Trời đổ mưa cả đêm đến hừng đông hôm sau, mưa mới ngớt hạt, từ mưa tầm tã trở thành mưa phùn liên miên như ở Giang Nam, loại mưa này không giống mưa to, sấm sét ầm ầm đánh xuống từng chùm, rửa sạch toà thành từ đầu đến chân như vẫn thường thấy ở Kinh Thành. Sáng nay trận mưa này rất nhỏ, có hương vị triền miên. Mưa bụi dệt thành màn mỏng, sợi dệt tinh mịn có thể nhìn xuyên qua ngươi trước mặt, chưa kể còn có đám sương sớm xuất hiện làm cho người kinh đô được một phen thưởng thức ý vị mưa bụi Giang Nam.
An Nguyên Chí mặc y phục do Lão thái quân đã sai người chuẩn bị suốt đêm, theo An Thái sư vào cung. Khi đến trước cửa ngự thư phòng, An Nguyên Chí mới biết hắn cũng không thể lập tức gặp Thế Tông hoàng đế, hắn phải ở trước cửa ngự thư phòng chờ đến khi Thế Tông lâm triều xong mới có thể nhìn thấy vị hoàng đế Kỳ Thuận này của bọn họ.
“Ngươi đứng yên ở đây chờ, đừng gây chuyện cho ta.” Sau khi dẫn An Nguyên Chí đến ngự thư phòng, An Thái sư dặn dò nhi tử một câu, bước đi vội vàng vào Kim Loan điện để chầu triều sớm.
An Nguyên Chí không giống như người mới tiến cung lần đầu, cảm thấy mình vào đây là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, bị loại khí thế hoàng gia độc nhất vô nhị doạ sợ đến mức không dáng ngẩng đầu lên. Đứng trên đài cao ở ngự thư phòng, An Nguyên Chí cảm thấy hoàng cung Kỳ Thuận bị mình dẫm dưới chân, mưa phùn và sương khói bên trong giống như phủ lên cung điện lầu các một tầng lụa mỏng, làm người xem thấy mờ ảo.
Hoá ra đây là hoàng cung, trong lòng An Nguyên Chí nghĩ, vốn tưởng rằng một tường cao ngăn cách trong ngoài thành hai thế giới, bây giờ tận mắt nhìn thấy, trong cung nhà cửa nguy nga hơn so với đại gia thế tộc, chỗ cũng lớn hơn một chút, hoa cỏ nhiều hơn, mặt khác, tầm mắt An Nguyên Chí nhìn xuống toà điện phủ mái cong cách hắn không xa.
Thợ thủ công tinh tế điêu khắc hình kim long ngũ trảo bay trên bốn phía mái cong của toà điện sinh động như thật, trong mưa bụi ngẩng đầu nhìn trời, giống như ngay sau đó liền đằng vân giá vũ từ mặt đất mà bay lên không. An Nguyên Chí nhìn kim long mà chỉ có hoàng gia mới dùng này thật lâu, trong lòng bỗng cảm thấy, nhìn kim long ngũ trảo tôn quý vô cùng đã lâu, bất quá cũng chỉ là một con súc sinh, hắn không nhận ra thứ này có uy nghi, bễ nghễ thiên hạ, thần chỉ không thể mạo phạm như thế nào.
Các thị vệ cung nhân đứng ngoài ngự thư phòng không ai dám bước đến nói chuyện với An Nguyên Chí, tư thái An Nguyên Chí thanh thản đứng nơi đó giống như đứng xem phong cảnh trong ngự hoa viên nhà mình làm những người này không thể chấp nhận được. Rốt cuộc thiếu gia thứ xuất của An phủ có biết mình đang đứng ở hoàng cung đại nội không? Ddlequydon.um-um Vì sao một chút xíu ý kinh sợ cũng không thể hiện ra? Xem như đây là hậu hoa viên An phủ nhà hắn sao?
