bưng lấy mặt của Lạc Kiêu, nhìn vào mắt hắn, ở trên môi người kia hạ xuống một nụ hôn —— nhưng vừa chạm liền tách.
Chỉ có điều, dã thú đã được tháo bỏ xiềng xích, chuyện kế tiếp cũng không phải là hắn có thể khống chế, ngay tại khoảnh khắc Văn Nhân Cửu rời khỏi môi Lạc Kiêu, người kia rồi lại giống như được nhấn chốt mở, vội vàng lại mãnh liệt một lần nữa kéo Văn Nhân Cửu vào trong ngực. Bờ môi kia lại lần nữa dán lên, dùng sức quả thật giống như muốn nghiền nát nuốt xuống.
Kịch liệt đến độ thậm chí khiến người có vài phần sợ hãi.
“Lạc Tử Thanh!” Văn Nhân Cửu thở phì phò, rống lên một tiếng trầm thấp, rồi lại chỉ chống lại một đôi mắt lóe ra ánh sáng kỳ lạ, tựa như mãnh thú.
“Đừng sợ, ta sẽ không làm người bị thương,” Lạc Kiêu thở dài, hắn đặt Văn Nhân Cửu trên người, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn lên trán y, tay chui vào tiết y của y, giọng khàn khàn mà nhấn mạnh từng chữ, “A Cửu, tin ta.”
“Ngươi… Cô sẽ giết ngươi! Nhất định sẽ giết ngươi!” Cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên trán, bất an trong lòng trong nháy mắt liền an định xuống, chẳng qua là vẫn không cam lòng, y cắn răng, “Ngươi thật to gan.”
Nói tuy là nói thế, thân thể nhưng lại dưới sự nịnh nọt của bàn tay Lạc Kiêu mà dần dần mễm nhũn. Y bị Lạc Kiêu nắm lấy chỗ yếu, xấu hổ muốn nhỏ máu, eo rồi lại mềm đến lợi hại, Văn Nhân Cửu thở hổn hển, nhìn qua nhu thuận tựa như con mèo.
“Vậy Điện hạ liền giết ta đi.” Lạc Kiêu cẩn thận hôn khuôn mặt của Văn Nhân Cửu, “Thế gian này người duy nhất có thể lấy tính mạng của ta, chỉ có một mình A Cửu.” Khẽ cười, “Ta nguyện ý chết trong tay của A Cửu.”
“Ngươi —— “
“Chẳng qua là trước khi chết, ta phải khiến cho tiểu A Cửu dễ chịu mới được.” Lạc Kiêu cười cười, chính là động tác trên tay càng nhanh hơn, “Nhưng mà, nếu A Cửu không nhịn được muốn kêu ra tiếng, vẫn là cắn lấy tay ta… các nàng Mặc lan còn đứng canh bên ngoài a.”
Văn Nhân Cửu bị nhiệt độ cả người hun đến thần trí có chút không rõ, y mơ màng mở to mắt, ngay sau đó hung ác tựa như bản năng cắn xuống vai Lạc Kiêu.
Lạc Kiêu có chút đau, nhìn mái tóc bị mồ hôi thấm ướt của Văn Nhân Cửu, thứ gì đó bị chôn sâu dưới đáy mắt rốt cuộc biến thành đại hồng thủy phun trào.
Một tay đột nhiên kéo lại rèm che, cảnh đêm ngăn cách bên ngoài, che lại một màn kiều diễm.