An Nguyên Chí đâu phải chỉ không sợ hãi, nhìn toà điện kim long cách đó không xa, thậm chí An Nguyên Chí còn nghĩ, nếu trên đời thật sự có rồng, hắn sẽ nuôi thử, để xem cảm giác nuôi rồng sẽ như thế nào. Cho nên nói, có người cốt phản là trời sinh, đọc nhiều sách thánh hiền cũng không có tâm quân phụ tử thần(*), huống chi An Nguyên Chí vốn đọc không nhiều sách thánh hiền lắm.
* Quân phụ tử thần: Mình nghĩ ý nó là câu này: Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung; Phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu.
Thế Tông hạ triều, dẫn An Thái sư từ Kim Loan điện về ngự thư phòng, ngồi trên bộ liễn, xa xa thấy một người thiếu niên mặc cẩm y nâu thẫm đứng trước cửa thư phòng, người khác đã sớm quỳ xuống nghênh giá, riêng thiếu niên này nhìn trời xa xa đến ngẩn người, không hề hay biết hoàng đế đã đến trước mặt hắn.
“Nguyên Chí!” An Thái sư đi theo Thế Tông đến trước cửa ngự thư phòng, cuối cùng không thể nhịn được mà mở miệng khiển trách: “Ngươi còn không qua nghênh đón thánh giá?”
An Nguyên Chí đã sớm thấy Thế Tông lại đây, chỉ là muốn Thế Tông giữ lại ấn tượng sâu, không phải chỉ dựa vào ấn tượng danh nghĩa bào đệ cạp váy An Cẩm Tú. An Nguyên Chí muốn làm chuyện không giống người thường trong phạm vi Thế Tông có thể chịu đựng. Nghe thấy An Thái sư khiển trách, lúc này An Nguyên Chí mới như trong mộng tỉnh giấc, nhìn qua Thế Tông, sau đó chạy đến quỳ rạp xuống trước mặt bộ liễn, miệng hô vạn tuế, cho Thế Tông đại lễ tam bái cửu khấu (ba quỳ chín lạy).
Thế Tông bước xuống liễn, cho An Nguyên Chí bình thân, cười nói: “Tiểu tử ngươi nhìn gì mà đến nhập thần?”
An Nguyên Chí nói: “Hồi thánh thượng, thảo dân nhìn hoàng cung.”
“Làm càn!” An Thái sư làm trò trước mặt Thế Tông la An Nguyên Chí một tiếng, ông biết nghịch tử này di3nd4nl3quyd0n há miệng nhất định là hồ ngôn loạn ngữ, hoàng cung là để cho ngươi nhìn?
An Nguyên Chí cũng không đợi Thế Tông cho phép ngẩng đầu, ngẩng đầu lên nhìn Thế Tông: “Không thể nhìn ư?”
An Thái sư thấy nhi tử cứ vậy mà ngẩng đầu nhìn thẳng thánh nhan, gấp đến mức nhắm một mắt. Tới bây giờ, ông đã dạy quy củ tiến cung diện thánh cho nghịch tử này, không nghĩ đến nghịch tử này căng bản một câu cũng không nghe lọt.
Thế Tông vậy mà không giận dữ, đối với thiếu niên có gương mặt tương tự An Cẩm Tú này, Thế Tông trở nên khoan dung rất nhiều so với ngày thường, cười nói: “Vậy ngươi cảm thấy hoàng cung của trẫm thế nào?”
Lúc này trên mặt An Nguyên Chí toát lên vẻ kính sợ, lại có chút ngu ngơ nói: “Thảo dân không nghĩ đến trong cung phòng ốc nhiều như vậy, cũng không nghĩ hoàng cung lớn thế này.”
Nếu An Nguyên Chí có thể nói ra vài lời ca tụng cung điện đế vương độc nhất vô nhị thì An Thái sư còn có chút hài lòng, lúc này không riêng gì An Thái sư nhụt chí, ngay cả mọi người bên cạnh đều nghĩ, phòng ốc nhiều, diện tích lớn, đây là cách nói chuyện của tiểu hài tử ba tuổi, còn cần An ngũ thiếu gia ngươi cố ý nói với thánh thượng sao?
Thế Tông quay đầu nhìn toà hoàng cung của mình, nếu muốn khen hoàng cung này tốt thì người đọc sách có thể khen đầy một xe, mà nói như An Nguyên Chí thì Thế Tông mới lần đầu nghe được. di3nd4nl3quyd0n Thế Tông lắc đầu cười cười, nói với An Nguyên Chí: “Xem ra phụ thân ngươi nói không sai, tiểu tử ngươi không nghiêm túc đọc sách, trẫm chỉ cần hỏi một tiểu thái giám không biết chữ, hắn cũng có thể nói với trẫm hoàng cung điện phủ nguy nga, có long thần hộ vệ đấy.”
An Nguyên Chí ngượng ngùng: “Thảo dân không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy trong nhà thánh thượng, phòng ở nhiều đến nỗi thảo dân đếm không hết.”
“Nhà trẫm?” Thế Tông cất tiếng cười to, nói hoàng cung là nhà y không sai, chỉ là trước nay không ai nói như vậy, “Nguyên Chí.” Thế Tông thân thiết gọi tên An Nguyên Chí, nói: “Vậy ngươi đây là theo phụ thân ngươi đến nhà trẫm làm khách?”
An Nguyên Chí chớp chớp mắt, động tác này trong mắt Thế Tông y hệt như động tác của An Cẩm Tú lúc ngớ ngẩn.
An Thái sư không đứng nổi nữa, quỳ xuống với Thế Tông: “Thần không biết cách dạy con, cầu thánh thượng giáng tội.”
Thế Tông liếc An Thái sư một cái: “Nhi tử của ngươi còn nhỏ, từ từ dạy dỗ, ngươi đây là thỉnh tội gì?”
An Nguyên Chí nói: “Thánh thượng, thảo dân đã làm chuyện gì sai sao?”
Mắt Thế Tông mang ý cười nhìn An Nguyên Chí, một thiếu niên được An Cẩm Tú gắt gao bảo vệ trong Hương viên, lúc này vóc dáng đã cao không ít, hoàn toàn ra bộ dạng một tiểu đại nhân. Thế Tông vỗ mạnh vai An Nguyên Chí, nói: “Tiểu tử ngươi thoạt nhìn là một đứa ngốc lớn mật, không biết sợ hãi. Nguyên Chí, ngươi không sợ trẫm?”
An Nguyên Chí thoáng nhìn xem xét Thế Tông, khuôn mặt trước mắt vẫn là đế vương trẻ tuổi, lúc làm hoàng tử cũng là con thứ xuất, mẫu phi xuất thân cung nữ còn chết sớm, người này từ chịu khổ ở biên cương đi từng bước một đến chiếc ghế đế vương, tuy nói trời sinh mệnh đế, nhưng nếu người này thiếu chút bản lĩnh làm sao có thể trở thành một đế vương? Di3nd4nl3quyd0n Trước đây An Nguyên Chí rất sùng bái Thế Tông hoàng đế, nhưng bây giờ, chỉ cần tưởng tượng đến tỷ tỷ mình, An Nguyên Chí cúi đầu, hắn không thể để ánh mắt sắc bén của hoàng đế trước mặt mình nhìn ra hận ý của mình được.
“Còn không mau trả lời thánh thượng!” Lúc này An Thái sư mới đứng dậy, lại muốn quỳ xuống thỉnh tội với Thế Tông.
An Nguyên Chí cúi đầu đáp: “Thảo dân muốn nhập ngũ, người nhát gan không thể xuất trận, không giết được địch. Thánh thượng, thảo dân không sợ.”
“Cả trẫm cũng không sợ?”
“Thảo dân kính trọng thánh thượng, thảo dân sợ.” An Nguyên Chí ngước mắt nhìn An Thái sư đứng sau Thế Tông, do dự nói: “Thảo dân có chút sợ thánh thượng.”
Thế Tông lại nở nụ cười, khó có được đệ đệ An Cẩm Tú sống ở nơi như An phủ lại có thể còn phần đơn thuần giống hài tử như vậy.
Thời điểm Thượng Quan Dũng đi theo Cát Hoà đến trước ngự thư phòng, thấy Thế Tông trên đài cao chỉ xuống hoàng cung, hứng thú bừng bừng nói gì đó với An Nguyên Chí, An Thái sư cúi đầu nghiêm trang bên cạnh, các thị vệ và cung nhân đều cúi đầu không nói, nói là cung kính, nhưng nhìn không khí chết chóc trầm lặng, giống như người đứng trên đài cao, chỉ có Thế Tông và An Nguyên Chí là hai người sống.
“Mạt tướng khấu khiến thánh thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.” Thượng Quan Dũng sau khi lên đài liền hành lễ với Thế Tông.
“Bình thân.” Thế Tông thấy Thượng Quan Dũng trong lòng liền khó chịu, nhưng không ai có thể nhìn thấy cảm giác ấy trên mặt y.
“Tỷ phu!” Sau khi Thượng Quan Dũng đứng dậy, An Nguyên Chí lập tức thân thiết gọi Thượng Quan Dũng một tiếng.
Chữ tỷ phu này của An Nguyên Chí một lần nữa khiến Thế Tông chán ghét, trên người An Thái sư cũng đổ mồ hôi lạnh.
“Tiểu tử Nguyên Chí.” Thế Tông nhìn Thượng Quan Dũng rồi nhìn An Nguyên Chí nói: “Ngươi đúng là rất thân thiết với Vệ Triều.”
Ánh mắt An Nguyên Chí trao đổi với Thượng Quan Dũng một chút, hai người không biết Thế Tông gọi bọn họ đến để làm gì, nghe Thế Tông hỏi mình, bỗng nhiên An Nguyên Chí bày ra vẻ mặt khổ sở nói: “Thánh thượng, mấy ngày trước đây tỷ tỷ thảo dân đã mất, thân mẫu và tỷ tỷ đều không còn, nhưng may sao thảo dân vẫn còn một người tỷ phu.”
Thế Tông quay người đi đến ngự thư phòng, nói với ba người phía sau: “Theo trẫm vào đây nói chuyện đi.”
Lúc này trong lòng An Thái sư sợ không được nhưng cũng chỉ có thể căng thẳng bước vào ngự thư phòng với Thế Tông.
“Không sao đâu.” Đi cạnh An Nguyên Chí, Thượng Quan Dũng nhẹ giọng an ủi hắn.
An Nguyên Chí ừ với Thượng Quan Dũng một tiếng, trong lòng An Nguyên Chí đã nảy lên một chủ ý, nếu Thế Tông làm trò trước mặt hắn muốn hại Thượng Quan Dũng, -umum hắn liền liều mạng với hoàng đế này. Tỷ hắn nếu không có tỷ phu nhất định sẽ chết, nếu hắn ngay cả tỷ tỷ duy nhất cũng không giữ được, thì An Nguyên Chí hắn còn sống để làm gì?
Lúc Thế Tông đã ngồi xuống ngự án, Cát Hoà liền dâng cho y một ly trà sâm. Sau một hồi lâm triều, nếu Thế Tông nói không mệt đúng là gạt người, dùng một ngụm trà sâm xong, Thế Tông nhìn An Nguyên Chí đứng chung với Thượng Quan Dũng, đột nhiên cười, hỏi Nguyên Chí: “Tiểu tử Nguyên Chí, lần đầu tiên trẫm thấy ngươi là ở Hương viên An Phủ, khi đó ngươi đứng chung với tỷ tỷ ngươi, lúc này ngươi lại đứng chung với tỷ phu, ngươi không có tỷ tỷ nên dính lấy tỷ phu sao? Nguyên Chí này, một ngày nào đó tỷ phu ngươi muốn kế huyền, đến lúc đó ngươi còn muốn dính hắn sao?”